Đứa Con Bị Ghét Bỏ

Chương 83: Bỏ đói



Purity trông thấy đứa trẻ áo quần rách rưới lại đang khóc lóc vì đói thì sinh ra thương cảm, nàng đưa mắt sang phía Karen, vừa vặn nhìn thấy quạ nhỏ đang xách một túi lớn đầy những quả táo đỏ căng mọng. Purity thầm nghĩ dù sao ba người bọn họ cũng không thể ăn hết đống táo này, nếu xách đi đây đi đó thì cũng thật vướng víu, chi bằng tặng cho đứa bé này thì hơn. Dù sao đứa bé này cũng đang đói mà, cũng có thể xem như là đúng người, đúng thời điểm. Purity càng nghĩ là càng cảm thấy suy nghĩ của mình quá hợp lý, nàng bèn lấy túi táo từ trong tay Karen rồi đi đến trước mặt bạn nhỏ nọ, đưa cho cô bé:

- Em có thích ăn táo không? - Đứa bé gật đầu lia lịa. - Thế ta tặng em túi táo này nhé! Cầm đi này!

Đứa bé nhìn thấy túi táo của Purity liền vui mừng, hớn hở nhận lấy. Khi đứa trẻ vừa mới lấy một quả táo ra, còn chưa kịp cắn một miếng thì mẹ của đứa bé đứng bên cạnh thấy vậy đã vội vàng cướp quả táo, đặt vào túi rồi trả lại cho Purity:

- Chúng tôi không nhận đâu, tiểu thư cứ giữ lại mà ăn đi.

Purity bị nàng ta làm cho bất ngờ một thoáng nhưng rồi nàng nghĩ kỹ lại thì có lẽ nàng ta cảm thấy ngại cũng nên. Nhưng đứa bé này lại đang đói như vậy, những lúc như thế này thì không nên sĩ diện mới phải. Purity thương cho đứa bé đang đói bụng bèn đặt túi táo vào vòng tay mẹ nó rồi bảo:

- Ngươi không cần phải ngại đâu! Đứa bé đang tuổi ăn, tuổi lớn, phải ăn uống đầy đủ thì mới cao lớn, khỏe mạnh được chứ.

Cho dù Purity đã nói hết lời nhưng người mẹ trẻ ấy vẫn không nghe, kiên quyết từ chối túi táo đó của nàng. Bây giờ thì trong lòng Purity đã bắt đầu dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Người mẹ trẻ này cư xử kỳ lạ thế nào ấy! Đứa bé đã đói đến mức khóc mếu máo rồi mà cô ta vẫn còn giữ sĩ diện sao? Hay là cô ta chẳng quan tâm đến đứa bé này chút nào? Purity càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Purity càng nhìn người mẹ trẻ này thì sự nghi ngờ trong lòng nàng càng thêm sâu sắc. Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Purity khiến nhịp đập trái tim nàng trở nên dồn dập. Từng khối cơ trên người Purity căng cứng lại, sẵn sàng lao đến chộp đấy đứa bé bất cứ lúc nào. Đúng lúc này, Frediano đi đến đặt tay lên vai Purity khiến nàng giật mình. Frediano và Purity im lặng trao đổi ánh mắt với nhau, dù cả hai không nói một lời nhưng đều đã đoán được ý định của đối phương.

Frediano lao đến khống chế người phụ nữ đó còn Purity thì bế đứa bé vào lòng để bảo vệ nó. Bị tấn công bất ngờ, người phụ nữ ấy đơ ra chẳng hiểu chuyện gì. Đến lúc nhận ra đứa bé đang nằm gọn trong vòng tay của Purity thì nàng ta mới có phản ứng, quát lớn:

-

- Thả con của ta ra!

- Ai là con của ngươi chứ? - Purity khinh khỉnh đáp. - Kẻ bắt cóc trẻ em như ngươi phải bị tống vào ngục tối.

Đột nhiên người phụ nữ ấy không giãy giụa nữa, đôi mày mỏng của nàng ta nhíu lại, có vẻ như đã hiểu được điều gì đó rồi mới nói:



- Các người hiểu lầm rồi! Ta không phải kẻ bắt cóc trẻ con! Các ngươi mau thả ta ra đi, ta có thể giải thích.

- Không có người mẹ nào lại đi bỏ đói con mình cả! Ngươi chắc chắn là kẻ bắt cóc trẻ em! - Karen đứng bên cạnh Purity cũng hùa vào.

Bốn người tranh cãi ầm ĩ như vậy, khó tránh thu hút sự chú ý của mấy người tò mò trong phiên chợ. Bọn họ xì xầm bàn tán với nhau không ngớt, cũng chẳng biết là nói chuyện gì nhưng sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng. Purity trông thấy như vậy cũng yên tâm hơn phần nào, có đông người ở đây như vậy, nàng cũng không cần phải sợ nàng ta gọi đồng bọn đến.

Thật ra Purity cũng không cần phải sợ, nàng chỉ cần dùng chút phép thuật thì bọn người đó đều không uy hiếp được đến nàng, chỉ là nếu làm như vậy thì sẽ bị bại lộ thân phận, chuyện đó sẽ làm ảnh hưởng đến việc họ thực hiện nhiệm vụ lần này. Chắc hẳn giờ này, tin tức thần Chấp Pháp tối cao đích thân đến mời Purity tham gia thực hiện nhiệm vụ cũng đã lan khắp Học viện rồi. Purity biết đám người đó ghét nàng, chỉ chờ nàng mắc lỗi là sẽ đi bàn tán khắp nơi để hạ bệ danh tiếng của nàng. Dù sao trong mắt của bọn họ, Purity cũng chỉ là một sinh vật kỳ dị, không rõ nguồn gốc. Cho dù Purity cực khổ trèo lên vị trí đứng đầu trong số các học viên thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ cũng chẳng thật lòng tôn trọng nàng đâu. Nếu bây giờ vì Purity mà nhiệm vụ lần này bị hủy thì nàng không còn mặt mũi nào quay lại Học viện nữa, nói đúng hơn là bọn họ sẽ không cho phép nàng quay về. Vậy nên lần này, Purity chỉ có thể thành công, tuyệt đối không được phép thất bại.

Purity nghĩ vậy, đôi bàn tay đang ôm chặt lấy đứa bé lại càng thêm siết chặt hơn. Đột nhiên lúc này có một người phụ nữ lớn tuổi đi đến, đứng trước mặt Purity và Karen. Người phụ nữ nọ đặt tay lên lồng ngực, vẻ mặt có chút lo lắng, ngập ngừng nói:

- Tiểu thư là người từ nơi khác đến có phải không?

Thấy Purity gật đầu, bà lão ấy liền nói tiếp:

- Chỉ là hiểu lầm thôi! Tiểu thư hãy bảo người bạn của người thả nàng ấy ra đi, chúng ta có thể ba mặt một lời nói chuyện.

- Nếu thả ra rồi nàng ta chạy mất thì phải làm sao? - Karen không hiểu vì sao người phụ nữ này lại bảo vệ kẻ bắt cóc đó như vậy, liền bất bình hỏi.

Người phụ nữ lớn tuổi ấy chưa kịp đáp lời thì đứa trẻ trong vòng tay Purity đã cựa quậy rồi khóc ré lên liên tục đòi mẹ. Purity phải ra sức dỗ dành đứa bé

đó:



- Bé ngoan đừng sợ! Bọn ta xử lý tên bắt cóc này rồi sẽ tìm mẹ cho ngươi.

- Các người dám ăn hiếp mẹ của ta, các người là người xấu! Mau thả ta ra! Thả mẹ của ta ra! Mẹ ơi!

Đứa trẻ vùng vẫy liên tục, vừa quẩy đạp vừa đấm vào người Purity muốn thoát ra. Purity không chịu nổi trước những cú đá tới tấp của đứa bé, chỉ có thể thả nó ra. Đứa bé vừa được thả ra liền chạy ngay đến chỗ người phụ nữ đang bị Frediano giữ chặt, nó vừa đóng vừa đá vào chân hắn, muốn hắn thả người đàn bà ấy ra. Frediano chần chờ một lúc không biết có nên thả hay không, hắn chỉ dành ngẩng mặt lên nhìn Purity thăm dò. Lúc này, Purity bàng hoàng chẳng kém gì Frediano, nhưng khi thấy hắn nhìn mình, nàng biết rằng hắn đang rất cần sự giúp đỡ của nàng. Nhìn biểu hiện của đứa bé này, khả năng rất cao người phụ nữ đó thực sự là mẹ của nó. Purity không biết vì sao nàng ta lại bỏ đói con mình, cũng không biết vì sao nàng ta lại có cái bộ dạng lấm la lấm lét đó nhưng trước hết phải trấn an đứa bé rồi giải tán đám đông mới là việc quan trọng. Purity gật đầu để Frediano thả người phụ nữ đó ra. Người phụ nữ vừa được thả ra thì việc đầu tiên nàng ta làm là ôm lấy đứa bé rồi xác nhận xem nó có ổn không. Trông bộ dạng lo lắng của nàng ta thì có vẻ đứa bé này thật sự là con ruột của nàng ta không sai vào đâu được.

Đám đông thấy mọi chuyện đã dẹp yên thì cũng không còn hứng thú nữa, dần dần tản ra tứ phía. Đứa bé được mẹ ôm thì cũng ngừng khóc, người phụ nữ ấy bế đứa bé lên muốn rời khỏi đây ngay nhưng bị Purity ngăn lại. Purity chỉ đơn thuần muốn hỏi rõ nguyên nhân vì sao người phụ nữ ấy lại bỏ đói con mình nhưng dư chấn của chuyện vừa rồi quá lớn, khiến người phụ nữ ấy không khỏi đề phòng nàng. Purity cũng không trách nàng ấy, thú thật hiện giờ này cũng đang cảm thấy rất có lỗi đây.

- Ta có thể hỏi vì sao ngươi lại bỏ đói đứa bé này không? - Purity hỏi.

- Ta đang cố gắng của nó. - Người phụ nữ ấy trả lời.

Frediano cũng cảm thấy khó hiểu không kém gì Purity và Karen bèn hỏi:

- Ngươi bỏ đói nó lại là cứu nó sao?

- Các người thì biết cái gì? - Người phụ nữ ấy không còn kiên nhẫn để trả lời mấy câu hỏi của họ nữa rồi, nàng có chút bực dọc nói. - Đây là chính miệng vị thầy bói đó nói cho ta biết. Không thể nào sai được!

- Ngươi tin lời gã thầy bói đó đến vậy ư? - Karen hỏi.

- Mấy người từ nơi khác đến như các ngươi thì biết cái gì? Mau mau tránh ra đi! Ta còn có việc.

Người phụ nữ vừa dứt lời thì cũng bế con đi khỏi. Purity và Frediano kín đáo nhìn nhau, có thể khiến cho dân làng tin tưởng hắn như vậy, xem ra tên thầy bói này cũng không đơn giản. Cả hai ngay lập tức có sự đề phòng với hắn. Kẻ này nếu không phải là con rơi con rớt của một vị thần thì cũng là hạng tà môn ngoại đạo, tuyệt đối không thể giữ lại!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.