Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 13: Hai tên giặc cỏ



Người chơi có thể vào rank Bạc về cơ bản đều đã có nhận thức về trò chơi, bình thường họ sẽ không chờ trong phòng mà rất tích cực tìm manh mối.

Như ngay bây giờ đây, bọn Phó Lam Tự mới tới đã phát hiện những người chơi khác đã bắt đầu càn quét tầng 3 từ lâu rồi.

Tầng 3 có văn phòng của Viện trưởng, văn phòng bác sĩ và phòng phẫu thuật, cửa của mấy phòng bác sĩ đầu đều không mở ra được, chỉ có gian cuối cùng là không khóa, trên đó có dán ảnh của bác sĩ Wang.

Phó Lam Tự có chút ấn tượng với người tên Wang này, tối qua cô thấy ảnh của Wang dán đầu tiên ở cột tuyên truyền là một người đàn ông trung niên có nụ cười rất hiền hòa, nhưng sau khi tắt đèn lại đột nhiên biến thành một khuôn mặt dữ tợn như quỷ.

Cô nhướng mày, ra hiệu cho Cảnh Hạc bên cạnh: “Vào trong.”

Cảnh Hạc đẩy cửa ra nhìn: “Bên trong có người rồi.”

Là những người chơi trong căn phòng bốn người kia, tên đầu trọc cơ bắp, người đàn ông trung niên ốm yếu, người phụ nữ tóc ngắn già dặn và cả cô gái tóc đỏ nổi loạn kia, tất cả đều có mặt.

“Thế thì vào luôn.” Cô không chút nghĩ ngợi, “Đã có bốn người rồi, chẳng lẽ còn để ý tới ba người chúng ta hay sao?”

Kiều Vân Tranh thậm chí còn đơn giản và thô bạo hơn, anh chẳng nói chẳng rằng mà đẩy thẳng Cảnh Hạc vào phòng.

Cảnh Hạc lảo đảo, suýt chút nữa là đâm thẳng vào ngực tên đầu trọc kia.

“Ê, mấy người có biết thứ tự trước sau không hả?” Trông đầu trọc có vẻ rất hung hãn, “Chúng tôi tới trước, mấy người đi chỗ khác tìm đi.”

Vừa nói, hắn vừa nhét thứ gì đó vào túi.

Phó Lam Tự nghiêng đầu: “Anh à, gì trong túi vậy, có thể cho chúng tôi xem tí không?”

“Xem cái gì? Cô không biết quy tắc của trò chơi này à?” Đầu trọc cười mỉa, “Ai mà chia sẻ manh mối trong trò chơi này hả? Nằm mơ à?”

“Trò chơi này không thịnh hành việc chia sẻ.” Phó Lam Tự khoanh tay, nhìn Kiều Vân Tranh bên cạnh một chút rồi chầm chậm nói, “Nhưng trò chơi này khá thịnh việc làm cướp đấy.”

Kiều Vân Tranh cũng cười, tràn đầy niềm vui khi ý tưởng lớn gặp nhau: “Mọi người đã chấp nhận tính cạnh tranh khốc liệt của trò chơi này thì chắc cũng tự hiểu sẽ có người cướp nhỉ, thế thì đắc tội rồi.”

Đầu trọc chửi: “Hai đứa nhóc ranh này, không tự lượng xem sức mình bao nhiêu mà còn muốn cướp… Này? Mày buông ra cho tao!”

Thấy tay Kiều Vân Tranh đã thò vào túi mình, hắn tức giận vung nắm đấm lên, tính chào hỏi mặt của Kiều Vân Tranh.

Có lẽ hắn đã tập gym nên lúc vung tay lên, cơ bắp nổi lên trông rất đáng sợ, khá hung hăng.

… Tiếc là ở trước mặt Kiều Vân Tranh, hắn không thể nào hung hơn được.

Một tay Kiều Vân Tranh chặn nắm đấm của hắn, siết 5 ngón tay lại rồi thuận thế bẻ cổ tay theo hướng ngược lại, rắc một tiếng.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, vung nắm đấm bên kia lên, kết quả vẫn bị Kiều Vân Tranh nhẹ nhàng bắt lấy, rắc.

Kẻ tám lạng người nửa cân.

Kiều Vân Tranh vươn tay móc cổ hắn kéo ra sau, dùng đầu gối th úc mạnh vào bụng hắn rồi lôi đồ trong túi hắn ra trong lúc đối phương vẫn đang kêu gào đau đớn.

Ba người còn lại trong phòng bệnh của đầu trọc thấy thế vội đi lên giúp, người phụ nữ tóc ngắn và cô gái tóc đỏ ỷ mình là nữ giới, nghĩ Kiều Vân Tranh sẽ không dám làm gì nên lập tức bám lấy hai bên anh, giục người đàn ông trung niên ốm yếu kia mau giật lại đồ.

Nhưng rõ ràng họ đã quên ở đây vẫn còn Phó Lam Tự.

Phó Lam Tự bước tới, mỗi tay một người túm tóc lôi họ ra, nghe cả hai càng chửi càng khó nghe thì đè thẳng đầu hai người xuống bàn xuống.

“Ai cũng vì qua cửa hết, chẳng ai cao quý hơn ai đâu, cũng đừng có lôi quy tắc khiêm tốn gì ra hết — Trò chơi tổng cộng chỉ có ba người sống sót, bốn người mấy người kết thành đồng minh, lỡ như thắng rồi thì tính giết ai hả? Chẳng phải là do anh trai đầu trọc này quyết định hay sao.”

Vốn hai người nữ vẫn đang giãy giụa, nghe vậy thì không khỏi khẽ giật mình, vô thức nhìn sang đầu trọc.

Đến cả người đàn ông trung niên không dám nhúng tay vào bên cạnh cũng ho vài tiếng, do dự liếc nhìn đầu trọc một chút, có lẽ là vì sợ tai bay vạ gió nên bèn xoay người chạy khỏi văn phòng.

Đầu trọc thẹn quá hóa giận: “Đm. Mẹ bọn mày, bọn mày nghe nó chia rẽ đúng không? Ông mày muốn dẫn tụi mày thắng là sai hả? Dù chỉ được sống ba người thì chẳng phải xác suất cũng là 75% hay sao? Dù sao cũng tốt hơn 1/12 còn gì!”

Chỉ trong vài giây đó, Phó Lam Tự nghe hắn hét như thế nhưng động tác tay vẫn không hề dừng lại, cô lục được một xấp ảnh trong túi của người phụ nữ tóc ngắn.

Người phụ nữ tóc ngắn giơ tay muốn cướp lại nhưng tiếc là không được, chỉ biết hậm hực chửi một câu.

Cô gái tóc đỏ cũng tức giận: “Xem thì nhìn ra được gì? Nói không chừng là chết nhanh hơn đấy!”

Phó Lam Tự làm như không nghe gì, cô nhìn lướt qua đống ảnh rồi nhanh chóng xé nát hết chúng, tiện tay ném vào thùng rác.

Cùng lúc đó, cô thấy Kiều Vân Tranh cũng xé vụn tờ báo cáo trong tay, vứt cùng chỗ với ảnh của mình.

Kể cũng lạ, đối với chuyện này cả hai đều rất ăn ý nhau.

Hai nam thanh niên khác nghe tiếng nên vây ngoài cửa xem, cả cô gái bị lẻ kia, thấy cảnh tượng như thế thì không dám lên tiếng nữa mà chỉ lặng lẽ chạy trốn.

Hai bên đều không chọc nổi, tốt nhất là khiêm tốn, kiềm chế một chút, đỡ phải bị trở thành mục tiêu bị nhắm vào rồi chết nhanh hơn.



Trong lúc Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự làm cướp, Cảnh Hạc nhân lúc văn phòng đang rối loạn đã đi theo thanh niên, rẽ vào một trong những phòng phẫu thuật.

Cậu ta thấy thanh niên lén lút lục lọi mọi thứ, một lúc lâu sau không khỏi hỏi.

“Phòng phẫu thuật này có thể có thứ gì à?”

“Ngớ ngẩn, chỗ nào mà chẳng giấu được manh mối!” Thanh niên cúi đầu, thấy một con dao phẫu thuật rỉ sét trên đất thì vội nhặt lên, thuận tay bỏ vào túi, “Dù là tìm được chút vũ khí cũng được, dù sao trong trò chơi này, ngoài giết ma ra còn phải giết người nữa mà!”

“À…”

“À cái gì mà à? Mày chẳng phải thằng ngốc hay sao?” Thanh niên thấp giọng hung ác nói, “Nãy mày không thấy gì à? Chắc chắn hai đứa kia trong phòng là xuyên việt chung, đều không phải kẻ tầm thường, tốt nhất mày đừng có trông chờ bọn nó dẫn mày thắng làm gì hết, tự lo cho bản thân đi!”

Cảnh Hạc thầm nghĩ nếu họ không dẫn tôi thắng thì còn tốn sức tới rank Bạc làm gì chứ? Bro lo hơi nhiều rồi đấy.

Nhưng cậu ta không nói thật mà chỉ giả vờ làm bộ dạng đáng thương.

“Tôi còn nghĩ làm thân với họ là họ sẽ…”

“Mẹ mày, mơ giữa ban ngày đấy hả?” Thanh niên tiếp tục nói xấu, “Kể mày nghe nhé, tao đã gặp nhiều hạng người như hai đứa đó rồi, ngoài bản thân ra, tụi nó không tốt bụng giúp đỡ ai được đâu — Nhất là đám dễ gây cản trở như mày đấy, trong thời khắc mấu chốt, chắc chắn tụi nó sẽ diệt mày đầu tiên! Tụi nó đang giả vờ dẫn mày là vì muốn cô lập tao, tụi nó nghĩ tao là mối đe dọa đấy!”

Cảnh Hạc cả kinh nói: “Hình như anh nghĩ hơi nhiều rồi đấy?”

“Đm, tao mà suy nghĩ nhiều á? Tao cũng được xem như người lăn lộn qua mấy cửa rank Bạc rồi đấy, tao không biết mình ở đẳng cấp nào hả? Mày biết có bao nhiêu đứa sợ tao không?”

“…”

Cảnh Hạc thầm tự nhủ thôi bớt giùm, tối qua ai là người bị bẻ cằm tới mức ch ảy nước bọt cả đêm chứ? Sợ anh cái gì? Sợ cái đầu xám của anh, sợ hai hình xăm cá hố trên tay anh, hay là sợ anh tự tâng mình lên tới chết?

Thanh niên thấy cậu ta cúi đầu không nói tiếng nào thì nghĩ cậu ta đã bị mình thuyết phục, không khỏi mỉm cười, đắc ý vỗ vai cậu ta.

“Kết thành đồng minh với tao đi, nhưng mày cứ giả vờ thân thiết với tụi nó, tìm cơ hội hỗ trợ tao giế t chết tụi nó, tao sẽ dẫn mình thắng.”

Cảnh Hạc im lặng một lúc lâu rồi nghiêm túc gật đầu.

“Được.”

Được mả nhà anh ấy.

*

Cầu thang dẫn lên tầng 4 đã bị chặn, có thể thấy ban ngày sẽ không mở ra được.

Phó Lam Tự vốn tính thủ dỡ bỏ hàng rào sắt chặn đường đi, kết quả là chưa thực hiện được đã trông thấy y tá mặt rắn xuất hiện ở cuối hành lang.

Y tá đứng đó, nhìn chằm chằm sang bên này một lúc lâu, nét mặt âm u quỷ dị, kiểu như chỉ cần cô dám lên tầng 4 là sẽ đâm chết cô ngay vậy.

Vì thế cô tạm thời từ bỏ suy nghĩ, bàn bạc với Kiều Vân Tranh, tối sẽ tìm cơ hội điều tra lại.

Buổi tối trước khi ngủ hai người vẫn không uống, lần này Cảnh Hạc cũng thông minh rồi, giấu thuốc dưới lưỡi như họ chứ không uống.

Tất nhiên thanh niên kia cũng chẳng uống.

… Nhưng sao Phó Lam Tự với Kiều Vân Tranh lại để hắn không uống được?

“Thuốc này hỗ trợ giấc ngủ, anh uống vào là được ngủ ngon rồi, lỡ như tối nghe thấy tiếng gì sẽ dễ gây rắc rối cho mình lắm đấy.” Phó Lam Tự dẫn dắt từng bước, “Nghe lời đi, uống thuốc vào, ngày mai mở mắt ra là sáng sớm, thế chẳng phải tốt sao?”

“Tốt quần què ấy!” Thanh niên tức muốn chết, “Bọn mày không uống thì sao lại bắt ông mày uống!”

“Bọn tôi không uống ắt có lý do của bọn tôi.”

“Đm, thế ông mày không uống cũng có lý do của tao!”

Phó Lam Tự lười nói nhảm với hắn, thế là vẫy tay bảo Kiều Vân Tranh chặn lại.

Ngay sau đó, Kiều Vân Tranh bẻ thẳng cằm thanh niên ra, ném thuốc vào miệng hắn rồi ghép cái cằm lại, cuối cùng là đập một cú vào yết hầu hắn, cả chuỗi động tác rất liền mạch.

Anh cười nói: “Không được, anh không được có lý do.”

“…”

“Ực” một tiếng, thanh niên bị ép nuốt viên thuốc kia xuống, cực kỳ suy sụp.

Giặc cỏ, hai đứa này đúng là giặc cỏ mà!

10 phút, đèn trong phòng bệnh lần lượt tắt hết, trong hành lang cũng tối om, chỉ còn lại một số đèn báo an toàn phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.

Bên thanh niên kia đã vang lên tiếng ngáy.

Hắn bắt buộc phải ngủ, nếu để hắn thức sẽ gây ảnh hưởng tới kế hoạch hành động của Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh.

Cảnh Hạc nằm một lúc lâu vẫn không thấy buồn ngủ, chẳng biết đã bao lâu trôi qua, cậu ta đột nhiên nghe tiếng hai người bắt đầu xuống giường mang giày, không khỏi thấy sợ: “Anh Vân chị Lam, đã muộn rồi mà hai người còn đi đâu nữa vậy?”

“Tới tầng 4 thám hiểm.”

Phó Lam Tự trả lời rất bình thản nhưng lại khiến Cảnh Hạc nghe xong chảy mồ hôi lạnh hết cả người: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, ai biết được trên tầng 4 có thứ gì không sạch sẽ không chứ? Hai người đi không sợ đụng phải…”

“Càng là chỗ không sạch sẽ thì càng có thể giấu manh mối qua cửa đấy, cậu không đi tìm mà ngủ tới sáng thì thắng được à?”

“Ách…”

“Thôi sao cũng được, dù sao tối nay cũng không có ý định dẫn theo cậu.”

Dù Cảnh Hạc bồn chồn trong lòng nhưng nghe vậy vẫn ưỡn ngực, lòng tự trọng khiến cậu ta không thể nao núng được.

“Sao lại không dẫn em theo? Em nghĩ mình làm được mà.”

“Can đảm lắm, nhưng thôi.” Kiều Vân Tranh dùng cách thức trấn áp tham vọng xuống trước, đồng thời nói khéo cho cậu ta hiểu, “Mục tiêu ba người quá rõ, dẫn theo cậu, chưa biết chừng bọn anh lại gặp phiền giữa đường.”

“…”

Cuối cùng, Cảnh Hạc chưa kịp phản bác lại câu nào thì Phó Lam Tự đã chợt nghe tiếng động rất nhỏ vang lên ngoài cửa, cô lập tức đứng dậy, cảnh giác lắng tai nghe.

Tiếng bước chân tới gần, trong đó mơ hồ còn có tiếng bánh xe ma sát với sàn nhà nữa.

“Cạch” một tiếng, khóa cửa phòng bệnh đã được mở ra.

Có kẻ muốn vào!

Lúc này Kiều Vân Tranh đã đi tới cạnh Phó Lam Tự, muốn về lại giường mình rõ ràng là không kịp nữa.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tốc độ phản ứng của cả hai đều rất nhanh.

Kiều Vân Tranh nghiêng người sang một bên, lập tức ngã xuống giường Phó Lam Tự.

Còn Phó Lam Tự thì giơ một tay lên, thuận thế bọc anh vào trong chăn của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.