Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 36: Hồi ức đại học (9)



Thợ gõ: Dờ

Có lẽ cảm nhận được con trai mình đã trở lại, Biên Hoài Viễn lấy lại ý thức ngay đêm Biên Thành về nước.

Mí mắt nặng như chì, mở ra nhắm lại mấy lần, cuối cùng ý thức của ông dần dần nổi lên mặt nước trong tầm mắt mơ hồ. Ánh sáng trong phòng bệnh hơi lờ mờ, từng hơi thở đều nặng nề như mang theo cảm giác tắc nghẽn. Tiếng tích tắc đều đặn của thiết bị y tế vang bên tai, đó là mối liên hệ của ông với thế giới này, âm thanh đều đặn cho ông biết rằng mình vẫn còn sống.

Ông có thể cảm nhận được cơn đau sau phẫu thuật như dòng nước ngầm dưới đáy biển, nhưng giờ đây nó đã được che lấp bởi những con sóng ấm áp của thuốc an thần.

Bác sĩ nhanh chóng chạy đến kiểm tra các dấu hiệu hồi phục của ông, xác nhận nhịp tim và huyết áp của ông ổn định, khả năng cử động chân tay.

Khi ý thức trở nên rõ ràng hơn, Biên Hoài Viễn cố gắng cử động ngón tay để lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.

Bác sĩ hỏi ông có biết chuyện gì đang xảy ra không, có cảm thấy tê rần hay ngứa ran ở chân tay không.

Bian Hoài Viễn lắc đầu, nhìn về phía sau lưng bác sĩ - Biên Thành đang đứng ở đó.

Bác sĩ ghi chép câu trả lời của ông, quay lại nói với Biên Thành: "Bây giờ ông ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần phải theo dõi trong 12 giờ."

Biên Thành gật đầu cảm ơn, đi đến bên giường kéo ghế ngồi xuống, hỏi bố có muốn uống nước không.

Biên Hoài Viễn lắc đầu, lặng lẽ nhìn anh: "Bố mơ thấy những chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước."

Bàn tay anh dừng lại trên cốc nước.

"Con còn nhớ lúc con 11 tuổi không?" Biên Hoài Viễn nói, "Con đang tập huấn ở Nam Kinh cho vòng chung kết IMO, lúc đó con chỉ lớn như thế này thôi." Cơ bắp của ông vẫn bị tê liệt nên không thể ra hiệu bằng tay, chỉ có thể hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ qua biểu cảm nét mặt.

Đương nhiên là Biên Thành vẫn nhớ, anh nhớ mọi chuyện rất rõ ràng.

"Hai năm trước đó, đội tuyển quốc gia đều giành được huy chương vàng. Huấn luyện viên muốn giành ba chức vô địch liên tiếp nên con phải chịu quá nhiều áp lực, cả đêm không được ngủ, " Biên Hoài Viễn nói, "Lần nào bố đến thăm con, con cũng xị cả mặt ra, không tươi cười lúc nào cả. Lúc ấy bố nghĩ, con thích Toán học như vậy, sao có thể để cho niềm đam mê biến thành nỗi giày vò được, thế là bố lấy xe lén đưa con về nhà."

"Cuối cùng huấn luyện viên gọi điện mắng bố một trận, thế là bố lại quay về."

"Đúng vậy," Biên Hoài Viễn nói, "Nhưng ít nhất chúng ta đã chơi cả một ngày ở hồ Huyền Vũ."

Vẫn còn rất nhiều ký ức đẹp đẽ được giữ lại.

"Sau đó bố không làm như vậy nữa," Biên Hoài Viễn nói, "Bố muốn tìm cách khác để làm con vui lên, nhà chúng ta không có gien hài hước, bố đành phải lên mạng tìm những câu chuyện cười để kể cho con nghe mỗi lần đến gặp con. Đáng tiếc là thằng nhóc nhà con quá khó dỗ, chưa từng cười một lần nào."

"Những câu chuyện cười ấy thực sự rất nhàm chán."

Biên Hoài Viễn thở dài, nhìn lên trần nhà: "Sau đó bố tỉnh giấc, cảm giác như giấc mơ này là từ kiếp trước vậy."

Biên Thành im lặng thu tay lại, đặt ở mép giường bệnh, cách bàn tay đang cắm kim của bố chỉ một khoảng cách rất nhỏ.

Biên Hoài Viễn hơi nghiêng đầu nhìn anh, tóc cọ vào gối đầu: "Sao chúng ta lại thành ra thế này?"

Chủ đề này chính là thanh gươm của Damocles, việc nó rơi xuống chỉ là vấn đề thời gian. Bây giờ, người nằm trên giường bệnh đã chủ động cắt đứt sợi lông ngựa ấy.

"Bố đã gặp bà ấy sau khi mẹ con qua đời," Biên Hoài Viễn nói, "Bố không biết tại sao con lại nghĩ về bố như vậy. Bố và mẹ con cùng học đại học, tình cảm suốt hơn hai mươi năm trời, lẽ nào con nghĩ đều là giả dối sao?"

Biên Thành nhìn máy điện tâm đồ bên cạnh, vòng cung màu xanh chậm rãi chuyển động: "Lúc đó con giận quá nên nói năng không suy nghĩ, bố đừng để bụng."

"Bố đối xử với mẹ con không tốt ư? Hay bố đối xử với ông ngoại không tốt?" Biên Hoài Viễn thở gấp, ngón tay run rẩy, "Một người có thể diễn xuất hơn hai mươi năm? Sao con có thể nghĩ như vậy được chứ?"

Biên Thành vô thức nắm lấy tay ông. Dù thế nào, đây cũng là bố của anh. Dù ở giữa đã có mười năm chia cắt, có dối trá, nghi ngờ và hận thù, nhưng bàn tay cùng nhau xếp Lego khi còn nhỏ, tiếng đọc sách ru ngủ bên đầu giường, quả bóng lăn trên bãi cỏ, tất cả những chuyện đó đều là sự thật.

Đối với bản thân anh - phần lớn thời gian, bố anh thực sự là một người cha tốt.

"Bố, đừng kích động, bố vừa mới bình phục, bác sĩ nói bố cần nghỉ ngơi." Biên Thành chậm rãi nói, giọng điệu mang theo một chút trấn an, "Con đã nói rồi, đều là những lời lẽ khi tức giận mà thôi."

"Bố chỉ là một người đàn ông bình thường thôi," Biên Hoài Viễn nói, "Khi một cô gái xinh đẹp trẻ trung tiếp cận thì khó mà không động lòng... Bố không mong con sẽ hiểu, nhưng mà... con không thể... coi bố là... một người phạm tội như vậy được. Con không thể chối bỏ bố như vậy..." Ông ngừng lại một lát, "Khi nghe con nói những lời ấy, bố cảm thấy mình như bị đâm dao vào tim, không thể hít thở nổi. Lúc bố ngã trên sàn đã nghĩ rằng, có phải bố chết rồi thì con mới tha thứ cho bố hay không."

Bàn tay đang thõng bên người của Biên Thành bỗng nhiên run lên.

Anh nhìn người cha vừa trở về từ cõi chết, chợt nhận ra rằng có lẽ anh sẽ mãi mãi không thể nói với ông về cuộc hôn nhân của mình.

"Đừng nói đến chuyện tha thứ," Anh nói, "Chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, nếu bố nói cho con biết sớm hơn thì tốt rồi."

"Bố muốn con đi xem mắt cũng bởi hy vọng con được hạnh phúc," Biên Hoài Viễn nói, "Bố không biết mình có thể sống được bao nhiêu năm nữa với cái cơ thể này. Trước khi chết, nếu như được nhìn thấy con cưới vợ sinh con..."

"Đừng nói những lời xui xẻo như vậy," Biên Thành ngắt lời, "Bác sĩ nói ca phẫu thuật thành công, chỉ cần bố nghỉ ngơi thật tốt sẽ không có vấn đề gì."

Biên Hoài Viễn thở dài: "Bố biết, bố không ép con kết hôn với ai cả, con đi tìm một người con thích rồi sống cùng nhau được không? Bao nhiêu cô gái xuất sắc như vậy mà con không ưng ý một người nào?"

Biên Thành quyết định không tranh cãi về vấn đề xu hướng tính dục nữa.

"Bố," Biên Thành nói, "Chúng ta hãy thỏa thuận như những người đàn ông đi."

Biên Hoài Viễn nhìn hắn: "Thỏa thuận gì?"

"Con sẽ không tiết lộ xu hướng tính dục của mình, đảm bảo rằng không ai trong cái giới này biết con trai bố là người đồng tính," Biên Thành nói. "Bố cũng đừng ra sức ép con phải kết hôn nữa."

Biên Hoài Viễn nhìn con trai mình, anh đang nhìn chằm chằm vào ông mà không hề dao động.

Ông nhìn xuống dưới, bàn tay khi xưa từng nhỏ bé đến mức có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, giờ đã có thể dễ dàng nắm lấy tay ông.

"Được rồi," Ông nói, "Được rồi."

Đình chiến tạm thời.

Biên Hoài Viễn quay đầu lại, nhìn thấy ly nước cạnh giường bệnh. Biên Thành cầm lên, đưa ống hút vào miệng ông. Nước chậm rãi chảy lên theo ống hút, Biên Hoài Viễn muốn giơ tay lên cầm cốc nước, nhưng tay ông nhấc lên giữa không trung rồi chợt thõng xuống. Khoảnh khắc này, người trên giường đột nhiên trông già đi rất nhiều, cảm giác mong manh ấy khiến Biên Thành nhận ra rằng, anh đã thua rồi.

Sức khỏe ông còn yếu ớt, sau khi nói chuyện một lát, Biên Hoài Viễn lại chìm vào giấc ngủ. Biên Thành bước ra khỏi phòng bệnh, ngồi trên chiếc ghế dài nơi đứa em trai từng ngồi, nghĩ đến chồng mới cưới của mình.

Anh rời đi không lời từ biệt để đến với bờ bên kia của đại dương, cũng không để lại thông tin liên lạc. Đợi người ấy tỉnh lại trong khách sạn, phát hiện ra bên cạnh không có ai, chồng mới cưới đã biến mất không còn tung tích thì sẽ cảm thấy thế nào?

Biên Thành bực bội cào tóc và vùi mặt vào bàn tay. Anh nhất định phải tìm được người này, nhưng anh chẳng biết gì ngoài Văn Địch và cái tên tiếng Anh trùng với quá nhiều người.

Anh nhớ đến khuôn mặt trẻ măng của cậu trai ấy, mái tóc rối bời trong lúc ngủ, tiếng la hét ầm ĩ trong con hẻm vắng và nụ hôn nồng cháy trong sòng bạc. Những ký ức này quá sống động, giống như pháo hoa lóe lên trên vùng đất hoang tàn chết chóc.

Đối với người ấy, những ký ức này mang ý nghĩa gì? Có lẽ chỉ là vận xui từ trên trời rơi xuống mà thôi.

Ở một mức độ nào đó thì anh đã đoán đúng. Sau khi Văn Địch tỉnh lại, cậu đã gào khóc suốt hai mươi phút.

"Hắn ta cướp sắc thì cướp sắc, sao lại cướp cả tiền?" Văn Địch ôm quần áo khóc không thành tiếng, "Tiền thuê nhà, tiền ăn của tao..."

Tưởng Nam Trạch khoanh tay đứng nhìn mà tê cả chân, đỡ cậu dậy, xách ra khỏi khách sạn và ném cậu lên taxi: "Được rồi được rồi, tuy người ta lừa tiền lừa sắc nhưng ít nhất vẫn để lại cho mày nguyên bộ đồ lòng."

Văn Địch buồn bã nhìn cậu ta, không hề cảm thấy được an ủi: "Hắn ta lấy cả điện thoại di động của tao! Cái điện thoại tồi tàn ấy mà lấy làm gì? Tao còn bao nhiêu tiền điện thoại trong đó..."

Tưởng Nam Trạch thở dài, lấy điện thoại di động ra: "Tao cho mày cái của tao, mày dùng tạm trước đi."

Văn Địch nhìn chằm chằm điện thoại, rất muốn nhận những phải rụt rè để giữ lịch sự: "Thật sự cho tao à?"

"Dù sao thì tao đang định đổi cái mới, vứt đi cũng hơi tiếc." Tưởng Nam Trạch ném điện thoại vào trong ngực cậu, "Tao bảo mày tán tỉnh người đàn ông đó, cho nên việc này tao có một nửa trách nhiệm, cứ coi như tao bù đắp cho sự mất mát của mày đi."

Văn Địch sụt sịt, do dự một lát rồi cất điện thoại đi. Bây giờ cậu thật sự rất cần nó.

"Nếu phí sinh hoạt không đủ, tao sẽ cho mày vay một ít." Tưởng Nam Trạch lại nói.

Văn Địch suy nghĩ một chút, không khách sáo nữa: "Tao sẽ nhanh chóng trả lại cho mày."

Đêm xuân tươi đẹp chỉ là tạm thời, còn nỗi đau thì kéo dài vô tận. Trong hai tháng tiếp theo, cậu tìm được một công việc bán thời gian là gia sư online, lấp đầy cuộc sống du học của mình bằng những tiết học dồn dập. Tất cả các kế hoạch du lịch đều bị hủy bỏ và chi phí ăn uống liên tục bị cắt giảm.

Cậu vừa tính toán tiền lương dạy học sau khi bị trừ phí, vừa chửi tung đầu tên đàn ông vô danh ở trong lòng.

Cuối cùng cậu đã hiểu ra, mẹ kiếp đàn ông chẳng có thằng nào tốt cả. Từ hôm nay trở đi, nếu cậu ưng ý bất kỳ tên đàn ông nào thì cứ để tia sét bắn mù mắt cậu - tên có hiếu với trai hết thuốc chữa, không biết ăn năn hối cải!

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cuối cuối cùng... cũng về hiện tại rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.