Xin lỗi, không phải cô bị rối loạn nhận thức hình dạng, nhưng cô gái này thật giống như chị em ruột với con búp bê barbie bố từng mua cho cô vậy.
Váy ren hồng, quần tất ren, tóc xoăn ngang vai, còn đeo một chiếc túi nhỏ viền ren, dùng chất giọng ngọt ngấy như mấy cô gái trong video trên mạng nói: "Anh Vũ Hàng, em về rồi đây."
Lâm Thư Du cả người nổi da gà.
Cô nhìn sang Lâm Vũ Hàng.
Cậu ta mảy may không có chút vui mừng nào khi nhìn thấy "người quen cũ", ngược lại giống như bị táo bón nhiều năm vậy, khuôn mặt đẹp trai đan xen biểu tình cực kỳ phức tạp.
Cô diễn giải nội dung đại khái như này.
Nửa mặt trái viết "Con nhóc này sao lại trở về?", nửa mặt phải viết "Tôi nên làm gì bây giờ?"
Tiểu công chúa váy ren nhìn thấy tay hai người dính vào nhau, khuôn mặt xinh xắn liền sụp xuống, vài bước đi đến trước mặt hai người.
Cô lập tức rút tay lại.
Tiểu công chúa váy ren đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Who are you?"
Muốn chơi tiếng Anh với cô?
Chậc chậc, lại thêm một người "uống sữa nước ngoài" cố tỏ vẻ.
Lâm Thư Du cố ý trêu: "I'm fine, thanks."
Lâm Vũ Hàng đang đứng xem kịch ở một bên liền nhướn mày, dù vậy vẫn thong thả nhìn cô.
Tiểu công chúa váy ren bày khuôn mặt ghét bỏ: "Người ở dưới quê, thật là "low" (thấp kém), cô không xứng được đứng trong "house" (căn nhà) này, "insult" (sỉ nhục) cái nhà của anh Vũ Hàng."
Lâm Vũ Hàng lấy tay đỡ mặt, khuôn mặt biểu lộ rõ "không nỡ nhìn thẳng".
Khóe môi Lâm Thư Du giật giật.
Cô gái à, em nói tiếng Anh chị đây đã nhịn rồi, giờ lại còn Anh Trung lẫn lộn.
Cô buột miệng nói, "Thất bại thật đấy."
"Cái gì tú*?" Tiểu công chúa váy ren chưa từng nghe ngôn ngữ địa phương.
* Gốc là 妖秀 (Hán Việt: yêu tú), ở đây câu của nữ chính là ngôn ngữ địa phương ở miền Nam Phúc Kiến, nên cô gái kia nghe không hiểu, vì đây là phương ngôn.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, nếu cứ tiếp tục chơi đùa cùng mấy người này, công việc hôm nay sợ là không hoàn thành được mất.
Lâm Thư Du vỗ vỗ tay: "Không làm phiền hai người ôn chuyện cũ nữa, tôi đi trước đây.". Cập nhật t𝑟𝙪yện nhanh tại ~ t𝑟𝙪 𝘮t𝑟𝙪yen﹒vn ~
Đại tỷ à, đây gọi là phế phẩm, về bản chất vẫn có sự khác biệt với rác đấy.
Lâm Vũ Hàng dứt khoát nhận lấy đống sách nặng trịch trong tay cô: "Tôi tiễn cậu."
"Không....."
Cậu ta nhìn cô cảnh cáo.
Cô nuốt nước bọt: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Lâm Vũ Hàng nói qua loa với Tiểu công chúa váy ren: "Cứ ngồi đi, tôi ra ngoài chút."
Nói đoạn, trong lòng không yên mà đóng cửa lại.
Dường như đằng sau có chó hoang đuổi theo vậy.
Từ thang máy đi ra, thấy được ánh sáng mặt trời bên ngoài, Lâm Vũ Hàng giống như có được cơ hội trùng sinh vậy.
Lâm Thư Du hỏi cậu: "Cái cô búp bê barbie vừa rồi là thanh mai trúc mã của cậu à?"
Nghe đến bốn chữ "thanh mai trúc mã", khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vũ Hàng đen lại y như tảng đá bên cạnh: "Không phải, chỉ là hai nhà chúng tôi quen biết nhau mà thôi."
"Cậu cũng là người từ nước ngoài về, nhưng tôi cảm giác cậu nói tiếng phổ thông rất chuẩn."
Không chỉ rất chuẩn, chữ viết còn rất đẹp.
Lâm Thư Du nhớ lại nửa kỳ học đầu lớp 11, trong tỉnh tổ chức cuộc thi viết thư pháp, Lâm Vũ Hàng giành được giải nhất.
Bức thư pháp của cậu ta cô cũng từng xem qua.
Mây trôi nước chảy, đường nét phóng khoáng.
Lại còn thuộc lòng hai bài 《Thục Đạo Nan》 với 《Trần Tình Biểu》, thuộc hơn cả cô.
"Tôi là người Trung Quốc." Cậu vứt lại một câu rồi vượt lên đi trước cô.
Cô nhìn bóng lưng cậu, luôn cảm thấy vóc dáng của người này vô cùng cao lớn.
Điều không ngờ là, hôm nay Lâm Vũ Hàng cùng cô đi thu gom phế liệu cả ngày.
Lâm Thư Du đếm số tiền trong tay, vui vẻ phấn khởi gọi điện cho bố: "Bố, bố đoán xem hôm nay con thu được bao nhiêu tiền, là 200 tệ, 200 tệ đấy!"
Bố cô khen ngợi một cách mù quáng: "Con gái bố quá giỏi"
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vũ Hàng nhìn cô đang cười đến nỗi mắt không ra mắt, mày không ra mày, bản thân cũng bị tâm tình của cô lây sang: "Chỉ 200 tệ đã khiến cậu vui như vậy à?"
"Đây là tiền tôi cực khổ kiếm được, tất nhiên phải vui rồi, đây gọi là cảm giác thành tựu."
Cậu ta một tay bóp trán, yên lặng nhìn cô.
Cô bị nhìn chằm chằm liền thấy hơi ngại ngùng: "Gì nhỉ, cậu đã vất vả giúp tôi một ngày rồi, để tôi mời cậu một bữa cơm nhé."
Lâm Thư Du vốn muốn hỏi cậu muốn đi ăn đồ Nhật hay đồ Pháp?
Bởi vì những người có điều kiện như cậu ta không phải thích ăn mấy món đấy sao?
Bố cô rất ghét ăn bò bít-tết vì ông thấy máu cứ chảy ròng ròng.
Ông nghĩ rằng, con người không dễ gì mới đứng đầu chuỗi thức ăn, tại sao cứ phải ăn tươi nuốt sống như vậy.
Nhưng......
Món bít-tết được làm chín vài phần kết hợp với rượu đỏ được ủ nhiều năm chính là yếu tố để đánh giá giá trị con người trong xã hội thượng lưu.
Nực cười thật.
"Tôi muốn ăn Ma lạt thang*" Trước khi cô mở miệng Lâm Vũ Hàng đã đưa ra yêu cầu trước.
*Món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên
Cô ngoáy tai.
Không nghe nhầm đúng không, cậu ta muốn ăn ma lạt thang?
"Cậu chắc chắn muốn ăn ma lạt thang hả?" Cậu ta trở nên gần gũi đời thường từ khi nào vậy.
"Ừ" Cậu gật đầu.
"Không sợ nhiều dầu mỡ hả?"
Mặt cậu hơi đanh lại.
"Không sợ trong nồi lẩu có gián có chuột?"
Lông mày cậu liền nhíu thành chữ Xuyên (川)
"Không sợ phục vụ thò ngón tay cái vào trong bát?"
Lâm Vũ Hàng khiến răng, "Nếu cậu không muốn mời tôi ăn cơm có thể nói thẳng ra."
"Haha, tôi đùa thôi mà, tôi biết có một quán Ma lạt thang khá ngon, tôi không hề nói với những người bình thường khác đâu."
Cậu dùng ánh mắt trong trẻo nhìn cô: "Nói như vậy, trong lòng cậu tôi không phải người bình thường?"