Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 100: Tây huyễn (10)



Cảnh tượng trên sân thật sự là làm cho người ta giật mình, những quý tộc bao gồm cả hoàng tử điện hạ đều trừng mắt, hận không thể đem ánh mắt của mình đặt lên người Oledo để nhìn rõ hơn.

Trong nhất thời, tất cả những tiếng nói đều lặng xuống, bên tai chỉ còn từng tiếng hít thở.

Tiểu công chúa dường như cũng cảm giác được bầu không khí dị thường chung quanh, nàng buông hai tay xuống, sắc mặt tái nhợt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm của bãi đất trống.

Nhưng khi nhìn thấy Oledo và Nuby ở giữa bãi đất trống, biểu cảm của vị tiểu công chúa này không giống với những người khác, nàng sửng sốt một lúc rồi che miệng vừa cười vừa khóc.

Giữa khoảng đất trống, vẻ mặt Oledo bình tĩnh, tay phải nắm chặt cú đấm của Nuby, Nuby nghẹn đến mặt đỏ bừng, nhưng cũng không tiến lên được một chút nào.

"Làm sao có thể như thế được?" Hoàng tử nhìn chằm chằm vào tay phải của Oledo, suýt chút nữa hét lên. Hắn vẫn không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình là sự thật, Nuby là một người có thể đánh chết cả một kiếm sĩ trung cấp, nếu Oledo đó có sức mạnh của một kiếm sĩ cao cấp, làm sao hắn ta có thể cam tâm làm nô ɭệ được?

"Nuby! Ngươi có chuyện gì vậy!" Hoàng tử tức giận đến mất đi phong thái vừa rồi, lớn tiếng hỏi Nubi.

Nuby thực sự cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, sức mạnh toàn thân của hắn dường như không dùng được, mà Oledo ở phía đối diện lại tỏ vẻ đã tính trước mọi việc. Nuby rốt cục cũng bắt đầu có chút sợ hãi, hắn hoàn toàn không cảm nhận được người thanh niên trước mặt đến tột cùng mạnh đến nhường nào.

Khóe miệng Oledo nhếch lên rồi khẽ xoay cổ tay phải, gã khổng lồ trước mặt đột nhiên ngã xuống.

Những gì xảy ra tiếp theo khiến tất cả những người ở đây đều cảm thấy rằng họ đã nằm mơ một giấc mộng lạ lùng, một nô ɭệ mười bảy mười tám tuổi không là gì cả có thể quật ngã một người đàn ông to gần gấp đôi mình xuống đất, hơn nữa thoạt nhìn hắn không tốn chút sức lực nào.

Gương mặt hoàng tử đen như đáy nồi, từng câu từng chữ nói với Nubi: "Nuby, nếu ngươi thua thì biết hậu quả rồi đấy."

Quý tộc xung quanh nghe thấy hoàng tử nói vậy, tất cả đều rất đồng cảm với Nuby trên sân, xem ra hiện tại Nuby không còn khả năng đảo ngược tình thế nữa, trước kia bọn họ đã đánh giá thấp tên nô ɭệ Oledo này.

Thật không nghĩ tới bên cạnh Lars còn có thể đi theo người như vậy, các quý tộc lại quay đầu nhìn về phía Lars, thấy Lars vẫn là bộ dáng lãnh đạm lúc trước, lúc này các quý tộc lại thay đổi quan điểm lúc trước, trong mắt bọn họ bộ dáng của Lars lúc trước sợ là đã đoán được kết quả này.

Không ngờ bên cạnh Lars lại có thể có một người như vậy, các quý tộc quay lại nhìn Lars thì thấy Lars vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước. Lần này các quý tộc thay đổi quan điểm trước đây. Theo họ thấy, với bộ dáng của Lars lúc trước thì e là đã đoán được kết quả này.

Ẩn mình cũng đủ sâu, chưa từng nghe nói bên cạnh Lars còn có một người trẻ tuổi có vũ lực cao như vậy theo sau bảo vệ, nhìn tư thái hiện tại của Oledo hẳn là kiếm sĩ cao cấp.

Kiếm sĩ cao cấp mười bảy mười tám tuổi, nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng sẽ lại gây chấn động trên đại lục này.

Nuby nghe thấy lời nói của hoàng tử liền tùy tiện lau máu trên mặt hai lần, hắn biết với bộ dạng hiện tại đa phần không thể đánh bại được thiếu niên đứng đối diện, nhưng nếu hắn bại trận thì cũng mất mạng. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua hoàng tử, lại thấy hoàng tử đang nhìn hắn chằm chằm, ý tứ trong mắt không thể nào rõ ràng hơn.

Thật ra, từ ngày đi theo hoàng tử, hẳn là nên dự liệu được ngày này, Nuby đã lấy từ trong túi bên hông ra một chiếc lọ nhỏ làm bằng pha lê, chiếc bình kia rất tinh xảo, chỉ cao bằng ngón tay cái của người trưởng thành, bên trong chứa chất lỏng màu xanh lục, chiếc lọ này dường như không phải của một tên nô ɭệ, hẳn là được hoàng tử ban thưởng cho nó, chỉ là không biết chất lỏng trong đó là gì.

Nuby rút nút bình ra, cười khiêu khích với Oledo, sau đó ngẩng đầu lên uống hết chất lỏng trong bình. Oledo đứng ở một bên, hắn đã học qua dược học, đương nhiên nhìn thoáng liền có thể biết Nuby đang uống cái gì, nhưng hắn cũng không có ngăn cản, uống hay không uống những thứ đó cũng không có ảnh hưởng gì đến hắn.

Một số người trong số những quý tộc đang xem hét lên, hắn ta thở dài: "Trời ơi! Nuby uống cái gì vậy?"

Ai đó đã trả lời: "Có lẽ là (Cơn thịnh nộ của thần), nghe nói hoàng tử điện hạ đã cho Nuby một lọ vào ba năm trước, hơn nữa thoạt nhìn cái bình trong tay Nuby rất giống với trong sách miêu tả."

"Hắn điên rồi! Mặc dù có thể tăng sức mạnh của hắn gấp năm đến mười lần, nhưng sau đó hắn sẽ phải giống như phế nhân!"

"Sao hoàng tử điện hạ không ngăn cản? Một khi hắn mất khống chế, hắn có thể phá nát toàn bộ vườn hoa này."

" không kéo dài quá lâu, hoa viên hẳn là tạm thời vẫn không thể hủy được, nhưng lần này Oledo nhất định sẽ bị phế, sau khi Nuby uống , cho dù đối phương là thánh kiếm sĩ thì cũng không thể ngăn cản được."

Không ai tin rằng Oledo là một thánh kiếm sĩ. Suy cho cùng thì để một đại kiếm sĩ oan ức mà làm một nô ɭệ bên cạnh Lars đã là một chuyện vớ vẩn rồi, nếu như Oledo còn là một thánh kiếm sĩ, vậy thì thật sự là chuyện lố bịch nhất trên thế giới này rồi. Có người lắc đầu thở dài nói: "Thật đáng tiếc, hôm nay một kiếm sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng mà chỉ có thể đến đây thôi."

"Đúng rồi, một khi uống , không ai có thể ngăn được Nuby."

Nhưng khi nghĩ lại, bọn họ cảm thấy thật may mắn, nếu như có một người như vậy ở cùng Lars, bọn họ muốn tiến công Yaao sẽ càng khó khăn hơn, hiện tại thì tốt rồi, cánh tay phải của Lars phải bị loại bỏ.

Những quý tộc này càng nghĩ càng hài lòng, lúc trước bọn họ còn cảm thấy hoàng tử điện hạ làm như vậy thì rất không hữu nghị, nhưng bây giờ ý nghĩ này đã biến mất hoàn toàn, có người gật đầu và nói: "Gϊếŧ chết hắn cũng tốt, loại thiên tài này không phải đến từ Tử Kinh Hoa của chúng ta thì sớm muộn gì cũng trở thành tai họa."

Các tiểu thư quý tộc không hiểu nhiều như vậy, các nàng hiện tại chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Oledo, hy vọng thần Ánh Sáng ở trên cao có thể cứu chàng thiếu niên anh tuấn kia một mạng.

Tiểu công chúa còn muốn tranh đấu đến cuối cùng, nàng cầu xin hoàng tử: "Anh ơi, anh có thể ngăn Nuby lại được không, sao hắn có thể uống thuốc đó được!"

"Tại sao anh phải ngăn hắn lại?" Đây là câu đầu tiên hoàng tử nói với tiểu công chúa sau khi đến hoa viên, vẻ mặt hắn kiêu ngạo và có vẻ khá hài lòng với hành động của Nuby.

"Lúc tỉ thí, tôi chưa từng nói rằng không thể dùng thuốc." Hoàng tử quay đầu lại, nhìn Lars và hỏi: "Phải không, công tước Lars?"

Lời này của vương tử nghe thật sự có chút cưỡng từ đoạt lý, trong lúc so tài còn muốn nhấn mạnh chuyện dùng thuốc, chẳng lẽ không cho phép sử dụng bất kỳ loại thuốc nào là quy tắc mà mọi người đều biết sao? Lars lười tranh cãi với vị hoàng tử này, cậu biết Oledo hẳn là có năng lực chạy trốn, cho nên thản nhiên trả lời hoàng tử: "Có thể thưa điện hạ."

Hoàng tử ghét nhất vẻ mặt cái gì cũng không để ý cảu Lars, hắn quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt chuyên chú nhìn Nuby trên sân.

Chỉ thấy cơ bắp trên người Nuby nhanh chống to lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những vết thương kia cũng nhanh chóng lành lại, vải vóc trên người hắn nứt ra, không bao lâu sau hắn đã hoàn toàn trần trụi.

Các quý cô có mặt ở đây khi nhìn thấy cảnh này đã hét lên và che mắt lại.

Toàn thân Nuby đều tản ra hơi nóng, hầu như tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của hắn ta, con ngươi của hắn đã biến thành màu đỏ trông rất đáng sợ. Trong số những người đang xem, ngoại trừ Lars, những người khác đều cho rằng Oledo lần này nhất định là chết chắc.

Oledo thậm chí còn không nhíu mày, yên lặng đứng đó chờ Nuby đi về phía mình.

Mỗi bước của Nuby khiến mặt đất dưới chân lại run lên một lần, cơ bắp toàn thân hắn căng cứng như sắp nổ tung, ngay sau đó hai người này nhanh chóng lao vào nhau. Sau khi uống thuốc, sức mạnh của Nuby thật lớn, một cú đấm lao đến khiến Oledo phải lui về phía sau vài bước.

Những quý tộc theo dõi ngay lập tức phát tiếng reo hò, họ biết đây là điềm báo chiến thắng của Nuby.

Oledo dùng đầu ngón tay chạm vào khóe miệng có chút đau nhứt của mình, liền thấy vết máu trên đầu ngón tay, hắn cười một chút sau đó lao về phía Nuby, trong thoáng chốc bụi bay tung tóe, những người đứng xem xung quanh đều sặc đến mức ho khan.

Từ đầu đến cuối, bụi luôn bao quanh Oledo và Nuby, những người khác đang xem chỉ có thể nghe thấy âm thanh của các va chạm về thể xác khác nhau bên trong, xen lẫn vài tiếng thở nặng nhọc của Nuby, cũng không thể thấy rõ bên trong đám bụi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ lại thì phần lớn là Oledo bị Nuby đánh không nhẹ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, mọi người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, có người che miệng ngáp và chuẩn bị rời đi. Đột nhiên họ nghe thấy một tiếng nổ, những người ngáp ngay lập tức lấy lại tinh thần, họ tập trung nhìn về phía bãi đất trống, từ trong đám bụi mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang ngã xuống.

Các quý tộc nhỏ giọng bàn luận: "Nuby xem như đã thắng rồi, đánh thêm một lúc sẽ sáng tỏ thôi"

"Đúng vậy, có thể đánh với Nuby trong một khoàng thời gain dài như vậy cũng xem như rất lợi hại rồi, thật đáng tiếc!"

"Thần Ánh Sáng phù hộ, cuối cùng cũng thắng rồi."

Hoàng tử nhìn khói bụi trên sân dần dần tản ra, khóe miệng cong lên cũng càng lúc càng lớn, một Nuby bị loại bỏ cũng không cảm thấy đáng tiếc, chỉ cần nghĩ có thể làm cho Lars gãy đi một cánh tay là hắn đã cảm thấy rất vui rồi.

Nhưng khi lớp bụi dần tan đi, mọi người lại nhìn về phía trung tâm của khoảng đất trống.

"Trời ạ! Ta đã nhìn thấy cái gì thế này! Thần Ánh Sáng trên cao ơi, ta nghĩ ta nhất định là đang nằm mơ rồi!" Một tiểu thư quý tộc lắc lắc cánh tay của bạn mình "Tình yêu ơi, mau véo ta một cái xem."

"Sao có thể xảy ra chuyện này? Chẳng lẽ là tên nô ɭệ kia.." Có người lắc đầu lẩm bẩm: "Không thể nào, trời ạ!"

"Có lẽ nanò tên nô ɭệ kia là thánh kiếm sĩ?"

"Trời ạ, thế giới này nhất định là điên rồi!"

"Ta biết, ta biết hắn nhất định làm được." Tiểu công chúa che miệng, vui mừng đến phát khóc.

Lúc này, sắc mặc của hoàng tử khó coi hơn là ăn phải ruồi

"..."

Ở giữa bãi đất trống, Oledo đứng thẳng tắp, trên người hắn dính một ít vết máu, nhưng có vẻ như không bị thương nặng, thậm chí căn bản không bị thương gì cả. Còn Nuby đang nằm sắp bên chân Oledo, cả người không có chỗ nào lành lặn, hơi thở yếu ớt khiến người ta cảm thấy hắn sắp tắt thở.

Hoàng tử nhìn chằm chằm Nuby, ngay khi mọi người cho rằng hắn muốn nói điều gì đó, hắn lại đột ngột xoay người rời đi, mặc kệ Nuby ở giữa bãi đất trống có thể sống sót qua tối hôm nay hay không.

Hoàng tử rời đi vào lúc này cũng không gây ra bao nhiêu náo động, ánh mắt của đám quý tộc đều dán lên người Oledo, một thánh kiếm sĩ trẻ tuổi như vậy thật sự rất hiếm.

"Chủ nhân." Oledo đi từ giữa bãi đất trống đến và quỳ một gối trước Lars. Đây thực ra là lễ tiết (Lễ nghi theo đúng lề lối.) của kỵ sĩ đối với người hắn bảo hộ, nhưng Lars đã không nói bất cứ điều gì như thế này.

Lars cúi đầu, hiện tại câu không dám xác định thân phận của Oledo, một nô ɭệ, một nô ɭệ bình thường, ấy vậy mà có thể đánh một người đã uống khiến hắn thở không ra hơi, người này rốt cuộc dẵ giấu mình chuyện gì đây.

Lars thật lâu sau không lên tiếng, Oledo ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen lay láy của Lars, trong đôi mắt kia dường như ẩn chứa cái gì đó, Oledo không dám hỏi thêm, chỉ có thể kêu lên: "Chủ nhân?"

Lars ngẩng đầu, không còn nhìn Oledo dưới chân nữa, "Trở về thôi."

"Được thưa chủ nhân"

Các quý tộc nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy Lars có chút quá đáng, dù sao thì người ta cũng là một thánh kiếm sĩ, thái độ của Lars cũng quá bình thản rồi, nhưng có vẻ như Oledo vẫn thích nó, họ trong nhất thời không biết phải nói gì.

Tiểu công chúa đứng tại chỗ, mười ngón tay xoắn xuýt với nhau, nhìn bóng dáng Lars và Oledo rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo.

Cuối cùng bọn họ cũng không có thể lập tức trở lại nơi nghỉ, bởi vì lão quốc vương dường như hôm nay đã quyết tâm muốn đưa một cô con gái của mình ra ngoài. Đi được nửa đường, nhà vua phái người đến ngăn cản, nhà vua giới thiệu con gái út của mình, Ellen, với Lars, hơn nữa còn ép buộc kéo Oledo đi.

Đi tới nơi hẻo lánh bên cạnh, quốc vương liền hỏi người bên cạnh: "Ngươi tên là Oledo?"

"Vâng." Oledo gật đầu.

"Ngươi là một thánh kiếm sĩ à?" Nhà vua lại hỏi.

Oledo không nói gì.

Nhà vua mỉm cười và nói với Oledo: "Cô nên gặp con gái lớn của tôi, ta, ta có thể gả con gái lớn của ta cho ngươi." Nhà vua dừng lại một chút, và nói ra yêu cầu của mình: "Ở lại Tử Kinh Hoa, thế nào?"

"Không." Oledokhá kiên quyết.

"Tại sao? Lars có thể cho ngươi những gì? Quyền lợi, địa vị hay tiền bạc? Ta có thể cho bạn tất cả những thứ này, và ta có thể ..."

Quốc vương còn chưa kịp nói xong liền bị Oledo ngắt lời, Oledo quay lưng về phía quốc vương, dưới ánh trăng, đôi mắt thẳm xanh của hắn tràn đầy sự dịu dàng, hắn nói: "Tôi không cần những thứ này."

Nói xong, hắn liền rời đi tìm vị chủ nhân có thể đang cùng tiểu công chúa nói chuyện yêu đương.

Sau khi Oledo rời đi, đại công chúa bước ra từ phía sau một cái cây, nàng khẽ gọi: "Phụ hoàng? "

"Dorena, ta hy vọng con có thể hiểu được cho dù vừa rồi ta nói có thể gả con cho một tên nô ɭệ, con cũng đừng xem đấy là sự thật." Quốc vương nhìn thấy công chúa tái mặt ngay lập tức, ông tàn nhẫn nói tiếp: "Con là công chúa của vương quốc Tử Kinh Hoa này, sau này con chỉ có thể gả cho người có thân phận phù hợp, con đừng nghĩ đến Oledo kia nữa, cho dù hắn là một thánh kiếm sĩ cũng không thay đổi được thân phận nô ɭệ của hắn. "

"Phụ vương, con..." Đại công chúa còn muốn nói cái gì đó vì mình tranh đoạt một chút, nhưng quốc vương không cho nàng cơ hội này.

"Đừng nói nữa Dorena , con nên trở về nghỉ ngơi thôi."

Đại công chúa không dám trái lời phụ vương của mình, đành cúi đầu, hơi khụy gối và nói: "Phụ vương ngủ ngon."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.