Vĩnh Chương Giới sở hữu linh khí dồi dào, hiếm khi có tu sĩ hạ giới phi thăng tới đây.
Dù vậy, xung quanh hồ nước luôn có tu sĩ canh gác; thứ nhất để chào đón, thứ hai để hướng dẫn quy củ cho tu sĩ hạ giới.
Một ngày nọ, hồ nước trong vắt tựa gương bỗng sôi trào, bọt nước giống những viên ngọc trai nổi ùng ục liên tục. Lính gác hồ đến bên hồ xem xét, vung tay bảo, “Ồ, hạ giới có người phi thăng.”
Một lính gác hơi béo khác quan sát bọt khí dày đặc rồi nhận xét, “Khá đông đấy, ít nhất phải ba người.”
Tiếng nước chảy róc rách ầm ĩ khắp hồ. Lát sau, bên trong hồ dâng lên quả cầu dẫn đường mờ mờ hình bầu dục. Nó cao khoảng mười trượng, rộng sáu, bảy trượng, y hệt một cái kén phát sáng. Quả cầu chảy nước liên hồi, dấy lên ngàn con sóng cùng bọt nước bắn tung tóe.
Lính gác hai giới sợ ngây người.
“Đây là ánh sáng dẫn đường?”
“Sao bự dữ vậy!”
“Cá voi hạ giới phi thăng sao?”
“Chứ không sao bự thế!”
“Chúng ta có cần bẩm báo các vị chân quân về hiện tượng lạ thường này không?”
“Sao lại…sao nhiều người quá!”
Nhìn kỹ sẽ thấy có bóng người lay động trong ánh sáng dẫn đường. Vĩnh Chương Giới chưa từng phát sinh hiện tượng kỳ quái này; bất kể có bao nhiêu người phi thăng thì cũng chỉ mỗi người một ánh sáng dẫn đường, chứ không phải nhiều người chung một cái. Chẳng mấy chốc, ánh sáng dẫn đường khổng lồ bất chợt nổ cái “đùng”.
Sóng không khí dao động, bầu trời tràn ngập làn mưa sặc sỡ, những người trong quả cầu hóa thành cầu vồng và đáp xuống đất.
Yên tĩnh giây lát rồi một giọng nói êm tai hững hờ cất lên, “Ta nghe bảo bên hồ Chân Tiên Giới đều có lính gác chào đón và chỉ dẫn tu sĩ hạ giới. Sao nơi đây không có?”
“Khinh thường chúng ta à?”
“Tiểu Tạ, đừng nói thế, chắc họ nghỉ hưu mộc[1].”
“Tu sĩ thượng giới mà nghỉ hưu mộc gì chứ? Ta thấy…”
Hắn chưa nói xong thì dưới chân có người yếu ớt kêu, “Đạo hữu à, cảm phiền nhích người tí… Đạo hữu giẫm trúng tay ta.”
Lính gác hồ giữa hai giới bị ánh sáng dẫn đường bự chảng quật xuống đất, bọn họ lê lết mãi cũng chẳng đứng dậy nổi.
Du Nguyệt Minh khiếp sợ.
Hắn khép quạt rồi nhảy tránh xa lắc xa lơ.
Hèn chi hồi nãy hắn cảm thấy chân mình giẫm phải cái gì mềm như bông. Thanh niên nhớ lại xúc cảm tởm lợm kia, vội vàng thi triển Tịnh Trần Quyết rửa sạch đế giày.
Tuân Từ thấy thế liền nhanh chóng đỡ lính gác dậy. Hắn chắp tay chào, ôn hòa cười với đối phương, “Bảy người chúng ta là tu sĩ Phù Quang Giới phi thăng lên đây, xin bái kiến hai vị tiền bối.”
Hai lính gác quan sát nhóm người, đồng thời lẳng lặng đánh giá.
Nam tu trước mặt họ lễ phép nhất, hắn mặc đồ trắng, lưng đeo trường kiếm; hiển nhiên đây là một kiếm tu. Đứng kế bên hắn là nam tu thi triển Tịnh Trần Quyết liên hồi, người này ăn mặc sang trọng quý phái. Thanh niên áo xanh lá giắt cây sáo ngọc trên eo, cười như không cười nhìn họ; trông hắn cứ gian gian thế nào. Thiếu niên hồi nãy trách mắng họ khinh thường cột tóc đuôi ngựa, mặc đồ đen; không biết hắn nhảy lên cây lúc nào, giờ đang bắt chéo chân còn tay thì nghịch chủy thủ giết thời gian. Chàng trai buộc khăn trên trán không rảnh quan tâm bọn họ, hắn chạy tới lui giữa hai tu sĩ và ân cần quạt, “Ma quân có mệt không? Nhạn tiền bối có nóng không?” Thanh niên quay sang hai tu sĩ canh hồ nước, nhiệt tình chào, “Xin chào!”
Lính gác béo ngơ ngác gật đầu, “…Xin chào.”
Hai lính gác hoang mang nhìn đám người này.
Lính gác béo hỏi vị kiếm tu lịch thiệp, “Ngươi nói mình phi thăng từ Phù Quang Giới? Tại sao chỉ có một ánh sáng dẫn đường vậy?”
Tuân Từ ngượng ngùng tằng hắng.
Bảy người bọn họ phi thăng lần đầu, đáng lẽ mỗi người sẽ có một ánh sáng dẫn đường. Nhưng Sở Nhược Đình là chân thần, nàng có thể dẫn người qua cửa sau. Ban đầu Sở Nhược Đình chỉ định đưa Kinh Mạch – người có tu vi thấp nhất – đi cùng, ai dè con cáo già Huống Hàn Thần biết chuyện liền tìm mọi cách bám theo. Tạ Tố Tinh lẫn Du Nguyệt Minh đời nào chịu thua, hai người ôm rịt lấy đùi Sở Nhược Đình. Ma quân thì nổi trận lôi đình. Sở Nhược Đình vừa ngẩng đầu là thấy Tuân Từ tủi thân y chang cô vợ bị ruồng bỏ; Nhạn Thiên Sơn quay lưng lại, nàng chỉ thấy tà áo xanh mỏng manh bay phấp phới.
Sở Nhược Đình hết cách bèn kết hợp bảy ánh sáng dẫn đường thành một ánh sáng to vật vã, cả đám cùng nhau phi thăng cho đỡ rách việc.
Tuân Từ chau mày không biết sắp xếp lời lẽ giải thích ra sao. Huống Hàn Thần thấy hắn lúng túng nên tiêu sái tiến lên, nhẹ nhàng cười, “Chúng ta tới từ hạ giới, nhiều việc cũng không rõ lắm.”
Hắn không đợi hai lính gác đáp trả đã hỏi luôn, “Xin hỏi hai vị, thế giới này tên gì?”
“Vĩnh Chương.”
“Vị nào có tu vi cao nhất?”
“Hoài Bích chân tiên.”
“Tông môn nào hiển hách nhất? Nơi nào được đến, nơi nào bị cấm, có bao nhiêu thế lực lớn và môn phái, tu vi phân cấp thế nào…”
Hắn hỏi liên tiếp làm nhóm lính gác choáng váng.
Lính gác đang nghĩ xem trả lời ra sao thì đám mây tía phía chân trời đột nhiên lập lòe. Dụi mắt nhìn kỹ mới thấy đó không phải ánh hào quang, mà là một nữ tử thướt tha mặc váy dài đang bước trên mây. Tu vi nữ tu cao hơn họ quá nhiều, hai người không thấy mặt mũi đối phương vì khuôn mặt kia như bị hơi nước bao bọc, thật chẳng khác gì ngắm hoa qua làn sương. Dẫu vậy hai lính gác vẫn đoán được nữ tử này nhất định đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nữ tử cười giòn giã, âm thanh ấy trong veo và đầy vui sướng, “Thôi, đừng gây khó dễ cho họ. Đi theo ta!”
“Bản tọa chờ lâu gần chết.” Hách Liên U Ngân cực kỳ bất mãn.
Sở Nhược Đình bật cười, nàng dắt Nhạn Thiên Sơn và Hách Liên U Ngân hai bên trái phải, “Được rồi, đi thôi, để ta dẫn mọi người đến gặp đệ tử mình từng thu nhận. Nãy ta hỏi thăm thì nó chưa phi thăng.”
“Ai vậy?”
“Lý Trường Lâm.”
“Lý Trường Lâm?”
“Nam hay nữ?”
“Đẹp bằng ta không?”
“Biết thổi sáo, đánh tỳ bà không?”
Nhóm người dần đi xa, hai lính gác hồ mãi mới hoàn hồn mà kinh hãi nhìn nhau.
Lý Trường Lâm? Lý Trường Lâm là tên tục của Hoài Bích chân tiên!
Chú thích
[1] Tương đương với nghỉ phép. Ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày nghỉ gọi là “ngày hưu mộc”.