Kinh Mạch tạm thời xoa dịu cái tính hống hách của Hách Liên U Ngân.
Hắn hầu hạ bên cạnh ma quân, nào là rót linh trà, quạt mát, thậm chí còn định ngậm sáo nhưng Hách Liên U Ngân thấy chướng mắt nên bảo khỏi cần.
Mọi người không biết mục đích Thấp Hải ma quân đột ngột xâm nhập gò Côn Luân là gì.
Riêng Huống Hàn Thần đoán được phần nào nguyên do.
Hôm hắn diễn vở kịch giả chết cùng Sở Nhược Đình tại Vô Niệm Cung, vị ma quân này chắc chắn đã nhìn thấu hai người. Ma quân không nổi giận và cố tình bao che nhất định vì lo Sở Nhược Đình bị Độc Mỗ chỉ trích.
Gò Côn Luân cũng đâu phải nơi ai muốn tìm thì tìm.
Dù ma quân có tìm thấy thì hắn khó mà mở lối vào nếu thiếu cỏ thi; chẳng cần nói cũng biết ai để hắn vào.
Huống Hàn Thần đứng trong góc, tay hắn điên cuồng xoa bùa truyền âm Nhạn Thiên Sơn đưa để cầu viện binh.
Tu vi Hách Liên U Ngân tụt xuống Độ Kiếp kỳ, hắn chờ tới mất sạch kiên nhẫn, cuối cùng hắn đập chung trà xuống bàn cái rầm, “Kinh Mạch, mau gọi lão tặc đến bái kiến bản tọa!”
“Tiền bối khỉ gì! Hắn…” Hách Liên U Ngân chưa nói xong thì một lá bùa bất chợt phóng vô từ ngoài cửa sổ, nó mang theo sương tuyết lẫn sát khí mà nhắm thẳng đến cái miệng hắn.
Mắt ma quân giật giật khi hắn chặp hai ngón tay phải lại và triệu hồi pháp bảo phòng ngự hình thoi.
Bùa chú va chạm pháp bảo, phát ra tiếng động vang trời; một vụ nổ nhỏ xuất hiện ở khu vực gần hai đối thủ, pháo hoa sáng rực nổ lách tách.
Hai người thăm dò sức mạnh đối phương.
Mặt Hách Liên U Ngân đanh lại, hắn vung tay áo nhằm giấu vết nứt trên gan bàn tay phải.
Mái tóc đen của Nhạn Thiên Sơn tương phản với bộ áo xanh, hắn cưỡi hươu trắng và hình như chẳng hề để mắt kẻ đang chiếm cứ nhà tranh. Nam tử gọi Huống Hàn Thần lại rồi giao một trận bàn bằng ngọc tím, điềm đạm dặn, “Ta phong ấn phân thân của Kiều Kiều vào trận bàn. Hễ nàng ta ở trong phạm vi trăm dặm thì cứ đi theo trận bàn chỉ dẫn là sẽ tìm thấy bản thể, lúc đó hãy tiêu diệt dứt điểm nàng ta.”
Nhạn Thiên Sơn ngó lơ Hách Liên U Ngân làm hắn mất hết sĩ diện.
Ma quân nổi giận, “Lão tặc! Lại đây coi!”
Nhạn Thiên Sơn tiếp tục giả điếc, “Tu vi Kiều Kiều chắc khoảng Phân Thần trung kỳ, các ngươi có cỡ chín phần thắng nếu cùng đánh với Nhược Đình.”
Hách Liên U Ngân rướn nửa người ra ngoài cửa sổ, tay phải hắn chỉ trỏ, “Lão tặc! Lại đây! Ngươi điếc hả?”
“…Đánh không lại hẵng truyền âm cho ta.”
Nhạn Thiên Sơn dặn dò xong xuôi.
Huống Hàn Thần cầm trận bàn, mắt cứ do dự nhìn về phía Hách Liên U Ngân.
Nhạn Thiên Sơn khẽ thở dài.
Sau khi phái năm người đi hắn mới vào nhà tranh và hờ hững đứng đối diện Thấp Hải ma quân.
Hắn đã đoán trước khung cảnh này vào cái đêm Sở Nhược Đình tạm biệt hắn.
Từ “thuộc hạ” không thể tóm tắt tình cảm mười năm. Nàng có tình với Hách Liên U Ngân, hắn có ý với nàng, sớm muộn gì đôi bên cũng hiểu rõ tình ý của nhau.
Nhạn Thiên Sơn hơi tủi thân song vẫn bất đắc dĩ bao dung mọi thứ về nàng.
Quen biết Hách Liên U Ngân mấy trăm năm, nội tâm hắn luôn đánh giá ma quân là tên thiên phú cao mà thất học. Nay gặp mặt chính thức, hắn thêm vô một đánh giá khác: tên thiên phú cực cao nhưng đã thất học còn thô lỗ!
Hách Liên U Ngân chiếm đóng bàn sách của Nhạn Thiên Sơn.
Hai bắp đùi gác trên bùa chú hắn đang viết dở, ghế dựa thì chống tường, sách vở lẫn giấy tuyên hắn đặt ở bàn bị đối phương hất tứ tung xuống đất.
Hách Liên U Ngân nhảy dựng lên, “Nói tiếng người đi!”
“Sao Nhược Đình chưa về?”
Nhạn Thiên Sơn không muốn nhìn mặt hắn nên xoay người đi đọc sách trên kệ.
Hách Liên U Ngân ngồi bệ vệ trên ghế, khoanh tay khịt mũi, “Nàng đang giúp ta luyện khí.” Hắn dừng giây lát rồi nói tiếp, “Lát nữa nàng sẽ tới.”
Ngón tay đang lật sách của Nhạn Thiên Sơn thoáng cứng lại.
Sự châm chọc xẹt ngang đôi mắt tựa cái giếng cổ không gợn sóng, “Ngươi lợi dụng lúc nàng vắng mặt để một mình đến gò Côn Luân diễu võ giương oai?”
“Đây gọi là đánh phủ đầu!” Hách Liên U Ngân khoái chí khoe, “Lão tặc, ta nói ngươi hay, Nhược Đình bảo người nàng thích nhất là ta. Các ngươi chỉ là hàng kèm theo, hiểu chưa? Một tháng ba mươi ngày thì ta lấy hai mươi tám ngày, sáu người các ngươi hãy đánh nhau giành phần hai ngày còn lại đi.”
Nhạn Thiên Sơn vẫn ghen dù biết rõ hắn chỉ ba xạo.
Hắn giữ nguyên gương mặt lãnh đạm như không để ý, tuy nhiên từng câu từng chữ đều sặc mùi dằn mặt tình địch.
“Hách Liên U Ngân, ngươi có thể vào gò Côn Luân thì hẳn Nhược Đình đã dặn dò những việc cần thiết. Nhớ cư xử đúng mực đấy, ta không muốn nhiều lời về các vấn đề khác.”
Hách Liên U Ngân vừa nghe cái giọng điệu thờ ơ kia là nổi sùng liền.
Nhạn Thiên Sơn hỏi, “Ngươi bị sao thế? Tu vi liên tục suy giảm từ khi vào gò Côn Luân đến giờ.”
Hách Liên U Ngân biết không qua mặt được bèn nói sơ việc mình chẳng tài nào rời khỏi Thấp Hải.
Nhạn Thiên Sơn trầm mặc.
Hách Liên U Ngân rầu rĩ nói, “Ngươi nghĩ vì sao ta phải giữ chân Nhược Đình chứ? Ta…có chuyện cần thảo luận riêng với ngươi.”
Hắn ghét lão tặc suốt nửa đời song hiện tại hai người cùng yêu một người, họ không nhất thiết phải đấu đá chuyện đúng sai nữa. Trên hết, chưa biết chừng chỉ mình lão tặc nghĩ ra cách giải quyết rắc rối của hắn.
Nhạn Thiên Sơn kiên nhẫn đáp, “Nói đi.”
Hách Liên U Ngân nhanh chóng suy nghĩ ngôn từ rồi kể Nhạn Thiên Sơn nghe hắn chôm hài cốt cha mẹ Sở Nhược Đình và dùng ao Thái Dịch với đèn Uẩn Hồn hồi sinh họ.
Hắn kể ấp a ấp úng nhưng Nhạn Thiên Sơn hiểu hết. Côn Luân lão tổ biến sắc, hắn nắm chặt quyển sách rồi chỉ vô Hách Liên U Ngân lúc lạnh lùng trách cứ, “Hoặc là hồi sinh hoàn toàn! Hoặc là đừng hồi sinh ai cả! Tạo ra cảnh nửa chết nửa sống rối rắm thế thì biết xử lý sao?”
Hách Liên U Ngân cũng tự biết mình làm sai.
Song đời nào hắn chịu nhận lỗi trước mặt Nhạn Thiên Sơn.
Hắn chần chừ hỏi, “Có nói việc này cho Nhược Đình biết không?”
“Ai dám nói chứ!”
“Dù sao ta cũng nói với ngươi rồi, chuyện này ngươi biết, ta biết, trời đất biết. Nhạc phụ nhạc mẫu sống lại hoàn toàn là tốt nhất, còn ngược lại thì… Lúc đấy nếu Nhược Đình oán trách, ngươi phải chịu trách nhiệm cùng ta.”
“Ngươi–”
Hách Liên U Ngân đã vào thế heo chết không sợ nước sôi, hắn lắc đầu nguầy nguậy, “Ta kệ xác ngươi! Nghĩ cách đi, đó cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của ngươi chứ bộ.”
Nhạn Thiên Sơn ở ẩn bao năm, hắn tưởng cảm xúc trong mình đã hóa nước lặng từ lâu, ai ngờ hôm nay toàn bộ lửa giận bị Hách Liên U Ngân thổi bùng.
Hách Liên U Ngân tính cả rồi.
Trước hết phải kéo Nhạn Thiên Sơn chịu trận chung, nếu Nhược Đình trách mắng thì có hắn đứng chắn đằng trước.
Nhạn Thiên Sơn nhắm mắt niệm vài câu thần chú tĩnh tâm, hắn kìm nén cơn giận để biểu cảm gương mặt trở lại giống ngày thường.
Hắn nặng nề mở lời, “Nhạc phụ nhạc mẫu đang ở đâu?”
Kết hợp trận pháp Duyên Dương Trùng Hư, sen tuyết Tam Thanh, ao Thái Dịch của Thấp Hải, với đèn Uẩn Hồn thì không biết có hữu dụng không.
“Tại cấm địa ở Vô Niệm Cung.” Hách Liên U Ngân thấy có hy vọng bèn vội đứng dậy. “Đi nào! Ta dẫn ngươi đi.”
Huống Hàn Thần: Núi sông trải gấm, bờ nam đất bắc cùng chào xuân!
Du Nguyệt Minh: Mai khai hoa, liễu đâm chồi, già trẻ sum vầy đón xuân về!
Tuân Từ: Đất sinh kim, người thêm tuổi, đông tây nam bắc thay áo mới!
Kinh Mạch: Ánh trăng trên trời sáng ngàn dặm.
…
Kinh Mạch: Ánh trăng trên trời sáng ngàn dặm!
…
Kinh Mạch: Ma quân? Ma quân? Tới lượt ngài kìa, ma quân!
Hách Liên U Ngân: Giục cái gì mà giục! “Ánh trăng trên trời sáng ngàn dặm” đúng không? Rùa đen trong nước chậm rãi bò! (vênh váo chống nạnh)
Tuân Từ (lí nhí nhận xét): Hình như…hắn không giỏi chơi câu đối.
Hách Liên U Ngân (chỉ vô Nhạn Thiên Sơn): Lão khọm dưới đất cao một trượng! “Trên trời” đối “dưới đất”, “ánh trăng” đối “lão khọm”, “sáng ngàn dặm” đối “cao một trượng”. Hoàn hảo!
Mọi người đồng loạt lắc đầu: Không được, phải là câu đối chúc mừng năm mới.
Hách Liên U Ngân (ngang ngược xé câu đối): …Đối cái đéo gì! Cứ chúc thẳng mọi người sức khỏe an khang! Ăn gì cũng ngon! Năm sau phát tài! Đại phát tài! Đại đại đại phát tài!!!!!! O(≧▽≦)OChú thích
[1] Dịch nghĩa: Người mà không biết nghi lễ, sao chẳng chết quách cho rồi? Đây là câu thơ từ bài Tướng Thử III của Khổng Tử.