Thanh Kiếm Tông có bê bối kinh thiên động địa, nội bộ môn phái rối như tơ vò.
Trong Lăng Tiêu Điện, vở kịch dâm loạn vẫn tiếp diễn.
Du Nguyệt Minh không tìm thấy Sở Nhược Đình nhưng cũng đâu thể khoanh tay đứng nhìn. Hắn cùng Hà Cạnh tìm thuốc giải rồi rắc khắp Lăng Tiêu Điện, chẳng mấy chốc, các tu sĩ đều thoát khỏi nhục dục.
Nhiều người xấu hổ và nổi trận lôi đình; nữ tu nháo nhào che mặt rời đi, còn nam tu bao vây điện đòi một lời giải thích.
Yến hội hoành tráng nhưng chưa kịp ăn no linh quả đã trúng hương kích dục.
Không biết kẻ nào lén châm hương kích dục mạnh như vậy.
Kiều Kiều bị làm đến nhũn cả hai chân, âm hộ nàng ta phát ban và chảy máu; máu tươi chảy ròng ròng giữa tiếng nói nghẹn ngào không thành lời. Dưới sự cho phép của Lâm Lộc Vũ, Cù Như đưa nàng ta đi. Vương Cẩn định lợi dụng hỗn loạn để chuồn êm song Du Nguyệt Minh ngăn cản ông ta, “Vương chưởng môn có muốn giải thích gì về chuyện hôm nay không?”
Mọi người nhanh nhảu phụ họa, “Đúng đó!”
“Vương Cẩn loạn luân với đệ tử, phá vỡ luân thường đạo lý!”
“Vương Cẩn, ngươi tính giải thích thế nào về vụ giết đệ tử Lý Phong?”
“Vương Cẩn, có phải ngươi đốt hương kích dục không? Hại ta mất tấm thân trinh trắng!”
Các tu sĩ liên tục chất vấn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Vương Cẩn. Ông ta giả bộ bình tĩnh mà vuốt phất trần trong tay, đồng thời biện hộ, “Vương mỗ là nạn nhân, thủ phạm hại ta là Sở Nhược Đình. Chưa biết chừng ả chính là người đốt hương kích dục. Các ngươi xem, sau khi làm xong là ả biến mất tăm…”
“Vớ vẩn!”
Du Nguyệt Minh chậm rãi đi tới, hắn miệt thị liếc ông ta, “Chứng cứ do Sưu Hồn Thuật cung cấp còn chưa đủ à? Vương chưởng môn, ngươi tốt xấu gì cũng là chủ nhân một môn phái, thế mà đổi trắng thay đen ngay trước mặt thiên hạ. Ngươi to gan thật đấy!”
Vương Cẩn biết Du Nguyệt Minh đứng về phe Sở Nhược Đình, ông ta chả dám cãi cọ với hắn nên đành đưa mắt cầu cứu Lâm Lộc Vũ.
Lâm Lộc Vũ nhờ hương kích dục mới được tiến vào thân thể Kiều Kiều, thứ mà ông ta hằng thèm thuồng. Ông ta đang rất sảng khoái, thế là quyết định ban ơn cho Vương Cẩn bằng cách chủ động xác nhận, “Dương Minh là thủ phạm đốt hương kích dục chứ không phải Sở Nhược Đình.”
Vương Cẩn nhanh chóng suy nghĩ rồi hùa theo, “Đúng! Là Dương Minh! Tâm địa Dương Minh khó lường, hắn muốn hủy hoại danh dự của ta lẫn Thanh Kiếm Tông!”
Du Nguyệt Minh thật không hiểu Vương Cẩn lấy đâu ra mặt mũi để nói những lời này.
Trong trí nhớ của Sở Nhược Đình, cuối cùng Vương Cẩn thọc kiếm xuyên ngực nàng. Du Nguyệt Minh không biết ký ức ấy là thật hay giả, dù là giả thì nội tâm nàng cũng hận ông ta tột độ.
Du Nguyệt Minh chả hề có thiện cảm với Vương Cẩn, hắn vừa phe phẩy quạt vừa cười khẩy, “Vương chưởng môn vui lòng đừng lạc chủ đề, việc nào ra việc đó chứ. Dương Minh châm hương kích dục trong điện là chuyện của Dương Minh. Ngươi loạn luân cùng Kiều Kiều, lập mưu sát hại trưởng lão Sở Hoán và Ngọc Kiều Dung, giết chết đệ tử Lý Phong. Những chuyện này chắc chắn đều là thật!”
Sắc mặt Vương Cẩn trắng bệch.
Người trong điện cũng kịp thời hưởng ứng lời Du Nguyệt Minh, bọn họ bắt đầu chỉ trích Vương Cẩn.
“Việc này…” Vương Cẩn nghẹn họng mãi mới lắp bắp, “việc này cần thảo luận thêm.”
Cuộc đời Du Nguyệt Minh hiếm thấy ai mặt dày như Vương Cẩn.
Hắn định châm biếm tiếp nhưng Lâm Lộc Vũ bất chợt ra tay.
Lâm Lộc Vũ kích hoạt linh khí để lấy đồ vật từ xa, ông ta túm lấy thứ gì đó ở trong góc rồi xách lên.
Mọi người xúm lại nhìn thì phát hiện đấy là con rắn xanh nhỏ cỡ ngón tay cái.
“Buông ta ra! Buông ta ra! Ta muốn tìm mẫu thân!” Bé rắn xanh bị người ta xách ngược nên vặn vẹo thân mình liên hồi, giọng nó trẻ con nên không biết nó là đực hay cái.
Lý Trường Uy còn ở trong điện, ông tức khắc biến sắc, “Nó đó! Nó là con yêu thú phun lửa kia!” Ông tiến lên vài bước rồi hỏi dồn, “Khai mau! Ngươi đã làm gì bảy vị động chủ?”
Thanh Thanh mở to đôi mắt đen láy, nó khóc hu hu, “Thả rồi, thả hết rồi! Ta muốn tìm mẫu thân, ta muốn tìm mẫu thân!”
Lý Trường Uy nửa tin nửa ngờ, ông truyền âm cho bảy vị động chủ và chỉ thở phào nhẹ nhõm khi nhận được hồi đáp.
Lâm Lộc Vũ quan sát con rắn nhỏ, ông ta thấy nó cực kỳ giống thần thú trong sách cổ. Lòng tham nổi lên, ông ta giơ tay nhét con rắn vào túi linh thú.
Du Nguyệt Minh sao cho phép ông ta cướp đoạt, Hà Cạnh rành hắn quá nên buộc phải ra mặt.
Ông chắp tay lại, cười tủm tỉm, “Lâm đ*o hữu không thể mang con rắn xanh này đi.”
Ánh mắt Lâm Lộc Vũ tăm tối, ông ta lườm Du Nguyệt Minh với biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười và hỏi Hà Cạnh, “Hà đạo hữu có ý gì?”
Hà Cạnh đáp, “Đây là linh thú khế ước của Sở tiểu hữu, chúng ta cần trả nó về cho chủ nhân chân chính.”
Lâm Lộc Vũ tính nghiên cứu kỹ lưỡng bé rắn xanh. Ông ta nhìn chằm chằm Hà Cạnh, âm thầm ước lượng tu vi đối phương chắc không cao hơn mình là bao. Vì vậy ông ta ngạo mạn lắc lắc ống tay áo, “Nếu ta không chịu thì sao?”
“Nói nhảm lắm thế.” Du Nguyệt Minh mất kiên nhẫn, hắn mở quạt xoèn xoẹt rồi giơ tay quạt ra một luồng linh lực vàng nhạt về phía túi linh thú của Lâm Lộc Vũ.
Lâm Lộc Vũ có tu vi cao hơn Du Nguyệt Minh, ông ta thi triển thân pháp Nguyên Anh làm Du Nguyệt Minh chẳng đánh trúng nổi góc áo ông ta.
Hà Cạnh “úi” một tiếng, ông đứng giữa hai người và luôn miệng khuyên nhủ, “Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”
Dứt lời, ông nhẹ nhàng nhảy lên, trong nháy mắt đã hiện thân trước mặt Lâm Lộc Vũ.
Lúc Lâm Lộc Vũ hoàn hồn thì Hà Cạnh đã cầm túi linh thú.
Hà Cạnh ngượng ngùng gãi đầu, “Ôi chao, ta bất cẩn cầm nhầm túi linh thú của Lâm đ*o hữu rồi.” Ông lại gần và thân thiện trả túi linh thú cho Lâm Lộc Vũ.
Tim Lâm Lộc Vũ đập thình thịch khi Hà Cạnh đột ngột tiếp cận ông ta.
Uy lực chớp nhoáng ban nãy làm lòng bàn tay ông ta đổ mồ hôi đầm đìa.
Ông ta nhìn Hà Cạnh, cảm thấy người này bất thường mọi mặt. Quả nhiên chẳng thể coi khinh người của Bắc Lộc Du thị.
Nghĩ đến đây, Lâm Lộc Vũ miễn cưỡng giao bé rắn xanh cho Du Nguyệt Minh.
Bé rắn xanh vẫn căng thẳng uốn éo thân mình, nó muốn phun lửa nhưng trước đó phun nhiều quá nên giờ làm hết nổi. Nó òa khóc nức nở, “Mẫu thân, ta muốn mẫu thân!”
Du Nguyệt Minh nhớ đến Sở Nhược Đình mà lòng chua xót. Hắn thận trọng nâng nó trong lòng bàn tay, dịu dàng an ủi, “Đừng khóc, đừng khóc, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm mẫu thân.”
Nó ngẩng cái đầu nho nhỏ để ngắm nghía Du Nguyệt Minh, bỗng nhiên, nó ra sức hít hà, “Í?” Nó kêu, “Mùi ngươi quen quá.”
Du Nguyệt Minh sửng sốt.
Hắn thích sạch sẽ nên nhạy cảm với mùi hương, người hắn không có mùi gì mới đúng.
Bé rắn xanh ngửi lấy ngửi để, nó chợt nhớ ra, “Á à, ngươi lấy ta ra khỏi miệng U Nhiêm hồi ta còn ở trong vỏ trứng.”
Du Nguyệt Minh nghe hai chữ U Nhiêm bèn cố gắng nhớ lại, hắn mơ hồ đoán được nó là cái gì.
“…Ngươi là trứng của U Nhiêm?”
“Không phải, không phải!” Bé rắn xanh lắc đầu nguầy nguậy. “Ta mà là cái thứ hôi thối dơ bẩn kia á.”
Hóa ra bé rắn xanh luôn ngủ trong vỏ trứng, bí cảnh Linh Chân lạnh lẽo khiến nó không tài nào phá trứng thoát ra. Có một lần U Nhiêm tình cờ kiếm ăn rồi nuốt nó vào bụng; bụng U Nhiêm ấm áp, bé rắn xanh bèn ký sinh trong đấy. Sau khi U Nhiêm chết, nó xuất hiện rồi được Du Nguyệt Minh tặng cho Sở Nhược Đình.
Lúc bé rắn xanh kể Sở Nhược Đình nghe chuyện này, nàng chỉ vuốt đầu nó và tiện thể đặt tên nó là Thanh Thanh.
Du Nguyệt Minh lại vô cùng cao hứng, hắn nghĩ đây là duyên phận trời cao ban cho hắn và Sở Nhược Đình.
Thanh Thanh chớp chớp mắt, “Ngươi sẽ dẫn ta đi tìm mẫu thân?”
“Đương nhiên!” Ngón tay thon dài của Du Nguyệt Minh nhẹ nhàng gõ đầu nó. “Ta là cha con mà!”
Mắt Hà Cạnh suýt nữa rớt xuống đất, ông nhìn Du Nguyệt Minh bằng ánh mắt một lời khó nói hết, còn tự hỏi rằng: Cháu à, cha mẹ cháu có thể chấp nhận đứa cháu xanh lè này hả?
Trong lúc Du Nguyệt Minh nói chuyện với Thanh Thanh, có người lên tiếng, “Vương Cẩn đâu? Vương Cẩn biến mất!”
“Ông ta lợi dụng lúc Lâm tiền bối và Hà tiền bối trò chuyện để lén chạy trốn.”
“…Sao trên đời lại có loại người như thế?”
Vương Cẩn lẳng lặng rời đi khi tranh chấp phát sinh giữa Lâm Lộc Vũ với Du Nguyệt Minh.
Lúc ông ta tìm thấy Kiều Kiều tại hậu viện, Cù Như đang bôi thuốc vị trí giữa hai chân nàng ta.
Mặt Kiều Kiều đỏ ửng, âm hộ chảy máu lại ngứa ngáy. Đôi bàn tay trắng như phấn đấm ngực Cù Như, “Cù Như, nhẹ tay thôi.”
Cù Như sờ bắp đùi nàng ta, “Hương kích dục kia quá mạnh, ta không kiểm soát được sức lực nên mới làm nàng bị thương.” Hắn nghĩ tới chuyện hồi nãy bèn đề nghị, “Đừng ở lại Thanh Kiếm Tông nữa, theo ta đi.”
“Nhưng…” Kiều Kiều mím môi, “ta mà đi thì sư phụ làm sao bây giờ?”
Cù Như giận giữ nhíu mày, “Nàng còn lo cho lão làm gì? Hiện tại mọi người đều biết quan hệ giữa nàng và lão, cứ để lão gánh mấy lời đồn nhảm nhí. Ta đưa nàng đi, hãy cắt đứt quan hệ với lão càng sớm càng tốt!”
Kiều Kiều cắn môi như phân vân lắm.
“Ừ…”
Khoảnh khắc nàng ta gật đầu, Vương Cẩn đang đứng ngoài cửa sổ liền nổi điên!
Ông ta cảm thấy mình bị phản bội nên nhào vô phòng, túm tóc Kiều Kiều rồi ấn đầu nàng ta xuống đất và thô bạo bóp cổ, “Ngươi nói gì? Ngươi muốn vứt bỏ ta để cao chạy xa bay với gã người chim?”
Ông ta ra tay bất ngờ, khi Cù Như phản ứng lại thì Kiều Kiều đã bị Vương Cẩn bóp cổ tới mức mắt trợn trắng.
“Buông nàng ra!” Cù Như tung chưởng vào lưng Vương Cẩn làm ông ta gãy vài cái xương và phun máu lên mặt Kiều Kiều.
Kiều Kiều vừa thoát khỏi bàn tay kìm sắt của ông ta thì ho khan dữ dội. Nước mắt hòa chung với máu khiến khuôn mặt đáng thương nhu mì trông có vẻ chật vật lẫn dữ tợn.
Vương Cẩn ngẩn người, đầu óc vừa tỉnh táo lại là ông ta ôm lấy Kiều Kiều, “Xin lỗi…xin lỗi, Kiều nhi, tại sư phụ mất khống chế.”
Ông ta chả dám tưởng tượng sau hôm nay mình sẽ tồn tại thế nào ở Phù Quang Giới. Kiều Kiều là niềm hy vọng duy nhất của ông ta, vậy mà vừa rồi Kiều Kiều còn muốn vứt bỏ ông ta theo lời Cù Như. Ông ta không thể chấp nhận điều đó.
Cù Như muốn giết Vương Cẩn nhưng Kiều Kiều lập tức ngăn cản.
Kiều Kiều che lại cái cổ đau rát rồi rúc dưới cánh Cù Như, nước mắt rơi lã chã.
Vì sao mọi chuyện lại thành thế này?
Hôm qua nàng ta vẫn là tiểu sư muội được cưng chiều của Thanh Kiếm Tông. Trong vòng một đêm, nàng ta bỗng trở thành dâm phụ bị người người phỉ nhổ, thành đứa đã ngu xuẩn còn xấu xa.
Lâm Thành Tử tiền bối thích trêu nàng ta là đứa nhỏ ngốc nghếch và hay mơ màng. Song Kiều Kiều hiểu rõ sự khéo léo, yếu đuối, hiền thục là vũ khí sắc bén nhất của bản thân. Nàng ta giống dây tơ hồng, có thể bám lấy bất kỳ nam tử hùng mạnh nào. Và những người đó sẽ bảo vệ nàng ta chu đáo.
Nàng ta thật lòng yêu sư phụ Vương Cẩn, yêu Lâm Thành Tử, yêu Nam Cung Hiên, yêu Cù Như.
Trước kia nàng ta cũng rất thích đại sư huynh và Tiểu Tinh Tinh, nhưng bọn họ phản bội nàng ta. Trong vô tình, hình như nhị sư tỷ đã cướp đoạt thứ ánh sáng thuộc về Kiều Kiều.
Phải…
Tất cả đều tại nhị sư tỷ.
Kiều Kiều nhắm mắt lại, đầu nàng ta hiện lên bộ dạng khác hẳn mình của Sở Nhược Đình. Nhị sư tỷ đứng đó, đường đường chính chính đấu khẩu với Lâm Lộc Vũ, nét mặt tràn đầy sự cao ngạo lạnh lùng mà nàng ta tuyệt đối chẳng bao giờ có được.
Nhị sư tỷ lóa mắt như vậy, ngay cả nàng ta cũng hóa thành kẻ làm nền.
Một cảm xúc tiêu cực chưa từng hiện hữu nảy mầm nơi đáy lòng nàng ta.
Kiều Kiều vốn không oán hận nhị sư tỷ, thậm chí nàng ta nghĩ nhị sư tỷ mồ côi từ nhỏ nên tính cách mới kiêu căng cực đoan. Sự ấm áp lương thiện của nàng ta đủ sức bao dung một nhị sư tỷ chuyên gây rối vô cớ.
Nhưng hôm nay, nàng ta thấy nhị sư tỷ thật đáng ghét.
Tại sao lại ức hiếp nàng ta với sư phụ? Nàng ta và sư phụ yêu chân thành, những người yêu nhau nên ở bên nhau và làm chuyện vui sướng. Chẳng lẽ thế là sai ư? Vợ chồng Sở Hoán chết dưới móng vuốt Tiêu Long chứ có phải nàng ta cầm đao giết bọn họ đâu!
Nước mắt Kiều Kiều chảy giàn giụa, “Nhị sư tỷ, sao tỷ lại hãm hại ta?”
Vương Cẩn đờ đẫn ngồi dưới đất, ông ta lẩm bẩm, “Làm sao bây giờ…chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Bốn bề là địch khiến ông ta hoang mang cùng cực.
Kiều Kiều ngước đôi mắt đẫm lệ, nàng ta chùi vết máu trên mặt rồi cắn môi, “Ta sẽ đi gặp Hiên ca ca với Lâm tiền bối, họ nhất định sẽ tin ta!”
Oo———oOo———oΟ
Mọi người tìm khắp Thanh Kiếm Tông nhưng Vương Cẩn lẫn Kiều Kiều đã bốc hơi.
Lâm Lộc Vũ phất tay áo, kiên quyết ngó lơ vụ này.
Các tu sĩ đâu có gan gây sự với Lâm Lộc Vũ, bọn họ hăm hở bắt Thanh Kiếm Tông chịu trách nhiệm. Từ Viện sư tỷ miễn cưỡng ra mặt trấn an đám đông tạm thời đừng nổi nóng, nàng ấy bảo, “Đạo đức của chưởng môn không xứng với địa vị, hiện tại mọi chuyện sẽ giao cho đại sư huynh quản lý. Các vị đạo hữu cũng thấy đấy, đại sư huynh của chúng ta bị thương nặng nên có thể chờ sư huynh lành lặn rồi từ từ tạ lỗi với mọi người không?”
Du Nguyệt Minh tính đưa Thanh Thanh đi nhưng nghe vậy liền đổi ý, hắn xoay người lại nói, “Kẻ phạm sai lầm là Vương Cẩn, Kiều Kiều, cùng Dương Minh. Các vị chớ nên giận cá chém thớt những người khác trong Thanh Kiếm Tông.”
Mấy lời trên tương đương với việc che chở Thanh Kiếm Tông; các tu sĩ nào dám tiếp tục đe nẹt Từ Viện, bọn họ đồng loạt chấp thuận.
Trên đường về Bắc Lộc, Du Nguyệt Minh ngồi trên xe ngựa thơm phức do ngựa quý kéo, hắn lấy cái lông chim bằng vàng để chơi với Thanh Thanh.
Thanh Thanh cười sặc sụa, nước mũi nó dính đầy tay Du Nguyệt Minh.
Du Nguyệt Minh chẳng nổi nóng, hắn vô tư chùi cái tay dính nước mũi vào người Hạ Cạnh rồi mỉm cười khen ngợi, “Thanh Thanh giỏi quá, nước mũi cũng đẹp hơn người khác.”
Hà Cạnh: “…”
Rốt cuộc ông vẫn tiến lên sau một hồi trầm tư và đắn đo mở lời, “Cháu à, có câu này biểu thúc không biết có nên nói không.”
“Biểu thúc cứ nói.” Du Nguyệt Minh dùng quạt nghịch cái đuôi nhỏ của Thanh Thanh.
Hà Cạnh thở dài với vẻ mặt phức tạp, “Ta biết cháu để ý Sở đạo hữu, nhưng cháu đừng quên thân phận mình. Dẫu cháu không bận tâm thì cha mẹ cháu…nhất là tổ phụ cháu nữa. Nếu bọn họ biết Sở đạo hữu quấy nhiễu tâm tư cháu, e rằng sẽ chuốc họa sát thân cho Sở đạo hữu.”
Giống con linh thú mà Du Nguyệt Minh thích hồi còn nhỏ vậy.
Gia chủ Du thị sợ hắn mê muội nên quật chết con linh thú ngay trước mặt hắn.
Tay Du Nguyệt Minh cứng đờ.
Ánh mắt hắn ảm đạm, rất lâu sau hắn mới khẽ khàng đáp, “Vâng.”