Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

Chương 3



Vì còn dư âm của mấy ngày trước, trời vẫn còn sương mờ, bầu trời xám xịt kèm theo vài hạt mưa lác đác.

Sở Dao đeo cặp ở một bên vai, thong thả bước đi, vì phòng trời mưa nên một tay cô cầm ô, một tay cầm bánh bao, tiện thể mua chai sữa chua, vẫn là nhãn hiệu cô thường uống.

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Sở Dao mỉm cười, quay lại mua thêm chai nữa rồi mới tiếp tục đến trường.

Mặc dù trời mưa, nhưng khi xe máy phi qua, bụi vẫn bốc lên mù mịt, Sở Dao cau mày, huơ tay, đúng lúc nhìn thấy dải ruy băng màu đỏ treo phía sau xe máy.

Đôi giày vải màu trắng của cô bị dính ít bùn đất, Sở Dao lấy khăn giấy ra lau, vết bẩn lại càng loang lổ hơn.

Sở Dao rầu rĩ không hiểu vì sao hôm nay cô lại có thể đen đủi thế, cô vứt túi bánh bao đã ăn xong vào thùng rác, không suy nghĩ nhiều nữa mà rảo bước tới trường.

Cách trường học khoảng chừng một con phố, Sở Dao đi bộ trên vỉa hè.

Đột nhiên bên cạnh có một chú mèo chạy như bay qua đường lớn, xe ô tô đi ngang qua nhanh chóng bíp còi, còn mở cửa sổ mắng vài câu.

Sở Dao lo lắng cho an nguy của nó, cô chạy theo hướng chú mèo chạy, bây giờ đến lớp vẫn sớm, cô vẫn còn nhiều thời gian.

Chú mèo chạy vào một con hẻm nhỏ, chỉ còn lại mấy tiếng kêu không rõ, Sở Dao chăm chú lắng nghe, xác định phương hướng, lúc đi đến, một tấm vải đỏ quen thuộc phất phơ trong gió.

Quen quá…

Sở Dao khoác lại chiếc balo rũ xuống bên vai, nhìn kĩ tấm vải đỏ và chiếc xe máy.

Đây không phải chiếc xe máy vừa phi qua cô sao?

Sở Dao trốn sau góc tường, cô chỉ thấy được nửa chiếc xe, cô nép mình vào góc tường, nhìn về phía trước.

Bên cạnh chiếc xe là một thiếu niên, cậu mặc quần áo màu đen, mũ lưỡi trai màu đen, trông rất giống một tên côn đồ.

Cậu thiếu niên nghiêng đầu, tỏ vẻ không vui.

Sở Dao đứng xa, không nghe thấy cậu đang nói gì, góc nhìn của cô bị khuất, không biết cậu nói chuyện với ai.

Chú mèo đã biến mất không thấy đâu, Sở Dao buồn chán, mới sáng sớm, vận may của cô kém đến mức hai lần thấy người ta cãi nhau.

Lúc này thiếu niên áo đen cởi mũ ném xuống đất, một người khác cũng bị ngã theo.

Cặp sách bị cậu mở ra, sách vở và đồ đạc bên trong đều bị ném trên mặt đất, chỉ có ví tiền là cầm trên tay, cậu đưa mắt nhìn số tiền bên trong ví, khinh thường đóng lại, ném chiếc ví lên người nằm trên đất, như thể cầm phải vật gì ghê tởm.

Sở Dao nhìn chàng trai mặc áo đen rồi nhìn chiếc ví, cuối cùng cô nhìn người đang nằm dưới đất, người này…

Chu Vọng?

Trong lòng Sở Da bùng lên lửa giận, cô khắc sâu dáng vẻ của Chu Vọng trong lòng, chỉ cần thấy bóng của cậu cô cũng nhận ra.

Cô không trốn nữa, bước ra từ trong góc thường, chạy đến nhặt đồ đạc rơi trên mặt đất, cất vào trong cặp.

“Sở… Sở Dao? Sao cậu lại ở đây?”

Chu Vọng chống hai tay xuống đất, giọng nói khàn khàn, xen lẫn cả kinh ngạc.

“Chẳng nhẽ tớ lại trơ mắt nhìn cậu bị bắt nạt sao?” Sở Dao không trả lời câu hỏi của Chu Vọng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó đỡ Chu Vọng đứng dậy, phủi bụi bẩn trên đồng phục của cậu, đưa cặp sách cho cậu rồi nhìn về chàng trai mặc đồ đen.

Khoảnh khắc nhìn thấy người ấy, Sở Dao vô cùng ngạc nhiên.

Người này… Cậu chính là người hôm qua cầm cây gậy dài trong tay, nhưng Sở Dao lại cực kì ấn tượng với khí chất trên người cậu.

Lần đầu hai người gặp nhau, Sở Dao nói xin lỗi, lúc ấy cô không để ý lắm.

Bây giờ gặp lại, cô mới phát hiện trên người chàng trai này như y côn đồ, vẻ ngoài hung hăng, ngang tàn khác hẳn dáng vẻ thư sinh của Chu Vọng.

Sở Dao đưa mắt nhìn vài lần rồi dừng lại, đồng phục và bộ đồ đen đối lập nhau, Sở Dao bỗng nhiên cảm thấy cô so sánh cậu với Chu Vọng thì thiệt cho Chu Vọng quá.

“Mặc kệ cậu là ai, chỗ này rất gần trường cấp Ba số 1. Nếu việc này lớn chuyện, giáo viên sẽ đứng ra giải quyết.”

Sở Dao biết bản thân không thể giúp Chu Vọng được, vì thế cô lấy trường học ra đối phó.

“Ồ? Chu Vọng, đây là bạn cùng lớp của mày à?”

Chàng trai đó lên tiếng, giọng nói hoàn toàn khác với Chu Vọng, giọng cậu trầm lắng, hành động dứt khoát.

“Buổi chiều tan học nói sau, bây giờ tao phải đi học.”

Chu Vọng cầm cặp sách đi về hướng ngược lại, không để ý tình hình phía sau.

Sở Dao nhìn chàng trai mặc áo đen, lần này cô không so sánh cậu với Chu Vọng nữa, bởi vì ấn tượng của cô với cậu rất tệ.

Cô chạy theo Chu Vọng, nhỏ giọng hỏi Chu Vọng có bị thương ở đâu không.

Chu Vọng chỉ lắc đầu không trả lời. Bấy lâu nay Chu Vọng vẫn luôn ưu tú xuất sắc, lớp vỏ ưu tú ấy như cái lồng sắt giam cầm cậu, dù phải chịu bao nhiêu tổn thương thì bên ngoài vẫn sẽ là bộ dạng đó, sẽ không thay đổi, không lộ ra bất kì chuyện khác thường nào.

Khói xe vụt qua giống như nửa tiếng trước, Sở Dao biết đó là ai, nhưng không giống lần trước, lần này cô không nhìn theo mà tiếp tục đỡ Chu Vọng đi về phía trước.

Trong lớp.

Chu Vọng không nói nhiều, nhưng Sơ Dao cảm thấy cậu rất khác so với trước đây.

Làm gì có ai một ngày làm xong cả quyển đề minh họa, lại còn là môn Vật lý nữa chứ?

Định dùng bài vở để đỡ tức hay gì?

Giờ ra chơi, Chu Vọng ra khỏi lớp, Sở Dao cầm quyển đề minh họa môn Vật lý, đáp án gần như đúng hết, các bước giải còn được viết rõ ràng bên cạnh khiến nghi ngờ của Sở Dao lập tức tan biến.

Đây mà là người bình thường hả?

Tiết tự học cuối cùng, Sở Dao không nhịn được nữa, cô hỏi: “Chu Vọng, cậu có chuyện gì thế?”

“Sao thế? Chuyện gì cơ?” Chu Vọng hỏi ngược lại.

Sở Dao không nói nên lời, đột nhiên cô không biết hỏi tiếp thế nào: “Cả ngày chỉ làm mỗi đề Vật lý, khéo đầu cậu bị chập mạch đấy.”

“Không đâu, với thực lực của cậu, cậu cũng có thể làm đề Tiếng Anh cả ngày cho xem, có khi còn làm rất nhanh nữa cơ.”

Chu Vọng trả lời, trên mặt không có điểm khác thường nào.

“Chuyện lúc sáng ấy, cậu…”

Sở Dao nhát gan, cô chỉ dám nói nửa câu.

“Cậu muốn biết à?” Chu Vọng không viết nữa, cậu nhìn thẳng vào mắt cô.

Thời gian như dừng lại, ánh mắt Chu Vọng giống như xoáy nước, khiến Sở Dao bị hút vào, cô sẵn sàng đắm mình trong ánh mắt ấy, không cần biết vòng xoáy đó có phải là bi kịch hay không.

“Không, Chu Vọng, tớ đang đợi cậu nói thôi.”

Sở Dao bỗng nhiên cảm thấy Chu Vọng trước mặt cô có chút xa lạ, Chu Vọng trong mắt cô luôn luôn là dáng vẻ ‘con nhà người ta’, những thú vui tiêu khiển đều không liên quan đến cậu.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng chưa từng nghĩ Chu Vọng sẽ có liên quan đến đám côn đồ ngoài kia, Chu Vọng trước mắt này với Chu Vọng trong lòng cô khác nhau một trời một vực, cô thấy không quen chút nào.

“Cậu quen biết người đó à?” Sở Dao lại hỏi.

“Không quen.” Chu Vọng không nhìn cô nữa, cậu khựng lại mấy giây rồi lại tiếp tục làm bài, ánh mắt tối sầm.

Sở Dao hơi nghi ngờ, rõ ràng người kia với Chu Vọng nhìn rất giống nhau, nhưng Chu Vọng không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi, đây là sự tôn trọng của cô.

“Tí nữa tan học cậu giảng đề Vật lý cho tớ đi.” Lời nói của Chu Ngự đột nhiên hiện lên trong đầu Sở Dao, cô sợ cậu sẽ gặp lại người kia, thế nên bày ra kế này.

Cô không muốn Chu Vọng dính líu gì đến người đó, có lẽ đây là sự ích kỷ của cô, cô không muốn ai đó phá hoại hình ảnh tốt đẹp của Chu Vọng trong mắt mình

“Tan học sao…” Chu Vọng cau mày, điện thoại cậu rung lên.

Sở Dao cũng nghe thấy tiếng rung, hôm nay Chu Vọng không tắt điện thoại mà để chế độ rung.

Chu Vọng không trả lời Sở Dao ngay mà lấy điện thoại ra xem trước.

[Tốt nhất là tan học xong thì giải quyết một thể đi, đừng để tao bị leo cây như lần trước, nhân tiện, cô gái hôm nay xinh xắn đó, nhìn được ghê. Anh hùng cứu mỹ nhân à? Đúng là chỉ có mày mới có loại chuyện này.]

Chu Vọng tắt điện thoại, “OK, cậu cần giảng bài Vật lý của sách nào?”

Sở Dao thấy cậu đồng ý, cô vội lấy ra mấy quyển, “Nhiều lắm, gần đây không hiểu sao tớ nhìn đề nào cũng không làm được.”

Tự học buổi tối chỉ có lớp 12, lớp 11 hết học hết chiều là tan học, nếu muốn tự học thì ở lại lớp, lúc về chỉ cần khóa cửa là được.

Xuân qua hạ tới, sau khi tiếng chuông tiết cuối cùng vang lên, trời vẫn chưa tối.

Giảng xong một đề thì trời cũng tối.

Chu Vọng biết Sở Dao cố tình nhờ cậu, nhưng cũng không để ý.

Mãi cho đến khi ánh đèn vàng hắt lên ngoài cửa sổ, Sở Dao mới chịu dừng lại.

Cô nghĩ trời tốt thế này rồi, Chu Vọng chắc sẽ không đi đến chỗ hồi sáng nữa.

“Được rồi, ngại ghê, làm phiền cậu quá.” Sở Dao cất sách vở bày kín trên mặt bàn, động tác cực kì chậm.

“Cậu khách sáo với tớ làm gì? Còn câu câu nào muốn hỏi không?”

Chu Vọng hỏi, ánh mắt nhìn thoáng qua điện thoại, sửng sốt vài giây, cậu khẽ cười, ngẩng đầu nhìn cô.

Sở Dao cảm thấy mình hoa mắt, dường như cô thấy sự lạnh lẽo trong nụ cười của Chu Vọng, Sở Dao lắc đầu, gạt suy nghĩ này đi.

Sao có thể thế được.

Chu Vọng sẽ không thế đâu.

“Tớ về trước đây.” Sở Dao nói.

“Muộn rồi, để tớ đưa cậu về.” Chu Vọng đi theo Sở Dao.

Sở Dao cảm thấy mình làm phiền Chu Vọng, vội vàng xua tay, “Không cần đâu Chu Vọng, giờ muộn lắm rồi.”

“Cậu mau về nhà đi, không thì ba mẹ cậu sẽ lo lắm đấy.”

Đã đi khỏi khỏi trường một quãng xa, đến ngã ba, cô nói.

Giọng nói của cô như tia sáng rực rỡ trong đêm tối, Chu Vọng mỉm cười: “Được rồi, vậy trên đường cậu nhớ chú ý an toàn nhé…”

“Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ nha.”

Sở Dao vẫy tay chào cậu, nhìn cô tung tăng về nhà, cậu không cười nữa, ném balo xuống bụi cỏ.

Chu Vọng quay lưng lại, tay cậu nắm chặt: “Đi ra đi Chu Ngự.”

“Chậc, Chu Vọng, để tao đợi mày lâu như vậy khó chịu hơn cả việc mày cho tao leo cây.”

Trong đêm tối, thiếu niên mặc đồ đen đi ra từ sau cây, mặt có nét giống Chu Vọng.

Cậu tên là Chu Ngự.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.