Người tôi không muốn gặp nhất lúc này lại sừng sững hiện hình trước mắt tôi bảo tôi làm sao để chấp nhận? Má tôi đưa tay ra, tính đỡ tôi ngồi dậy nhưng tôi trực tiếp phủi tay má đi, hai mắt nhắm lại.
- Mày xin lỗi con bé mau!
Tiếng bác Phúc càng gắt gao hơn, nhưng đáp lại là sự im lặng kiên cố, ngoan cường, giống, giống cậu ta lắm!
- Mày có xin lỗi không!
- Tại sao?
Cuối cùng cậu ta đã lên tiếng, nhưng giọng cậu ta mang theo sự oán trách, uất hận.
- Tại sao người xin lỗi lại là con trong khi cậu ta là người đoạn tuyệt?
Nghe cậu ta nói, tim tôi nhói lên, từng đợt, từng đợt khảm thật sâu.
- Bọn con nói rồi, sẽ chẳng liên quan tới nhau nữa.
" Bốp"
Tiếng bạt tay vang lên chói tai.
- Mày.
giỏi.
giỏi.
mày giỏi, giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, mày cút khỏi nhà cho tao!
Bác trai lớn tiếng tức giận, khó khăn gằn ra từng câu chữ.
Hoàng Ân cậu ta yên lặng, một chút giải thích có lẽ cậu ta cũng không muốn.
- Bác à, cháu.
xin lỗi, việc này do cháu, không liên quan tới An, Linh, tôi xin lỗi, được chưa?
Tôi vẫn cứ nhắm mắt không nói gì, xung quanh tĩnh lặng, tôi còn nghe được tiếng cô ta thút thít khóc.
Hình như khi chúa tạo ra cô ta thì lỡ tay đổ quá nhiều nước cho ảnh hậu này.
- Cô ra ngoài, việc hai nhà chúng tôi không liên quan tới cô.
Còn nữa, tôi phải nói bao nhiêu lần, cô cách xa Hoàng An nhà tôi ra.
Bác trai lên tiếng phá vỡ bầu không khí, Hoàng An thấy vậy lại lên tiếng bênh vực cô ta, cãi ba mình.
Nói rồi tôi nghe tiếng bước chân chạy dài ra ngoài, hình như Hoàng An cậu ta lại nắm tay Uyên kéo đi như vậy!
- Bác xin lỗi.
Giọng bác gái nhỏ nhẹ hơn một chút.
Tôi mở mắt ra, mỉm cười, tay đáp lại cái nắm tay của bác.
- Cháu không sao đâu!
- Hôn ước của hai đứa.
Bác gái nói tiếp, tôi im lặng chẳng thêm ý kiến gì, lát sau không thấy ai phản hồi bác gái mới nở nụ cười trìu mến coi như là thôi, bỏ qua đi.
- Con thấy sao rồi?
Má tôi hỏi.
Tôi cười nhàn nhạt nói.
- Con không sao đâu, ba má, hai bác yên tâm, con muốn nghỉ một chút.
- Ừ, vậy con nghỉ đi.
Mẹ buông tay tôi ra, dựa vào vai ba lững thững ra ngoài.
Tiếng cửa đóng lại, nước mắt tôi bất giác tuôn rơi!
Đây gọi là khóc ư? Vậy mà tôi lại khóc như này.
Ngoại trừ lần tôi sinh ra thì đây lại là lần thứ hai tôi khóc.
Bị ngã tới gãy chân, tôi vẫn nhe nhởn
Bị bỏ lại giữa dòng người xa lạ tôi vẫn hồn nhiên
Bị ba má tới tấp tôi vẫn cố chấp
Nhưng rồi chỉ vì cậu ta mà tôi lại khóc.
Khóc vì cái gì đây? Tiếc nuối vấn vương hay là do tổn thương sâu thăm thẳm, có lẽ đều không phải do hai thứ đó, mà do sự ngu ngốc tới chán chường của tôi.
Ngu ngốc khi tin mấy lời vô tri vô giác.
Hôm nay, nơi này, tôi có khóc tới trời đổ mưa thì chưa chắc cậu ta đã quan tâm.
Mọi thứ phải chăng chỉ tới đây là kết thúc.
Xuân tới rồi qua, thu sang hạ tàn và cuối cùng là đông đến.
Một vòng tuần hoàn cứ như vậy lặp đi lặp lại nhàm chán.
Trời mưa hiu hiu lạnh, cảm giác như muốn ru con người ta vào giấc ngủ khoái trá, nhưng tôi lại không tài nào ngủ nổi, phải chăng tôi đã ngủ quá nhiều? Một lát lâu đi đi lại lại, tôi vẫn phải vớ lấy cái áo khoác rồi ra ngoài.