Đứa Bé Tới Ở Rể Thành Hoàng Đế

Chương 8: Trường Lạc



Từng trận gió mát thổi tới, đầu Mục Lương khôi phục một chút tỉnh táo, sau khi vừa cùng Lâm Tứ trò chuyện, có chút uể oải, không muốn bị con vật nhỏ chiếm tiện nghi. Nàng tóm chặt Lâm Nhiên nhéo lỗ tai, "Nói cho ta, học ở đâu?"

"Không đúng sao? Lâm Tứ nói ngươi chỉ có thể là của ta, không thể sai." Lâm Nhiên nghiêng đầu dựa vào lí lẽ biện luận, mắt nhỏ liếc nhìn xung quanh, cật lực dời đi sự chú ý của A Lương.

Nàng hùng hổ cãi lại, Mục Lương nhất thời không phản ứng được, thật giận Lâm Tứ nói điều không hay, suốt ngày dạy nàng toàn thứ lung tung, "Đừng nói nhảm, câu ngươi vừa nói là học ở đâu ra, không thành thật thì ra quỳ ở thần điện một canh giờ."

"Không muốn, thật là mất mặt." Lâm Nhiên nhanh chóng nhảy xuống ghế, giẫm bước chân bình bịch từng bước đi ra ngoài, chỉ vào hướng ở trong vườn hoa: "Có người nói ở đó, không biết đang làm gì, bé ngoan đoán là cởi quần áo để đi ngủ."

Mục Lương nghe xong biến sắc, "Ngươi thấy cái gì?"

"Nhìn thấy họ ngủ a, chỉ là trong phủ không có giường sao? Vì sao lại ngủ ở trên cỏ, không bị cỏ đâm đau mặt sao?" Tiểu Lâm Nhiên suy nghĩ thật phong phú, không hiểu được tại sao họ lại ngủ trong đó, nàng sờ sờ lỗ tai bị nhéo đau, hiếu kỳ nói: "Có phải là Lâm Tứ thưởng cho các nàng bổng lộc không?"

"Trở về nhà đi, ta cho ngươi tìm Tây Tịch, ngày mai hãy qua, không cho nói lung tung." Mục Lương trong lòng nghĩ đến hai người đang mây mưa điên cuồng ở vườn hoa, để tỳ nữ ôm nàng trở về nhà, không để nàng phải nhìn thấy cảnh dơ bẩn kia.

Tỳ nữ như vũ bão xông ra bắt hai người kia, không ngờ lại bắt được một vị khách quý.

Mục Lương mấy năm nay ngoại trừ quản lý cửa hàng thì ngay cả Đột Quyết cầu thân, nữ nhi của Thất Vương thay Trường Lạc Công chúa đi hòa thân, nàng đều không đến tham gia hôn sự.

Người gả cho Trường Lạc Công chúa là con thứ của Tô gia, nghe nói là một người nhu nhược, Phò mã sau đó với Công chúa tình cảm không sâu đậm, Công chúa trong biệt viện nuôi vô số nữ tử, Phò mã dù trong lòng khó chịu cũng không nói lời nào.

Việc nàng ta đùa bỡn nữ tử cũng không phải là chuyện bí mật gì, Mục Lương đã từng nghe qua, không nghĩ lần này lại kéo đến tậnCửu Vương phủ chơi đùa, nhìn thấy Trường Lạc quần áo xốc xếch, nàng cũng không biết nên nói gì.

Tỳ nữ không dám nhòm ngó dung nhan Công chúa, đều cúi đầu không dám nhìn, Mục Lương chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở: "Người mau mặc quần áo vào."

"Gấp cái gì, A Lương tức rồi hả, chẳng lẽ đang giận ta nhiều ngày không đến tìm ngươi?" Trường Lạc vạt áo có chút nới lỏng ra, kề sát tới trước mặt Mục Lương, vuốt tay nàng cầm hướng vào trong lồng ngực của mình, khóe mắt mang theo phong tình quyến rũ.

Trường Lạc Công chúa cùng Minh Hoàng có mấy phần giống nhau, nụ cười mang theo sự diễm lệ quyến rũ của nữ tử, khiến lòng người hóa đá. Mà nàng bách chiến bách thắng dù làm trong bụi hoa cũng chưa bao giờ thất thủ, nếu không sẽ không dụ tiểu tỳ nữ ban ngày ban mặt cùng nàng hoan du.

Mục Lương đứng lên tách tay nàng ra, bất đắc dĩ trước sự không an phận của Công chúa, "Người không nên náo loạn, Tô gia Phò mã nếu bẩm báo chuyện này trước mặt bệ hạ, người chịu không nổi."

Nàng tránh né, Trường Lạc đưa tay vào khoảng không, vô cùng tiếc hận nói: "Ngươi cũng đã hai mươi, chẳng lẽ chỉ vì đứa trẻ kia mà thủ hoa như ngọc cả đời, lãng phí thời gian tốt đẹp, sao không tận hưởng niềm vui trước đã, giống bệ hạ như vậy mới là mỹ mãn."

"Công chúa, lời này của người bị bệ hạ nghe được, sẽ bị đánh gãy chân, tại sao lại trêu chọc tỳ nữ của quý phủ?" Mục Lương nhìn lướt qua tỳ nữ đang quỳ dưới hiên, hơi có mấy phần không thích.

Trường Lạc sờ sờ cằm mình, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của Mục Lương, nói: "Mấy ngày không gặp, A Lương lại đẹp thêm mấy phần, quả nhiên khiến ta thèm nhỏ dãi ba thước, không bằng ngươi trước tiên đi theo ta, chờ đứa trẻ kia lớn rồi, nàng không muốn ngươi, ta liền thuận thế nhận lấy ngươi, thế nào?"

Mục Lương vừa tức vừa giận, Trường Lạc vốn là một người đứng đắn, đáng tiếc bị bức ép gả cho người Tô gia, phản kháng không được, chỉ có thể phóng túng chính mình làm xằng làm bậy, nàng khuyên nhủ: "Người nháo cái gì, mau mau hồi cung đi, không nên trêu ghẹo ta."

"A Lương biết vì sao năm năm trước Tô Trường Lan đòi cưới ngươi không?" Trường Lạc dựa gối mềm, trở về dáng vẻ nhu nhược, nhìn bàn tay trắng nõn trơn bóng của mình.

"Vì sao?" Mục Lương chỉ ngồi nghe theo nàng, muốn nhanh chóng phái người đưa nàng hồi cung.

Trường Lạc nhấc mắt nhìn nàng: "Đó là bởi vì ngươi có đứa bé của Lâm gia, có được đứa bé đó không khác gì có được tài sản của Lâm gia, đệ nhất thiên hạ phú bà, đến cả bản cung còn rất hâm mộ."

"Ta hiểu nhưng giờ nàng ta đã cưới người khác, người không cần nhắc lại, người mang tỳ nữ này về cùng đi, Cửu Vương phủ ta không chiêu đãi được." Mục Lương không muốn nhiều lời.

"Hiểu rồi, cũng chỉ là một nữ nhân, mang về là được. Nhưng mà, A Lương có thể ngẫm lại đề nghị của ta, nhân sinh ngắn ngủi nên tận hưởng lạc thú trước mắt, ta mang ngươi đi ngao du thiên hạ, sao phải trì hoãn sự sung sướng!"

Trường Lạc muốn táy máy tay chân nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Mục Lương, vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Không nên khổ não, nghe nói ở Giang Nam có phong cảnh không tệ, lại là quê của Lâm gia, ngươi nên ghé qua chơi, cảm tạ mỹ nhân của ngươi nhé."

Giang Nam? Mục Lương sắc mặt trở nên nặng nề, nhìn chăm chăm Trường Lạc ôm tỳ nữ nghênh ngang rời đi, Tô Trường Lan còn chưa hết hi vọng sao?

****

Trong hậu viện, Lâm Nhiên ở bên trong đình viện đang đứng trung bình tấn, sư phụ đang dạy là thuộc hạ của Mục Năng, theo Mục Năng từ trên chiến trường, sau này ở lại Vương phủ, dạy một hài tử cũng là chuyện đơn giản.

Mục Năng mong muốn có một nhi tử ra trận giết địch giống như mình nhưng Ngụy thị lại sinh nữ nhi, còn được lão phu nhân nuôi lớn, vô cùng nuông chiều, hắn thấy Lâm Nhiên tính tình xấu, liền đem tâm ý kia dùng trên người nàng, chỗ béo bở này hắn không muốn cho người ngoài.

Nàng luyện tập hăng say, chân nhỏ không nhúc nhích, có một hài tử xa xa chạy tới, ý phục thêu Hồ Điệp, trong tay cầm một chuỗi kẹo hồ lô, nghiêng đầu xem Lâm Nhiên: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Không có quy củ, ta là tiểu cô cô của ngươi." Lâm Nhiên thả ống tay xuống, thấy người đến liền muốn dạy một phen, nói với sư phụ một tiếng rồi đi vào trong phòng tìm Mục Lương.

Tề Cấm lẽo đẽo đi theo, liếm liếm kẹo hồ lô: "Cha ta nói ngươi sẽ không cưới Thập Cửu cô cô của ta, ngươi đừng nghĩ lừa được ta."

"Ngươi lại nói lung tung ta sẽ gọi A Phúc đến cắn ngươi, không cho phép ngươi vào nhà ta." Lâm Nhiên lạnh lùng kêu một tiếng, tay nhỏ chắp ở phía sau lưng, nhớ tới câu của cha, liếm một câu: "Cha ta nói cha ngươi rắm chó không kêu."

"Ngươi..." Tề Cấm tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ chót, tiện tay cầm kẹo hồ lô đập về phía Lâm Nhiên, "Ta mách cha ta."

Lâm Nhiên rầm rì, nghiền nát kẹo hồ lô dưới chân, chê chân mình bẩn rồi, về nhà phải đổi quần áo sạch sẽ khác.

Nàng đi đến tiền sảnh lại nghe thấy tiếng khóc, nàng xoa xoa lỗ tai của mình, nhanh chân đi vào, thấy Mục Năng, cười ngây thơ: "Chất nữ khóc cái gì vậy?"

Nàng chắp hai tay sau lưng giả vờ thâm trầm, như bà cụ non, nhìn thấy khóe mắt Mục Năng giật giật, "Đã nói không bắt nạt tiểu chất nữ, sao ngươi lại bắt nạt chất nữ hả?"

Hắn vừa mở miệng, Lâm Nhiên nín nhịn, tiến đến trước mặt Tề Cấm: "Ngươi nghe cha ta nói không, "tiểu chất nữ."

"Không phải, không phải..." Tề Cấm khóc càng kinh, tiếng khóc lanh lảnh làm Mục Lương nhíu mày, nhớ lúc Lâm Nhiên hồi bằng tầm đó tuy nói có chút bướng bỉnh, cũng không khóc nhiều như thế.

Tề Việt hôm nay qua đây bàn bạc với Mục Năng, nàng không quấy rầy, nắm tay Lâm Nhiên rời đi, "Sau này không cho phép bắt nạt Tề Cấm, ngươi lớn hơn nàng, hiểu không?"

"Hiểu được, ta là cô cô nàng." Lâm Nhiên cong đuôi mắt, con ngươi thu lại một chấm nhỏ, nửa ôm Mục Lương: "A Lương ôm một cái."

"Đã có chất nữ rồi, sao lại còn muốn ôm, chân của ngươi đâu?" Mục Lương không để ý tới.

"Có chất nữ thì liên quan gì tới một cái ôm, A Lương..." Lâm Nhiên không chịu đi, đầu dán vào bụng dưới của nàng xoa xoa.

Một phen vuốt nhẹ làm bụng dưới của Mục Lương phát nhiệt, nàng bất đắc dĩ nửa ôm lại lười biếng, "Một lần cuối cùng, lần sau ôm sẽ mất mặt."

"Mặc kệ." Lâm Nhiên thoải mái dựa vào trong lòng nàng, tay nhỏ vịn vào vai của nàng.

Mục Lương cúi mặt nhìn người trong ngực, khóe mắt cuối cùng cũng cong lên vui vẻ, "Bé ngoan, chúng ta về thăm quê Lâm gia, được không?"

"Không được, Lâm Tứ nói ở đó toàn là người xấu, họ sẽ bắt nạt ngươi."

"Không đâu, A Lương sẽ tự bảo vệ được mình, cũng sẽ bảo vệ bé ngoan, đừng sợ." Mục Lương sờ đầu của nàng, nhẹ giọng an ủi.

"Phải là ta bảo vệ A Lương, tổ mẫu nói kẻ nào bắt nạt A Lương, thì đánh kẻ đó."

Mục Lương: "..." Tổ mẫu đút thuốc mê gì cho bé ngoan vậy?

****

Mục Năng chọn binh lính để đi cùng với Mục Lương về Giang Nam, chuyện của Lâm gia khá phức tạp, Lâm Phóng có huynh đệ, ngày ngày nhìn chằm chằm tài sản của Lâm gia. Chính là bởi vì có người nhìn chằm chằm, Lâm Phóng lúc lâm chung mới uỷ thác lại tài sản cho nàng.

Binh lính đều là người từng trải qua chiến trường, công phu tốt lại cẩn thận, chọn mấy chục người đi sau, hắn bàn giao một phen, yên lòng trở về nhà.

Không ngờ một đạo thánh chỉ đánh vỡ hết tất cả kế hoạch, Minh Hoàng hạ chỉ Lâm Nhiên vào cung làm thư đồng cho Quận chúa.

Trường Lạc Công chúa dưới gối chỉ có một nữ nhi, khá được bệ hạ yêu thích, nuôi ở trong cung, nhỏ hơn Lâm Nhiên một tuổi.

Mục Năng bị thánh chỉ đánh cho không kịp ứng phó, mặt vẫn mang theo ý cười đưa nội thị ra ngoài phủ, trước khi đi nhét cho họ chút bạc, trong miệng nhịn không được chửi ầm lên: "Chó đẻ, toàn là chó đẻ, nhìn chằm chằm lão tử làm cái gì, đã bạc lại còn muốn người, ông đây mặc kệ."

Mắng vài câu sau lại gọi Mục Lương tới bàn bạc, "Lời của Trường Lạc Công chúa đến muộn rồi, ra không tới Lạc Dương thành, chỉ là trong cung không đi được, theo tính tình của con vật nhỏ kia, đi có khi lại đánh chết người."

Mục Lương đăm chiêu mấy ngày, nghe được thánh chỉ bỗng nhiên hiểu được ý tứ rõ ràng của Trường Lạc Công chúa, nói: "Chỉ sợ lại là Tô Trường Lan quấy phá, nếu không vào cung, chỉ sợ Mục gia sau này sẽ giống Lạc gia."

"Ngươi cam lòng để con vật nhỏ kia đi?" Mục Năng hỏi ngược lại.

Mục Lương trầm mặc không nói, trong lòng giãy dụa khổ sở, vào cung thì cái gì cũng nhìn không được, nàng cũng không làm được gì hết, càng nghĩ càng không có kết quả, càng không biết làm sao.

Tác giả có lời muốn nói:

Bé ngoan: Nữ nhân này không đứng đắn, A Lương cách xa nàng ra!!!

Cảm tạ đại gia dịch dinh dưỡng cùng địa lôi ha.

Cảm tạ tại 2020-01-19 18:02:56~2020-01-20 19:06:53 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra địa lôi tiểu thiên sứ: Quân không gặp 11 cái;27042226 2 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: MJ, Trường Ca 10 bình; Hướng Nhật ngàn âm, Cziger 5 bình; đầu gỗ lên cây 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.