Đừng Mãi Nhớ Thương Em

Chương 6: Lễ thượng vãng lai



Trở lại phòng học, Thịnh Nhiễm tổng kết lại danh sách số người tham gia hoạt động vào cuối tuần này.

Thẩm Trạm không ngừng lải nhải bên tai Thẩm Trĩ Tử: "Đi đi mà, lều trại, túi ngủ, chăn nệm, mọi thứ anh đều giúp em chuẩn bị, em chỉ cần góp mặt là đủ rồi."

Tâm tư Thẩm Trĩ Tử lại không đặt ở ông anh đang nói không ngừng này mà quan tâm đến một chuyện khác, đôi mắt khẽ đảo, một lúc lâu sau mới chậm rì rì mở miệng: "Anh nói xem..."

"Chuyện gì?"

"Làm thế nào để có thể trộm bữa sáng của người khác mà không khiến cho họ phát hiện?"

Kiểu người vừa nghiêm trang lại vừa lạnh nhạt như Cận Dư Sinh thường có tính cảnh giác rất cao. Cho dù thừa dịp anh không để ý thì khả năng thành công trộm bữa sáng cũng rất thấp.

Nghĩ đến đây Thẩm Trĩ Tử không khỏi thở dài trong lòng.

"..."

Thẩm Trạm im lặng trong chốc lát, sau khi đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự kinh ngạc liền phản ứng lại mà nghiêng người ngồi xuống vị trí trước mặt Thẩm Trĩ Tử: "Khoan đã, em muốn trộm bữa sáng của ai?"

Thẩm Trĩ Tử giơ tay đẩy khuôn mặt đang bừng bừng hứng thú của Thẩm Trạm ra xa mình một chút. Tên này che hết cả tầm mắt của cô rồi.

Vừa thành công kéo dãn khoảng cách với Thẩm Trạm xong Thẩm Trĩ Tử liền thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Cận Dư Sinh ngồi ở dãy bàn đầu, đồng phục lúc nào cũng nghiêm chỉnh không có một nếp nhăn nào, sống lưng thẳng tắp, cả người toát ra loại khí khái đường hoàng, chính trực.

Đến cả dáng người cũng đẹp như vậy...

Hai tay Thẩm Trĩ Tử ôm lấy khuôn mặt mình, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước chớp rồi lại chớp.

Thật muốn bắt cậu ấy về nhà... sau đó... cởi bộ đồng phục kia ra...

Liếm liếm cánh môi, ngón tay Thẩm Trĩ Tử chỉ về phía trước: "Anh thấy cậu ấy đẹp không?"

Thẩm Trạm liếc mắt một cái cho có lệ: "Cũng được."

Miễn cưỡng có thể so sánh với nửa ngón tay của hắn.

"Anh thấy bộ đồng phục cậu ấy đang mặc không?"

"Ừ."

Thấy hắn lạnh nhạt như vậy tâm trạng Thẩm Trĩ Tử rất không vui, cô khoa trương nói: "Đồ mới đó, em mua cho cậu ấy đó!"

"... Cho nên?"

Cô tỏ vẻ thản nhiên: "Lễ thượng vãng lai, quần áo của cậu ấy là em mua cho nên lúc cậu ấy cởi nó ra thì cũng là nên cởi cho em xem mới hợp lẽ!"

Một nam sinh vô tình đi ngang qua vừa hay nghe được câu này của Thẩm Trĩ Tử liền chao đảo, bước chân không vững mà đụng vào bàn học Cận Dư Sinh khiến sách giáo khoa và đồ vật trên bàn đều rơi xuống đất.

Thẩm Trạm: "..."

Hắn cảm thấy, Cận Dư Sinh chắc chắn đã nghe thấy câu nói lớn mật của em gái nhà mình...

Thẩm Trĩ Tử vẫn hồn nhiên không phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ xung quanh, cô còn đang không ngừng lẩm bẩm: "Nếu cậu ấy không muốn cởi cho em xem thì cũng nên bồi thường bằng thứ khác, ví như đem bữa sáng cho em chẳng hạn... Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em không phải đồ háo sắc gì đâu. Nếu vật chất lưu động không cân bằng, vũ trụ sẽ sụp xuống. Em đây là đang suy nghĩ cho hạnh phúc của toàn nhân loại đấy, anh nên cảm thấy may mắn vì có một người em gái cao cả như em!"

Thẩm Trạm: "... Em im miệng lại hộ anh được không?"

Thẩm Trĩ Tử còn chưa nói xong sao có thể nghe lời Thẩm Trạm mà im miệng được, thế là cô vẫn hăng say bộc lộ cảm xúc: "Nhưng em cảm thấy cậu ấy sẽ không đem bữa sáng cho em, cậu ấy là một người rất vô tình."

Đôi mắt to tròn khẽ đảo một vòng, cô cắn cắn môi: "Chắc anh không biết, lần trước có người đến nhờ cậu ấy dọn rương đựng sách một chút thôi mà đã bị cậu ấy đánh cho bật khóc nức nở."

Thẩm Trạm: "..."

Loại chuyện này, muốn hắn tin tưởng như thế nào đây?

"Thật đó, cậu ấy rất hung dữ." Trong lòng Thẩm Trĩ Tử vẫn còn sợ hãi, cô thở dài: "Không có cách nào khác, em muốn duy trì sự hòa bình của vũ trụ nên chỉ có thể đi trộm bữa sáng của cậu ấy thôi!"

Thẩm Trạm: "..." Cái lý lẽ quái gì vậy!

Im lặng một lúc lâu, hắn nói: "Anh không cần em cùng anh đi xem diễn nữa, em im miệng được chưa?"

"..."

***

Đảo mắt một cái liền đến cuối tuần.

Tiết trời vào thu đã không còn những cơn mưa rào ầm ĩ của ngày hạ oi bức mà ngược lại thời tiết còn chuyển biến tốt hơn, trên bầu trời là một khoảng xanh bao la, trông tươi mát hệt như miếng thạch trái cây khổng lồ.

Tới gần ngày xuất phát Thẩm Trĩ Tử đột nhiên lại đổi ý muốn tham gia vào hoạt động cuối tuần lần này.

Mặc dù thầy dạy thư pháp cho cô đi công tác vẫn chưa về nhưng thứ bảy lại phải lên trường kiểm tra sức khỏe, không đi học mà cũng chẳng thể ngủ nướng, ngày cuối tuần thế là toi! Chi bằng ra ngoài khuây khỏa.

Cho nên vừa thấy Thẩm Trạm đem theo bếp nướng cô liền lập tức quyết định tham gia hoạt động này.

Ngôi sao đẹp hay xấu gì cũng để nói sau đi, ít nhất vẫn có thể yên tâm mà ăn một bữa cơm.

Thấy cô đột nhiên thay đổi quyết định Thẩm Trạm có chút ngoài ý muốn: "Đến cả lều trại và túi ngủ cũng không chuẩn bị, tới tối em ngủ ở đâu đây?"

Hoạt động lần này của bọn họ kéo dài nguyên ngày cho nên sẽ qua đêm ở trên núi. Các vật dụng tá túc từ trước đến nay đều là học sinh tự mình chuẩn bị nên không thể có sẵn túi ngủ cho cô được.

Thẩm Trĩ Tử cũng không lo lắng: "Nếu em nhớ không nhầm thì cả túi ngủ và miếng lót ẩm anh đều chuẩn bị dư một cái."

Thẩm Trạm: "..."

Trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

"Có túi ngủ cùng miếng lót ẩm là được rồi, còn lều trại, em có thể ngủ chung với anh." Thẩm Trĩ Tử mỉm cười, chớp chớp mắt.

Thẩm Trạm: "..." Thẩm Trĩ Tử chắc chắn là ma quỷ trời cao phái xuống để trừng trị hắn!

Là khắc tinh lớn nhất của cuộc đời hắn!

Là...

Không đợi hắn nghĩ ra cái tiếp theo để so sánh thì từ xa Thịnh Nhiễm đã hấp tấp chạy tới, túm chặt Thẩm Trĩ Tử sau đó liền chạy: "Đi mau đi mau, đến phiên chúng ta ban!"

Vóc dáng của cô gái nhỏ nhắn, vài sợi tóc mái vụn vặ rơi trên trán, chạy ngang qua như một cơn gió mang theo tiếng vang rất dễ nghe.

Ánh mặt trời len lỏi chiếu xuống mặt đất, Thẩm Trạm không có lý do mà ngây người một chút, hô hấp thoáng ngừng lại. Ánh mắt di chuyển một vòng thì thấy được chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay Thịnh Nhiễm..

Hai sợi dây đỏ quấn lại với nhau, treo thêm một cái chuông bạc nhỏ. Hoa văn trên chuông khá phức tạp, khi đi khẽ lung lay phát ra âm thanh nho nhỏ như có như không, trông hoạt bát động lòng người.

Cuối cùng hắn cũng biết tiếng vang kia từ đâu mà có.

Ánh mặt trời đầu thu xuyên thấu qua hành lang chiếu xuống hàng cây trong sân trường, in bóng lên mặt đất. Tia sáng di chuyển đến cần cổ trắng sáng của thiếu nữ lại càng làm cho nó trở nên lung linh hơn.

Lúc Thẩm Trạm lấy lại tinh thần thì hai người đã đi xa.

***

Lấy máu xong là hoàn thành hạng mục kiểm tra sức khỏe, Thẩm Trĩ Tử và Thịnh Nhiễm đem bảng kết quả đưa lại lớp trưởng xong liền một trước một sau rời đi.

Thịnh Nhiễm khoác áo khoác, cúi đầu ấn ấn miếng bông trên tay: "Tớ nghe nói người thiếu máu không thể rút máu như thế này."

"Sẽ thế nào?" Thẩm Trĩ Tử tò mò: " "Phụt một tiếng té xỉu ngay tại chỗ, máu chảy thành sông sao?"

"..."

"Cũng không phải." Thịnh Nhiễm nghĩ nghĩ: "Nghe nói sẽ choáng váng đầu."

Thẩm Trĩ Tử à một tiếng, sau đó liền vùi đầu vào cổ Thịnh Nhiễm.

Một bên vùi một bên cao giọng: "A, đầu tiểu nữ đau quá, thật choáng, tiểu nữ không đứng vững nữa rồi, muốn mượn bả vai của tiểu ca ca để tựa một chút... huynh có thể ôm tiểu nữ một lát được không?"

"..." Thịnh Nhiễm hối hận khi nói đến đề tài này: "Cậu đừng có cọ lung tung, áo khoác tớ muốn rơi rồi kìa."

Vừa nãy bọn họ lấy máu xong liền đem áo khoác vắt trên vai.

Nhưng Thẩm Trĩ Tử so với Thịnh Nhiễm còn cao hơn nửa cái đầu, vừa khom người áo khoắc vắt trên vai liền rơi xuống.

Cô theo bản năng mà xoay người đi nhặt, lấy lại tinh thần, ngẩn người.

Đối diện là khuôn mặt được phóng đại của Cận Dư Sinh.

Nắng sớm phá tan lớp sương mù, tia sáng mỏng manh chiếu xuống người thiếu niên.

Ánh sáng từng tấc một phác họa ra ngũ quan đặc biệt của anh, hai mắt thiếu niên sáng ngời, cảm xúc trước sau vẫn lãnh đạm như vậy.

Cận Dư Sinh vươn tay, vô cùng tự nhiên tiếp được áo khoác của Thẩm Trĩ Tử.

Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt.

Người này vì cái gì luôn như vậy? Một câu cũng không nói lại đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cô.

Cận Dư Sinh ánh mắt an tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì, cầm áo khoác đứng yên đó.

Thẩm Trĩ Tử nhẫn nại chờ đợi, cũng không nói lời nào.

Sau một lúc lâu Cận Dư Sinh mới nhắc nhở: "Áo khoác của cậu rớt."

"Ừ." Thẩm Trĩ Tử gắt gao đè lại nai con đang chạy loạn trong lòng: "Cảm ơn cậu đã giúp tớ nhặt lên."

"Cái kia..." Thấy cô không tỏ vẻ gì anh do dự một chút, hỏi: "Muốn tớ giúp cậu xếp lại sao?"

Thẩm Trĩ Tử: "...???"

Có phải hay không cô nghe lầm??

Xếp lại... Xếp lại??!

Vì sao muốn xếp lại! Thẩm Trĩ Tử điên cuồng rít gào ở trong lòng.

Theo lõe thường không phải cậu ấy nên khoác lên hộ cô à?? Bằng không thì nhặt lên làm gì! Sao không dứt khoát đem về giặt rồi hông khô cô luôn đi!

"Ta......" Thẩm Trĩ Tử đến không còn lời gì để nói, buông miếng bông ra, bàn tay tiếp nhận áo khoác:"Cảm ơn cậu, như này là được rồi, không cần phải xếp."

Miếng bông rơi xuống đất, miệng vết thương mất đi vật che đậy.

Rõ ràng nhìn không thấy miệng vết thương thế nhưng trong nháy mắt máu liền trào ra.

Cận Dư Sinh sửng sốt.

Thẩm Trĩ Tử vội vàng đẩy anh ra, một bên không ngừng mắng chính mình ngu ngốc, một bên chạy về phòng thể thao.

Các giọt máu tuy nhỏ nhưng dày đặc, chỉ trong chốc lát đã vẽ ra một vệt đỏ thật dài trên cánh tay trắng sáng của Thẩm Trĩ Tử.

Bác sĩ luống cuống tay chân, một bên giúp cô cầm máu, một bên lải nhải: "Ai da, mấy cô gái các em sao lại không nghe lời như vậy, tôi vừa mới nói bao nhiêu lần, miệng vết thương phải được ấn bông hết 15 phút, một đám đều như nhau, ra khỏi cửa liền đem lời tôi nói quên sạch sẽ."

Thẩm Trĩ Tử liếm liếm môi, vắt óc suy nghĩ, suy cho cùng vẫn là do bản thân không đúng, muốn dỗi cũng không được.

Vì thế cô an tĩnh như gà mà im miệng.

Cô có thể nói cái gì đây? Nói chính mình vì mải ngắm soái ca mà ném bông đi sao?

Vẫn là thôi đi.

Vừa nghe liền thấy thật ngu ngốc.

***

Xử lý tốt miệng vết thương, Thẩm Trĩ Tử ủ rũ cụp đuôi bị Thịnh Nhiễm kéo tới nhà ăn.

Buổi sáng vì phải lấy máu kiểm tra nên đều để bụng rỗng, tất cả mọi người đều không ăn bữa sáng. Cho nên hiện tại mọi người có một giờ đồng hồ để tranh thủ lót dạ.

Thẩm Trĩ Tử cảm thấy hơi bực mình.

Cô không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Cận Dư Sinh.

Anh tránh cô cứ như cô là hồng thủy hay mãnh thú vậy.

Thịnh Nhiễm giúp cô mua một chén cháo nhỏ, Thẩm Trĩ Tử không có khẩu vị, vừa uống được hai hớp liền buông thìa: "Tớ đi mua hộp kẹo bạc hà."

Chờ cô mua kẹo trở về, tô hoành thánh đã bị Thịnh Nhiễm ăn luôn nửa chén.

Thẩm Trĩ Tử cầm hộp sắt cùm cụp cùm cụp mà mở ra chơi, Thịnh Nhiễm liếc mắt một cái: "Ra vị mới?"

"Không phải." Thẩm Trĩ Tử lắc đầu: "Tớ chỉ là cảm thấy vị này làm người ta rất muốn một ngụm ăn luôn tất cả."

Thịnh Nhiễm chớp chớp mắt, đột nhiên nhíu mày: "Cánh tay của cậu vừa nãy cũng như vậy sao?"

"Vừa nãy..." Thẩm Trĩ Tử không chút để ý theo ánh mắt của Thịnh Nhiễm mà cúi đầu, vừa nhìn thấy liền hoảng sợ.

Chỗ lúc nãy kim tiêm đâm vào hơi hơi phồng lên, khuỷu tay cũng vì thế mà trở nên xanh tím. Thẩm Trĩ Tử luống cuống: "Này... này làm sao bây giờ? Lúc nãy không phải như vậy... Chỗ phồng này có thể phá hay không? Phá rồi có đổ máu không? Có khi nào sẽ như phim truyền hình mất máu quá nhiều mà chết?"

Thịnh Nhiễm: "... Tớ cảm thấy sẽ không đâu."

Thẩm Trĩ Tử rối rắm nhăn mày lại.

"Tớ có thể gãi hay không... " Vừa dứt lời liền duỗi tay chạm vào vết phồng.

Cận Dư Sinh vừa lúc tới để ăn cơm, liền chứng kiến cảnh tượng này.

Ánh mắt anh căng thẳng, vội bước nhanh đi qua, bang một tiếng đánh rơi tay Thẩm Trĩ Tử đang chuẩn bị cào cào trên vết thương.

"..."

Anh là chui từ dưới đất lên sao?

Thẩm Trĩ Tử khó hiểu: "Cậu chui từ đâu ra... Không phải, cậu vì sao lại đánh mình?"

Cô đâu có nhờ anh hỗ trợ dọn đồ vật...

Sửng sốt trong chốc lát Thẩm Trĩ Tử liền tức giận.

Người này tại sao lại như thế!

Không phân rõ trắng đen, đi lên liền đánh cô!

Làn da Thẩm Trĩ Tử rất trắng, chỗ bị đánh nhanh chóng xuất hiện vết đỏ. Cận Dư Sinh rõ ràng cũng sửng sốt một chút, trầm giọng: "Cái kia không thể đụng vào, sẽ nhiễm trùng."

"Tớ biết a." Thẩm Trĩ Tử ủy khuất muốn chết, cô lại không phải kẻ ngốc: "Vì thế mà cậu đánh tớ?"

"..."

"Bởi vì cậu mà người tớ chồng chất toàn vết thương."

"..."

Cận Dư Sinh thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Anh chỉ là cảm thấy nếu xông lên liền giữ chặt tay cô thì có vẻ quá mờ ám. Khả năng sẽ bị cô đánh chết.

Rốt cuộc có Tề Việt thảm bại ở phía trước.

Nghĩ nghĩ, thật sự không biết nên nói cái gì.

Cận Dư Sinh buông túi xách, đưa cho Thẩm Trĩ Tử một lồng cơm nhỏ: "Cái này cho cậu."

Thẩm Trĩ Tử tiếp nhận lồng cơm, đây là đồ thường ngày anh dùng để đựng đồ ăn sáng.

"Cậu đánh tớ, sau đó lại đem bữa sáng của cậu cho tớ ăn." Cô bình tĩnh trần thuật sự thật: "Cậu đây là đang bồi thường cho tớ?"

"Không phải, kia vốn dĩ chính là làm cho cậu." Chỉ là chưa kịp nói.

Thẩm Trĩ Tử sửng sốt.

Cô thong thả mà chớp chớp mắt, không kịp phản ứng, trong lòng thì như đang đốt pháo hoa.

Cậu ấy vì cái gì muốn đưa mình ăn?

Thầm Trĩ Tử liếm liếm môi.

Một cỗ tức giận trong lòng kia, đột nhiên liền biến mất.

Bốn bỏ năm lên, đây là đang bày tỏ tình cảm đi.

Trong lòng mừng như điên, Thẩm Trĩ Tử mặt ngoài vẫn ra vẻ rụt rè: "Cậu vì cái gì cho tớ cái này?"

Cận Dư Sinh lâm vào trầm mặc.

Bởi vì cô như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm ngăn kéo của anh.

Anh cảm thấy cô thích bữa sáng của mình.

Hơn nữa, càng quan trọng là...

Suy nghĩ nửa ngày, Cận Dư Sinh nói: "Tớ không muốn cởi quần áo..."

Dừng một chút, lại bổ sung: "Cho cậu xem."

Editor: Haha, đoạn cuối tớ cười đau cả ruột ấy, tội chị Tử, suy nghĩ quá nhiều rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Làm sao bây giờ? Mới viết đến chương 6 thôi mà tôi đã muốn xé quần áo Cận Dư Sinh rồi.

Tôi thật là cầm thú mà.

====

A, kỳ thực trong này có rất nhiều chyện đều là bản thân tôi tự mình trải qua rồi.

Cho nên, đừng làm theo...

Ví như vừa thấy tiểu soái ca, liền... ném bông thấm máu...

Mắt thấy đúng là không có máu đấy nhưng nếu bỏ miếng bông ra thì máu sẽ trào đó. TTvTT

====

Chuyện của Thẩm Trạm sẽ được giải thích rõ ràng sau nha.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.