Thành hôn mấy tháng, tình nghĩa Lãnh Ly đối với hắn Hách Liên Hiên đều là ghi tạc trong lòng. Có lẽ, phần tình nghĩa này còn có trộn lẫn tình yêu nam nữ ,có thể là hắn suy nghĩ quá nhiều, nhưng chuyện khiến Hách Liên Hiên vô cùng cảm động chính là, Lãnh Ly là nữ nhân đầu tiên vì hắn mà suy nghĩ.
Nhẹ nhàng cúi người xuống, Hách Liên Hiên để lại trên má nàng một nụ hôn nhẹ. Chỉ cần tiếp tục chú ý cẩn thận hành sự, chậm rãi khiến hoàng thượng chú ý sau đó đạt được sự trọng dụng của hoàng thượng, hắn liền có thể lẽ thẳng thắn ở trước mặt người khác bảo hộ Lãnh Ly, không để cho nàng lại bị tổn thương.
Chỉ là, bây giờ Hách Liên Hiên đối với Lãnh Ly vẫn là có mấy phần nghi ngờ, nữ nhân này vì cái gì khắp người đều lộ ra một cỗ khí tức thần bí. Nói ví dụ Lãnh Ly đối với Hách Liên Trần kia không giây phút nào là không lộ ra hận ý sâu đậm, còn có nàng am hiểu độc thuật vô cùng lợi hại.
Hách Liên Hiên thở dài một hơi thật sâu. Có lẽ chờ tất cả bí mật trên người nàng đều được thấu tỏ, hắn mới không cần khổ cực như vậy giấu diếm Lãnh Ly, chuyện hắn bỏ thêm thuốc an thần dưỡng tức vào thức ăn hằng ngày của nàng không biết còn có thể giấu nàng được bao lâu, phải biết Lãnh Ly cũng là một cao thủ dùng độc, mấy trò trẻ con này sao có thể giấu được nàng mãi? Còn may Thanh Ảnh dùng thuốc cũng không phải là mấy loại kì dược đặc biệt gì mà chỉ là một loại thuốc an thần phổ thông.
Hách Liên Hiên khóe môi hơi cong lên một chút, mặc dù nói Lãnh Ly là cao thủ dùng độc, nhưng chính là bởi vì Lãnh Ly là cao thủ, cho nên mới không hề để ý đến loại thuốc an thần phổ thông như vậy.
"Không muốn. . . Không muốn. . ."
Lãnh Ly khẽ động, hai hàng lông mày nhỏ khẽ nhíu lại tựa hồ như đã mơ thấy chuyện gì đó không hay. Hách Liên Hiên nhìn nàng khó chịu như vậy có chút đau lòng không khỏi cúi người, dùng ngón tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Lãnh Ly, chỉ mong cho từ đó về sau không còn có chuyện gì khiến nàng phiền lòng.
"Bụi. . ."
Đột nhiên một từ này khiến Hách Liên Hiên toàn thân sát khí tăng vọt, Lãnh Ly cư nhiên lại cùng hắn có quen biết từ trước!
Ngoài cửa sổ bóng đêm lạnh lẽo, giống như cái lạnh trong tim Hách Liên Hiên lúc này, trái tim có cảm giác ẩn ẩn đau, giống như bị một bàn tay bóp chặt. Trước mắt bóng đen lóe lên, Thanh Ảnh vô thanh vô tức đi đến trước mặt Hách Liên Hiên: "Chủ tử."
Hách Liên Hiên thu hồi biểu cảm trên mặt, lạnh lùng hỏi: "Có tin tức rồi sao?"
Thanh Ảnh lắc đầu: "Vẫn là không có tin tức gì."
"ta biết rồi." Hách Liên Hiên giúp Lãnh Ly kéo lại góc chăn. "Ngày mai ta liền phải cùng nàng đến Đông Hải vì chúc thọ Nguyên Tân Vương, chuyện ở kinh thành nhờ ngươi thay ta quan sát một thời gian."
Thanh Ảnh rủ xuống khóe mắt, hướng Lãnh Ly sau lưng Hách Liên Hiên nhìn thoáng qua, sau đó lạnh lùng nói: "Chủ tử, trên người nàng có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, không bằng dứt khoát đem nàng. . ."
"Làm càn!"
Hách Liên Hiên thấp giọng khiển trách Thanh Ảnh, hai con ngươi ngoan lệ để Thanh Ảnh toàn thân run sợ: "Bản vương từng nói qua, không có mệnh lệnh của bản vương, không cho phép các ngươi động đến nàng!"
Thanh Ảnh thấp giọng tuân lệnh, khóe mắt lúc đảo qua chỗ Lãnh Ly lại phát ra một tia hận ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lãnh Ly lúc tỉnh lại đầu có chút mê man, Thu Hà chải đầu cho Lãnh Ly còn quan tâm hỏi một câu:
"Vương phi điện hạ, ngài hôm nay sắc mặt dường như có chút không tốt."
Lãnh Ly giật mình một cái, hoàn toàn chính xác, nàng gần đây mỗi sáng sớm lúc tỉnh lại đều sẽ cảm giác có chút chóng mặt mà mỗi buổi tối đều sẽ ngủ rất ngon, luôn luôn một đêm ngủ thẳng tới hừng sáng, chuyện này rõ ràng là không giống với thói quen thường ngày của nàng.
Trước kia khi còn là A Khí, bởi vì phải làm việc cho Hách Liên Trần nên nàng hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng.
Chẳng lẽ là bởi vì cuộc sống hiện nay ở bên Hách Liên Hiên quá đỗi nhàn hạ nên mới vậy?
Lãnh Ly cười một cái tự giễu, xem ra mình thật sự chính là càng ngày càng ỷ lại vào Hách Liên Hiên.
Kinh thành cách Đông Hải đi phải mất 10 ngày, bây giờ cách ngày đại thọ của Nguyên Tân Vương còn một tháng nữa. Hách Liên Hiên định trước hết mang theo Lãnh Ly du ngoạn nửa tháng, sau đó lại đi Đông Hải, tra cứu chuyện thủy quái.
Lãnh Ly nghe ý định của hắn thì có chút lo lắng: "Hiên, chúng ta vẫn là nên mau mau đi tới Đông Hải đi, dù sao chuyện điều tra thủy quái ảnh hưởng đến an nguy của lê dân bách tính, sớm một ngày tra rõ ràng dân chúng liền sẽ an toàn sớm một ngày, ta không hi vọng bởi vì hai người chúng ta ham chơi mà không lo đến an nguy của bách gia trăm họ."
Hách Liên Hiên trên mặt liền hiện ra vẻ lo sợ bất an: "Ly nhi, ngươi tức giận sao?"
Lãnh Ly nhìn thấy Hách Liên Hiên như vậy lại có chút không đành lòng, nàng đây là đối với Hách Liên Hiên quá hà khắc rồi, chỉ là chuyện thủy quái vô cùng quan trọng, chờ tra ra rõ ràng chuyện này rồi cùng nhau du ngoạn cũng không muộn.
"Hiên, ta không có giận ngươi."
Hách Liên Hiên ánh mắt lại sáng lên, lập tức liền ôm lấy cánh tay Lãnh Ly, "Vậy Ly nhi ngươi là đồng ý với ta rồi? Chúng ta trên đường chơi thêm năm ngày chẳng lẽ cũng không được sao?"
Kỳ thật năm ngày này đối với Hách Liên Hiên là cực kỳ quan trọng, có năm ngày này, hắn có thể phái ra ám vệ đến Đông Hải đem chuyện thủy quái điều tra trước một phen, đến lúc đó hắn cùng Lãnh Ly lại đi tra chuyện thủy quái, liền sẽ nhẹ nhõm dễ dàng hơn nhiều.
Hách Liên Hiên trên mặt mang theo tính trẻ con lấy lòng, Lãnh Ly cũng có chút mềm lòng, chẳng qua là năm ngày mà thôi, vậy liền đáp ứng hắn đi. Chỉ là, thời gian bọn họ đi đường quả thực có chút dài, cũng không biết Hách Liên Trần có ra tay với bọn họ trong lúc đó hay không.
Lãnh Ly thầm nghĩ, Hách Liên Trần là loại có thù tất báo, tất nhiên sẽ tìm cách diệt trừ nàng cùng Hách Liên Hiên. Hừ, kiếp trước cũng là bởi vì quá mức thiện lương đi tin lời hắn mới có thể rơi vào kết cục bi thảm, một đời này nàng đã đang từng bước nắm giữ cục diện, sao có thể để Hách Liên Trần lần nữa đắc thủ!
Ban đêm, đội xe ở tại khách trạm, Lãnh Ly cố ý hạ lệnh phân phó thị vệ tối nay muốn đề cao cảnh giác, không chỉ phải bảo vệ tốt cho thọ lễ của Nguyên Tân Vương, còn muốn phòng ngừa có người trong đêm đánh lén.
Hách Liên Hiên ở một bên lại nháy nháy mắt, có chút khó hiểu được hỏi: "Ly nhi vì sao phải khẩn trương như vậy a? Nơi này chính là khách trạm chuyên dùng cho quan viên nghỉ ngơi, sẽ không có ai tập kích chúng ta ở đây được. Huống chi ta còn là Vương gia của Duyên Quốc!"
Lãnh Ly vừa cảm thấy đáy lòng chua xót,vừa cảm thấy có chút an ủi. Lòng chua xót là vì Hách Liên Hiên vẫn là đơn thuần ngây thơ như vậy, không có chút nào đề phòng nguy hiểm; an ủi là Hách Liên Hiên đã có dấu hiệu muốn lấy lại dáng vẻ tôn nghiêm vốn có của một vị Vương gia, có lẽ tương lai không xa, Hách Liên Hiên cũng sẽ trở lên cường đại, có thể chống lại thế lực lớn mạnh của Hách Liên Trần.
Ăn xong cơm tối, Lãnh Ly nhất thời có chút không muốn ngủ, Hách Liên Hiên liền lôi kéo Lãnh Ly nói là muốn đi xem một chút phong cảnh.
Lãnh Ly bất đắc dĩ, đành phải khuyên nhủ: "Hiên, ngươi không thể trẻ con như vậy, đây không phải là kinh thành, trời lại tối như vậy, ngươi bây giờ ra ngoài nếu như gặp nguy hiểm thì làm sao?"
Hách Liên Hiên tựa như một đứa bé lôi kéo Lãnh Ly: "Ly nhi nàng không cần khẩn trương như vậy có được hay không? Đây chính là dịch trạm a, làm gì có chỗ nào nguy hiểm? Lại nói, chúng ta chỉ là ra ngoài ngắm cảnh một chút, một chút thôi rồi quay lại có được không?"
Không biết vì cái gì, cùng Hách Liên Hiên sống chung càng lâu, Lãnh Ly phát hiện mình đối với Hách Liên Hiên càng ngày càng dễ mềm lòng, giống như nhất định phải liều mình thỏa mãn tất cả nguyện vọng của Hách Liên Hiên mới tốt. Nói ví dụ hiện tại, rõ ràng biết ra ngoài sẽ không ổn, nhưng Lãnh Ly vẫn là quyết định đi cùng Hách Liên Hiên, nếu quả thật có thích khách, vậy đành liều mình bảo hộ Hách Liên Hiên!
Bóng đêm nồng đậm, Hách Liên Hiên lôi kéo Lãnh Ly chạy trên đường lớn, thỉnh thoảng lại vui sướng kêu to, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ đơn thuần của hài tử. Lãnh Ly cũng bị Hách Liên Hiên làm cho lây nhiễm, thời gian dần qua nàng liền quên đi chuyện cảnh giác nguy hiểm xung quanh.
Không biết qua bao lâu, Hách Liên Hiên kéo Lãnh Ly đến một chỗ bờ sông, khiến Lãnh Ly hết sức kinh ngạc chính là bờ sông vậy mà nở đầy hoa cải vàng ươm!
Lãnh Ly trong lúc nhất thời vậy mà có chút ngây ngốc, bất tri bất giác buông tay Hách Liên Hiên chậm rãi đi vào trong biển hoa, mà đến nàng cũng không phát hiện, giờ này khắc này trên mặt của nàng đã tràn đầy nước mắt.
Nàng nhớ kỹ trước đây thật lâu, có một nam nhân bạch y từng ghé vào tai nàng hứa hẹn: chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, hắn liền sẽ quên đi tất cả, mang theo nàng vân du tứ phương, tìm một chỗ biển hoa, dựng một ngôi nhà trúc cùng nàng cầm kỳ thư họa, hàng đêm sênh phách cầm ca.
Hôm nay nàng đã nhìn thấy biển hoa trong mơ đó, lại không nghĩ đến người nắm tay nàng đến đây lại là một nam nhân khác.
"Ly nhi, ngươi thích nơi này sao?"
Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng Hách Liên Hiên đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng.
Lãnh Ly lấy lại tinh thần, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, quay lưng đi, không để Hách Liên Hiên nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, gật gật đầu: "Thích, Hiên, ta rất thích. Chàng. . . Chàng làm sao tìm được nơi này?"
Lãnh Ly trong lòng dâng lên một cỗ kinh ngạc, vừa rồi Hách Liên Hiên mang nàng chạy đến nơi đây rõ ràng là một đường thẳng đến, căn bản cũng không dừng lại, có thể thấy được hắn trong lòng đã sớm biết có một chỗ như vậy. Thế nhưng là Ngũ Vương Gia Hách Liên Hiên từ trước đến nay không được Hoàng Thượng coi trọng, căn bản cũng chưa từng rời khỏi kinh thành, làm sao lại biết được có một chỗ như vậy?
Nghĩ như vậy, Lãnh Ly trong lòng điểm đáng ngờ lại càng ngày càng nhiều. Liên tưởng đến kể từ khi gả cho Hách Liên Hiên, hắn có đôi khi tỏ ra vô cùng tỉnh táo cùng cẩn thận.
Hách Liên Hiên có chút ngượng ngùng đỏ bừng mặt: "Là Mẫu Phi. . . A, không, là Như Phi nương nương đã từng đã nói với ta chỗ này."
Như phi là thân mẫu Hách Liên Hiên, hắn cũng không dám gọi Như phi một tiếng "Mẫu phi", có thể thấy được tuổi thơ của hắn là đáng thương cỡ nào.
Lãnh Ly thương tiếc nhéo nhéo tay Hách Liên Hiên, cười nói: "Như phi nương nương vốn chính là mẫu phi của chàng, chàng không cần sợ, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi muốn gọi bà ấy là mẫu phi cũng không sao . Lại nói, nếu như ngươi ở trước mặt Hoàng Thượng gọi bà là mẫu phi cũng không sao, ta sẽ luôn luôn đứng bên cạnh ngươi."
Hách Liên Hiên rất là cảm động, đem Lãnh Ly ôm ở trong lòng, cái cằm chống trên đỉnh đầu Lãnh Ly nói: "Ly nhi, ngươi yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ dựa vào sự cố gắng của mình để cho ngươi một cuộc sống tốt đẹp."
Lãnh Ly nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng trong lòng cũng âm thầm ghi tạc một câu nói.