Trên đường đi, Tạ Tố Tinh với Du Nguyệt Minh tranh cãi liên hồi: người thì bảo đến Bắc Lộc trước, người thì quyết tới thành Vận.
Cuối cùng, Huống Hàn Thần đề nghị chọn theo khoảng cách xa gần nên họ đi thành Vận.
Du Nguyệt Minh rầu rĩ lắm.
Hắn thầm cảm thấy Sở Nhược Đình thích Tạ Tố Tinh hơn mình, tuy không dám oán trách nhưng tự nghĩ linh tinh miết. Thanh niên chẳng còn hứng thú phe phẩy quạt hay cãi lộn với ai, cứ lủi thủi đi sau chót.
Sở Nhược Đình hiểu tâm tư hắn, thế là khi đêm xuống, nàng trộm chui qua cửa sổ phòng Du Nguyệt Minh. Cô gái ôm ấp dỗ dành hắn sao mà dỗ tới song tu trên giường luôn, hai người vui sướng ngất ngây nguyên đêm.
Du Nguyệt Minh không thèm giấu giếm.
Hôm sau, hắn kéo cổ áo khoe vệt đỏ trước mặt Tạ Tố Tinh, làm thiếu niên bực tức ngay.
Hắn chốc chốc treo ngược trên cây hù Kinh Mạch lẫn Tuân Từ sợ hết hồn đến mấy lần, chốc chốc lại phá hoại cảnh quan bên đường.
Hoa cỏ tươi tốt bị tay hắn giựt bứt; các tảng đá lớn đang nằm yên trên đường thì hắn thấy ngứa mắt nên đá bay chúng, khiến nửa ngọn núi đổ ầm ầm.
Sáng sớm ngày thứ ba, Huống Hàn Thần có vẻ hỏi han nàng ân cần vậy thôi chứ thực chất câu nào cũng mang theo một bồ dao găm. Hắn dựa vào lan can mà thổi sáo, giai điệu nghe lạnh lẽo thê thảm xiết bao. Kinh Mạch hỏi thăm hắn, Huống Hàn Thần lập tức ôm eo, còn cố tình nói cho Sở Nhược Đình rằng mình vẫn bị nhiễm độc và đầu váng mắt hoa dữ dội.
Sở Nhược Đình lo ngại sức khỏe hắn, đêm đó nàng giỡ ngói vào phòng Huống Hàn Thần.
Tuân Từ hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng hắn thản nhiên đối mặt, hoàn toàn chiều theo ý Sở Nhược Đình. Từ ngày lấy lại linh hồn, Kinh Mạch khắc khổ tu luyện đứng hàng thứ nhất; mỗi ngày hắn đều tràn trề sức sống lẫn năng lượng, ôm đống công pháp Nhạn Thiên Sơn đưa tới mất ăn mất ngủ.
Hai người không tranh giành lại gợi lên nỗi áy náy trong Sở Nhược Đình.
Nàng xử lý mọi việc rất công bằng, thành thử bọn họ mất năm ngày chỉ để đi một quãng đường ngắn.
Đến ngày thứ sáu, Sở Nhược Đình tung bùa chú phạt đứng tất cả những kẻ nghiện quá muốn chơi tiếp.
Kinh Mạch tu luyện suốt đêm, hắn chuẩn bị vô rừng núi tiếp tục công cuộc rèn giũa.
Thanh niên buộc khăn bịt trán trước gương đồng, vung nắm đấm cổ vũ bản thân, “Mục tiêu hôm nay: lĩnh hội chương thứ tư của mục thứ hai của quyển thứ nhất!”
Dứt lời, hắn kéo cửa phòng và vô tình mặt đối mặt với Huống Hàn Thần, người đứng sẵn ở hành lang.
“Sao đầu ngươi lại dán bùa vậy?”
Huống Hàn Thần đứng tại cửa phòng Sở Nhược Đình, mắt hắn chuyển động loạn xà ngầu nhưng miệng chẳng nói được tiếng nào.
Kinh Mạch duỗi cổ ngó bèn phát hiện ở đây còn Tạ Tố Tinh đang bị treo ngược, gần đấy thì có Du Nguyệt Minh trong động tác nhấc chân vượt qua lan can.
“Đây là cách tu luyện mới à?” Kinh Mạch chả hiểu gì hết, hắn ôm sách đi học.
Tuân Từ bước đến từ đằng sau và tử tế gỡ bùa Định Thân trên đầu họ xuống.
Bùa chú trói bọn họ cả đêm làm eo với lưng đau nhức, cả đám chẳng dám bò giường vào đêm hôm khuya khoắt nữa. Trải qua vụ này, đoàn người mới thuận lợi đến thành Vận.
Lâm Tích Dung thu xếp cho Tạ thị sống tại khu nhà lớn ở ngoại ô.
Cha mẹ Tạ Tố Tinh rất thấu tình đạt lý.
Hai người biết ơn Sở Nhược Đình từ lâu vì nàng đã xâm nhập Tàng Bảo Lâu cứu Tạ Tố Tinh. Trên hết nàng còn là cao thủ Phân Thần kỳ, Tạ phụ Tạ mẫu càng vừa lòng hơn, thậm chí họ còn quả quyết, “Con ta nên lấy thân báo đáp.” Cuộc gặp gỡ khiến đôi bên đều hân hoan.
Chiều tối, nhóm Sở Nhược Đình cáo từ rời đi.
Tạ Kỳ – đường huynh của Tạ Tố Tinh – tiễn bọn họ, hắn vừa đưa họ đến cửa thì hai cầu vồng xuất hiện.
Sở Nhược Đình ngước nhìn, quả nhiên là hai thiếu nữ Lâm thị.
Ba người đã lâu không gặp nên quay lại Tạ phủ tán gẫu. Hai cô gái kinh ngạc trước tốc độ tu luyện của Sở Nhược Đình, Sở Nhược Đình cũng cảm thán Lâm Dật Phù vượt qua muôn vàn khó khăn để tu luyện công pháp Lâm thị và bắt người ta nhìn bằng con mắt khác.
Đầu ngón tay Lâm Dật Phù nghịch dải lụa trên búi tóc song hoàn kế, miệng cười hì hì, “Lão tổ nhà ta tức giận chuyện này lắm, nhưng cũng phải thua ta thôi! Từ nay về sau, nam nữ đều có thể tu luyện công pháp Lâm thị.” Nàng ấy nhớ tới một chuyện bèn dặn thêm, “Nhược Đình, đến Bắc Lộc mà gặp Cạnh thúc thì nhớ cảm ơn giùm ta.”
Lúc nàng ấy suýt tẩu hỏa nhập ma vì tu công pháp Lâm thị, ít nhiều gì cũng nhờ sen Cúc Thủy của Hà Cạnh mới giữ được tâm trí. Có điều Hà Cạnh quá bận rộn, Lâm Dật Phù chưa kịp đích thân nói lời cảm tạ thì ông đã ra ngoài vân du.
Sở Nhược Đình gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ.
Trong lúc Sở Nhược Đình và Lâm Dật Phù ríu rít trò chuyện, Lâm Tích Dung có ra ngoài một lần nhưng lại quay về với đôi mắt sũng nước.
Hai người truy vấn thì Lâm Tích Dung do dự lấy một túi tiền uyên ương từ ngực áo, hụt hẫng đáp, “…Chàng không nhận.”
Lâm Dật Phù giận dữ rút kiếm chỉ bên ngoài, “Tạ Kỳ thật không biết điều! Nhị tỷ có điểm nào không xứng với hắn mà dám cự tuyệt chứ! Ta sẽ trói hắn lại rồi quẳng lên giường tỷ!”
“Dật Phù! Đừng nói bậy!” Mặt mũi Lâm Tích Dung đỏ bừng.
Tạ Kỳ nói thân phận hai người cách biệt, hắn chẳng xứng với nhị tiểu thư của Đông Tô Lâm thị hùng mạnh. Thật ra dù không có vấn đề dòng dõi thì vẫn còn chuyện hồi trước Lâm Tiêu Phong suýt chém giết toàn bộ Tạ thị chỉ vì một lời đồn đãi, thử hỏi sao nội tâm Tạ Kỳ không tồn tại khúc mắc cho được.
Lâm Tích Dung hiểu rõ điều đó song trái tim vẫn chua xót không thôi.
Lâm Dật Phù khuyên nhủ bằng cách lấy Sở Nhược Đình làm ví dụ, “Nhị tỷ muốn dạng đàn ông nào cũng có hết! Không được một tên Tạ Kỳ thì tìm một trăm! Một ngàn tên!”
Sở Nhược Đình nghẹn họng, yếu ớt nhắc, “Đừng tìm nhiều quá…ồn ào đau đầu lắm.” Phải đề phòng bọn họ nửa đêm bò giường nữa chứ.
Lâm Tích Dung nhớ đến cảnh ban nãy Tạ Tố Tinh đấu võ mồm cùng Du Nguyệt Minh, nàng ấy nín khóc rồi mỉm cười.
Ba người túm tụm nói chuyện trên trời dưới đất trước lúc tạm biệt vào sáng sớm hôm sau.
Sở Nhược Đình thẳng tiến đến Bắc Lộc.
Lần trước nàng quậy banh Du thị, vì vậy đã chuẩn bị tinh thần ăn mắng từ Du Hạc Niên với Hà Oánh. Ai ngờ vừa vào thành nàng đã thấy ông cụ điên mình từng gặp ở phụ cận Thấp Hải.
Lần này ông cụ chẳng giấu tu vi, Sở Nhược Đình đánh giá đối phương là cao thủ Độ Kiếp kỳ.
“Cụ là…” Sở Nhược Đình mới hé miệng, Du Nguyệt Minh ở phía sau đã chạy lên mừng rỡ nghênh đón, “Tổ phụ!”
“Tổ phụ cái gì! Tránh ra, đừng chặn đường!“ Du Thừa Nghiệp đập đầu Du Nguyệt Minh cái “bốp”, đồng thời trưng bộ mặt vui vẻ với Sở Nhược Đình, “Lâu rồi không gặp, tu vi sư phụ tiến bộ nhiều quá!”
Sở Nhược Đình: “…”
Du Thừa Nghiệp gọi Sở Nhược Đình là “sư phụ” làm mọi người có mặt sững sờ.
Du Nguyệt Minh trợn mắt há mồm, “Tổ phụ! Nhược Đình là đạo lữ của con!”
Du Thừa Nghiệp xua tay, “Ta sống đến từng này tuổi mà còn cần ngươi nhắc à? Ít nhiều gì cũng nhờ nó chỉ điểm ta mới có thể đột phá Độ Kiếp, gọi nó là ân sư cũng chẳng ngoa.”
Sở Nhược Đình tóm tắt cuộc gặp gỡ với Du Thừa Nghiệp cho Du Nguyệt Minh nghe, sau đó nàng tôn kính bảo Du Thừa Nghiệp rằng mình mà làm sư phụ ông thì hổ thẹn lắm, mong ông đừng xưng hô thế nữa.
“Không được!” Du Thừa Nghiệp phản đối ngay tức khắc.
Ông cực kỳ cố chấp, đã chấp nhận một người là chả thế lực nào lay chuyển nổi; điểm này giống hệt Du Nguyệt Minh.
Sở Nhược Đình đành chịu thua và để trưởng bối làm gì tùy thích.
“Sư phụ muốn gặp khuyển tử? Tổ phụ dẫn ngươi đi nhé.”
“Sư phụ cứ mách tổ phụ nếu Nguyệt Minh cãi lời, tổ phụ sẽ giúp ngươi răn dạy nó!”
“Sư phụ yên tâm, có tổ phụ ở đây thì chẳng ai dám nói xấu ngươi.”
Sở Nhược Đình gượng gạo cười hưởng ứng.
Có Du Thừa Nghiệp chống lưng nên tất nhiên Du Hạc Niên cùng Hà Oánh khó mở miệng giáo huấn. Sự cố Bách Hoa Thịnh Hội làm đôi vợ chồng rất có ý kiến về Sở Nhược Đình, nhưng trong lần gặp này, họ phát hiện tu vi nàng đã tăng đến Phân Thần. Hai người khiếp sợ, song cũng không ngấm ngầm chỉ trích nàng gì cả.
Hà Oánh từng giao chiến với Sở Nhược Đình, bà đề nghị giao đấu lần nữa vì khá hứng thú với võ công của nàng.
Sở Nhược Đình đâu tiện từ chối, hai người giao đấu hơn ngàn chiêu trong sân, rốt cuộc cả hai thân nhau hơn nhờ màn kết bạn bằng võ thuật.
Hà Oánh cầm thương, gật gù khen, “Khá đấy, nghỉ một lát rồi ta sẽ tiếp tục kiểm tra võ công ngươi.”
Sở Nhược Đình mỉm cười đồng ý.
Huống Hàn Thần thấy nàng đánh nhau với Hà Oánh bèn vội vàng lại xoa vai cho nàng, “Có mệt không?”
Tạ Tố Tinh phụ trách đấm chân, “Có đau không?”
Tuân Từ và Kinh Mạch cũng vây quanh nàng mà quan tâm săn sóc.
Bất ngờ là Du Nguyệt Minh lại chẳng tranh phần.
Hắn như đi vào cõi thần tiên từ lúc gặp Du Thừa Nghiệp đến giờ, không ngờ vị sư phụ do tổ phụ tự phong chính là Sở Nhược Đình.
Tổ phụ tôn Nhược Đình làm sư phụ, hắn là đạo lữ của nàng. Như vậy chẳng phải tổ phụ sẽ gọi hắn là sư công? Sao hắn dám nhận cái xưng hô này chứ…
“Đứng đực ra đó làm gì?” Du Thừa Nghiệp đạp Du Nguyệt Minh. “Mau qua tranh sủng!”
Du Nguyệt Minh: “…”
Nhóm Sở Nhược Đình ở Du thị ba ngày.
Trong ba ngày ấy, Du Thừa Nghiệp suốt ngày lôi kéo nàng đàm đạo. Có cái Sở Nhược Đình trả lời được, có cái hoàn toàn không hiểu, song Du Thừa Nghiệp càng nghe càng hài lòng. Nhìn thái độ thì như thể ông muốn đàm đạo liên tục cả trăm năm với nàng.
Vào ngày thứ tư, Sở Nhược Đình buộc phải tìm cớ rời đi. Đoàn người đã đi nửa tháng, không biết Thiên Sơn tìm ra biện pháp giải quyết việc tu vi U Ngân cứ suy giảm chưa.
Du Thừa Nghiệp không thuyết phục cả bọn ở lại được nên đành tiễn họ đi.
Rời Bắc Lộc một cái là toàn thân Sở Nhược Đình nhẹ nhõm.
Kinh Mạch cười nói, “Du tổ phụ cần mẫn hiếu học, không ngại học hỏi người yếu hơn, ta thấy mình cần noi theo ông ấy.”
“Ta lo mai mốt tổ phụ sẽ nhận sư phụ khắp chốn.” Du Nguyệt Minh vẫn hoang mang vì vụ vai vế lộn xộn giữa Du Thừa Nghiệp và hắn.
Tạ Tố Tinh định chế nhạo hắn vài câu nhưng Huống Hàn Thần bỗng hét lớn khi cả nhóm đi ngang dãy núi Tây Giang, “Im lặng!”
Kinh Mạch sửng sốt, “Sao thế?”
Huống Hàn Thần ra hiệu cho hắn ngừng nói rồi móc trận bàn của Nhạn Thiên Sơn từ trong ngực áo, miếng thịt nát bị phong ấn giữa trận bàn đang tỏa ánh sáng đỏ.
Hắn hỏi Tuân Từ, “Kiếm linh có cảm nhận được gì không?”
Tuân Từ nhắm mắt và giữ chặt kiếm, lát sau hắn mở mắt, “Có tà khí.”
“Vậy đúng rồi.”
Tay phải Huống Hàn Thần nâng trận bàn, hắn cảnh giác nhìn núi rừng rậm rạp khắp bốn phía, “Kiều Kiều đang ở đây.”