Tô Quốc Bình cảm kích nói: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Hoài Hạ bao nhiêu năm qua, từ nay về sau, mọi người có việc cần nhờ Tô thị chúng tôi giúp đỡ thì cứ nói một tiếng là được.”
Ông Điền nâng ly rượu lên, hai người cụng một cái: “Tổng giám đốc Tô khách sáo quá, Hoài Hạ là một đứa trẻ ngoan, thân thiết với Thanh Thanh như chị em ruột, bao nhiêu năm qua chúng tôi cũng coi Hoài Hạ như cháu gái vậy.”
“Ha ha ha, vậy từ nay chúng ta sẽ là họ hàng, phải thường xuyên qua lại đấy nhé.”
Lâm Hoài Hạ lại kéo Từ Thanh Trúc đang xấu hổ co rúm người qua, cụng một ly với gia đình mình.
Mọi người trò chuyện sôi nổi, không khí bữa tiệc từ đầu đến cuối đều rất nhiệt liệt.
Kết thúc bữa tiệc, tiễn hết khách khứa, Điền Thanh rảnh rỗi lướt điện thoại lại phát hiện ra chuyện không hay.
“Hạ Hạ, cậu mau tới đây, nhanh lên.”
“Sao thế? Sao cậu lại sốt ruột như vậy?”
Hina
“Triệu Viện Viện phốt cậu, tung tin đồn nhảm trên mạng, nói mẹ cậu là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của cha mẹ cô ta?”
“Cái gì?” Lâm Hoài Hạ không thể tin vào tai mình.
“Thật đấy, cậu nhìn xem, cô ta kể lể trên mạng, nói năm đó cha mẹ cô ta đã bàn chuyện cưới xin nhưng lại bị ông nội cậu ép duyên, bắt cha cậu lấy mẹ cậu, mẹ cậu biết rõ sự tồn tại của mẹ cô ta nhưng vẫn đồng ý kết hôn với cha cậu. Không những vậy, còn nói bây giờ cậu đang chèn ép nhà họ Triệu, để siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Triệu…”
Lâm Hoài Hạ còn chưa mở miệng, Tô Viễn Thần đã tức giận chửi bậy: “Con mẹ nó Triệu Viện Viện này bị ngu à!”
Tô Cảnh Đồng túm cổ em trai mình: “Ăn nói cẩn thận.”
Tô Viễn Thần: “Cái loại ngu dốt này không xứng được nghe lời tốt đẹp.”
Tô Viễn Thần đã đọc báo cáo điều tra nhà họ Lâm, rõ ràng người phụ nữ Triệu Doãn Hi kia mang thai con người khác, tìm Lâm Tây Hồ làm hiệp sĩ đổ vỏ, bây giờ còn ăn không nói có, đổ oan cho Lâm Hoài Hạ.
Không, nói chính xác thì không phải đổ oan cho Lâm Hoài Hạ mà là đổ oan cho anh ấy, anh ấy mới là con cháu nhà họ Lâm.
Lâm Hoài Hạ kinh ngạc: “Có chuyện như vậy sao? Lâm Tây Hồ đổ vỏ cho người khác?”
Cô luôn cho rằng Triệu Viện Viện là con của Lâm Tây Hồ, cho nên ông ta mới bỏ rơi cô và ông nội, không bao giờ trở về nữa.
Điền Thanh lo lắng hỏi: “Có chứng cứ gì không?”
Lục Nghiễn: “Sự tồn tại của Triệu Viện Viện chính là chứng cứ!”
“Điều này chỉ chứng tỏ Triệu Viện Viện không phải con của Lâm Tây Hồ, chứ đâu chứng minh được mẹ Hạ Hạ không chen chân vào? Lũ ngốc trên mạng kia sẽ không nghe đâu.”
Lúc này, một đám úng não đã tham gia cùng đống nick ảo Triệu Viện Viện thuê, liên tục đăng những bình luận phản cảm dưới các tài khoản liên quan đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm.
“Có, có chứng cứ!”
Mọi người nhìn Lâm Hoài Hạ: “Chứng cứ gì?”
Lâm Hoài Hạ cười: “Lâm Tây Hồ tự nhận mình là nam thanh niên nghệ sĩ, thời ấy nam thanh niên nghệ sĩ thích làm gì, thích viết thư!”
Điền Thanh cười ha ha: “Triệu Viện Viện cũng show một bức thư, thư cha mẹ cô ta trao đổi lúc còn trẻ, cuối thư có ghi ngày tháng.”
Lâm Hoài Hạ cũng nhìn thấy, nếu cô nhớ không lầm thì bức thư Lâm Tây Hồ viết cho mẹ cô có thời gian sớm hơn.
Các trưởng bối nhà họ Lâm và nhà họ Tô biết được chuyện này thì vô cùng tức giận.
Nhất là bác ba Lâm, nhắc đến Lâm Tây Hồ là chửi một đống: “Nhà họ Lâm chúng tôi không có người như vậy! Ông nội Hoài Hạ qua đời nó cũng không thèm về nhìn một chút, sinh ra thằng con trai như vậy thì thà sinh ra miếng thịt heo còn hơn!”
Tô Quốc Bình cười lạnh: “Nhà họ Triệu phải không? Tô Quốc Bình tôi sẽ nhớ kỹ!”
Đây là Quán ăn vặt nhà họ Lâm đấy, nói tới tin đồn về Quán ăn vặt nhà họ Lâm, có rất nhiều cư dân mạng quan tâm.