Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 45: Nàng dâu không chạy, nam chính rất vui



Trần Minh cho rằng mình nghe nhầm, nhất thời không phản ứng lại, Lục Minh Chu trầm giọng lặp lại một lần, Trần Minh khẩn cấp dừng xe sang một bên, Lục Minh Chu lưu loát đẩy cửa xuống xe, chân phải đã chạm xuống đất, anh lại tạm dừng, cúi người hỏi Trần Minh ở ghế lái, “Chú Trần, chú thấy cháu như nào.”

Anh hỏi nghiêm túc, Trần Minh ban đầu không hiểu nổi, vì thế vội vàng trả lời: “Rất đẹp trai, làm sao vậy?”

Lục Minh Chu không khỏi liếm má, hơi nhíu mày, “Rất đẹp trai ư?”

Trần Minh nhanh chóng gật đầu, thấy Lục Minh Chu giống như muốn xuống xe rời đi, ông lại nói: “Lục tổng còn đang đợi chúng ta đấy.”

Lục Minh Chu trả lời rất dứt khoát, “Cũng không phải lần đầu, cháu có việc gấp.”

Nói xong, anh kéo cởi mấy nút cúc áo sơ mi, vò áo sơ mi vốn đang chỉnh tề thành nhăn rúm ró, chợt lại hung hăng túm lấy đầu tóc, làm rối tóc tai, anh bẻ gương chiếu hậu bên trái soi đi soi lại, khá hài lòng, anh lại hỏi Trần Minh: “Còn đẹp trai không?”

Trần Minh sẽ không nói dối: “Đẹp trai, trong sự hỗn độn vẫn lộ ra vẻ đẹp.”

Mặt Lục Minh Chu không biểu cảm, thậm chí có chút buồn rầu: “Phiền chết mất, tại sao cháu lại đẹp trai như thế làm gì!” Anh cảm thán xong, nhanh nhẹn khom lưng xuống xe.

Trần Minh nghẹn mất lúc lâu, vẫn vội vàng hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”

“Đi dỗ đứa bé nhà cháu.”

“…..”

…..

Giang Điềm nửa cúi đầu, ít nhiều có chút thất thần, tận đến lúc nhìn thấy một đôi giày da màu đen xuất hiện, cô đi sang phải, đối phương bước sang trái, cô đi sang trái, đối phương lại bước sang phải, hai người giằng co không xong, Giang Điềm hoang mang, tay phải đang che nắng buông xuống, ngước mắt nhìn người đàn ông, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Giang Điềm rõ ràng khẽ giật mình, cô trầm mặc một lúc lâu, sau khi kịp nhận ra lại theo phản xạ lui về sau hay bước, vội vàng kéo dài khoảng cách.

Đối phương đứng không nhúc nhích, Giang Điềm điên cuồng chớp mắt, xác định được chính mình không nhìn nhầm, lúc sau cô ý thức được là ai, kéo kéo dây lưng ba lô đeo chéo trước ngực, nhanh chóng xoay người, nhưng cô còn chưa kịp tránh ra xa, tay phải đã bị người nhẹ nhàng túm lấy, Giang Điềm không muốn để ý tới, bước chân càng nhanh.

Nhưng đôi tay kia luôn không an phận, thỉnh thoảng lại đụng vào cánh tay trái của cô, da thịt nhẹ nhàng chạm vào lại tách ra, bước chân hướng đi phía trước một bước, theo sát lại là chu kỳ khác, Giang Điềm chịu đựng một lúc lâu, đối phương dây dưa không bỏ, cô tức giận, tay phải hướng đến cánh tay anh hung hăng vỗ xuống, không chút do dự hất ra.

Giang Điềm đánh xong, trong lòng dễ chịu hơn một chút, vừa định tiếp tục đi về trước, phía sau bên trái truyền đến một tiếng “Ai da” rầu rĩ, hơi thở bất ổn, nghe cẩn thận còn thấy được vài phần mệt mỏi.

Bước chân Giang Điềm hơi dừng lại, trong nhất thời lại có chút bước không nổi, cô hơi do dự một lúc, Lục Minh Chu đã đứng trước mặt Giang Điềm, anh cẩn thận từng li từng tí một kéo tay phải Giang Điềm qua, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, anh rầu rĩ nói: “Ớt Nhỏ, anh suýt nữa thì chết mất.”

Ban đầu Giang Điềm là không muốn gặp anh, Lục Minh Chu nói một câu như vậy, cô bỗng nhiên ngước mắt nhìn thẳng tắp về phía Lục Minh Chu cách đó, Lục Minh Chu hất cằm chỉ về phía tay trái của mình, cực kỳ đáng thương nói: “Gãy mất rồi, không thể tự chăm sóc mình trong sinh hoạt được.”

Giang Điềm mím môi, vốn không nên lắm miệng, nhưng lại nhịn không được quan tâm hỏi: “Anh lại bị đánh à?”

Lục Minh Chu: “…..”

Thấy Lục Minh Chu rõ ràng ngây ngốc ra, tâm tư Giang Điềm chậm rãi buộc chặt, ánh mắt dừng ở tay trái Lục Minh Chu, yếu ớt nói: “Vậy không sao chứ?”

“Có sao.” Lục Minh Chu gật gật đầu thật mạnh, đặc biệt khoa trương nói: “Rất đau, ăn cơm đau, đi đường đau, uống nước cũng đau, tóm lại là đau đau đau, đau chết mất!”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu thêm mắm thêm muối nói xong, Giang Điềm đánh giá anh thêm vài lần, sắc mặt Lục Minh Chu đúng thật là không tốt, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc rối bù, cả chiếc áo sơ mi cũng đầy nếp nhăn, chưa kể đến tay trái còn bó thạch cao, tầm mắt Giang Điềm thu trở về, không được tự nhiên cúi đầu, cô sợ mình sẽ mềm lòng, rút tay phải từ lòng bàn tay Lục Minh Chu về, cô vòng qua Lục Minh Chu đi về phía trước, Lục Minh Chu lại cố ý đi lên trước một bên, hai người đụng vào ngực nhau.

Giang Điềm bối rối lui về sau, Lục Minh Chu lại mượn cơ hội ngã nghiêng về hướng Giang Điềm, Giang Điềm vội vàng đẩy anh, Lục Minh Chu không chút nhúc nhích, Giang Điềm lập tức bực bội, “Anh lại muốn làm cái gì nữa!”

Tay phải Lục Minh Chu vòng qua eo Giang Điềm, vùi đầu vào bên tai cô gái thì thầm nói: “Anh bị đâm hỏng rồi ——” Anh cố tình kéo dài âm cuối, lẩm bẩm: “Nếu em không chịu trách nhiệm anh sẽ báo cảnh sát đấy.”

“…..”

“Nếu không em hôn anh một chút, nói không chừng anh liền lập tức tốt lên!”

“……….”

Giang Điềm bị sự mặt dày trơ tráo của Lục Minh Chu làm chấn kinh rồi, cô tức giận nói: “Nhưng mà anh đang nói chỗ nào hỏng cơ chứ!”

Lục Minh Chu cọ cọ bên tai Giang Điềm, cực kỳ tự nhiên nói: “Chỗ nào cũng hỏng rồi.”

Giang Điềm lạnh lùng châm chọc, “Vậy anh xong đời rồi.”

Lục Minh Chu ngược lại khẽ cười: “Nếu em phụ trách, chắc vẫn tốt thôi.” Anh thực sự không nhịn được, quyến luyến dựa vào âu yếm cổ Giang Điềm, má phải nhẹ nhàng dán lên, khóe miệng không kìm được mà vểnh lên, “Ớt Nhỏ, anh rất nhớ em.”

Anh trầm giọng chậm rãi nói: “Em đừng giận anh, ngày đó anh gọi điện cho em là muốn đến tìm em, trên đường đi lại xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, mấy ngày nay vẫn luôn ở bệnh viện, tay là thực sự bị gãy, không thể tự gánh vác sinh hoạt tình dục… Phi! Không thể tự gánh vác sinh hoạt cũng là thật.”

Lục Minh Chu nói một nửa giấu một nửa, không hề nhắc đến chuyện Tiểu Thiên, anh nằm ở bệnh viện cả một tuần lễ, cũng suy nghĩ cả một tuần, xúc động bối rối ban đầu tản đi, càng nhiều hơn chính là không biết phải làm sao, anh không có dũng khí mở miệng hỏi, càng không có dũng khí rời xa Giang Điềm, anh vẫn do dự không ngừng, cho nên cũng không dám liên lạc Giang Điềm càng không dám thấy cô, nhưng cố tình lại vừa khéo như vậy, ngoài ý muốn gặp được, anh cũng không nhịn nổi.

Thôi, anh nhận hết.

Thấy Giang Điềm không nói lời nào, Lục Minh Chu lại thở dài, “Em cũng không đến thăm anh, anh rất buồn.”

Cổ Giang Điềm bị anh nói chuyện làm cho ngứa ngáy, nghe Lục Minh Chu giải thích xong, rõ ràng thiếu vài phần tự tin, “Tôi không biết, anh không nói cho tôi cũng không ai nói cho tôi biết… Tôi còn tưởng rằng…..”

Còn tưởng rằng anh chơi đủ rồi, liền không thích chăm sóc em nữa.

Trong lòng Lục Minh Chu mừng thầm, thuận theo lời cô nói tiếp, “Anh muốn nói cho em, nhưng em lại không đồng ý làm bạn gái của anh, anh sợ quấy rầy em, nên ngại nói với em.”

Giang Điềm nghe anh giải thích như vậy, đáy lòng đau xót, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.

Lục Minh Chu mà ngại á? Sao có thể chứ.

Lục Minh Chu vẫn còn diễn, đáng thương nói, “Mấy ngày nay mặc quần áo cũng không tiện, không có vợ thật đáng thương.” Anh than thở thật dài, “Đi có vài bước đầu cũng đau, eo cũng nhức, muốn có vợ lắm rồi ——”

Giang Điềm biết Lục Minh Chu lại đang chơi xấu, giọng cô có chút bực, “Anh… Anh buông tôi ra, đang trên đường lớn đấy!” Cô nói xong, thấy Lục Minh Chu không hề có ý định buông cô ra, không thể không đẩy anh ra.

Lục Minh Chu đột nhiên hô đau, Giang Điềm giật mình, tức khắc không dám động, sốt ruột hỏi: “Làm đau anh à?” Tầm mắt cô nhìn cánh tay bị thương của Lục Minh Chu, “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi tôi…..”

Giang Điềm luống cuống, tay phải Lục Minh Chu rời khỏi eo Giang Điềm, bước chân về sau, lui từ trong ngực Giang Điềm ra, anh cười yếu ớt lên tiếng: “Ớt Nhỏ, em quan tâm anh.”

Giang Điềm trước mắt không so đo với anh, sắc mặt của Lục Minh Chu thật sự không tốt, bọn họ đứng dưới cây ngô đồng ven đường, bóng cây che hơi phân nửa ánh sáng, lại càng làm nổi bật khuôn mặt ảm đạm của Lục Minh Chu, cái cằm lún phún râu đều ẩn ẩn loại hương vị thất bại.

Giang Điềm không khỏi chủ động tới gần Lục Minh Chu, cô đưa tay cẩn thận từng li từng tí sờ tay trái bó thạch cao của Lục Minh Chu, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao anh lại không cẩn thận như vậy, rất đau sao?”

Lục Minh Chu rũ mắt nhìn cô, mím môi không nói.

Giang Điềm lại không có vài phần tự tin, lại lần nữa đi tới trước người Lục Minh Chu nửa bước, nhịn không được mà trách móc: “Lục Minh Chu anh bao tuổi rồi, lại không cẩn thận như vậy!”

Giọng nói của cô mềm như bông, thấy Lục Minh Chu vẫn im lặng, cô xấu hổ lùi tay về, Lục Minh Chu lại bỗng nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay Giang Điềm, Giang Điềm có chút không phản ứng lại kịp, sửng sốt vài giây, cổ tay sau đó giãy giụa mấy lần, Lục Minh Chu lại bắt lấy cổ tay cô không thả.

Giang Điềm nhìn anh khó hiểu, thế nhưng không chịu nổi tính tình.

Lục Minh Chu nắm tay phải của Giang Điềm, cánh tay co lại về sau, một giây sau, lòng bàn tay Giang Điềm không hề ngoài ý muốn rơi trên ngực Lục Minh Chu, cách lớp vải áo sơ mi hơi mỏng, truyền đến tiếng tim đập bùm thình thịch, giống như bị điện giật, cánh tay Giang Điềm đột nhiên run lên muốn tránh đi, Lục Minh Chu lại cầm cổ tay cô không nhúc nhích, mảy may không cho cô cơ hội lùi bước.

Gương mặt Giang Điềm thấm ra một tầng ửng đỏ, cô cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ đến không nghe rõ, “Lục Minh Chu… Anh…..”

Cô còn chưa nói xong, từng câu từng chữ của Lục Minh Chu vừa bất đắc dĩ vừa chua xót, “Ớt Nhỏ, nơi này rất đau.” Anh nói thật nhỏ: “Em còn từ chối anh nữa, nó sẽ đau đến chết mất.”

Lục Minh Chu nói hết lời, đuôi lông mi Giang Điềm giương cao lên không thể tin nổi nhìn anh, từ lòng bàn tay truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông, bên tai là giọng nói mang theo chút khàn khàn của anh.

Giang Điềm lâm vào bầu không khí mập mờ Lục Minh Chu cố tình xây dựng lên, trái tim lại rung động một lần nữa, quyết tâm của cô vốn tràn ngập nguy hiểm, liền bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy đánh tan xương nát thịt.

Cô không được tự nhiên dời mắt đi, anh mắt quét khắp nơi, hoàn toàn không biết nên nhìn về hướng nào, Lục Minh Chu lại dịch tới gần cô nửa bước, giọng anh càng thêm rõ ràng, “Giang Điềm, bất luận em có tin hay không, chúng ta thử xem được không? Dù sao em cũng nên cho anh một cơ hội, mới biết được anh thật lòng hay giả ý chứ, huống hồ em cũng thích anh, cùng anh thử xem một chút được không? Một ngày là một ngày một tháng là một tháng, bất kể bao lâu, anh cũng muốn làm bạn trai của em.”

Anh nói rất nhỏ, “Đến lúc đó nếu em vẫn không tin hoặc cảm thấy chúng ta không hợp nhau, em hẵng đá anh, còn bây giờ em từ chối anh, đều không công bằng đối với nhau, lúc trước là anh sai, nhưng anh không thể nào thay đổi được quá khứ, nhưng nếu em đồng ý, anh muốn cho em cả tương lai.”

Giang Điềm cũng là biết rõ, Lục Minh Chu chơi trò lưu manh thật ra rất dễ đối phó, bạn có thể phát giận có thể hung dữ với anh mắng anh hay đánh anh, nhưng nếu là Lục Minh Chu hoàn toàn nghiêm túc, cô chỉ có thể giơ tay chịu trói, Giang Điềm cảm thấy chính mình thật không biết cố gắng, cô lợi dụng lúc Lục Minh Chu không để ý trong phút chốc mà rút tay về, vòng qua người anh bước nhanh về phía trước, cô biết rõ, còn ở lại thêm một giây, cho dù là một giây, cô liền hoàn toàn xong đời.

Lục Minh Chu hoàn toàn không dự đoán được phản ứng của Giang Điềm, anh vội vàng đuổi theo, Giang Điềm tiếp tục đi về phía trước, cũng không ngẩng đầu, Lục Minh Chu không chắc tâm trạng Giang Điềm lắm, một chữ cũng không dám nói.

Giang Điềm đi càng nhanh, nội tâm Lục Minh Chu càng nôn nóng.

Trần Minh ở trong xe nhìn cả buổi, vừa buồn bực vừa sốt ruột, Lục tổng nhà mình từ khi nào thì không biết xấu hổ như vậy, đã không biết xấu hổ thì thôi lại còn vô dụng như thế, đến một cô bé cũng không trị nổi, ông chậm rãi lái xe, đi theo sau hai người chỉ có thể lo lắng suông.

Lục Minh Chu rất lo lắng, mỗi lần lời tới bên miệng rồi lại nghẹn họng nuốt xuống, mắt trông mong đi theo phía sau Giang Điềm như một kẻ bám đuôi, anh không nhìn đường rồi đụng vào một người đàn ông trung niên, làm rơi túi đồ trong tay đối phương, ngữ khí người đàn ông không tốt, “Có nhìn đường không đấy!”

Lục Minh Chu nhỏ giọng nói xin lỗi.

Người đàn ông trung niên lườm nguýt anh một cái, tự nhận xui xẻo.

Lục Minh Chu nhặt túi đồ trên mặt đất lên nhét vào tay người đàn ông trung niên, lại cuống quít đuổi theo Giang Điềm đã đi xa, bước chân anh vội vàng, thân thể vốn đã không tốt, anh lại vừa mới xuất viện, thời tiết thì nóng, hơi thở của anh rõ ràng có chút hổn hển.

Bước chân Giang Điềm không chịu khống chế mà chậm lại, suy nghĩ một lát, cô đứng lại tại chỗ, không lâu sau Lục Minh Chu đi đến bên cạnh cô, trong lòng Giang Điềm khó chịu, tay trái dắt tay phải Lục Minh Chu, cô không nhìn anh, tự mình lẩm bẩm: “Lớn tướng rồi, làm việc gì cũng không cẩn thận một chút nào.”

Giang Điềm phun ra một câu, lôi kéo Lục Minh Chu đi về phía trước.

Lục Minh Chu không lên tiếng, nhưng trong nháy mắt Giang Điềm dắt anh, đuôi lông mày Lục Minh Chu đều là ý cười, khóe môi giương lên, đôi mắt cũng sáng hẳn ra.

Anh thành thành thật thật để Giang Điềm dắt, Giang Điềm đi bên tay phải của cô, giống như tự lẩm bẩm, nhưng lại là âm lượng anh có thể vừa vặn nghe rõ, “Nên đau chết anh đi, không đau không nhớ lâu được.”

Đầu lưỡi Lục Minh Chu nhẹ nhàng đảo một vòng qua cánh môi, anh không nói gì cả, mà lại hỏi một câu: “Ớt Nhỏ, em có nóng không?”

Giang Điềm không tiếp chuyện anh, Lục Minh Chu cũng không giận, tự mình nói tiếp: “Chúng ta lên xe trước đi.” Nói xong, anh cũng không đợi Giang Điềm gật đầu, lôi kéo Giang Điềm đi đến bên lề đường.

Giang Điềm ỡm ờ bị Lục Minh Chu nhét vào trong xe, anh theo sau lên xe, rồi trở tay đóng sầm cửa xe lại.

Trần Minh kích động, điên cuồng đánh giá Giang Điềm qua kính chiếu hậu, càng nhìn càng thấy quen mắt, một hồi lâu sau cũng nhớ ra, ông nhịn không được vỗ đùi, là vị thành niên ông thấy trong bệnh viện trước đây mà!

Giang Điềm bị Trần Minh nhìn đến cực kỳ ngượng ngùng, liền tiếp dịch về hướng bên kia, Lục Minh Chu liếc mắt nhìn Trần Minh, “Bạn gái cháu dễ xấu hổ.”

Trần Minh cười ngượng cùng, lập tức thu hồi tầm mắt.

Giang Điềm đỏ mặt, cũng không dám nhìn ai, ngồi xa hơn nữa, Lục Minh Chu mặt dày vô sỉ lại ngồi dịch đến bên người Giang Điềm, Giang Điềm nhíu mày đẩy anh, “Lục Minh Chu!”

Lục Minh Chu lại ngồi gần lại một chút, hai người dựa gần gắt gao, anh mới cảm thấy hài lòng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh ngồi vào đùi tôi!”

“…..”

Lục Minh Chu sờ sờ mũi, thoáng dịch về bên kia một chút, nhưng thực sự cũng chỉ có một chút như vậy, sau đó bất động, kiên quyết không chịu động đậy.

Giang Điềm liếc nhìn anh một cái, vừa bực vừa buồn cười nói: “Ha ha, sao anh không ngồi trực tiếp lên đùi tôi luôn đi!”

Giang Điềm vui vẻ mời, Lục Minh Chu tức khắc vui mừng ra mặt, anh kích động nói: “Ô… Có thể chứ? Anh thực sự có thể ngồi lên sao? Tốc độ có nhanh quá không, anh còn tưởng rằng em sẽ không thích chứ ——”

“Ớt Nhỏ, em không nói đùa với anh đấy chứ? Anh ngồi lên, nhá?”

Giang Điềm: “…..”

Trần Minh: “…..”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.