Đức Dương Quận Chúa

Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?



"Ta cũng cảm thấy khó tin."

Diệp Hoàn gật đầu phụ họa Ân Trường Hoan, trầm ngâm nói "Có lẽ hắn là lấy lui làm tiến, muốn dùng cách chủ động thẳng thắn quan hệ giữa hắn và An vương để lấy sự tín nhiệm của chúng ta, rồi thừa cơ thay An vương làm việc."

Sở Bạch mím môi, nhịn xuống sự co giật trên khóe miệng để duy trì khí chất phong quang tễ nguyệt.

Xem ra hai người này không chỉ xứng đôi về dung mạo mà còn cả về hành vi khác người nữa, thảo nào có thể trở thành phu thê.

Bọn họ nếu như người bình thường thành thân, người bình thường cũng chịu đựng không nổi, vẫn là hai người gắn bó làm bạn tốt, đừng đi gây tai họa cho người khác.

"Thì ra là vậy." Ân Trường Hoan ồ một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ "Ta suýt chút nữa không nghĩ tới cái này, may mà chàng đến. "

"Có ta ở đây." Diệp Hoàn ôn nhu "Hắn sẽ không được như nguyện."

Sở Bạch: ...

Hắn khả năng phải suy tính lại xem có nên đi theo thái tử phi cùng thái tử không, kiểu chủ tử thế này dù cho có hoàng đế thái hậu ở sau lưng ủng hộ thì vẫn có cảm giác không có tiền đồ gì.

Trong lòng sóng cả mãnh liệt nhưng mặt Sở Bạch vẫn phong đạm vân khinh, phảng phất như không hề để tâm đến cách nhìn của Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn, nhưng chỉ có chính hắn mới biết trong lòng đang suy nghĩ gì ―― trước mặt hai người này đối thoại nhìn như không đứng đắn, lại làm cho hắn vô hình ở giữa bị yếu thế, điểm này hắn đã thua, trên mặt nhất định phải bình tĩnh.

Ánh mắt liếc qua Sở Bạch muốn mím môi, Ân Trường Hoan nén cười nói "Hai người trò chuyện đi, ta còn có chuyện khác."

Ân Trường Hoan hiểu rất rõ bản thân, là có chút khôn vặt, nhưng nếu muốn dính đến việc trang giành hoàng vị thì nàng còn chưa đủ trình. Vô luận Sở Bạch là tìm tới có thành ý hay còn mục đích khác, nàng tin tưởng Diệp Hoàn đều có thể xử lý tốt, đương nhiên cũng có thể là căn bản không cần đến xử lý, Sở Bạch chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, chí ít hiện tại là vậy.

Quả nhiên, một lát sau Diệp Hoàn đến tìm Ân Trường Hoan, nói hắn đã phái người đưa Sở Bạch về thư viện Đức Dương.

Ân Trường Hoan không hỏi đến chuyện Sở Bạch, mà chống cằm nghiêng đầu hỏi Diệp Hoàn "Nghe Diệp Nhiên nói chàng để quên tấu chương, đã tìm được chưa?"

Diệp Hoàn mặt không đỏ tim không đập nói "Không tìm được, có thể là ta nhớ lầm."

Ân Trường Hoan nhếch khóe miệng nhìn hắn, nhẹ nhàng hừ một cái, biểu cảm ngạo kiều.

Lời gì cũng không nói lại giống cái gì đều nói, Diệp Hoàn cũng không thấy ngượng ngùng, giữ chặt tay Ân Trường Hoan "Trường Hoan tức giận?"

Đuôi lông mày Ân Trường Hoan khẽ động, muốn cười mà không được "Tức giận thì phải làm gì?"

"Đương nhiên là dỗ nàng."

Ân Trường Hoan từng được thái hậu, hoàng đế dỗ dành vô số lần, mỗi lần đều là cho đồ tốt, nghe vậy ánh mắt sáng lên, mong đợi nói "Dỗ thế nào?"

Vàng bạc ngọc thạch vẫn là sơn trân hải vị, nàng không chọn.

Diệp Hoàn sủng nịch cười một tiếng, nghiêng thân nói thầm bên tai Ân Trường Hoan, mờ ám nói "Buổi tối nói cho nàng."

...

Đinh Tiến không che giấu dẫn Sở Bạch đến Đông Cung, Diệp Nhiên đưa Sở Bạch rời Đông Cung cũng là quang minh chính đại, rất nhanh liền có người nghi ngờ lời đồn thái tử phi nuôi trai lơ.

Nếu thái tử phi cùng Sở Bạch có quan hệ không bình thường thì sao thái tử còn phái thân tín tiễn hắn rời Đông Cung.

Lời đồn mặc dù truyền đi rất nhanh, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều tin, bây giờ có chuyện này, lời đồn càng thêm khó tin.

"Thái tử có dung mạo phi phàm, cho dù thái tử phi yêu thích sắc đẹp, có nhan sắc tuyệt sắc của nhân gian này, lại đi coi trọng người bên ngoài sao. Cái lời đồn này nhìn là biết cố ý chửi bới thái tử phi, lòng dạ đáng chém."

Lại có người hỏi "Vậy chuyện về hoa đán là sao, đây là do chính miệng Khánh vương phi nói đấy."

"Khánh vương phi chỉ nói có hiểu lầm với thái tử phi, đâu có nói thái tử phi là bởi vì hoa đán mới xảy ra xung đột." Một người nói "Ta nghe nói là Khánh vương phi đem thái tử ra so sánh với hoa đán nên mới chọc giận thái tử phi."

"Từ xưa đến nay, vương phi cùng thái tử phi có nhiều bất hòa, Khánh vương phi sao lại không biết những lời đồn này, nói không chừng là nàng ta cố ý nói vậy để bách tính kinh thành hiểu lầm thái tử phi."

Người kinh thành đối với mấy việc tranh giành hoàng vị đều rất mẫn cảm, nghe xong liền biết đây là Khánh vương phi bất mãn Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan chiếm cứ thân phận cao quý nên mới có dụng tâm hiểm ác.

Ân Trường Hoan mở thư viện cũng không phải không có thu hoạch, rất nhiều người vì nàng mở thư viện mà tin tưởng nàng, nói "Thái tử phi dùng tiền của mình để mở thư viện cho học sinh, chỉ bằng điểm này, ta đã tin tưởng thái tử phi không phải là người như thế."

.

Phủ quận vương Nam Dương.

Cố Như Vận hỏi Cố Như Nguyệt "Như Nguyệt, muội cảm thấy tin đồn thái tử phi nuôi trai lơ là thật không?"

Cố Như Nguyệt bật cười nói "Làm sao có thể là thật, thái tử phi mặc dù không giống các nữ tử trong khuê các nhưng tuyệt đối không phải người có thể làm ra chuyện nuôi trai lơ."

"Ta cũng cảm thấy là giả. " Cố Như Vận cúi đầu làm nữ công, là một cái yếm nhỏ, cho hài tử trong bụng Cố Như Nguyệt "Chỉ là thái tử phi đúng là người yêu thích người đẹp, ta nghe nói tên Sở Bạch kia còn có thể so với thái tử, mà lại..."

Nàng ta muốn nói lại thôi, Cố Như Nguyệt hỏi "Mà lại cái gì?"

Cố Như Vận buông kim thêu xuống, ngẩng đầu lên nói "Như Nguyệt, Đoan vương bỏ qua Ân Bạch Tuyết thật sự là bởi vì thái tử phi nói giúp sao?"

Cố Như Nguyệt sững sờ, sau khi hoàn hồn liền cúi đầu khẳng định nói "Không phải."

"Thật?"

"Thật." Cố Như Nguyệt thản nhiên nói "Lúc ấy bọn họ nói không nhỏ, nha hoàn của ta nghe được cuộc trò chuyện, thái tử phi mắng vương gia một trận, nhưng không hề nói thay Ân Bạch Tuyết, bỏ qua cho Ân Bạch Tuyết hoàn toàn là ý của một mình vương gia."

"Tỷ tỷ hỏi cái này làm gì?"

Hỏi xong thấy Cố Như Nguyệt không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng Cố Như Vận lại cảm thấy nàng như bị Cố Như Nguyệt nhìn thấu, tỏ ra buồn bực, ứng phó bừa hai câu rồi rời đi.

Nha hoàn tiến đến thu dọn đồ đạc, nói với Cố Như Nguyệt "Lúc đại tiểu thư bỏ đi sắc mặt không tốt lắm."

"Không cần để ý nàng ta."

Cố Như Nguyệt cúi đầu tiếp tục thêu yếm, một chút lại một chút, bình tĩnh lại an ổn.

.

"Tứ ca dừng bước."

Kim Loan điện, sau khi hạ tảo triều chúng thần tản hết đi thì Diệp Hoàn đột nhiên lên tiếng gọi Khánh vương.

Mấy triều thần còn chưa kịp rời đi nghe vậy bước chậm chân lại, bọn hắn có biết lời đồn gần đây, cũng biết Khánh vương phi ở trên yến hội nói có xảy ra xung đột với thái tử phi.

Hôm qua là hưu mộc, hôm nay là lần đầu tiên thái tử cùng Khánh vương gặp nhau sau khi sự việc phát sinh.

Triều thần trao đổi ánh mắt, thái tử đây là muốn ra mặt thay thái tử phi.

Khánh vương dừng bước lại, trong lòng thầm mắng Khánh vương phi vài câu, đắc tội ai không đắc tội lại đi chọc Ân Trường Hoan.

"Thái tử." Hắn đi đến trước mặt Diệp Hoàn, trên mặt vẫn tươi cười.

Ngữ khí Diệp Hoàn lãnh đạm "Tứ ca, có một việc ta muốn hỏi một chút, còn xin tứ ca biết gì nói nấy."

Khánh vương thầm hận Diệp Hoàn không biết điều, nhưng nghĩ tới việc Khánh vương phi đã gây ra, ấm giọng hòa khí nói "Đây là đương nhiên, thái tử mời nói."

Diệp Hoàn nói "Trước đó ở biệt viện của đại tẩu, tứ tẩu có ngôn ngữ không thích đáng khiến thái tử phi sinh giận, chuyện này tứ ca có biết không?"

Sao lại là vương phi của hắn ngôn ngữ không thích đáng, chẳng lẽ thái tử phi hoàn toàn vô tội?

Lời này chỉ dám nói trong lòng, Khánh vương không dám nói ra khỏi miệng, cũng không phải sợ Diệp Hoàn, chính là sợ hoàng đế.

Hắn chắp tay tạ lỗi "Là tứ tẩu mê muội, đệ giúp ta xin lỗi thái tử phi một tiếng, đừng so đo với tứ tẩu."

Diệp Hoàn lạnh giọng, không khách khí nói "Khi đó mê muội, chẳng lẽ hai ngày trước lúc ở yến hội cũng hồ đồ sao? Như thế thì nên tìm thái y thăm khám, cứ để như vậy, thời gian lâu dần sợ là đầu óc sẽ có vấn đề đấy."

Diệp Hoàn rõ ràng sẽ không dễ dàng bỏ qua, Khánh vương cố cười "Thái tử muốn thế nào?"

"Không thế nào, chỉ là hi vọng tứ tẩu có thể đem chuyện xảy ra ngày hôm đó nói rõ ràng minh bạch." Diệp Hoàn nhìn thẳng vào mắt Khánh vương, sắc lạnh thoáng qua đáy mắt "Nói cho mọi người, thái tử phi sở dĩ sẽ tức giận là bởi vì tứ tẩu đem ta ra so sánh với một hoa đán."

Sắc mặt Khánh vương lập tức trầm xuống, hắn không nghĩ tới Diệp Hoàn sẽ thẳng thắn nói ra, bị một nữ nhân so sánh với con hát, thái tử không cảm thấy mất mặt sao?

Triều thần bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào Khánh vương phi và thái tử phi xảy ra xung đột, nói lời như vậy, không cãi nhau mới là lạ.

Khánh vương mặc dù không muốn đắc tội Diệp Hoàn, nhưng hôm nay nếu hắn như thật sự đồng ý với Diệp Hoàn thì không cần đến ngày mai, toàn bộ kinh thành đều sẽ biết hắn e ngại thái tử.

Hắn trầm giọng nói "Tứ tẩu đệ chẳng qua chỉ là nhất thời nói nhanh nhưng thái tử phi lại dùng đao hủy dung mạo nàng, đem ra so sánh thì sợ là hành động của thái tử phi càng không thích hợp."

Triều thần kinh hãi, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, bọn hắn không nghi ngờ tính chân thực lời nói của Khánh vương, lấy hành vi của thái tử phi ra xem thì đả thương mặt Khánh vương phi cũng không phải đại sự gì.

"Đả thương mặt tứ tẩu?" Diệp Hoàn nhếch môi "Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?"

"Ngươi..."

"Mà lời tứ tẩu nói trên yến tiệc thì người người đều nghe được."

Khánh vương không ngờ Diệp Hoàn lại không cần mặt mũi như thế, hết lần này tới lần khác thật sự không có ai nhìn thấy Ân Trường Hoan tổn thương vương phi hắn sao.

Khánh vương tức giận bỏ đi, Diệp Hoàn không ngăn lại. Hôm nay thoáng qua một cái, tin tưởng người của toàn kinh thành đều sẽ biết chân tướng cuộc cãi vã giữa Trường Hoan cùng Khánh vương phi, vô luận Khánh vương phi nói hoặc là không nói.

"Cái này rõ ràng là có người đang nhằm vào thái tử phi." Diệp đại lão gia đi đến chỗ Diệp Hoàn "Thái tử phi chịu ủy khuất, cháu cần phải an ủi nàng thật tốt."

Diệp Hoàn gật đầu, bất đắc dĩ nói "Nàng là không thể nhìn có người nói cháu không tốt, bằng không cũng sẽ không ầm ĩ với Khánh vương phi."

"Cháu là phu quân của nàng, nàng đương nhiên sẽ hướng về cháu rồi." Diệp đại lão gia cười ha ha "Ta biết trong lòng cháu thế nào, không muốn ở chỗ này khẩu thị tâm phi."

Diệp Hoàn sờ mũi, cười cười không nói lời nào.

Rất nhanh, chuyện thái tử phi che chở thái tử không cho phép có người nói thái tử phi không tốt, cùng việc thái tử và thái tử phi tình cảm thâm hậu truyền đi khắp kinh thành.

Đây là nói sau, lúc này trong ngự thư phòng, hoàng đế nghe Cao công công nói xong, sắc mặt trầm xuống "Phu thê lão tứ đúng là không tưởng tượng nổi."

Cao công công trầm mặc, gần đây Khánh vương phái người làm nhiều chuyện khiến hoàng thượng có bất mãn.

Hai ngày sau, hoàng đế hạ mấy đạo thánh chỉ, điều chỉnh chức vị của một số quan viên.

Chức vị có cao lại thấp, mặc dù phẩm cấp cao nhưng không có thực quyền, còn mặc dù phẩm cấp thấp nhưng nói chuyện làm việc lại có phân lượng.

Lần điều động này đối các phái mà nói không có ảnh hưởng gì lớn nhưng đối với Khánh vương thì không phải vậy, có thể nói phe phái của Khánh vương như bị thương gân động cốt, rất giống Anh vương trước đó.

Chỉ nhìn mặt ngoài thì mọi người cảm thấy hoàng thượng là vì thái tử phi mà ra mặt, nếu không thì sao có thể có chuyện có trùng hợp như vậy.

Có người thấy Khánh vương là đi quá giới hạn của hoàng đế, Khánh vương phi cùng thái tử phi xảy ra xung đột là vừa vặn, cũng là một cọng rơm cuối cùng.

Sau chuyện này, người kinh thành lại một lần nữa hiểu rõ đắc tội ai cũng không thể đắc tội Ân Trường Hoan, bởi vì cho dù là nhi tử thân sinh, hoàng đế cũng không giữ lại cho nửa điểm thể diện.

(Tui vừa phát hiện bà tác giả không hề viết phiên ngoại cho Lâm An với Lâm Giai, là do tui nhớ nhầm😅)

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.