Vừa vào cửa, Thang Tiệp đi đến, bà cầm một đôi dép mới.
Sở Dao nhận lấy, nhiệt tình cảm ơn.
“Đói chưa? Muốn ăn điểm tâm trước không?” Thang Tiệp thân mật hỏi, khoanh tay trước ngực, đứng sát Sở Dao và Chu Vọng.
Sở Dao định lễ phép từ chối, Chu Vọng nhanh nhảu nói, “Không cần đâu ạ, bọn con không đói.”
Bởi vì ống tay áo quá dài, lúc đổi dép, Sở Dao xắn tay áo lên, đồng phục rộng thùng thình càng làm tay cô thon gầy hơn.
Độ ấm quen thuộc từ cổ tay truyền tới, Chu Vọng cầm hai chiếc balo, tay kia kéo Sở Dao lên tầng.
Trong lòng Sở Dao thất thật ấm áp, ở chỗ xa lạ thế này, có người giữ chặt tay mình, tựa như trong bóng tối thắp lên một hy vọng sáng mong manh.
Gương mặt cô bắt đầu đỏ lên, cô sờ má, cúi đầu thẹn thùng đi về phía trước.
Sao Chu Vọng dám vậy, rõ ràng mẹ cậu còn đang ở đó cơ mà, tự nhiên không kiêng nể gì lôi kéo cô.
“Vậy tí nữa mẹ gọi các con xuống ăn cơm.”
Sau lưng chỉ còn lại tiếng của Thang Tiệp, cũng may bà không có biểu tình gì khác thường, Sở Dao thở phào, người nhà Chu Vọng đúng là rất dễ ở chung.
Nhà họ Chu có thư phòng dùng để học tập, Sở Dao cảm thán độ giàu có của nhà Chu Vọng.
Thư phòng ở tầng hai, vừa đẩy cửa ra thì có gió mát thổi đến, hình như điều hòa bật từ lâu rồi.
Sở Dao thấy hơi lạnh, cô kéo khoá áo đồng phục lên.
Sở Dao ngồi xuống, gió điều hoà thổi vào người cô, tóc mái bị thổi ngược lên, cô luống cuống vuốt xuống, lần đầu tiên đến nhà Chu Vọng, làm gì cũng không được tự nhiên.
Chu Vọng chỉnh hướng gió, tăng thêm vào độ.
Hai người cùng học bài, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chu Vọng đứng dậy, “Cậu ở đây nhé, mình sang phòng bên cạnh lấy mấy quyển bài tập, có mấy ví dụ mẫu, mình giúp cậu ôn lại.”
“Được.” Sở Dao vội vàng gật đầu, cô vươn vai trộm nhìn xung quanh.
Một lúc sau, Sở Dao mới phát hiện góc sô pha có một con mèo màu trắng, đôi mắt màu xanh da trời, trong suốt như pha lê, cao quý nhã nhặn.
Sở Dao như gặp được người quen, buổi sáng hôm đó, lúc đi học cô thấy con mèo này, hoá ra là Chu Vọng nuôi ư?
Thảo nào cô thấy con mèo này đi theo Chu Vọng với cả…
Chú mèo Ragdoll ngủ rất say, Sở Dao ngồi xổm xuống ngắm nó, nó liền mở mắt ra.
Chú mèo này cũng không sợ người lạ, lấy đà nhảy vào trong lòng Sở Dao.
Sở Dao ôm con mèo, sờ đầu nó.
“Dao Dao, vẫn học à?”
Sở Dao nghe thấy tiếng ngoài cửa, cô ôm con mèo ra mở cửa, “Sao thế cô?”
“Học lâu như thế rồi nghỉ ngơi một lúc cũng được, cô chuẩn bị cho hai đứa ít trái cây.” Thang Tiệp đặt trái cây lên bàn, nhìn Sở Dao, muốn nói lại thôi, “Tiểu Vọng không ở đây đúng không? Cô thấy nó ra ngoài mới vào đây.”
“Dạ?” Sở Dao không hiểu ý của bà.
Có vẻ quan hệ của Chu Vọng cùng mẹ cậu không tốt lắm….
“Lúc học Tiểu Vọng không thích bị quấy rầy, thế nên cô mới vào một chút,” Thang Tiệp nhíu mày, “Dì tắt điều hoà đi nhé, con mở cửa sổ ra cho thoáng, lát nữa hai đứa nóng thì lại bật nhé?”
“Được ạ.” Sở Dao đi đến bên cạnh cửa sổ, chuẩn bị mở ra.
Thang Tiệp thấy vậy nở nụ cười đi tới, sờ đầu chú mèo Ragdoll.
“Mèo nhỏ này… Vẫn đáng yêu như thế.”
Nói xong Thang Tiệp ra ngoài, Sở Dao mở cửa sổ, gió đêm thổi tới, sảng khoái thoải mái nhưng hơi lạnh.
Sở Dao ôm mèo con nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt xua đi vẻ chua xót trong mắt.
Khung cảnh ngoài cửa sổ cũng không tồi, cây cối tươi tốt được trồng san sát nhau, nếu không nhìn thấy người ngồi trên chiếc xe kia…
Người nọ cúi đầu xem điện thoại, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt, gương mặt cậu rất tuấn tú.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, vẻ mờ mịt trên khuôn mặt cậu cũng toả ra khí chất lạnh lùng xa cách.
Tựa như nhận ra có người đang nhìn mình, người nọ ngẩng đầu, Sở Dao không kịp tránh, ánh mắt hai người chạm nhau.
Người nọ cười cười, ánh mắt nhìn chú mèo trong lòng Sở Dao, rảo bước về phía cô.
Sở Dao cả kinh, sợ hãi đóng cửa sổ lại.
“Dao Dao?”
“Ơi?” Người Sở Dao run lên, cô xoay người thở phào một hơi.
Suýt thì bị hù chết…
“Mình tìm được quyển này, mấy bài trong này hơi nhiều nhưng hay lắm, mình cũng đã đánh dấu trên đó rồi, cậu mang về xem cũng được.”
Chu Vọng mỉm cười, cậu nhìn thấy chú mèo, đột nhiên không cười nữa, dù không nói gì, cả người cậu cứng đờ.
“Chu Vọng, cậu sao thế?” Sở Dao cúi đầu nhìn chú mèo trong ngực mình, lại ngẩng đầu nhìn Chu Vọng, vẻ mặt mờ mịt.
Ngay sau đó tiếng mở cửa vang lên.
“Mèo của tôi ngoan chứ?” Chu Ngự đi vào thư phòng, vắt chân dựa lưng vào tường, tay đút trong túi quần, khoé miệng nhếch lên.
“Đây là… mèo của cậu ư?” Sở Dao sợ hãi, chú mèo nhỏ nhìn thấy chủ của mình, nó nhảy xuống chạy đến bên cạnh Chu Ngự, cắn ống quần cậu.
“Cậu không biết à, người ưa sạch sẽ như Chu Vọng làm sao mà nuôi mèo được? Cậu không biết Chu Vọng có thói quen ở sạch à?” Chu Ngự tỏ vẻ kinh ngạc, cậu giơ chân lên nhưng chú mèo vẫn cắn quần cậu, “Mèo con, đi ăn cơm!”
Thế là một người một mèo bước ra ngoài
“Xin lỗi Chu Vọng, mình không biết…”
“Không sao, đi xuống ăn cơm thôi.” Chu Vọng nhanh chóng chuyển đề tài.
Cậu không biết Sở Dao xin lỗi vì con mèo kia hay là không biết thói quen của mình, dù sao Chu Vọng cũng không muốn nhắc lại chuyện này.
“Cậu với cậu ta…” Cho dù Chu Vọng nói không sao, Sở Dao vẫn cảm thấy xấu hổ, “Mình cho rằng…”
“Cậu ta là Chu Ngự, bọn mình là anh em cùng cha khác mẹ.” Chu Vọng nhàn nhạt trả lời.
Thì ra là vậy, Sở Dao cũng hiểu được sự hoang mang trong lòng cô.
-
Trên bàn ăn, Sở Dao chậm rãi ăn cơm, không chủ động nói chuyện.
Ngồi cạnh cô là Chu Vọng và Chu Ngự.
Thang Tiệp chủ động nói chuyện.
“A Ngự, dì không biết hôm nay con về nhà ăn cơm, nếu biết trước thì đã làm mấy món con thích rồi.”
“Mấy món này cũng được.” Chu Ngự ăn cơm, miệng thì bảo thế nhưng còn chưa động đũa, “Ngửi thôi cũng thấy ngon rồi.”
Chu Ngự ngồi đây làm Sở Dao càng khẩn trương, vừa nãy lúc cậu ngồi xuống, trái tim Sở Dao còn đang bình thường, đột nhiên đập loạn xạ.
Cô rất ít khi gặp những người như Chu Ngự, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không biết phải ứng phó như thế nào.
“Xí.”
Một giọng giễu cợt cất lên, không rõ nói đến ai.
Sở Dao đặt đũa xuống, vì bảo vệ hình tượng của mình mà cô ăn rất chậm, một tiếng cười này làm vỏ bọc nguỵ trang của cô như bị nhìn thấu, không có cách nào che đậy, tâm trạng Sở Dao trầm xuống.
Loại cảm giác bị nhắm đến này thật sự rất tệ.
Ghế đang ngồi bị kéo lệch sang trái, Sở Dao phản ứng nhanh, ngồi thật vững.
Chu Vọng buông tay đang cầm chân ghế, bình tĩnh gắp đồ ăn cho Sở Dao.
“Dao Dao, thế nào?” Thấy Sở Dao không nói chuyện, Thang Tiệp hỏi cô.
“Ngon lắm ạ, tay nghề của cô tốt quá, sau này con phải học hỏi cô mới được.” Sở Dao lễ phép trả lời.
Thang Tiệp vui vẻ cười ra tiếng, “Vẫn còn nhiều lắm, để dì múc cháo cho con.”
Sở Dao chưa kịp từ chối, trên bàn còn lại ba người, không khí càng thêm ngại ngùng, Sở Dao dừng đũa.
Cô quay đầu đi, nhìn về phía Chu Vọng, “Chu Vọng, mình no rồi…”
Sở Dao chớp mắt, hy vọng Chu Vọng sẽ giúp cô, “Muộn rồi, nếu mình không về thì mẹ sẽ lo lắng.”
Thang Tiệp quay trở lại vừa vặn nhìn thấy tình huống này, bà ngăn lại, “Dao Dao, ăn thêm chút nữa, con là con gái mà ăn ít quá, tí nữa sẽ đói.”
“Không cần đâu dì, con thật sự phải về rồi ạ.”
Sở Dao xua tay, cô khoác cặp sách lên.
“Vậy thì để A Ngự tiễn con.” Ánh mắt Thang Tiệp rũ xuống, “A Ngự lái xe sẽ rất nhanh.”
“Tại sao?” Chu Vọng bất mãn nhìn về phía Thang Tiệp, trong mắt toàn là sự xa lạ, trả lời rõ ràng từng chữ, “Đây là bạn của con.”
Chu Ngự nhún vai, cậu không quan tâm, “Được thôi, nhưng mà dì à, dì không sợ con lại quăng người ta ngã xuống mương ạ? Con gái mà bị thương ở mặt thì không tốt lắm.”
Sở Dao nghe xong, lại nhớ đến buổi họp phụ huynh, trên mặt Chu Vọng có vết trầy da, lúc ấy cô hỏi nhưng cậu không chịu nói, nên cô đành thôi, chẳng lẽ là do Chu Ngự lái xe lai Chu Vọng rồi ngã xuống mương sao?
“Đi thôi, mình đưa cậu về.” Chu Vọng ra ngoài.
“Tiểu Vọng!” Thang Tiệp vội vàng ngăn cậu lại: “Ba con sắp về rồi, nếu không thấy con ở nhà học thì sẽ không vui.”
Chu Vọng ngẩn ngơ quay đầu lại, đáy mắt ánh lên tia sáng, cậu cười khổ: “Được, vậy cứ làm theo ý mẹ đi.”
“A Ngự, làm phiền con rồi.” Thang Tiệp dịu dàng cười như cũ, kéo quai cặp đã bị tuột của Sở Dao lên, “Đi đường nhớ chú ý an toàn nhé.”
Sở Dao trơ mắt nhìn Chu Vọng lên tầng, không hiểu tại sao, thấy Chu Vọng không phản kháng, cô đành đi theo Chu Ngự ra cửa.
“Sợ cái gì, tôi cũng không làm gì cậu.” Chu Ngự đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, “Đội cẩn thận vào, ngã vỡ đầu tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Sở Dao chưa đi xe máy bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên cô cầm mũ bảo hiểm, sờ soạng hồi lâu mới cài được quai mũ.
Chu Ngự đứng bên cạnh, cậu chống tay lên xe nhìn cô, lúc sau mới kiểm tra quai mũ cho Sở Dao.
Lúc hai người ở gần nhau, Sở Dao cảm nhận được hơi thở hoàn toàn khác so với Chu Vọng, hoang dã và mất kiểm soát.
“Không ngờ Chu Vọng sẽ đưa cậu về nhà.” Chu Ngự sải bước ngồi lên, “Lên xe.”
Sở Dao sửng sốt vài giây, do dự lên xe, tay không biết để đâu, đành phải nắm lấy thanh chắn phía sau xe.
“Quan hệ giữa cậu và Chu Vọng không tốt à?” Sở Dao cảm thấy ngạc nhiên trước sự to gan của mình, trước mặt Chu Vọng còn không dám hỏi, vậy mà lại hỏi câu đấy trước người lạ như Chu Ngự.
“Cũng tạm, tôi là anh cậu ta, cậu ta là em tôi, anh em đánh nhau là chuyện bình thường.” Giọng điệu Chu Ngự vẫn nhẹ nhàng, hoàn toàn không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của Sở Dao.
“Buổi sáng hôm đó rõ ràng tôi…”
“Buổi sáng hôm đó? Đó là em trai không nghe lời, anh trai mới phạt chút thôi.” Giọng nói của Chu Ngự lạnh đi, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại, “Vẫn ổn.”