Tôi không xứng đáng với anh, anh cứ hận đi, hận thật nhiều cũng được, như vậy sẽ khiến cho tôi tuyệt vọng nhiều hơn, khiến cho tôi không thể xuất hiện một mộng tưởng nào được nữa. Tôi sẽ trở lại là tôi giống như 10 năm vừa qua, đi làm rồi về nhà, không suy nghĩ, không mơ đến, không bị dằn vặt bởi những cảm xúc đang lần nữa lớn dần trong người. Ở đối diện, Dương nghe thấy tôi nói vậy thì cau mày, anh kéo mạnh tay tôi kéo về phía xe của mình, ném tôi vào trong đó rồi nhấn ga lao vút đi. Tốc độ của anh đi rất nhanh, nhanh đến nỗi nhìn ra bên ngoài, tôi còn không biết là có bao nhiêu chiếc xe ở bên cạnh, chỉ biết là cứ để anh như thế này thì nguy hiểm mất. Dự cảm không hay nổi lên trong đầu, bản thân có một chút hoảng, tôi vội vàng quay sang bảo với người ở bên cạnh. – Dừng xe. Thế nhưng, mặc cho tôi có bày ra cái biểu cảm nào thì xe vẫn không dừng lại như tôi mong muốn, hoặc nói trắng ra là người đàn ông bên cạnh tôi chẳng thèm để ý đến nửa lời. Anh vẫn ung dung đưa đôi mắt lạnh lùng của mình nhìn về phía trước, trực tiếp không để lời nói của tôi vào tai, thậm chí thái độ của anh tỏ ra còn giống như muốn uy hiếp tôi rằng, nếu tôi còn dám nói thêm một câu nữa, chắc chắn anh sẽ bóp c.hết tôi ngay tại nơi này vậy. Nhận thấy được mọi thứ bắt đầu lần nữa đi chệch khỏi quỹ đạo, tôi cắn môi quay sang nhìn Dương, quyết tâm không để bản thân yếu đuối một lần nào nữa, lạnh lùng quát to. – Tôi bảo anh dừng xe. Dừng xe… – Ngồi im. – Tôi muốn xuống xe, tôi không muốn đi cùng với anh. Tôi cũng không vừa, lớn giọng quát lại Dương, càng không thể nào chịu nổi sự bá đạo của anh nên mặc kệ chiếc xe vẫn đang chạy, nghiêng người mở khoá cửa xe muốn lao xuống. Có điều, dù có cố gắng mở mãi vẫn không thấy xi nhê gì, lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra cửa xe đã bị anh khoá lại từ lâu. Hít một hơi thật sâu, tôi nói. – Anh… Tổng giám đốc, rốt cuộc bây giờ anh muốn gì? Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì anh mới buông tha cho tôi? Dương ung dung ngồi ở vị trí lái xe, đôi mắt sâu thẳm của anh dừng trên khuôn mặt của tôi, không hề ôn nhu, ngược lại còn mang theo ý lạnh muốn đè nén người khác. – Đừng càn quấy nữa. Chúng ta đang ở trên xe đấy. Tôi nhắm mắt, lúc này thật sự không muốn đôi co với anh một chút nào, lòng ngực cố nén xuống cảm giác bực bội, bình tĩnh nói tiếp. – Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, Bây giờ tôi với anh chỉ là mối quan hệ nhân viên và sếp, ngoài giờ làm việc thì anh không có quyền bắt tôi phải nghe theo anh. Còn nữa, về chuyện của em trai anh, tôi cũng không bao giờ qua lại, nên anh không cần phải lo. Lời nói đều không hề mang theo nhẹ nhàng, thậm chí còn có cáu gắt, thế nhưng Dương vẫn mặc kệ, anh thản nhiên buông lời. – Cô nói cô không quan hệ với nó, nhưng cô với nó lúc nào cũng dính lấy nhau, hận không thể leo lên giường nó? Cô nghĩ lời cô còn đáng tin cậy? – Tôi tự biết lượng sức mình. Năm xưa anh bảo anh cho tôi tiền tôi còn không nhận, thì bây giờ đến em trai của anh cũng như vậy. Với các người tôi là không xứng, nhưng với tôi… mấy người mới là không xứng. Từng lời tôi nói đều là thật lòng, Dương nghe xong cũng chẳng nói gì hết mà lựa chọn im lặng. Anh táp xe lại lề đường, ấn nút để cửa kính ở vị trí lái xe chậm rãi hạ xuống, sau đấy với tay cầm lấy bao thuốc châm cho mình một điếu. Mùi thuốc lá ba số chẳng mấy đã sực lên trong không gian nhỏ hẹp, tôi có một chút khó chịu nên hơi nhăn mày lại, còn anh thì vẫn yên lặng hút mấy hơi thật dài, tay kẹp thuốc thò ra bên ngoài cửa sổ gẩy tàn xuống lòng đường. Đến khi cháy chỉ còn một nửa, tai mới lại nghe thấy người bên cạnh tiếng. – Quân là em trai cùng bố khác mẹ với tôi. Từ nhỏ nó đã tự lập, không một ai có thể khiến cho nó thay đổi quyết định đang làm. – Đó là việc của anh ta, không liên quan đến tôi. Tôi chỉ muốn nói chuyện liên quan giữa tôi với anh, chúng ta dù sao cũng chẳng ai ưa nhau, sao anh cứ phải hành hạ tôi để làm gì? Nói đến đây tôi cũng dừng lại, thầm hít sâu vào một hơi, khi nhướn mắt lần nữa nhìn anh, đồng tử đã điềm tĩnh nguội lạnh. – Dương, chúng ta tính đến thời điểm này đã không còn gì với nhau nữa, anh cũng nên nhận ra được điều đó đi. Dương chợt cười, anh quay đầu chăm chú nhìn tôi, rất lâu sau mới nói. – Cô sợ nó biết chuyện của tôi với cô, cho nên bây giờ muốn phủi sạch? Lê Ngọc Diệp, cô tàn nhẫn với tôi vẫn chưa đủ thỏa mãn, nên còn muốn tàn nhẫn sang đến em trai của tôi? Hai từ “ tàn nhẫn” chẳng khác gì con dao nhọn cứa vào tim tôi đến chảy máu, lần nữa đào sâu cái quá khứ đau lòng của tôi lên. Thật nực cười, tôi tàn nhẫn sao? Nếu không phải mẹ anh tác động thì mẹ tôi cũng không nghĩ quẩn. Nếu không phải mẹ anh thì cuộc đời tôi đã không đầy một màu tăm tối như thế này? Khẽ chớp mắt để chính mình không được khóc, tôi lạnh nhạt. – Đó là chuyện của tôi. Dương nhếch miệng, búng điếu thuốc trong tay xuống ven đường, sau đó anh chậm rãi nghiêng người đến gần tôi, gần đến nỗi cả gương mặt anh chỉ còn cách tôi một khoảng rất ngắn. Có mùi thuốc lá, có mùi nước hoa, thậm chí từng đường nét thay đổi trên gương mặt đều nhìn rõ không xót một chi tiết nào hết. “ Chuyện của cô. Diệp, trước kia cô không phải là kiểu người như thế này”. Anh nhìn tôi cười nhẹ, hơi thở từ đôi môi anh lượn lờ quanh chóp mũi lấm tấm mồ hôi của tôi :” Năm cô 18 tuổi, cô e ấp chẳng khác gì một bông hoa rộ nở dưới sương mai. Còn bây giờ, cô đến nhân phẩm mình cũng bán rẻ được, cô đúng là khiến người ta mở mang đầu óc đấy”. Trái tim tôi đập mạnh một nhịp, hốc mắt đỏ ửng gần như phát khóc. Vài giây sau, tôi mới lấy hết được can đảm, cực kỳ thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt anh, giễu cợt. – Tôi cho dù có bán rẻ thân xác, thì cũng là thân xác của tôi, chứ có phải của anh đâu mà anh lại phải kích động như vậy. Tôi bây giờ ngủ với ai, tôi làm gì với ai, tôi cũng không có nhiệm vụ phải báo cáo cho anh, và phải suy xét đến cảm xúc của anh. Vốn dĩ tôi chẳng muốn mọi chuyện đi đến mức này, thế nhưng Dương càng lúc càng khiến cho tôi đau lòng bởi những lời nói cay nghiệt sắc nhọn, vì thế tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cứng rắn đáp trả. Yêu đủ rồi, hận đủ rồi, nước mắt cũng đã cạn, thêm một chút chua xót cũng chẳng sao. Chỉ là, người bên cạnh tâm tư anh thế nào thật chẳng ai nhìn ra được, giống như hiện tại, anh đưa ngón tay thon dài của mình vuốt ve từ gò má tôi rồi nhẹ nhàng lướt qua chiếc tai nhỏ nhắn ẩn hiện sau mấy sợi tóc rối, giọng nói vô cùng nguy hiểm. – Nếu cô đã nói như vậy thì… chắc là tôi cô cũng không ngại đâu nhỉ? Tôi cả kinh, dốc hết sức đẩy anh ra cách xa, tức giận trừng mắt. – Tôi muốn xuống xe. Anh mở cửa xe ra. Dương nhếch miệng, anh vẫn không để ý đến biểu cảm của tôi một chút nào hết. – Sao? Tôi với cô cũng có thể coi là quen biết từ lâu, người cô tôi cũng không phải là chưa từng chạm qua, cô ngại cái gì. Cô muốn tiền, tôi có tiền, muốn công việc tôi có công việc, muốn nhà ở tôi cho cô nhà ở, người ta cho cô cái gì tôi có thể cho cô cái đấy, quá hời rồi còn gì. – Anh nói đúng, điều kiện của anh đúng là tốt hơn người khác rất nhiều. Chỉ là, tôi không muốn bán cho anh, anh có mua giá nào, tôi cũng không bán. Trước những lời nói này của tôi, động tác của Dương hơi khựng lại. Anh nhìn tôi, đôi mắt xẹt qua một tia tối sầm, ngữ điệu cất lên cũng không hề vui vẻ. – Được. Bây giờ, tôi cho cô hai lựa chọn, cô làm thế nào đấy là quyền của cô, cái tôi cần chỉ là kết quả. Thứ nhất, về nơi ở của tôi, ở đó tôi và cô có thể từ từ hàn huyên tất cả những gì xảy ra trước đó. Thứ hai…” Nói đến đây anh cố ý không nói nữa, ánh mắt chăm chú nhìn tôi tựa như sương mù giăng đầy màn đêm, cánh tay khoát lên ghế xe, giọng nói trầm thấp … “ Chính là ở bên cạnh tôi.” – Anh đúng là rất thích nói đùa? Tôi thấy nó chẳng vui một chút nào hết. – Cô có lẽ cũng biết tôi là người không thích nói đùa bao giờ. Với bất kì ai, và cả cô cũng vậy. “ Anh không nói đùa nhưng anh lại chỉ cho tôi hai chọn lựa, anh bảo tôi nên chọn cái nào?” . Nhìn ánh mắt của anh, tôi nhếch miệng nói tiếp : ” Vẫn câu nói cũ. Tôi không đồng ý, còn anh muốn thế nào thì kệ anh, tôi không muốn quan tâm dù chỉ là một chút.” Nghe tôi nói vậy, nụ cười trên khoé môi Dương rộng hơn nhưng ý cười lại không hề xuất hiện trong mắt. Anh giơ tay đỡ lấy gáy tôi, ép buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy lạnh như muốn đóng băng người khác bất cứ lúc nào, ngữ điệu có chút xa xăm. – Mười năm trước chúng ta vốn dĩ vô cùng tốt đẹp, đùng một cái cô nói chia tay. Đề tài bất ngờ bị Dương xuất hiện trước mắt, lưng tôi thoáng cứng đờ, trái tim đập trong lồng ngực lại nhói lên từng cơn dữ dội. Mười năm qua, tôi cũng không ít lần nghĩ đến việc mình có nên nói ra sự thật cho anh biết không, nhưng rồi tôi không tìm được câu trả lời. Tôi chỉ biết trong mắt anh mẹ của anh là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, mẹ của anh là một người mà anh vô cùng yêu thương, liệu tôi nói ra anh có tin không? Với cả tôi cũng không có bằng chứng nào chứng minh, tất cả chỉ là ở lời nói, kiểu gì chúng tôi cũng sẽ có sự tranh chấp, vậy tôi còn cố rước thêm cái mệt vào người làm gì nữa? Đã hận rồi, đã ghét rồi, vậy thì cứ tiếp tục hận và ghét nữa đi. Khẽ liếm môi, tôi nói. – Những gì cần nói đã nói rất lâu rồi. Anh quên thì thôi, anh nhớ cũng được, với tôi bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. – Chắc chắn là có lý do, tôi không tin chỉ sau vài ngày tôi vắng mặt mà cô lại thay đổi 1 cách chóng mặt như vậy? – Con người sinh ra vốn sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, người ngoài ý muốn, tình cảm ngoài ý muốn, nếu đến được thì chính là hạnh phúc, nếu không đến được thì chính là hết duyên. Trước kia tôi với anh ở bên nhau, nhưng bây giờ người ở bên cạnh là người khác rồi, không phải sao? Khi tôi nói ra những lời này, Dương im lặng, chúng tôi lại rơi vào khoảng trầm mặc, bầu không khí từ đầu vẫn luôn ngột ngạt như cũ. Có lẽ là vì cảm xúc của cả hai quá nhiều, hoặc cũng có lẽ vì tôi và anh chẳng ai quên được qua khứ, nên mọi chuyện cứ giống như một thước phim tua theo tốc độ chậm dần, từng chút hiện rõ mồn một trong tâm trí. Lúc sau, tôi lại cảm thấy như thể anh đang muốn bóp nát xương bả vai mình, đường ấn mày nhíu lại đầy chịu đựng. – Cứ cho là cô yêu người khác, vậy thì cô cũng phải có lý do gì đó mới khiến cho cô hận tôi như vậy? Tôi là người phản bội cô sao? Nghe những lời nói này, trái tim tôi chẳng khác gì như đang bị một bàn tay siết chặt xé rách chà đạp, đau đến mức khiến lồng ngực tôi như muốn co quắp lại, thậm chí là tự mình hành hạ bản thân của mình…Tôi cũng muốn gạt bỏ hết lý trí quay sang ôm lấy người bên cạnh để không phải chịu từng cái nhói giày vò như muốn chết đi sống lại, ôm lấy anh để khóc một trận thật đã, ôm lấy anh để nói hết sự thật. Chỉ là, tôi làm không được… Mẹ anh còn đó, vợ anh cũng đã có, chúng tôi bây giờ là cái gì? Điều chỉnh lại hô hấp, quay đầu sang quan sát anh lần nữa, tôi đáp. – Tôi với anh, là do tôi thay đổi nên mới phản bội, tôi leo cao ngã đau, tôi chấp nhận quả báo giáng xuống. Câu trả lời như thế này đã đủ với anh hay chưa? – Phải không? Trái tim giống như bị xé rách, tôi nhìn Dương, khó khăn lắm mới có thể chậm rãi gật đầu. Anh đúng không có lỗi, anh là người tốt, nhưng mẹ của anh thì không tốt. Mẹ của anh vô cùng độc ác, bà ấy đáng ra phải c.hết hàng trăm hàng nghìn lần mới khiến tôi hả lòng hả dạ. Đôi môi khẽ mấp máy, tôi nói với anh/ – Phải. Tất cả những lời tôi nói đều là thật. Có lẽ sự chịu đựng đã bị đẩy đến cực hạn, Dương trở nên tức giận, anh không kìm nén được mà chiếu ánh mắt qua tôi, hòa lẫn trong đó chính là vẻ bi ai và bất đắc dĩ. Tôi hiểu, anh khó chịu, nhưng nếu để ý kĩ hơn một chút anh sẽ nhìn thấy, sau mỗi một câu nói, tôi đều đau thấu tâm can, đau đến vụn vỡ. Hộp đựng đồ trước mặt theo sự bực tức của anh bị mở phanh, tôi đờ người đưa mắt, đúng lúc nhìn thấy cảnh Dương lôi từ trong một chiếc hộp. Trong chiếc hộp đó đựng một thứ duy nhất, đó chính là tấm ảnh của tôi năm đó, phía sau chính tôi đã viết 4 chữ “ công chúa của anh” – Còn nhớ không? Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt tái nhợt, gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào thổi nhẹ mấy sợi tóc rủ xuống trước trán, tôi hơi ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi dài khẽ rung nhẹ, suýt chút nữa không kiềm chế được rơi nước mắt. – Tôi.. đã quên rồi. – Nhưng tôi chưa bao giờ quên. Nói đến đây, đôi mắt Dương nhìn thật sâu vào đôi mắt tôi, khóe môi cười nhạt. Anh không cho tôi né tránh, mà tiếp tục nói. – Có muốn biết thời giạn tôi ở bên Mỹ thế nào không? – Tôi… – Có biết tôi đã từng trải qua những gì không? – Anh đừng nói nữa.. – Con mẹ nó, tôi đã nhớ cô, nhớ cô đến nỗi tôi chỉ muốn mỗi khi mở mắt, mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Cô có hiểu không hả? Tôi sửng sốt, rất muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại, dứt khoát quay đầu. Cũng may lần này Dương cũng chẳng ép tôi thêm một lần nào nữa, quay xe đưa tôi trở về. Đi khoảng gần một tiếng, phía trước sảnh dường như xảy ra tai nạn nên tắc đường, nên Dương phải đỗ cách khu nhà một khoảng. Anh đi bộ cùng với tôi, xỏ hai tay vào túi quần, được một đoạn đột nhiên anh lại hỏi tôi. – Thủ tục ly hôn đã xong hết chưa? Tôi không đáp, nói trắng ra là không muốn đề cập chuyện của mình với người đàn ông bên cạnh. Bây giờ mối quan hệ của chúng tôi bạn bè chẳng phải, người quen cũ thì đúng là có quen nhưng tôi chẳng muốn dây dưa, đơn giản vì tôi với anh gặp nhau chẳng ai để cho ai được lời tốt đẹp. Như vậy, chi bằng liếc mắt một giây rồi rời đi giống người dưng là được rồi. – Anh về đi. Dương nhíu mày, tôi đoán chắc anh không hài lòng với thái độ đuổi người chẳng thay đổi sắc mặt của tôi, nhưng mà như vậy thì đó cũng là chuyện của anh, chẳng ảnh hưởng gì đến tôi hết cả. – Vào đi. – Được. Tôi định khuyên anh đừng hút thuốc để ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng tôi lại sợ nếu mình nói tiếp thì cuộc nói chuyện này sẽ kéo dài mãi, nên sau khi nghe anh nói xong, bản thân cũng không nghĩ ngợi gì dứt khoát gật đầu, xoay người. Tôi bước đi rất nhanh, gần như là chạy trốn, đến khi về đến sảnh lớn, lúc này bản thân cũng mới lưỡng lự quay đầu lại. Phía xa xa, ánh điện đường mờ nhạt chiếu xuống người đàn ông ấy, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng cao to, lẳng lặng chiếu cái nhìn về phía tôi. Trên tay anh kẹp điếu thuốc đang bốc khói đỏ rực nơi đầu lọc, ánh mắt bị bóng đêm phủ lấy, cố gắng thế nào vẫn không nhìn ra được rốt cuộc nó mang cảm xúc như thế nào. Quan sát một màn ấy, nước mắt tôi không tự chủ được mà rơi xuống. Một giọt, hai giọt, rồi ba giọt, rồi rất nhiều giọt, tất cả đều vì sự gục ngã của chính mình mà tràn xuống chẳng khác gì đê vỡ. Nó khiến lồng ngực tôi đau dữ dội, chịu không nổi nữa phải ngồi thụp xuống trước chiếc cổng sắt hoen rỉ, gục mặt vào đầu gối. Tại sao ông trời lại cứ trêu đùa tôi như thế này, tại sao lại khiến chúng tôi gặp lại để làm gì chứ? Cứ vậy, tôi khóc một trận đã đời, đến khi tinh thần được lấy lại mới quyết tâm không nhìn nữa, vội đứng dậy đi về. Đến ngày hôm sau, đến công ty với một đôi mắt hơi sưng, tôi vừa bước ra khỏi thang máy đã chạm mặt với Thư. Cô ta nay rất xinh đẹp, nhưng thái độ với tôi thì không hề tốt một chút nào cả. Không một lời hỏi thăm dù khách khí xã giao hay giả bộ, tôi không hề né tránh Thư, cất giọng hỏi cô ta. – Cô có chuyện muốn nói với tôi? – Đúng. Tôi muốn nói chuyện với cô. – Vậy cô nói đi. Tôi nhàn nhạt đáp lại. Cũng sắp đến giờ làm việc rồi, tôi không muốn lát nữa mọi người đến sẽ chứng kiến một màn đấu khẩu giữa tôi với cô thư ký này, như vậy chẳng hay một chút nào hết. Về phần Thư, cô ta thẳng thắn chất vấn tôi. – Tôi muốn hỏi cô, anh Dương đang ở đâu? – Hình như cô hỏi nhầm người rồi. Anh ta ở đâu làm sao tôi biết được? – Tối hôm qua không phải là hai người đi với nhau sao? Cô đừng có nói là không biết với tôi? – Tôi không phải là bảo mẫu của anh ta, nên cô nhìn nhầm người tôi. Nói xong, tôi định bước đi thì Thư lại túm tay tôi lại, nghi hoặc. – Cô không nói dối? – Tôi gạt cô thì được lợi lộc gì? Vả lại, cái vai người thứ ba này tôi không muốn diễn. Cô đừng ép tôi phải nhận vai. Còn nữa, chúng ta dù gì cũng là đồng nghiệp, việc giáp mặt nhau là chuyện không thể tránh được, nên tôi hi vọng chúng ta dù không bằng lòng cũng nên bằng mặt. Về phần liên quan đến Tổng giám đốc, tôi ngoại trừ công việc thì đều không liên quan. – Không liên quan? Nhưng cô vẫn mặt dày bám theo anh ấy, cô miệng lưỡi lắt léo cho ai xem? – Tôi chưa bao giờ bám theo anh ta. Cô muốn hắt nước bẩn lên người khác thì cũng nên tìm hiểu cho thật kỹ, tránh việc ăn càn nói bậy. Tôi sẽ rất để bụng. Cuộc nói chuyện với Thư không hề vui vẻ, thêm chuyện ngày hôm qua của tôi đối với Dương vẫn chưa ngoai nên tâm trạng của tôi cả ngày hôm ấy tệ đến mức khiến tôi nhiều lúc muốn đứng dậy đi về ngủ một giấc. Tuy nhiên, công việc quá nhiều, khách hàng liên tục gọi điện tới làm tôi chạy ngược chạy xuôi, đến khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì đã là 10 giờ rồi. Thu dọn đồ đạc để về, đột nhiên lúc này điện thoại tôi lại đổ lên từng hồi chuông dồn dập, và người gọi đến lại không phải ai khác mà chính là Dương. Đầu giây bên kia, anh chỉ gọi một từ “ Diệp” rồi im lặng. Tôi hỏi mấy lần nhưng không có ai trả lời, chỉ toàn truyền đến tiếng nhạc sập sình rồi tiếng hét. Đang định cúp máy, đầu giây bên kia lần này lại vang lên một giọng nói hoàn toàn xa lạ. – Vị khách này đã quá say, nếu chị là người quen của anh ấy, xin hãy đưa anh ấy về. – Bây giờ anh ấy đang ở đâu ạ? – Đây là quán bar Dream ạ. – Phiền mấy người chú ý đến anh ấy một chút, tôi sẽ đến ngay bây giờ ạ. Hôm nọ ở lại chăm sóc anh, tôi có vô tình nhìn thấy bệnh án của anh, trong đó kết luận anh bị bệnh đau dạ dày, tốt nhất là không nên uống rượu, tránh trường hợp bị loét sẽ rất nguy hiểm. Bây giờ anh say mèm như vậy, tôi không thể bỏ mặc được nên dù bản thân không muốn riêng tư với anh, bản thân vẫn phải kìm nén, chạy xuống bắt taxi đi đến quán bar theo địa chỉ. Vào đến nơi, nhìn thấy anh gục đầu xuống bàn, tôi chạy tới hỏi người nhân viên thì biết anh đã uống hết 1 chai rượu, ngồi từ suốt 8 giờ tối đến bây giờ. Nghe xong, tôi thật sự tức đến điên người, thậm chí còn không ngần ngại lay mạnh để anh dậy, tự dặn bản thân nhất định sẽ chất vấn anh rốt cuộc anh có biết thương đến bản thân hay không, đừng liên lụy đến người khác nữa hay không? Nhưng rồi khoảnh khắc khi Dương ý thức được, tôi lại nghe thấy anh lầm bầm rất nhỏ. – Diệp, em hãy dạy tôi cách quên em đi!!!