Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 68: Ít kịch bản một chút, nhiều chân thành hơn.



Trên trần phòng tắm nhà Viên Sơ Nhụy có gắn mấy cái đèn ống, ánh đèn ấm áp như mưa bát sái chiếu xuống, xuyên qua hơi nước mờ mịt mê man, dừng ở trên đá cẩm thạch hoa văn tự nhiên màu trắng, phía trên đài là bồn tắm trắng, tiện đà ôn nhu mà cùng mặt nước thanh thấu hòa thành một thể, phun ra sóng nước toái tinh lấp loáng.

Bao vây dưới ánh đèn, Viên Sơ Nhụy khẽ mở môi đỏ,ở trên vai trắng tuyết kia nhẹ nhàng cắn xuống, chỉnh tề dùng một chút lực, một tiếng kêu rên ôn nhu lại khó nhịn dừng ở bên tai cô, cô lại buông lỏng miệng, liền để lại một vòng ấn ký đỏ ửng dễ nhìn.

Cô hạ đầu xuống, ánh mắt dừng ở trên ấn ký màu đỏ, lặng im quan sát một lát, ánh nước oánh lượng chuế ở đuôi tóc đen nhánh của nàng, giống từng hạt ánh sáng trân châu oánh nhuận.

Sau khi quan sát một lát, năm ngón tay cô lặng yên xuyên qua hơi nước mờ mịt, vén lên nước ấm đang vẫn nhắm xuống dưới xối, như là muốn cọ rửa sạch sẽ phần dấu vết này, lại như là muốn cho dấu vết này hiện lên càng rõ ràng một ít.

Cô im lặng mà cười cười, lại ở mặt trên mặt nàng rơi xuống một nụ hôn, lúc này mới ngược lại đi hôn lên đôi môi khát vọng đã lâu của nàng. Mềm mại xu nịnh, hơi thở dây dưa, mười ngón tay lặng yên nắm chặt, lặng yên kể ra tình yêu khó nhịn ở bốn ngày đã tách khỏi đối phương.

Môi Viên Sơ Nhụy hàm chứa cánh môi đỏ bừng như anh của Đào Hựu Tình, mềm nhẹ cắn một chút sau liền lui ra. Đào Hựu Tình thong thả mở bừng mắt, đáy mắt vựng nhiễm kiều sắc vũ mị, ánh mắt nho nhỏ như là một vòng trăn tròn nhộn nhạo trên mặt hồ.

Nàng giống như đang say nhìn cô, thanh âm mềm phiêu phiêu: "Cảm giác cắn lên bả vai em thế nào?"

Trong đầu nàng hiện tại không nhớ kỹ nhiều chuyện lắm, nhưng nàng còn nhớ rõ Viên Sơ Nhụy đã nói qua muốn cắn bả vai nàng, muốn nếm thử đây là cảm giác gì. Đó là một ký ức có chút đặc biệt, ngay trong nháy mắt này đột nhiên hiện lên ở trong đầu nàng.

Từ lúc các cô phá phòng tuyến tới nay, Viên Sơ Nhụy không phải chưa cắn qua bả vai nàng, nhưng chỉ có lần này nàng mới nhớ tới mà muốn hỏi một câu.

—— cắn lên là cảm giác gì? Chị thích không?

Viên Sơ Nhụy vén mắt lên thấy nàng, dư vị một chút cảm giác tinh tế vừa rồi, thanh âm ôn nhu đáp: "Rất thơm."

Đó là một loại hương vị nhàn nhạt, còn có chút giống hoa nhài thanh nhã thanh liệt.

"Tựa như các nơi khác trên thân thể của em." Viên Sơ Nhụy nói.

Thân thể Đào Hựu Tình một ngày 24 giờ đều là hương thơm thanh nhã, phảng phất trời sinh nàng vậy, nữ thần ra đời giữa vườn hoa, vĩnh viễn mang theo mùi thơm ngào ngạt hoặc hương khí thanh nhã.

Viên Sơ Nhụy rất thích nghe hương vị trên người nàng ngẫu nhiên liền ôm nàng ngồi ở sô pha, chôn mặt vào cổ nàng, như là mèo hít mùi vị trên người nàng, luôn cọ lên da thịt bóng loáng oánh nhuận của nàng.

Đào Hựu Tình lười nhác lên tiếng, cười một chút, cầm lòng không đậu mà nhìn cô, nhìn cô chậm rãi nắm lấy tay mình, ở lòng bàn tay, trên cổ tay lưu lại nụ hôn tình ý triền miên.

Đôi mắt nàng nửa mở nửa khép, ở ngay lúc này thêm một chút cự tuyệt lười biếng vũ mị làm nàng vô pháp cự tuyệt, nàng chịu không nổi cô dùng dáng vẻ này hôn lên thân thể của nàng, giống như lông chim cào đến tâm nàng ngưa ngứa.

"Không cần như vậy......" Nàng nâng lên một cái tay khác, dùng mu bàn tay thẹn thùng che môi, có chút động tình mà nói, "Em sẽ không nhịn được......"

Viên Sơ Nhụy lặng yên chế trụ cổ chân nàng, khẽ nhếch cằm, thần sắc lười biếng đến cực điểm cũng là câu người đến cực điểm, hống nàng câu dẫn nàng: "Không cần nhịn."

Các cô từ lúc bắt đầu tiến vào đây liền không phải vì nhịn, muốn nhịn đã nhịn từ đầu.

Tiếng nước đột nhiên rầm một cái, trăng bạc sáng trong thanh lãnh phá nước mà ra, giọt nước không kịp giữ lại, cuối cùng chỉ có thể không thể nề hà bay lả tả xuống bồn tắm to rộng màu trắng.

Hai tay Đào Hựu Tình ấn mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, căng quỳ gối bên cạnh, trong miệng nhẹ nhàng thổi khí, trên khuôn mặt trắng oánh chậm rãi ngưng ra một mạt hồng hồng như say rượu, cả người đều như là bị nhiệt khí bốc hơi bao phủ đến sắp không chịu nổi.

Viên Sơ Nhụy ở phía sau vây quanh nàng, chôn mặt ở cổ nàng, tựa như ngày thường ngửi cổ thanh hương nhàn nhạt trên người nàng, còn tay phải thì tìm đến tim đập của nàng. Tim nàng đập có chút nhanh, còn mềm mại giống như đoàn mây trắng tuyết.

"Tỷ tỷ......" Xưng hô đặc biệt mang theo hơi thở khô nóng, từ giữa môi Đào Hựu Tình tràn ra tới.

"Hả?" Viên Sơ Nhụy bám vào bên tai nàng đáp lại, chóp mũi cao thẳng cố ý vô tình mà cọ qua chỗ sau lỗ tai như là đang khiêu khích nàng. Một đầu ngón tay khác đi dạo từ từ, dường như không có mục đích, khiến người đã nôn nóng càng không thể nôn nóng hơn.

Hơi nước mông lung nghịch ngợm mà xâm nhập lòng bàn tay Viên Sơ Nhụy, lặng yên không một tiếng động mà dung nhập trong hơi thở cực nóng phun ra nuốt vào, làm cô trong lúc nhất thời phân không rõ đây là nhiệt độ nước tắm là độ nóng của bạn nhỏ của cô.

Đầu óc Đào Hựu Tình có chút muốn ngất đi, bên tai mơ hồ nghe thấy thanh âm Viên Sơ Nhụy, nói cái gì nàng đã không còn nghe rõ, chỉ biết thanh âm hiện tại của Viên Sơ Nhụy hiện âm trầm lại ôn nhu, lại khắc chế mê người, từng đợt từng đợt nhè nhẹ mà đi vào tai nàng, làm thân thể của nàng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn thoát khỏi khống chế của cô, dựa qua Viên Sơ Nhụy, gắt gao mà dán vào cô vĩnh viễn cũng không buông ra.

Nàng gọi tên Viên Sơ Nhụy, thân mình bỗng nhiên trầm theo xuống, thong thả mà dừng ở trên mặt đá cẩm thạch, ở ngực cảm giác được một tảng lạnh lẽo, như điện giật thổi quét qua toàn thân, làm nàng theo bản năng cong người lên vội vàng tránh đi, ngực phập phập phồng phồng, ở khóe mắt đều nổi lên nước mắt ủy khuất, lại giống như đứa nhỏ bị chọc giận quay người mở to hốc mắt ửng đỏ cho người lớn như cô xem, rồi chờ người lớn quan tâm cùng an ủi.

Viên Sơ Nhụy thấy nước mắt ở khóe mắt nàng, cúi người tới gần nàng ôn thanh hỏi: "Làm sao vậy?"

Nàng ủy khuất mà nói: "Rất lạnh......" Lại lên án nói, "Chị không cho em."

Càng nói càng ủy khuất, nước mắt trong suốt trong mắt muốn rơi xuống.

Nàng tự nhận ngày thường không phải một người thích khóc, lại bởi vì quá khứ đã trải qua khổ cực nên sẽ che giấu nước mắt của mình lại, khi khổ sở cũng chỉ sẽ khóc với người mình tín nhiệm. Nhưng nàng không biết vì cái gì lúc đang làm loại chuyện này, thân thể cùng cảm xúc của nàng sẽ trở nên thập phần mẫn cảm yếu ớt, nước mắt cũng tự động rơi xuống tựa như không tồn tại, bất luận chuyện lớn hay nhỏ đều có thể làm nước mắt nàng mất khống chế mà treo ở khóe mắt ửng đỏ của nàng.

Tựa như hiện tại, một cái mặt lạnh đều có thể làm nàng khóc, hoàn toàn như người không có tiền đồ thích khóc —— nga không đúng, còn có công lao của Viên Sơ Nhụy. Cô lại còn trêu đùa trên thân nàng, câu dẫn nàng đến cầm lòng không đậu, lại bắt đầu chuyển động chậm rãi đi, hoàn toàn chính là cố ý.

Tức chết rồi, Viên Sơ Nhụy làm sao lại hư như vậy a. Nàng ủy khuất nghĩ.

Nàng có đôi khi không chỉ nghĩ, còn sẽ dứt khoát khóc lóc rồi lên án Viên Sơ Nhụy là người xấu, hoặc không phải người, kêu cô không cần thích nàng. Viên Sơ Nhụy liền sẽ ôm nàng ngồi ở trên đùi mình rồi hống, ngẫu nhiên ở lúc tâm huyết dâng trào ngược lại trêu chọc nàng trêu đến càng lợi hại, muốn nàng nói thích tỷ tỷ, không nói liền không cho, ấu trĩ như trêu đứa nhỏ.

Nàng không thể không thừa nhận, khi Viên Sơ Nhụy yêu thương nàng thật mê người cũng rất chân thành tha thiết, nhưng mà khi trêu đùa nàng cũng là thật sự ngứa đòn —— nếu không phải bởi vì là Viên Sơ Nhụy, nàng đã sớm bày ra Karate mời cô nếm thử!

Đào Tiên Nữ: Vợ tự mình chọn, khóc lóc cũng chỉ yêu hơn, dù sao một ngày nào đó nàng sẽ dùng gậy ông đập lưng ông!

Viên Sơ Nhụy bị bộ dạng đáng thương của nàng làm cho không còn cách nào, dưới tình huống như vậy nàng so với bình thường như hai người khác nhau, ngày thường sẽ chạy sẽ nháo rộng rãi vô cùng, hiện tại chính là đứa nhỏ thích khóc, điều duy nhất không thay đổi chính là vẫn mê người như cũ.

Ngày thường lúc nàng cười rộ lên cũng rất mê người, hiện tại khi khóe mắt treo nước mắt, ủy khuất mà nhìn cô cũng thật mê người, đều làm cô yêu thích không buông tay, hãm sâu vào trong đó không cách nào có thể tự kiềm chế.

Cô cảm thấy Đào Hựu Tình thật là bạn nhỏ thông minh, bởi vì nàng luôn có các loại phương pháp bắt lấy tâm và người của cô, làm cô tước vũ khí đầu hàng, đời này trừ bỏ ở bên cạnh nàng cũng không nghĩ đến người nào.

"Ngoan, không có việc gì." Viên Sơ Nhụy ôm nàng ngồi trở lại bồn tắm, dùng nước ấm áp vuốt phẳng mặt đá cẩm thạch đã cho nàng cảm thấy ủy khuất, "Hiện tại không lạnh nữa."

Đào Hựu Tình nâng lên đôi mắt đỏ ửng, trăng tròn nhỏ trong mắt ôn nhu mà nhộn nhạo, thanh âm mềm ấm phi thường: "Còn có sao nữa?"

"Còn có chị." Viên Sơ Nhụy mỉm cười nói.

Con mắt đỏ ửng của Đào Hựu Tình quật cường nhìn chằm chằm cô: "Chị không được đùa em, lại đùa sẽ không thích chị......"

"Không đùa, cái gì chị cũng đều cho em." Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng xoa đi nước mắt không biết cố gắng ở khóe mắt nàng, ôn thanh nói, "Em tiếp tục thích chị được không?"

Bầu trời ngôi sao cũng được, ánh trăng cũng tốt, em muốn cái gì chị đều cho em, chỉ cần em có thể cao hứng, chỉ cần em có thể thích chị, bạn nhỏ của chị.

Đào Hựu Tình dịu ngoan gật gật đầu, ngoan đến làm người trìu mến không thôi.

Ánh mắt Viên Sơ Nhụy nhìn đến đều mềm, quả thật chỉ bằng cô không có cách nào, vì thế vươn tay đi vì thỏa mãn nàng, cũng vì thỏa mãn chính mình.

......

Đào Hựu Tình nằm ở trên giường lên án Viên Sơ Nhụy "Hành vi độc ác": "Viên Sơ Nhụy, về sau chị lại đùa em, chị liền không có vợ!"

Ở thời gian của người trưởng thành, nàng hy vọng Viên Sơ Nhụy có thể ít kịch bản một chút, nhiều chân thành hơn hãy trực lai trực vãng, không cần nghĩ nhiều chuyện, câu dẫn nàng, trêu chọc nàng, sau đó làm nàng sốt ruột.

Nàng cũng đã thành như vậy còn không trực tiếp làm, Viên Sơ Nhụy còn là người sao? Viên Sơ Nhụy còn là con người sao!

Viên Sơ Nhụy nắm ngón tay phẫn nộ của nàng, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn làm dịu tức giận của nàng, nói: "Chính là vì em quá đáng yêu, đáng yêu đến làm chị yêu không buông tay, lại nhịn không được luôn muốn đùa em, làm sao bây giờ?"

Vua tự luyến bỗng được 'đáng yêu' khích lệ, tựa như nếm tới đồ ăn hợp khẩu vị, tâm tình đã tốt một chút rồi, thanh âm lên án cũng đột nhiên im bặt, ngược lại thần khí giơ mặt lên: "Chị có thể nói nhiều hơn, bổn tiên nữ thích nghe."

Nàng không chỉ cảm thấy chính mình đáng yêu, lại còn có thích nghe được Viên Sơ Nhụy thừa nhận cô thích nàng không thuốc chữa, không cách nào tự kiềm chế.

Đào Tiên Nữ: Tôi chính là đáng yêu, tôi đáng yêu đến không có giới hạn! Viên Sơ Nhụy chính là thích tôi thích đến không chịu được! 【 kiêu ngạo.JPG】

Viên Sơ Nhụy tinh chuẩn nắm chắc tâm thái của vua tự luyến, thông minh mà gạt qua đề tài này. Không đùa vợ mình là không có khả năng, vợ đáng yêu như vậy sao lại có thể không đùa?

Hiện tại động tác của Đào Hựu Tình đối với Viên Sơ Nhụy đều lớn mật hơn rất nhiều, nàng thậm chí dám đáp hai chân trên vai Viên Sơ Nhụy, sau đó mặt không biểu tình nhìn Viên Sơ Nhụy. Viên Sơ Nhụy nhướng mày, giơ tay bắt lấy một đoạn cổ chân trắng nõn của nàng, cười như không cười hỏi: "Còn muốn?"

Đào Hựu Tình bình tĩnh thu hồi một cái chân khác, bình tĩnh mà nói: "Không cần, chính chị nói gần đây phải khắc chế."

Xác thật đã nói trước khi nàng hoàn thành tuyên truyền đợt comeback này phải khắc chế, miễn cho cô lại không nhịn được ở trên người nàng lưu lại dấu vết gì đó, rốt cuộc hiện tại cô thật sự rất thích cắn bả vai của nàng!

Đào Hựu Tình dùng cổ chân cọ cọ bả vai cô: "Chờ tôi kiếm tiền trở về dưỡng cô nga, Nhụy Nhụy."

"Được." Viên Sơ Nhụy cúi người ở trên trán nàng hôn xuống một cái, "Không cần chỉ lo mở đường mà quên chính mình, em cũng không cần cho chính mình áp lực quá lớn."

Đào Hựu Tình dứt khoát ôm ôm của cô, làm cô ngã lên trên giường cùng nhau nằm, sau đó nói giỡn nói: "Em biết rồi, em sẽ không khó xử mình, bắt lấy 7 giải âm nhạc luôn thì tốt rồi."

Thật là bảy chương trình hàng tuần. Viên Sơ Nhụy cười khẽ, nhéo chóp mũi nàng, theo lời nàng nói: "Được, cả lấy bảy cái cũng được."

Tiểu Viên Đổng: Tôi làm lão bản, không còn lựa chọn.

Nói đến bảy giải này, Đào Hựu Tình bỗng nhiên nhớ tới chuyện chính mình nói qua bắt được bảy giải liền sẽ chộp phương diện điện ảnh đến trong tay, tiện đà lại nghĩ tới Giang Nhã Lăng cùng Chu Dĩ Nhu.

Giang Nhã Lăng bởi vì sợ bị nàng đuổi theo, liên tục chiến đấu ở các chiến trường điện ảnh về sau vẫn luôn vội vàng đóng phim, phi thường cấp bách mà muốn lấy ra một tác phẩm tốt tới cùng chính mình tranh đấu giành thiên hạ, tuy rằng trước mắt còn không có bọt nước gì.

Mà Chu Dĩ Nhu bên kia, có Chu Thiến đang cùng cô ta cắn nhau, cũng không cần Đào Hựu Tình đi sốt ruột, bất quá nàng ngẫu nhiên vẫn là rất tò mò tình hình nội chiến —— Chu Thiến đến tột cùng có thể cắn Chu Dĩ Nhu xuống hay không? Có thể đem Hưng Lan phát dương quang đại hay không?

"Chu gia bên kia, gần đây thế nào rồi?" Nàng chơi tóc Viên Sơ Nhụy hỏi.

Viên Sơ Nhụy vì để cho nàng tiện chơi tóc mình, phi thường chủ động mà nhích lại gần đến bên người nàng, đáp: "Chu Thiến là người có năng lực, vặn ngã Chu Dĩ Nhu, cô ấy chỉ cần thời gian, bất quá Chu Dĩ Nhu gần đấy giống như tra được Chu Thiến cùng chị có lui tới."

Động tác trong tay Đào Hựu Tình dừng một chút, khẩn trương nhìn cô: "Vậy làm sao bây giờ? Đối với chị có ảnh hưởng gì không? Sẽ tổn hại đến chị sao?"

Nàng thật cao hứng Viên Sơ Nhụy nguyện ý dùng chút sức lực đi giúp nàng giáo huấn Chu Dĩ Nhu, nhưng này cũng không đại biểu nàng nguyện ý thấy Viên Sơ Nhụy bị kéo xuống nước, bị ảnh hưởng đến. Bất luận kết quả như thế nào, nàng chỉ quan tâm Viên Sơ Nhụy có ổn, có bình yên vô sự hay không.

Viên Sơ Nhụy trong lòng nàng đã sớm thắng tất cả mọi điều trên thế gian.

Nàng lo lắng nói: "Nếu sẽ ảnh hưởng đến chị, chúng ta thu tay lại đi, em không muốn nhìn đến chị bị Chu Dĩ Nhu kéo xuống nước, cô ta không đáng." Nói nói, nhịn không được duỗi tay ôm lấy cô, gắt gao mà ôm cô vào trong ngực, "Em chỉ cần bạn gái em tốt, còn lại đều không quan trọng."

Viên Sơ Nhụy nghe xong, bên môi mang theo một độ cung ôn nhu, nhẹ nhàng ôm lại nàng, trấn an nói: "Sẽ không ảnh hưởng đến chị, không cần lo lắng."

Đào Hựu Tình không hiểu những việc này, bán tín bán nghi mà nhìn cô: "Thật sự?"

Viên Sơ Nhụy đẩy ra tóc mái trên trán nàng, nói: " Kể cả Chu Dĩ Nhu tra được chị cùng Chu Thiến có liên hệ cũng vô dụng, chị cùng Chu Thiến là quan hệ hợp tác, Chu Thiến là người Hưng Lan, tài nguyên chị đưa cho cô ấy đều là có giá trị, mấy tài nguyên đó cũng chỉ sẽ cho nghệ sĩ Hưng Lan dùng, cho nên bất luận từ góc độ nào tới nói, chị cùng cô ấy đều là đang giúp Hưng Lan, chị đang làm từ thiện."

"Nếu Chu Dĩ Nhu hoài nghi chị có ý thông qua Chu Thiến khống chế Hưng Lan như vậy thì tùy cô ta thôi, Chu Thiến không ngốc như vậy, cô ấy có thể phân rõ chính mình đang làm cái gì, cũng có bản lĩnh làm người chủ chân chính của Chu gia tin tưởng cô ấy."

Đào Hựu Tình như lọt vào trong sương mù mà nhìn cô: "Chị biết cô ấy sẽ làm như thế nào?"

Viên Sơ Nhụy cười cười: "Biết, đơn giản chính là bày ra chứng cứ trước mặt Chu Lị Quan nói cô ấy đang lợi dụng chị từ trong tay chị lấy hết tài nguyên, không có lui tới cùng chị, cũng không lộ ra các cơ mật khác của Hưng Lan cho chị, thu phục Chu Lị Quân thì cô ấy cũng không cần đi lo mấy người khác."

Viên Sơ Nhụy ngưỡng mặt nằm, đạm nhiên nhắm mắt: "Dùng tóc cũng có thể nghĩ ra được chiêu đó."

Cô trà trộn trong thương trường nhiều năm, thủ đoạn gì chưa thấy qua, thủ đoạn của người trước một bộ người sau cũng một bộ nhìn hoài cũng quen mắt. Chu Thiến muốn gạt cô, cùng cô chơi hai mặt. Cô đã nhìn thấy chỉ có điều không nói toạc mà thôi, khiến cho Chu Thiến cho rằng cái gì cô cũng không biết, làm địch nhân bảo trì tự đắc nhất định có thể cho bọn họ thả lỏng cảnh giác đối với mình, thậm chí có thể bồi dưỡng ra ngu xuẩn của họ.

Cô cùng Chu Thiến chỉ là mặt ngoài hợp tác, cũng không phải bạn bè hợp tác lâu dài, cho nên cô vẫn bảo trì cảnh giác với Chu Thiến như cũ, nên cho thì sẽ cho, không nên cho thì nửa điểm đều sẽ không cho cô ta. Hơn nữa chỉ cần Chu Thiến đi sai một bước, dẫm vào chỗ cấm của cô, cô có thể lập tức trở mặt không nhận người, làm cô ta minh bạch cái gì kêu là nhà tư bản vô tình.

Viên Sơ Nhụy nói đây là chiêu mà dùng tóc là có thể nghĩ ra được......

Đào Hựu Tình dùng ngón tay cuốn tóc cô, nhỏ giọng nói: "Em dùng tóc cũng không nghĩ ra được......"

Nàng không có tham dự qua mấy cái tranh đấu này, tự nhiên liền không trải qua loại hợp tác thương nghiệp ngoài mặt tay bắt mặt hòa, sau lưng thọc gậy thọc đao, cũng không có biện pháp trong thời gian nhanh nhất nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, đoán trước bước đi tiếp theo của đối thủ.

Viên Sơ Nhụy lại nói đây là dùng tóc ti đều có thể nghĩ ra được, nàng cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nhục nhã.

Đào Tiên Nữ: Đáng chết, bổn tiên nữ thật sự có ngốc như vậy sao!

Viên Sơ Nhụy quay đầu liền thấy bộ dáng cùng vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của nàng, tức khắc cảm thấy buồn cười, thực nể tình bổ sung một chút: "Là thủ đoạn thương nhân tụi chị hay dùng qua nên dùng tóc ti là có thể nghĩ ra được chiêu này."

Đào Hựu Tình nhẹ nhàng mà chớp hạ đôi mắt, thành thật nói: "Vừa rồi em cảm thấy chỉ số thông minh của em bị nhục nhã đây......"

Ánh mắt Viên Sơ Nhụy ôn hòa nói: "Bạn nhỏ của chị thật thông minh, trong óc sẽ nghĩ ra rất nhiều bài hát dễ nghe,viết ra nhiều ca khúc dễ nghe, là rất nhiều người không bằng em." Dừng một chút lại bổ sung nói, "Còn sẽ tự nghĩ ra phương pháp tính toán trong toán học, còn có ai có thể so hơn em?"

Cô là thật sự cảm thấy cái "Tôi lớn lên đẹp tôi quyết định cách tính" của nàng phi thường vô địch, người chết nghe xong cũng muốn xốc quan lên khen nàng một tiếng lợi hại.

Đào Hựu Tình nghe xong lời này, thật sự được an ủi rồ vui vẻ ra mặt nói: "Đúng vậy không sai, bổn tiên nữ cũng rất thông minh!"

Viên Sơ Nhụy cười nhìn nàng. Ừm, là thông minh, chính là ở trước mặt cô thì không quá thông minh —— rất đáng yêu.

......

Chu Dĩ Nhu thật sự tra được Chu Thiến cùng Viên Sơ Nhụy có lui tới, trong lúc nhất thời, có hết đáp án —— vì sao Chu Thiến như có cao nhân tương trợ như cá gặp nước, vì sao trên tay Chu Thiến luôn không thiếu tài nguyên tốt, bởi vì người đứng phía sau nàng là Viên Sơ Nhụy, có được tập đoàn Viên thị Viên Sơ Nhụy!

Chu Dĩ Nhu nghĩ không rõ Chu Thiến là làm sao lại thông đồng Viên Sơ Nhụy, lại là vì cái gì phải cùng Viên Sơ Nhụy lui tới, nàng không phải một lòng vì Hưng Lan, chỉ muốn làm Hưng Lan phát dương quang đại sao? Một khi đã như vậy, vì sao muốn lựa chọn Viên Sơ Nhụy, chẳng lẽ nàng không sợ sẽ dẫn sói vào nhà?!

Cô ngồi ở trong phòng mình trầm tư suy nghĩ, nghĩ trăm lần cũng không ra, cô không tin Viên Sơ Nhụy sẽ có lòng tốt mà giúp Chu Thiến vô điều kiện như vậy.

Chu Thiến vì cái gì sẽ cùng Viên Sơ Nhụy cấu kết, mục đích thật sự của Viên Sơ Nhụy giúp nàng là vì cái gì?

Suy nghĩ một hồi, cô định trực tiếp tìm Chu Thiến hỏi rõ ràng. Nếu Chu Thiến vẫn luôn cảm thấy các cô là người một nhà, vậy đúng lúc người một nhà không nói hai lời nói, mọi người thẳng thắn nói rõ ràng đi, để tránh ngày sau Hưng Lan bị Viên thị nuốt, hối hận cũng không kịp.

Gần đây cô cùng Chu Thiến đều dọn về Chu gia ở bồi Chu Lị Quân, mặt ngoài mọi người hòa khí, sau lưng ám lưu dũng động, cô tranh tôi đấu. Chu Lị Quân làm như không biết, có đánh giá mới có thắng bại, mới có ưu khuyết, Hưng Lan xác thực cần xét duyệt năng lực người lãnh đạo một lần nữa.

Thời gian này Chu Lị Quân đã ngủ, Chu Dĩ Nhu gõ cửa phòng Chu Thiến, được nàng mời vào.

Chu Thiến đã thay áo ngủ, tán một đầu tóc dài ôn nhu sóng vai, cười tủm tỉm mà nhìn cô: "Làm sao vậy, chị gái tốt của em trễ vậy còn tìm em là có chuyện gì sao?"

Ánh mắt Chu Dĩ Nhu sắc bén lạnh băng dừng ở trên người nàng, lười cùng nàng quanh co lòng vòng: "Cô gần đây đang cùng ai lui tới?"

Chu Thiến hai chân giao điệp, không chút hoang mang nói: "Chị tra được ai, thì chính là người đó."

Đối với chuyện chính mình cùng Viên Sơ Nhụy có hợp tác, nàng lại không sợ bị Chu Dĩ Nhu phát hiện.

Chu Dĩ Nhu không vui nhíu nhíu mày: "Vì cái gì cô muốn cùng Viên Sơ Nhụy lui tới? Cô cho rằng cô ta ăn chay?"

Một cô gái có thể khống chế cả tập đoàn sao có thể là người lương thiện, cùng hổ làm bạn, hơi vô ý là có thể bị ăn đến xương cốt cũng không còn.

Chu Thiến bỗng nhiên liền không nói, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm cô, một lát sau bỗng nhiên cười : "Không nghĩ tới em còn có thể nhìn được chị tới quan tâm em, xem ra em ở trong lòng chị vẫn là có vị trí nhất định rồi."

Nháy mắt mày Chu Dĩ Nhu nhăn đến càng căng: "Cô nghĩ nhiều, tôi chỉ là đang nhắc nhở cô, đừng hại đến Hưng Lan."

Chu Thiến đột nhiên nhớ tới chuyện Đào Hựu Tình, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống, hai người bày ra bộ mặt lạnh băng lộ ra bóng dáng Chu Lị Quân. Nàng lạnh lùng nói: "Hại Hưng Lan rõ ràng là chị."

5 năm, một nghệ sĩ có thể có mấy cái 5 năm? Nếu không phải Đào Hựu Tình thích hát thích nhảy, không có từ bỏ, hiện tại không chừng nàng thật sự sẽ thành một người sống ở trong tiếng người khác tiếc hận!

5 năm trước nàng rõ ràng khuyên qua cô giữ lại Đào Hựu Tình để bồi dưỡng, vì cái gì không nghe, vì cái gì phải ngạo mạn như thế?!

Chu Thiến nhắm mắt, điều chỉnh tâm tình một chút, thật mau liền bình tĩnh lại, hơi hơi mỉm cười, nói: "Nếu chị không cao hứng em có bạn giúp đỡ, vậy đi tìm một người bạn đi."

"Tìm một người có thể cùng Viên Sơ Nhụy chống lại tới giúp chị."

"Vô điều kiện...... Giúp chị."

Nàng so bất luận kẻ nào đều phải rõ ràng nguyên nhân Viên Sơ Nhụy giúp nàng như vậy, bởi vì Chu Dĩ Nhu thương tổn Đào Hựu Tình. Viên Sơ Nhụy cũng không phải là người sẽ không để chính mình cùng người mình thích chịu ủy khuất, bởi vậy cô ta có thể bất kể bất luận không cần hồi báo gì mà giúp nàng đấu cùng Chu Dĩ Nhu, chỉ cần nàng kéo Chu Dĩ Nhu xuống, vậy các cô liền đạt thành song thắng, mọi người vui mừng.

Người có thể cùng Viên Sơ Nhụy chống lại cũng không nhiều, bất quá nàng tin tưởng không lại có người có thể giống Viên Sơ Nhụy giúp nàng đến giúp Chu Dĩ Nhu —— Chu Dĩ Nhu cũng nên "Tự gánh lấy hậu quả".

Đáy mắt Chu Dĩ Nhu ẩn có lửa giận, những câu của Chu Thiến chọc tâm lại thực tiễn, xác thật cô làm sai rất nhiều không cách nào phản bác, nhưng cô không thể mất mặt, ở trước mặt Chu Thiến nhận sai —— hoặc là trước mặt bất kỳ ai cũng không được.

Vì thế cuối cùng chỉ để lại một câu: "Vậy tôi đây chúc cô không cần bị Viên Sơ Nhụy bán còn cho cô ta đếm tiền." Liền đi rồi.

Bất quá Chu Thiến cho cô một cái nhắc nhở, cô xác thực...... Có thể tìm kiếm đồng minh.

......

Ngày 7 tháng 6, Giang Thu Dương bắt đầu tham gia thi đại học. Mỗi ngày Đào Hựu Tình tập nhảy xong, còn không quên cùng hắn gọi điện thoại quan tâm tình huống của hắn một chút, thuận tiện hội báo tiến độ tập nhảy của mình, để hắn yên tâm.

Lại chỉ chớp mắt, Giang Thu Dương kết thúc thi đại học thuận lợi, hoàn toàn giải phóng, tiếp theo đó là ngày 9 tháng 6 đã đến.

—— MV ca khúc chủ đề của Hồng Đào Q chính thức phát hành online.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.