Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 29: chúng ta đã ngủ cùng nhau





Sắc mặt Lục Ly u ám, không biết đang nghĩ điều gì, khuôn mặt Diệp Tiểu Yêu đang bị anh kéo đã đỏ bừng, người... đàn ông này làm sao có thể tóm mình trong tay giống như tóm gà con vậy hả?

Cô nhìn những người trên đường xung quanh đang chỉ trỏ mình, hận không thể tìm lỗ nào mà chui xuống, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô mất mặt như thế!

"Thả ra... Buông tay... Vô lại!" Túi cô cũng không cần, tay nắm lấy tay của hắn, hung hăng cào.


Lục Ly đau đớn, giật mình tỉnh táo lại, cúi đầu thấy tay mình bị cô cào mấy đường chảy máu, hắn giận giữ, kéo cô gái đi về phía xe mình.

"Bắt cóc... Cứu mạng!" Diệp Tiểu Yêu sợ đến mức kêu to lên, người xung quanh đều rối rít nhìn sang, có mấy lời khẽ bàn luận vang lên, chỉ là vì sợ khí thế cường hãn của Lục Lynên không ai dám lên tiếng ngăn cản.

Lục Ly bị mấy người xung quanh chọc giận thêm, tức giận quát ầm lên với những người xung quanh: "Nhìn cái gì? Chưa thấy vợ chồng cãi nhau bao giờ à?"

"Thì ra là vợ chồng!" Có hai thiếu nữ nhỏ giọng bàn tán, có chút thất vọng, thật vất vả mới nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, không nghĩ tới là hoa đã có chủ rồi!

"Chúng tôi không phải là vợ chồng.." Diệp Tiểu Yêu chưa kịp nói hết lời thì đã bị Lục Ly mở cửa nhét vào xe, cô luống cuống, lật đật mở cửa xe nhưng Lục Ly đã nhảy lên xe, khóa trái cửa xe lại.

"Khốn khiếp... Anh thả tôi ra... A... Anh, anh muốn làm gì?"


Người đàn ông chợt cúi người qua, khuôn mặt tuấn tú phóng to cực đại trong gang tắc, Diệp Tiểu Yêu sợ đến nỗi kề sát cửa xe, không dám cử động.

"Câm miệng, nếu còn dám ầm ĩ một câu nữa, có tin tôi bóp chết cô không?" Lục Ly hung hăng trừng mắt với cô, không nghĩ đến người phụ nữ này vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn vậy mà cô phổi không nhỏ, hét muốn kinh thiên động địa.

"Giết người là phạm pháp!" Diệp Tiểu Yêu không cam lòng hét lên một câu, nhìn thấy ánh mắt hung ác của hắn, không có can đảm nói câu tiếp tiếp, trợn tròn mắt không cam lòng nhìn cái người đối diện đang nhìn chằm chằm cô.

Lục Ly nhìn chằm chằm cô, khoảng cách gần như vậy khiến hắn ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô, hắn nhìn thấy cô trợn tròn đôi mắt trong suốt, cũng không biết có phải là do phản xạ của mắt kính hay không mà lóe lên một hào quang kỳ lạ, bởi vì tức giận, không cam lòng nên đôi môi vểnh lên kia có chút trắng nhạt, lại nhớ đến màn cưỡng hôn cô trong quán rượu, còn có cảm giác cô trần truồng nằm trong ngực mình.

Nghĩ vậy, bụng dưới của hắn có chút quặn lại, chợt sát lại gần, hậm hực mà hắn: "Mắt kiếng của cô thật là xấu xí!"

Hắn đưa tay, lấy mắt kính của cô ra ném ra sau xe, nói: "Theo tôi đi một nơi, xong tôi sẽ để cô đi!"


"Tôi và anh quen biết sao? Dựa vào cái gì tôi phải đi theo anh!"

Diệp Tiểu Yêu nhỏ giọng nói, người đàn ông này cũng quá bá đạo, ép buộc một người trên đường phải chiều theo ý mình, hắn thật sự coi mình là bá vương chắc? Hừ, nói bá vương là còn đề cao hắn, nhiều nhất cũng được xem là tên lừa gạt thấp kém giả vờ cao sang thôi!

"Chúng ta đã từng ngủ cùng nhau, còn dám nói chúng ta không quen?" Lục Ly vừa khởi động xe, vừa nghiêng đầu giễu cợt nhìn cô một cái nói: "Tôi còn nhớ trên ngực cô còn có một nốt ruồi son, Tiểu Yêu đại thẩm ạ!"

Như sét đánh ngang tai, Diệp Tiểu Yêu theo bản năng che ngực, la hoảng lên: "Sắc lang... Anh... Tôi ngủ trên giường anh lúc nào, anh đừng có nói lung tung!




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.