Tôi không biết chiếc xe này đã đi theo tôi từ bao giờ, đã đỗ ở đây bao lâu, nhưng tôi biết, người trong đó là Dương. Chỉ là, tại sao anh lại hành động như vậy, tại sao những lúc tôi cùng quẫn nhất anh lại xuất hiện? Để làm gì cơ? Để chứng kiến và cười nhạo tôi sao? Để xem tôi đáng đời như thế nào sao? Vậy thì bây giờ anh hài lòng rồi, anh thỏa mãn rồi, vì cuộc sống của tôi bây giờ có cái gì gọi là tươi đẹp đâu?
Loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá, khóe miệng tôi kéo lên một nụ cười nhạt, xoay người về hướng ngược lại, từ đầu đến cuối đều không một cái quay đầu. Mười năm qua rồi, cái gì của quá khứ cũng đã là của quá khứ, gặp lại cũng chỉ là người dưng thôi, đâu nhất thiết phải nặng lòng rồi tự hành hạ bản thân mình. Anh có vợ, tôi có chồng, cả hai đều đã có cuộc slống riêng, cho dù trước kia long trời lở đất thế nào thì đến bây giờ thời gian cũng đã xóa nhoà rồi, ký ức ngủ quên rồi, phải nhìn về thực tại thôi. Tình yêu là cái gì chứ? Cũng chỉ là một loại gia vị của cuộc sống, không hạnh phúc thì là đau lòng, sao phải đau lòng đến mức quỵ lụy để làm gì?
Bước mãi, bước mãi, cuối cùng tôi cũng về được đến nhà của mình. Mấy người bán hàng rong nhìn thấy tôi toàn thân ướt nhẹp cũng lo lắng hỏi han 1 – 2 câu, thế nhưng tôi lúc này mệt lắm, nên chẳng đáp lại cũng chẳng gật đầu.
Mở cửa bước vào phòng, tôi nâng mắt nhìn đồng hồ lúc này chỉ hơn 2h đêm, cả người mệt nhoài lết từng bước đi về nhà tắm tắm qua loa cho nhanh rồi nằm vật xuống giường, cố gắng nhắm mắt đi ngủ cho đỡ mệt. Đến sáng hôm sau dậy sớm lại tranh thủ mua đồ ăn mang đến đồn công an đưa cho Xuyên, sau đó lại tiếp tục đến bệnh viện tìm gia đình người đàn ông kia để đàm phán cho mọi chuyện xuôi xuống. Ban đầu, người phụ nữ kia nhất quyết không đồng ý dù tôi có năn nỉ cỡ nào, nhưng sau một lúc, đột nhiên chị ta đổi giọng rồi bảo tôi.
– Muốn bồi thường đúng không? Được. 300 triệu. 300 triệu có thì đưa đây, còn không thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện gia đình tôi rút đơn.
– 300 triệu? Có.. nhiều quá không vậy? Tôi…
– Nhiều quá? Nực cười, cô nhìn xem chồng cô đánh chồng tôi thành cái dạng gì, mặt mũi tím bầm thế kia, lấy 300 triệu của nhà các người là ít rồi đấy? Không có tiền thì đừng có nói chuyện đến việc bồi thường nữa, chờ tòa gọi xét xử đi.
– Chúng ta có thể thương lượng lại. Tôi biết là chồng tôi sai khi đánh chồng cô, nhưng mà… chắc chắn là có lý do nào khác thì anh ta mới làm như vậy. Tôi nghĩ là có thể họ xích mích nhau vấn đề nào đó, cho nên…
– Cho nên cái gì? Ý cô là đổ lỗi cho chồng tôi làm sai nên bị đánh là đáng đời đúng không? Ý cô là thế chứ gì?
– Tôi không hề nói như vậy. Tôi đến đây thật sự là muốn cùng gia đình đàm phán.
Tôi nhún nhường trước sự ngang ngược của người đàn bà trước mặt, hít một hơi thật sâu, mắt hướng về phía người đàn ông nằm trên giường, nói.
– Tôi rất lấy làm tiếc khi anh bị thành ra thế này, nhưng tôi có thể hỏi anh lý do vì sao mà chồng tôi lại gây gổ với anh không? Nếu anh ta sai từ đầu đến cuối, vô cớ đánh anh, tôi sẽ chấp nhận cùng gia đình hầu tòa. Còn nếu nguyên nhân từ anh tác động, tôi nghĩ… cả hai ngồi lại bàn bạc là cách tốt nhất. Kéo nhau kiện tụng chỉ làm đôi bên mất thời gian và tiền bạc hơi thôi.
Sau khi nghe tôi nói thế, sắc mặt của người đàn ông kia có chút cứng lại, không dám nhìn thẳng vào mặt tôi. Anh ta lắp bắp định nói, nhưng người vợ của anh ta lại lao đến hất mạnh tôi ngã về phía sau, chửi lớn.
– Không có tiền thì cút, đừng có đến làm phiền chúng tôi.
Cú hất rất mạnh, tôi lại không lường trước được nên cả người cứ thế ngã về phía sau, bước chân loạng choạng. Lúc đó, tôi biết mình nhất định sẽ ngã một cú rất đau, nhưng thật may mắn lại có người đỡ lại, mà người đó không ai khác lại là Trường.
Giúp tôi lấy lại thăng bằng, lúc này Trường cũng mỉm cười một cái rồi bảo tôi.
– Lần nào gặp cô cũng trong tình trạng có chuyện, tôi thật sự thấy khó hiểu về cuộc sống của cô đấy?
– Cảm ơn anh đã đỡ lấy tôi. – Không sao. Đồng nghiệp giúp đỡ lần nhau là bình thường thôi.
Trường đáp lời tôi xong, lúc này đôi mắt của anh ta cũng hướng về người phụ nữ vừa gây gổ với tôi, ôn tồn hỏi tiếp.
– Cô với người này… có chuyện gì à? Sao có vẻ căng thẳng vậy?
– Tôi…
Tôi ngập ngừng, định giải thích thì người phụ nữ kia lại chống nạnh, ném cho tôi một nụ cười đầy khinh miệt, nói lớn.
– Đúng là có chuyện. Chồng cô ta đánh chồng tôi gãy mấy cái xương phải nằm viện, cô ta đến đây xin xỏ bồi thường nhưng lại dùng cái thái độ mẹ thiên hạ, căn ke chi li từng đồng nên tôi đuổi đánh đấy. Sao? Cậu là người quen của cô ta à? Muốn giúp đỡ thì đủ 300 triệu rồi nói chuyện, nếu không thì thôi.
Người phụ nữ kia nói một tràng dài, Trường nghe xong cũng quay sang nhìn tôi chăm chú giống như muốn khẳng định lại. Tôi không nhìn vào mắt anh ta, cũng không có ý định muốn nhờ ai giúp nên cũng không giải thích. Nào ngờ, vị luật sư này thấy tôi im lặng lại quay sang bảo với người phụ nữ kia, nhàn nhạt nói.
– Chào chị. Tôi là bạn của cô ấy. Nghe nói gia đình muốn kiện tụng, tôi có thể thay mặt cô ấy đàm phán với hai vị được không?
– Không đàm phán. Tôi nói rồi, 300 triệu là 300 triệu, đừng có lằng nhằng.
– 300 triệu đúng là con số nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng hai bên gia đình không tìm được tiếng nói chung thì rất khó để hòa giải. Mà bây giờ kéo nhau ra tòa bới móc chuyện riêng tư ra, cô có chắc là chồng cô bị đánh oan không? Nếu không may lại lộ ra việc chồng cô phạm luật, đến lúc ấy chẳng phải chồng cô cũng rắc rối rồi ư?
– Chồng tôi chẳng có tội gì hết, cậu đừng tưởng mấy câu dọa nạt của cậu mà tôi sợ hãi.
Người phụ nữ kia vẫn tiếp tục oang oang không hề nép vế. Trường à lên một tiếng, có lẽ anh ta cũng không phải là người thích nói nhiều nên liền quay sang bảo với tôi.
– Nếu không đàm phán được thì thôi, cô cứ đợi đến khi phiên tòa xét xử xem thế nào? Còn khúc mắc gì, tôi sẽ giúp cô.
– Cảm ơn anh. Nhưng chuyện của tôi, tôi không muốn liên quan đến người khác, anh cứ coi như hôm nay chưa từng gặp tôi là được rồi.
Tôi lắc đầu với Trường, sau đó quay người đi ra ngoài. Anh ta bước rảo theo tôi, đến khi ra đến hành lang, vắng người đi lại hơn, lúc này anh ta mới bước lên chặn đường tôi, rồi cất giọng nói.
– Tôi nghĩ là lúc này mình có thể giúp được cô. Nếu cô không ngại, thì cô có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào không?
– Tôi không sao. – Sắc mặt cô tệ lắm, nói không sao chẳng ai tin được đâu? Hay là.. cô ngại tôi?
– Không phải. Chẳng qua chuyện gia đình, tôi không muốn quá nhiều người biết đến. Dù sao cũng chẳng phải loại chuyện gì hay ho cả.
– Vừa nãy tôi có nghe loáng thoáng được câu chuyện của cô rồi. Có phải chồng cô hành hung người ta, rồi bị gia đình người ta kiện ra tòa đúng không?
Tôi cười nhạt. Trường quan sát tôi một lúc rồi lại nói.
– Nếu xét theo luật, bên kia quyết tâm kiện đến cùng thì chồng cô nhất định sẽ gặp rắc rối, nhẹ thì phạt, nặng thì truy tố hình sự.
– Tôi hiểu. – Vậy cô tính thế nào? Vẫn muốn đàm phán với họ để rút đơn kiện sao?
– Tôi vẫn đang suy nghĩ để tìm ra cách tốt nhất. Cảm ơn anh đã nói đỡ giúp tôi.
Trường là người của Dương, vì thế tôi không muốn mình có liên quan gì đến bọn họ cả, kể cả là nhận sự giúp đỡ. Nhiều năm trước, tôi mang ơn với Xuyên nên bây giờ cuộc đời định sẵn là ngõ cụt, từ đó tôi đã tự dặn bản thân của mình, sau này có khó khăn đến mấy cũng tự cố gắng mà bước qua, đừng bám víu vào ai, đừng trông chờ vào ai, rồi đến lúc muốn trả cũng không trả được. Tốt nhất là cứ cố gắng hết mình đi…
Thế rồi nguyên cả một buổi sáng hôm đó, tôi vẫn mặt dày chạy ngược chạy xuôi lo đưa Xuyên ra khỏi, vì quá lo lắng nên cũng quên luôn việc ở công ty. Mãi cho đến trưa, tôi mới lết xác đến để làm việc thì bị giám đốc Loan gọi vào phòng, quát thẳng vào mặt.
– Tối hôm qua tôi dặn cô thế nào? Là sáng hôm nay tôi muốn nhìn thấy một bản kế hoạch hoàn chỉnh ở trên bàn của tôi? Rồi bản kế hoạch đó đâu?
– Thật xin lỗi giám đốc. Hôm qua tôi có việc gấp phải giải quyết, cho nên… mới không thể ở lại tăng ca được. Bây giờ tôi sẽ đi làm ạ.
– Không cần. Bây giờ cô trở về phòng, bàn giao hết lại tất cả các dự án cô đang theo cho tổ trưởng Lý.
– Bàn giao? Sao lại bàn giao ạ? Những dự án đó tôi đã làm sắp xong rồi, cũng lên kế hoạch hết rồi, bây giờ chỉ cần hoàn thiện là xong.
– Tôi không chấp nhận một người nhân viên vô trách nhiệm giống như cô.
– Nhưng mà tôi thật sự có việc bận. Tôi có lý do chính đáng…
Tôi cố gắng thuyết phục. Tuy nhiên, khí chất của người giám đốc này so với Dương chẳng khác là mấy, chị ta vẫn lạnh lùng nhìn tôi, vạch trần ra hết lỗi của tôi.
– Một nhân viên nổi bật nhưng trách nhiệm không có, đừng nói là Nhật Thành, mà đi chỗ nào cô cũng không được chấp nhận. Cô có biết bản kế hoạch đó quan trọng thế nào với công ty không? Nếu sơ xuất sảy ra, bên kia hủy hợp đồng, thiệt hại của công ty sẽ là bao nhiêu?
– Tôi…
– Cô nghỉ cũng không báo với ai một tiếng, đấy là tố chất của một người gương mẫu à? Hay là bây giờ thích nghỉ là nghỉ, xong lại lôi việc bận việc bận ra bao che? Cô muốn nghỉ thì tôi cho cô nghỉ luôn cũng được, không phải chỉ là nửa ngày đâu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời đi làm, tôi bị mắng một cách dữ dội như vậy, thành ra bản thân vừa tủi thân cũng vừa thấy xấu hổ. Có điều nghĩ lại suy cho cùng lỗi đều ở chỗ của tôi, tôi kêu oan làm sao được. Là tôi không có trách nhiệm với việc làm của mình, vì quá lo lắng cho Xuyên mà quên đi công việc, nên bây giờ bị thế này cũng đáng thôi. Bảo Thuận bây giờ đã đổi chủ, cấp trên chỉ đâu tôi phải ngồi đó, tôi hoặc là nghe lời, hoặc là nghỉ việc. Mà bây giờ nghỉ việc ở đây, tôi làm sao có thể tìm được chỗ đãi ngộ cao như này. Chưa kể, biết đâu Dương đánh tiếng với các tập đoàn khác không được nhận tôi, thì lúc ấy tôi còn chật vật hơn nữa.
Cúi đầu thu lại những đống giấy tờ ngổn ngang bị rơi xuống dưới đất, tôi không thắc mắc hay phản bác lại thêm một lời nào nữa, quay người đi ra ngoài. Mấy đồng nghiệp khác nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại, nhất là Nga, cô ấy nhân cơ hội giám đốc Loan đi ra ngoài, chạy đến lo lắng hỏi tôi.
– Cậu làm gì mà khiến cho bà la sát kia nổi khùng nổi điên lên thế? Có chuyện gì à?
– Mình không sao. Chỉ là một chút rắc rối thôi.
– Mà sao sáng nay nghỉ làm thế? Bây giờ đang kỳ sát hạch sát sao, cái không nên nhất là khiến cho cấp trên phật ý. Cậu đắc tội với chị ta như vậy, chị ta cho cậu vào danh sách đen, đến lúc mất việc thì phải làm sao đây?
– Nếu mất thật thì cũng phải chấp nhận thôi, không thể làm gì khác được nữa.
– Nhưng mà có chuyện gì mới được chứ? Cậu xảy ra chuyện gì sao?
Tôi coi Nga như người chị em thân thiết, tại thời điểm này tôi thật sự rất mệt mỏi, nên khi cô ấy hỏi tôi như vậy, tôi cũng nặng nề gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào ly café đang bốc khói, gật đầu nói.
– Anh ta gây gổ đánh nhau với người khác, gia đình người ta kiện, bây giờ đang bị giam giữ ở đồn công an. Khả năng cao là bị truy tố hình sự.
– Đánh nhau? Nói như vậy là cả sáng ngày hôm nay cậu chật vật đi tìm cách cứu tên đó ra, cho nên mới không đi làm hả?
Tôi không nói gì, Nga nhìn thấy thái độ của tôi thì dường như hiểu ra được hết mọi chuyện, cô ấy ôm trán đầy bất lực, ngữ điệu mang theo mấy phần bực bội.
– Trời ời là trời, Diệp ơi là Diệp, cậu muốn làm cho mình tức điên lên thì mới vừa lòng đúng không hả? Cái tên đó mấy năm nay đã hành cậu khổ lên khổ xuống như thế, cậu vẫn còn muốn quan tâm lo lắng cho loại người đó làm gì? Lão ta gây chuyện thì kệ lão ta, cứ cho lão ở trong tù mấy năm cho biết mặt.
– Sức khỏe của anh ta không được tốt, nếu bị ở tù thật thì…
– Cậu lo lắng cho anh ta thì được cái gì? Đến cuối cùng tên đó cũng có nghĩ cho cậu không? Nếu nghĩ cho cậu thì đã không suốt ngày kéo rắc rối cho cậu như thế rồi?
Từ trước đến nay, Nga luôn có thành kiến với Xuyên nên cứ lúc nào anh ta gây chuyện cho tôi là cô ấy sẽ tức điên lên nói cho tôi một tràng. Có lẽ cô ấy cảm thấy thương cho số phận của tôi thật, cảm thấy tôi nhịn nhục như vậy là không đáng, muốn tôi tìm được một con đường tốt hơn, sáng lạn hơn. Chỉ tiếc là, cô ấy không hề biết rằng cuộc đời tôi xác định là tăm tối từ mấy năm trước rồi, có thế nào cũng chẳng ngóc đầu lên được nữa.
Không thấy tôi nói gì, Nga lại nói tiếp.
– Tốt nhất cậu cứ để cho lão ấy ở trong tù để mấy tên trong đó dạy dỗ cho sáng mắt ra. Loại đàn ông đàn ang không được cái tích sự gì, chỉ giỏi hổ báo cáo chồn với vợ thì cứ để thiên hạ nó dạy cho thì mới biết mặt.
– Mình biết rồi. Cảm ơn cậu.
– Lúc nào cậu cũng mình biết mình biết, nhưng có bao giờ cậu quyết tâm được đâu. Cái tên đó mệnh hệ gì một tý là cậu đã lo lắng đến mức mất cả mật, mình chả hiểu nổi cậu nữa. Chẳng nhẽ cậu yêu cái gã chồng cậu nhiều như vậy, yêu đến mức nhu nhược luôn à?
– Không phải. Cái này nói ra cậu cũng không hiểu được đâu.
– Cậu…
Nga tức đến điên người, cô ấy định nói thêm với tôi mấy câu nữa nhưng đúng lúc này đồng nghiệp lại mang đến một loạt giấy tờ để tôi đi photo và soát lại nỗi chính tả. Một việc trước giờ tôi chưa bao giờ gặp phải, bây giờ lại trở thành việc của tôi khiến cho tôi có chút lạc lõng và buồn bã, vì không nghĩ rằng người của Nhật Thành nói là làm ngay, biến bao nhiêu cố gắng của tôi trở thành công cốc.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy buồn bã, tuy nhiên bản thân vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, cầm quyển tài liệu đi sang phòng photo, vừa làm vừa nhìn chằm chằm vào luồng sáng phát ra, đến khi hoa mắt chóng mặt mới rời đi chỗ khác. Qua một lúc, chiếc máy đột nhiên không hoạt động nữa. Tôi ngẩn người, ngồi xổm xuống gõ gõ một lúc, máy photo vẫn không hề hoạt động. Từ sáng đến giờ làm việc gì cũng không thuận lợi, hết bị mắng rồi bị sai vặt khiến cho tâm trạng tôi lúc này bùng nổ thật sự, vô cùng khó chịu và bực tức.
Đúng lúc chân tay luống cuống, đằng sau đột nhiên có người đi tới, một giọng đàn ông bình thản vang lên.
– Máy hỏng hay thế nào?
Nghe giọng nói ấy, tôi kinh ngạc quay đầu lại, còn chưa kịp định thần thi đã thấy Dương đi đến bên cạnh mình, từ đầu đến cuối không hề liếc lấy tôi dù chỉ là một cái. Tôi không biết anh nghĩ cái gì, anh cũng chẳng thừa hơi mà nhìn tôi, giống như việc sự có mặt của tôi chỉ là một hạt cát nhỏ bé không hề có sự ảnh hưởng nào đến anh vậy. Tôi chỉ biết hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề chứ không tùy ý giống như đợt ở bệnh viện, thân hình cao lớn càng trở nên nghiêm túc hơn. Đặc biệt là khi anh đến bên cạnh ai đều mang cho họ cảm giác đè nén đến khiếp sợ.
Đối diện với một màn ấy, tôi không biết phải làm thế nào, chỉ có thể vội vàng tránh sang một bên. Dương im lặng quan sát máy photo, bấm vài nút nhưng vẫn không có kết quả. Cuối cùng, anh giơ chân đạp máy photo một cái, chiếc máy im lìm cũng trở nên hoạt động. Mà tôi, lúc này cũng không thể làm ngơ như không biết gì được, đành nói.
– Cảm ơn Tổng giám đốc.
Dương không đáp, anh liếc qua tập tài liệt hỏi tôi.
– Trang nào cũng cần photo? – Vâng.
Dương nhíu mày, anh bỏ tập tài liệu vào khe cắm bên cạnh máy photo rồi nói tiếp với tôi.
– Chỗ này có thể tự động lật giở, không cần dùng tay lật từng trang.
Theo hướng tay anh chỉ, tôi lúc này cũng mới nhìn thấy nút tự động lật trang, chữ ở trên đó đã bị mờ đi. Nếu bình thường, việc này nhất định sẽ chẳng khiến cho tôi có cảm giác xấu hổ hay gì hết, vì không biết thì không có tội, ai bắt bẻ cũng không ảnh hưởng. Nhưng mà người giúp tôi lại không phải ai khác mà là Dương, thành ra dù tôi có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ đến mấy cũng không thể nào làm mình làm mẩy trước mặt anh được. Ngược lại còn bị anh ném cho những cái nhìn đầy khinh bỉ, giống như kiểu đáng đời loại người độc ác như tôi.
Đúng lúc không biết làm thế nào để thoát khỏi cái bầu không khí ngột ngạt này, thì bất chợt giám đốc Loan lại xuất hiện. Chị ta ném cho tôi mấy tệp tài liệu nữa, sau đó cất giọng nói.
– Photo nốt mấy bản này nữa, sau đó mang nó sang bên phòng Thiết kế.
Tôi gật đầu nhận lấy. Dương đứng ở bên cạnh nghe nói vậy thì nhíu mày, anh hỏi chị ta.
– Người của phòng Marketing trở thành người đi làm lặt vặt từ bao giờ?
– Tôi bảo cô ta làm vậy? Sao? Cậu không tin tưởng vào cách nhìn người của tôi à?
Gíam đốc Loan thì đưa cái nhìn đầy ẩn ý về phía của tôi, khóe miệng nhếch lên một đường như có như không, sau đó nói tiếp.
– Nếu cậu thấy không ổn thì tôi sẽ thay thành người khác.
Nghe câu nói ấy, tôi có chút giật mình, đôi mắt vô thức hướng về phía của Dương, tuy nhiên lại chẳng bắt được cảm xúc nào của anh hết. Mãi cho đến một lúc sau, anh mới nhàn nhạt ném ra một câu.