Đừng Nên Gặp Lại

Chương 14



Ném cho tôi câu nói ấy xong, Dương liền mở cửa đi ra ngoài. Tôi dõi theo bóng lưng anh cho tới khi khuất dạng, nhắm mắt, trong lòng đau đớn vô ngần. Người đàn ông tôi vừa hận vừa yêu, sau mười năm bây giờ cũng đứng trước mặt tôi thẳng thắn nói không còn yêu tôi nữa, đáng nhẽ ra tôi phải vui mới đúng chứ. Tôi đã mong chờ điều này rất rất lâu rồi cơ mà, nhưng sao lúc này lại khó thở đến vậy?

Càng nghĩ, lồng ngực tôi càng nghẹn ứ, cuối cùng chẳng thể nào chịu nổi được nữa đành đứng dậy lao ra ngoài. Hà Nội có mưa lất phất, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến điều ấy nữa, trong đầu chỉ còn suy nghĩ duy nhất là phải về được đến nhà. Ít nhất, ở đó tôi có thể khóc, có thể gào thét một mình mà chẳng sợ ai biết được, sợ ai nghe thấy.

Chôn mình trong căn phòng tối om, tôi gục đầu xuống đầu gối, có lẽ vì khóc nhiều mà lúc này huyệt thái dương đau đến khó chịu, giống như kiểu chỉ muốn nổ tung ngay tức khắc. Dần dần, tôi càng cảm thấy người mình nóng ran hơn, mệt mỏi hơn, tay chân đau nhừ như vừa bị một chiếc xe lăn qua lăn lại, uể oải đến mức không còn chút sức lực nào.

Trong nhà không có thuốc, tôi đành mặc kệ tất cả, ngả người nằm xuống giường chùm chăn kín mặt. Lát sau Nga trở về, cô ấy dường như phát hiện ra là tôi bị ốm nên hốt hoảng kéo tôi dậy, tay vỗ vào mặt tôi, vừa vỗ vừa lo lắng gọi.

– Này Diệp. Diệp… cậu sốt rồi. Đã uống thuốc chưa hả?

Tôi yếu ớt lắc đầu. Nga thấy vậy càng lo hơn, cô ấy luống cuống nhìn ngược nhìn xuôi, gấp gáp.

– Nào, đi bệnh viện, không thể nằm ở nhà thế này được. Rồi nó chạy lên não thì chỉ có c.hết thôi.

– Mình không sao đâu. Cậu xem trong nhà có thuốc hạ sốt thì cho mình một viên. Mình tìm mãi không thấy.

– Sốt cao thế này thì phải đi tiêm chứ uống thuốc làm sao mà khỏi được hả? Cậu có chán đời cũng đừng có bỏ bê bản thân như thế. Người gì đâu mà lắm bệnh, hết bệnh nọ đến bệnh kia, hết chuyện nọ đến chuyện kia.

– Mình không sao. Mình chịu được mà.

– Nhưng…

– Đi đi.

Trước sự cứng đầu của tôi, Nga không tài nào thuyết phục được nên đành chấp nhận thỏa thuận, rót cho tôi một ly nước ấm rồi quay người đi tìm thuốc cho tôi. Chẳng biết có phải do tác dụng của thuốc hạ sốt, đêm hôm đó, tôi ngủ rất say, không hề gặp ác mộng, một lèo đến gần buổi trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt, phát hiện rèm cửa rèm cửa sổ hơi hé mở, ánh nắng rọi vào, khiến căn phòng ấm áp hơn.

Đặt tay lên trán, thấy không còn nóng nữa, tôi lúc này cũng mới bình tâm trở lại, vén chăn ngồi dậy. Bên ngoài có tiếng lục đục, liếc mắt nhìn qua khe cửa thấy Nga đang bận rộn trong bếp, tôi bước lại nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn được chuẩn bị đầy đủ, im lặng vài giây cũng lên tiếng.

– Hôm nay cậu không đi làm sao?

Nga cảm thấy câu nói này nực cười nhưng không tỏ thái độ gì mà chỉ gật đầu.

– Cậu bị ốm, mình không yên tâm nên xin nghỉ một hôm. Yên tâm, chị ta không có bắt bẻ gì mình hết cả.

– Thật ra cậu không cần thiết phải như vậy. Mình cũng chỉ là ốm vặt chứ có phải là què quặt gì đâu mà cần có người ở nhà trông nom từng chút từng chút.

– Buổi sáng luật sư Trường có mang đến cho cậu một ít đồ. Mình đã nhận cho cậu rồi đấy.

– Anh ta tìm đến tận đây à? Có nói với cậu là đến làm gì không?

– Không, chỉ bảo là mình chuyển đồ cho cậu thôi. Mà này, rốt cuộc cậu với vị luật sư đó là quan hệ như thế nào thế? Người ta theo đuổi cậu à? Hay là hai người có gian tình?

– Đều không phải.

– Nếu không phải mà tự dưng người ta tìm đến tận cửa rồi mua đồ cho cậu. Chưa kể việc cậu ở nhà mình, cũng chỉ có cậu với mình biết chứ làm gì có ai biết nữa. Không quan tâm cậu thì làm gì có chuyện người ta để ý đến cậu từng tí một như vậy.

Trước giờ Nga luôn muốn tôi có một cuộc sống tốt đẹp, chính vì thế khi thấy Trường quan tâm đến tôi, tôi đã nhìn ra được trong mắt của cô ấy một chút gì đó gọi là hài lòng. Vì thế, để cô ấy không có xuất hiện những suy nghĩ không có thật kia, tôi đành phải tỏ ra bất lực, kiên nhẫn giải thích để cô ấy hiểu.

– Thật sự mình với anh ta không có gì cả. Chẳng là qua… trước đó mình có nhờ anh ta một chút việc, cho nên mới..

– Việc gì? Đừng nói với mình là cậu nhờ anh ta chạy cho cái tên Xuyên ra khỏi tù vụ lần trước đấy nhé?

Tôi không đáp, nhưng sự im lặng lúc này chẳng khác gì một lời thừa nhận khiến cho Nga cau mày không hài lòng. Cô ấy dí tay vào trán tôi, than lên một các đầy tức tối lẫn cam chịu.

– Cậu đúng là… lần đầu tiên trong đời mình gặp người như cậu đấy Diệp? Một người đàn ông tốt như thế kia có ý với mình cậu không để ý thì thôi đi, lại còn nhờ người ta giúp cho tên chồng đồi bại của mình. Chẳng nhẽ cậu vô cảm với cuộc đời đến mức có cơ hội nhưng vẫn không chịu bắt lấy.

– Anh ta chỉ tiện tay giúp mình thôi, chứ không phải có tình cảm giống như cậu nói đâu.

– Cậu đúng là…

Nga định nói thêm, tuy nhiên lúc này điện thoại của tôi lại vang lên từng hồi chuông dồn dập, mà người gọi đến lại không phải ai khác mà chính là Trường. Thú thật, lúc ấy tôi không biết mình có nên nghe hay không, tuy nhiên Nga lại phát hiện ra và liên tục giục khiến cho tôi không làm sao được, cuối cùng đành phải nhấn nút nhận. Thế rồi ở đầu giây bên kia, đối phương sau khi nghe thấy giọng nói của tôi cũng cất giọng hỏi.

– Tôi nghe bạn Diệp nói là cô bị ốm? Bây giờ cô thế nào rồi, đã hạ sốt chưa? Có cần phải đi bệnh viện không?

– Tôi không sao. Cảm ơn anh đã hỏi thăm.

– Không có gì. Hôm qua xử lý xong công việc quay lại không thấy cô đâu, gọi điện thì không liên lạc được nên tôi lo lắng quá. Cô mà bị làm sao thì tôi không biết phải ăn nói sao với…

– Với ai cơ?

– À không, tôi sẽ thấy áy náy thôi.

Trường khéo léo lảng tránh, tuy nhiên tôi biết người anh ta nhắc đến không ai khác chính là Dương. Tôi không rõ được anh ta có biết về quá khứ của chúng tôi hay không, tuy nhiên tôi biết một điều là Trường không hề biết với Dương, tôi là một kẻ đáng ghét như thế nào? Anh cũng không phải là âm thầm quan tâm đến tôi, hay là nặng lòng bất kỳ một chuyện gì đã từng xảy ra giữa chúng tôi. Anh chẳng qua chỉ là… tiện tay giúp đỡ thôi. Đơn giản số tiền anh ném cho tôi cũng chẳng nhiều, nhắm mắt coi như đánh rơi cũng được, miễn là tôi đừng mặt dày xuất hiện trong tầm mắt của anh..

Siết chặt tay cầm chiếc điện thoại, tôi sợ Nga sẽ nghe được gì đó nên đành xô ghế đứng dậy đi về phòng, vừa đi vừa nói tiếp.

– Tôi không nghĩ gì đến chuyện đó, cho nên anh không cần phải áy náy.

– Thật ra tôi gọi điện cho Diệp vừa là muốn hỏi thăm, vừa là muốn nhờ cô giúp tôi một việc. Không biết là… có làm phiền cô hay không?

– Anh đã giúp tôi rất nhiều lần, tôi đương nhiên là sẽ không từ chối. Chỉ là… nếu tôi không có khả năng làm được, thì cũng hi vọng anh không cảm thấy khó chịu với kẻ vô dụng là tôi.

– Chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá khó. Chẳng qua là tôi hiện tại phải chuẩn bị để đi công tác, mà sếp ở trong bệnh viện không có người chạy đi chạy lại mang đồ ăn, cho nên tôi muốn nhờ cô…

– Chuyện này…

– Nếu cô bận thì thôi cũng được.

– Tôi chỉ thắc mắc là… sao có nhiều người như vậy anh lại gọi điện cho tôi. Anh cũng có thể nhờ giám đốc Loan, hoặc là những nhân viên nữ trong công ty. Bọn họ nhất định sẽ năng nổ và nhiệt tình hơn tôi, cẩn thận hơn tôi.

– Thật ra tính tình sếp không được tốt, cho nên không phải ai cũng có thể thuyết phục được anh ấy. Nhưng Diệp thì khác. Tôi có cảm giác sếp đối với cô không quá khăt khe, cô cũng là người cẩn thận, biết nhìn tình thế để đối phó.

– Vậy công việc của tôi là gì? Có nhất thiết phải ở bên cạnh anh ta suốt hay không?

– Vết thương của sếp tương đối nặng, nên phải ở lại bệnh viện để tiện theo dõi. Chưa kể khẩu vị của anh ấy cũng không dễ dàng, cho nên cô có thể đừng mua đồ bên ngoài được không? Không cần quá cầu kỳ đâu, miễn là sạch sẽ là được.

Sau sự việc ngày hôm qua, tôi thật sự không muốn gặp lại Dương hay đối mặt với Dương nữa, bởi chúng tôi không còn gì để nói, gặp nhau cũng không vui vẻ. Chỉ là nghe Trường nói không có ai chăm sóc anh, rồi lại cảm thấy áy náy vì việc anh cứu tôi, nên thành ra sau một hồi suy nghĩ, tôi đành gật đầu đồng ý, hỏi anh ta về sở thích với khẩu vị của Dương là gì, để còn dễ dàng nấu cho phù hợp.

Đến chiều, Nga thấy tôi đi siêu thị mua về một đống đồ, rồi lại lật đật nấu ăn trong lúc đang ốm, cô ấy ngỏ ý muốn giúp nhưng bị tôi từ chối thì lại tò mò hơn, nhìn tôi chằm chằm, rồi chất vấn.

– Nói mau. Cậu đang giấu mình cái gì đúng không? Hay lại nấu ăn mang về cho cái tên Xuyên đó?

– Không phải.

– Thế rốt cuộc là chuyện gì? Hay là mình không đủ để cậu tin tưởng, nên cậu không muốn chia sẻ?

Câu nói ấy của Nga khiến cho tôi khựng người, rơi vào tâm tư. Hai phút sau, tôi cũng quyết định kể hết lại cho cô ấy mọi chuyện hôm qua xảy ra ở bệnh viện, tuy nhiên tôi cũng không có nói người cứu tôi là Dương, mà chỉ bảo là người quen của Trường. Bây giờ anh ta phải đi công tác nên nhờ tôi đến hỏi thăm đối phương, có gì thì phụ họ bữa ăn.

Qủa nhiên nghe xong, Nga cũng gật gù đồng ý với việc tôi đang làm. Tuy nhiên, cô ấy cũng không quên đi việc dặn dò tôi.

– Này nhé, lần này mình cấm cậu không được xin xỏ hay chạy trọt cho cái lão Xuyên kia nữa. Cậu nhớ chưa?

– Giới hạn của mình với anh ta cũng đã đạt đến hạn mức rồi. Chuyện này anh ta gây ra thì anh ta phải tự mình chịu lấy hậu quả. Chưa kể…người bị thương kia là bạn của Trường, cậu nghĩ luật sư như người ta dễ dàng bỏ qua sao?

– Thế cậu có đứng ra tố cáo anh ta không? Chẳng phải anh ta chủ đích muốn hất nó vào người của cậu sao?

– Mình… không.

Với Xuyên, tôi đã từng nợ ân tình, mấy năm qua bản thân kiên nhẫn trả lại, bây giờ cái tôi mong muốn là bản thân có thể được tự do, được sống cuộc sống của riêng mình. Còn những khổ đau hay cố tình của quá khứ, tôi chấp nhận bỏ đi, chấp nhận coi nó là cái giá mà tôi phải nhận, như vậy sẽ khiến cho bản thân đỡ phải nghĩ nhiều đến những cái không tích cực, và cứng rắn hơn để nhìn về tương lai.

Quay sang Nga, tôi lắc đầu ngỏ ý muốn kết thúc câu chuyện, sau đó tiếp tục chuẩn bị đồ để nấu ăn. Xong xuôi cũng là lúc đồng hồ chỉ 5 giờ chiều, tôi bỏ vào hộp rồi mang đến bệnh viện cho Dương. Lúc bản thân đứng ở trước cửa phòng, tôi định dơ tay lên gõ cửa thì thấy anh anh đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu vô cùng dịu dàng, thấp thoáng ý cười.

– Bây giờ ước gì công việc vơi đi, để lúc ấy có nhiều thời gian về với em hơn.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mình tôi đứng đó, tay dừng giữa không trung rồi lại buông thõng xuống. Tôi biết mình chẳng có tư cách, nhưng trái tim vẫn như bị bóp nghẹt. Rõ ràng tôi đã hủy hoại cuộc đời anh, mười năm trôi qua, dù anh có người phụ nữ khác cũng không liên quan đến tôi, nhưng tôi đau lòng quá.

Người ở trong phòng vẫn tiếp tục trò chuyện qua điện thoại. Giọng Dương nhỏ dần, gần như thầm thì. Không biết là đối phương nói gì, chỉ thấy anh liên tục thỏa thuận, lúc thì cười khẽ, lúc thì cưng chiều cưng nựng.

Thần trí có chút hỗn loạn, tôi thần người đứng ở cửa như trời trồng, chân không thể nào nhấc nổi. Lúc đó, tôi thật sự cảm thấy hối hận vì bản thân đã thỏa thuận với Trường, tuy nhiên tôi lại càng cảm thấy bản thân mình vô dụng hơn, vì cớ gì mà không thể thoát ra nổi khỏi những chuyện cũ, để rồi tự mình hành hạ mình như thế.Anh đã có vợ rồi, anh đã yêu người khác rồi, mẹ anh hại c.hết mẹ tôi, tôi nên tỉnh ngộ đi, đừng cố chấp u mê nữa.

Hít vào một hơi thật sâu, tôi cũng dứt khoát đưa tay lên gõ cửa, đến khi người bên trong mở ra, bản thân cũng bình tĩnh nhìn vào mắt của đối phương, bình thản nói như một chiếc máy đã được lập trình từ trước.

– Luật sư Trường bảo tôi mang cơm đến cho anh. Tôi đã làm theo lời dặn của anh ta, đều là những món nhạt, không có quá nhiều ớt.

– Cô là con chó của cậu ta?

Bị anh gọi là chó, viền mắt tôi ngấn nước nhưng vẫn phải nghiến răng để không khóc trước mặt anh, đáp lại.

– Anh ta trả tiền cho tôi, một cái giá không hề rẻ, nên tôi không thể từ chối được.

– Vì tiền mà bất chấp, loại người như cô đúng là khiến cho người khác mở mang đầu óc.

– Tôi cứ tưởng là anh đã nhận ra từ rất lâu rồi.

Tôi không muốn đôi co với Dương nữa nên dứt khoát đáp lại, từ đầu đến cuối thái độ vẫn tỏ ra không hề để ý. Ngược lại anh thì khác, tôi thấy đáy mắt anh lạnh hẳn đi, kéo mạnh tay tôi lại, sau đó đột nhiên chặn miệng tôi bằng một nụ hôn dữ dội. Hơi thở của anh vẫn còn mùi thuốc lá cay nồng, khiến cho tôi nhất thời không thích nghi nổi mà ho sặc sụa, khó chịu cực kỳ.

Vào một khoảnh khắc, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân như sắp chết đến nơi. Tôi muốn đẩy Dương ra, nhưng sức lực của tôi so với anh không là gì hết, cuối cùng không làm sao được chỉ còn cách vô thức túm tay anh.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa chạy vào phòng. Hình như là y tá đến thay thuốc. Cô ta vẫn còn khá trẻ, nên đối với việc bản thân nhìn thấy trước mặt thì không biết giải quyết như thế nào, nên đành lắp bắp giải thích.

– Em.. em đến thay thuốc…

Dương không quay đầu, ngữ điệu của anh thốt ra càng lạnh hơn.

– Cút ra ngoài..

– Tôi…

– Điếc hả? Cút …

Bị một người đàn ông đẹp trai chửi không thương tiếc, cô y tá kia ôm mặt nức nở lao ra ngoài, đóng cánh cửa cái rầm. Căn phòng lập tức trở lại yên lặng như cũ, tôi quay đầu nhìn thẳng vào mặt của anh, đôi mắt không thể che giấu đi sự bi ai.

– Tôi biết là anh hận tôi… nhưng mà… anh cũng đã nói là mọi thứ qua rồi, không phải sao? Vậy tại sao anh luôn năm lần bảy lượt làm khó tôi để làm gì chứ?

Đối với những lời chất vấn của tôi, Dương vẫn không để lộ ra bất kỳ một cảm xúc nào. Anh im lặng rất lâu, lâu đến nỗi tôi cảm tưởng mình không thể chịu đựng được nổi nữa, cuối cùng vẫn là bản thân phải nhịn xuống, nói.

– Tôi chỉ làm việc để kiếm tiền, anh không muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ đi ngay bây giờ.

Nói xong, tôi cũng không đợi Dương phản ứng, dồn sức đẩy anh sang một bên, cố níu lại dặn dò anh ăn uống cho cẩn thận rồi quay người đi ra ngoài. Tôi bước mãi, bước mãi chẳng để ý gì đến xung quanh như thế nào, đến khi va mạnh vào một người, bản thân bấy giờ mới luống cuống xin lỗi. Nào ngờ đối phương không những không trách móc mà còn reo lên.

– Diệp phải không? Trời ơi, đúng là cậu rồi, mình là Mai – ngồi trước cậu một bàn nè.

– À, mình nhớ rồi. Nhiều năm không gặp, cậu khác quá.

– Cậu cũng thế, càng ngày càng xinh đẹp hơn, càng nhìn càng mê. Có điều sau khi ra trường cậu lại cắt hết liên lạc với mọi người, làm bọn mình muốn tìm cậu tham gia họp lớp cũng không được.

Ngày trước đi học, tôi đối với những bạn học trong lớp cũng không có nhiều thân thiết, đa phần bởi vì hoàn cảnh cùng với những Drama liên quan đến việc được bầu là hoa khôi. Sau này chia tay với Dương, một thời gian khiến cho toàn trường trở nên ghen ghét vì đối xử với anh thậm tệ, tôi đã tự khép mình lại, không hề giao du với ai, không chia sẻ với ai, đi học rồi đi làm, từ đầu đến cuối đều lủi thủi một mình. Hôm nay gặp lại Mai, cô ấy nhất quyết kéo tôi đi gặp lại các bạn học cũ ở một nhà hàng sang trọng, không cho tôi có cơ hội nào từ chối.

Xe đỗ vào khu vực gửi, Mai dẫn tôi đi lên phòng Vip, ở đó tất cả mọi người đã ngồi chờ sẵn. Những người này đối với sự xuất hiện của tôi ai nấy cũng ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là vài giây thoáng qua rồi chào hỏi xã giao, tiếp tục câu chuyện. Có người thì khoe về công việc, có người thì khoe về thành tích, có người thì khoe về gia thế. Đặc biệt, tôi còn nghe thấy Thuỳ nhìn Mai nói.

– Các cậu nói xem, Mai là người may mắn nhất còn gì? Vừa mới bị đàn ông đá xong, lập tức đã vớ được một gã nước ngoài giàu có, trong khi ấy mình chia tay ba năm rồi, ấy thế mà vẫn cứ tay trắng sống một mình đây này.

Thuỳ luôn là oan gia của Mai, trước kia mỗi lần gặp nhau, nhẹ thì châm biếm mỉa mai, nặng thì thế nào cũng có người phủi tay áo bỏ đi, không bao giờ có chuyện nhẹ nhàng. Cô ta đối với tôi cũng không phải là ưa thích gì, nên có thể trong cuộc họp này, tôi cũng sẽ không được yên ổn.

Sự ồn ào mỗi lúc một lớn, đột nhiên Thuỳ quay sang tôi, lớn giọng nói.

– Tôi nghe nói là anh Dương đã về rồi, cậu có dự định gì không thế? Nhớ lại ngày trước cậu chê anh ấy không tiền nên đi theo người khác, bây giờ người ta là giám đốc lớn rồi đấy.

Lúc cùng với Mai đi đến đây, tôi biết thế nào chuyện cũ của mình cũng bị bới ra, nếu mà cứ nhẫn nhịn thì kiểu gì họ cũng sẽ leo lên đầu mình để ngồi. Chính vì thế dù trong lòng rất khó chịu, nhưng tôi vẫn phải cố tỏ ra mình ổn, đáp.

– Đều là quá khứ rồi, tôi cũng đã quên từ lâu rồi.

– Là quên… hay là bây giờ có bò đến cầu xin người ta cũng không thèm.

– Cậu thấy tôi bò đến cầu xin anh ta sao? Cậu có con mắt thứ 3 à?

Bị tôi hỏi vặn, Thuỳ cứng họng, cô ta tức tối trừng mắt với tôi không hề nể nang. Ở bên cạnh, bàn tay tôi bị Mai nắm lấy, cô ấy không hề giống như những người khác châm biếm tôi, ngược lại còn an ủi.

– Trong lòng nghĩ thế nào mình không nhìn thấy, nhưng tình cảm giữa hai người hồi ấy như thế nào thì mình đều biết rất rõ, chắc chắn là cậu có nỗi khổ nên mới xử lý như vậy. Diệp này, cuộc đời này tìm được người yêu mình bất chấp khó lắm, nên là… nếu có hiểu nhầm, có khúc mắc thì hãy nói ra, đừng giữ trong lòng. Hiểu không?

Tôi cười thẫn thờ, hốc mắt nóng lên. Tôi cúi đầu uống một cốc trà, vị của nó đắng chát thật khó nuốt, bất giác sống mũi cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra.

Tình yêu hồi còn trẻ thật đơn giản, anh đối với em tốt, em cũng đối tốt lại với anh, thế là đã có cả một thế giới. Nhưng, bây giờ ai mà có thể quay đầu lại để rồi ngây thơ, trong sáng như ngày xưa. Những năm qua tôi đã học cách cảnh giác và đề phòng với thế giới này, cái gọi là tình yêu bây giờ đều không dám nghĩ đến, không dám mơ tưởng đến nữa.

Hít vào một hơi thật sâu, tôi lắc đầu bảo với Mai.

– Lâu lắm rồi mới có dịp gặp lại nhau, đừng nói đến chuyện buồn này nữa.

– Cậu thật sự ổn không? Nếu không ổn thì chúng mình về trước, không nhất thiết là phải ở lại.

– Mình không sao.

Tôi lắc đầu trấn an Mai, sau đó tiếp tục cùng với cô ấy quay người hòa mình vào cuộc nói chuyện xôm xả. Được một lúc, tất cả kéo nhau đi ra ngoài quầy bar, lúc này trên bục là một người ca sĩ đang hát một bài nhạc trẻ rất buồn. Hình như là một bài mới nổi gần đây, tôi chẳng biết tên là gì, chỉ biết khi câu hát ấy cất lên, cả người tôi đã trở nên run rẩy.

“ Dù trái đất đến lúc tận thế

Em vẫn yêu anh không đổi thay

Chỉ thương anh đến hết cả cuộc đời này “

Điệu nhạc buồn cứ văng vẳng bên tai, ánh mắt tôi mờ đi, trái tim lại đau dữ dội, ngoài việc uống rượu thì chẳng biết làm gì nữa. Tôi uống rất nhiều, quyết định hôm nay bản thân buông thả một lần để được say, bởi chỉ có say đi thì tôi mới không phải nghĩ đến những chuyện không vui của ngày xưa nữa, không nghĩ đến Dương nữa, không tự trách mình nữa.

Cứ thế, mọi người ngồi với nhau đến tận khuya cũng lần lượt ra về. Mai dìu tôi ra ngoài đợi taxi, không hiểu cô ấy nhìn thấy cái gì mà lúc này lại hốt hoảng gọi tôi.

– Diệp, kia là…

Theo hướng tay của Mai chỉ, tôi cũng quay đầu lại, rồi chợt nhận ra ở phía đối diện bên kia đường là hình dáng thân thuộc của Dương. Chẳng biết là anh ở đây làm gì giữa đêm khuya như thế này, nhưng mà nhìn anh ăn mặc phong phanh dưới cái thời tiết lạnh giá thế kia, tôi nửa lo lắng muốn bước lại, nửa lại không dám.

Tiếng còi lanh lảnh, âm vang cả một con đường đánh thức tôi tỉnh lại khỏi trạng thái thẫn thờ. Tôi quay sang bảo Mai đi về trước, cũng không hề đả động gì đến Dương hết, tuy nhiên cô ấy dường như cũng hiểu chuyện nên không có chất vấn tôi gì cả, chỉ dặn dò mấy câu rồi quay người đi về phía xe của mình.

Người đi rồi, tôi lúc này cũng thu lại cái nhìn của mình quay sang hướng khác, cố làm như không hề nhìn thấy Dương. Mãi cho đến khi bản thân ngồi vào trong xe, tôi lúc ấy cũng chẳng thể nào gồng nổi được nữa, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt lăn dài…

Xác định kiếp này không chung đường, sao lại cứ bắt tôi phải chịu thêm những đau khổ nữa chứ…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.