Khi tôi nói ra câu nói này, tôi biết là Dương kiểu gì cũng im lặng, hoặc là sẽ giải thích với tôi bằng một cái lý do nào đó mà nhìn vào sẽ thấy anh là nạn nhân. Mặc dù tôi mới chỉ nhìn ra bóng lưng với sườn mặt của cô gái tên Vân Anh kia qua bức ảnh mẹ anh ném cho tôi 10 năm trước, nhưng tôi chắc chắn cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, có học thức, có điều kiện, xếp ở bên cạnh anh đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ. Chưa kể cô ấy còn giúp được anh trong sự nghiệp, giúp Nhật Thành đi lên từng ngày và phát triển hơn, thì làm gì có chuyện anh bỏ họ được.
Đáp án này tôi đã biết trước từ khi chúng tôi chia tay nhau cho nên giây phút này, tôi cũng chợt cảm thấy chẳng có gì ghê gớm cả. Mặc dù trong lòng có vô vàn sợi dây quấn quít, nhưng kết quả số phận đã an bài rồi, nói nhiều thêm, cố chấp thêm cũng đâu thay đổi được gì, ngược lại chỉ càng làm bản thân thêm tổn thương nhiều hơn nữa mà thôi.
Nghĩ đến đó, tôi mím môi, tự thuyết phục bản thân mình phải bình tĩnh, lẩm bẩm hỏi lại một lần nữa.
– Anh có bỏ cô ta được không? Có bỏ được Nhật Thành để ở bên tôi không? Nếu anh không bỏ được thì đừng bao giờ tìm đến tôi rồi bắt tôi phải dây dưa. Anh không có đạo đức, nhưng mà tôi có.
Câu nói này của tôi giống một con dao cùn, tuy không sắc bén nhưng đủ để mài mòn máu thịt. Tôi không rõ Dương cảm thấy thế nào, còn tôi thì tôi cảm thấy mình khổ sở lắm, đau đớn lắm, mỗi lần muốn nói là cổ họng sẽ nghẹn ứ lại, cảm giác như có người muốn bóp nghẹt không cho thở. Cũng chẳng biết là bao giờ bản thân mới có thể thoát ra được sự giày vò này, có thể là ngày mai, hoặc là nhiều cái 10 năm nữa..
Sau câu nói ấy của tôi, bầu không khí càng trở nên ngưng đọng, trong xe bây giờ chỉ còn lại là tiếng hát của ca sĩ hát bài “ Forever” vang lên từng nhịp. Bài hát này quen thuộc lắm, tôi đã từng nhớ chúng tôi đã hát nó rất nhiều lần, thậm chí Dương còn mượn lời bài hát đó hỏi tôi một câu.
– Em sẽ đợi anh mãi chứ?
Lúc đó tôi kiên quyết gật đầu, từng thề thốt nếu tôi bỏ anh thì sau này mọi khổ đau của cuộc đời tôi sẽ ôm hết, còn anh sẽ hạnh phúc bên người mới, quên tôi. Rồi bây giờ, mọi thứ đang diễn ra đúng như vậy, chỉ là cả 2 không chịu chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, luôn cố chấp muốn ngoảnh đầu lại tìm kiếm thứ đã không còn từ lâu.
Hầu kết anh trượt lên xuống, qua một lúc lâu, cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói khàn đặc.
– Chuyện của tôi với Vân Anh, có một số thứ cần phải giải quyết. Em không cần phải suy nghĩ đến vấn đề đó, bởi vì nó sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến em.
– Không ảnh hưởng đến tôi. Thật nực cười. Anh là người có vợ, tôi ở bên anh chẳng khác gì một kẻ thứ ba trơ trẽn không có liêm sỉ, anh nghĩ tôi sẽ chấp nhận biến bản thân mình thành kẻ như vậy?
– Nói như vậy em thích ở bên em trai của tôi?
– Tôi sẽ không đề cập đến những chuyện không liên quan.
– Tôi thấy em có vẻ chẳng thích thú lắm, vậy em cố gần gũi nó để làm gì? Chọc tức tôi, muốn tôi nổi điên.
Tôi không muốn bản thân mình bị những lời nói của Dương đè bẹp nên vẫn cố gắng tỏ ra mình ổn, phản bác lại một cách quyết liệt.
– Tôi đối với anh ta cũng giống như là tôi đối với anh vậy, mối quan hệ nhân viên và cấp trên. Thêm nữa tôi cũng không quản được hành động của anh ta.
– Không quản được nó nhưng mà lại quản tôi? Em muốn tôi nổi điên lên em mới hài lòng đúng không?
Tôi không nghĩ một câu nói này của mình lại có thể làm Dương tức đến độ quay sang quát mình, sau đó khởi động xe, hung dữ lái đi. Thậm chí khi gặp một đoạn tắc đường, anh cáu đến nỗi nhấn còi liên tục, thiếu điều là lao xe lên tông thẳng vào hàng dài kia thôi.
Nhìn một màn ấy, tôi không nhịn nổi, phần vì sợ anh quá kích động rồi gây ra chuyện gì đó, nên vội vàng nói.
– Nếu anh bận thì cho tôi xuống.
Bàn tay cầm vô lăng của anh siết chặt tới nỗi xanh tím, rồi anh bùng nổ.
– Em đừng có mà nói chuyện với tôi. Ngồi im đấy..
– Anh đừng có mà tùy tiện. Chúng ta bây giờ không là gì hết, anh hiểu không hả?
– Trước mặt tôi em chưa bao giờ nói được một lời nào hay ho, nhưng với nó thì em luôn nhẹ nhàng. Mười năm trước em bỏ tôi, mười năm sau cũng thế, em tưởng tôi là người không tim không phổi à?
Tôi rất muốn cãi lại Dương, có điều càng nói thì càng không đi đến đâu nên quyết định im lặng, dứt khoát áp người vào cửa xe, bày ra một ranh giới rõ ràng. Cũng may khi đưa tôi về đến sảnh, người đàn ông này không thèm ném cho tôi một cái nhìn, dứt khoát kéo cửa kính lên.
Bởi vì tâm trạng của cả 2 đều không được tốt nên tôi cũng quyết định không nán lại, xoay người bước đi. Có điều đi được vài bước, quay đầu theo bản năng, tôi lại nhìn thấy Dương gục đầu trên vô lăng, khom người, dường như là đang cố chịu đựng cơn đau ập tới. Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự chỉ muốn lao đến bên anh để hỏi xem anh có bị làm sao không, có cần đi viện không? Chỉ là đã quyết tâm rồi, dây dưa mãi đến bao giờ mới dứt được, nên tôi đành phải làm người tuyệt tình, cố đè xuống sự bất an trong mình, cất bước hòa vào trong bóng đêm.
Ngày hôm sau, cuộc họp cuối quý hủy bỏ rời sang ngày khác bởi Dương không tới không ty. Mọi người khác nghe xong tin này ai nấy cũng đều vui vô cùng, vì ít nhất họ cũng thoát được một ngày sống trong lo sợ. Phải biết là mỗi lần có cuộc họp, những ai làm không tốt đều sẽ bị phê bình, nặng hơn là chính thức sa thải, cho nên bất kỳ nhân viên nào cũng đều không mong muốn phải đối mặt với điều ấy. Mà tôi, nghe những lời bàn tán của họ bàn tay cầm điện thoại khẽ siết lại, không bàn tán thêm điều gì, đôi mắt thất thần nhìn về phía khung cảnh xa xăm bên ngoài. Tôi nghĩ liệu có phải bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát hay không, cho nên sáng nay mới hủy cuộc họp quan trọng như vậy. Rồi không biết anh bây giờ thế nào, đã đỡ hơn chưa, có người nào chăm sóc không?
Vì chuyện đó mà nguyên cả một ngày, tốc độ làm việc của tôi có chút chững lại, đôi khi còn làm sai vài chỗ khiến cho Thư có cớ để nói. Cụ thể là cô ta ném trước mặt tôi một sống tài liệu, rồi quát lớn.
– Nếu cô cảm thấy mình không làm được thì tốt nhất xin nghỉ. Phòng thư ký từ trước đến nay mọi người làm đều có trách nhiệm, không phải đi làm theo cảm hứng giống như cô. Cô có biết một lỗi sai của cô sẽ khiến cho bản báo cáo này thành một đống rác không hả?
– Tôi sẽ sửa lại.
– Một câu sửa lại của cô nhẹ nhàng quá nhỉ? Nếu không phải tôi phát hiện ra, nó bây giờ đã nằm trong tay đối tác rồi, lúc ấy cô định làm gì? Bò qua xin lỗi người ta à? Có chắc là đối phương sẽ thông cảm cho cô.
Những lời Thư nói mặc dù khá là khó nghe, thế nhưng đó cũng không phải là sai, nên tôi dù muốn cãi cũng không cãi nổi. Sai là ở tôi, bản báo cáo này dù vào tay Dương thì cũng sẽ bị mắng vậy thôi, tự ái vào thời điểm này không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Nhận lấy bản báo cáo từ tay Thư, tôi lại tiếp tục lao đầu vào sửa chữa, rà soát lại từng tí một, thậm chí đến trưa còn không muốn đi ăn. Cái Thủy nhìn một màn ấy thì bất lực thở dài, nó tranh thủ ăn vội ăn vàng rồi mang cơm lên cho tôi, sau đó nói với giọng đầy bất mãn.
– Cái bà Thư này là cố tình gây chuyện với chị đây mà. Ai mà chẳng lỗi sai cơ chứ, nói nhẹ nhàng một tý không được hay sao mà phải nặng lời như vậy chứ. Cứ làm như là bà ấy là sếp không bằng vậy.
– Thì người ta cũng là thư ký trưởng, là cấp trên của chúng ta rồi còn gì. Với cả lỗi này cũng là do tôi làm sai, mình sai thì phải nhận, không thể cãi cùn được.
– Nhưng mà… chị ta quá đáng thật mà. Cả phòng ai chẳng biết bà ta xấu tính, lợi dụng lúc chị mắc lỗi nên chèn ép quá đáng. Mà trùng hợp hôm nay cả Tổng giám đốc với phó tổng đều không đi làm, chứ nếu đi thì chị ta còn lâu mới đến lượt.
– Được rồi, những lời nói này lần sau đừng nên nói ra nữa. Biết là đối phương không ưa mình mà cứ nói xấu họ, đến lúc họ nghe được có phải là bản thân khổ không?
– Thì không nói nữa. Mà chị này, tối nay chị rảnh không, chị em mình đi ăn nhé.
– Sao tự dưng lại rủ tôi đi ăn? Lại có chuyện gì muốn nhờ vả đúng không?
– Thì… thật ra cũng không có gì cả. Em chỉ muốn mời chị đi ăn để tăng thêm tình cảm thôi, chị không phiền đấy chứ.
Cái Thủy là người nhí nhảnh, lúc nào cũng có năng lượng tích tực, nên khi nói chuyện với nó, tôi cũng cảm thấy bản thân mình bớt đi được một chút muộn phiền. Vì thế, đối với lời mời này, tôi nghĩ bản thân mình từ chối thì cũng không được hay cho lắm, nên đành gật đầu đồng ý luôn. Chỉ là tôi không ngờ được rằng, lúc đến nơi gặp nó theo địa chỉ nó gửi, tôi lại thấy nó dẫn theo một người đàn ông nữa. Mà người này, lại là bạn học cùng trường với tôi ngày trước.
Trái đất cũng thật tròn, đi một vòng gặp được người quen nên cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng không đến mức gượng gạo. Đối phương tên là Đức, hiện tại đang làm giám đốc bộ phận cho một công ty về bên truyền thông, nghe kể lại sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài du học, gần đây mới trở về nước. Xét về ngoại hình và tính cách mọi thứ đều rất ổn, bảo sao cái Thủy lúc nào cũng khen anh họ nó lên xuống cũng không có gì là quá đáng hết..
Vừa ăn vừa nói chuyện, Đức chủ động là người xin số của tôi, sau đó là người dẫn dắt câu chuyện. Cậu ta hỏi tôi rất nhiều về hiện tại công việc thế nào, có thân với Thủy không, sở thích ra sao. Về chuyện của quá khứ, tôi biết là Đức không quên, bởi chính năm đó cậu ta cũng là một trong số những người chứng kiến trò hề đó, tuy nhiên đối phương đều không đề cập. Lúc đó, quả thật lòng tôi thấp thỏm lắm, suốt cả một bữa đều không ngon miệng, mãi cho đến khi cậu ấy nhắn lại cho một tin ‘ Tôi quên mọi chuyện rồi”, tảng đá trong lòng tôi bấy giờ mới hạ xuống được.
Vừa nhét điện thoại trở lại túi áo thì có điện thoại gọi tới, thấy hiển thị trên màn hình là Quân, tôi lưỡng lự một lúc cũng mới ấn nút nghe, còn chưa kịp nói thì đầu bên kia, đối phương đã cười rồi nói.
– Tôi nhìn thấy Diệp này. Quay sang trái, chỉ tầm 20m thôi.
Xe của Quân dừng ở cổng khu đỗ xe, lần này anh ấy lái chiếc Mercedes S600 khiến cho người khác không khỏi ngoát đầu nhìn. Tôi không sao được nên đành mở cửa lên xe, lúc cài xong dây an toàn, tai lại nghe thấy anh ấy nói.
– Chúng ta đi ăn nhé? Vừa đi gặp người của bên Thành phố, trong bụng toàn là rượu thôi.
– Uống nhiều rượu cũng không tốt. Tôi hiểu các anh xã giao là phải bắt buộc, nhưng cũng đừng nên quá chủ quan sức khỏe của mình.
– Ừ, chúng ta ăn mỳ nhé.
– Sao cũng được.
Khi đáp lại Quân, tôi không nghĩ là anh ấy lại đưa tôi tới quán mỳ ở ngay gần cổng trường cũ mình. Chẳng biết là do trùng hợp hay cố tình, thái độ của Quân tỏ ra rất bình thản, tựa như kiểu không nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt tôi.
Anh ấy gọi 2 bát lớn, trong lúc chờ đợi đột nhiên cất giọng hỏi tôi.
– Hai người có phải là khách quen ở đây không?
– Sao tự dưng lại nhắc đến anh ta? Anh có vẻ cuồng anh trai của mình nhỉ?
– Hôm qua trong lúc nói chuyện, tôi đã nhìn ra được sự ngông cuồng của anh ấy xông thẳng về phía tôi. Là anh em, tính cách anh ấy như thế nào tôi hiểu, rất ít khi anh ấy kích động một cách như vây.
– Vậy thì có liên quan gì đến tôi đâu?
– Anh ấy và Diệp từng ở bên nhau phải không?
Khóe mắt tôi xẹt qua một sự ngạc nhiên, bất giác nhìn Quân chằm chằm, không trả lời. Ngược lại anh ấy lại tiếp tục nói.
– Anh ấy không có ý định gạt tôi. Nói sao nhỉ, anh ấy còn từng cảnh cáo tôi không được tiếp cận gần Diệp. Có điều tôi vẫn không hiểu, tại sao Diệp lại không chấp nhận quay lại với anh ấy.
Nghe những lời ấy, tôi vốn muốn dùng thái độ phớt lờ, thờ ơ để biểu đạt ý tứ Quân đoán sai hết rồi.Nhưng anh ấy nhìn tôi quá chăm chú, quá dịu dàng, quá từ bi, quá yên tĩnh, quá kiên định, thậm chí trong một giây phút, trong đôi mắt kia thấp thoáng cả bóng dáng của Dương.
– Tôi và anh ấy quen nhau lâu rồi. Nhưng cũng chỉ là chuyện của 10 năm trước. Còn bây giờ, tôi cũng đã thay đổi thành người khác, không còn coi tình yêu là tất cả cuộc sống của mình nữa.
– Nhưng mà anh ấy hình như không như vậy.
– Chẳng qua là anh của anh không cam tâm khi thấy tôi vẫn còn sống tốt thôi. Nói tóm lại, tôi và anh trai của anh đã hết duyên rồi, điển hình là anh ấy đã có vợ, có gia đình hạnh phúc đó thôi.
– Vậy.. Diệp có con yêu anh ấy không?
– Chuyện này có liên quan gì sao? Tôi cảm thấy, nó không liên quan lắm.
– Nếu đã không còn, thì cứ thẳng thắn đối diện, sao phải sợ anh ấy giống như con mồi sợ cọp vậy. Anh ấy cũng không phải là thần c.hết, hay là một thứ gì đó đáng sợ lắm.
Tôi không đáp lại lời Quân, suốt bữa ăn đa số đều im lặng, sức ăn cũng giảm hơn bình thường. Tôi nghĩ Quân nói cũng không hẳn là sai, tôi càng sợ thì Dương sẽ càng tiến tới, như thế thì không bao giờ có chuyện tôi thoát khỏi được sự kìm ép của anh cả.
Ăn xong cũng là hơn 10 giờ, Quân mặc dù muốn dẫn tôi đi chơi tiếp nhưng vì tôn trọng ý kiến của tôi nên thực sự đưa tôi về nhà, không hề tỏ ra là con nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, cũng không tự cao tự đại, không có tật xấu nào khác người.
Ngồi trong xe anh ấy không hề nói gì, mãi cho đến khi dừng ở dưới sảnh, mới dứt khoát đặt bàn tay trái lên mu bàn tay phải của tôi cầm nhẹ, sau đó nghiêng đầu nhìn tôi nói.
– Diệp, tôi thích em nên muốn theo đuổi em. Em có thể thử ở bên tôi, nếu có thể thành thì tốt. Nếu không thể, em đi tôi sẽ không níu kéo. Nhưng mà tôi nghĩ bản thân tôi có thể thể mang đến cho em vui vẻ.
– Anh…
– Em không cần phải khẩn trương. Tôi biết chuyện này đối với em nó quá đường đột, nên tôi không bắt em phải trả lời ngay lập tức. Em có thể suy nghĩ, suy nghĩ bao lâu cũng được, nhưng mà… đừng lâu quá nhé. Được không?
– Tại sao lại là tôi?
– Tình cảm luôn không có lý do, em hỏi vậy tôi biết trả lời sao đây?
– Ở Nhật Thành, có rất nhiều người xinh đẹp hơn tôi, tài giỏi hơn tôi, tôi nghĩ… những người đó mới xứng đáng với anh. Còn tôi, một người phụ nữ ly hôn, một người tai tiếng, chưa kể tôi còn từng là người cũ của anh trai anh. Sự lựa chọn này không phải là điều gì đúng đắn cả.
Nghe tôi nói những lời này, Quân liền bật cười, anh ấy siết chặt tay tôi hơn, lắc đầu giải thích.
– Không phải tôi đã nói với em rồi sao, tôi với Dương tuy là anh em, nhưng chúng tôi mỗi người một số mệnh. Anh ấy áp lực hơn tôi, bởi anh ấy phải gánh trên vai Nhật Thành rộng lớn, yêu ai làm gì cũng bị sắp đặt. Còn tôi, tôi là một người không mấy quan trọng, cho nên tôi đến với ai, làm gì, cũng đều không ảnh hưởng. Còn nữa, tôi không ngại việc em là người yêu cũ của anh trai tôi.
– Tôi nghĩ là anh say rồi. Chúng ta nói chuyện này sau đi.
– Tôi không say. Em đúng là, mấy chén rượu này đối với tôi có gì đâu.
Nói đến đây Quân dừng lại, ngón tay thon dài của anh ấy khẽ vuốt nhẹ sợi tóc rối vương nơi tai tôi, sau đó trượt xuống gò má, rồi dừng lại nơi cánh môi miết nhẹ. Dần dần, tôi nhận ra khoảng cách của hai chúng tôi gần nhau, gần đến mức tôi nhận ra mùi nước hoa đắt tiền, rồi thậm chí là hơi thở toàn mùi rượu. Mê hoặc, quyến rũ…
Khoảnh khắc ấy, tôi như bị thôi miên nhìn Quân chằm chằm, không hề có một sự phản ứng nào. Đến khi nụ hôn phớt nhẹ của anh ấy rơi xuống, hình ảnh của Dương xẹt qua khiến tôi giật mình, vội vàng quay đầu tránh đi, mấp máy nói.
– Tôi về đây, anh về cẩn thận.. Còn nữa, tôi nghĩ chúng ta vẫn chỉ nên là bạn thì tốt hơn.
*** *** ***
Ngày hôm sau là thứ 6, buổi sáng tôi có việc đi đến công ty của đối tác nên không rõ được ở Nhật Thành xảy ra chuyện gì, đến trưa tới nơi thì nghe được mọi người đồn là Dương với Quân nói chuyện ở trong phòng, không biết xảy ra chuyện gì mà hai người đó to tiếng, rồi đánh nhau. Dương thì không làm sao, nhưng Quân thì lại khác. Anh ấy lãnh trọn một cú đấm khá mạnh, thấy bảo là vào mặt, khóe miệng sưng vù, rỉ cả máu.
Nghe không xót một từ, tôi có chút hoảng, trong đầu không ngừng suy nghĩ vì sao bọn họ lại như vậy. Liệu có chỉ đơn giản là bất đồng trong công việc, hay là nó có liên quan đến tôi. Nếu thật sự như vậy, thì những ngày tháng sắp tới của tôi chắc sẽ không còn được yên bình nữa rồi..
Nghĩ đến điều ấy, tôi càng thêm đau đầu, tuy nhiên vì không muốn liên quan đến anh em nhà họ nên dù tò mò, bản thân tôi vẫn cố gắng áp chế nó xuống. Tôi lao vào công việc cho bản thân bận rộn, về nhà cũng nhận việc làm thêm để kiếm thêm thu nhập, một phần là muốn cuộc sống được tốt hơn, một phần là tôi còn phải trả nợ cho Dương số tiền 150 triệu ngày đó nữa..
Cứ thế liên tiếp một tuần trôi đi, tôi cứ tưởng sau đêm hôm tôi thẳng thắn từ chối đó, Quân sẽ bỏ cuộc. Nhưng không, sang đến ngày thứ 8, anh ấy lại bắt đầu tấn công mỗi lúc một mãnh liệt. Hoa hồng champagne đổi thành hoa hồng đỏ sẫm, tan tầm thì đứng trước cửa văn phòng công khai đợi tôi, tăng ca thì mua đồ ăn bao cả phòng, càng lúc càng khiến cho mọi người nhìn tôi với ánh mắt mờ ám.
Chẳng mấy chốc chuyện đã đồn ầm hết mọi ngóc ngách của Nhật Thành, khiến cho tôi đi đâu hay làm gì mọi người cũng để ý. Thậm chí buổi chiều đi xuống phòng Marketing lấy tài liệu, mấy người ở đó liền kéo lại chúc mừng rối rít. Họ nghĩ dường như tôi với Quân đã có mối quan hệ gì đó rồi.
– Chúc mừng nhé Diệp. Cô bây giờ là người hạnh phúc nhất công ty rồi đó.
– Cô và phó tổng quen nhau lâu rồi phải không? Giấu kỹ quá đấy?
– Sắp lên làm vợ đại gia rồi, cô còn định làm ở đây nữa không thế.
Những lời nói này chẳng biết mấy phần thật giả, nhưng mà tôi gần như sắp phát điên lên với nó rồi. Cái Thủy thấy tôi ủ rũ thì lo lắng không thôi, tuy nhiên nó cũng không bỏ xuống được chuyện của tôi với Quân, nên đành hỏi.
– Em cảm thấy phó tổng cũng không tệ, hay là chị thử tìm hiểu xem sao? Phụ nữ được theo đuổi là chuyện bình thường mà, hai bên vừa ý nhau, thì cứ thế mà tiến tới. Chị không cần băn khoăn về chuyện tình văn phòng, trước nay Nhật Thành không có quy định cấm đoán với chuyện này.
– Con bé này hôm nay sao thế?
– Em nói thật đó. Em coi chị như chị gái em, em cũng muốn chị lên duyên với anh Đức nhà em, nhưng mà hình như hai người không có duyên phận nên chỉ làm bạn bè được thôi. Còn phó tổng em thấy đứng bên cạnh chị rất thích hợp, anh ấy có thể chăm lo cho chị, bảo vệ cho chị.
– Anh ta… không thích hợp. Trêu đùa chán sẽ tự rời đi thôi.
Tính cách của Quân không lạnh lùng như Dương, nhưng sự cương quyết của anh em nhà họ thì lại giống nhau y xì, không dễ dàng chỉ một câu nói là có thể bỏ cuộc được. Vì thế, tôi cũng không muốn làm người nói nhiều, đến thời khắc bản thân hết kiên nhẫn, tôi nghĩ Quân sẽ tự dừng lại. Chỉ là tôi không ngờ được rằng, trong khi tôi im lặng thì Dương lại không hề như vậy.
Đó là vào buổi trưa, khi cả văn phòng đi ăn hết, tôi mang cốc đi pha cho mình một cốc café thì vô tình nhìn thấy hai anh em họ đứng ở ngoài ban công nói chuyện. Hai bóng dáng cao lớn như nhau, ngang hàng với nhau, nếu mà nhìn từ phía sau thì không thể nào đưa ra được kết luận là ai hơn ai kém. Ngữ điệu của Dương vô cùng bình thường, nhưng ẩn sâu bên trong chính là sự cứng rắn, nghiêm khắc của một người anh dành cho em trai của mình.
– Chú đừng có trêu chọc cô ấy. Tôi đã nói với chú, ai cũng được, nhưng cô ấy thì không.
Quân không đáp lại, Dương lại tiếp tục nói.
– Chú khiến tất cả mọi người đều biết chuyện mà chẳng hề quan tâm tới cảm nhận của cô ấy. Chú đây là muốn chứng minh cho ai thấy, hay là chú muốn khiêu khích tôi.
– Em đã nói với anh rồi. Em thích Diệp, em theo đuổi cô ấy, điều này đâu phải là có gì sai, đúng không?
– Không sai? Chú khiến cho cô ấy trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người, khiến cho đồng nghiệp trong công ty nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác, mặc cho người ta nói những lời vô trách nhiệm, kích động bất chấp. Đây là chú đang nghĩ cho cô ấy? Thân phận của chú là gì, cô ấy là gì, chú có bao giờ nghĩ đến?
– Anh nói em không có quyền, vậy anh có quyền sao? Không phải anh cũng từng biến cô ấy trở thành cái gai trong mắt người khác à? Anh trai, anh như thế này thật sự quá là mâu thuẫn rồi.
– Tôi nhắc lại lần cuối, chú tránh xa cô ấy ra. Nếu không, đừng trách tôi không nể tình anh em với chú.
Quân không hề chịu thỏa thuận bất kỳ điều gì với Dương, thậm chí khi bị Dương đe dọa, anh ấy cũng không hề tỏ ra một chút nhụt chí nào cả. Bọn họ đứng đối diện với nhau, sắc mặt một bên vô cùng tệ, một bên thì thản nhiên như không, nhưng tôi hiểu là cả 2 đang rất kiềm chế, nhường nhịn. Nếu không, sự việc đánh nhau lần trước nhất định sẽ lần nữa lặp lại..
Cứ thế mất vài giây, lần nữa Quân lại bật cười, anh ấy đưa ly café lên miệng nhâm nhi một ngụm nhỏ, thản nhiên nói tiếp.
– Em nghĩ người nên dừng lại ở đây là anh chứ không phải em. Sự đeo bám của anh mới là người khiến cho Diệp khó chịu, chẳng nhẽ anh không nhận ra điều ấy sao?
– Chuyện của tôi với cô ấy, người khác không có tư cách can thiệp. Cả chú cũng thế.
– Nhưng Vân Anh thì có. Anh đừng quên, anh bây giờ là người đã có gia đình, và vợ của anh là ai. Dù hai người lấy nhau không xuất phát vì tình cảm, thì cô ấy cũng đã là con dâu, cháu dâu của nhà chúng ta. Anh muốn Diệp ở bên anh với tư cách là gì? Người thứ 3 à?
– Tôi sẽ không bao giờ để cho cô ấy phải chịu một nỗi ấm ức nào hết. Và đương nhiên cũng sẽ không có chuyện là người thứ 3.
Khi nói ra những lời này, Dương vô cùng nghiêm túc, thậm chí tôi còn nhìn ra sự quyết tâm của anh. Anh không ngại đối đầu với Quân, kể cả sau này là những người thân của mình, để hợp pháp hóa đoạn tình cảm đã từng lụi tàn của chúng tôi. Anh muốn làm gì chứ, bù đắp sao, thương hại tôi sao?
Nghĩ đến đó, tâm trạng của tôi càng trở nên tệ hơn, bản thân không có ý định ở lại nên quay người muốn rời đi. Có điều vừa bước được 1 bước, giọng nói của Quân lại dội thẳng đến màng nhĩ làm sống lưng tôi lạnh buốt.
– Em có thể bỏ tất cả để đứng về phía cô ấy, nhưng anh thì không? Anh sẽ không thể bỏ Nhật Thành, sẽ không thể bỏ Vân Anh, điều này em nghĩ anh là người hiểu rõ nhất, không phải sao?