Khi vẫn còn là một cô thiếu nữ mộng mơ, Đồ Nhiễm đã từng viết một bức thư dạng như thư tình gửi cho người ta.
Chỉ có điều bức thư đó còn chưa ra khỏi cửa đã bị ông Đồ chặn lại giữa chừng.
Khi đó ông Đồ vẫn còn chưa có dấu hiệu bệnh tật, là một người trung niêntừng trải, lại rất biết nghĩ cho con cái. Ông đọc bức thư một cáchnghiêm túc, rồi lại lộn lại nhìn phần đầu, tên của người nhận.
Trong suốt quá trình này, trái tim nhỏ bé của Đồ Nhiễm đập thình thịch khôngngừng, vừa sợ bị chê cười là đồ ngốc, vừa sợ bị chụp mũ yêu sớm. Vẻ mặtông Đồ còn nghiêm nghị hơn cô tưởng, ông nói rất chân thành:
-Nhiễm Nhiễm, người này rất tốt. Nhưng vì mọi mặt của cậu ta đều xuấtsắc, con thích thì người khác cũng thích, rất nhiều người đều thích, tội gì con phải tranh giành với người ta? Trên đời này, phụ nữ vốn dĩ đãcảm tính hơn đàn ông, coi trọng tình cảm nam nữ hơn, cho nên sống cũngmệt mỏi hơn. Con tìm một người cả ngày được người khác nhung nhớ, chẳngphải cuộc sống sẽ càng mệt mỏi hơn sao? Chi bằng tìm một người điều kiện tương đương mình, nắm chắc được, yên ổn sống qua ngày.
Nghe xong những lời này, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô là: Lẽ nào con kémcỏi lắm sao? Cô chạy đi soi gương, người trong gương hình như càng nhìncàng thấy xấu. Cô lại âm thầm so sánh những mặt khác, rồi chán nản pháthiện ra, căn bản không thể nào so sánh.
Vì thế, cô giữ lá thư lại, khóa kín trong ngăn kéo.
Sau này ra đời, kinh nghiệm phong phú, nhớ lại những lời bố nói, cô vẫn cảm thấy không phải là không có lý, cho dù thời buổi này, để phân biệt đànông chỉ có một tiêu chuẩn: có bản lĩnh hay không có bản lĩnh, những thứkhác đều chỉ là phù du.
Đồ Nhiễm có thể nhạy bén cảm nhận được tâm tư nho nhỏ của những người khác giới xung quanh Lục Trình Vũ.
Cô còn nhớ lần trước tới bệnh viện, ánh mắt Lý Sơ Hạ nhìn anh, thậm chí cô đoán, quãng thời gian một năm trước, hai người họ ở nơi đất khách quêngười lãng mạn có phải đã từng xảy ra điều gì. Lại hoặc giả như rất lâutrước đây, phải chăng đã từng có một câu chuyện tình yêu rung động lòngngười, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Đồ Nhiễm tự coi thườngchính bản thân mình, tự giễu, vướng víu, không buông xuống được. Chầnchừ suốt mấy ngày, cô quyết định thực hiện một số hành động khiến bảnthân dễ chịu hơn, vì thế cô hẹn cô em chồng Lục Trình Trình đi dạo phốvào ngày nghỉ.
Trời đẹp, người bừng bừng khí thế, kẻ lại tâm hồn treo ngược cành cây.
Lục Trình Trình không biết cách trang điểm, dáng vẻ học sinh. Đồ Nhiễm muacho cô bé mấy bộ quần áo, chỉ nói là Lục Trình Vũ dặn dò, nghe vậy cô bé rất vui.
Đi ngang qua quầy trang sức trong trung tâm thương mại, Trình Trình nhìn mãi một sợi lắc tay, ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ. Đồ Nhiễm liếc ví tiền thấy vẫn còn đủ, bèn mua cho cô, cô bé ngại ngùng từ chốimãi.
Đồ Nhiễm cười:
- Ngốc thế, người khác đều tranh thủ lấy được bao nhiêu thì lấy, em thì giỏi rồi, cho còn không thèm.
Trình Trình nói:
- Nếu là anh hai hay bố mua thì em sẽ nhận. Chị, em biết chị cũng chẳng dễ dàng gì, ở nhà chị còn phải phụng dưỡng bà ngoại nữa.
Cô cười:
- Em đang khinh người đó hả, sau này chị phát tài rồi, chị sẽ cầm tiềnđập vào mặt em. Cái này em cứ cầm lấy đi, chị về thanh toán với anh haiem là được chứ gì.
Trình Trình bèn nhận lấy, rồi bảo muốn mời côăn trưa. Đồ Nhiễm biết cô bé chẳng có mấy tiền tiêu vặt, tiền lương cũng không cao, bèn bảo cô mệt rồi không muốn đi nhiều, cứ mua luôn hai cáihamberger ở quán Mc Donald bên cạnh là xong.
Họ ra khỏi trung tâm thương mại, có một chiếc xe việt dã màu đỏ đỗ ở ngã tư bên cạnh, mấythanh niên đi qua còn lôi điện thoại ra chụp hình cái xe đó. Lục TrìnhTrình nhìn biển số xe, hừ một tiếng:
- Tôn Hiểu Bạch sao lại chạy đến đây khoe mẽ, khu này với cô ta chỉ là khu bình dân thôi.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Đây là xe của Tôn Hiểu Bạch à, hoành tráng nhỉ.
Lục Trình Trình lại hừ một tiếng nữa:
- Chắc chắn là không chỉ có chỗ tiền đó, bố em đúng là ngốc, bị hai mẹ con bà ta lừa.
Đồ Nhiễm cười cười không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ: Bố em không phảingốc, mà là nhìn xa trông rộng, nửa người dưới vẫn còn trông chờ vào Tôn Huệ Quốc, tuổi cũng đã cao, không thể cứ ly hôn rồi lại lấy người khác, lại tiếp tục giày vò.
Họ vào Mc Donald, cái quán bé bằng lòng bàn tay mà người len như cá mòi.
Hai chị em ngồi xuống một chỗ khá yên tĩnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy congái vợ sau của ông Lục – Tôn Hiểu Bạch đang đứng đợi ai đó cạnh quầy thu ngân. Tôn Hiểu Bạch mặc toàn đồ hiệu, lại biết trang điểm, muốn khôngbị chú ý cũng khó.
Lục Trình Trình bĩu môi:
- Đợi nó đi rồi thì em ra mua, chả muốn chào. – Cô bé lại nói. – Thần kinh, giàu như thế còn đến cái chỗ hạ đẳng này làm gì.
Đồ Nhiễm nói:
- Em trông tay nó cầm ví nam, chắc là hẹn hò. Con gái một khi đã yêu, sẽ làm ra những chuyện không giống bình thường.
Lục Trình Trình khinh thường:
- Ai thèm để ý đến nó, chắc chắn là nhắm vào tiền của nó rồi, không biết gã đui què sứt mẻ nào nữa.
Nói đoạn bèn nhìn chằm chằm về phía đó, trước quầy người đứng lố nhố, đaphần đều là nam giới, người làm chân sai vặt cho bạn gái, người trả tiền cho con.
Đồ Nhiễm cũng liếc mắt qua đó, bỗng phát hiện bóng lưng của một người hình như quen biết, đang muốn nhìn kỹ thì lại nghe thấyLục Trình Trình hỏi cô:
- Chị, chị muốn ăn gì, em có phiếu ưu đãi nè.
Cô cúi xuống nhìn, chọn qua loa vài món giá rẻ, nhớ tới người đàn ông vừanãy, cô lại ngẩng đầu lên tìm. Ai ngờ vừa mới cúi xuống một lúc mà đãkhông thấy đâu, ngay cả Tôn Hiểu Bạch vừa đợi bạn cũng không thấy nữa.
Trình Trình bê cơm về, vừa ăn vừa nói:
- Tôn Huệ Quốc lúc nào cũng nói Tôn Hiểu Bạch xinh đẹp, em lại chẳng thấy thế, chẳng qua là trát đầy son phấn vào thôi, già đầu mà còn học đòibọn trẻ con đeo kính sát tròng làm đẹp, mặt thì như đeo mặt nạ. Sau nàyTôn Huệ Quốc mà bảo nó đẹp, em sẽ nói, chẳng bằng một góc chị dâu em,cho bà ta tức… – Cô bé cười khanh khách. – Tức vẹo cả mũi.
Đồ Nhiễm cười cười tiếp lời:
- Nhắc tới người đẹp, chị đã từng gặp một người xinh lắm.
- Ai ạ?
- Lần trước ở đám cưới nhớ không, họ Lý, cũng là bác sĩ.
Cô bé nói luôn:
- Ồ, chị Tiểu Hạ, chị ấy là đại mỹ nhân.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Em thân với cô ấy lắm à?
Trình Trình nhìn cô, vừa nhai đồ ăn vừa ậm ờ qua quýt:
- Không thân, gặp vài lần thôi ạ.
Đồ Nhiễm cười cười nhìn cô bé:
- Gì mà ấp úng thế, chẳng phải là mối tình đầu của anh trai em sao, thếthì có sao, đều sắp ba mươi cả rồi, ai mà chưa từng có quá khứ? Cũng đâu phải là bị đồng tính chứ.
Cô bé thở phào:
- Hóa ra chị biết rồi, họ cũng chỉ yêu nhau hồi đi học thôi, sau đó thì chia tay.
Đồ Nhiễm chỉ nói mò một câu, không ngờ lại trúng phóc, cô cúi đầu uống một ngụm nước, thản nhiên nói:
- Thông thường tình đầu mà thành thì không nhiều, chị còn tưởng anh haiem nói khoác, đại mỹ nhân mà lại thèm để mắt đến anh ấy ư? Anh ấy cònnói là mình đề nghị chia tay trước, chỉ giỏi phét lác, chị không tin.
- Anh chị vui thật, chuyện này cũng nói được nữa. – Lục Trình Trình cười. – Chị Tiểu Hạ xinh đẹp, anh hai cũng rất đẹp trai mà. Nhưng hồi trướcanh ấy nói chị ấy muốn chia tay, bây giờ sao lại thay đổi, có lẽ muốn tỏ vẻ trước mặt chị đấy.
Đồ Nhiễm cười khẽ.
Mới ăn được một chút đã thấy no, dạo này thời tiết oi bức, luôn cảm thấy dạ dày ấm ách, hơi chua chua.
Trên đường về, trời đã tối, hiệu thuốc nơi góc đường thắp ngọn đèn sáng lóa. Cô lưỡng lự một lúc, bước vào mua hai que thử thai.
Vừa trả tiền, điện thoại đã vang lên réo rắt, cô nghe máy, bà Vương Vĩ Lệ gấp gáp nói:
- Con mau về đây, em trai con về rồi.
Nghe vậy, Đồ Nhiễm thầm nhủ đây là chuyện tốt, sao nghe giọng mẹ lại nhưcháy nhà đến nơi. Không đợi cô lên tiếng, bà đã liến thoắng kể mộttràng, thì ra nhà hàng xóm ra quán nét bắt thằng cháu trốn học, đúng lúc gặp bà Vương Vĩ Lệ đi chợ về, nhất thời nhiệt tình đi vào tìm ngườigiúp họ, cháu nhà người ta thì không tìm được, ngược lại lại thấy thằngcon trai nhà mình đang phì phèo điếu thuốc ngồi trong góc chơi game.
Thoạt đầu bà mừng rỡ, sau lại sửng sốt, nhìn kỹ lại cách ăn mặc của Đồ Loanchẳng có chút khí chất nào của du học sinh về nước, đã thấy nghi ngờ,muốn lôi con trai về nhà hỏi cho rõ, nó lại cười khì khì:
- Mẹ, yên nào, để con làm nốt nhiệm vụ này rồi sẽ theo mẹ về… Đúng rồi, bây giờ mọi người ở tòa nhà số mấy vậy?
Bà Vương Vĩ Lệ nhìn xung quanh toàn lũ thanh niên mười mấy tuổi da vàngvọt, mắt mũi đờ dẫn, chỉ có con trai mình là lớn hơn một chút, nhưngthần sắc bệ rạc. Bà cuống lên, không cho nó phân bua mà sa sầm mặt, lôixềnh xệch về nhà. Về đến nhà cũng chẳng hỏi được ngọn ngành gì, người ta còn phải ăn phải ngủ. Chẳng còn cách nào khác, bà bèn cấp tốc gọi điệncho con gái, lòng nóng như lửa đốt.
Nghe xong, Đồ Nhiễm cảm thấy không ổn, hết chuyện này đến chuyện khác, cả ngày không lúc nào ngơi, đầu đau như búa bổ.
Toàn thân cô rã rời, nhưng những chuyện cần lo vẫn cứ phải lo, bèn dứt khoát không về nhà nữa mà đi thẳng về nhà mẹ, cũng may tối nay Lục Trình Vũtrực, không cần phải nấu cơm.
Đến nhà mẹ, Đồ Loan đang ngủ vùitrong phòng, bà Vương Vĩ Lệ xót con trai, bèn hạ giọng thì thào với ĐồNhiễm. Cô mặc kệ, đi vào vỗ mặt thằng em cho nó tỉnh lại.
Cô nhéo tai nó hỏi:
- Nói, rốt cuộc là chuyện gì?
Thằng em dụi mắt ngáp:
- Còn chuyện gì nữa, học xong thì về thôi.
Đồ Nhiễm thò tay ra:
- Bằng tốt nghiệp đâu? Đưa đây tao xem.
Em trai cô ra sức đập xuống giường:
- Mấy cái người này làm sao thế nhỉ, hùa vào với dân cả nước kỳ thị dându học phải không, em vừa về mà mọi người tra hỏi như phạm nhân ấy.
Đồ Nhiễm cười lạnh:
- Gào cái gì mà gào, mày còn nói lí lẽ nữa hả, tao không dễ lừa như mẹđâu, đừng có chưa học xong đã chuồn về đấy nhé, ngoan ngoãn đưa bằng tốt nghiệp cho chị đây xem, nếu không chị mày sẽ thẩm vấn mày thật đấy. –Nói đoạn cô gí cái bóng đèn bàn vào mặt cậu em.
Đồ Loan cũng cười, mắt trợn lên:
- Đồ Nhiễm, chị có biết thế này gọi là gì không? Ghen tị, từ nhỏ chị đãghen tị với em, đã muốn bới móc những chuyện không hay của em, rồi đimách mẹ giành công, muốn mẹ để ý đến chị hơn chứ gì?
Đồ Nhiễm cũng chẳng thèm tức giận:
- Mặc kệ mày muốn nói gì, tao chỉ xem bằng tốt nghiệp, mẹ cũng chỉ muốn nhìn thấy bằng tốt nghiệp.
Thấy kế khích tướng không có tác dụng, Đồ Loan xoay người ngủ tiếp:
- Bằng tốt nghiệp chưa phát, em bảo họ mấy hôm nữa gửi chuyển phát nhanh về.
Đồ Nhiễm chọc vào lưng cậu ta:
- Đừng có lừa chị, cũng đừng có định chuồn. Mấy ngày này chị bảo mẹ không đi đâu hết, ở nhà trông chừng mày, bao giờ bằng tốt nghiệp của mày tớithì mới cho mày ra khỏi cửa.
Lại đợi thêm mười mấy ngày nữa, đến bóng dáng người đưa thư cũng chẳng thấy đâu.
Lại truy hỏi, Đồ Loan chỉ ậm ừ, cũng chẳng bận tâm đến chuyện tìm việc làm, cả ngày ngủ vùi trong nhà cứ như đang chờ chết.
Đồ Nhiễm suy tính, lẳng lặng gọi riêng thằng nhóc đi ăn cơm, gọi vài món nhậu, vừa ăn vừa trò chuyện, càng nói càng thân thiết.
Chẳng bao lâu sau, em trai cô uống đã hơi cao hứng, ngập ngừng muốn nói lại thôi, Đồ Nhiễm an ủi cậu em:
- Em có chuyện gì phiền muộn thì cứ nói ra, chị chỉ có một đứa em là em thôi, chị không giúp em thì giúp ai?
Nghe vậy, Đồ Loan không nói gì, chỉ bò ra bàn uống rượu.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Có phải em không muốn học không?
Cậu ta vẫn không lên tiếng.
Đồ Nhiễm thăm dò:
- Có phải ở bên đó em đã gặp chuyện gì không? Yêu hả?
Nghe vậy, Đồ Loan lấy tay che mắt, rấm rức khóc thành tiếng, nói ngắt quãng:
- Chị, em không có tiền, ai cũng chê cười em, lũ bạn em hoặc là con nhàgiàu, hoặc con quan chức, chỉ có em phải tự đi làm thêm. Sau đó gặp côấy, còn tưởng cô ấy khác mọi người, ai ngờ cô ấy cũng hám lợi như họ.
Kìm nén chán chê, cơn giận dữ của Đồ Nhiễm bất chợt bùng nổ, vung tay tát em trai một cái:
- Trông cái bộ dạng nhu nhược của mày kìa, không ra hồn!
Nói đoạn đứng dậy định bỏ đi.
Đồ Loan bị đánh đến ngẩn ngơ, một mực níu cô lại:
- Chị, chị đi đâu? Tuyệt đối đừng cho mẹ biết, mẹ mà biết thì chỉ có nước nhảy lầu thôi.
Đồ Nhiễm mắng xa xả:
- Cút đi, mày đã bao nhiêu tuổi rồi, có còn là đàn ông không, nếu tao màcó đứa con trai như mày thì đã nhảy lầu từ lâu rồi, mắt không thấy, timkhông đau. Cái bộ dạng nhu nhược của mày thì đứa con gái nào thèm, người ta không để mắt đến mày là đúng rồi, yêu mày để cả đời phải hít gió Tây Bắc, bị người ta khinh bỉ chắc? Đúng là không có tương lai!
Nói xong cô bèn gạt tay cậu ta ra, trả tiền rồi bỏ đi một mạch.
Ra đến cửa, cô lại lo thằng em uống say quá không về được nhà, bèn quanhquẩn cạnh cửa nhà hàng, nhất thời không biết nên làm gì, huyệt tháidương giật đùng đùng, bụng bảo dạ: thằng bé này bị chiều từ nhỏ nên hưrồi, vẫn chưa trưởng thành, không chịu nổi thất bại, chi bằng cho nólang thang đầu đường xó chợ vài hôm, bỏ đói vài ngày, cho một bài học,cho tiệt cái thói than thân trách phận này đi.
Một lúc sau, Đồ Loan loạng choạng đi ra, cô lại không đành lòng, vẫn gọi một chiếc taxi, đẩy vào trong rồi cùng về nhà.
Dọc đường, Đồ Nhiễm hỏi chuyện học hành, Đồ Loan không thích nói nhiều,nhưng hỏi chuyện cô gái kia thì lại lắm lời hơn hẳn, nó kể cô gái kiahơn nó bốn, năm tuổi, cũng sang bên đó học, đang học tiến sĩ. Giữa haiđứa đều có cảm giác, thổ lộ lại bị từ chối, lý do là cậu còn nhỏ tuổi,chẳng có gì trong tay, không hợp, vân vân và vân vân.
Đồ Loan nói, trong khoảnh khắc ấy cậu ta dường như đã mất điểm tựa tinh thần.
Đồ Nhiễm vừa tức vừa buồn cười:
- Cô gái đó cũng hai bảy, hai tám tuổi rồi, đòi người ta ngây thơ như cậu thì mới là bó tay đấy, cười cũng bị người ta cười tới chết rồi. Khôngphải cô ấy hám lợi, mà là cậu quá ngây thơ.
Cô rì rầm nói với cậu em rất nhiều chuyện, quanh đi quẩn lại vẫn là động viên cậu, bảo cậuphải kiên cường, phấn chấn lên, hy vọng cậu có thể hoàn thành việc học.Những gì cần nói cũng đã nói hết, chẳng biết thằng nhãi này nghe lọt tai được bao nhiêu.
Mấy ngày này, ngoài đi làm, đi chợ nấu cơm, ĐồNhiễm chỉ mải mốt về nhà mẹ để làm công tác tư tưởng cho cậu em, ngàynào cũng mệt nhoài.
Một hôm cô dậy sớm, bất chợt nhớ ra chuyệnngày hôm đó, lại nghĩ dạo này bụng dưới hay trướng đau, kinh nguyệtchậm, vội trở dậy tìm que thử thai, thấp thỏm chờ đợi, tim đập thìnhthịch.
Một lúc sau cô cầm lên, liếc nhanh một cái, không phát hiện điều gì bất thường.
Cô không cam lòng, nhìn đi nhìn lại, mới thấy có thêm một vạch mờ mờ, xem lại hướng dẫn, như thế tức là “có thai”.
Cô không biết làm thế nào, bèn gọi điện cho Lục Trình Vũ, cũng không biếtnên gọi là tin vui hay tin buồn, đang lúc do dự thì anh nghe máy. Đầudây bên kia hỏi:
- Chuyện gì thế?
Giọng anh vừa gấp gápvừa lạnh nhạt, sự thôi thúc trong lòng Đồ Nhiễm lập tức giảm xuống hơnnửa, phút chốc không còn hứng thú nói chuyện.
Thấy cô không lên tiếng, anh nói:
- Đồ Nhiễm, bây giờ anh rất bận.
Cô ừ một tiếng:
- Vậy anh làm việc đi.
Chưa kịp ấn tắt máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng “tút tút” liên hồi, chói tai, nhức nhối, không ngừng xuyên vào màng nhĩ.
**
Mấy ngày này, vì chuyện của mình mà Đồ Nhiễm cũng không có thời gian lolắng đến rắc rối của cậu em trai, tan làm một cái là chạy thẳng đến hiệu thuốc, vơ một đống que thử thai về, mỗi loại một nắm.
Đầu tiêncô lên mạng tìm hiểu, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến kết quả “dươngtính nhẹ”, có khả năng là do chất lượng que thử không đạt yêu cầu, cũngcó thể là do mang thai ngoài tử cung, gọi nôm na là “chửa ngoài dạ con”.
Nhớ lại kinh nghiệm một năm trước, mấy chữ “chửa ngoài dạ con” cứ ám ảnhcô, vốn định tới thẳng bệnh viện để kiểm tra, nhưng không hiểu sao phòng khám phụ khoa đã để lại cho cô một chuỗi ấn tượng kinh hoàng, vì thế cô cứ lần lữa mãi, đem hết hy vọng gửi gắm vào que thử thai.
Buổi tối Lục Trình Vũ không ở nhà nên Đồ Nhiễm cũng không muốn về, bèn đi dạo thêm một chút, tới nhà Chu Tiểu Toàn quấy rối.
Còn chưa tới dưới lầu đã thấy một chiếc xe hơi màu đỏ phóng từ cửa tiểu khu ra, lướt vèo qua bên cạnh, cô cảm thấy cái xe đó rất quen, hình nhưgiống xe của Tôn Hiểu Bạch. Cô bèn ngoái lại nhìn, chiếc xe đã rẽ năm,bảy ngã, mất hút theo làn khói.
Đồ Nhiễm thầm nghĩ, bây giờ người có tiền mọc lên chi chít, hệt như cỏ dại mùa xuân, dường như ai cũngđược một cái bánh bao nhân thịt to tổ chảng rơi trứng đầu, trừ cô ra.Thành ngữ nói cấm có sai, của mình thì không cầu cũng được, không phảicủa mình ép cũng chẳng xong.
Đến nhà Chu Tiểu Toàn, cả hai vừa xào rau vừa trò chuyện.
Chu Tiểu Toàn cười khanh khách:
- Ái chà, đồng chí Tiểu Lục giỏi giang quá, nếu đứa bé lần trước giữ được, vậy chẳng phải là ba năm hai đứa sao?
Đồ Nhiễm ảo não:
- Mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu, cậu vẫn còn tâm trạng cườicợt, còn chưa biết có đúng hay không nữa mà? Cho dù có mình cũng khôngmuốn lắm, dù sao với mình mà nói luôn là không tốt.
Chu Tiểu Toàn tò mò:
- Có rồi sao lại không muốn?
Đồ Nhiễm chau mày tước vỏ đậu, móng tay cô cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, tước đi tước lại khiến kẽ móng tay hơi đau, một lúc sau cô mới nói:
- Gấp gáp quá, tại mình hết, người ta mới nói mấy câu đã lừa được mình, thực ra hai đứa mình còn chưa đến mức ấy.
Chu Tiểu Toàn cười nhạo cô:
- Điêu, chẳng phải ban đầu cũng vì đứa con mới kết hôn còn gì, bây giờ có con chẳng phải tốt sao.
Câu nói này khiến lòng cô nghẹn lại, tựa như có một lưỡi dao cùn đang từ từ miết trong ký ức, ma sát từng chút một, từng giây phút nhắc nhở cô,chính ở nơi đó, có một vết ố, có một lỗ thủng, khiến người ta cực kỳkhông thoải mái.
Cô lặng lẽ thở dài, không trả lời, chỉ uể oải lườm Chu Tiểu Toàn một cái.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng người đang chầm chậm lên lầu, bước chânnặng nề, đi vài bước lại nghỉ một bước, cùng với tiếng trẻ con bi bô tập nói. Sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ, giọng nói mệt mỏi của Tô Mạtvang lên:
- Con yêu ơi, mình về nhà rồi, con tự chơi một lát, mẹđi nấu món ngon cho con, hôm nay là sinh nhật bố, chắc sẽ về sớm thôi…Con có vui không nào.
Giọng nói bé dần, cánh cửa nhà đối diện đã khép lại.
Chu Tiểu Toàn ớ ra:
- Mình tưởng hai vợ chồng nhà này về từ sớm rồi chứ nhỉ, vừa rồi còn nghe thấy có người nói chuyện ở phía bên kia ấy mà.
Đồ Nhiễm lại không để ý, chỉ nói:
- Tô Mạt thật chẳng dễ dàng gì, cái tay Đồng Thụy An này cũng bận rộnquá, để một người phụ nữ vừa đi làm vừa trông con, về đến nhà lại cònphải lo cơm nước.
Chu Tiểu Toàn cười:
- Không bận bằngchồng cậu đâu, Đồng Thụy An cũng thường về nhà giúp vợ đấy, nhưng tiềnthì chồng cậu vẫn kiếm được nhiều hơn. Mình thấy cậu sau này là đượchưởng phúc đấy, người mình giới thiệu cho cậu cũng khá đấy chứ nhỉ. –Nghĩ một lúc, cô nàng lại nói với vẻ rất nghiêm túc. – Thực ra mình cảmthấy tướng mạo của cậu khá hơn cô ấy, trên mặt cậu có nét gian tà, trừphi cậu cam tâm tình nguyện, nếu không đàn ông không chỉ huy được cậu,còn Tô Mạt á, nhìn đã biết là tuýp dịu dàng, yếu ớt, thông tình đạt lýrồi.
Đồ Nhiễm nói:
- Chẳng thà cậu cứ nói toẹt ra mình là đứa chanh chua cho rồi.
Hai cô gái huyên thuyên một hồi, lại sang tìm Tô Mạt nói chuyện, bất giáctrời đã tối, Đồ Nhiễm càng không muốn di chuyển, bèn ngủ ở nhà Chu TiểuToàn một đêm.
Trời vừa tang tảng sáng cô đã tỉnh, không ngủ thêmđược nữa, trằn trọc trở mình trên giường, cuối cùng cầm que thử thai đivào nhà vệ sinh.
Chu Tiểu Toàn cũng đã dậy, đứng ngoài gõ cửa:
- Nhìn được chưa? Có cần mình xem kết quả hộ cho không?
Đồ Nhiễm bịt mắt bước ra:
- Mình vẫn chưa xem, cậu xem giúp mình đi.
Nói rồi cô để Chu Tiểu Toàn đi vào trong, còn mình đi đằng sau.
Chu Tiểu Toàn ngó nghiêng một lúc rồi nói luôn:
- Yên tâm, chẳng có gì cả, chắc lần trước cậu dùng phải hàng kém chất lượng rồi.
Đồ Nhiễm kêu “A” lên một tiếng, ngoảnh lại:
- Rốt cuộc là mấy vạch?
- Một vạch. Âm tính.
Đồ Nhiễm ngây ra nhìn Chu Tiểu Toàn, khóe miệng nhếch lên, muốn cười màkhông cười nổi, sau đó ôm đầu từ từ khụy xuống, ngồi phệt xuống đấtkhông đứng dậy, một lúc sau mới nói:
- Xem ra đúng là mình khôngđẻ con được rồi. – Cô lau mắt, bàn tay đầy nước. – Hôm qua mình còn nghĩ có khi là con gái…. Cả đời này mình không có con rồi.
Chu Tiểu Toàn chạy tới chỉ thẳng vào trán cô:
- Chẳng phải đã nói là không cần hay sao, không có thì lại khóc cái nỗigì. – Nói rồi vứt xoạch cái que thử xuống trước mặt cô. – Tự nhìn đi!
Đồ Nhiễm liếc nhìn, sau đó lại nhìn thêm một cái, trên que thử rành rành hai vạch, đầu óc cô trống rỗng:
- Cậu lừa mình làm gì… – Bất giác cô lại khóc nấc lên. – Liệu có khi nào sẽ quen dạ sảy thai không…
Chu Tiểu Toàn hết sức ngao ngán:
- Chẳng phải vẫn đang ổn hay sao, chưa gì đã khóc.
Đồ Nhiễm dần dần nín khóc, lấy mu bàn tay lau nước mắt, chỉ ra ngoài trời:
- Hồi trước thầy bói bảo số mình không có con, mình không thèm tin đâu,nhất định sẽ sinh đứa bé này ra một cách bình an. – Cô lại cầm que thửlên, mừng rỡ. – Xem này, mình sắp có con rồi…
Chu Tiểu Toàn mắng cô:
- Đồ dở hơi
Đồ Nhiễm bắt đầu nghĩ phải nói chuyện này với Lục Trình Vũ như thế nào.
Nếu đã xác định, càng nói sớm càng dễ làm việc, để anh liên hệ với đồngnghiệp khoa Phụ sản, sắp xếp một chuyên gia có tiếng khám cho cô, luôntheo dõi sự phát triển của thai nhi, tránh phải chịu đựng cơn thịnh nộcủa những người xa lạ. Bây giờ đi đến đâu cũng phải tận dụng triệt đểcác mối quan hệ.
Đồ Nhiễm giống như vừa ký xong một hợp đồng lớn, dạt dào nhiệt huyết, đi làm về liền ra chợ mua rau, bận tối mắt tốimũi, một lúc sau đồ ăn ngon đã sẵn sàng, chay mặn xen kẽ đẹp mắt.
Xong xuôi, một mình cô ngồi bên bàn ăn cười ngu ngơ, nghĩ khi anh vừa bướcvào sẽ nói ngay với anh, hay là dông dài một hồi, vừa ăn vừa nói. Chỉ có điều trên bàn vẫn thiếu một thứ, lẽ ra nên chuẩn bị một chai rượu ngon.
Đợi mãi chẳng thấy người đâu, lại nhận được một tin nhắn: Khoảng mười giờ về, em ăn trước đi, đừng đợi.
Tiếp theo lại một tin nhắn khác: Tìm chị có việc gấp, nếu tiện thì gọi điện lại. Lý Đồ.
Đồ Nhiễm gọi lại, phía bên kia đầu dây, tiếng người tiếng nhạc đan xen, Lý Đồ cười hì hì nói:
- Sao nào, không phải ăn cơm cùng ông xã hả?
Đồ Nhiễm hỏi:
- Chuyện gì, mời người ta đi ăn không mang tiền, nhờ tôi mang tiền đến hả?
Lý Đồ cười nói:
- Em có ghê tởm vậy không? Chuyện nghiêm túc, gặp nhau nói chuyện càngsớm càng tốt. Em đang ở bar Thượng Thượng, chị có đến không?
Thấy địa điểm ở cạnh bờ sông, cũng không xa, lại vẫn đang còn sớm, Đồ Nhiễm bèn nói:
- Cậu mua hộ tôi một chai rượu vang rồi đợi ở đó, đừng có mở nắp, lát nữa tôi tới lấy.
Đi tới bar Thượng Thượng mất mười lăm phút, Lý Đồ vẫy tay với cô từ đằng xa.
Đồ Nhiễm thấy bên trong bóng người nhoang nhoáng, bốn phía đều là namthanh nữ tú trẻ trung, mập mờ, ám muội, thầm nghĩ đây đâu phải là nơinói chuyện, thằng nhóc này chắc là thất tình nên túm mình đến tâm sựđây.
Bên cạnh Lý Đồ quả nhiên đặt một chai rượu, cậu ta ngắm nghía cô một cách tỉ mỉ:
- Hôm nay trông chị rất vui.
Đồ Nhiễm nghịch cái giá nến trên bàn, cảm thấy rất độc đáo, miệng nói:
- Nói đi!
Lý Đồ cũng không vòng vo, hỏi thẳng cô đã bao giờ nghĩ đến chuyện ra ngoài làm riêng chưa, cậu ta nói mình vẫn ấp ủ dự định mở một công ty vềthiết bị y tế và thiết bị xét nghiệm các loại, theo hai ngạch bệnh việnvà trường đại học. Hôm nay hai con đường đó đều đã hòm hòm, các mối quan hệ cũng đang khai thông, đã có mấy đơn hàng tiềm năng, có điều không đủ nhân lực, nghĩ đi nghĩ lại thấy cô đáng tin cậy lại có kinh nghiệm nêncó ý muốn rủ cô nhập hội.
Nghe cậu ta nói chán chê, Đồ Nhiễm bấtgiác nóng lòng muốn được thử sức. Cô biết tính Lý Đồ, bình thường cứ nhí nha nhí nhố, nhưng khi làm việc lại rất thông minh, mạnh mẽ, và cũngliều lĩnh nữa.
Triển vọng và đối tác đều rất hấp dẫn, chỉ có điều đúng lúc cô không thể nào phân thân được, có thể nắm chắc những điểmquan trọng trong cuộc sống đã là tốt lắm rồi, suy đi nghĩ lại cô đànhphải từ chối:
- Tôi rất muốn thử, nhưng dạo này không đủ sức.
Lý Đồ nói:
- Sao thế? Chị định làm bà nội trợ toàn diện đấy à?
Đồ Nhiễm giơ ngón tay hình chữ V:
- Tèn ten, tôi có con rồi, sau này sẽ bận rộn đây.
Lý Đồ ngẩn người ra, nhìn bụng cô:
- Vẫn lép kẹp thế kia? Nhận nuôi à?
Cô giơ chân đá khẽ cậu ta:
- Làm sao nhanh thế được, mới có thôi.
Lý Đồ hừ một tiếng, không nói gì.
Đồ Nhiễm tò mò:
- Thái độ cậu là sao?
Lý Đồ thở dài:
- Lại mất đi một người thiếu nữ thuần khiết nữa rồi.
Cô lại cho cậu ta một đạp.
Cậu ta né sang một bên, chỉ vào cô:
- Phàm là người phụ nữ làm mẹ, vĩ đại bao nhiêu thì ích kỷ bấy nhiêu, tại sao? Bảo bọc con chứ sao! Để bảo vệ thế hệ sau của mình, bọn họ sẽ trởnên trải đời hơn cả nam giới, nói cách khác chính là càng ngày càng trởnên trần tục, cũng chỉ có như vậy mới có thể một mình gánh vác ngoài xãhội. Chỉ cần xuất hiện một chút xíu nguy cơ, họ sẽ nhe nanh, múa vuốt,gào thét, kêu la, sự dịu dàng, nhu mì trước đây hoàn toàn tan biến, từđó sẽ càng ngày càng trở nên trung tính, đây chính là phần “con” của con người, bởi vị họ phải đảm bảo sự duy trì nòi giống.
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ:
- Nói vậy, kết hôn là để sinh đẻ, tình yêu chính là cái mác mà xã hội lừa người ta để duy trì sự sinh đẻ, tác dụng của xã hội chính là đảm bảo sự duy trì nòi giống?
Lý Đồ gật đầu:
- Trẻ con dễ dạy.
Đồ Nhiễm chán chả thèm đôi co với cậu ta, cầm chai rượu lên, tiện thể cầm cả cái giá nến, định ra về.
Lý Đồ chỉ vào cô:
- Thô tục rồi, thô tục rồi, lại còn nổi tính tắt mắt nữa, chị cầm giá nến của người ta, chắc chắn là có liên quan đến vấn đề sinh đẻ của chị.
Đồ Nhiễm thầm nghĩ, đúng thật, vốn định báo với Lục Trình Vũ chuyện đứa bé dưới bữa tối lung linh ánh nến.
Bản thân cô cũng thấy buồn cười, bèn đặt cái giá nến vào chỗ cũ.
Hai người tạm biệt nhau, Đồ Nhiễm đã đi ra ngoài, Lý Đồ ngồi nguyên tại chỗ nói:
- Cô em còn trẻ con cái gì chứ, chi bằng theo anh đây đi ngao du thiên hạ.
Đồ Nhiễm cười cười vẫy tay với cậu ta rồi bước ra ngoài.
Đêm hè trong veo, đèn đường rực sáng, làm nổi bật vầng trăng tròn như lòngđỏ trứng gà nấu chín nơi cuối trời, trời càng lúc càng nóng.
ĐồNhiễm bước ra từ nơi có máy lạnh, chưa về đến nhà mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Về đến dưới nhà, nhờ ánh đèn của quầy bán quà vặt cạnh đó, côrút giấy ăn trong túi ra lau mồ hôi, lúc này mới để ý thấy trước cửatiệm có hai người đang đứng, hình như đang nhìn về phía cô.
Họđứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ, chỉ biết là một nam một nữ, vócdáng đều cao ráo, người nữ không biết bị làm sao, người nam khoác hờ eocô ta, đầu cô ta hơi ngả lên vai người nam.
Người nam chào Đồ Nhiễm:
- Về rồi, đúng lúc quá.
Đồ Nhiễm bước lại gần, mới nhìn rõ người vừa nói là Lôi Viễn, còn người con gái bên cạnh anh ta, vừa nhìn cô đã thấy kỳ lạ.
Đôi mắt nhằm hờ của Lý Sơ Hạ khẽ mở ra, nói một câu không rõ ràng:
- Xin chào, tôi đến đưa thiếp mời cho hai người.
Còn chưa nắm rõ tình hình, Đồ Nhiễm hơi sững sờ.
Lôi Viễn chỉ vào Lý Sơ Hạ, giọng hơi áy náy:
- Cô ấy vừa mới uống chút rượu. – Anh ta lại nói. – Tôi gọi điện cho Lục Trình Vũ rồi, cậu ấy bảo lát nữa sẽ về.
Đồ Nhiễm gật đầu, nói vài câu với hai người họ, lòng thầm do dự, cuối cùng vẫn nói một cách khách sáo:
- Hay là mọi người lên nhà ngồi trước?
Lôi Viễn liếc nhìn Lý Sơ Hạ, trông cô ấy có vẻ đã say thật, bước chân loạng choạng, mắt lờ đờ, chỉ mơ màng nhìn Đồ Nhiễm. Lôi Viễn thở dài:
- Cũng được.
Cả ba bước vào tòa nhà, mò mẫm đi lên lầu, đèn cảm ứng trên hành lang hỏng đã lâu, không ai sửa.
Đi đến tầng hai, Lỗi Viễn mới nghĩ ra, bật tách bật lửa lên.
Lý Sơ Hạ bị ánh sáng bất ngờ làm cho giật mình, mơ màng nhớ ra, người kia cũng có thói quen này.
Chàng trai trẻ khi ấy, rất nhiều năm trước, trong con mắt cô anh đã là mộtngười đàn ông, một người đàn ông rất có chủ kiến và khá cố chấp.
Anh bắt đầu hút thuốc từ rất sớm, lại cố chấp muốn giữ thói quen này, côtừng cằn nhằn thói xấu của anh, nhưng lại mơ màng say mê động tác và nét mặt của anh khi anh hút thuốc.
Cô láng máng nhớ lại, những lúcđèn cảm ứng âm thanh ở tòa nhà này không đủ sáng, họ sẽ tắt bật lửa đi,sau đó ở một góc rẽ yên tĩnh, họ sẽ nhẹ nhàng hôn nhau trong bóng tối…
Dường như là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, với những năm tháng ấy, Lý Sơ Hạ thường xuyên đưa ra giả thiết, nếu ban đầu, cô có thể chịu đựng được áp lực từ gia đình, kiên quyết đi theo anh, hoặc khi cô một mình chịu đựng áp lực, anh có thể cho cô thấy hy vọng về tương lai, vậy thì hôm nay,mọi chuyện đã khác.
Vào nhà, hai người họ được mời ngồi ở sofa.
Tay Lý Sơ Hạ đụng vào một cái gối ôm màu tím hồng, trên đó dường như cònvương mùi hương của người phụ nữ khác. Cô rụt tay về, dịch sang phíakhông có gối ôm, hơi ngước mắt lên, đưa mắt nhìn quanh. Sàn nhà, tườngnhà vẫn như cũ, đồ đạc vẫn là những thứ đó, chỉ có thêm vài món đồ trang trí mềm mại, nữ tính, nói là điểm xuyết, nhưng lại tựa như có mặt ở mọi nơi.
Lý Sơ Hạ cảm thấy sợi dây vẫn căng ra trong đầu mình dườngnhư càng bị kéo căng và đứt phựt trong giây lát, nhất thời càng rốiloạn, cô cố gắng nhớ lại, người kia, và những chuyện đó, đầu đau nhưmuốn nổ tung.
Đồ Nhiễm vào bếp lấy nước lạnh và cốc, khi bước ra, cô nhìn thấy trên bàn trà có một tấm thiếp cưới đỏ rực.
Bề mặt tờ thiếp cưới làm theo kiểu khung ảnh độc đáo, đính bức ảnh cưới màu sắc ấm áp.
Vừa nhìn Đồ Nhiễm đã nhận ra cô dâu trong tấm ảnh, mặt trái xoan, mắtphượng, mũi thẳng, miệng xinh, xinh đẹp, đoan trang. Khí chất của Lý SơHạ hoàn toàn tự nhiên, đẹp đẽ, thông tuệ, cho dù có thêm lớp phấn sonđậm theo kiểu trang điểm hàng loạt thì vẫn khiến người ta không dời mắtđược. Cho dù lúc này cô ấy đang chếch choáng chán chường ngồi trên sofathì vẫn toát ra nét thanh cao và kiêu hãnh từ trong xương cốt vốn đượchun đúc trong môi trường sống đầy ưu đãi.
Đồ Nhiễm thoáng bối rối với tấm thiệp cưới. Lý Sơ Hạ không đưa nó cho cô, cũng không nói lờimời với cô, chỉ tiện tay đặt ở đó, để nó lặng lẽ nằm một mình.
Màu đỏ chói chang, như một cái mặt cười đầy mỉa mai, chỉ đợi chờ và nở rộ vì một người đặc biệt.
Cuối cùng, tiếng chìa khóa lách cách cũng phá vỡ bầu không khí gượng gạo đó.
Ba người trong nhà không hẹn mà cùng quay ra cửa chính.
Trái tim Đồ Nhiễm thấp thỏm không yên, nảy lên thình thịch đầy bất an, trong nhà đang bật máy lạnh, nhưng cô vẫn thấy nóng.
Chẳng bao lâu sao, Lục Trình Vũ bước vào, Đồ Nhiễm không nhịn được ngẩng đầulên nhìn anh, trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ xíu, nét mặt mệtmỏi.
Anh nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lạitrên người Lý Sơ Hạ, anh đứng đó, cúi đầu nhìn cô ấy, như phảng phất một tiếng thở dài.
Đồ Nhiễm nghe thấy, tiếng thở dài ấy trầm thấp dịu dàng, tựa như ẩn chứa những cảm xúc vô tận.
**
Khi Lôi Viễn đứng dậy ra về có liếc sang nhìn Lý Sơ Hạ, cô vẫn đang chìmđắm trong cảm xúc của mình không tỉnh lại được, vì thế hoàn toàn khôngcó phản ứng gì trước đề nghị của anh ta.
Lôi Viễn đã muốn chuồntừ lâu, trước đó Lý Sơ Hạ hẹn anh ta đi ăn cơm nhân tiện đưa thiếp mời,trong lúc bùi ngùi anh ta có hơi nhiều lời, khiến cho người ta thươngtâm, hậu quả nhãn tiền.
Chuyện đã đến nước này mọi người đều khólui bước, càng ít người ngoài cuộc càng dễ giải quyết, còn về việc giảiquyết như thế nào, anh ta cũng chẳng tính được. Mỗi người một cách nghĩ, hoặc trọng tình hoặc trọng lợi, nếu đổi lại là anh ta, quá nửa sẽ quayđầu lại, dù là về mặt tình cảm hay điều kiện, cũng chẳng có một mảy maylý do nào lựa chọn người bên cạnh.
Vừa đi xuống lầu, Lôi Viễn đãnghe thấy tiếng Đồ Nhiễm gọi từ phía sau, anh ta ngoảnh lại, thấy côđang đi dép lê chạy theo, tay cầm ví đựng tiền lẻ. Đồ Nhiễm nói, trongnhà hết đồ uống, tôi xuống lầu mua, nhân tiện chúng ta có thể nóichuyện. Vẻ mặt cô hết sức tự nhiên, như đang nói chuyện gia đình với bạn cũ.
Lôi Viễn lại khá ngỡ ngàng, phụ nữ vốn đa nghi, bản năngchiếm hữu lại mạnh, còn cô này thì hay rồi, nhường chiến trường cho tình địch, một mình bỏ chạy trước. Sau đó lại ngẫm nghĩ, biết ngay cô tađịnh nói gì với mình.
Anh ta lại không nghĩ tới phương diện khác, hành động này của Đồ Nhiễm ít nhiều cũng có ý muốn lấy lòng Lục TrìnhVũ, nói một cách hoa mỹ là cho người ta không gian riêng tư. Người kháccó không gian tự do rồi, mình lại có thêm không gian để tưởng tượng. Rakhỏi cửa, mỗi một bước đi về phía trước, sự khó chịu trong lòng lại tăng thêm một phần, như thể có một con mèo đang giơ vuốt cào cấu trong tim,vừa đau vừa ngứa, càng ngày càng mạnh, không biết bao giờ mới kết thúc.
Từ tận đáy lòng, Đồ Nhiễm coi thường bản thân mình.
Người ta nói, phụ nữ thông minh sẽ biết giả vờ ngây ngô, mắt nhắm mắt mở màsống. Có những chuyện nhìn thấu suốt chưa chắc sống đã thảnh thơi, cónhững chuyện biết quá nhiều chưa chắc đã thấy vui, như thế gọi là nhiềuthêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện, nếu không làm được điềunày, chẳng qua là tự cho mình thông minh mà thôi.
Hiện giờ, ĐồNhiễm cảm thấy mình đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, tự cho mình làthông minh, nếu không thì vào buổi tối của một ngày nóng bức như thếnày, cô đã không phải nói chuyện về tình cũ của chồng mình với một người mới gặp mặt hai ba lần.
Hơn nữa, bất luận đối phương ậm ừ cho qua chuyện hay huỵch toẹt không kiêng kỵ gì, cô cũng đều phải nuốt xuống.
Sau khi tiễn Lôi Viễn về, Đồ Nhiễm cũng không đi mua đồ uống mà chỉ ngồixuống gốc cây đa cổ thụ trong tiểu khu, đêm đã về khuya, những người đihóng mát cũng thưa dần.
Không biết ai lấy dây thừng buộc mộtchiếc lốp xe cũ dưới gốc cây làm xích đu, trước kia khi nhìn tụi nhócngồi đây đu qua đu lại, Đồ Nhiễm không khỏi ngưỡng mộ. Cô nhớ mãi nhữngcảnh quay lãng mạn trên ti vi hồi nhỏ, cô gái thuần khiết ngồi trên xích đu, bộ áo váy trắng tinh tung bay trong gió, đó đều là những vai diễnnhận được nhiều thiện cảm. Sau lưng họ, nhất định có một người bố tự hào về con gái, hoặc những người tình yêu thương và hết lòng bảo vệ họ.
Chỉ tiếc là hồi nhỏ Đồ Nhiễm nhát gan, lại nghĩ ngợi nhiều, lúc thì sợ xích đu bị đổ, lúc lại sợ mình tuột tay, khi đó ý thức tự bảo vệ mình của cô rất mãnh liệt, đối nhân xử thế có chừng có mực thu chân khép tay. Nếulà một năm trước, với cái tính lo lắng hão huyền hồi nhỏ, chắc chắn côsẽ không đi cầu hôn, cùng lắm chỉ đứng từ xa lẳng lặng nhìn anh, rồicùng với sự xoay vần của thời gian, sẽ dần quên đi tình cảm của một thời tuổi trẻ.
Đồ Nhiễm nhìn trừng trừng ánh đèn sau khung cửa ấy,nghĩ ngợi vẩn vơ. Cô sực nhớ ra mình không mang theo điện thoại và chìakhóa, cũng đã ra ngoài được một lúc, không biết người trên nhà có cònđợi cô không. Đang do dự không biết có nên trở về hay không thì phía tòa nhà bỗng vang lên tiếng đóng cửa sắt, cô mở to mắt nhìn sang đó, quảnhiên thấy Lục Trình Vũ và Lý Sơ Hạ bước ra. Không biết họ nói gì vớinhau, Lý Sơ Hạ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ đợi, Lục Trình Vũ thì đi vềphía cô.
Cô hơi căng thẳng.
Anh dừng lại bên đường, mở cửa xe chui thẳng vào trong, căn bản không chú ý tới người bên đường.
Anh lái xe quay lại, Lý Sơ Hạ ngồi vào ghế phụ lái, chiếc xe lại nổ máy, dần dần tăng tốc, lướt qua người cô, phóng vút đi.
Đồ Nhiễm nhìn theo chiếc xe tan dần vào màn đêm, ánh đèn phía trước đậpvào mắt, rất chói. Cô định thần lại, mở ví, lục lọi một hồi, cuối cùngxác định trong đó chỉ có vài xu lẻ, ngay cả tiền đi xe buýt cũng khôngđủ. Cô nghĩ một lát, quyết định ở lại đây đợi thêm một lát, nếu anhkhông quay lại, cô sẽ tới chỗ Chu Tiểu Toàn ngủ tạm một đêm.
Cô ngồi trên xích đu, đầu ngón chân chạm đất, cô lo thứ này không chịu được trọng lượng của một người trưởng thành.
Bốn bề chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và tiếng người lao xao, thưa thớtvọng lại từ phía xa, cô hy vọng nếu ai nhìn thấy cô lúc này, sẽ khôngtưởng cô là một bà thím kỳ quặc, hoặc là một cô nàng trẻ trung với tráitim tan nát vì thất tình.
Mặt trăng vừa đỏ vừa to, quanh rìa có một vầng tròn thô ráp, nhìn không chân thực, sự chờ đợi của cô khá dài.
Trọn một đêm.
Lúc đầu cô còn mang tâm lý ăn may, dần dần, sự chờ đợi này bắt đầu biến tấu thành tự trừng phạt, sau đó cô thử dùng thời gian một đêm này để đánhgiá tình hình của bản thân và địa vị của cô trong lòng người chồng ấy.
Kết quả là, hiện thực tàn khốc, phương pháp yếu hèn, chẳng cái nào ra hồn.
Vầng trăng tròn từ từ tan rã, nhiệt độ không ngừng tăng lên, đã mười mấytiếng không chợp mắt, đầu óc cô lại vô cùng tỉnh táo, thính giác cũngrất nhạy bén.
Có người đang ho, hai vợ chồng nhà kia đang đấukhẩu, có người đang gầm lên mắng con, ngoài đường cái càng lúc càngnhiều xe cộ qua lại, các cụ ông cụ bà tập thể dục buổi sáng mỗi lúc mộtđộng, rồi lại ít dần, những người đi làm vội vã rời nhà, những người đihọc mắt nhắm mắt mở chạy về phía trước, những người đi chợ nhàn tản xách làn…
Đồ Nhiễm đoán chừng thời gian cũng tương đối rồi, cho dù đêm anh không về, thì vẫn phải đi làm.
Khi Lục Trình Vũ nhìn thấy cô ở khu phòng bệnh, anh đang bị một đám ngườinhà vây quanh hỏi thăm tình hình bệnh nhân. Đồ Nhiễm không lặng lẽ đợinhư bình thường mà đi thẳng tới trước mặt anh, xòe tay ra:
- Chìa khóa! – Thấy anh hơi nghi hoặc, cô lại nói. – Tối qua em ra ngoài không mang theo chìa khóa.
Anh vừa nói chuyện với người ta, vừa móc chìa khóa ra đưa cho cô, cô cầmchìa khóa xoay người bỏ đi. Trực giác mách bảo anh nên nói với cô điềugì dó, vì thế anh ngẩng đầu lên:
- Đồ Nhiễm, đợi chút!
Cô mắt điếc tai ngơ, càng bước càng nhanh, thang máy cũng không kịp đợi, vội vã chạy xuống lầu.
Buổi tối, Lục Trình Vũ về nhà, bếp núc lạnh ngắt, cô đang gấp quần áo trong phòng ngủ. Anh bước tới nói:
- Hay là mình ra ngoài ăn?
Cô không nói không rằng, chỉ tập trung vào mấy bộ quần áo, anh hỏi mấy câu liên tiếp, cô vẫn không màng tới.
Anh đành phải túm lấy tay cô từ phía sau, mới thấy cô hơi phản ứng, cô giật giật cánh tay, muốn rụt về. Anh vừa lỏng tay ra, cô bèn bước sang mộtbên, bình tĩnh nhìn anh:
- Chúng ta nói chuyện nhé?
Anh trầm mặc hồi lâu, bước tới sofa ngồi trước, nói:
- Nói đi!
Cô đặt quần áo trong tay xuống, kéo chiếc ghế ngồi đối diện với anh, xoayxoay chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, suy nghĩ câu mở đầu. Chiếc nhẫn cưới bị to, sau đó bà Vương Vĩ Lệ lấy chỉ đỏ quấn lại cho cô mới miễn cưỡngđeo vừa, cô chê nhà quê nhưng vẫn đeo, vẫn luôn đeo.
Anh đang chăm chú nhìn cô, cô lại ôm một tia hy vọng rằng anh sẽ chủ động mở lời.
Không ai nói gì.
Cô nghĩ một lát rồi nhìn vào mắt anh, dịu dàng nói:
- Em chỉ hỏi anh vài vấn đề, em hy vọng sẽ được nghe câu trả lời thật sự, đương nhiên anh có gì muốn hỏi cũng có thể hỏi em, em nhất định sẽthẳng thắn, số lượng câu hỏi ngang nhau. – Cô cố gắng để trông mình thật bình tĩnh và ổn định, nhưng những câu nói vừa thốt ra, tự cô cũng thấykhó nghe, vì thế bèn cười, – Cũng giống như chơi trò Lời thật lòng đạimạo hiểm[1] ấy, hôm nay chúng ta chỉ nói lời thật lòng thôi. Trò nàychắc anh đã từng chơi rồi chứ?
[1] Một trò chơi trong đó ngườithua phải lựa chọn, hoặc là trả lời thật lòng một câu hỏi, hoặc làm theo một yêu cầu (thường là tai quái) của người thắng.
Lục Trình Vũ gật đầu, hỏi ngược lại:
- Vừa rồi em hỏi cũng tính là một câu chứ?
- Tính. – Cô nói.- Cho nên bây giờ vẫn là em đưa ra câu hỏi.
Anh cười.
Cô vào thẳng vấn đề:
- Chuyện của hai người em cũng đã hiểu được một chút, em muốn biết, lúcđầu… nếu không có chuyện em mang thai, hai người có quay về với nhaukhông?
Anh nói một cách nghiêm túc:
- Không phải là không có khả năng.
Sau đó anh hỏi:
- Tối qua em ra ngoài cũng không mang điện thoại theo à?
- Không mang. – Câu tiếp theo cô hỏi một cách rất dè dặt. – Có phải anhvừa nghĩ chuyện quay lại với cô ấy, vừa làm chuyện kia với em không?
Anh nhìn cô:
- Không, là chuyện sau đó.
Một lúc sau, anh hỏi:
- Em không đọc được tin anh nhắn cho em tối qua à?
- Đọc rồi.
Cô trả lời rất nhanh, suy nghĩ vẫn dừng lại ở đáp án trước đó của anh. Một lúc sau, cô mới khó nhọc nêu ra câu hỏi tiếp theo. Câu hỏi này đã lởnvởn trong đầu cô rất lâu, vẫn luôn không thể hỏi thành lời, cô hơi hạnhỏ giọng, nói từng câu từng chữ:
- Có phải, khi biết con không còn, anh đã từng nghĩ tới việc ly hôn với em?
Rõ ràng là anh sững người lại, cả hai đều im lặng.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau, khuỷu tay chốnglên đầu gối, cứ thế cơ hồ một lúc rất lâu, anh mới nói:
- Có nghĩ tới.
Cô nhìn anh:
- Đến lượt anh hỏi, hay là câu cuối cùng để em nói giúp anh.- Cô nghĩ một lúc, sau đó bình thản châm biếm. – Hay là anh hỏi em, đứa bé hồi trướccó phải là của anh không?
Anh nói luôn:
- Đó không phải là điều anh muốn hỏi. Tối qua em ở đâu?
Đồ Nhiễm không trả lời, đứng dậy tuyên bố:
- Em không còn câu hỏi nào khác, trò chơi kết thúc.
Lục Trình Vũ nhìn cô:
- Anh còn chưa được nghe câu trả lời.
Cô bước vào phòng ngủ, vừa sắp xếp va li hành lý vừa nói:
- Ai nói nhất định phải trả lời? Thực ra anh cũng có thể từ chối trả lời.
Một lúc sau, cô kéo va li ra ngoài.
Anh hỏi:
- Đi đâu thế?
- Mẹ em đi Bắc Kinh với Đồ Loan, em phải về nhà với bà ngoại. – Cô bìnhtĩnh giải thích. – Nếu đây là câu hỏi cuối cùng, em không còn nợ gì anh.
Không đợi anh lên tiếng, cô đi ra ngoài, lạch xạch đóng cửa lại, một lát sau đã ngăn cách với ngọn nguồn của sự phiền muộn.
Cô xách va li, chầm chậm bước xuống dưới, phía sau không một tiếng động,xuống tới tầng một, cô muốn nghỉ một lát, bèn ngồi xuống bậc thềm.
Trong bóng tối, mọi thứ bỗng im ắng hẳn, cô bắt đầu cảm thấy hổ thẹn vì bảnthân, cảm thấy hổ thẹn vì chuyện xảy ra một năm trước đó, cô đưa tay bịt mắt, lặng lẽ khóc.
Không biết là bao lâu, trên lầu có người cấtgiọng oang oang, đôi vợ chồng ở tầng hai đang cãi nhau, lời lẽ gay gắt,kèm theo âm lượng hãi hùng, những từ ngữ bẩn thỉu, tục tĩu văng khắpnơi.
Cô lắng nghe một lát, thầm nhủ giao lưu như vậy mới gọi là ân oán sảng khoái.
Cô lau mặt, kéo va li bước đi, ngang qua chiếc xe anh mua, cô bất giácnhấc chân lên đá vào lốp xe một cái, lòng thầm hối hận vì quên béngkhông mang theo chìa khóa, nếu không đi luôn xe anh cũng tốt.
Lục Trình Vũ thoáng bần thần, cuối cùng đuổi theo, cô đã kéo va li lên taxi.
Anh quay lên lầu, ngồi trên sofa một lúc, nghe tiếng nhạc vọng tới từ nhàbên, lúc này mới nghĩ ra đã đến giờ thời sự. Anh lôi điều khiển từ trong cái hộp cạnh ghế ra, bật ti vi, xem một lúc thấy chẳng có gì thú vị bèn đổi kênh, vô thức quay liền mấy vòng, anh ấn nút tắt, vứt điều khiểnlên trên bàn.
Mọi thứ lập tức lại trở nên yên tĩnh, khiến anh rất không quen.
**
Sáng hôm đó vừa vào nhà, Đồ Nhiễm đã cầm điện thoại trên bàn lên kiểm tra,một tin nhắn, mấy cuộc gọi nhỡ, từ Lục Trình Vũ, từ nhà mẹ cô, và cả từChu Tiểu Toàn.
Cô đọc tin nhắn trước, nội dung đơn giản, không có gì đặc biệt, gần như không khác chữ nào với những tin nhắn đã nhận được trước đó, quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện phải đến bệnh viện, em ngủtrước đi, có khi người đó đã lưu những tin nhắn kiểu này vào hộp tin mẫu phòng khi cần dùng đến.
Cô bất giác hừ một tiếng, quay lại xem cuộc gọi nhỡ, có lẽ là vì cô không nghe điện thoại nên anh mới gửi tin nhắn này.
Cả đêm cô không ngủ, liên hệ với công ty xin nghỉ phép nửa ngày, rồi dựavào giường gọi điện về nhà mẹ. Bà Vương Vĩ Lệ nói, sao tối qua gọi vàomáy bàn nhà con mà không ai nghe máy, đúng là làm cho người ta lo chếtđược.
Cô hỏi bà có chuyện gì, bà nói, chẳng còn phải vì em traicon sao, mẹ bảo nói đi học tiếp, nó bảo phải đến đại sứ quán gia hạnvisa đã, đòi đi Bắc Kinh một mình. Mẹ trông cái điệu bộ nó không tinđược, chắc gì đã quay lại trường hay chỉ chăm chăm ba chân bốn cẳng chạy mất, mẹ muốn áp tải nó đi.
Lúc đó đầu cô váng vất, cô nói, mẹ, thế thì mẹ đi trông nó đi, con sẽ tới ở với bà ngoại.
Bà hỏi cô, chồng con thì sao, hay là bảo nó tạm thời dọn đến đó ở luôn, bây giờ có xe cũng tiện.
Cô nói, anh ấy bận, bệnh viện gọi lúc nào là phải đến lúc đó, hơn nữa anh ấy to xác như thế, không chết đói được.
Hai mẹ con bàn bạc xong, bà Vương Vĩ Lệ và Đồ Loan mấy ngày nữa sẽ lên Bắc Kinh, Đồ Nhiễm dọn về nhà mẹ đẻ.
Tất bật, rối loạn, cô quên bẵng cú điện thoại của Chu Tiểu Toàn.
Hai ngày sau, Chu Tiểu Toàn lại gọi cho cô, quăng vào mặt cô một câu:
- Mình cho cậu hay, xảy ra chuyện rồi, vừa rồi bạn học cũ của cậu định ôm con gái nhảy lầu đấy, làm mình sợ chết đi được.
Mấy hôm đó, suốt ngày Đồ Nhiễm chỉ ôm khư khư cái điện thoại trong túi,điện thoại không kêu, thỉnh thoảng cô lại lấy ra xem, chẳng nhìn thấygì, đúng lúc tiếng chuông vang lên lảnh lót, kèm theo tin tức bất ngờ.Cô không tưởng tượng được cảnh một người yếu ớt như Tô Mạt lại ôm đứacon bảo bối đi tìm cái chết.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Hồitrước vẫn cứ nghe hai người họ cãi nhau trong nhà suốt, con khóc cũngkhông ai lo, mình còn tưởng là có chuyện gì, thật không nhìn ra đượcngười trông thật thà, chất phác như Đồng Thụy An cũng có nhân tình ở bên ngoài, đúng thật là chó cắn người thì sẽ chẳng sủa.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Tô Mạt giờ thế nào?
Chu Tiểu Toàn nói:
- Cũng may giờ đang nghỉ hè, nếu không chỉ sợ cậu ấy cũng chẳng lên lớpđược, ngày nào cũng ôm con ngồi thẫn thờ, nếu không thì lại níu tay mình rơi nước mắt, con bé đói thì cô ấy pha tạm ít sữa bột cho xong. Hồitrước buổi tối Đồng Thụy An còn về nhà, bây giờ cả ngày chẳng thấy mặtmũi đâu, đêm cũng không về.
Nghe thấy bốn chữ “đêm cũng không về” Đồ Nhiễm liền nổi giận, thầm chửi một câu, miệng nói:
- Cuối tuần rảnh rỗi mình sẽ tới xem, bây giờ cậu ấy có con, lại không có nhà ngoại bên cạnh, cậu để ý giúp cậu ấy.
Cô cúp điện thoại về bàn ăn cơm, bà Vương Vĩ Lệ và Đồ Loan đã đi, trong nhà chỉ còn lại cô và bà ngoại.
Bà ngoại đặt đũa xuống hỏi cô:
- Có phải Tiểu Lục gọi điện không?
Cô sững người:
- Không ạ.
Bà ngoại lại nói:
- Con ở đây mấy hôm rồi, có cần về nhà xem thế nào không?
Đồ Nhiễm cười:
- Bà chê cháu phiền phức muốn đuổi cháu đi ạ, đây chẳng phải là nhà cháu sao, cháu cứ ở đây đấy, không đi.
Bà cụ cũng cười, ngẫm nghĩ rồi hỏi cô:
- Hay là Chủ nhật tuần này bảo Tiểu Lục đến ăn cơm đi, vợ chồng trẻ cứ ở mỗi người một nơi cũng không ổn.
Đồ Nhiễm vừa gắp thức ăn vừa nói:
- Anh ấy không đến đâu ạ, hôm qua vừa gọi điện cho cháu bảo bây giờ đông bệnh nhân, còn không có cả thời gian để ngủ.
Bà cụ nhìn cô không nói gì, đẩy đĩa cá đến trước mặt cháu gái:
- Nhiễm Nhiễm, sao gần đây con gầy thế, sắc mặt kém quá, ăn cũng ít. Connhớ cuối tuần đi chợ mua mấy khúc xương ống về, bà cháu mình hầm canh để ăn.
Cuối tuần, bà cụ ninh một ít canh, hai bà cháu ăn một chút, Đồ Nhiễm múc vào cặp lồng giữa nhiệt mang đến cho Tô Mạt.
Chu Tiểu Toàn đang ăn cơm với hai mẹ con Tô Mạt, trên bàn có mấy món ăn khô khốc, một đĩa đậu phụ trứng muối, một đĩa rau cải xào, mấy con cá ránmua ở ngoài về. Mắt Tô Mạt vừa đỏ hoe vừa sưng húp, đầu tóc rối bù, đang bê bát cơm đút cho con gái.
Đồ Nhiễm cầm bát nói:
- Mình ăn rồi mới đến đây, cậu ăn đi, để mình đút cho con bé.
Cô múc một ít canh chan vào cơm, rồi lại lấy thìa dằm nát thịt trong canhra, chậm rãi đút cho đứa bé. Con bé ăn rất ngon lành, miệng còn dính mấy hạt cơm, đút không kịp.
Tô Mạt thở dài nhìn con gái, cầm đũa lên gẩy mấy hạt cơm trong bát mình, mãi vẫn không đưa được vào mồm.
Chu Tiểu Toàn nhìn Đồ Nhiễm bằng ánh mắt bất lực.
Đồ Nhiễm nói:
- Cậu cứ không ăn không uống thế này, chẳng may có cơ sự gì thì con cậuphải làm thế nào? Cậu bảo nó phải dựa vào ai? Nó mới lớn từng này, dựavào cái gì mà phải chịu tội theo cậu?
Nghe vậy, Tô Mạt cắn môi, nước mắt lại lã chã rơi.
Chu Tiểu Toàn nóng nảy, thẳng tính, thấy Đồ Nhiễm đã nói thẳng ra thì không nhịn được, nói:
- Nếu là mình thì vứt luôn con bé cho nhà hắn, bảo mẹ hắn nhìn xem mấyngười nuôi dạy thằng con trai kiểu gì, đến cả con gái ruột của mình cũng không cần, mấy người không lo tại sao tôi lại phải lo. Sau đó thu thậpchứng cứ, nhanh chóng moi tiền, moi được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, nhấtđịnh phải vét cạn ví hắn, lập tức ly hôn rồi bỏ đi.
- Trừng cái gì mà trừng, mình nói có gì không đúng? Một lần bất tín vạnlần bất tin, loại đàn ông như thế còn giữ lại làm gì? Nếu muốn ngoạitình thì ban đầu đừng có kết hôn.
Nghe vậy, Tô Mạt chỉ bưng mặt khóc, con bé thấy mẹ rơi nước mắt thì cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, tò mò.
Đồ Nhiễm bế con bé lên đặt vào lòng mình, quay mặt về phía cô, nói nhỏ:
- Chu Tiểu Toàn, cậu đừng có đứng đó mà chỉ tay năm ngón, cậu tưởng tìnhcảm của người ta là vòi nước, muốn vặn thì vặn, muốn đóng thì đóng đấychắc, làm gì có chuyện hễ có vấn đề là lại đòi ly hôn? Hơn nữa, bây giờkhông chỉ là chuyện người lớn, còn có cả đứa bé nữa, vấn đề này giảiquyết như thế nào, chủ yếu phải xem ý kiến của Tô Mạt, nhưng dù có giảiquyết như thế nào, nhất định cũng phải tốt cho bản thân và đứa bé.
Chu Tiểu Toàn nổi giận đùng đùng:
- Lại là giọng điệu của mấy bà cô có chồng các cậu, làm bộ làm tịchkhuyên với chả giải, lũ chúng nó ở ngoài bồ bịch lăng nhăng mà các cậucòn muốn ở nhà sinh con đẻ cái cho bọn hắn? Ngoài đường đàn ông bachân[2] đầy ra đấy, bản thân nhu nhược đừng có lấy trẻ con ra làm cái cớ
[1] Đàn ông ba chân là từ lóng chỉ người đàn ông đầy đủ chức năng sinh dục (chân thứ ba chỉ bộ phận sinh dục của người đàn ông).
Thấy Tô Mạt đã nấc lên thành tiếng, Đồ Nhiễm vội nói:
- Không nói nữa, ăn cơm đã. Nhưng Tô Mạt, bây giờ cậu không chỉ có mộtmình mà còn có con bé nữa, làm mẹ dù thế nào cũng phải ngậm dắng nuốtcay, nếu không sao đủ tư cách để nó gọi cậu là mẹ. Dù thế nào, con bévẫn là số một, nó cũng chỉ có thể dựa vào cậu mà thôi, cứ chăm sóc conbé cho tốt đã rồi tính sau, chuyện gì cũng cứ gạt sang một bên. – Cô dúi đôi đũa vào tay Tô Mạt.- Kiên cường lên, ít nhiều gì cũng ăn một chútđi.
Tô Mạt cầm đũa và cơm vào miệng, nhồm nhoàm nói:
- Mình muốn tìm một luật sư để tư vấn trước đã.
Chu Tiểu Toàn vỗ tay:
- Tốt, nên như thế, chưa chuẩn bị thì không ra trận. – Cô nàng ngẫm nghĩmột lúc rồi quay sang Đồ Nhiễm. – Ông xã nhà cậu chẳng phải có một người bạn làm luật sư sao, hình như chuyên thụ lý mấy vụ kiểu này.
Đồ Nhiễm nhìn cô ấy, bình thản nói:
- Nếu cậu thật sự nghĩ vậy, mình sẽ liên hệ giúp.
Từ nhà Tô Mạt đi ra, Chu Tiểu Toàn trách cô:
- Đồ Nhiễm hôm nay cậu làm sao thế, người như Tô Mạt mà còn có thể ôm con định nhảy lầu, có thể thấy cậu ấy bị chèn ép đến mức nào, cậu còn ở đómà khuyên với chả giải, giả dối quá.
Đồ Nhiễm thở dài:
- Tô Mạt là người thế nào mình còn rõ hơn cậu, cậu ấy như thế đâu phải là muốn ly hôn.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Người ta đã muốn tìm luật sư rồi.
Đồ Nhiễm nói:
- Cậu cứ đợi mà xem, cậu ấy cũng chỉ biết nói mấy lời gay gắt ấy thôi.Hơn nữa, với hoàn cảnh cậu ấy hiện tại, một tháng hơn một nghìn tệ, nhàngoại lại không ở đây, nếu ly hôn rồi thì nuôi con kiểu gì, thằng chaĐồng Thụy An này nếu đã quyết tâm thì quá nửa là sẽ chẳng để ý đến đứabé.
Chu Tiểu Toàn bán tín bán nghi:
- Hổ dữ cũng không ăn thịt con, bình thường Đồng Thụy An đối xử với con bé cũng không tệ, chưa chắc đã không cần con bé chứ?
Đồ Nhiễm nói:
- Cậu không biết đấy thôi, con người Đồng Thụy An, đừng thấy bình thường nho nhã, thư sinh, lòng dạ hắn cứng rắn lắm.
Chu Tiểu Toàn hỏi:
- Sao cậu biết?
Đồ Nhiễm lắc đầu:
- Chuyện trước đây, không nói thì thôi.
Chu Tiểu Toàn cảm khái
- Theo cậu nói, tìm đàn ông vẫn nên tìm người mềm lòng.
Đồ Nhiễm lại lắc đầu:
- Vậy thì không ổn, người ta mềm lòng với cậu, đương nhiên cũng sẽ mềmlòng với người khác. – Cô bỗng cảm thán. – Nghĩ lại thì kết hôn cũngchẳng có gì hay ho, cả ngày tương cà mắm muối, mệt chết đi được. Thực ra chế độ hôn nhân này rất không có tình người, cứ cố trói chặt hai conngười ở bên nhau mấy chục năm, ngày nào cũng như ngày nào, hằng ngàychạm mặt, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều chán ghét, có là thần tiên cũng không chịu nổi. Mấy cái đám cưới vàng, đám cưới bạc gì đó, mình khôngtin họ nhìn nhau mà không thấy ngán ngẩm, cậu bảo mấy người này tự ngược đãi bản thân rốt cuộc là vì cái gì? Là để cuối đời có người làm bạn?Chăm sóc lẫn nhau? Không cô đơn, không lẻ loi?
Chu Tiểu Toàn lườm cô:
- Cậu đừng vì một Đồng Thụy An mà bắt đầu nghi ngờ tất cả đàn ông trongthiên hạ. Lục Trình Vũ thì khác nhé, mình quan sát rất lâu rồi mới giớithiệu anh ấy cho cậu đấy, con người anh ấy có thể không thú vị lắm,nhưng vẫn có nguyên tắc.
Đồ Nhiễm mím môi:
- Thực ra đànông đều cùng một giuộc, chẳng qua có người thì nghĩ cho bản thân nhiềuhơn nên phóng túng, có người nghĩ cho người khác nhiều hơn nên tínhtrách nhiệm cũng mạnh hơn. Nếu điều kiện tương đương nhau, thì phụ nữhay đàn ông cũng thế cả, nói đi nói lại vẫn phải xét nhân phẩm và lươngtâm.
Đồng Thụy An lại nói với Tô Mạt, đây không phải là vấn đềnhân phẩm và lương tâm, không phức tạp như vậy, chỉ là sự mê muội nhấtthời, đàn ông và phụ nữ đều thế cả, đều sẽ có lúc bị quyến rũ như thế.
Đồng Thụy An nói, chuyện này đã chấm dứt, đã là quá khứ rồi, đàn ông và phụnữ không giống nhau, đàn ông sẽ không coi chuyện này là nghiêm túc, xong rồi là thôi, cần về nhà thì vẫn phải về nhà.
Đồng Thụy An cònnói, chính vì cảm thấy cuộc sống có phần mệt mỏi và tê liệt, ngày nàocũng con cái, tiền nong, sữa bỉm, quan hệ giữa em với mẹ anh lại căngthẳng, anh rất mệt mỏi.
Đồng Thụy An lại nói, chẳng phải thích hay yêu gì, anh đã nói là anh đã cắt đứt với cô ta rồi, em còn muốn thế nào nữa?
Tô Mạt hỏi anh ta trong nước mắt, vậy anh còn yêu em không?
Đồng Thụy An nói, yêu. Vẻ mặt anh ta hơi cứng nhắc.
Tô Mạt cười lạnh, anh nói dối.
Đồng Thụy An dứt khoát xoay người đi ngủ, không nói một lời, mặc cô muốn hỏi thế nào cũng không hé răng.
Tô Mạt tìm được chứng cứ về việc hai người họ vẫn tiếp tục liên lạc vớinhau, càng ngày cô càng giống như một thám tử xuất sắc đầy hăng hái, côquẳng chứng cứ vào mặt Đồng Thụy An, vừa khóc lại vừa cười.
Anhta nhìn cô, em điên rồi, đồ thần kinh. Giây tiếp theo lại ôm chặt lấycô, Tô Mạt, em nghe anh nói, anh sẽ cắt đứt với cô ấy, nhưng em phải cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, chúng ta có con,anh sẽ không bỏ rơi con.
Cô cho anh ta thời gian, anh ta dùng thời gian đó để không về nhà.
Bỗng một hôm, có một người phụ nữ gọi điện đến, cô ta nói, tôi có thai rồi,anh ấy vẫn luôn ở chỗ tôi, cô đừng có quấn lấy anh ấy nữa.
Tô Mạt cầm ống nghe, tức run cả người, trời nóng bức mà cô rùng mình, khôngthốt nổi câu nào. Cô tới gặp bố mẹ chồng, mẹ chồng cô nói, chuyện này bố mẹ sẽ phê bình nó, con đừng cãi nhau với nó, con càng làm ầm lên càngđẩy nó ra xa thôi.
Cô khóc, ôm con quỳ phịch xuống trước mặt họ, khiến hai ông bà già giật bắn mình.
Tô Mạt nằm một mình trên giường, mở mắt nhìn trần nhà trong bóng tối, cônhớ tới chuyện ngày hôm đó, bỗng ngồi bật dậy, dang tay tự tát cho mìnhmột cái, gò má lập tức đau rát.
Cô ngồi thẫn thờ, không biết là bao lâu, rồi thoăn thoắt xuống giường, bật máy tính lên.
Cô vào blog của người phụ nữ đó, hồi trước vào giấu tên, giờ thì chẳng thèm bận tâm đến chuyện đó.
Cô giở từng bài viết của người đó, thấy cô ta viết du ký các nước châu Âuvà kinh nghiệm mua đồ, cô ta bình luận phim ảnh, cô ta phối đồ thờitrang, cô ta khoe giày túi hàng hiệu, những bài viết và ảnh chụp của côta về một cửa hàng bán đồ lặt vặt đắt tiền hoặc không đắt tiền rất đẹp,đầy phong cách nước ngoài. Văn phong của cô ta gọn ghẽ, kiến giải thâmsâu, không nhìn ra một chút khoe khoang nào.
Mọi người lần lượtbình luận, nói cô ta là người phụ nữ ưu tú, tài đức vẹn toàn. Những bình luận đó không tán dương thì là ngưỡng mộ, chỉ có một người ngoại lệ. Đó là giọng văn nam giới, có trêu đùa, có tán thưởng, có cả sự dịu dàng mờ ám, câu chữ triền miên, văn phong sắc sảo.
Trái tim Tô Mạt nhưbị róc ra từng mảng, cô biết người đó là ai. Anh ta chưa từng viết chocô một chữ nào, nhưng lại từng ôm cô mà cười rằng: Anh chỉ biết viếtchương trình máy tính, em bảo anh viết thư tình sến rụng răng thì chẳngkhác nào bảo anh chịu cực hình. Tình cảm của anh đối với em, không nênbị vấy bẩn bởi những câu chữ tầm thường.
Khi đó họ còn rất trẻ, ngoài tình yêu ra, cơ hồ không còn biết tới điều gì khác.
Tô Mạt nhìn bức ảnh, người con gái áo trắng, váy trắng đứng bên bờ biển Aegean Hy Lạp, tung bay tựa tiên nữ.
Cô ngửi thấy mùi dầu mỡ, mùi sữa con gái nôn ra trên tóc mình, và cả mùivị của sự già nua đang kéo đến với người phụ nữ bị nhạo báng và ruồngrẫy.
**
Đồ Nhiễm giặt quần áo cạnh bồn rửa, những sợi tócvén sau tai lòa xòa. Cô ngước mắt nhìn lên đuôi những sợi tóc ấy, rồilại nhìn bóng mình trong gương, chưa trang điểm, tóc buộc tạm sau gáy,sắc mặt hơi vàng vọt, trông rệu rã hơn nhiều so với trước đây. Khônghiểu sao, cô lại nghĩ tới Tô Mạt.
Tô Mạt không hề thay đổi, tính tình vẫn như trước đây, như thể một tấm gương soi hình bóng cô hồi trẻ.
Đồ Nhiễm không muốn nhìn thấy bóng mình trong tấm gương đó. Nếu bình tĩnhmà suy xét, cô cảm thấy Tô Mạt sống hơi thảm, trên đời này không thiếugì người nghèo, có người không có tiền vẫn có thể sống một cách rất vuivẻ, không hề khó nhọc. Nhưng là một người phụ nữ, không tiền, lại có một đứa con như cái tàu há mồm bên canh, vào thời điểm không thể không lyhôn lại không có sức mạnh để một mình đương đầu với tương lai, đây lạilà một chuyện rất tồi tệ.
Một đôi vợ chồng với nền tảng tình cảmvà kinh nghiệm chung sống bao năm mà vẫn còn không vượt qua được giaiđoạn cọ xát khi mới làm cha làm mẹ, huống hồ lại thiếu nền tảng tìnhcảm, chỉ dựa vào tình dục và sự thỏa hiệp đơn phương để duy trì cuộcsống chung giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
Từ khi kết hôn với Lục Trình Vũ, xét trên phương diện vật chất, cô quả thực làthoải mái hơn nhiều, nhưng cảm giác này dần dần chuyển biến thành cảmgiác ỷ lại, khiến cô càng lúc càng hoang mang. Với cô, trải nghiệm sự hổ thẹn chỉ một lần là đã quá đủ.
Nếu có những sai lầm chắc chắn không thể nào vãn hồi, khi sự việc xảy ra, ít nhất cô cũng phải có đủ sức mạnh để ra đi.
Cô vội vàng vắt khô quần áo, đặt trên giá treo khăn rồi vào phòng gọi điện thoại.
Cô gọi cho Lý Đồ.
Lý Đồ nói, tốt quá, em đang ở quán bar cạnh bệnh viện Đồng Tế, cũng không xa nhà chị lắm, chị đến đây đi.
Cô hỏi, cậu chạy đến đấy làm gì.
Cậu ta nói, em vừa gặp người của bệnh viện để bàn chuyện.
Cô không nói gần đây mình đã về nhà mẹ ở, Lý Đồ sau này có lẽ sẽ trở thành ông chủ của cô. Cô thu dọn qua loa, ra cửa bắt xe rồi qua sông.
Lần này địa điểm nói chuyện yên tĩnh, sáng sủa hơn lần trước nhiều, khi côđến, Lý Đồ đang ngồi một mình trước quầy bar, tự rót tự uống.
Thấy cô bước vào, ngồi xuống trước mặt mình, Lý Đồ cười cười:
- Em chợt cảm thấy nên nói với chị, bóng đêm là gương mặt đẹp nhất của người phụ nữ.
Cô nói:
- Văn vẻ quá, không hợp với cậu
Lý Đồ lại cười:
- Thực ra em muốn nói với chị, em vẫn luôn rất thích chị, gần đây cảmgiác này hình như lại tăng lên, chị nói xem chị cưới chồng sớm thế đểlàm gì hả?
Đồ Nhiễm hơi ngỡ ngàng, nhắc nhở cậu ta:
- Trong bụng tôi đang có con của một người đàn ông khác đấy nhé.
Lý Đồ bật cười thành tiếng.
Đồ Nhiễm nói:
- Khi phụ nữ mang thai, hormone nữ tính sẽ tiết ra nhiều hơn bình thường, dễ dàng thu hút sự chú ý của đàn ông, điều đó rất bình thường.
Lý Đồ gật đầu:
- Thì ra là vậy, vậy thì em thấy dễ chịu hơn rồi. – Cậu ta gõ ngón taylên mặt bàn. – Nói nhanh lên, bên kia có một cô em xinh tươi để ý đến em nãy giờ, em phải tranh thủ sang đó hẹn hò mới được.
Đồ Nhiễmtrình bày suy nghĩ của mình, công ty hiện giờ sẽ không nghỉ việc vội, cô tạm thời tới giúp cậu ta, những chuyện khác tính sau.
Lý Đồ hiểu ra, biết cô không yên tâm, có ý đứng núi này trông núi nọ, bèn nói:
- Hay là chị bảo chồng chị ra đây cho mọi người làm quen một chút, sau này có nghiệp vụ gì cũng dễ triển khai.
Hồi đầu Đồ Nhiễm tổ chức lễ cưới không mời đồng nghiệp chính là lo chuyệnnày… sẽ gây phiền phức cho Lục Trình Vũ, bây giờ lại càng không muốnnghĩ tới, dành phải uyển chuyển từ chối.
Lý Đồ nói thẳng:
- Đồ Nhiễm à, chị bảo người như chị, người làm được việc hơn chị khôngphải là không có, sao em lại không tìm người khác? Một là vì chúng ta là bạn bè bao năm nay, em tin tưởng chị. Hai là, danh tiếng chồng chị emcũng đã được nghe nói, bây giờ anh ấy là bác sĩ chủ trị, cũng là giảngviên ở trường đại học, chẳng bao lâu nữa sẽ lên phó chủ nhiệm, chưa biết chừng còn lên tới chức giáo sư, tận dụng tài nguyên mà.
Đồ Nhiễm nửa đùa nửa thật:
- Chẳng phải cậu bảo cậu thích tôi sao, thì ra là thích kiểu này.
Lý Đồ lại khoái chí, nghiêng đầu nhìn cô cười mãi, còn đang định nói gì đó thì đã nghe thấy cô nói:
- Tôi là bà bầu, dễ bị kích động, nếu có nói gì khó nghe cậu cũng đừng để ý, dù sao bây giờ tôi cũng nghĩ như vậy, nếu cậu coi trọng tôi, để tôigiúp cậu, vậy thì sau này chúng ta vẫn là bạn bè, những chuyện khác thìmiễn bàn. Nhưng nói trước một câu, cho dù cậu mời tôi, sau này việc muốn chồng tôi nhập cuộc, là không thể nào.
Lý Đồ nghĩ một lúc rồi cười nói:
- Ép mua ép bán hả, nhưng cũng có chút cá tính, thôi được, ai bảo em phải lòng chị chứ.
Sau đó cả hai lại bàn bạc về hợp đồng dự tính, tán gẫu một lúc, Lý Đồ nóisơ qua về tiến độ và bố trí công việc, sau đó đứng dậy đi tìm mỹ nhân.
Nước khoáng mà Đồ Nhiễm gọi vẫn chưa uống hết, cô khẽ đổi tư thế.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy chiếc bàn ở góc tường, nhưng cũng không quá rõ.
Cô cầm ly thủy tinh lên uống nước. Cách một lối đi, dòng người và bàn ghế, cô lặng lẽ quan sát người đã mấy ngày không gặp.
Anh mặc áo sơ mi trắng, mấy cúc áo phía trên không cài, cổ áo hơi mở, tayxắn quá khuỷu, hoàn toàn không giống dáng vẻ nghiêm túc khi đang làmviệc. Lúc này, một tay anh đang kẹp điếu thuốc, dựa trên lưng ghế nóichuyện với người ta, chiếc bàn trước mặt đặt mấy chai bia và một đĩa sủi cảo chiên.
Khi anh vừa bước vào, cô đã nhìn thấy, tay anh bê đĩa sủi cảo, có lẽ mua ở hàng bên cạnh, bị rán cháy, trông cứng ngắc. Đếngiờ anh vẫn chẳng ăn được mấy miếng, nhưng lại uống khá nhiều bia.
Mấy người xung quanh, có người cô thấy quen, có lẽ là đồng nghiệp vừa mớitan ca hoặc đang nghỉ giữa giờ, trông tuổi tác đều là những chàng độcthân không có chỗ ăn cơm, giờ tụ tập ở đây, vừa ăn vừa tán gẫu.
Anh cầm chai bia lên uống, thản nhiên liếc mắt qua bên này, anh cũng đã nhìn thấy cô.
Cô hơi quay đầu đi, đặt cái ly thủy tinh lên miếng lót ly bằng giấy. Lý Đồ đã thanh toán tiền, cô đứng dậy, cầm túi xách, bước ra ngoài.
Gần đó, Lý Đồ bỗng đánh hơi được điều gì, dường như đã lâu lắm rồi cậu takhông nhìn thấy người phụ nữ nào có ánh mắt chăm chú như vậy. Cô nhìnngười đàn ông kia, đôi mắt long lanh như lấp loáng nước, khuôn mặtnghiêng nghiêng dưới ánh đèn toát ra nét dịu dàng mong manh, không giống với thường ngày.
Lý Đồ nhủ thầm, nếu có một người con gái chămchú nhìn mình như vậy, mặc kệ xấu đẹp, cứ tiến lên hôn một cái rồi tính, ít nhất trong khoảnh khắc này, cô ấy đã khiến người ta ngây ngất.
Không lâu sau, Lý Đồ trông thấy người đàn ông đó đặt chai bia xuống, rồi cũng bước ra ngoài.
Đồ Nhiễm đi lên cầu vượt dành cho người đi bộ, sang phía đối diện bắt xe,Lục Trình Vũ đã rảo bước đến phía sau cô, cô đi nhanh thế nào, anh đinhanh chừng đó, cô dừng lại, anh cũng dừng, sau đó nghiêng đầu nhìn cô,cất giọng cười trầm trầm:
- Càng gọi em càng đi nhanh.
Anh ngậm đầu lọc thuốc, giọng hơi khàn, đưa tay rút nửa điếu thuốc còn lạitrong miệng ra định vứt đi, nhưng nhìn quanh không thấy thùng rác, bènvo viên trong tay, rồi lại cười:
- Nói đi, rốt cuộc có ý kiến gì với anh?
Anh cứ vậy, tùy tiện hỏi một câu vu vơ, đầu óc cô lại thoáng mơ hồ, hơi mệt mỏi. Cô quay mặt đi nhìn dòng xe đen sì loang loáng ánh đèn dưới châncầu, đáp:
- Không có ý kiến gì.
Mỗi lần có một chiếc xephóng qua, trên cầu lại hơi rung lên, bánh xe cọ sát trên đường, âmthanh chói lói không ngừng xuyên thẳng vào tai, cô nghe thấy anh lại nói một câu gì đó, không rõ. Anh cầm tay kéo cô sang một bên, trời vẫnnóng, lòng bàn tay anh còn nóng hơn không khí xung quanh, ngón tay củaanh khẽ cọ vào cánh tay cô, ram ráp.
Họ bước đến cạnh tấm biểnquảng cáo cỡ lớn buộc trên thành cầu, như thế yên tĩnh hơn nhiều. Anhbuông tay ra, đầu ngón tay vô tình trượt qua phần ngực cô, cô cực kỳ mất tự nhiên, lùi lại một bước.
Anh nhận ra, nhưng không để tâm, thoải mái tựa vào lan can, một lần nữa lên tiếng:
- Dạo này công việc có bận không?
Cô gật đầu:
- Hơi bận.
Anh lại hỏi:
- Bà ngoại vẫn khỏe chứ?
Cô vẫn gật đầu.
Anh nói:
- Mấy hôm nữa có thời gian anh sẽ tới thăm bà. – Thấy cô không lên tiếng, anh nói tiếp. – Gần đây nhiều việc, khó tránh khỏi sơ suất, mọi ngườiđều bận, thông cảm cho nhau một chút.
Cô thầm nghĩ: Em vẫn luônthông cảm cho anh, chỉ không biết anh bận cái gì. Cô không trả lời, đưatay gạt mấy sợi tóc xòa vào mắt.
Trời đêm nổi gió, cơn gió oinóng, mùi bụi đất và mùi xăng xe bốc lên. Có người vội vã đi qua, cũngcó người thong dong tản bộ, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn bọn họ.
Bên kia cầu cũng có một đôi nam nữ đứng nói chuyện sau tấm biển quảng cáo,giọng rất to, cợt nhả không kiêng kỵ, người con gái nói liên tiếp mấycâu bao nhiêu tiền, bao nhiêu lâu, trình tự thế nào, người đàn ông chêđắt, mặc cả lên xuống.
Cô cảm thấy không thoải mái, bụng bảo dạnếu anh muốn nói chuyện, tuy không cần tìm một chỗ lãng mạn, nhưng ít ra cũng nên là một nơi trò chuyện đàng hoàng. Cô đã định đề xuất, nhưnglại thấy anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, bèn nén lại, rồi nghe thấy anhnói:
- Công việc rất bận, bình thường nên thả lỏng một chút, nếu không sẽ rất mệt mỏi.
Lúc này cô trả lời:
- Quả thật em có hơi mệt mỏi.
Anh nói:
- Hạ thấp yêu cầu xuống, sẽ không thấy mệt nữa.
Cô cảm thấy lời này ý tại ngôn ngoại, bất giác cười cười:
- Yêu cầu của em vốn dĩ cũng chẳng cao, nhưng cũng không thể hạ thấp xuống so với trước đây.
Anh lập tức hỏi:
- Em đang nói về phương diện nào?
Cô chán chường:
- Mọi phương diện. – Thấy anh vẫn nhìn mình, cô bèn nói qua quýt. – Người ta kết hôn, em cũng kết hôn, tại sao em cứ thấy mình giống như bảo mẫuđược trả công ấy, còn phải phục dịch một đại thiếu gia. Hai, ba ngày anh không về nhà, hễ về là em phải tất bật. Còn nữa, anh suốt ngày ra vẻđàng hoàng, chính trực, không ăn phần trăm, không nhận phong bì, đồngnghiệp của anh có phải đều không ưa gì anh, anh bảo bọn họ phải làm ănthế nào? Nghề của anh nếu không có “lậu” thì căn bản không sống nổi, anh bảo chút tiền còm của anh mua cái xe là hết, anh không định đổi nhàsao, bây giờ chẳng phải ngay cả một cái nhà xí cũng không mua nổi sao?Dù sao em theo anh cũng chẳng có chỗ nào tốt đẹp, chẳng kiếm được gì.
Cô tự biết mình đang ăn nói càn quấy, chỉ muốn xả ra cho sướng mồm.
Lục Trình Vũ lại không thấy phiền phức, cũng không vạch trần cô, nghiêm túc nghe cô nói xong rồi gật đầu nói:
- Xem ra chủ yếu là về phương diện kinh tế. Việc này anh chỉ có thể nóiđã cố gắng hết sức, năng lực có hạn, con người anh chỉ có một chút tiềnđồ như vậy thôi. Ông già biết kiếm tiền, nhưng anh không học theo ông ấy được, có lẽ cả đời cứ thế này, trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống cũng chẳng có ai bằng mình. Chẳng phải ông già vừa mua cho một căn hộsao, muốn ở nhà to thì bây giờ em có thể qua đó ở, chỉ có điều hơi xachỗ làm của em.
Cô nhìn anh giây lát:
- Ý anh như vậy, tức là cái nhà đó đã thuộc về em? Hay là … anh thừa nhận mình đã vượt quá giới hạn?
Anh ngớ người ra một lúc, hình như mới sực nhớ giao hẹn của họ lúc trước, bèn mỉm cười:
- Anh đang cố gắng thỏa mãn yêu cầu của em trên cơ sở sẵn có.
Giọng điệu thành khẩn, thái độ thoải mái.
Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy không biết trút giận vào đâu, bèn quayđầu lại nhìn dòng xe phía dưới, lần này lại chỉ nhìn thấy mặt sau tấmbiển quảng cáo, gần ngay trong gang tấc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo cứngnhắc.
Không bỏ cuộc, cô lại ngước lên nhìn anh một lần nữa, chậm rãi nói:
- Không chỉ có thế, con người anh xấu xa, nhiều tật xấu, luôn giăng quầnáo bẩn tứ tung, từ đầu giường tới tủ ngăn kéo, cho tới cả giá treo quầnáo, em không biết nổi bộ nào anh còn mặc bộ nào định thay ra, em thu tất cả lại đem đi giặt thì anh lại lằng nhằng chạy đến đòi em. Trong nhàtắm có thùng đựng quần áo, anh thay ra sao không vứt vào trong đó? Emcũng có chuyện riêng, có kế hoạch riêng của mình, đâu có nhiều thời gian luẩn quẩn với mấy chuyện này, rõ ràng là anh cố tình vẽ việc ra cho emlàm. Còn nữa, anh đã bao giờ nấu một bữa cơm? Đã bao giờ quét nhà? Bátanh ăn xong là vứt thẳng vào bồn, đợi em về rửa…
Anh giơ tay lên làm động tác đầu hàng, lại bị cô ngắt lời:
- Anh còn nhét đầu lọc thuốc lá vào tủ ti vi, em vừa dọn dẹp sạch sẽ, kết quả nhìn ra lại thấy một đống tàn thuốc.
Anh giải thích sơ qua:
- Chậc, chỉ có một lần ấy thôi, vì lúc ấy phải nghe điện thoại nên mới tiện tay nhét vào đó.
- Còn nữa. – Cô không bận tâm, tiếp tục nói. – Lần nào tắm xong anh cũngtreo vòi sen tít lên cao, em phải đứng lên thành bồn tắm mới với tớiđược, chuyện này em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi? Kết quả anh vẫn cứ tự làm theo ý mình, anh cố tình muốn em ngã chết phải không, anh đúnglà thâm hiểm, mượn đao giết người, lại còn phương thức tử vong hiệu suất cao nữa chứ.
Lục Trình Vũ không nhịn được, phì cười hỏi cô:
- Còn gì nữa không?
Cô nghiêm túc suy nghĩ:
- Chỉ cần là chai anh dùng qua, chai dầu, chai dấm, chai nước, chai nướckhoáng, lúc em cần dùng không lần nào mở nắp được. Một cái chai, anh nói xem anh dùng nhiều sức thế để làm gì, anh có thù hằn gì với nó? – Câunói cuối cùng, cuối cùng cô cũng có thể nói ra được. – Em nói cho anhbiết, dù thế nào em cũng không sống nổi cuộc sống như thế này.
Anh nghiêng đầu quan sát cô, buông một câu:
- Có phải ngày đó của em lại đến rồi không?
Cô nghẹn họng, rất lâu không nói nên lời, chỉ trừng mắt nhìn anh.
Cũng không biết anh đang nghĩ gì, một lúc sau mới hỏi cô:
- Cái đó của em đã bao lâu rồi không thấy?
Cô hoảng lên, vô thức tránh né ánh mắt anh, nhìn sang chỗ khác, nhưng bàntay lại bị anh nắm lấy. Cô cúi xuống, nhìn thấy anh đang dùng ba đầungón tay đặt trên mạch tay phải của cô. Cô mang máng nhớ ra anh đã từngnói, anh không bài xích, cũng không có định kiến gì với Đông y, hồi cònđi học, bỗng nhiên hứng thú, theo người ta học một thời gian.
Côlặng lẽ dồn sức rút tay về nhưng không được. Hơn nữa, hai người đãtrưởng thành giằng co nhau ở ngoài đường trông rất khó coi, cuối cùngđành để mặc kệ anh.
Một lát sau, anh buông tay cô ra, ghé sát vào tai cô:
- Cho dù con người anh có bao nhiêu khuyết điểm nhưng biểu hiện trêngiường ít ra cũng vẫn làm em thỏa mãn đấy chứ? – Anh khẽ vỗ vào má cô. – Phải kiểm soát cảm xúc của mình, nếu không sẽ không tốt cho con. Ngàymai xin nghỉ phép tới bệnh viện kiểm tra một chuyến, tiện thể làm hồ sơ.
Cô lùi lại mấy bước, cách xa anh ra rồi mới nói:
- Chuyện đứa con, em muốn suy nghĩ thêm.
Anh đăm chiêu nhìn cô, hơi nhướn mày:
- Tại sao?
Cô trầm ngâm suy nghĩ:
- Bởi vì yêu cầu của chúng ta đối với hôn nhân không giống nhau, yêu cầucủa anh đối với hôn nhân là gì? Hai sào đất, một con trâu, vợ con quâyquần quanh bếp lửa?
Anh ra chiều suy nghĩ:
- Cũng đại ý thế, nhưng anh sẽ không tổng kết được súc tích như vậy.
Cô nói:
- Trước đây em cũng từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy như thế không ổn. Trên đời này có rất nhiều thứ đáng để có được, cũng có rấtnhiều thứ cần phải từ bỏ, bây giờ em muốn từ bỏ một số thứ, dù sao conđường đời cũng luôn chắp vá như vậy, ngoằn ngoèo rồi thì phải tu sửalại.
Lục Trình Vũ thu lại nụ cười, thoáng cau mày, cúi đầu nhìn cô:
- Tu sửa cái gì, anh thấy em đang dằn vặt không đâu.
**
Lục Trình Vũ đoán Đồ Nhiễm đã có thai, hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.
Khoảng hai tuần trước, ông Lục gọi điện cho anh, vừa gặp đã hỏi:
- Bụng vợ con có động tĩnh gì chưa?
Anh đáp:
- Con không biết.
Ông Lục sốt ruột:
- Chuyện này sao con lại không biết? Cả ngày con làm cái gì?
Cũng không cần biết con trai có đủ kiên nhẫn không, ông lại bắt đầu cằn nhằn, lải nhải, đại ý là:
Ông vừa có một giấc mơ, ông đang đợi thuyền trên bến sông, mặt sông mờsương, không thấy thuyền đâu, lại nghe thấy phía sau có người gọi mình.Ông ngoảnh lại nhìn, là một thiếu phụ trung tuổi, trên tay người đó bếmột đứa bé, cả người đứa bé bọc trong một tấm chăn đỏ rực, thò mặt rangoài.
Người phụ nữ nói: “Lão tiên sinh, ông bế đứa nhỏ hộ tôi một chút được không? Lưng tôi mang nhiều đồ quá, hơi mệt.”
Ông Lục nhìn ra phía sau bà ta, thấy một gói màu xám, lòng dấy lên một nỗingờ vực, chỉ sợ đây là kẻ buôn người, hoặc là đem vứt đứa trẻ đi, ta sẽkhông mắc lừa ngươi đâu. Vì thế ông nói: “Một đứa bé con thì nặng làbao, bà tự bế thì hợp lý hơn.”
Bà ta nói: “Đây là con nhà ông, ông không bế à?”
Nghe vậy, ông Lục cuống lên: “Tôi từng này tuổi rồi, lấy đâu ra con, bà đừng có làm ô uế thanh danh của tôi, nếu vợ tôi ở nhà biết được, nhất địnhsẽ làm khó dễ tôi.”
Người phụ nữ cũng không phiền lòng, chỉ hỏi: “Ông có phải họ Lục không, chữ Kích và bộ Nhĩ ghép lại thành chữ Lục?”
Ông già ngẩn người: “Đúng.”
Bà ta nói: “Thế thì đúng rồi, đây là đứa bé nhà họ Lục của ông.” Nói đoạn bèn quẳng cái gói ra, hét lên: “Còn không mau đỡ lấy.”
Ông Lục sợ đứa bé bị rơi xuống, vội đưa tay ôm chặt lấy.
Người phụ nữ gật đầu: “Đứa bé đẹp thế này, người khác muốn còn chẳng được, sao ông lại không muốn?”
Ông Lục cúi đầu nhìn đứa trẻ, chỉ thấy đứa bé mặt mũi thanh tú, môi đỏ,răng trắng, hết sức lanh lợi, lòng thầm mừng rỡ. Khi ngẩng đầu lên, đãkhông thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu…
Ông giật mình tỉnh lại, ngồi phắt dậy, thẫn thờ giơ tay lên, dường như vừa rồi ông thật sự đã ôm một đứa bé mũm mĩm trên tay.
Bà Tôn Huệ Quốc nằm cạnh cũng bị ông đánh thức, trong lúc mơ màng còn không quên xỉa xói ông:
- Sao thế, gặp ác mộng hả, lại mơ thấy bà vợ chết giẫm kia chứ gì?
Bà ta không nói thì không sao, vừa nói ra đã khiến ông giật bắn mình, cẩnthận nhớ lại dung mạo, cách ăn mặc của người phụ nữ trong mơ kia, hìnhnhư đúng là người vợ trước của ông.
Ông nhìn ánh trăng ngoài cửasổ, không tài nào ngủ được nữa, chỉ âm thầm nghiền ngẫm hàm ý cảnh trong mơ, nghĩ đi nghĩ lại, bất giác vừa thảng thốt, vừa vui mừng, vừa đaukhổ, nước mắt phút chốc giàn giụa trên gương mặt già nua. Ông lẳng lặngđưa tay lau nước mắt, không dám để bà Tôn Huệ Quốc phát hiện ra, chỉmong trời mau sáng để gọi điện cho con trai.
Ông cầm điện thoại, tay hơi run rẩy, nói với con trai:
- Con nghe bố nói, đây là đứa trẻ mà mẹ con mang tới cho con, lần này vợ con chắc chắn là có rồi.
Chẳng trách ông lại kích động như vậy, nhà họ Lục, cho tới Lục Trình Vũ là ba đời độc đinh, cộng thêm lần trước con dâu sảy thai, tuy không nói ra,nhưng ông vẫn nghĩ ngợi. Khi còn trẻ ông không hề bận tâm đến nhữngchuyện này, già rồi lại bắt đầu coi trọng sự nối dõi huyết mạch gia tộc.
Khi đó Lục Trình Vũ đang trực ở bệnh viện, vốn không đồng tình, chỉ coi làchuyện mộng mị vặt vãnh thôi. Nhưng hôm đó, khi đứng trên cầu vượt nóichuyện với Đồ Nhiễm, thấy sắc mặt cô là lạ, bất giác anh nghĩ đến chuyện này, ai ngờ giấc mộng lại ứng nghiệm.
Nhắc tới hôm đó, hai người họ lại chia tay trong bực bội, Đồ Nhiễm như đang giận dỗi gì với anh,không hiểu sao cứ khăng khăng đòi chia tay, còn anh vẫn đang lo lắngviệc ở bệnh viện, lại ghét tính vô cớ gây chuyện của phụ nữ, chẳng nóiđược dăm ba câu, họ đã đường ai nấy đi.
Trước khi chia tay, anh nói:
- Đồ Nhiễm, bây giờ việc em cần làm là dưỡng thai cho tốt, sau đó hãytính những chuyện khác, đừng có suốt ngày dằn vặt bản thân và ngườikhác.
Khi đó cô trả lời anh:
- Thân em còn chưa lo được,tại sao lại phải lo dưỡng nó, bụng em em muốn làm gì thì làm, không liên quan đến anh. Anh chỉ sung sướng vài phút, dựa vào cái gì mà quản lýnhiều thế, anh lại chẳng phải lo bị sảy thai, không phải chịu đau đớnkhi sinh con, không phải chịu đựng ánh mắt coi thường của người đời vìcơ thể biến dạng, cũng không phải mọc sẹo lồi hay bị rạn da… cho nênnhững chuyện này anh nói không được.
Lúc đó anh nghĩ: Vớ vẩn, hồi trước anh không nỗ lực thì có được mấy phút sung sướng ấy không? Tốtxấu gì cũng phải dốc sức, em cũng được hưởng thụ còn gì? Trong lòng cũng ít nhiều lo lắng tính cách nói được làm được của cô, vốn định nói vàicâu nhẹ nhàng, nhưng cô chỉ để lại cho anh một bóng lưng kiều diễm.
Có điều lịch sử đã chứng minh, từ xưa tới nay phụ nữ luôn là vật dẫn chonhững cảm xúc cực đoan, anh càng tỏ ra căng thẳng, họ sẽ càng được nướclấn tới, càng tiếp tay thêm cho sự kiêu ngạo vô duyên vô cớ gây chuyện,chi bằng lấy tĩnh chế động, bình tĩnh xử lý.
Hôm sau, Lục TrìnhVũ tan làm về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, chất lượngkhông khí còn tồi tệ hơn cả ở bệnh viện.
Anh vội ra mở cửa, lạiphát hiện ra có rất nhiều việc đang đợi trước mắt. Trên bàn trà vất mấybộ quần áo hoặc bẩn hoặc sạch, chú cá nhỏ không có gì ăn nằm bẹp gí ởđáy chậu thủy tinh, trong bồn rửa bát là bát đĩa mấy ngày dồn lại, thùng rác không ai đổ, cây xanh trong chậu mấy ngày liền không được tưới, látường vi ngoài ban công đã héo rũ, quần áo Đồ Nhiễm phơi bên ngoài từlúc trước đã khô cong, áo phông và áo sơ mi nam giới cùng một màu chưarút, rút vào lại phải là, thôi vậy.
Thấy việc nhà chồng chất, anh dứt khoát không làm gì hết, đi tắm rồi ăn qua loa mấy thứ mua dưới hàng rong ngoài đường, sau đó gục đầu ngủ vùi. Có lẽ là đã mệt đến rã rời,nhưng lại không sao ngủ nổi. Nghĩ về tình hình bệnh nhân mới mổ hôm quamột lúc, lại nghĩ vẫn còn một bài viết chưa đăng, cuốn sách cùng biênsoạn với người ta cũng chưa viết xong, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học cấptrên phê duyệt cũng đã sắp xong lịch trình, sáng mai còn phải dẫn sinhviên đi thăm bệnh, bệnh nhân giường số 46 hoàn cảnh khó khăn, phải kêthuốc như thế nào? Ông cụ trong phòng bệnh nặng không biết có qua đượccửa tử đêm nay… Càng lúc càng khó ngủ, đúng như câu nói truyền miệng đãlâu trong bệnh viện: Dùng phụ nữ như đàn ông, dùng đàn ông như gia súc.Dậy sớm hơn gà, thức khuya hơn chó, ăn kém cả lợn, làm khổ hơn trâu,nhọc lòng hơn ai hết.
Anh thở dài, nằm trên giường gập bụng vàhít đất mấy chục cái, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, thể lực lại suykiệt, vì thế bèn xuống giường định kiếm một quyển sách để đọc.
Trên giá sách, sách của anh chiếm đến tám, chín mươi phần trăm, phần còn lại để dành cho Đồ Nhiễm. Sách của cô cũng không ít, cô mang rải rác từ nhà mẹ về, mỗi lần một ít, trong phòng ngủ không để được nên đành phải đặtthêm một tủ sách đơn giản trong phòng khách, rồi để sách lên trên. Ánhmắt anh lướt qua góc phải phía dưới giá sách, khom người xuống nhìn, hoa cả mắt.
Mấy cuốn sách này chưa phân loại, lộn xộn, tạp nham, anh bỗng nhìn thấy một cuốn Tiếng chim hót trong bụi mận gai, nghĩ lại,hình như Lý Sơ Hạ cũng có cuốn truyện này, khi đó anh cùng cô ôn tậpbuổi tối, cô không học bài mà say sưa đọc một quyển chim chim gì đó. Anh còn hỏi cô: “Truyện gì thế?”
Lý Sơ Hạ đáp: “Cuốn theo chiều gió của Úc[3].”
[3] Cuốn tiểu thuyết Tiếng chim hót trong bụi mận gai của nhà văn ÚcColleen McCulough được mệnh danh là Cuốn theo chiều gió của nước Úc.
Anh lại hỏi: “Cuốn theo chiều gió là gì?”
Cô lườm anh: “Sao em lại tìm được một người như anh cơ chứ? Chẳng có títiếng nói chung nào cả.” Rồi nghiêng đầu hỏi anh: “Thế anh có biếtVivien Leigh và Clark Gable[4] không?”
[4] Hai diễn viên nổi tiếng đóng vai Scarlett và Rhett Buller trong bộ phim cuốn theo chiều gió
Anh lại mù tịt.
Lý Sơ Hạ cười: “Cả đời này trừ sách chuyên ngành ra, anh không đọc quyển tiểu thuyết nào khác hả?”
Anh nghĩ một lúc: “Có đọc Tam quốc và Tiếu ngạo giang hồ.”
Hồi cấp ba say mê hai trò chơi điện tử, một là Tam quốc chí, một là KimDung quần hiệp truyền, nhất thời cao hứng, bèn tìm đọc mấy quyển tiểuthuyết có liên quan.
Lý Sơ Hạ hỏi: “Anh thích tiểu sư muộn hay thích Nhậm Doanh Doanh[5]?”
[5] Tiểu sư muội (tức Nhạc Linh San) và Nhậm Doanh Doanh là hai nhân vật nữ trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung.
Anh thẳng thắn trả lời: “Doanh Doanh”.
Cô chu mỏ phản bác: “Nhưng Lệnh Hồ Xung thích tiểu sư muội, dù Nhậm đạitiểu thư đối xử tốt với chàng đến thế nào đi chăng nữa, chàng cũng không thể quên được mối tình đầu. Nhân vật Nhậm Doanh Doanh này là do KimDung tưởng tượng ra, nếu không có cô ấy, cuốn tiểu thuyết này sẽ cànghiện thực hơn. Sau đó để khiến cho sự tưởng tượng của mình được trọnvẹn, Kim Dung đành phải nhẫn tâm để cho Nhạc Linh San chết đi. Cho nên,người anh thích là một người giả, là một nhân vật sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại trong cuộc sống.”
Anh chẳng chút hào hứng với đề tài này, nhưng miệng vẫn nói; “Thế thì anh thích tiểu sư muôi là được chứ gì.”
Lý Sơ Hạ cười phì một cái, lắc tay anh nũng nịu: “Đi thôi, em muốn đi xem Loạn thế giai nhân.”
Họ đi tới rạp chiếu phim nhỏ cạnh trường, không xem được Loạn thế giai nhân, mà đang chiếu Titanic.
Lục Trình Vũ chưa xem bộ phim này, còn Lý Sơ Hạ lại xem không biết baonhiêu lần rồi. Họ mua vé vào trong, mới ngồi được một lúc, vì một chuyện cỏn con mà họ lại cãi nhau, cãi nhau từ đầu tới cuối, cuối cùng khôngai thèm để ý đến ai, trong tiếng nhạc da diết hùng hồn, Lý Sơ Hạ cúi đầu nức nở. Cho nên bộ phim đó, Lục Trình Vũ vẫn chẳng xem được gì, ấntượng chỉ dừng lại ở dáng người cô gái rất đẹp, còn gã kia là một taybạch diện thư sinh, sau đó là hết, còn có viên ngọc to ơi là to, vứt đithật tiếc.
Ngón tay anh lướt trên quyển sách, nhưng không cầmlên. Ánh mắt anh dừng lại trên một quyển sách khác, trong đó kẹp một cái đánh dấu sách, trang giấy không cũ không mới, hình như là cuốn sách màgần đây Đồ Nhiễm hay đọc.
Anh cầm cuốn sách lên, bìa sách màu xanh lá thẫm, bên trên in bốn chữ mạ vàng rất to: Thế giới bình thường[6].
[6] Cuốn tiểu thuyết ba tập của nhà văn nổi danh Trung Quốc Lộ Dao, khắchọa đời sống nông thôn đương đại Trung Quốc những năm 1970 – 1980, xoayquanh hai nhân vật trung tâm là anh em Tôn Thiếu Bình và Tôn Thiếu An.
Anh giở trang bìa lót, trên đó có mấy hàng chữ viết bằng bút mực xanh thẫmrắn rỏi, cương nghị: Tặng Nhiễm Nhiễm, chúc con sinh nhật vui vẻ !
Ký tên sau phần ngày tháng: Bố.
Anh lật từng trang sách, mới phát hiện trong đó chi chít những dòng chữviết bằng bút chì, dòng chữ đầu tiên đã mờ: Tôn Thiếu An là người đànông không quyết đoán, không có tình cảm mãnh liệt và sự theo đuổi đốivới tình yêu, cho nên anh ta mới từ bỏ Nhuận Diệp, cam chịu tầm thường.Còn Tôn Thiếu Bình dũng cảm, cố chấp, cho nên anh ta có được tình yêu và sự tôn trọng của Hiểu Hà…
Đọc xong phần tóm tắt, theo những dòng chữ ghi lại trên trang giấy, Lục Trình Vũ đại khái nắm được nội dungcuốn sách. Anh bất giác mỉm cười, những dòng chữ này phản ánh suy nghĩvề cuộc sống và những khát khao tuổi trẻ của một cô gái trẻ còn chưatrải sự đời, dường như tất cả đều hoàn mỹ, những ý kiến trái ngược đềulà thô tục và sa đọa.
Lật đến trang cuối cùng, lại thấy cô viết:Tại sao Tôn Thiếu Bình không chọn Kim Tú mà lại chọn chị Huệ Anh, lẽ nào những nhọc nhằn của cuộc sống đã hút cạn toàn bộ cảm xúc của anh ta, lẽ nào anh ta cũng thỏa hiệp với đời, có quan niệm hôn nhân môn đăng hộđối, lẽ nào anh ta đã phủ định toàn bộ quan niệm về tình yêu bình đẳng,dũng cảm theo đuổi, đúng chừng mực mà anh ta đã cùng Hiểu Anh tạo dựngtrước đây? Trong thế giới bình thường, cuối cùng anh ta đã từ một ngườithanh niên không bình thường trở thành một người đàn ông nhạt nhẽo camchịu tầm thường.
…
Sau những dòng chữ cảm khái mơ hồ ấy,lại có một hàng chữ khá rõ ràng viết bằng bút bi, qua loa hờ hững, có lẽ là viết thêm sau này.
Đồ Nhiễm viết: Đọc mấy lần, đến giờ mớihiểu được sự lựa chọn của Tôn Thiếu Bình. Tâm trạng này có lẽ cũng giống như khi Thiếu Bình sau này hiểu được Thiếu An. Trong thế giới bìnhthường, trải qua những tôi luyện của cuộc sống, anh em nhà họ Tôn đều có chung một đặc điểm – thực tế. Từ thế giới tinh thần thuần khiết và tràn đầy cảm xúc lúc đầu, họ bước vào thế giới hiện thực bao la hơn, trởthành người đàn ông chân chính. Kết cục tuy khiến người ta thất vọng,nhưng lại gần gũi với cuộc sống nhất, cuộc sống thực tế nhất trên đờinày, chính là cuộc sống bình thường. Tâm trạng của tác giả thay đổi, tâm trạng của người đọc cũng đang thay đổi, là nhân vật ở dưới đáy xã hội,dũng cảm tiến về phía trước trong nghịch cảnh, khi hoàn cảnh thuận lợilại cam chịu cuộc sống bình thường nhất, đâu phải là không cần đến dũngkhí, đâu phải không phải là một sự theo đuổi không cảnh giới ? Bởi vìcái thực tế nhất, mới là cái đáng quý nhất….
Lục Trình Vũ tựa đầu vào thành giường, miễn cưỡng xem hết quyển sách đó. Khi thế giới ngoàicửa sổ đã tiến vào thời khắc ồn ào, huyên náo nhất, quyển sách trượtkhỏi tay, anh lặng lẽ thiếp đi.
***
Mấy ngày này, từ saukhi biết chuyện đứa bé, Lục Trình Vũ gọi điện tới tấp, bình quân mỗingày hai, ba cuộc. Đồ Nhiễm chẳng nghe cuộc nào, cuối cùng anh đành phải gửi tin nhắn, ba chữ: Nghe điện thoại !
Cô mặc kệ
Anh lại gửi tiếp ba chữ nữa: Gọi lại đi !
Cô nhắn lại: Đừng giày vò nhau nữa, đứa bé đã không còn.
Trực tiếp tắt máy, đi ngủ.
Ngay lập tức, điện thoại bàn trong phòng khách reo om tỏi giữa đêm hôm khuya khoắt, khiến bà ngoại giật mình tỉnh giấc. Bà cụ run lẩy bẩy hỏi ĐồNhiễm:
- Ai mà gọi điện muộn thế này, có phải là mẹ và em trai con ở Bắc Kinh gặp chuyện gì rồi không?
Cô nhấc máy, không nói gì, nghe người đàn ông đầu bên kia “Alô” một tiếng, cô lập tức bấm nút tắt máy rồi ngoái lại bảo bà:
- Không có gì, một thằng điên gọi nhầm thôi ạ.
Sợ điện thoại lại reo, cô bèn dứt luôn dây điện thoại ra, cứ để thế suốt mấy ngày, cuối cùng bà ngoại nói;
- Con bảo Tiểu Lục lúc nào tới ăn cơm, bà muốn gặp nó.
Cô nói:
- Bà gặp anh ấy làm gì, anh ấy bận chết đi được.
Bà cụ ngờ vực:
- Chẳng lẽ còn bận hơn cả thủ trưởng trung ương ? – Bà cụ bỗng ngangngạnh, lê đôi chân bó[7] sang, nhét điện thoại vào tay Đồ Nhiễm. – Conấn số đi, để bà nói chuyện, bà không tin ngay cả thời gian nói chuyện nó cũng không có.
[7] Bó chân là một tập tục cổ hủ của người TrungQuốc, người ta quấn vải quanh chân các bé gái từ bé để chân không pháttriển được, các ngón chân bị quặp vào gan bàn chân, mục đích là để bànchân trở nên bé và thon gọn. Tới thời hiện đại, hủ tục này đã bị bãi bỏ.
Đồ Nhiễm không chống đỡ nổi, đành phải gọi vào số điện thoại của bệnh viện trước mặt bà cụ, người bên kia nói:
- Bác sĩ Lục đang mổ, bây giờ không tiện nghe điện thoại.
Cô hỏi:
- Mất bao lâu ạ ?
- Nếu thuận lợi thì năm, sáu tiếng, hai ngày nay anh ấy đã mổ suốt hai mười tiếng đồng hồ rồi…
Cô trình bày lại cho bà ngoại nghe, bà cụ thở dài:
- Đúng là bận thật, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, về nhà cũng chẳng có gì ăn, như thế chẳng phải sẽ bã cả người ra hay sao?
Đồ Nhiễm lẩm bẩm:
- Rốt cuộc thì con là cháu bà hay anh ấy là cháu bà đây?
Bà cụ nhìn cô:
- Bà cũng muốn tốt cho con thôi.
Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, là Lục Trình Vũ gọi tới. Đồ Nhiễm nói ý của bà ngoại, anh lập tức đồng ý, sau đó hỏi:
- Em thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?
Đồ Nhiễm hiểu ý anh, trước mặt bà cụ lại không tiện nói thẳng, bèn hừ một tiếng:
- Không có gì, rất khỏe.
- Đồ Nhiễm, em đừng như vậy. – Ở đầu dây bên kia, Lục Trình Vũ nói. – Đãhai ngày một đêm anh không được chợp mắt rồi, sáng mai lại có một ca mổnữa, tối nay anh còn muốn ngủ một giấc yên ổn.
Giọng anh rệu rã, phảng phất ý nài nỉ.
Tim cô khẽ run lên, lòng mềm lại, cô nói:
- Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em ở đây rất tốt.
Ở đầu dây bên kia, anh cười. Cô lại nhớ ra một chuyện, bèn đem chuyện của Tô Mạt nói sơ qua với anh.
Lục Trình Vũ đọc cho cô số điện thoại của Lôi Viễn rồi nói:
- Lát nữa anh sẽ nói trước với cậu ấy, em bảo bạn em cứ trực tiếp tìm cậu ấy là được.
Đồ Nhiễm giúp Tô Mạt sắp xếp chuyện tìm luật sư thỏa đáng, bên kia, Tô Mạt lại lần lữa không đưa ra được quyết định, dường như đối với cô, việc đi gặp luật sư đã trở thành một cái hố, một khi đã bước vào, tức là côkhông thể không nhìn thẳng vào hiện thực mà cô vẫn đang cố gắng trốntránh.
Hiện thực chính là, trái tim Đồng Thụy An đã càng ngày càng xa rời mái nhà này.
Một đêm nào đó, gần hai giờ sáng Đồng Thụy An mới về nhà, người nồng nặcmùi rượu. Sau khi vào nhà, anh ta chẳng nói chẳng rằng, gục đầu ngủ vùi. Tô Mạt không cho anh ta lên giường, anh ta ôm gối chạy ra ngoẹo đầu ngủ trên sofa, chạy rất nhanh, như thể đang trốn khỏi nhà tù. Tô Mạt biếttại sao hôm nay anh ta lại về nhà, không tránh khỏi vài lời xỉa xói, dùcó gay gắt đến đâu, anh ta đều bỏ ngoài tai, coi như không nghe thấy.
Từ hơn mười giờ tối, Tô Mạt đã bắt đầu gọi điện vào di dộng của anh ta,anh ta không nghe, không phải tắt máy mà là không nghe máy, cứ gọi tớilại bị người ta ngắt tín hiệu. Cô lại muối mặt gọi điện đến nhà mẹchồng, nói con trai họ giờ thường xuyên đêm không về nhà, muộn thế nàyrồi vẫn chưa về. Bố chồng nghe vậy rất tức giận, ông là người cẩn trọng, cả đời này chưa từng làm việc gì trái với luân thường, sống đúng quytắc, với ông cuộc sống là một đường kẻ thẳng tắp. Nhận ra giọng ông đang run lên, lòng Tô Mạt cũng dễ chịu hơn một chút. Bố chồng nói: “Là bố mẹ không đúng, không dạy được đứa con này, con yên tâm, ngày nào bố còn,thì nó không thể vứt bỏ ngôi nhà này, không thể vứt bỏ con và đứa bé.”
Nghe vậy, nước mắt Tô Mạt chảy giàn giụa.
Đồng Thụy An về nhà, nhưng lại coi cô như không khí.
Cô tức tối, chạy ra sofa, vừa đánh vừa đấm anh ta, anh ta cũng mặc kệ cô, nằm ngay đơ như cán cuốc. Cuối cùng, cô nức nở:
- Bây giờ anh về, ngay cả con cũng không thèm nhìn, nó biết gọi bố rồi, cả ngày hôm nay nó ở nhà gọi bố đấy.
Anh ta mở mắt ra, bần thần một lúc rồi mới bước đến cạnh giường đứa bé, cúi người nhìn xuống. Con bé đang ngủ say, mắt nhắm chặt, mí mắt rất dài,da mặt trắng mịn, đôi môi mím lại, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc cườitrông như thiên thần. Anh ta đưa tay vuốt ve mặt con bé, lại cảm thấytay mình bẩn thỉu, tim bỗng thót lại, không nhìn nó nữa mà quay về sofanằm.
Tô Mạt hỏi anh ta:
- Có phải anh không muốn chung sống nữa, muốn ly hôn phải không?
Anh ta không nói gì.
Tô Mạt ngừng khóc, thở dài xa xăm:
- Rốt cuộc anh yêu cô ta đến mức nào rồi, anh nói đi, cứ coi như bây giờchúng ta không phải là vợ chồng, mà là bạn bè. Cho dù tối nay anh nói gì hoặc anh định làm gì, em đều không trách anh, em chỉ muốn biết suy nghĩ thật của anh, chúng ta nói thật lòng mình.
Một lúc lâu sau, Đồng Thụy An cũng thở dài:
- Anh không có gì để nói.
Cô nhẫn nhịn:
- Anh rất yêu cô ta phải không?
Anh ta nói:
- Cũng không phải là rất yêu, cảm giác khi mới bắt đầu giống như thằngcon trai 15,16 tuổi nhìn thấy con gái đẹp khiến lòng rung động, rất đẹpđẽ. Nhưng em biết đấy, đó chẳng phải là tình yêu.
Tô Mạt cảm thấy họng mình tanh ngòm, dường như máu tươi đang ào ạt dâng lên, không thông qua tim. Cô hít sâu một hơi, hỏi:
- Vậy còn bây giờ?
Anh ta không trả lời.
Môi cô run lên:
- Hai người ngủ với nhau rồi? Anh không kìm chế nổi ý muốn ngủ với cô ta đúng không? Cho nên cô ta mới có đứa con của anh?
Đồng Thụy An ôm đầu rụt cổ, như đã biến thành một đứa trẻ con. Tô Mạt khôngthể kìm chế nổi nữa, rút gối ra đập anh ta túi bụi, nhất thời quên cảkhóc, chửi ầm lên:
- Súc sinh, anh không phải là người, anh làsúc sinh, không chỉ nhân phẩm anh có vấn đề, mà anh còn không có lươngtâm, anh là đồ tàn nhẫn, lúc trước tôi đã nhìn nhầm người rồi…
Đồng Thụy An bỗng giật lấy cái gối trong tay cô, lạnh lùng nói:
- Em biết không, cảm giác khi ở bên cô ấy, là những cảm giác đã lâu lắm rồi anh không thể có được khi ở bên cạnh em.
Im bặt! Tô Mạt trừng mắt nhìn anh ta, nước mắt như mưa:
- Anh chưa từng yêu em đúng không?
Anh ta quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Cô lại nói:
- Vì một chút cảm giác nhất thời này, ngay cả con anh cũng không cần?
Anh ta hạ giọng nói:
- Đừng ép anh, anh xin em.
Cả đêm Tô Mạt không ngủ, mắt sưng to như một quả hạch đào. Đồng Thụy Anlại ngáy khò khò suốt đêm, trời vừa sáng đã bò dậy đi làm. Tô Mạt ra sức kéo anh ta lại không cho đi, anh ta hất tay cô ra, nói cô “bị bệnh”,nói cô là “đồ chanh chua”, đồ chanh chua không biết kiềm chế. Anh talạnh lùng nhìn cô, như một người xa lạ đang xem trò vui nơi góc phố.
Tô Mạt cứ lần lữa đẩy lùi thời gian hẹn gặp luật sư, không muốn tự mình liên hệ, mà muốn Đồ Nhiễm chuyển lời thay cô.
Đồ Nhiễm vừa gọi điện xin lỗi Lôi Viễn thì một lúc sau Tô Mạt lại bảo cô,cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, xem xem có thể sắp xếp thời gian tư vấnkhông. Đồ Nhiễm hiểu nỗi khó xử của cô, đành giúp cô thu xếp thêm mộtlần nữa.
Những ngày này, Đồ Nhiễm đã bắt đầu nghén, nhưng khá hơn lần trước một chút, chỉ hơi thèm ngủ, khẩu vị giảm một nửa. Tuy khôngvất vả, mệt mỏi bằng lần trước, nhưng trong lòng cô lại bắt đầu lo lắng, bởi vì thường nghe người ta nói, càng nghén nhiều thì cái thai mới càng khỏe mạnh, nếu nói như vậy thì lần thứ hai này chẳng phải lại càng cónguy cơ bị sảy hơn sao? Một mình cô tới Trung tâm y tế Bà mẹ và Trẻ em ở cạnh nhà mẹ để kiểm tra, bác sĩ nói, trước mắt mọi thứ đều bình thường, vì trước đây cô đã từng sảy thai, nếu có những triệu chứng khác thì mau chóng nhập viên, để xem có cần phải áp dụng các biện pháp bảo vệ thaikhông.
Những chuyện này, cô không nói với Lục Trình Vũ.
Ngày cuối tuần sắp đến, bà ngoại giục cô đi chợ mua thức ăn, bà đọc thực đơn những thứ cần mua, căn dặn cô phải mua đúng như thế. Chiều thứ Bảy, bàcụ khăng khăng đòi tự mình vào bếp, tất bật hơn nửa ngày trời, bày ramột bàn đầy đồ ăn.
Lúc trời tối Lục Trình Vũ mới tới, dáng vẻ vội vàng, tay xách túi đồ ngọt loại mềm mà bà cụ thích ăn, đầu tiên là chào hỏi bà cụ, sau đó tỏ ý xin lỗi, nói ở khu phòng bệnh có một bệnh nhânnặng mới mổ xong, chưa qua giai đoạn nguy hiểm, chủ yếu phải theo dõitrong tối nay, cho nên lát nữa ăn xong anh phải tới đó để theo dõi.
Bà cụ thở dài nhìn cháu rể:
- Thằng bé này gầy quá, mắt thầm quầng rồi kìa, chắc chắn là không đượcăn uống, nghỉ ngơi tử tế đây mà, nào nào nào, mau ngồi xuống đây ăn đirồi đi làm tiếp.
Lục Trình Vũ thật thà ngồi xuống, liếc mắt nhìn Đồ Nhiễm, đầu tiên là nhìn bụng cô, muốn nói gì đó lại thôi.
Cô mặc kệ, xới cơm đưa cho anh, chỉ nói:
- Anh có phúc thật đấy, bà ngoại bao nhiêu năm rồi không nấu một bữathịnh soạn như thế này đâu, hôm nay vì anh mà tất bật suốt cả ngày.
Bà cụ cười:
- Có gì đâu, già rồi, cũng phải hoạt động một chút, thấy các con đều ở đây là bà vui rồi.
Lục Trình Vũ vừa gắp thức ăn vừa trò chuyện với bà cụ, thái độ cung kính,thành khẩn, đúng hình tượng thanh niên gương mẫu, quang minh chính phái. Đồ Nhiễm ăn ít, chỉ một lúc đã đặt bát đũa xuống. Lục Trình Vũ nhìn cônói:
- Ăn thêm đi, anh xới cơm cho em.
Cô đưa tay che bát.
Bà cụ lại nói:
- Đồ Nhiễm, con ăn xong rồi thì xuống quét bếp đi, lau chùi cả cái bếp nữa, già rồi mắt kém, lau dọn không được sạch.
Đồ Nhiễm làm theo lời bà. Thấy cô đi vào trong, bà cụ bèn lục trong túimột hồi rồi rút ra hai cái bọc gói bằng khăn mùi xoa, chậm rãi mở ra,nói với Lục Trình Vũ:
- Đây là bà để lại cho các con, mãi màkhông có cơ hội để đưa cho, bây giờ con nhận lấy rồi mang về nhà cất đi. – Bà cụ thở dài. – Trong bằng ấy cháu chắt, bà vẫn thích đứa cháu gáinày nhất.
Nhìn hai món đồ trang sức kiểu cổ, Lục Trình Vũ vội từ chối:
- Hay là bà bảo Đồ Nhiễm cầm đi, cháu là đàn ông, không hiểu mấy chuyện này đâu ạ.
Bà cụ cười cười:
- Con cầm hay nó cầm cũng như nhau còn gì. – Bà chỉ vào chiếc khánh màuvàng to bằng nắm tay trẻ con. – Đây là khánh Tường Vân, bằng vàng cổ,sợi dây phía trên làm bằng chín mươi chín viên Diệp Tử Đàn Châu, là thứbà đeo khi còn trẻ, cái này, cho con của các con.
Lục Trình Vũsừng sờ, lại thấy bà cụ lấy ra một miếng ngọc trơn bóng trắng như mỡ dê, phía trên khắc hình hai chú chuột con tinh xảo chụm đầu vào nhau nhưđang nô đùa, lại như đang dựa sát vào nhau, điệu bộ ngây thơ, sống động, hoạt bát. Bà cụ nói:
- Con và Nhiễm Nhiễm đều không phải tuổichuột, nhưng miếng ngọc này cũng có ý khác, con có biết vị trí của conchuột trong Thiên can địa chi[8] không?
[8] Hệ thống đánh sốthành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông như: TrungQuốc, Việt Nam, Hàn Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản và một số quốc gia khác,gồm mười can (Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, canh, Tân, Nhâm, Quý) vàmười hai chi (Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất,Hợi).
Anh đáp:
- Tý ạ.
Bà cụ gật đầu, dùng khăn mùi xoa gói hai món đồ lại, nhét vào tay anh:
- Con cầm lấy, chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng là một chút kỷ niệm củabà già này. Trước đây trong nhà chôn một vò lớn ở trong sân, sau này đào lên bị người ta cướp mất, chỉ còn lại hai món này. – Bà cụ lại thở dài. – Bà hiểu cháu gái bà, tính tình cứng rắn, quật cường, lại không biếtăn nói, khiến người ta không ưa, nhưng tâm địa nó rất tốt. Hai ngườicùng chung sống, cái cần thiết chính là tâm địa phải tốt, biết nghĩ,biết nhường nhịn nhau, thì mấy chục năm mới có thể bình yên chịu đựng,tới cuối đời có được một người bạn già tâm ý tương thông, thấu hiểu lẫnnhau. Những ngày này nói dài thì dài, nói ngắn thì ngắn, thời trai trẻkhông dài, chỉ sợ già rồi, đến ngày nhắm mắt xuôi tay vẫn còn tiếc nuối. Nếu trước đây nó có chỗ nào không phải với cháu, cháu là đàn ông, cóthể bao dung được thì cố gắng bao dung, đừng so đo với nó…
Cửanhà bếp khép hờ. Đồ Nhiễm ở trong đó lau chùi được một nửa, gần đây tâmtrạng cô không ổn định, chuyện chẳng to tát gì cũng muốn khóc, cô đưa mu bàn tay lên dụi mắt, khi ra ngoài phòng khách, nét mặt đã bình thườngtrở lại.
Thấy bà ngoại và Lục Trình Vũ đã ăn cơm xong, cô bèn rót trà cho họ.
Lục Trình Vũ vừa nghe bà cụ nói chuyện, vừa đưa mắt nhìn theo Đồ Nhiễm, côlại không nhìn anh lấy một cái, cho tới khi nghe thấy điện thoại của anh rung rì rì trong túi quần.
Điện thoại được chuyển sang chế độ rung.
Anh lấy ra nhìn, tắt đi.
Một lúc sau, thấy không còn sớm nữa, anh đứng dậy cáo từ.
Bà cụ tiễn anh ra tận cửa:
- Lần sau đừng mua gì nữa, đến đây là được rồi, người nhà cả, đừng khách sáo.
Đồ Nhiễm nghe tiếng bước chân anh xa dần, tận tới khi không phân biệt được nữa, cô không kìm được, chạy ra sát cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống lầu,thấy anh đứng bên dải cây xanh, lấy điện thoại ra gọi.
Ánh trăng trong suốt, khiến bóng anh trở nên dài vô tận.
**
Gần hết giờ làm, Lôi Viễn ngồi trong văn phòng chuẩn bị đón tiếp vị khách cuối cùng của ngày hôm nay.
Giờ hẹn đã qua, chưa thấy người đâu, Lôi Viễn đợi đến phát chán, bèn cầmchuột lên vào game chơi mấy ván mạt chược với người ta. Bên ngoài cóngười khẽ gõ cửa, ba tiếng một, khoảng cách giữa các lần gõ rất đềunhau, như tiếng nhịp tim thấp thỏm, bất an, và cả dáng vẻ dè dặt củangười khách chưa từng gặp mặt.
Anh ta ngồi thẳng dậy, lên tiếng mời vào.
Ấn tượng đầu tiên mà Tô Mạt đem tới cho anh ta đại khái cũng khớp vớinhững gì anh ta đã hình dung. Một khuôn mặt không chút sinh khí, đầy vẻmất mát của người phụ nữ mất chồng, mất tình yêu, nét mặt hiền lành, dodự, quần áo đã được chọn lựa nhưng lại lỗi thời, lại thêm tay chân lóngngóng không biết làm gì. Anh ta liếc nhanh một cái lên tóc người phụ nữấy, sáng nay khi ngủ dậy chắc chắn là cô ta chưa gội đầu, đuôi tóc còndính thứ gì trăng trắng, hình như đã khô két lại… vết sữa? Đúng rồi,nghe nói cô ta có một đứa con còn bé.
Kiểu phụ nữ như vậy đã hoàn toàn không còn dính dáng gì đến hai từ “tinh tế” nữa, cũng hệt như đámphụ nữ trẻ tuổi, trung tuổi hay già cả đã từng đến tìm luật sư, có điềucó người sau khi nói chuyện thì tỏ vẻ nhe nanh múa vuốt hùng hổ dọangười, có người vẫn đầm đìa nước mắt, chán chường, suy sụp.
Cô ta rõ ràng thuộc loại thứ hai.
Tô Mạt rụt rè xin lỗi vì đã đến muộn, Lôi Viễn xua tay, khách sáo mời côngồi xuống. Sau đó, anh ta bỗng thở hắt một hơi, khẽ ngả người trênchiếc ghế da, mỉm cười nhìn thẳng vào đối phương một cách thoải mái vàhiền hòa. Trước những người phụ nữ không có hứng thú, sẽ lập tức đánhmất tâm trạng căng thẳng và hào hứng, đó là bản năng của rất nhiều đànông. Điều này cũng quyết định, cuộc nói chuyện sau đây sẽ vừa trống rỗng vừa vô vị.
Lúc nói chuyện, giọng cô rất nghẹt, ấp a ấp úng, giấu giấu giếm giếm, không đầu không đũa.
Lôi Viễn vừa kiên nhẫn chờ đợi, vừa âm thầm đánh giá: Mặt mũi xinh xắnnhưng lại thiếu tự tin, tính cách mẫn cảm, hướng nội, hơi hâm dở, giỏinhẫn nhịn, sức đề kháng yếu… Tóm lại, cô ta là một người phụ nữ nhàmchán, tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Cô ta cũng giốngnhư những người ở sát bờ vực đổ vỡ hôn nhân, dễ dàng hoảng loạn, đưa ranhững câu hỏi cực kỳ nực cười, ngây ngô.
Cuối cùng Lôi Viễn ân cần lên tiếng:
- Luật sư đúng là bảo vệ bên không có lỗi, nhưng về việc ngoại tình, rấtkhó để thu thập chứng cứ, trừ khi chồng cô chung sống trái phép vớingười ta, đồng thời còn sinh con, như thế thì có thể dễ dàng lấy chứngcứ hơn.
Tô Mạt thất thần nhìn anh ta một lát, ngờ vực lắp bắp:
- Nhưng anh ta đúng là ngoại tình à? Tôi… ở đây có bản ghi lịch sử chatqua mạng của họ, cả bảng kê điện thoại nữa. – Cô loạt xoạt rút một xấpgiấy trong túi xách ra, Lôi Viễn để ý thấy tay cô hơn run.
Anh ta cầm tập “chứng cứ” liếc mấy cái gọi là, khẽ hắng giọng, kiên nhẫn giải thích:
- Bảng kê giao dịch điện thoại chỉ chỉ ra số máy đối phương, thời giangọi điện và số phí được tính, còn nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện,vì thuộc về quyền riêng tư cá nhân được pháp luật bảo vệ nên không dễlấy được. Nếu đưa bảng kê giao dịch điện thoại của chồng cô ra trướctòa, cùng lắm chỉ có thể chứng minh được anh ta và số máy kia có mật độliên lạc dày đặc, chứ không thể chứng minh anh ta và chủ nhân số máy đócó quan hệ tình cảm. Nhật ký trò chuyện trên mạng cùng lắm chỉ chứngminh được anh ta có ngoại tình, nhưng đối với những hành vi không thuộcphạm vi trùng hôn hay sống chung trái phép dài ngày thì pháp luật khôngcó quy định cụ thể khi ly hôn được chia bao nhiêu tài sản…
Còn chưa dứt lời, anh ta đã thấy nước mắt giàn giụa trên đôi mắt đỏ hoe của người khách.
Lôi Viễn nhìn nhiều thành quen, khẽ đẩy một hộp giấy ăn trên mặt bàn làmviệc rộng lớn sang. Cô do dự vài giây, rút ra một tờ lau nước mắt rồinghẹn ngào:
- Cám ơn… xin lỗi…
Lôi Viễn thấy mặt cô ta xám ngoét, không còn chút máu, mặc cho cô lau thế nào, nước mắt vẫn nhưchuỗi ngọc đứt rơi lã chã, bất giác anh ta hơi bối rối.
Rất lâu sau, Tô Mạt định nói gì đó, nhưng mãi chẳng nên lời, giọng nói có phần thút thít, khó lòng kìm nén.
Lôi Viễn vội nói:
- Không sao, nếu cô còn chưa nghĩ ra, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp.
Tô Mạt khẽ gật đầu, khó khăn lắm mới nói rõ được hai từ “cảm ơn”, liềnquáng quàng nhào ra khỏi cửa. Khi cô xoay người, chiếc túi va vào táchtrà trên bàn, tức thì mùi trà lừng lên, nước nóng chảy tràn. Tô Mạt giật mình đứng đực ra, Lôi Viễn vội nói:
- Không sao đâu, để tôi, cô cứ tự nhiên.
Cô thoáng định thần lại, nhớ ra phải hẹn thời gian cho lần sau, bèn lúng túng nói:
- Lần sau, để bạn tôi liên lạc với anh, hay là…
Lôi Viễn thầm thở dài:
- Cô có số điện thoại của tôi rồi phải không, có thể gọi thẳng cho tôi,chúng ta hẹn sau. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, tạm thời cứ thế đã.
Tiễn khách ra khỏi cửa xong, anh ta lau qua loa chỗ nước đổ trên mặt bàn,cởi cúc áo cổ, ngả người trên ghế một lúc, chơi một ván mạt chược rồimới chậm rãi tắt máy tính, tan sở về nhà.
Ở bên này, Đồ Nhiễm không liên lạc được với Tô Mạt, bèn gọi điện cho Lôi Viễn. Lôi Viễn nói:
- Đúng, hôm nay cô ấy đã đến, nhưng trông tinh thần của bạn chị thì vụnày hơn 50% là không ly hôn được, chi bằng chị khuyên cô ấy đừng phícông làm gì.
Đồ Nhiễm đặt điện thoại xuống, nằm trên giường đọc sách một lát, trong nhà yên ắng, bà ngoại đã đi nằm nghỉ.
Hôm nay, Lục Trình Vũ không liên lạc với cô, có lẽ vì hôm đó đã cho anhuống một viên định tâm hoàn, biết đứa bé tạm thời vô sự, nên cũng khôngcần thiết phải liên lạc quá nhiều.
Cô gấp sách lại, tắt đèn bànđi, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc. Đêm nay cômơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ dị cổ quái, buổi sáng tỉnh dậy, đều lànhững mảnh ghép rời rạc, lộn xộn, chớp nhoáng, tựa như một tấm gương bịngười ta dùng sức đập vỡ.
Đồng hồ sinh học của cô luôn chuẩn xác, bình thường đi làm đúng bảy giờ là tỉnh, bây giờ ở gần công ty hơn, cóthể ngủ nướng thêm một chút. Cô lại chợp mắt một chút, rồi bỗng tỉnhdậy, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Im ắng như tờ.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, bình thường vào giờ này, bà ngoại đã dậy sớm,ra ngoài ban công, vung tay đá chân từ lâu, bây giờ nắng mai rực rỡ, sao bà lại lười thế, chẳng lẽ bà ngủ say quá?
Cô trở dậy đánh răngrửa mặt, thấy cửa phòng bà không đóng, thầm đoán có lẽ tối qua bà cụ ngủ không ngon nên cũng không vào xem, cố tình nhẹ chân nhẹ tay. Xong xuôicô đi thẳng ra ngoài mua một ít miến và bánh rán, hai món này bà ngoạirất thích ăn.
Hôm qua bà ngoại bảo cô mua mấy loại thuốc bà hayuống và món bánh xốp Long Tu mà bà thích nhất, tâm trạng cô đang rốibời, lại lười nên không đi mua, định hôm nay đi làm về sẽ mua sau, ai dè bà cụ lại có phần không vui.
Bà cụ rất ít khi như thế này, từtrước tới nay bà luôn khoan dung, hiền hậu với con cháu, hôm nay lại như trẻ con. Lúc đó trời đã tối, hàng rong, hiệu thuốc đều đã đóng cửa, côchơi liền mấy ván thượng đại nhân[9] với bà mới dỗ cho bà vui lên đượcmột chút.
[1] Một loại bài của người Trung Quốc
Cô mang đồ ăn sáng về nhà, thấy bà cụ vẫn chưa dậy thì lấy làm lạ, không kịp đặtđồ ăn xuống mà xách thẳng vào phòng bà. Cô đẩy cửa ra nhìn, bà cụ đangnằm nghiêng trên giường say ngủ, mặt hướng ra ngoài.
Đồ Nhiễm cười:
- Bà ngoại, sao hôm nay bà ngủ nướng thế, cháu phải đi làm đây.
Nói đoạn, cô đặt đồ ăn sáng lên chiếc tủ đầu giường, khẽ lay bà.
Bà cụ không nhúc nhích.
Cô thầm nghĩ, sao lại ngủ say thế này?
Cô lại bước tới gọi bà, lay nhẹ. Tim cô thót lại, sau đó đập dồn dập, cô chầm chậm đưa ngón tay ra kiểm tra hơi thở của bà cụ.
Chân cô bủn rủn, ngồi đờ đẫn trên sàn, trừng trừng nhìn bà cụ đang nằm yên trên giường, rất lâu sau không hoàn hồn lại được.
Cô vừa khóc vừa gọi điện cho bà Vương Vĩ Lệ, bà Vương Vĩ Lệ bàng hoàng rồi òa khóc trong điện thoại. Bà cuống quýt gọi “Mẹ ơi”, vừa gọi vừa khócnấc lên:
- Mẹ cố tình gây khó dễ cho con phải không, mẹ đangtrách con đúng không, bình thường con đối xử với mẹ như vậy, hôm nay mẹlại ra đi thanh thản như thế, không liên lụy đến con, không phiền hà đến con, mẹ đang ghi thù với con, chết rồi cũng không muốn con được trọnđạo hiếu, muốn nửa đời còn lại con sống không yên ổn…
Đồ Nhiễmvốn định khuyên mẹ, nhưng lại cũng không ngừng khóc theo, khóc rất lâu,lòng lại trở nên bình tĩnh. Khi hơi tỉnh táo rồi, cô bảo bà Vương Vĩ Lệvẫn đang nức nở:
- Con cứ gọi điện cho bệnh viện trước, rồi sẽ gọi điện cho các chú, các bác.
Bà Vương Vĩ Lệ vội nói được, rồi giục Đồ Loan mau mua vé tàu trở về, một lát sau, bà lại nói với Đồ Loan:
- Con không về được, con sắp lấy visa rồi, một mình mẹ về là được rồi…
Nghe vậy, Đồ Nhiễm lặng lẽ lắc đầu.
Chẳng bao lâu sau, bệnh viện lân cận phái người tới, nhân viên y tế kiểm traxong, ước đoán thời gian bà cụ qua đời là khoảng ba giờ sáng, sau đóviết giấy chứng tử. Có người nói nhỏ một câu:
- Bà cụ giống như đang ngủ vậy, trông hết sức yên bình.
Đồ Nhiễm nghe mà xót xa, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.
Mọi người vội vàng khuyên giải:
- Đây là phúc phần của bà cụ, không phải chịu tội chút nào, ở tuổi của bà lại có thể ra đi như thế cũng coi là nhắm mắt xuôi tay, cưỡi hạc chầutrời, không biết phải tu mấy kiếp mới được như vậy đấy.
Người của bệnh viện vừa đến, người nhà của các cậu, các bác Đồ Nhiễm cũng tới,mọi người khóc than một hồi, rồi lại lần lượt nói bà cụ có phúc. Mọingười lũ lượt kéo tới đầy nhà, bậc cha chú, bậc con cháu, người nào đilàm thì phải về công ty, tới nhìn một lúc, nói vài câu rồi đi, như thểcưỡi ngựa xem hoa.
Đồ Nhiễm vội pha trà rót nước, sau đó mới xin công ty cho nghỉ phép, rồi lại nghe điện thoại của bà Vương Vĩ Lệ.
Bà Vương Vĩ Lệ đã bình tĩnh hơn nhiều, dặn dò cô đây là chuyện bạchhỷ[10], trong tiểu khu không cho phép đốt pháo cũng không cho tổ chức lễ tang lớn, vì thế bà dặn cô đến tối thì làm vài món đồ nhắm để tiếp đãihọ hàng, tới lúc ấy họ sẽ cùng ở lại qua đêm.
[10] Bạch hỷ (còngọi là “Phúc Thọ toàn”): chỉ sự qua đời của các cụ già sống đến một độtuổi nhất định nào đấy (thường là trên 70), đã hưởng hết phúc thọ trênđời, ra đi thanh thản. Đây là cách nói duy tâm của người Trung Quốc đểan ủi gia đình người quá cố.
Tất tả suốt hai ngày, Đồ Nhiễm mệtrã rời, họ hàng cô lại nói, thời tiết nóng nực, vẫn nên đưa bà tới nhàtang lễ sớm lúc nào hay lúc nấy.
Đồ Nhiễm không đồng ý, chỉ bậtđiều hòa lên mức cao nhất. Cô nói người khác đều quàn năm ngày, bảyngày, bây giờ mới ngày thứ hai, cứ qua đêm nay rồi tính. Hơn nữa, ở nhàtang lễ lạnh lẽo như vậy, không có ai bên cạnh, bà ngoại nằm lẻ loi mộtmình thật tội nghiệp.
Mấy bậc cha chú đều cười, đứa bé này đúng là cố chấp.
Bữa tối ăn cơm xong, mấy người họ hàng theo lệ bày mấy bàn mạt chược, đaphần mọi người đều thích hút thuốc. Đồ Nhiễm đầu váng mắt hoa, bị tiếngxoa mạt chược lách cách làm cho lòng dạ rối bời, bèn khóa cửa phòng bàngoại lại, chợt nhớ ra công việc Lý Đồ giao vẫn chưa có thời gian làm,bèn xuống lầu gọi điện cho cậu ta, nói rõ lý do.
Lý Đồ hỏi cô:
- Bây giờ chị đang ở đâu?
Cô bơ phờ:
- Đang đi loanh quanh dưới nhà tôi.
Lý Đồ lại hỏi:
- Một mình à?
Cô ừ.
Cậu ta cười cười:
- Thế chị cứ đi một mình tiếp đi.
Cô quả nhiên lại tiếp tục đi loanh quanh, không khí bên ngoài vẫn tốt hơnmột chút, người càng lúc càng rệu rã. Cô muốn tìm chỗ nào để nghỉ mộtlúc, nhưng lại sợ bậc thềm trong vườn hoa lạnh, cuối cùng cũng khônggượng được, đành ngồi cạnh bồn hoa. Trời lắc rắc vài giọt mưa, nhưngcũng chẳng ra mưa, không ảnh hưởng gì.
Cô đỡ lấy đầu, tay cầm một cành cây nhỏ nguệch ngoạc trên mặt đất, bất giác viết thành từng nét,cuối cùng xuất hiện một chữ. Cô liếc nhanh một cái, cảm thấy mình thậttrẻ con, vội gạt đất xóa đi. Cô vun đất thành một đụn nhỏ, không để ýhất đất lên một đôi giầy bất thình lình xuất hiện.
Đó là một đôi chân nam giới, đi một đôi giày da màu đen bóng lộn.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nghe thấy người đó cười:
- Lúc này chắc chắn là chị đang nhớ em rồi.
Lý Đồ cúi đầu nhìn cô, để lộ hàm răng đều tăm tắp.
Đồ Nhiễm sửng sốt:
- Sao cậu lại đến đây?
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô:
- Chẳng phải chị vừa ngầm ra hiệu cho em trong điện thoại đó thôi?
Cô ra chiều nghĩ ngợi:
- Được rồi, cảm ơn cậu đã tới bên tôi trong lúc tôi bất lực và thê thảm nhất.
Lý Đồ lắc đầu thở dài:
- Lúc này chị không đi tìm chồng mình mà lại nghĩ đến em, chị phải nghiêm túc kiểm điểm bản thân rốt cuộc là sao đây, là sao đây?
Đồ Nhiễm mặc kệ cậu ta, chống tay lên đầu nói thẳng:
- Trong lòng tôi rất khó chịu, luôn cảm thấy mình đã không làm đủ, buổitối trước ngày bà ra đi, bà bảo tôi mua đồ ăn cho bà, nhưng tôi không đi mua, lúc đó chắc chắn là bà rất muốn ăn, nếu không bà đã chẳng giận.
Lý Đồ nói:
- Yên tâm, bà ngoại chị là lão thần tiên, nhân từ độ lượng, siêu phàmthoát tục, tuyệt đối không như người phàm chúng ta nghĩ đâu.
Đồ Nhiễm gật đầu, cúi xuống vẽ tiếp, Lý Đồ cũng lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, thỉnh thoảng cả hai lại trao đổi vài câu.
Lý Đồ bỗng hất hàm về phía trước, hỏi Đồ Nhiễm:
- Kia là ai thế? Đến tìm chị hả? – Quay sang thấy vẻ mặt cô khác lạ, cậu ta bèn nói theo trực giác. – Chồng chị đấy à?
Đồ Nhiễm lại ừ, người đó đã đi tới trước mặt.
- Từ lâu đã nghe người trong công ty nói chồng chị rất đẹp trai, đúng làđẹp thật, soái ca[11]!. – Cậu ta vừa nói vừa đứng dậy, đưa tay phủi bụiđất trên quần. – Em phải đi thôi.
[11] Tiếng lóng của giới thanh niên Trung Quốc, chỉ người đàn ông đẹp trai.
Hai người đàn ông gật đầu với nhau, coi như chào hỏi.
Vẻ mặt Lục Trình Vũ không vui, đợi Lý Đồ đi rồi, anh mới nói với Đồ Nhiễm:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao em không nói với anh một tiếng?
**
Người ta tốt nhất không nên mang theo cảm xúc khi hành xử, cứ mãi chìm đắmtrong xúc cảm, hành động khó tránh khỏi thiên lệch, người khác sẽ chêcười. Một khi đã thoát ra khỏi vòng xoáy của cảm xúc, ngoảnh đầu nhìnlại, cũng sẽ tự chê cười chính bản thân mình.
Còn chưa bước qua ngưỡng cửa tâm lý tiêu cực, Đồ Nhiễm đã cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Lục Trình Vũ mày rậm mắt sâu, lúc nghiêm mặt lại, ánh mắt càng tỏ ra sắcbén, có cảm giác uy hiếp người khác. Người bị anh nhìn chăm chăm lập tức cảm thấy mình như thể một chứng bệnh nan y, ngay giây phút tiếp theo sẽ bị anh vung dao giải quyết gọn ghẽ.
Thế nhưng bên khí thế thua kém rõ rệt lại quyết tâm không cam lòng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
- Nói cho anh thì sao, có bao giờ anh để tâm đến chuyện của em?
Anh hỏi ngược lại:
- Chuyện của em? Chuyện lớn, chuyện nhỏ em không phân biệt được à?
Cô nói:
- Với anh chuyện gì là chuyện nhỏ? Nếu không phải hai, ba ngày anh chẳngthèm gọi một cú điện thoại thì sao phải đến giờ này mới biết tin? Chuyện nhỏ anh cảm thấy vớ vẩn, có lúc cũng sẽ để lỡ chuyện lớn.
Anh cúi xuống nhìn cô, như không thèm tranh cãi với cô, một lúc sau mới nói:
- Em nói anh không gọi điện cho em, vừa rồi anh tan làm gọi điện cho em,cậu mợ em nghe máy, nếu không thì anh thật sự không biết. Đồ Nhiễm, lúcnày rồi mà em còn làm mình làm mẩy cái gì?
Cô cũng cảm thấy chán chường:
- Mấy hôm nay rất mệt mỏi, tâm trạng em không được tốt, không muốn cãi vã với anh, nếu có chỗ nào không đúng, mong anh lượng thứ. Có nhữngchuyện, em cũng không muốn dằn vặt nhiều, hỏi nhiều rồi, kiệt sức rồi,sau này anh thích làm thế nào thì làm, thích gọi điện hay không, thíchgọi cho ai em cũng không quan tâm, cũng không cần phải vì một đứa trẻ mà làm khó bản thân mình. Khó chịu một lần là đủ rồi, em không muốn miễncưỡng anh lần thứ hai, em tự đâm đầu vào, em tự chịu.
Lục Trình Vũ cáu:
- Anh cũng không muốn cãi nhau với em, nhưng em càng nói càng vô lý, cóthể đừng suy nghĩ vấn đề theo hướng suy diễn như thế hay không, anh chỉhỏi em tại sao không nói cho anh biết chuyện bà ngoại mất, sao em lạikéo cả con vào?
Cô nói:
- Được, em không đôi co với anhnữa, nhưng trên người anh toàn mùi bệnh viện, em ngửi là thấy khó chịu,em cũng không muốn nhìn thấy anh, anh về đi.
Anh nói:
- Ngày nào anh cũng có mùi này, đâu phải lần đầu tiên em ngửi thấy.
- Bây giờ em rất mẫn cảm, ngửi thấy là muốn nôn… – Cô đang nói, lại nghethấy tiếng chuông điện thoại của người phía sau vang lên như sấm dậy.
Anh không nghe, ấn ngắt luôn.
Cô bất giác cười:
- Sao không nghe điện thoại?
Anh nhìn cô:
- Vì không muốn nghe.
Cô nói:
- Hay là vì em đang ở đây?
Anh không đáp, rõ ràng là đang suy nghĩ, chau mày nhìn cô.
Cô lại nói:
- Giữa chúng ta không có nền tảng tình cảm, xảy ra chuyện gì cũng là hếtsức bình thường. Chẳng có gì là không dám nói cho người khác biết cả.
Anh hỏi cô:
- Em cho rằng đã xảy ra chuyện gì?
Cô lại nói:
- Con người anh luôn như vậy, người ta hỏi cái gì, từ trước tới giờ anhchưa bao giờ trả lời vào thẳng vấn đề, em với anh là vợ chồng, hay làđang chơi trò vô gian đạo[12] đây? Anh không cảm thấy chúng ta cứ nhưvậy rất hoang đường hay sao?
[12] Vô Gian Đạo chỉ tầng thứ támcủa địa ngục, cũng là tên bộ phim nổi tiếng của Hồng Kông sản xuất năm2002, nói về hoạt động nằm vùng của cảnh sát và xã hội đen. Chơi trò vôgian đạo là tiếng lóng chỉ việc người này tưởng mình lừa được người kia, nhưng thực chất cũng bị người kia lừa.
Anh nhìn cô:
- Em định nói gì?
Cô hỏi:
- Dù cho án đặt ngang mày, cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn[13], đúng không?
[13] Nguyên văn: “Túng nhiên thị tề mi cử án, đáo để ư nan bình”. Đây là hai câu thơ trong bài “Chung thân ngộ” (Lỡ nhau suốt đời) trong tác phẩmHồng Lâu Mộng. sau khi Bảo Thoa và Bảo Ngọc kết hôn, dù Bảo Thoa luôn cố gắng làm tròn vai trò người vợ, nhưng trong lòng Bảo Ngọc vẫn chỉ cóhình bóng của Lâm Đại Ngọc.
Anh hừ nhẹ:
- Đừng giở chữ nghĩa ra với anh, anh không hiểu.
Đồ Nhiễm thầm thở dài, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng:
- Cho dù giữa chúng ta tồn tại rất nhiều vấn đề, cho dù khởi đầu khôngtốt, em cũng hy vọng có một kết cục tốt đẹp… – Cô nghiêm túc nhìn anh. – Nhưng em không muốn anh phải miễn cưỡng với em.
Anh nhìn sang phía khác, rất lâu không lên tiếng. Trái tim Đồ Nhiễm chìm xuống rất sâu, cô nói nhỏ:
- Anh cứ miễn cưỡng bản thân như thế, không thấy khó chịu sao? Anh địnhcứ sống thế này cả đời sao? Em không muốn thấy anh phải chịu ấm ức.
Anh lại im lặng, thở dài, sau đó rút điện thoại trong túi quần ra bấm số, đầu bên kia nhanh chóng nghe máy.
Ở đầu dây bên kia, loáng thoáng tiếng một cô gái trẻ, một cô gái lạ, âm sắc vừa dịu dàng vừa hào hứng.
Hai người chào hỏi nhau, Lục Trình Vũ nói rất khách sáo:
- Hiện giờ sức khỏe bố cô đã căn bản phục hồi, quá trình hồi phục sau mổrất tốt, nếu cô còn vấn đề gì cần hỏi thì có thể tới bệnh viện hỏi tôi,hoặc tới phòng khám nhờ đồng nghiệp của tôi tư vấn. Buổi tối người nhàtôi cần nghỉ ngơi, không tiện nghe điện thoại, mong cô thông cảm…
Anh cúp máy, đung đưa điện thoại trong tay:
- Người nhà một bệnh nhân lúc trước. – Anh nhìn cô, hỏi bằng vẻ tò mò. – Em tưởng ai? Lý Sơ Hạ?
Đồ Nhiễm cúi đầu nhìn ngón chân mình, một lúc sau mới đáp:
- Vâng. – Cô lại ngừng mấy giây. – Ai biết được, anh bấm đại một số nào đó thì sao?
Lục Trình Vũ nói:
- Đồ Nhiễm, anh không thích giở trò tính toán như em, cho dù có, cũng chả có tâm trí đâu mà dồn vào những việc này.
Đồ Nhiễm cảm thấy tai mình nóng bừng, tâm tình ảo não, không biết phải nói gì.
Cả hai chầm chậm đi về phía trước một lúc, Lục Trình Vũ mới nói:
- Em nói đúng, hai chúng ta không có nền tảng tình cảm, lại thiếu sự tintưởng lẫn nhau, anh có thể hiểu được suy nghĩ hiện nay của em, còn vềsau này làm thế nào, cứ qua mấy ngày này rồi tính.
Cô gật đầu:
- Được, kết quả thế nào em cũng đã chuẩn bị tinh thần cả rồi.
Cô không nói tiếp được, họng bất giác nghẹn lại, chật vật kìm nén, rồi mới nói nhỏ một câu:
- Có thể ôm em một cái được không? Mấy hôm nay… em rất khó chịu.
Lục Trình Vũ nghiêng người nhìn cô, kéo cô vào lòng, rất lâu, anh nghe thấy cô gục trên vai mình, thút thít khóc. Anh bất giác cúi xuống, hôn nhẹlên thái dương cô.
Hôm nay anh không về, cả đêm ở bên cô.
Sáng hôm sau, bà Vương Vĩ Lệ trở về, Đồ Loan quả nhiên không về cùng. Mọingười đã liên hệ với nhà tang lễ, hôm sau khi lễ truy điệu kết thúc, bàcụ được người ta đẩy vào phòng trong. Lúc này mọi người mới ra ngoài,đứng dưới hàng hiên, nhìn những cột khói hừng hực bốc lên từ ống khói cỡ đại của nhà tang lễ.
Đồ Nhiễm nhìn những cột khói đục ngầu trênkhông trung, như vừa mơ một giấc mơ, lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ không hiện thực. Có lẽ sau khi về nhà, bà ngoại vẫn đang tựa bên bệ cửa sổ có song sắt chống trộm, ngắm nhìn người qua kẻ lại bên dưới qua những khehở để giết thời gian, thấy cô trở về, bà bèn nở nụ cười hiền từ với cô.
Con hiền cháu thảo mua một chiếc hộp đựng tro chất lượng thượng thừa, cháutrưởng của bà ôm tro, Đồ Nhiễm ôm di ảnh, một hàng người hùng dũng láixe lên núi Cửu Phong.
Ông ngoại Đồ Nhiễm qua đời từ sớm, mấy nămtrước mấy người con trai về nghĩa trang ở quê thu dọn hài cốt mang tớichôn ở núi Cửu Phong, còn mua một phần mộ chung. Phần mộ đó nằm trênthềm đá trên cao, hai bên trồng tùng bách xanh mướt, phía trước tầm nhìn thoáng đãng, núi non sông ngòi ngút ngàn.
Hôm hạ huyệt, LụcTrình Vũ luôn có mặt, cũng không biết anh xin nghỉ lúc nào. Cháu chắt đa phần phải đi làm hoặc đi học, ít có mặt, anh trở thành người đắc lựctrong đám con cháu, nói ít, chỉ cắm cúi làm. Đồ Nhiễm quỳ trước bia đốtvàng mã, anh cũng cung kính quỳ xuống vái ba vái.
Đồ Nhiễm nhớ lại hồi còn sống, bà ngoại rất thích anh, bất giác mắt lại đỏ hoe.
Cô vẫn ở nhà mẹ đẻ, lấy cớ là ở đây gần công ty, mang thai rồi chạy đichạy lại không tiện. Bà Vương Vĩ Lệ cũng không nghi ngờ gì.
Đồ Loan ở Bắc Kinh xin gia hạn visa bị từ chối, bởi vì thành tích học tập quá tệ, không xin được giấy chứng nhận của trường.
Bà Vương Vĩ Lệ bị sốc, trầm lặng suốt một thời gian dài, sau đó lại nghethấy con trai thông báo đã tìm được việc làm ở Bắc Kinh, không muốn quay về. Bà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không yên lòng, bèn sắp xếp hành lý, định lên Bắc Kinh với con thêm một thời gian nữa.
Trước khi đi, bàgọi con rể đến, đầu tiên là quở trách vài câu vu vơ, nói con dâu mangthai là chuyện lớn như vậy mà bên nhà chồng cũng không thể hiện gì, cũng không dám trông mong vào họ, chỉ căn dặn Lục Trình Vũ dù công việc bậnrộn đến đâu thì cũng phải chăm sóc Đồ Nhiễm và đứa bé trong bụng cho tửtế, lại nói bà sẽ cố gắng để về sớm.
Lục Trình Vũ vâng vâng dạdạ, dù công việc có bận đến tối tăm mặt mũi, trong cuộc sống anh vẫnđược cọi là một ông bố tương lai đủ tiêu chuẩn, cách hai, ba ngày lạiqua sông tới thăm.
Đồ Nhiễm buột mồm hỏi:
- Sắp ly hôn đến nơi rồi còn năng nổ thế làm gì?
Anh nói:
- Cho dù ly hôn cũng phải sinh con xong rồi mới ly hôn, không thể để conngay cả hộ khẩu cũng không có, cứ ngoài vòng pháp luật như thế.
Cô đáp:
- Ờ, cũng phải.
Sau khi anh đi, cô lên mạng tìm từ khóa “bà mẹ đơn thân”, thấy có ngườiviết một bài: Tôi là một người mẹ đơn thân, tuy tôi rất yêu con mình,nhưng hiện giờ tôi đã mất lòng tin vào cuộc sống, không tiền, không đànông, tôi phải làm sao đây?
Đồ Nhiễm nhìn tiêu đề, không click vào để xem nội dung mà tắt đi luôn. Trong tay cô công việc dồn đống, nhânlúc bây giờ bụng vẫn chưa lộ, tình hình sức khỏe tốt, cô sẽ cùng Lý Đồđi gặp khách hàng, đi thị trường, gần như ngày nào cũng ngã vật ragiường là ngủ vùi, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để nghĩ về cuộcsống sau này.
Thực ra trong lòng cô vẫn thiếu tự tin, chỉ có điều đứa bé này, thi thoảng hoặc cô có ý định từ bỏ, thì một cảm xúc kháclại trào lên, khiến cô không ngừng tự trách mình, có lẽ đó chính là tình mẫu tử.
Hoặc giả, còn có một suy nghĩ khác mà ngay bản thân côcũng không muốn thừa nhận… Với cha đứa bé, cô ít nhiều vẫn ôm một tia hy vọng.
**
Thời gian này, sự thay đổi của Lục Trình Vũ lại khiến Đồ Nhiễm có phần không thoải mái.
Từ sau khi bà Vương Vĩ Lệ lên Bắc Kinh, gần như tối nào anh cũng gọi điệntới, lúc thì buổi sáng, khi thì buổi tối. Qua điện thoại, cô nghe thấyhơi thở gấp gáp của anh, biết được anh đang trên đường về nhà.
Từ trước tới giờ anh luôn đi rất nhanh, cả hai chưa nói được mấy câu anhđã về tới nhà, về cơ bản nội dung cũng như nhau, “Dậy chưa?”, “Ăn chưa?Ăn gì?”, “Tan làm chưa?”, “Hôm nay thấy thế nào?” vân vân, phương thứccơ bản là một hỏi một đáp, khi nói gần xong anh lại dặn dò mấy câu, sauđó hai bên đều cúp máy.
Dù như vậy, trong lòng Đồ Nhiễm vẫn thấyrung động, thúc đấy cô không kìm chế được mà nắm bắt những thay đổi nhỏbé trong giọng nói của anh. Ví dụ như hôm nay, khi hỏi như vậy, giọnganh chậm hơn trước, hoặc hiện giờ hình như anh nói nhiều hơn một chút,rồi hoặc như nhớ lại hơi thở của anh qua điện thoại, hơi thở trầm ổn,mạnh mẽ đầy nam tính, phảng phất truyền qua tín hiệu điện thoại, mơn man trêu ghẹo lỗ tai cô.
Những cảm xúc nội tâm phong phú này, ĐồNhiễm quy cho sự khác thường về mặt sinh lý gần đây, thậm chí cô cònhoài nghi, mật độ liên lạc dày đặc như vậy giống như một trò chơi khăm.
Có lần, cô đang họp ở công ty, điện thoại trong túi reo lên, cô không nghe mà tắt đi, đổi sang chế độ rung, định tranh thủ lúc nào rỗi thì nhắntin trả lời.
Lúc đó Cố Viễn Hàng đang nổi giận vì một thất thoáttrong kinh doanh, căn phòng họp rộng lớn lặng phắc như tờ, ai nấy đềunín thở. Cố Viễn Hàng răn dạy người này, phê bình người kia, giữa lúc ấy lại có tiếng điện thoại réo rắt. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ĐồNhiễm, Cố Viễn Hàng cực kỳ khó chịu, lạnh lùng nói, sao có mỗi việc yêucầu các anh, các chị tắt điện thoại lúc họp mà cũng khó khăn thế?
Đồ Nhiễm lo phía Lục Trình Vũ có chuyện gì, cắn răng rút điện thoại, khomngười, lúi húi chui ra theo đường cửa sau. Ra đến tận đầu cầu thang cômới gọi lại, chưa đợi bên kia lên tiếng cô đã hỏi:
- Sáng anh vừa gọi rồi còn gì? Sao bây giờ lại gọi nữa?
Giọng Lục Trình Vũ có phần uể oải:
- Chẳng phải em chê anh ít gọi điện sao, bây giờ gọi nhiều thì lại có ý kiến.
Đồ Nhiễm thầm nghĩ, quả nhiên anh đã thay đổi phương pháp cười nhạo mình,không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, vì thế bực bội không thèm lên tiếng, lại nghe anh nói:
- Tối nay anh không tới đâu.
Cô nói:
- Tốt thôi.
Ở đầu dây bên kia, anh húng hắng ho:
- Về sớm nhé, chú ý an toàn.
Cô không kìm được, hỏi:
- Bị cảm à?
Anh ừ:
- Thế thôi, anh đi làm việc đây.
Mấy ngày sau đó, cô không thấy anh đâu, không yên lòng, bèn gọi điện hỏi Lục Trình Trình:
- Hình như anh trai em bị ốm, dạo này em có rảnh không, có qua thăm anh ấy được không?
Lục Trình Trình nghi hoặc:
- Chị, anh hai ốm, sao chị lại không biết?
Cô nói:
- Chị về nhà mẹ chị rồi, đang có bầu, nhỡ may bị lây ốm thì không tốt.
Lục Trình Trình vội nói:
- À, đúng rồi. Hôm nay bố đến chỗ anh hai, đợi bố về em sẽ hỏi bố. – Côbé lại cười. – Bố mua cho anh chị nhiều đồ lắm, những đồ dùng cho em bécơ bản là đầy đủ hết rồi.
Gần đây ông Luc vô cùng bận rộn, chẳng phải vì gì khác, chính là vì đứa cháu còn chưa ra đời.
Bây giờ thú vui lớn nhất của ông là đi dạo ở khu bán đồ trẻ em trong trungtâm thương mại, từ giường cũi đến xe nôi, đồ chơi, quần áo, vơ hết mộtmẻ lớn. Bà Tôn Huệ Quốc cũng không lạnh lùng, bàng quan, bà ta hoặc làđưa ra vài đề xuất ân cần, hoặc giành trả tiền. Chỉ có một lần, bà tanói:
- Sao ông cứ mua toàn quần áo con trai thế, nếu nó là con gái thì sao?
Ông Lục trừng mắt nhìn bà:
- Sao lại là con gái được, chắc chắn là một thằng nhóc bụ bẫm.
Nghe vậy, bà ta thầm hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Cái thai đầu của con dâu ông chẳng biết sao tự nhiên lại mất, không biết có phải là quen dạ mà sảy nữa không.
Ông già lập tức trợn mắt nhìn bà ta:
- Nói lung tung.
Bà Tôn Huệ Quốc cũng thấy mình nói hơi quá đà, không dám lên tiếng nữa.
Ông Lục cũng không đôi co với bà ta, gọi tài xế xách túi lớn túi nhỏ nhétvào chiếc xe du lịch, định mang tới chỗ con trai. Ông không có chìa khóa nhà họ nên cho xe chạy thẳng tới bệnh viện. Ông gọi điện liên hệ, nóiông đang ở bãi xe phía sau khu phòng bệnh.
Lục Trình Vũ vừa tanca, đang ngả người trên ghế lái nghỉ ngơi. Mấy ngày liền không sờ đếnxe, buổi sáng vừa bước chân đi, liền nhớ ra phải đổ xăng, vì thế anh lái xe đi làm, giờ đầu lại đau như búa bổ, tinh thần rệu rã. Vừa mới mơmàng chợp mắt thì nghe thấy bên ngoài có người khẽ gõ vào cửa kính. Anhmở mắt ra nhìn, thấy Lý Sơ Hạ đang đứng bên ngoài ra hiệu cho mình.
Anh hạ kính xe xuống, Lý Sơ Hạ hỏi anh:
- Sao thế? Không khỏe à?
Anh đáp:
- Không sao.
Lý Sơ Hạ nói:
- Có lái xe được không? Hay là để em lái giúp, đưa anh về nhà.
Anh xuống xe một cách dứt khoát:
- Thật là không sao, em cứ làm việc của em đi. Anh còn ở lại thêm một lúc nữa, đợi người.
Thấy mặt anh hơi đỏ, Lý Sơ Hạ không kìm chế được đưa tay sờ trán anh:
- Sốt rồi, nhiệt độ còn hơi cao.
Anh vô thức hơi quay mặt đi.
Lý Sơ Hạ nhìn anh, rụt tay về, sờ lên quai xách của chiếc túi da. Một lát sau, cô hơi nhón gót chân, mỉm cười:
- Vậy em đi trước đây, anh về sớm đi, nghỉ ngơi cho khỏe.
Lục Trình Vũ gật đầu với cô rồi nghiêng người dựa vào cửa xe, rút một điếuthuốc trong túi ra, bật bật lửa, đưa mồi lửa lên trước mặt. Lúc châmthuốc, anh khẽ chau mày lại theo thói quen.
Lý Sơ Hạ nhìn anh:
- Đã ốm thế này rồi sao vẫn còn không cai thuốc?
Anh không để ý, vẫn đưa điếu thuốc vào miệng rít một hơi lấy tinh thần.
Lý Sơ Hạ lại nói:
- Không cho hút thuốc.
Cô vẫn nhìn anh như hồi trước, giọng nói nũng nịu, ngang ngạnh.
Hồi đó khi thấy anh hút thuốc, hoặc là cô nổi giận đùng đùng, không thèmđếm xỉa đến anh, hoặc là giậm chân tức tối: “Lục Trình Vũ, nếu anh cứthế nữa, em sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa. Hút thuốc hôi chết điđược, em sẽ không…” Cô bỗng ngừng lại, mặt mũi đỏ bừng. Anh khom ngườixuống hỏi: “Không làm sao?” Cô quay mặt sang chỗ khác, vừa tức vừa không nhịn được cười. Anh nâng cằm cô lên, vừa hôn cô vừa nói: “Hay là, saunày mỗi lần muốn hút thuốc thì anh sẽ hôn em.”
Ngón tay kẹp điếuthuốc của Lục Trình Vũ thoáng ngừng lại, mấy giây trôi vèo qua, tim LýSơ Hạ bỗng đập thình thịch, sau khi hơi bình tĩnh lại, cô nhìn về phíaanh, anh đã lấy lại nét mặt thản nhiên trước đó, vẫn tự làm theo ý mình.
Lý Sơ Hạ tự cảm thấy lời nói của mình hơi có phần khác thường, mặt bất giác nóng bừng lên, lòng bối rối, miễn cưỡng đổi chủ đề:
- Vị kia nhà anh chắc cũng khó chịu với thói xấu này của anh chứ.
Lục Trình Vũ cười cười, cúi đầu ừ khẽ một tiếng thay câu trả lời.
Lý Sơ Hạ đứng một lát, thấy anh không còn lời gì để nói thì thầm thở dài,cáo từ ra về. Vừa quay người đi thì trên xe du lịch vừa tiến vào có mộtngười bước xuống, nhìn thấy người đó, Lý Sơ Hạ bất giác ngẩn ra, lễ phép chào hỏi:
- Cháu chào bác.
Ông Lục ân cần gật đầu với cô, nhưng không nói gì, đợi cô đi xa rồi mới quay sang cười với con trai mình:
- Thằng nhóc thối này cũng lăng nhăng gớm.
Đồ dùng em bé chất đầy phòng khách, ông Lục nhìn ngó xung quanh, cuối cùng ngồi xuống sofa:
- Rót tách trà uống xem nào, sao vợ con còn chưa về?
Lục Trình Vũ đưa cốc nước cho ông:
- Cô ấy chê ở đây xa chỗ làm nên về nhà mẹ ở rồi.
Ông Lục nói:
- Thảo nào lộn xộn quá. – Ông uống một ngụm nước rồi hỏi. – Sao con vẫndính đến con bé nhà ông Lý thế? Bố nghe người ta nói nhà nó phát thiếpmời định tổ chức lễ cưới, sau lại đòi hủy hôn, có liên quan gì đến conkhông đấy?
Những năm trước đây ông Lục làm công tác hành chính ởbệnh viện, tính cách nhanh nhẹn, biết cách ăn nói, thân thiết với hếtthảy mọi người ở đây, sau đó ông xin nghỉ không lương, ra ngoài làm ăn,vẫn thỉnh thoảng qua lại với mấy người thân thiết. sau đó nữa lại vì một người phụ nữ ở bên ngoài mà khiến vợ mình tức chết, tiếng xấu lantruyền trong những người đồng nghiệp cũ, cũng chính vì thế, lúc đầu bốmẹ Lý Sơ Hạ cực lực phản đối con cái hai nhà yêu nhau.
Lục Trình Vũ đang cúi nhìn chiếc cũi em bé, tiện mồm đáp:
- Chả liên quan gì.
Ông Lục lại cười:
- Hiểu con có ai bằng cha, đàn ông, đàn bà cũng chỉ có chuyện đó thôi, có gì đâu chứ. Bây giờ con cũng sắp làm bố rồi, những gì nên kiềm chế thìcố gắng kiềm chế. Bố thấy vợ con tính tình mạnh mẽ, không dễ đối phó,nhưng phụ nữ một khi có con rồi, đa phần sẽ nhượng bộ… Mấy chuyện đó,đợi sinh con xong hãy tính. Tùy con muốn chơi bời thế nào, nhưng bây giờ vẫn nên kiềm chế là hơn.
Nghe vậy, Lục Trình Vũ bèn ngẩng đầu lên nhìn bố:
- Bố tưởng ai cũng giống bố, làm cho một người tức chết cũng chỉ đến thế mà thôi?
Ông Lục vốn đang tươi cười, nghe anh nói vậy, nụ cười vụt tắt, sượng sùngnói qua loa vài câu. Mấy hôm nay tâm trạng ông phơi phới, nhất thời nóichuyện quên không để ý, giờ bị hớ trước mặt con trai nên không dám nóinhiều nữa, chỉ ngồi thêm một lúc, uống mấy ngụm nước rồi ra về.
Về đến nhà, ông bèn kể lại chuyện chứng kiến được ngày hôm nay cho bà Tôn Huệ Quốc nghe bằng giọng bông phèng, rồi nói:
- Bà vợ lão Lý hồi trước sống chết không đồng ý cho thằng Vũ yêu con gáibà ấy, bây giờ con tôi sắp làm bố rồi, con bà ta vẫn đang đỏ mắt chờtrông, không lấy ai. Nếu theo thằng Vũ từ hồi xưa thì có phải đã có cháu ngoại bế rồi không? Đàn ông dù bê bối đến đâu cũng không lo thiệt, conbé đó sắp ba mươi rồi vẫn còn dai dẳng bám theo, như thế mới khiến người ta chê cười. Lúc đầu nhà lão ấy coi thường tôi, giờ thì thành trò cườicho người ta… Biết trước có ngày này, mới đầu sao làm thế…
Ông già đắc ý ngâm nga, thong thả nhấp từng ngụm rượu, lòng vô cùng sảng khoái.
Thấy ông như vậy, bà Tôn Huệ Quốc không khỏi cười lạnh: Phải, con trai ôngquyến rũ, đàn ông nhà ông đều có cái tính đó, cha nào con nấy.
Bà ta ngoảnh lại bảo Tôn Hiểu Bạch:
- Con bé này mà không có tiền trên người, làm gì có thằng nào coi trọngcon, may mà con còn có người mẹ tài giỏi, sau này dù chịu ấm ức gì, phụnữ vẫn nên ích kỷ một chút thì tốt hơn, còn mấy thứ tình cảm yêu đươngkia, xem nhẹ thôi, mấy thứ đó qua mấy năm còn chẳng bằng bãi cứt chó.
Tôn Hiểu Bạch ậm ừ cho qua chuyện nhưng bước ra khỏi cửa là lại đi yêu đương.
Mấy hôm sau, Lục Trình Trình tới thăm Đồ Nhiễm, nói với vẻ bí hiểm:
- Chị, chị có biết không, Tôn Hiểu Bạch sắp đổi tên thành Tôn TiểuTam[14] rồi, nó yêu một người đàn ông đã có vợ, giống hệt tính cái bà mẹ sao chổi của nó.
[14] Tiểu tam: chỉ người thứ ba xen vào tình cảm của người khác.
Đồ Nhiễm a một tiếng:
- Sao em biết? Thế chẳng phải nhà em lại nháo nhào lên à?
Lục Trình Trình hừ một tiếng:
- Bố em với mẹ nó còn chưa biết, em nghe lỏm được có lần nó gọi điện chongười đàn ông kia hỏi bao giờ thì ly hôn, còn nói có phải anh ta khôngnỡ xa con không, gì gì đó, đúng là đê tiện. – Lục Trình Trình cũng xúcđộng lây, vừa nhắc tới chuyện này đã thấy tức tối. – Người ta có con rồi mà nó còn như thế, em cũng muốn xem xem nó định giở trò gì.
Thấy cô bé tức giận như vậy, Đồ Nhiễm cười:
- Bình tĩnh, bình tĩnh, quan niệm đạo đức là thứ di truyền, em ở đây tức giận, còn nó thì chẳng mất miếng thịt nào.
Lục Trình Trình nghĩ ngợi:
- Vậy thì chưa chắc, anh hai em không giống bố em, anh hai và em vẫn giống mẹ hơn.
Nghe vậy, Đồ Nhiễm bỗng thần người ra, cuối cùng đành mỉm cười. Cô bỗng nhớtới Tô Mạt, không biết dạo này cô ấy thế nào rồi. Đợi em chồng về, ĐồNhiễm bèn gọi điện cho Tô Mạt.
Trong điện thoại, con gái Tô Mạt đang khóc, Tô Mạt vừa alô một tiếng đã gầm lên:
- Con còn khóc nữa là mẹ sẽ vứt con cho bố, để xem sau này con sống thế nào.
Con bé ngừng lại một lúc, rồi càng gào to hơn.
Tô Mạt cũng chán không buồn để ý, chán nản nói với Đồ Nhiễm:
- Bây giờ mình chẳng ra hồn người. – Cô ngừng lại một lúc rồi nói nhỏ. – Đồ Nhiễm, mình gặp người phụ nữ đó rồi…
***
Ấn tượng mà tình mới của Đồng Thụy An đem lại cho Tô Mạt khác hẳn với vẻ hống hách, hung hăng trên điện thoại trước đó.
Cô ta trẻ hơn cô vài tuổi, trang điểm theo kiểu Âu Mỹ, thời thượng, phóngkhoáng, hợp mốt, là kiểu khí chất mà Tô Mạt theo đuổi đã lâu.
Trước khi đi, Tô Mạt đã cất công trang điểm cẩn thận, nhưng không phải để cho đẹp hơn, mà là muốn mình trông mạnh mẽ hơn. Nhưng tất cả những gì cô đã dụng tậm chuẩn bị, ví dụ như thái độ quả quyết, ngôn từ sắc bén, thậmchí là cả một cái tát tai như trời giáng mạnh mẽ, đanh thép đã diễn tậptrong đầu biết bao lần, đều tan thành mây khói trước mặt con người này.
Câu đầu tiên của tình mới lại là “Xin lỗi”, cô ta xin lỗi Tô Mạt vì cú điện thoại cực kỳ bất lịch sự lần trước. Cô ta nói, khi đó cô ta sốt ruộtđến phát điên, bởi vì Đồng Thụy An vừa nói yêu cô ta lại vừa không xađược con, cô ta bị tình yêu của anh ta làm cho mụ mị, quá kích động nênmới nói mình đã có thai.
Sau đó, cô ta kể với Tô Mạt những dằnvặt, hối hận và ăn năn giữa họ, và bao lần họ đã thử chia tay, cuối cùng không ai buông tay ai được. Cô ta nói, cô ta vốn chỉ muốn âm thầm dõitheo hạnh phúc của Đồng Thụy An…
Cô ta khóc hỏi Tô Mạt: “Chị bảo em phải làm sao? Bọn em phải làm sao bây giờ?”
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai người họ. Tô Mạt bị nước mắt củacô ta làm cho quay cuồng, hoặc có thể nói cô bị những lời kể lể, tự phân tích đầy tội nghiệp mà sâu sắc của cô ta làm cho cảm động, nhất thờikhông biết phải làm thế nào.
Người phụ nữ đó lại nói: Tình yêunào có tội tình gì? Hai người yêu nhau nào có tội tình gì? Bọn họ chỉmuốn được ở bên nhau, chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy thôi, những người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được, chỉ có những người đã từng yêuthật lòng mới có thể thấu hiểu.
Tô Mạt chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ là lỗi của tôi? Cô đang nói tôi đang chia rẽ hai người phải không?
Đối phương nói:
- Em không biết, em chỉ biết bây giờ chị khiến cho anh ấy rất đau khổ,cho nên em không thể không tới tìm chị. Anh ấy thật sự rất đau khổ, xinchị hãy cho anh ấy một con đường sống.
Tô Mạt cười lạnh:
- Ai cho tôi một con đường sống?
Người phụ nữ đó ngừng khóc:
- Tự chị. Khi tình yêu ra đi, chỉ có bản thân mình mới có thể cứu rỗichính mình, nếu sau này anh ấy không yêu em nữa, chắc chắn em sẽ khôngbám riết lấy. Em chỉ hy vọng, khi yêu nhau có thể ở bên nhau, nếu khôngyêu nữa thì dứt khoát buông tay. Dù xuất phát từ bất kỳ nguyên nhân nào, nếu người phụ nữ cứ nhằng nhẵng không buông, đàn ông sẽ chỉ càng thêmkhinh bỉ họ mà thôi. Em không muốn trở thành một người phụ nữ bị ngườita khinh bỉ, em tin chị cũng thế. Chỉ có những người dám yêu dám hận,mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu.
Sau này Tô Mạt hỏi Đồ Nhiễm, sao trên đời này lại có loại người như thế, nói đen thành trắng, rõ ràng làm việc sai trái mà lại còn rao giảng đạo lý, trong mắt bọn họ chỉ có tình yêu và người đàn ông kia, hoàn toàn không có sự tồntại của những người khác. Vậy đối với họ, nỗi đau của những người bêncạnh có nghĩa lý gì?
Đồ Nhiễm nói, chẳng có nghĩa lý gì, trongmắt họ chỉ có ham muốn cá nhân và thành quả thắng lợi. Tô Mạt, sau nàyđừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, đừng gặp ả ta nữa, không phảivì cậu không nói lại ả, mà là tiêu chuẩn đạo đức của hai bên không cùngmột hệ, thế giới này rộng lớn như vậy, trăm người trăm tính, cậu khôngthể yêu cầu quan điểm[15] của tất cả mọi người đều giống cậu được, chỉcó cách duy nhất là khiến cho mình trở nên mạnh mẽ, tâm lý vững vàng,không gì phá vỡ nổi thì mới có thể bảo vệ chính cậu, không bị những kẻvừa ích kỷ vừa hẹp hòi đó làm tổn thương.
[15] Nguyên văn: Tam quan, tức thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Tô Mạt thở dài, mình hiểu ý cậu, chỉ tiếc là mình không làm được, mìnhluôn mong tới một ngày anh ta quay đầu lại, lương tâm thức tỉnh, sẽ nhớtới tình yêu trước kia, sẽ đối xử với mình như trước.
Đồ Nhiễmlắc đầu, mình không bảo cậu phải lập tức ly hôn, nói lui lại một bước,tức là nếu Đồng Thụy An đã có ý ly hôn, thì ít nhất cậu phải chuẩn bịđầy đủ về tâm lý, tiền bạc, vật chất và con cái, chúng ta vẫn còn cơ hội hòa giải, có thể từ từ nghĩ cách, nhưng về tâm lý, cậu không thể đểchuyện này làm cậu sụp đổ. Khi gặp nguy hiểm, yêu cầu đầu tiên là phảitự bảo vệ mình, đây là bản năng của con người và động vật. Tô Mạt, cậukhông thể vì tình cảm trong quá khứ mà quên đi bản năng này. Cậu phảihọc cách tự bảo vệ mình trước, sau đó mới có thể bảo vệ con. Đối vớinhững người không cùng quan điểm, mặc cho bọn họ nói gì, làm gì, chỉ cần tâm trí cậu ổn định thì sẽ có thể bốn lạng bạt ngàn cân[16], thản nhiên ứng phó. Nếu có thể làm được như vậy, chứng tỏ cậu đã chín chắn.
[16] Tên một chiêu thức trong Thái cực quyền, ý nói sức mạnh nhỏ vẫn có thể chế ngự sức mạnh lớn hơn.
Tô Mạt nói, đúng vậy, cho dù mình không muốn ly hôn, anh ta cũng chưa chắc đã muốn tiếp tục, lòng người quả thật không thể nhào nặn. Mình khôngbiết có thể đạt tới cảnh giới chín chắn mà cậu nói hay không, nhưng cáihố này, bất luận kết quả tốt xấu thế nào, mình đều phải chịu đựng.
Với suy nghĩ như vậy, Tô Mạt bèn tới gặp vị luật sư trẻ tuổi.
Thời gian này, Lôi Viễn thực sự bận rộn, nghe giọng cô gấp gáp, sốt ruột,anh ta đành phải bỏ thời gian ăn trưa ra để gặp cô, rồi lại phải hối hảđi dự họp. Thế nên chỉ trao đổi vài câu về vấn đề giấy tờ, tài sản sauly hôn với cô, rồi hẹn vài ngày nữa lại gặp nhau.
Cứ thường xuyên qua lại như thế, mặc dù từ trước tới giờ Tô Mạt chưa hề trả tiền phí nhưng vẫn trở thành khách quen của anh ta.
Lôi Viễn bận rộn hơn nên cũng muốn thoái thác vụ việc của người phụ nữ này, nhưng mỗi lúc nhớ tới vẻ mặt quẫn bách, bất lực của cô, anh ta lạikhông đành lòng. Trong mắt anh ta, Tô Mạt là một người phụ nữ yếu đuốihiền lành đau khổ vì tình, anh ta rất sợ một lần nào đó, sự vô tình từchối của mình sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà gầyyếu.
Thấy hai người họ gần đây thường xuyên qua lại, đồng nghiệp ở văn phòng hễ thấy bóng Tô Mạt là lại nháy mắt với Lôi Viễn, cười hỏianh ta đổi khẩu vị từ bao giờ, không thích gái trẻ nữa mà chuyển sangtấn công bà nội trợ rồi à.
Lôi Viễn có phần bất đắc dĩ, dù thỉnhthoảng lòng trắc ẩn trỗi dậy, nhưng anh ta cũng sẽ không nảy sinh ý đồgì với người phụ nữ này. Hôm nay, Tô Mạt lại tới gặp anh ta, tay xáchtheo một túi hoa quả đúng mùa và hai tút thuốc Trung Hoa bao cứng.
Trước giờ Lôi Viễn đối xử với mọi người hòa nhã, cũng biết cô có khó khăn về kinh tế nên vội nói:
- Thực ra cô không cần phải khách sáo, tôi cũng có giúp được gì đâu, cứ coi như bạn bè trò chuyện với nhau thôi.
Tô Mạt hơi cúi đầu, lúc nói chuyện với người khác cô luôn để lộ vẻ rụt rè tự nhiên:
- Lần nào cũng quấy rầy làm mất thời gian của anh, tôi thật sự rất ngại.
- Chuyện này, nếu thỏa thuận thì chủ yếu phải xem ý tứ của cô và chồngcô, còn nếu phải đưa nhau ra tòa để tranh chấp quyền nuôi con hoặc tàisản sau hôn nhân, tôi sẽ cố gắng giúp hết sức.
Tô Mạt lại nói:
- Hôm nay tôi tới lần cuối cùng, chỉ muốn cảm ơn anh. Anh ta không cầncon bé, còn về việc phân chia tài sản, tôi cũng không muốn tranh giànhvới anh ta.
Lôi Viễn không hiểu:
- Tại sao?
Tô Mạt thoáng ngập ngừng:
- Tôi đã nghĩ rồi, chỉ có một quyển sổ tiết kiệm vài vạn tệ và một cănnhà hiện đang ở là mang tên anh ta thôi. Anh ta muốn cho thì cho, nếukhông muốn tôi cũng chẳng muối mặt mà đòi, nếu không chẳng khác nàotrước giờ chỉ chăm chăm nhòm ngó tiền của anh ta, cho nên chuyện này cứkệ đi, tùy lương tâm anh ta quyết định.
Lần đầu tiên Lôi Viễntiếp xúc với một người phụ nữ đã kết hôn đơn thuần và cứng nhắc như vậy, anh ta thầm nghĩ đã đến nông nỗi này rồi, hà tất phải lo xem đối phương nghĩ về mình như thế nào, vì thế bèn thăm dò:
- Có phải phía cô cũng có một số nhân tố dẫn đến việc ly hôn không?
Tô Mạt khẽ gật đầu.
Lôi Viễn nghĩ, chẳng nhẽ hai vợ chồng nhà này lại ông ăn chả bà ăn nem?
Tô Mạt lại nói:
- Trước đây anh ta từng nói, từ khi có con, trong mắt tôi không còn anhta nữa, nói tôi cả ngày lem luốc dầu mỡ, không chịu trang điểm, còn nóitôi chẳng có sở thích gì, chỉ biết quẩn quanh bếp núc, con cái… Còn nữa, quan hệ giữa tôi và mẹ chồng cũng không tốt, mẹ chồng luôn không ưatôi, chê tôi ăn nói vụng về, tính cách hướng nội, không biết ăn nói,công việc tầm thường, kiếm được ít tiền. Mới đầu tôi rất khó chịu vớinhững điều này, có cãi lại bố mẹ chồng hai lần, khiến họ không vui, anhta đứng giữa cũng khó xử, cứ gây gổ như vậy vài lần… Căn nhà bây giờ lại do gia đình họ trả tiền cọc, nếu tôi đòi chia nhà, ai biết họ còn nghĩthế nào nữa…
Sau chiếc bàn làm việc, Lôi Viễn nghiêm túc nghe cô kể hết, bất giác lắc đầu cười:
- Những điều cô nói đều là suy xét vấn đề từ góc nhìn của người khác, đều là những phán xét chủ quan của người khác đối với cô. Thế còn bản thâncô? Cô cho rằng cô đã làm sai rất nhiều ư?
Tô Mạtngước mắt nhìn anh ta, tuy trong nụ cười của người đàn ông này phảngphất chút chế giễu, nhưng lại không khiến cô khó chịu.
Cô ngẫm nghĩ:
- Tôi biết anh cảm thấy con người tôi rất buồn cười, bây giờ nghĩ lại,sống trong hoàn cảnh như thế, tôi cũng đã kìm chế rồi, chỉ có điều từtrước tới giờ chưa từng có ai hỏi tôi như anh đã hỏi. Tôi cũng khônghiểu, tại sao mọi người lại không ưa tôi đến vậy, tôi luôn hiếu thảo với bố mẹ chồng, khi kết hôn có thể tiết kiệm được gì đều gắng sức tiếtkiệm, không nỡ tiêu thêm của họ nửa quan tiền, không đưa ra bất kỳ yêucầu gì. Lúc tôi khó khăn nhất, bố mẹ tôi trông con cho tôi, còn mẹ chồng thì mặc kệ, tôi cũng không oán thán nửa lời, ngược lại còn đối xử vớihọ tốt hơn trước đây. Tôi mua thức ăn, quần áo cho họ, luôn muốn dùngtình cảm đổi lấy tình cảm, hy vọng một ngày nào đó họ sẽ thay đổi suynghĩ về tôi. Thế nhưng, bất luận tôi làm thế nào, mẹ chồng tôi vẫn bấtmãn với tôi… Chuyện này thì cũng thôi đi, chỉ có điều chồng tôi, – cônghẹn ngào.- Tôi không trang điểm, là vì tôi không muốn tốn tiền, tôimuốn tiết kiệm tiền mua nhà. Tôi… tận tâm tận lực chăm sóc anh ấy, chămsóc con của chúng tôi, tôi hy vọng anh ấy có thể thảnh thơi học hành vàlàm việc, tôi gần như không có thời gian dành cho riêng mình, bao nhiêunăm nay… tôi một lòng một dạ yêu anh ấy…
Chưa nói hết lời, cô đã khóc không thành tiếng.
Theo thói quen, Lôi Viễn đưa hộp giấy ăn ra, đợi cô lau nước mắt xong mới dịu dàng lên tiếng:
- Cho nên cô đã làm rất tốt rồi. – Anh ta bước tới, dựa vào bàn, nói rành mạch từng câu từng chữ. – Nếu ngay cả bản thân cô cũng không nhìn thấyđược những ưu điểm và ý nghĩa của mình thì người khác làm sao có thểthừa nhận giá trị của cô.
Nghe vậy, Tô Mạt mở to mắt nhìn anh ta.
Lôi Viễn cười cười:
- Ví dụ nhé, ví như chuyện sinh con, chuyện này cô có quyền phát ngôn.Tôi là đàn ông, không hiểu được, chỉ nghe nói là rất đau đớn, phải dạomột vòng quanh Quỷ môn quan. Quá trình này vừa dài dằng dặc lại vừa đauđớn, nhưng cô không thể sinh được nửa chừng rồi nói, không được rồi, đau chết đi được, tôi không sinh nữa, cho nên lại nhét đứa trẻ vào trongbụng?
Vẻ mặt anh ta trông rất khôi hài, Tô Mạt bất giác bị anh ta chọc cho phì cười.
Anh ta lại không cười, cúi đầu hỏi cô:
- Ban đầu cô chắc chắn cũng không từ bỏ như thế, đúng không?
Cô khẽ gật đầu.
Tay anh ta vỗ nhẹ lên mép bàn:
- Cho nên, đừng tự coi rẻ mình, đừng dễ dàng từ bỏ.
Sau này, khi gọi điện tán gẫu với Lục Trình Vũ, Lôi Viễn nói:
- Cái cô bạn gì của vợ cậu ấy, không phải cần luật sư, mà là cần bác sĩtâm lý. – Anh ta lại nói. – Tôi cảm thấy cô ta rất giống một người, rấtđơn thuần, lại nặng tình, khá yếu đuối trong tình cảm, cậu có biết tôiđang nói đến ai không?
Bệnh cảm của Lục Trình Vũ còn chưa khỏihẳn, chỉ mới đỡ hơn một chút, giờ lại hơi nhức đầu, anh đưa tay xoa ấnđường, hỏi người kia:
- Cậu lại muốn nói gì nữa đây?
Lôi Viễn nói:
- Đám cưới của Lý Sơ Hạ hủy rồi, cậu có biết không?
Lục Trình Vũ hỏi thẳng:
- Biết rồi thì làm sao/
Lôi Viễn cười:
- Cậu đó, lại giả vờ bình thản, cậu chính là một tên Dương Quá, gặp phải Dương Quá lỡ cả đời[17].
[1]Dương Quá là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết Thần điêu hiệp lữ của nhàvăn Kim Dung. Câu nói “Nhất kiến Dương Quá ngộ chung thân” là của nhàvăn Lâm Yến Ni, ý nói những người thiếu nữ đã từng gặp Dương Quá đều lỡdở cả đời, vì họ đem lòng yêu thương anh ta nhưng trong lòng anh ta chỉcó một mình hình bóng Tiểu Long Nữ
Lục Trình Vũ nói:
- Nếu không thì tôi có thể làm gì, người này mang bầu thì tôi cưới, người kia không quên được tình cũ thì tôi lại phải ly hôn đến cứu vớt sao? Tôi là thuốc giải vạn năng hay là chúa cứu thế?
Lôi Viễn cười ngặt nghẽo:
- Thằng ranh này lại đắc ý rồi, cậu không phải là thuốc giải mà là thạchtín, cậu không phải Jesus mà là Peter, Peter ba lần chối Chúa[18], bởivì ông ta hồ đồ.
[18] Thánh Peter là tông đồ trưởng trong mườihai tông đồ của Chúa Jesus. Trong cuộc tử nạn của Chúa Jesus, mặc dùPeter đã cam đoan sẽ không bỏ rơi Chúa dù các đông bạn đều tháo chạy,nhưng đến khi Chúa bị bắt, Peter lại chối bỏ mối quan hệ với Chúa tới ba lần.
Lục Trình Vũ nói:
- Không phải hồ đồ, mà là không có nguyên tắc. – Ngừng lại một lúc, anh lại nói. – Có chuyện này cậu phảichúc mừng tôi, vợ tôi lại có rồi.