Đừng Hò Hẹn Với Người Khác – Phạp Tước

Chương 23: Biến phòng thủ sang tấn công



Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc ngay sau ngày mưa, do không khí ẩm ướt cộng thêm nhiệt độ vừa phải nên hàng người đi qua đi lại cũng không cảm thấy quá nóng.

A Cửu và Tống Việt không được xếp thi chung một trường, cô thi ở trường trung học số 1 còn Tống Việt thi ở trường trung học số 2. Sau khi thi xong ra khỏi trường thì thấy anh đang đứng ở cổng trường đợi, tay anh cầm chai nước thong dong nói chuyện với Tạ Thanh Nhứ.

A Cửu vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh trong đám đông, cô thậm chí còn chẳng thèm chú ý đến Tạ Thanh Nhứ ở bên cạnh mà chạy thẳng về phía anh nhào vào trong lòng anh, chỉ ước mình thành bạch tuộc bám dính lấy anh mãi.

Tống Việt vừa cầm nước vừa vòng tay ôm eo cô, trán cô đụng phải cằm anh nhưng cô không có phản ứng gì cả, chỉ lo vùi mặt vào trong lòng anh như thế.

Anh muốn cười nhưng khóe mắt lại nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Tạ Thanh Nhứ, gương mặt bà in rõ câu “con gái lớn rồi không quản được.”

Người con gái phấn khích vô cùng, vài phút trước khi nộp bài thi trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến việc sau khi thi tốt nghiệp xong sẽ được nghe bí mật nhỏ của anh. A Cửu ôm chặt lấy anh ngẩng mặt lên khỏi lòng anh, đôi mắt đen to tròn của cô nhìn anh chăm chú, con ngươi lấp lánh ánh sáng đượm sự vui vẻ.

“A Nguyệt ơi, rốt cuộc bí mật nhỏ của cậu là gì thế?”

Tống Việt cúi đầu nhìn cô, anh bình tĩnh cong môi vỗ nhẹ vào lưng cô, nghiêng đầu ra hiệu cô nhìn sang bên cạnh.

A Cửu nhìn theo ánh mắt của anh.

Tạ Thanh Nhứ mỉm cười dịu dàng, hơn nữa còn tri kỷ đề nghị: “Có muốn mẹ tìm cho con một chỗ ngồi riêng để con thoải mái ôm ấp hôn hít không?”

A Cửu giật mình sợ đến mức vội vàng buông Tống Việt ra, cô chuyển sang đứng đàng hoàng bên cạnh mẹ mình, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con thi xong rồi.”

Tạ Thanh Nhứ: “Mẹ cũng không mù.”

Không chỉ nhìn thấy cô thi xong rồi mà còn thấy cô lao vào trong vòng tay bạn nam như đứa ngốc nữa, đúng là khiến người ta tức chết mà.

Tống Việt quay mặt sang chỗ khác cười khẽ, A Cửu thấy anh cười thì giả vờ chấp hai tay ra sau lưng lén véo vào cánh tay của anh một cái rõ đau, anh thôi cười ung dung trở tay nắm chặt lấy bàn tay của cô, ngón tay cái gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô.

A Cửu đang cúi đầu nghe dạy dỗ, cô cảm nhận được bàn tay đang chắp sau lưng của mình bị anh nắm lấy, nửa người cô tê dại, lời dạy dỗ vào tai trái ra tai phải mịt mù như đang nghe âm vang từ trên trời vọng xuống vậy.

Quá trình dạy dỗ một tiếng đồng hồ của Tạ Thanh Nhứ kết thúc cũng là lúc hoàn thành ngày thi tuyển sinh đại học đầu tiên.

Tối hôm đó A Cửu đi ăn tối cùng mấy bạn nữ có quan hệ tốt, Vân Miểu đã kìm nén ba năm trời rồi, hôm nay cuối cùng cô nàng cũng được giải thoát. Sau một lúc bàn bạc với đám người Lục Thanh Vân trực tiếp gọi mười chai bia liền, hoegaarden, wusu, rượu gạo, thanh đảo, snow mỗi loại 2 chai, bia vừa ra là cả đám bắt đầu uống.

Sau đó cả đám đều say khướt hết.

Lúc Tống Việt đang chơi game cùng với bọn Chu Bất Tỉnh thì nhận được điện thoại của A Cửu, buổi tiệc tốt nghiệp của anh với bạn mình kết thúc rất nhanh, vừa ăn xong anh đã gọi hỏi A Cửu đã xong chưa, nếu xong rồi thì anh đến đón cô nhưng cô nói rằng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, thành ra anh bị Chu Bất Tỉnh kéo đến tiệm nét chơi game giết thời gian với lí do “buổi tụ họp của con gái, con trai không nên xen vào.”

Giờ đây nghe thấy giọng nhuốm men say của A Cửu qua điện thoại khiến anh thấy rất buồn cười.

“Đừng uống nữa ngồi đó đợi tôi đến đón, nghe thấy chưa?”

Chu Bất Tỉnh ngồi kế bên chẳng biết A Cửu trả lời thế nào, cậu chàng thấy anh nhanh nhẹn đặt tai nghe xuống đứng dậy ra khỏi chỗ.

Chu Bất Tỉnh liếc mắt ra hiệu cho những người xung quanh, bỗng chốc cả đám đều thổn thức than ngắn thở dài.

“Người có bạn gái có khác, không giống đám chó độc thân chúng ta, không có bạn gái nên giờ đành phải ngồi ở tiệm nét chơi game.”

“Lảm nhảm cái gì đó? Nguyệt Nguyệt của chúng ta vẫn chưa theo đuổi được đâu đấy, các cậu đánh giá cậu ấy cao quá rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha.”

Tống Việt lười để ý đến bọn họ, anh ra hiệu mình đi trước xong xoay người đi ra cửa.

Anh là người đến đầu tiên, Vân Miểu và những người khác cũng gọi điện về cho gia đình, lúc này năm con người say khướt nằm hết trên bàn gấp khăn giấy, trông rất ngoan ngoan chứ không ồn ào hay quậy phá gì, yên tĩnh cực kỳ.

A Cửu đang chăm chỉ gấp những chiếc khăn giấy vuông vức thành hạc giấy, bên cạnh cô có hai con hạc đã được gấp xong, con thứ ba trong tay cô đã gấp được một nửa, có lẽ do đợi Tống Việt lâu quá nên cô vừa gấp vừa lẩm bẩm phàn nàn: “Sao vẫn chưa đến nữa….”

Mắt người con gái chợt sáng lên khi nhìn thấy anh, cô đưa hai con hạc giấy mềm oặt kế bên cho anh.

Tống Việt không nhận mà chỉ cúi đầu nhìn cô, A Cửu ngoan ngoãn ngồi thẳng, mắt cô ươn ướt cầm hạc giấy nhìn anh, trong mắt là sự mê man vì say rượu, ngoài ra còn có cả sự ngóng trông trong đó nữa.

“Đây là gì?” Anh cố ý hỏi.

“Là hạc giấy đó.” A Cửu chậm rì đáp lại.

Anh hỏi tiếp: “Sao cậu lại đưa hạc giấy cho tôi?”

A Cửu cũng không biết tại sao mình lại gấp hạc giấy đưa cho anh, đã vậy còn là một con hạc giấy bèo nhèo được gấp từ khăn giấy nữa. Người con gái nhíu mày suy nghĩ cả nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ ra được lý do nào, bèng hùng hồn nói: “Những thứ khác mình không gấp được, chỉ gấp được hạc giấy này thôi.”

Tống Việt bật cười.

“Cậu có thích không?” Cô cố gắng đứng dậy bước đến gần anh, nhưng được nửa đường thì bị anh ấn đầu bắt ngồi lại.

Anh buồn cười cầm lấy con hạc giấy mềm nhũn không xương trong tay cô, trả lời: “Thích.”

A Cửu nheo mắt lại: “Thích thật ư?”

“Thích thật mà, cậu uống bao nhiêu rồi?”

Anh đặt con hạc giấy lên bàn, khăn giấy nhanh chóng bị vết rượu trên bàn làm ướt, anh thấy vậy thì cầm nó lên đặt ở một nơi sạch sẽ khác.

Trên bàn có mười chai bia rỗng, mặc dù chỉ là bia nhưng uống chung như vậy rất dễ say, nhưng lá gan của mấy cô gái này cũng không nhỏ chút nào còn dám uống chung nhiều loại như vậy.

Một chai bia vô tình bị cánh tay người khác chạm vào lăn lóc xuống bàn, Tống Việt giơ tay đỡ chai bia đặt nó sang một bên.

A Cửu nhìn anh không chớp mắt, cô ôm mặt mình cười đắc chí: “Nhưng mình đâu hỏi cậu thích hạc giấy hay không.”

Anh quay đầu lại.

A Cửu chớp chớp mắt bạo dạn nhìn gương mặt đang suy tư của anh, hồi sau cô mím môi lại như đang ngại ngùng điều gì đó, sau đó cười cười hỏi lại anh: “Ý mình hỏi là cậu có thích mình hay không.”

Sau rượu rồi mà còn biết đặt bẫy chờ anh nhảy vào à?

Tống Việt dở khóc dở cười, anh im lặng một lát rồi bình tĩnh cúi người ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Ừ, tôi thích.”

A Cửu yên tâm nằm trong lòng anh giả vờ ngủ.

Chẳng bao lâu sau các anh chị của mấy cô gái này cũng nhanh chóng đi đến đưa họ về, người đến cuối cùng là Vân Lan anh trai của Vân Miểu, anh chàng thẳng tay vác em gái mình lên vai một cách thô bạo, tỏ vẻ ghét bỏ.

“Đợi đến mai dậy cho em đau đầu chết luôn đi, con nhóc thối.”

Nói xong anh chàng quay lại nhìn Tống Việt: “Lúc nãy làm phiền cậu rồi, giờ cậu chưa định đi à?”

Tống Việt muốn đi nhưng A Cửu lại không chịu nhúc nhích, cô cứ một hai kéo anh đòi ngồi thêm lát nữa.

Vân Lan hiểu ý, chào hỏi xong thì đưa Vân Miểu đi.

Tống Việt kéo cô gái nhỏ ra khỏi lòng mình, vừa kéo cô ra đã trông thấy đầu mũi của cô có dấu vết hồng hồng, anh nhíu mày nhìn xuống áo khoác của mình, khi nãy đầu mũi của cô đè vào khóa kéo màu bạc trên áo anh nên mới có dấu hồng hồng như vậy.

Anh cởi áo khoác ra đặt sang một bên rồi vuốt gọn mái tóc đang rối bù của cô lại, sau đó anh ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, chợt cảm thấy rất muốn cười: “Nói tôi nghe nào, sao cậu không muốn đi?”

A Cửu vẫn chưa say đến mức mê man nên cô chẳng có cảm giác gì, hiện giờ cô chỉ mới ngà ngà say mà thôi nên vẫn có thể biết được ai với ai, vẫn suy nghĩ được mặc dù suy nghĩ hơi chậm hơn bình thường một chút.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nhìn anh chăm chú, cô nghe anh nói vậy thì chậm rì nghiêng đầu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ hơn mười giây, suy nghĩ xong mới nghe theo ý muốn ban đầu của mình trả lời anh: “Vì mình muốn ở bên cậu.”

“Về nhà thì vẫn ở bên nhau được mà.”

“Cái đó khác lắm.” A Cửu lắc đầu, cô nắm lấy tay anh bắt đầu bình tĩnh khởi động cái đầu đang mê man của mình, lát sau cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của anh, lẩm bẩm một mình: “Nắm tay, A Nguyệt.”

Anh không nghe rõ nên hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Người con gái không để ý tới anh, năm ngón tay của cô len lỏi vào khe hở ngón tay của anh rồi nắm chặt lại, cô hài lòng mỉm cười: ” Mình và A Nguyệt đang nắm tay.”

Anh giật mình.

A Cửu giơ tay lên che mặt mình lại, nghiêm túc nói: “Chắc chắn A Nguyệt sẽ chẳng biết được mình đã viết bao nhiêu bí mật nhỏ về cậu ấy, vì mình giấu rất kỹ nên cậu ấy sẽ không thấy được đâu!”

Tống Việt nhớ lại cuốn nhật ký nữ tính mà anh đã thấy ở phòng cô vào năm ngoái kia, lúc đó trông cô hoảng hốt cực kỳ.

Cái gọi là bí mật nhỏ nằm trong cuốn nhật ký đó sao?

“Không phải đâu.” A Cửu vẫn lắc đầu, cô nhíu mày suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra, “Bí mật không nằm ở trong cuốn nhật ký, bí mật nằm ở một nơi khác.”

A Cửu thử đăng nhập vào tài khoản phụ mấy lần nhưng vẫn không được, người con gái tủi thân dứt khoát đặt điện thoại vào tay anh ra lệnh: “Cậu nhập đi.”

Tống Việt nhập mật khẩu vào tài khoản phụ của cô, cô thò đầu lại gần, đôi mắt dán sát màn hình điện thoại, cô giơ tay lướt lướt vài cái khiến những tâm tư nhỏ trong mấy năm nay hiện hết ra trước mắt anh.

Cô kéo mãi, kéo rất lâu mới tìm được dòng trạng thái đầu tiên.

“Mình muốn nắm tay A Nguyệt.”

A Cửu chỉ vào dòng tâm tư này sau đó chỉ vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, tự giơ ngón cái khen ngợi mình: “Điều này đã trở thành sự thật.”

Người con gái không để ý đến dòng “mình muốn hôn A Nguyệt” được mình bổ sung ở trên.

Tống Việt không xem tiếp những dòng trạng thái tiếp theo, anh nhìn dòng chữ trên điện thoại hồi lâu rồi thong thả ngước mắt lên, đôi mắt đen sẫm của anh quét qua từng centimet trên khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại trên khóe môi mím chặt của cô.



Ngày hôm sau lúc A Cửu thức dậy cảm thấy đầu mình đau rất nhiều, cô nằm phịch xuống giường giả chết một lúc lâu, cuối cùng khát đến mức không chịu nổi nữa phải đứng dậy đi lấy nước uống.

Hôm nay Tạ Thanh Nhứ phải đi làm, sáng sớm bà đã ra ngoài chỉ để lại một ly nước mật ong trong bếp, A Cửu uống nước xong lại nằm xuống giường tiếp như thể hồn đã rời khỏi xác, nhưng đầu cô cũng đã tỉnh táo lại.

Ba phút sau người con gái ngồi phắt dậy, cô sững sờ mò một lúc lâu mới tìm được điện thoại của mình rồi cẩn thận mở tài khoản phụ của mình ra, lúc nhìn thấy nút like của bản thân dưới bài đăng “mình muốn hôn A Nguyệt” bỗng thấy choáng cả người.

Tổng cộng có hai lượt thích, cái đầu tiên là đã thực hiện xong điều ước được nắm tay, mặc dù cô say thật nhưng cũng chẳng đến mức không biết gì, cô vẫn nhớ rõ tối qua mình đã làm những gì.

Cái lượt thích thứ hai là của bài đăng “mình muốn hôn A Nguyệt”, tại sao bài này cũng có lượt thích vậy trời?

A Cửu chẳng nhớ rõ tối qua mình có hoàn thành chuyện này đến cùng hay không, nếu không hoàn thành thì sao cô lại đắc chí tự thích bài đăng của mình cơ chứ?

Đã thích bài đăng có nghĩa là cô đã hoàn thành mục tiêu nhỏ này, nhưng cô không nhớ mình đã làm chuyện này!

Nếu đã thực hiện được rồi nhưng giờ lại không nhớ được gì, vậy chẳng phải sẽ rất hụt hẫng ư?

A Cửu vùi đầu vào gối, cô ôm lấy cái gối lăn qua lăn lại trên giường, lúc sắp lăn khỏi giường thì điện thoại đột nhiên vang lên.

– Vân Miểu: Hôm qua cậu có uống say không á?

– Vân Miểu: Mình kể cậu nghe trời ơi mình ngại chết mất thôi, hôm qua mình uống say xong xem trái thơm thành micro, đã vậy còn bị nó đâm vào tay nữa!

– Vân Miểu: Anh trai mình còn quay video cho mình nữa chứ, tức chết mất, giờ mỗi một lần mở lên xem lại là mình chỉ muốn giết ảnh!

A Cửu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua sau khi mình về tới nhà, lúc đó Tạ Thanh Nhứ dẫn cô đi tắm, cô ngồi trong bồn tắm nghịch bong bóng… Ngoại trừ việc chà hết mớ bong bóng lên người mẹ mình ra thì hình như cô chưa làm điều gì nhức nhối cả.

May mắn, may mắn ghê.

A Cửu rất vui vì tối qua mình đã khống chế được bản thân, nhưng cô vẫn không nhớ nổi mình có hôn Tống Việt hay không.

Vân Miểu vẫn chưa tin chuyện này lắm, cô nàng gọi thẳng hỏi: “Cậu uống say như vậy mà, sao không lợi dụng cơ hội này để xác định mối quan hệ này luôn?”

A Cửu: “Nhưng mình uống say rồi thì không biết bản thân đang làm gì nữa.”

“……… Nói cũng đúng.” Vân Miểu nói tiếp: “Không thì cậu hỏi thẳng cậu ta xem, cậu ta cũng chẳng thể để vậy không chịu xác định được.”

A Cửu đỏ mặt giơ tay che mặt lại: “Mình làm gì có gan hỏi chuyện này chứ.”

Vân Miểu giật dây: “Vậy cậu hôn cậu ta thêm cái nữa đi, dù có ra sao thì cậu cũng đâu có lỗ.”

Vốn dĩ A Cửu muốn kiên quyết từ chối nhưng lời đã đến đầu môi nhưng chẳng tài nào thốt ra được, tim cô đập thình thịch thình thịch bỗng thấy hơi chộn rộn.



Trước khi đi làm Tạ Thanh Nhứ có dặn trước với Tống Việt là sáng hãy đến xem A Cửu thế nào, sẵn tiện nhắc cô uống nước mật ong trong bếp.

Tống Việt dậy rất sớm, vừa mới sáng là anh đã sang nhà bên cạnh ngồi trên ghế sofa gấp hạc giấy đợi A Cửu tỉnh dậy, sau đó anh nhìn thấy cô gái nhỏ vào phòng bếp uống nước mật ong như người mộng du, uống xong lại mộng du về phòng ngủ của mình.

Từ đầu đến cuối cô không hề nhìn vào phòng khách lấy một cái, cũng vì như thế nên không thấy anh ngồi ở đó.

Anh bật cười.

Sau khi gấp trang giấy cuối cùng thành con hạc thì lúc này anh mới nghe thấy trong phòng ngủ của A Cửu vang lên chút tiếng động, vài giây sau cô đi chân trần mở cửa chạy vội ra ngoài, chạy được nửa đường nhớ ra mình chưa đi giày thế là lại chạy về xỏ tạm dép vào, lúc đi ra lần nữa thì mới thấy ngoài phòng khách có người đang ngồi đó, người con gái vội rút cái chân vừa mới bước ra của mình lại, vì vội quá nên xém thì vấp chân ngã.

A Cửu mở to mắt nhìn anh, môi hơi hé mở, cô không hiểu được rõ ràng lúc nãy cô không thấy anh mà, sao mới chớp mắt có cái mà anh đã chạy đến nhà cô rồi.

Mãi một lúc sau.

A Cửu đột nhiên quay lại che mình kín mít đến sau ghế sofa, cô che cả đầu lại hệt như một con mèo mắc bệnh tự kỷ vậy.

Người con gái không kìm được nhớ lại những việc khó nói mà cô đã làm với anh tối qua, cũng như nhớ đến “nụ hôn” mà cô vẫn chưa biết được có hôn thật hay không.

Hôn chưa?

Chưa hôn à?

Rồi rốt cuộc đã hôn hay chưa?

Nếu đã hôn rồi nhưng không nhớ được thì hụt hẫng biết bao.

Nhưng nếu không hôn thì cũng thấy lỗ lắm.

Vậy cuối cùng họ có hôn hay không?

Người con gái rối rắm đến mực buột miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng mình lúc nào không hay.

“Hôn rồi.” Giọng nói của Tống Việt vang lên từ phía sau ghế sofa.

A Cửu ngớ ra: “Hôn thật à?”

“Ừ.” Anh chống tay dựa vào ghế sofa, tựa cằm vào mu bàn tay mình, hàng lông mi đen mun cụp xuống mỉm cười chăm chú nhìn cô, lặp lại lần nữa: “Đã hôn thật.”

Nhưng cô không nhớ chút gì cả!

A Cửu vừa mắc cỡ vừa tức giận, vậy là cô đã bỏ lỡ lần trải nghiệm tốt đẹp rồi đó hả? Nhưng cô đã hôn hồi nào chứ?

Người con gái xoắn xuýt nghịch đôi tai thỏ trên đôi dép của mình, im lặng ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau sự mập mờ cũng bén rễ.

Đột nhiên anh cúi đầu xuống.

Một cảm giác mềm mại lướt qua trên gò má của cô, A Cửu theo phản xạ sờ lên mặt mình, ngơ ngác nhìn anh: “Chỉ, chỉ vậy thôi à?”

“Nếu không thì sao?” Anh hỏi ngược lại.

Mặt A Cửu đỏ ửng, cô túm chặt tai thỏ ấp úng không nói được gì.

Hóa ra do cô nghĩ nhiều, chỉ hôn má thôi…

Sau đó cô sửng sốt, càng bối rối hơn: “Hôm qua cậu cũng hôn mình à?”

Vẻ mặt cô trông hơi ngố, mặt mày ấy đượm sự vui vẻ khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào cô lần nữa.

Tống Việt lại chống cằm lên mu bàn tay, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi trả lời: “Khó nói lắm.”

“Khó nói gì?”

“Khó nói tức là, không rõ cậu hôn tôi hay là tôi hôn cậu.”

A Cửu: “?”

Cũng chỉ là hôn má thôi mà, còn phân biệt ai hôn ai làm gì?

Tống Việt không nói gì nữa, anh sờ trán cô: “Còn đau đầu không?”

“Không…” Đôi mắt A Cửu xoay tròn, bỗng cô ôm đầu giả vờ bị bệnh, “A, đau quá, đầu sắp vỡ ra rồi.”

Tống Việt giả vờ không nhận ra: “Thật sao? Vậy làm sao để hết đau đầu đây?”

A Cửu chớp chớp mắt nói: “Muốn nghe bí mật nhỏ của A Nguyệt.”

Anh biết cô đang đợi điều này mà.

Tống Việt bật cười giơ tay luồn qua nách cô dễ dàng bế cô từ sau ghế sô pha lên.

Cảm giác lơ lửng trên không nháy mặt vọt đến, trái tim cô loạn nhịp vì hành động đột ngột này của anh.

Trông Tống Việt có vẻ gầy nhưng cũng không quá gầy, anh có thể ôm cô bằng một tay mà chẳng xảy ra vấn đề gì huống chi ôm cô từ sau ghế sofa đến trước ghế sofa, cô cũng không lo sẽ bị anh làm ngã.

A Cửu theo quán tính ngã vào trong lòng anh, hai chân của cô có duỗi thẳng ra cũng chẳng dài bằng anh, vóc dáng chênh lệch lộ rõ mồn một, mái tóc dài chưa kịp chải chuốt xõa tung trong vòng tay anh.

Hơi thở cô loạn nhịp theo bản năng muốn tránh xa nhưng lại bị anh túm lấy eo giữa chặt lại, anh chỉ dùng chút sức thôi là cô đã bị đè trở lại.

“Chẳng phải muốn nghe bí mật nhỏ của anh à? Sao lại chạy thế?” Anh ôm cô thì thầm vào tai cô: “Bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác đâu.”

“….”

Nếu A Nguyệt đã muốn nói chuyện quan trọng đến vậy thì tất nhiên cô sẽ vui vẻ nghe anh bày tỏ, nhưng giờ cô vẫn đang mặc đồ ngủ đó, muốn vào phòng thay đồ khác cũng không được.

Người con gái hơi ỉu xìu, phân vân một lúc cuối cùng vẫn vòng tay ôm cổ anh, cô dựa vào lòng anh chỉ để anh nhìn thấy mái đầu của mình: “Vậy anh nói đi.”

“Trông em không tình nguyện lắm.” Anh nói.

A Cửu dụi dụi vào hõm vai anh như mèo: “Anh nói nhanh đi, nói xong em còn về thay váy khác nữa, chiếc váy mới mua lần trước em vẫn chưa mặc nữa.”

Từ nhỏ đến lớn không có ai hiểu cô hơn anh, cô vừa nói ra câu này là anh đã đại khái đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì. Tống Việt ngẫm nghĩ một lúc rồi bế cô đi đến ghế sofa đối diện rồi đặt cô xuống.

A Cửu vẫn ôm cổ anh, đôi mắt tròn xoe thắc mắc nhìn anh không biết vì sao anh làm vậy, sau đó sự chú ý của cô rơi vào một mớ hạc giấy trên bàn trà, những chuyện xấu hổ vào tối hôm qua lại hiện lên lần nữa khiến mặt cô tê buốt.

Tống Việt lấy một con hạc giấy đặt vào lòng bàn tay cô, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào cô, lời ít ý nhiều: “Tối qua anh vô tình nhìn thấy bí mật của em….”

Anh đã đọc hết những dòng trạng thái cô đã đăng, A Cửu nghe anh nói vậy bỗng thấy đầu tê rần, cô đặt hai tay lên đầu gối nhìn chằm chằm vào sàn nhà dưới chân, chỉ muốn tìm một cái khe để chui vào sống nốt quãng đời còn lại.

Tống Việt nói tiếp: “Vậy nên có qua có lại, em xem bí mật nhỏ của anh đi.”

A Cửu ngước mắt lên.

Anh nâng cằm ra hiệu cho cô mở hạc giấy ra.

A Cửu ngờ ngợ nhìn anh rồi lại nhìn con hạc giấy trong tay mình, cô theo gợi ý của anh chậm rãi mở những con hạc giấy đã được gấp lại ra.

Từng câu chữ trong tờ giấy đầy nếp gấp từng chút một hiện rõ ra trước mắt cô.

“Ngày 21/7/2019, sinh nhật A Cửu, mặt cô ấy dính đầy kem trông dễ thương quá.”

Cô lại ngước lên nhìn anh, cảm thấy không tin nổi.

Trái lại trông anh có vẻ không để ý lắm, lại lấy con hạc khác đặt vào tay cô.

“Ngày 3/7/2018, cô ấy tưởng tôi không biết ai đã ăn hộp Haagen-Dazs cuối cùng này.”

“Ngày 8/4/2019, A Cửu bị bóng rổ đập vào đầu, liệu cô ấy có trở nên ngốc hơn không đây?”

A Cửu hung hăng dẫm lên chân anh nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, lại đưa cho cô một con hạc khác.

“Ngày 16/09/2020, tôi vượt qua trò chơi số 9 may mắn, trò chơi này cũng khá hay ấy chứ.”

“Ngày lễ tình nhân 14/2/2018, A Cửu về quê ăn Tết, cô ấy không trả lời tin nhắn.”

“Ngày 25/10/2020, cô ấy tưởng tôi thích tết tóc nên mua hai hộp dây buộc tóc đủ màu sắc về, tôi làm gì có sở thích tự tết tóc cho mình chứ?”

“Ngày 20/11/2020, tôi cảm thấy chán nên đã học hai kiểu tết tóc.”

“Ngày 21/11/2020, vẫn thấy chán nên tôi đã đọc sách giáo khoa mới.”

…..

Hạc giấy được mở ra càng ngày càng nhiều, thời gian trên từng tờ giấy không liền mạch nhau lắm, có đôi khi mở được tờ giấy năm hai không mười mấy, cũng có đôi khi mở được tờ giấy năm hai không hai mươi mấy, những thứ anh viết bừa ra cũng không có nhiều.

Trong 5 năm tổng cộng 1825 ngày, anh chỉ viết được 39 tờ giấy, chỉ mới 2% mà thôi nhưng tờ giấy nào cũng tràn ngập hình bóng cô, 100% chỉ có cô.

Mảnh giấy cuối cùng không viết rõ thời gian, không biết viết từ lúc nào, chỉ có sáu chữ đơn giản, ngòi bút được đè rất mạnh khiến vét lõm trên giấy hiện rõ.

“Thì ra tôi thích cô ấy”

Thậm chí không có cả dấu chấm câu, không biết lúc viết câu này anh đang nghĩ đến điều gì.

Xung quanh dần dần trở nên im lặng ngay cả tiếng thở cũng chẳng nghe thấy, không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên A Cửu nghe thấy tiếng gì đó đang văng vẳng bên tai mình, phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra được ấy là tiếng tim đập của mình.

Thình thịch.

Thình thịch.

A Cửu chậm rì cúi đầu, cúi người vùi mặt vào tờ giấy nhàu nát trong tay không nói câu nào.

Thì ra anh đã thích cô từ rất lâu rồi.

Người con gái nắm chặt mảnh giấy, tình cảm đè nén trong lòng lấn át như muốn bao phủ cô lại, mắt cô cay cay quay lại lao vào vòng tay anh đè anh xuống ghế sofa, cô vùi mặt vào hõm vai anh không cho anh nhìn thấy khuôn mặt của mình, ngay cả giọng nói cũng sầu muộn vô cùng.

“Tối qua em uống say.”

“Anh biết.” Anh sờ tóc cô, bỗng dưng thấy hơi ngứa, anh muốn tết tóc cho cô.

A Cửu ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Vậy nên những lời nói hôm qua sẽ không được tính.”

Tống Việt hơi nhướng mày, anh không đồng ý chuyện này: “Có say hay không cũng là em mà, sao lại không tính?”

A Cửu nghẹn họng: “Ý em là, chuyện hôm qua không tính, chuyện hôm nay mới tính.”

Lông mi Tống Việt hấp hấy như đang suy nghĩ điều gì đó, con ngươi đen láy của anh nhẹ nhàng xoay chuyển, khe khẽ đáp lại: “Hửm?”

A Cửu mím môi, tuy nói như vậy nhưng cô nào có cái gan kia, dù sao đây là lần cô tỉnh táo nhất nên vẫn thấy xấu hổ lắm.

Qua một lúc rồi những cô vẫn đang cố gắng nhớ lại xem hôm qua mình đã làm gì với anh để lặp lại lần nữa, mãi đến khi bị anh chọc vào gáy một cái khiến hô hấp rối loạn thì lúc này cô mới nhận ra câu “khó nói lắm” khi nãy anh nói có nghĩa là gì.

Biến phòng thủ sang tấn công, việc ai phải chịu trách nhiệm rất khó nói.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cô chắc chắn rằng sẽ không để mình tiếp tục chịu thiệt nữa.

HOÀN CHÍNH VĂN
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.