Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 41



Sau khi ra khỏi phòng khách, Hứa Triển có chút khó tin mà hỏi Uông Nhất Sơn: “Cái bà Địch Diễm Thu kia…”

“Sao thế? Chẳng phải là kiệt tác của em còn gì? Địch Diễm Thu ly hôn với cục trưởng Thiệu, mang theo đống của hồi môn hoành tráng đến hợp làm một với tài sản nhà họ Uông.”

Hứa Triển mở to hai mắt, “Anh không phản đối sao?”

“Đàn ông chưa vợ, đàn bà chưa chồng, anh phản đối làm gì?” Uông Nhất Sơn không hề nói, đây chính là một trong những điều kiện trao đổi với bố anh ta để có thể cưới được Hứa Triển.

Ôi chao, không biết bà mẹ kế xinh đẹp này, có định tiếp tục giai thoại với Tiểu Sơn cường tráng không? Có vẻ như người nhà họ Uông đều có khẩu vị rất mạnh.

Có điều, Hứa Triển lại mừng thầm trong lòng, con thuyền họ Uông, nhìn thì có vẻ khí thế bất phàm, nhưng thực tế thì khoang thuyền chỉ đủ cho con chuột chui vào. Cô muốn xem, con thuyền mục nát đó sẽ đi được bao xa.

Nghĩ như vậy, cô liền nhìn Uông Nhất Sơn với ánh mắt “đồng tình”. Uông Nhất Sơn vừa thấy thế liền nâng cằm Hứa Triển lên.

“Nhìn anh làm gì?”

“Muốn chúc mừng anh có thêm được một người mẹ hiền!”

Hứa Triển tránh né ngón tay anh ta, định xoay người đi thay quần áo nhưng lại bị Uông Nhất Sơn bế lên, bước ra khỏi biệt thự.

“Anh làm gì đấy? Mau thả tôi xuống!” Còn đang ầm ĩ thì Uông Nhất Sơn đã bế cô ra khỏi biệt thự. Màn đêm buông xuống bờ cát mịn, đợi đến khi có một con sóng mạnh táp vào bờ, anh ta liền thu cánh tay lại, thả cô gái nhỏ đánh tùm một cái xuống nước.

Sau khi uống phải một ngụm nước lớn, Hứa Triển vừa ho sặc sụa vừa thở hổn hển, “Anh điên à! Tôi không biết bơi!”

Ném cô xuống nước xong, Uông Nhất Sơn bắt đầu cởi quần áo, chỉ một lúc sau, thân mình cường tráng hiện lên dưới ánh đèn nhờ nhờ cách đó không xa.

“Biết là em không biết bơi rồi. Anh đã từng hứa với em là sẽ đưa em ra biển học bơi mà.” Anh ta cười xấu xa, vẩy nước lên người Hứa Triển.

Hứa Triển đang định hỏi là chuyện đấy từ khi nào nhưng lại chợt phát hiện, lúc này, Uông Nhất Sơn cười thật giống một đứa trẻ.

Uông Nhất Sơn rất hay cười, nhưng đa phần là cười mỉm, bằng không thì sẽ là điệu cười âm hiểm.

Lúc này, dưới màn đêm, anh ta cười rất tươi, thậm chí lộ ra một chiếc răng khểnh, dáng vẻ như thế này thật ngây thơ.

Anh ta kéo Hứa Triển từ trong nước dậy, ôm thắt lưng cô, “Sao em vẫn giống như hồi bé thế? Vừa chạm phải nước là đã như con cá nóc, tức giận gì chứ!”

Là ai hại khiến cô sợ nước?

Mùa đông năm ấy, chính anh ta đưa theo mấy đứa nữa, đẩy cô xuống con sông rét buốt. Từ đó về sau, cô không đủ dũng cảm để học bơi, cho dù có phao cũng không được!

“Để tôi lên đi! Tôi bảo muốn học bơi lúc nào?”

Nụ cười của Uông Nhất Sơn nhạt bớt, cho dù đang trong bóng đêm nhưng ánh mắt anh ta nhìn Hứa Triển vẫn lấp lánh, “Những chuyện tốt anh làm…em không nhớ gì cả, nhưng những chuyện không tốt anh làm với em thì em lại nhớ rõ mồn một!”

Tốt? Anh ta đã từng làm chuyện tốt? Hứa Triển thầm cười lạnh.

Đột nhiên, mũi của cô bị Uông Nhất Sơn bóp chặt, miệng cũng bị anh ta ngậm kín, rồi cả người cô bị Uông Nhất Sơn kéo vào trong nước.

Hai chân quẫy đạp lung tung, Hứa Triển ôm chặt lấy anh ta theo phản xạ, để mặc anh ta ôm mình chìm vào nước.

Ngay lúc Hứa Triển cảm thấy sắp chết vì ngạt thở, Uông Nhất Sơn mới mở lòng từ bi, nâng cô lên khỏi mặt nước.

“Em không biết bơi cũng không sao, anh tình nguyện làm phao cho em cả đời.” Lời nói mùi mẫn đó, vừa phát ra từ miệng một người tàn nhẫn sao?

Đáng tiếc, Hứa Triển không cần, hít sâu vài hơi rồi nói một câu: “Không có anh, căn bản là tôi chẳng cần xuống nước.”

Uông Nhất Sơn không cười nữa, tự dối mình rằng đây là thời gian êm đẹp. Giữa anh ta và cô, chưa bao giờ là “lưỡng tình tương duyệt”*, nhưng dù phải chìm trong nỗi tuyệt vọng giữa biển rộng, anh ta…cũng không buông tay.

* Ý nói 2 bên cùng yêu nhau.

Nhờ vụ tắm biển mà Uông Nhất Sơn ban tặng, hâu quả là: Ngày hôm sau, Hứa Triển phát sốt. Hai gò má đỏ bừng nên chẳng cần đánh phấn hồng, trông vừa có vẻ cô dâu thẹn thùng, lại cừa mộc mạc, giản dị.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô lại một lần nữa nhìn thấy vẻ thiếu thiện cảm của Uông Dương. Sau một tràng dài dòng của mục sư, cô cảm giác thấy Uông Nhất Sơn nắm lấy thắt lưng mình, vì vậy mới chết lặng nói ra ba chữ “Con đồng ý”.

Cuối cùng, khi cúi đầu chào khách khứa, Hứa Triển loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của phù dâu Quách Lâm Lâm, rồi trước mắt tối sầm, cô ngã vào vòng tay Uông Nhất Sơn, hôn mê bất tỉnh.

Hôn lễ của sếp Uông quả nhiên được như anh ta mong đợi, trở thành chủ đề bàn tán số một.

Dù sao thì cô dâu ngất xỉu ngay trong lễ cưới cũng là chuyện hiếm gặp. Ai cũng đoán, có lẽ do chú rể quá mạnh, trước lễ cưới đã đòi hỏi vô độ, vét sạch sức lực của cô dâu.

Sau khi kết hôn, hai người không đi hưởng tuần trăng mật, chỉ ở lại hòn đảo đi loanh quanh vài ngày rồi trở về.

Lúc trở về, Hứa Triển mới biết, nhà của họ không phải là căn biệt thự lưng chừng núi nữa, mà là một căn hộ ở trung tâm thành phố mà Uông Nhất Sơn mới mua. Diện tích căn hộ không quá lớn, khoảng một trăm mét vuông, nội thất cũng khá đơn giản.

Có điều, Hứa Triển nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân của sự đơn giản này. Không có người làm, việc dọn dẹp nhà cửa là do hai người tự lo. Lúc Hứa Triển nói rõ quan điểm không chịu làm người hầu, Uông Nhất Sơn không nói gì, tự tay cầm máy hút bụi và giẻ lau đi dọn dẹp. Vì đồ dùng trong nhà ít nên chỉ một lúc đã xong.

Nhưng, khả năng nấu ăn của anh ta thì đúng là không ai dám khen. Sau ba bữa liền phải ăn cái thứ không biết là mì hay cháo đặc, Hứa Triển không chịu nổi nữa, mà cô cũng không muốn ngược đãi dạ dày. Vì thế, cô mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu ra, làm vài món đơn giản. Uông Nhất Sơn đã xới sẵn hai bát cơm, ngồi chờ cô bưng thức ăn lên.

Nếu như không nói chuyện, ở cạnh bàn thức ăn nghi ngút khói, hai người thật giống đôi vợ chồng mới cưới hòa hợp.

“Hai ngày nữa, anh sẽ bảo thư ký sắp xếp cho em một chức vụ trong công ty anh, có điều, em không có bằng cấp, e là phải làm từ vị trí thấp nhất. Nhưng mà thế cũng tốt, em học dần trong công ty, còn tốt hơn gấp vạn bốn năm học trong đại học.” Uông Nhất Sơn nuốt một miếng trứng sốt cà chua, thuận miệng nói.

Hứa Triển kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Cô còn tưởng Uông Nhất Sơn sẽ vẫn giống như trước đây, nhốt cô trong nhà, không ngờ anh ta lại chủ động bảo cô đi làm.

“Anh để tôi đến công ty anh…Anh không sợ…”

“Sợ cái gì?” Uông Nhất Sơn lấy giấy ăn lau miệng, “Sợ em làm trò ăn cây táo rào cây sung? Yên tâm, chỉ cần em dám làm chuyện đó thì ắt phải chịu hậu quả. Cứ đi làm đi. Nhưng mà đừng liên lạc với Bạch Gia Nặc nữa, loại người thiển cận mà vô trách nhiệm như hắn, không đáng làm liên minh, ngay cả tư cách làm đối thủ cũng chẳng có nữa là…”

Uông Nhất Sơn đứng dậy, vứt tờ giấy đã dùng vào sọt rác.

Ý tứ trong lời nói của Uông Nhất Sơn, Hứa Triển có thể hiểu được.

Trước đây, cô thờ ơ với Uông Nhất Sơn, ngay cả gia cảnh nhà anh ta, cô cũng không hề biết. Cô vẫn tưởng, anh ta có một công ty be bét, là kẻ phá gia chi tử chỉ biết tiêu tiền. Lúc bước vào khu vực tráng lệ này, tòa nhà tụ hội đông đảo các doanh nghiệp có vốn nước ngoài, Hứa Triển mới biết, đây là tài sản của Uông Nhất Sơn, cơ quan đầu não của tập đoàn nằm ở tầng năm.

Mặc dù, trên danh nghĩa, chủ tịch tập đoàn là Uông Dương, nhưng người đứng đầu chính thức lại là Uông Nhất Sơn.

Phạm vi kinh doanh của anh ta khá rộng, IT, bất động sản, điện tử. Gần như trở thành một con sói đói trên thương giới, cứ cái gì hái ra tiền là anh ta lại tiến hành làm.

Đứng trong không gian hiện đại này, Hứa Triển mới cảm thấy, việc mình đối phó lúc trước với Uông Nhất Sơn đúng là quá ngây thơ. Cô cứ tưởng đã đánh vào gốc rễ, trên thực tế chỉ là con sâu cái kiến, không đáng kể.

Ngày đầu tiên đi làm, Hứa Triển mặc một bộ váy đơn giản. Vì trong lễ cưới, Uông Nhất Sơn chỉ mời những nhân viên cao cấp, cho nên những nhân viên trong phòng văn thư ở dưới tầng một không hề biết, cô gái mới tới này là vợ của Uông tổng.

Một đồng nghiệp nhiệt tình bắt chuyện, hỏi Hứa Triển tốt nghiệp ở đâu, cô đã đĩnh đạc trả lời: “Trung học số một ở huyện Hoài Thủy.”

Những người trong phòng lập tức yên lặng.

Sau này, Hứa Triển mới biết, phòng văn thư toàn những nhân tài ẩn dật, người chuyên sửa soạn tài liệu mà đều tốt nghiệp từ những trường danh tiếng, bằng cấp thật, ai cũng ấp ủ mơ ước được thăng chức cao hơn.

Nói trắng ra, phòng văn thư là một chiến trận chức vị.

Nhưng Hứa Triển nghĩ, nếu cấp trên không đi, sao họ lên được? Nhất định là xuống tầng hầm của tòa nhà.

Quan sát một thời gian, Hứa Triển tự thấy buồn cho số phận mình, cũng không thấy lãnh đạo có chiếu cố gì đến cô.

Có mấy lần, cô trốn trong phòng họp nhỏ gọi điện cho mẹ, qua cánh cửa thủy tinh, cô thấy Địch Diễm Thu đi theo Uông Nhất Sơn vào phòng hội nghị, cũng không biết là diễn cảnh mẹ con tình nghĩa thế nào.

Thậm chí có một lần, cô chạm mặt Địch Diễm Thu trong thang máy.

Địch Diễm Thu không bày ra vẻ mặt ân cần của mẹ chồng như trước mặt Uông Nhất Sơn, mà chỉ nở một nụ cười lạnh, đánh giá Hứa Triển một lượt.

Hứa Triển tự biết mình đuối lý, người ta không nợ cô cái gì, nhưng cô lại phá hoại quan hệ của người ta với cục trưởng Thiệu, ánh mắt trừng trừng đó vẫn còn là nhẹ.

“Cô Hứa, tôi rất thích cô.” Vừa nghe Địch Diễm Thu gọi mình là cô Hứa, Hứa Triển liền thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự không đỡ được kiểu xưng hô như một bà mẹ chồng của người đàn bà này.

“Thật sao? Cảm ơn.”

“Tôi thích thủ đoạn của cô, nhưng không thích ánh mắt của cô, cô ấy à, thật sự là đừng nên dây vào tôi…”

Nói xong, Địch Diễm Thu đeo kính râm, đường hoàng ra khỏi thang máy, huých vào đống giấy tờ trong tay Hứa Triển, làm như vô tình đá một nửa ra ngoài. Đến khi Hứa Triển muốn bốc hỏa thì người ta đã đi rồi.

Thu dọn xong đống giấy tờ, cô chật vật đi vào phòng hội nghi, điều chờ cô chính là vẻ mặt giận dữ của trưởng bộ phận.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.