Cố Ly thay quần áo xong mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, Lâm Yến đang tựa lưng trên sofa rũ mắt nghịch di động, hôm nay anh phối một chiếc sơ mi jean bên trong áo bành tô dài màu đen, làm yếu đi một xíu xiu cảm giác ngột ngạt của nó, nhiều chút không khí ung dung tùy ý.
Nghe thấy động tĩnh anh quay đầu, tầm mắt dừng lại trên mặt cô mấy giây, sau đó đút điện thoại vào túi đứng dậy, “Đi thôi?”
“Chờ một chút.” Cố Ly đi tới sofa lấy một chiếc áo hoodie đen từ trong túi mua sắm cho anh nhìn, “Hôm qua em mua lúc đi dạo phố với An Nghênh, anh thấy thế nào?”
Anh quét mắt nghiêm túc nói: “Rất đẹp.”
“Nó là của anh.”
“Hả? Mua cho anh?”
“Ừm… Quần áo tình nhân.”
Lâm Yến nhíu mày không nói.
Cố Ly thấp thỏm trong lòng, “Không thích sao?”
“Không phải.” Lâm Yến vội vàng mở miệng, anh tự trách gấp bội, “Cố Ly, anh thân là bạn trai có phải rất kém cỏi hay không? Không tặng em hoa hay quà, ngay cả quần áo tình nhân đều do em mua.”
“Anh đừng như vậy, em biết tính cách của anh, từ trước đến nay anh không thèm để ý những thứ này.” Cố Ly cảm thấy được anh yêu là đủ rồi.
Cô nói như vậy, trong lòng Lâm Yến càng khó chịu hơn.
Cố Ly quan tâm, thân thiện, ở cùng cô trong lòng cũng sẽ trầm tĩnh lại.
Nhưng anh hi vọng cô có thể càng để ý mong muốn của bản thân, Lâm Yến tiến lên, thoáng khom người nhìn thẳng vào cặp mắt cô.
Tiếng nói của anh như chuông đồng, từng chữ từng chữ nện vào trái tim cô.
“Cố Ly, em có thể yêu cầu anh, nếu anh làm không tốt, em cũng có thể nổi giận với anh.”
Lâm Yến dẫn Cố Ly đến tiệm cháo bên ngoài tiểu khu ăn sáng, hai người dựa theo khẩu vị của mình gọi cháo, thêm một vỉ bánh bao súp.
Lâm Yến còn cầm một quả trứng gà, anh khẽ đập một đầu vào thành bát, ung dung thong thả bóc, giữ lại vỏ phần đáy rồi đưa cho Cố Ly, Cố Ly nhận lấy ngoan ngoãn ăn.
Bánh bao súp tiệm này da mỏng lại dạng gân, cắn một cái tràn đầy nước súp, mùi vị rất ngon, Cố Ly không khống chế được mình ăn liền tù tì hơn nửa vỉ, dẫn tới việc ăn cháo được một nửa cô đã no mất rồi.
Lâm Yến ăn cháo xong ngẩng đầu thấy cô còn nửa chén cháo khoai lang, nói: “No rồi?”
Cố Ly ngượng ngùng “Ừm” một tiếng.
Anh gật đầu tự nhiên lấy bát cháo trước mặt cô, dùng luôn thìa của cô ăn.
Cố Ly cụp mắt nhìn chỉ tay của mình.
Hóa ra, mỹ vị khói lửa nơi phố thị, lãng mạn trong cuộc sống thường ngày, không khác như này là bao.
Sau khi Lâm Yến đưa Cố Ly về nhà cũng không đi thẳng đến công ty, anh chạy về nhà thay áo hoodie Cố Ly đưa, thêm cái áo len bên trong.
Đi tới trước gương lặp đi lặp lại nhìn nhìn, khóe miệng anh nhếch lên móc di động ra, lần đầu tiên chủ động gửi tin nhắn cho Tống Thời Viễn.
L: [Đẹp không?]
Khung chat hiển thị có người đang nhập, nhưng chậm chạp không thấy phản hồi.
Lâm Yến nhíu mày vừa định gửi một dấu chấm hỏi, bên kia lại đột nhiên gửi tới n dấu chấm hỏi.
Tống Thời Viễn: [??????????????]
Tống Thời Viễn: [Chính chủ đúng không? Hay bị hack?]
Lâm Yến đầu đầy mây đen, đầu ngón tay chuyển động rất nhanh.
L: [Cậu đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi?]
Anh không nhịn được xúc động mắng anh ta một câu, lại không nề hà phiền phức hỏi tiếp: [Nhìn có được hay không?]
Tống Thời Viễn: [Yến ca của tôi đương nhiên là nhìn được chứ! Đẹp trai muốn nổ tung!!]
Lâm Yến: “…”
L: [Tôi hỏi cậu thấy quần áo có đẹp hay không.]
!!!!!
Tống Thời Viễn trợn tròn cặp mắt khi nhìn tin nhắn này.
Thật sự cảm thấy người đang tám nhảm với mình không phải Lâm Yến, nhưng anh ta không dám hoài nghi Lâm Yến bị hack.
Anh ta chần chừ gõ hai chữ: [Rất đẹp.]
Lâm Yến thấy câu trả lời hài lòng lập tức gửi câu anh ấp ủ trong lòng từ lâu kia: [Cố Ly đưa đấy! Quần áo tình nhân!]
Tống Thời Viễn nhìn hàng chữ cuối cùng xác định người họ Lâm này đang có những hành động khó hiểu giống như bị hack.
Anh không biết làm sao đành buông tiếng thở dài, tình anh em nhiều năm như vậy sao bây giờ anh mới phát hiện Lâm Yến còn là một con quỷ ngây thơ ngạo kiều chứ?
Cũng đúng, anh phải bao dung với người đang rơi vào cái bẫy tình yêu nhiều hơn.
Anh không khoe khoang đồ đôi nhiều đếm không xuể của mình với An Nghênh, anh tự biết mình không muốn bị kéo vào danh sách đen, lúc này gõ ra lời Lâm Yến muốn thấy nhất.
Tống Thời Viễn: [Thật sự rất đẹp! Đã thế sau này các cậu sẽ càng có nhiều đồ đôi hơn nữa!]
Thật đúng là nói chuẩn đáy lòng Lâm Yến, anh lập tức thưởng cho Tống Thời Viễn một bao lì xì.
Tống Thời Viễn ở đầu bên kia mắt ngấn lệ, hôm nay, lần đầu tiên, chỉ bằng một câu nói đơn giản có thể chiếm tiện nghi từ trên người một tên vắt cổ chày ra nước.
Không còn gì tuyệt hơn, chỉ bốn chữ, cảm ơn Cố Ly!
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, Lâm Yến đến công ty cũng không ngừng lại.
Họp xong, việc đầu tiên anh làm không phải là giải tán, mà là kéo ghế ra đứng dậy lùi về phía sau mấy bước, nhàn nhạt hỏi mọi người đang ngồi: “Hôm nay tôi có gì không giống bình thường?”
Mọi người không nghĩ ra, không phải đều đẹp trai như thường ngày à.
Phan Thạch Bân giương mắt quan sát Lâm Yến từ trên xuống dưới mấy lượt, một thân đen như thường lệ, lạnh lùng lại cuốn hút, có gì khác đâu?
Chẳng qua… Hình như áo hoodie là đồ mới?
Anh ta sờ cằm một cái thử dò xét nói: “Bộ đồ này của Yến ca rất dễ nhìn haha.”
“Đúng chứ? Đây là đồ đôi Cố Ly đưa cho tôi.”
“Tốt lắm, giải tán, đi làm việc đi.” Lâm Yến cầm văn kiện lên đi tới cửa bỏ lại một câu, “Tiền thưởng tháng này của Thạch Bân tăng gấp đôi.”