Qua sinh nhật 24 tuổi của Phó Lam Tự cũng là lúc cuối đông.
Lúc đó cô, Bạch Tiêu và Kỷ Linh đã vào Bạch Kim I hết, Bạch Sanh thì cũng qua được hơn nửa Vàng II với sự giúp đỡ của Cố Mặc Trì, cả văn cả võ đều cải thiện đáng kể, tâm lý cũng mạnh hơn rất nhiều, nghe nói đã có thể nhìn thẳng vào mặt ma đầm đìa máu me mà không biến sắc rồi.
Mà Cảnh Hạc cũng sắp tới đấu thăng rank từ Bạc IV lên Vàng I rồi.
Dù giờ Cảnh Hạc đang rất tích cực với trò chơi, tiến bộ rất nhanh so với trước đây, nhưng xét tới việc rất có thể sẽ gặp khó khăn trong trận đấu thăng rank, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã hứa đợi Kiều Vân Tranh xuyên việt rank Bạch Kim gần nhất về, cả hai sẽ cùng đi với Cảnh Hạc để đảm bảo cậu ta thuận lợi qua cửa.
Thực ra Kiều Vân Tranh đã hoàn thành hết nhiệm vụ Bạch Kim trong hai tháng rồi, tuần trước đi chung với cô, lần này là nhiệm vụ Bạch Kim thêm vào, nói cách khác là giúp đỡ thân tình thôi.
Đối tượng giúp đỡ là Trịnh Trác, một thành viên của Đảo Ngầm đang phải đối diện với đấu thăng cấp từ Bạch Kim II lên Bạch Kim III.
Trịnh Trác và Kiều Vân Tranh đều là những thành viên tài năng được thủ lĩnh Đảo Ngầm tin tưởng, trước đây còn nhận đơn của Kỷ Linh nữa. Hắn và Kiều Vân Tranh biết nhau rất lâu rồi, lại vào tổ chức cùng năm nên cũng thân thiết hơn những người khác một chút.
Tất nhiên thực lực của hắn không phải bàn cãi, lần này tới nhờ Kiều Vân Tranh là vì hắn bị thương trong cửa game trước nên tình trạng không tốt lắm.
— Hơn một năm nay, Đảo Ngầm đã mất đi mấy thành viên nổi tiếng, đấu thăng cấp Bạch Kim từ trước tới nay luôn rất khó, không ai chắc được lần này có phải là đi mãi mãi không, bởi thế nên… Vân Tranh à, tôi vẫn chưa muốn chết sớm như thế, cậy nhiều năm chúng ta thân thiết nhau, cậu có thể giúp tôi một lần không?
Công bằng mà nói, Kiều Vân Tranh cũng từng đắn đo, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Anh kể với Phó Lam Tự, con người Trịnh Trác mạnh mẽ và hiếu thắng, nếu không cùng đường thì hắn sẽ không dễ dàng mở miệng nhờ người khác như thế.
Sống được thì ai mà muốn chết chứ?
Anh thực sự đã trải qua quá nhiều cuộc chia ly rồi, có một vài người thậm chí còn chưa kịp nói lời cuối cùng đã phải ở lại trong game mãi mãi.
Đây là thời khắc để cứu vãn hy vọng, có thể giúp bạn bè một tay, anh không nỡ lòng từ chối.
Phó Lam Tự hiểu nên không cản anh, chỉ dặn anh phải cẩn thận.
Dù sao cô cũng đã rất lâu rồi không tách ra khỏi anh lúc xuyên việt.
Bình thường, mỗi khi xuyên vào game đều sẽ tầm ba bốn ngày, mà nếu Kiều Vân Tranh bình an quay về, anh chắc chắn sẽ lập tức báo tin cho cô.
Nhưng lần này, tới khuya ngày thứ năm rồi mà bên Kiều Vân Tranh vẫn chưa có thông tin gì.
Mãi tới khi rạng sáng, chuông điện thoại của Phó Lam Tự cuối cùng cũng reo lên, nhưng người gọi lại là Cảnh Hạc.
Mấy ngày nay Cảnh Hạc không có nhiệm vụ nên theo thói quen giữ nhà giúp Kiều Vân Tranh, tiện thể nuôi con mèo hoang tên Cà Phê kia luôn. Hai người dùng app mạng xã hội để liên lạc, nếu không có việc gấp thì cậu ta không cần phải gọi điện thoại cho cô.
Phó Lam Tự nhận máy ngay, hỏi thẳng vấn đề: “Sao vậy? Anh ấy về rồi à?”
Cảnh Hạc bên kia im lặng rất lâu, chỉ nghe được tiếng th ở dốc hồng hộc.
Sau đó, cậu ta run rẩy mở miệng, trong quá khứ, cậu ta chưa từng thốt ra tiếng nghẹn ngào như thế.
Cậu ta nói: “Chị Lam ơi, anh Vân gặp chuyện rồi, chị mau tới Bệnh viện trung ương 2 đi, em ở đây đợi chị…”
…
Trời vẫn còn sớm nên Bạch Sanh với Kỷ Linh vẫn đang ngủ, Bạch Tiêu chỉ vừa thức dậy, đang mơ màng vào phòng bếp rót ly nước.
Kết quả là anh ta thấy Phó Lam Tự cầm áo khoác lao xồng xộc từ tầng 2 xuống, gặp anh ta cũng chẳng chào tiếng nào mà lướt thẳng qua, đóng sầm cửa lại.
“Lam Lam?”
Anh ta gọi cô nhưng không nghe đáp lại, hoặc là cô nghe nhưng hoàn toàn không có thời gian để trả lời.
Anh ta hơi khựng lại, quay đầu nhìn ánh ban mai mờ mờ ngoài cửa sổ, chợt như sực nhớ ra gì đó rồi khẽ biến sắc.
Tính đi tính lại thì hôm nay hẳn là thời gian anh Kiều trở về.
Mong là… Trời cao phù hộ.
Nhưng liệu ông Trời có thật sự phù hộ cho những kẻ đang giãy giụa trong bể khổ là họ không đây?
*
Phó Lam Tự luôn nghĩ bệnh viện là nơi khiến người ta bất lực và tuyệt vọng nhất.
Năm 15 tuổi, cô bị đẩy vào phòng phẫu thuật với cả người bê bết máu, khó khăn lắm mới vớt được mạng về, từ đó cũng bắt đầu cơn ác mộng không hồi kết.
Giờ đây, đã qua nhiều năm như thế, nhưng người nằm ở đó lại biến thành Kiều Vân Tranh.
Cô đứng trong hành lang bệnh viện, ngửi mùi nước sát trùng gay mũi, tựa vào bức tường lạnh băng, sắc mặt tái nhợt, chẳng nói nên lời.
Cảnh Hạc đứng ở cạnh cô, hốc mắt đỏ bừng, rõ ràng là vừa khóc xong.
Cậu trai giờ đã 20 tuổi, cao hơn 1m8, gương mặt trẻ con nhưng vẫn có góc cạnh, hai đầu mày càng lúc càng anh dũng, ngày càng ra dáng của một người đàn ông thực thụ.
Nhưng tin dữ đột ngột xuất hiện này đã khiến cậu ta trở về nguyên hình, cậu ta giống như cậu trai ngây ngô ngày trước, nếu không có ai đỡ, cậu ta sẽ bối rối tới mức ngu người ra.
“Tối qua em xem phim kinh dị suốt đêm nên ngủ trên sô pha, ai ngờ bỗng nghe Cà Phê kêu, tỉnh dậy đã phát hiện anh Vân nằm trên sàn phòng khách, trên ngực là một mảng máu lớn, lại còn liên tục ho ra máu nữa…”
Cảnh Hạc lại nghẹn ngào, cậu ta cúi đầu dùng sức lau mặt rồi mới nói tiếp.
“Lúc xe cứu thương tới, anh Vân đã bất tỉnh nhân sự, bác sĩ bảo dao đó sượt qua sau tim, chỉ còn một tấc nữa là trúng ngay trái tim rồi, vết thương rất sâu — Anh ấy… Suýt chút là không sống nổi rồi.”
Đâm qua sau tim, rõ ràng là bị người đánh lén từ phía sau, rõ ràng vết thương của Kiều Vân Tranh không phải do ma quỷ tạo thành, ma quỷ trong game bình thường rất ít khi dùng cách giết người này.
Khả năng lớn nhất là có người chơi đã cho anh một cú trước khi qua cửa.
Ai sẽ làm chuyện này? Làm như thế để làm gì?
Dù là người có tâm lý vững thì cũng khó tránh sẽ hoảng hốt khi rơi vào tình trạng bất ngờ này, không thể nào tập trung suy nghĩ được.
Trái tim như thắt lại, Phó Lam Tự hít thở một lúc lâu, ép mình phải tỉnh táo lại. Cảnh Hạc đã hoảng lắm rồi, cô không thể hoảng chung với cậu ta được, cô phải bình tĩnh trở lại.
Sau một lúc lâu, cô trầm giọng hỏi: “Bác sĩ nói tình hình của anh ấy ổn định rồi đúng không?”
“Tạm thời ổn định rồi, nhưng vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói tình huống này đã khiến cơ thể anh ấy tổn thương rất nhiều, chưa thể hồi phục lại trong vòng ba tháng tới.” Nói tới đây, Cảnh Hạc lại bắt đầu suy sụp, “Nhưng hai tháng sau anh Vân vẫn còn một nhiệm vụ rank Bạch Kim nữa, anh ấy bị thương thì sao mà xuyên việt được đây?”
“Cậu không cần lo, tới đó chị sẽ đi với anh ấy, chị sẽ đảm bảo anh ấy bình an quay về.”
“… Chị Lam, chị thật sự làm được không? Anh Vân đang trong tình trạng bị thương, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều, làm sao mà chị vừa bảo vệ mình vừa bảo vệ anh ấy được?”
“Chị làm được, nhưng giờ chuyện này không phải trọng điểm.”
Phó Lam Tự nhắm nghiền mắt lại, lý trí từ từ quay lại trong đầu, ngay sau đó, rất nhiều suy nghĩ nhanh như chớp đã xuất hiện trong đầu cô.
Sau đó, cô mở mắt ra, nhìn Kiều Vân Tranh bên trong xuyên qua tấm kính trên cửa phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Kiều Vân Tranh nằm im đó, vẫn nhắm mắt ngủ mê man.
Khuôn mặt và đôi môi anh chẳng còn chút máu nào, trên ngực quấn một lớp băng rất dày, anh chưa bao giờ yếu đuối và tiều tụy tới vậy.
Cô có nên cảm ơn số phận không? Chỉ còn một bước nữa là cô sẽ xa anh, nhưng chí ít là anh vẫn còn sống để quay về.
Cô không dám tưởng tượng tới những gì anh đã phải trải qua.
… Dù có là gì đi nữa, kẻ đầu têu khiến anh phải chịu tất cả đều phải trả giá đắt.
Một giọt nước mặt đọng lại trên làn mi cô, ánh sáng trong đáy mắt cô mờ đi, tựa như một đêm mưa bị mây đen che phủ, quạnh quẽ vắng lặng.
Cô im lặng rất lâu, rút điện thoại ra rồi bấm gọi điện cho Bạch Sanh.
“A lô, Sanh Sanh đấy à?” Cô thấp giọng nói, “Nếu tiện, tớ muốn nhờ cậu một chuyện.”
*
Với rank và thân phận hiện tại của Bạch Sanh, tới Đảo Ngầm tư vấn đặt hàng là cực kỳ hợp lý.
Ở Đảo Ngầm chưa có ai từng gặp cô ấy, cô ấy tới trụ sở chính chỉ đích danh Kiều Vân Tranh, bảo là bạn giới thiệu tới.
Quả nhiên, thành viên phụ trách tư vấn báo với cô ấy rằng Kiều Vân Tranh mới chết trong rank Bạch Kim hôm qua, vì hệ thống hay bị lag nên chắc ID tài khoản trên diễn đàn sẽ bị khóa trong vài ngày tới thôi.
“Sao lại thế được? Đột ngột vậy ư?” Bạch Sanh kinh ngạc nói, “Rõ ràng bạn tôi nói anh ấy rất giỏi mà, anh chắc không vậy?”
“Tôi chắc chắn.” Thành viên đó thở dài, trông có vẻ cũng rất tiếc nuối, “Kiều Vân Tranh xuyên chung với Trịnh Trác, hai người họ rất thân nhau, tôi nghe chính miệng Trịnh Trác nói là Kiều Vân Tranh bị quỷ phóng hỏa thiêu chết, anh ấy không cứu được bạn ra ngoài.”
Ngón tay đang đặt bên mép bàn của Bạch Sanh đột nhiên siết chặt, cô ấy bình tĩnh, chỉ khẽ cười nhạt.
“Thế giờ anh Trịnh đang ở đâu rồi?”
“Mới đi rồi ạ, hình như là đi gặp boss của chúng tôi.” Thành viên kia thuận miệng đáp, “Boss đã sắp qua Bạch Kim IV rồi, đợi khi tích đủ nước sinh mệnh sẽ tới thành phố X, dù sao Đảo Ngầm cũng cần có thủ lĩnh mới mà — Kiều Vân Tranh không còn nữa, tất nhiên Trịnh Trác là ứng cử viên sáng giá nhất rồi.”
“…”
Đã tới nước này rồi, tất cả mọi nghi hoặc cũng đã sáng tỏ.
Bạch Sanh gật đầu, cô ấy đứng dậy, khách sáo cảm ơn đối phương rồi rời khỏi trụ sở Đảo Ngầm.
…
Ban đêm, trời se lạnh, trăng tròn, sao trời thưa thớt.
Phó Lam Tự ngồi trên bậc thềm trước cửa bệnh viện, giữa ngón tay kẹp nửa điếu thuốc lá đang cháy dở.
Thật ra cô đã cai thuốc từ lâu rồi, lần gần đây nhất hút thuốc là năm 16, 17 tuổi, cô phải nhờ nicotin để ổn định trạng thái tinh thần đang trên bờ vực mất kiểm soát vì xuyên việt vào game.
Sau đó thì thích nghi rồi quen dần nên không hút nữa, trừ khi nào tâm trạng cực kỳ lo lắng bất an mới muốn hút một điếu để giữ bình tĩnh thôi.
Ví dụ như lúc này.
Đốm lửa chập chờn chiếu lên gương mặt thanh tú mà lạnh lùng của cô, cô chợt ngẩng đầu lên, nhả ra một hơi khói dày, giọng điệu hờ hững.
“Chỉ có thế thôi sao?”
Bạch Sanh ngồi bên cạnh cô mới thuật lại hết thông tin lấy được từ Đảo Ngầm, nghe vậy bèn đáp.
“Còn một câu nữa.”
“Cậu nói đi.”
“Mặc Trì kể với tớ là từng có một người đi trước dạy anh ấy, trong rank Bạch Kim có một quy tắc thưởng bị hệ thống ẩn đi.”
“Quy tắc gì?”
Bạch Sanh hơi khựng lại, rõ ràng là nghĩ quy tắc này cực kỳ tàn khốc và khó tưởng tượng nổi.
“Nếu tự tay giết đồng đội xuyên chung với mình trong rank Bạch Kim, người đó sẽ có thêm một mạng nữa trong lần xuyên việt kế tiếp.”
Thêm một mạng trong game đồng nghĩa với việc sẽ có thêm một cơ hội sống sót, đó là sự cám dỗ cực lớn đối với đa số người chơi.
Chẳng trách mà rất nhiều người chơi tới rank Bạch Kim đều thà xuyên việt một mình chứ không dễ dàng xuyên chung với người khác.
Đừng bao giờ quá tin tưởng vào nhân tính.
Trịnh Trác nói dối với tất cả thành viên Đảo Ngầm, vì để có được vị trí thủ lĩnh tương lai, cũng để nhận được phần thưởng ẩn của hệ thống mà cuối cùng ra tay với người bạn thân thiết của mình.
Đó là âm mưu đã được lên kế hoạch từ trước, kể cả việc hắn nói dối về việc mình bị thương, việc hắn lợi dụng tình cảm nhiều năm với Kiều Vân Tranh để đưa ra yêu cầu, cũng gồm cả việc nhát đâm cuối cùng hắn dành cho anh trước khi qua cửa, một mình về thế giới thực nhưng lại muốn để Kiều Vân Tranh ở lại đó.
Có một số người không thể từ bỏ lương tâm mà làm ra những hành động bẩn thỉu, nhưng cũng có một số kẻ làm được, hơn nữa còn rất nghiễm nhiên.
Mỉa mai làm sao.
Bạch Sanh nhẹ giọng hỏi: “Lam Lam, cậu tính làm sao?”
“Làm gì nữa?” Phó Lam Tự cười lạnh, trở tay vứt mẩu thuốc đang cháy vào thùng rác cách đó không xa, “Sanh Sanh, về nói anh cậu với chị Linh một tiếng đi, mấy ngày nay tới bệnh viện chăm giúp người bị thương nhé.”
“À, không sao hết, anh Kiều bị thương thì tất nhiên bọn tớ phải giúp rồi… Ủa, đợi đã.” Bạch Sanh trợn tròn mắt nhìn cô, “Thế còn cậu?”
“Tớ có việc phải làm rồi.”
“… Việc gì vậy?”
Gần như trong một cái chớp mắt, Phó Lam Tự nghiến chặt răng.
Bình thường cô chẳng thể hiện cảm xúc gì, cực hiếm khi lộ ra nét mặt u ám lạnh lùng như thế, dưới mắt lại hơi hoe đỏ, tựa như một con sói đang mài móng vuốt vậy.
Cô đứng dậy, giẫm lên bóng trăng vỡ vụn, chẳng quay đầu lại mà đi xa.
Gió đêm cuốn theo giọng nói cô, âm lượng không lớn nhưng lại gằn từng chữ khiến người ta nghe vào mà ớn lạnh.