Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 43: Thêm một lần lạc lối



Thương Nghiêu thấy bộ dạng tránh né của Lạc Tranh, cười cười, cũng không tiến lên nữa, ngược lại đem thân thể cao lớn dựa vào tấm nệm của nàng, toàn thân toát ra vẻ lười biếng.

"Hai con rắn này không phải Trúc Diệp Thanh sao? Loại kịch độc như vậy không nên giữ lại bên người."

"Bọn chúng gọi là Thuý Thanh Xà, không phải Trúc Diệp Thanh, chỉ có cô em vợ ngốc nghếch của anh bị người ta lừa thôi." Lạc Tranh quay đầu nhìn hắn, tim bất giác đập rộn lên.

Giờ khắc này, hắn nghiêng người dựa vào tấm nệm, bộ dạng lười biếng mang theo chút tà mị, chưa kể đến dáng vẻ đủ khiến phụ nữ phải xiêu lòng mà ngay ánh mắt hắn đang nhìn nàng lúc này, dường như có chút ý thưởng thức, lại có chút mê đắm như những người yêu nhau lâu ngày.

Vội vàng quay đầu, hơi cụp mắt xuống, Lạc Tranh khẽ nói, "Thuý Thanh Xà còn được gọi là Tiểu Thanh Long. Tuy cũng là rắn nhưng tính tình bọn chúng lại vô cùng ôn hoà, hơn nữa rất nhát người. Bọn chúng khá hướng nội, không dám tấn công người, cũng không cắn người, càng không có độc. Thức ăn của chúng cũng chỉ là mấy con giun, côn trùng nhỏ mà thôi. Còn Trúc Diệp Thanh kia lại là loại rắn cực đẹp cực độc. Rất nhiều người đã nhầm lẫn hai loại rắn này với nhau. Thực ra chúng rất dễ phân biệt. Thuý Thanh Xà thân hình lớn hơn Trúc Diệp Thanh một chút, Trúc Diệp Thanh con mắt nhỏ, phần lớn là màu vàng, con ngươi có một vằn màu đen, có chút giống mắt mèo, giá trị rất cao. Còn Thuý Thanh Xà mắt màu đen, không có vân, đuôi rất dài."

"Cho nên, tôi thấy em thích hợp nuôi Trúc Diệp Thanh hơn." Thương Nghiêu không biết từ lúc nào đã đứng dậy nhích tới gần, vòng tay ôm nàng từ phía sau, động tác cùng giọng nói tự nhiên hệt như những người yêu nhau, dùng lồng ngực rắn chắc to lớn hưởng thụ thân thể mềm mại của nàng…

"Trúc Diệp Thanh là loài rắn cực đẹp cực độc, mà em... là xà nữ trí mạng, toàn thân phát ra mùi hương quyến rũ hệt như bông hoa anh túc khiến cho tôi động tâm…

Thương Nghiêu giọng nói trầm thấp lộ ra ý tán thưởng nồng đậm cùng sự say mê, cúi đầu xuống, sống mũi thẳng tắp nhẹ nhàng len vào mái tóc nàng, khẽ di chuyển, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai nhỏ nhạy cảm.

Tâm tư Lạc Tranh chợt loạn nhịp, kể cả lúc trông thấy rắn cũng không đến độ khẩn trương như thấy hắn.

Đẩy hắn ra, Lạc Tranh trở lại bên cạnh chỗ ghép hình, nhẹ giọng nói, "Thương Nghiêu tiên sinh, đây là chỗ tôi ở, tuy chỉ là tạm thời, nhưng ngài cầm chìa khoá lui tới cũng không được thích hợp cho lắm."

Thương Nghiêu nhếch môi cười, không hề quan tâm đến ý châm chọc trong lời nói của nàng, bước lên vài bước, lại ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh, tà mị cất tiếng nói, "Tôi lại nghĩ rằng, em sẽ bị chuyện hôm nay doạ cho khóc lớn."

"Sau đó thì sao?" Lạc Tranh nhún vai cười cười, khẽ liếc nhìn hắn, lại thành công tìm được một miếng ghép nữa. Đối với việc hắn xáp lại gần, nàng cũng không hề né tránh, ngược lại rất tỉnh táo đối phó.

Tuy nói căn biệt thự có diện tích khá lớn, nhưng cho dù nàng muốn trốn, cũng không thể chạy trốn tới chân trời, chẳng thà yên tĩnh mà đối diện hết thảy.

"Sau đó tôi có thể đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện trước mặt em, khiến cho em cảm động mà chủ động bày tỏ tình cảm với tôi." Thương Nghiêu cũng không buồn che dấu, ánh mắt loé lên tia tà mị.

Lạc Tranh nghe vậy, khẽ nhếch môi, "Kết quả, khiến cho anh rất thất vọng."

"Em thật khiến cho tôi vài phần kính trọng."Thương Nghiêu cũng thực chân thành nói.

"Tôi thấy người muốn được Thương Nghiêu tiên sinh an ủi nhiều không đếm xuể, nơi này đã không thích hợp, chẳng bằng Thương Nghiêu tiên sinh nên đi đến chỗ cần đi thì hơn." Ánh mắt trong veo của Lạc Tranh nhìn chăm chú miếng ghép trong tay, suy nghĩ một chút, thử ghép lại, không đúng, nàng lại tiếp tục tìm kiếm mảnh ghép khác."

"Em đang ghen?" Thương Nghiêu đột ngột hỏi, khoé môi khẽ nhếch lên khi thấy ngón tay đang cầm miếng ghép của Lạc Tranh khẽ run lên.

Lạc Tranh hơi chau mày, sự bình tĩnh vất vả tạo dựng bấy lâu bị lời nói của hắn quấy rầy. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn, hừ lạnh một tiếng, "Thương Nghiêu tiên sinh thấy trò đùa này rất thú vị sao?"

Bất giác bốn mắt nhìn nhau…

Một ánh mắt toát lên sự tà mị không chịu nổi…

Một ánh mắt toát lên sự cơ trí cùng cảnh giác…

Một lúc sau, Thương Nghiêu đột nhiên cười lớn, vươn tay lên, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng đùa bỡn ngón tay nhỏ xinh đang cầm miếng ghép hình, mị hoặc nói nhỏ.

"Tôi cùng cô ta, không có phát sinh bất cứ chuyện gì."

Trong lòng Lạc Tranh bất giác rung động, ngay sau đó liền phản ứng, muốn tránh thoát lại bị hắn ôm càng chặt hơn, đành chịu trận.

"Thương Nghiêu tiên sinh, ngài không cần giải thích mấy chuyện này với tôi, cho dù ngài cùng Sally tiểu thư có quan hệ như thế nào cũng là chuyện riêng của ngài, không phải ngài có thói quen không đề cập đến chuyện riêng tư hay sao?"

Chiếc cằm nhỏ xinh liền sau đó bị bàn tay đàn ông nâng lên, khiến nàng nhìn thẳng vảo mắt hắn, đôi mắt đen thâm thuý nhìn vào bộ dạng mềm mại của nàng, khẽ thở dài. Ngay sau đó, ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại, tham lam vuốt ve…

"Cô bé, tôi có nhắc đến tên Sally sao?"

Một câu này đem tâm tình Lạc Tranh đập tan, bất giác ngẩn người, trong nội tâm nổi lên vẻ lúng túng cùng xấu hổ...

"Còn nói không quan tâm tôi - kỳ thật em vẫn luôn muốn biết tôi cùng Sally rốt cuộc có từng phát sinh quan hệ đó hay không, không phải sao?" Thương Nghiêu xáp lại gần nàng, nụ cười mang theo nét tà mị cùng sự hấp dẫn trí mạng.

"Tranh, em trốn không khỏi... Trái tim của em đã ở bên tôi, nhất là đêm đó sau khi tôi biến em từ một cô gái trở thành phụ nữ, em đã không cách nào trốn tránh…"

Lạc Tranh nhìn hắn, khoé môi bất giác run rẩy, nàng thấy nụ cười của hắn càng lúc càng rõ, khuôn mặt càng lúc càng xáp lại gần nàng, nói năng càng lúc càng tà mị…

"Anh phát bệnh thần kinh sao?" Nàng mạnh tay đẩy hắn ra, phá vỡ bầu không khí lúng túng vừa rồi.

Vốn cho là hắn sẽ nhất quyết không buông tha nàng, chẳng ngờ tới…

"Hự..." Thương Nghiêu cúi đầu khẽ kêu đầy đau đớn, hàng lông mày cương nghị hơi chau lại, vô thức sờ lên bả vai, lại lập tức bỏ tay xuống.

Lạc Tranh sững sờ, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng nàng thấy rõ ràng, sự nhạy cảm nghề nghiệp khiến nàng nhận thấy vẻ đau đớn ẩn giấu trong hàng lông mày khẽ chau lại của hắn.

"Anh làm sao vậy?" Nàng tỉnh táo hỏi, vô cùng dứt khoát.

Thương Nghiêu ngẩng đầu nhìn nàng, bên môi lại bày ra bộ dáng không đứng đắn, "Tranh, em đã là người phụ nữ của tôi, động tác của tôi có thân mật với em một chút cũng rất bình thường, không cần vội đẩy tôi ra như vậy?"

"Anh bị thương?" Lạc Tranh không để ý đến câu đùa giỡn của hắn, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn vào bả vai hắn vừa vô thức ôm lấy.

Ánh mắt đau đớn của hắn vừa rồi không lừa được nàng, nhất là ngay sau đó, nàng nhìn thấy vai áo sơ mi của hắn có chút ẩm ướt…

Thương Nghiêu thấy vẻ mặt khẳng định của nàng, lại cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, rốt cục bất đắc dĩ cười lắc đầu, "Tranh, em quả không hổ là luật sư, ánh mắt thật vô cùng sắc bén."

"Anh thật sự bị thương?" Lạc Tranh thấy hắn thừa nhận, trực tiếp tiến lên đến bên cạnh hắn, dè dặt cởi bỏ nút áo áo sơ mi. Một giây sau, đôi mắt nàng trừng lớn...

Ánh đèn nhu hoà trong phòng chiếu lên nửa thân trần cường tráng cùng gương mặt cương nghị của Thương Nghiêu. Nhưng việc khiến Lạc Tranh trừng lớn đôi mắt không phải vì vóc người hấp dẫn của hắn mà là từ cánh tay đến gần xương bả vai kia đang quấn đầy băng cứu thương.

Hơn nữa còn là vết thương mới!

Không chỉ có vậy, vì lúc nãy nàng vô tình đụng vào vết thương của hắn nên hiện giờ băng gạc đã rịn ra vệt máu.

Lạc Tranh thực sự bị sốc, từ đầu ngón tay bất giác hiện lên một nỗi đau đớn mơ hồ nhanh chóng xuyên tận đáy lòng.

"Anh…làm sao lại bị thương thế này? Giật mình sững người mất mấy giây, Lạc Tranh mới bình tĩnh đôi chút mà cất tiếng hỏi, hàng lông mày đen nhánh khẽ nhăn lại.

Thương Nghiêu cũng rất phối hợp, kéo áo sơ mi xuống ngồi đối diện nàng, cười cười, "Có bao nhiêu người muốn bịt miệng em thì cũng có bấy nhiêu người muốn lấy mạng tôi vậy."

Lạc Tranh nhìn vết thương của hắn, thấy máu vẫn không ngừng chảy ra, không nói thêm lời nào, vội đi vào phòng lấy hộp dụng cụ y tế. Khẽ thở dài, nàng cầm kéo nhẹ nhàng cắt bỏ băng gạc quấn trên vai hắn.

Tâm tư Lạc Tranh theo từng vòng băng gạc được tháo ra cũng co rút lại vì đau đớn. Có thể thấy rõ trên vai hắn là vết dao chém, tuy đã được xử lý nhưng vẫn còn chảy máu. Vết dao khá sâu, màu máu đỏ thẫm cơ hồ nhuộm đỏ ánh mắt nàng.

"Xem ra, so với những người muốn tôi chết, kẻ thù của anh thủ đoạn càng độc ác hơn." Lạc Tranh âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, nhẹ giọng nói.

Nhưng mà, ánh mắt đã bán đứng nàng!

Thương Nghiêu nghiêng người dựa trên tấm nệm, khoé môi nở nụ cười, không nói tiếng nào, chỉ lặng lặng ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh. Giờ khắc này, có cảm giác hắn đang rất hưởng thụ việc ngắm nhìn nàng, không buồn để ý đến miệng vết thương vẫn đang chảy máu đầm đìa.

Lạc Tranh thấy hắn không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại chạm vào ánh mắt nóng rực đến doạ người của hắn.

Tim bất giác đập loạn…

"Miệng vết thương rất sâu, tới bệnh viện thôi." Lạc Tranh vội vàng cúi xuống, bỏ chỗ băng gạc đang cầm trong tay ra, chân thành khuyên nhủ hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn liền đó bị bàn tay đàn ông nhẹ nhàng nâng lên, khiến ánh mắt đang muốn trốn tránh của nàng chỉ có thể nhìn thằng vào ánh mắt như đang cười của hắn, tiếng nói trầm thấp vang lên vô cùng êm ái.

"Em đau lòng vì tôi?"

Đáy mắt Lạc Tranh bất chợt hiện lên tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh bị dấu kín, khẽ chớp hàng mi cong vút, nàng cất giọng vô cùng bình tĩnh.

"Tôi là luật sư đại diện của anh nên đương nhiên phải quan tâm hết thảy mọi chuyện phát sinh."

Thương Nghiêu cúi đầu khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp, bàn tay nâng lên chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, từng góc cạnh trên gương mặt hắn sát lại gần, mùi hoắc hương nhàn nhạt tràn ngập hơi thở, vô cùng hấp dẫn…

"Thừa nhận trong lòng em có tôi khó khăn đến vậy sao?" Ánh mắt hắn hiện lên một tia thâm thuý khiến người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Sự quan tâm của tôi đối với Thương Nghiêu tiên sinh chỉ là giữa luật sư và thân chủ mà thôi." Lạc Tranh không cách nào nhìn thấu tâm tư hắn, chỉ có thể tận lực ổn định tâm tình chính mình, cất giọng nói dịu dàng mà bình tĩnh, "Hơn nữa, tôi chỉ là luật sư đại diện, không phải bác sỹ, vì vậy tôi đề nghị Thương Nghiêu tiên sinh lập tức đến bệnh viện để xử lý vết thương."

Máu, từ xương bả vai của hắn chảy xuống, phác hoạ từng đường cong trên làn da ngăm rắn chắc khiến người ta nhìn vào vừa có cảm giác đau lòng, vừa có chút mơ màng…

Vừa muốn nghiêng đầu tránh đi bàn tay to của hắn, lại nghe hắn cao giọng như muốn trêu đùa nàng.

"Chỉ là vết thương nhỏ, em xử lý chút là được."

Lạc Tranh nhìn hắn hồi lâu, một lúc sau mới lên tiếng, "Vậy anh chịu khó một chút, tôi cũng không phải là chuyên gia xử lý vết thương."

"Tôi tin, vết thương nhỏ này sẽ không làm khó được em." Thương Nghiêu nâng tay lên, khẽ vuốt ve đầu nàng, bên môi nở nụ cười vô cùng sủng ái.

Lạc Tranh bất giác ngây người nhưng lại nhạy cảm nhận ra ánh mắt hắn loé lên ý đùa cợt, khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, "Thương Nghiêu tiên sinh, luật sư không thể lúc nào cũng chạy theo dọn dẹp hậu quả, tôi không phải siêu nhân."

Miệng tuy nói vậy nhưng tay nàng đã lấy ra thuốc chống viêm, thuốc sát trùng, băng gạc cùng các loại bông y tế cần thiết.

Thương Nghiêu bị lời nói lạnh lùng của nàng chọc cười, khẽ mím môi, cố nén lại. Lúc này hắn không có nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng dè dặt xử lý miệng vết thương.

Thuốc sát trùng thấm vào miệng vết thương tạo cảm giác lạnh buốt cùng đau nhức nhưng hắn chỉ khẽ chau mày, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt. Bởi vì cần xử lý miệng vết thương, Lạc Tranh lúc này ngồi rất gần hắn, gần đến mức hắn có thể thấy rõ trong đáy mắt nàng hiện lên sự cẩn thận vô cùng, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát thuộc về riêng nàng, gần đến mức… hắn chỉ muốn vươn tay ôm nàng vào lòng.

Nghĩ thế nào, hắn liền làm như vậy. Thương Nghiêu trước nay luôn là mẫu đàn ông rất coi trọng nhu cầu bản thân, lúc này lại có giai nhân bên cạnh, sao hắn có thể bỏ qua? Nhất là hắn cảm nhận được rõ ràng ngón tay dịu dàng của Lạc Tranh khẽ đụng chạm trên da thịt, sự mềm mại của nàng khiến hắn khó có thể tự kìm chế…

"Anh đừng động tay động chân..."

"Hự..." Lạc Tranh mới vừa phản ứng, đã nghe tiếng Thương Nghiêu kêu đau đớn.

Lạc Tranh hơi sững sờ, lúc này mới phát giác được mình mạnh tay khiến hắn bị đau, vội vàng hỏi, "Anh không sao chứ? Đừng lộn xộn nữa, không thấy tôi đang băng bó vết thương cho anh sao?"

"Tôi biết rõ, nhưng mà mỹ nhân đang ở ngay trước mặt, tôi thực không khống chế nổi mà muốn ôm em." Thương Nghiêu nở nụ cười gian tà, khiến Lạc Tranh có chút hoài nghi vừa rồi hắn kêu đau phải chăng là giả vờ.

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, không để ý tới nụ cười xấu xa kia, có chút không vui nói, "Nhìn vết thương này thấy tám phần là do phụ nữ gây ra, phụ nữ yêu anh nhiều nhưng hận anh xem ra cũng không ít."

Lạc Tranh là người thông minh, nàng đương nhiên biết hắn đã không nói ra lý do bị thương thì nàng cũng không nên hỏi nhiều. Nhưng mà, câu vừa rồi thực sự là nàng như đang muốn trút xuống cơn giận mơ hồ trong lòng.

Thương Nghiêu nghe vậy, chợt nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lạc Tranh.

"Vậy còn em? Em là người phụ nữ yêu tôi, hay là người phụ nữ hận tôi?"

Lạc Tranh liếc hắn một cái, lạnh lùng cười, "Tôi là người phụ nữ muốn kiếm tiền của anh." Nói xong, đem băng gạc sạch sẽ dè dặt băng bó lại vết thương của hắn.

Bởi vì khoảng cách khá gần, hơn nữa lúc băng bó miệng vết thương cho hắn cũng sẽ vô tình quan sát những vị trí khác, Lạc Tranh mới giật mình phát hiện ra trên người hắn còn rất nhiều vết sẹo do vết thương để lại. Hôm nay, tận mắt nhìn thấy khiến Lạc Tranh thật sự kinh ngạc..

Những vết thương này có lẽ đã có từ lâu bởi vì sẹo đã khá mờ nhưng vẫn đủ để nhận ra rằng vết thương ngày đó khá nghiêm trọng. Cho nên, quả đúng như lời hắn nói, vết thương hôm nay chỉ là vết thương nhỏ, so với các vết thương mà hắn đã từng bị, thật chẳng thấm vào đâu.

Ánh mắt Lạc Tranh ngưng lại trên gương mặt hắn…

Hắn rốt cuộc là người đàn ông thế nào?

Làm sao lại bị nhiều vết thương đến vậy?

Nếu chỉ đơn giản là giám đốc một tập đoàn kinh doanh lĩnh vực xa xỉ phẩm, sao có thể bị những vết thương không bình thường như thế?

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh càng thêm khẳng định suy đoán từ lâu nay của mình. Người đàn ông này, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Thương Nghiêu dường như không phát giác tâm tư Lạc Tranh, nghe thấy những lời đó, ngược lại còn cười, kéo nàng tới gần, chăm chú nhìn, khẽ nói, "Em thật sự là cô nàng tinh ranh đáng yêu."

"Thương Nghiêu tiên sinh thật biết cách nói chuyện, ngay cả nghĩa xấu của lời nói đều có thể hiểu thành dễ nghe như vậy." Lạc Tranh không để ý tới hắn, nhẹ nhàng nói. Băng bó cẩn thận miệng vết thương xong, nàng bất giác không nhịn được duỗi ngón tay khẽ vuốt nhẹ trên mấy vết thương khác trên người hắn.

Trong lòng chợt quặn lên một nỗi đau đớn, nhưng vì sao lại đau đớn như vậy thì Lạc Tranh lại chẳng còn tâm trạng để ý. Giờ phút này, nàng chỉ biết ở dưới đầu ngón tay mình đều là vết thương rất sâu, khiến thoạt nhìn trên thân thể hắn có chút dữ tợn lại thêm một cảm giác mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác.

Những vết sẹo xấu xí trên cơ thể càng làm nổi bật khí chất đàn ông tà mị cuồng dã có chút thô ráp trên người hắn.

Ánh mắt Lạc Tranh bất giác không tự chủ, khẽ đánh giá dọc theo những vết thương.

Thân hình cao lớn, rắn chắc, gương mặt khôi ngô, tay chân vạm vỡ của hắn hiện ra trước mặt nàng hệt như một vị thần trong truyền thuyết. Cơ thể con người vốn tiến hoá từ động vật, đương nhiên vẫn còn lưu lại chút dã tính nguyên thuỷ, khiến cho khả năng thích ứng ngoan cường của họ khi đối mặt với tai hoạ vô cùng bền bỉ. Mà trên người Thương Nghiêu dường như hội tụ đầy đủ sức sống mãnh liệt của loài động vật hoang dã, sẵn sàng nghênh đón kẻ thù xâm phạm lãnh địa của hăn.

Ngọn đèn trong phòng chiếu lên da thịt săn chắc, cơ bụng nổi lên từng múi, cánh tay cứng như thép, cùng bắp thịt trên vai cuộn lên đầy mạnh mẽ…lại thêm hơi thở đầy nam tính vây lấy nàng…

Lạc Tranh không khỏi nhẹ run lên một cái...

Qua một lúc sau, Lạc Tranh mới nhận ra dường như Thương Nghiêu có chút hăng hái đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt thâm thuý hệt tia X-quang, xem chừng đã sớm nhìn thấu tâm tư nhỏ bé.

Gò má Lạc Tranh không khỏi nóng lên, hắng giọng một cái, có chút lúng túng hạ ánh mắt xuống, nhàn nhạt nói, "Thời gian không còn sớm, nếu Thương Nghiêu tiên sinh đã bị thương, nên trở về nghỉ sớm thì hơn."

Thương Nghiêu khẽ nhếch môi, "Luôn miệng nói muốn kiếm tiền của tôi, lại cứ hạ lệnh trục khách như vậy thật không hay chút nào." Nguồn truyện: Truyện FULL

Lạc Tranh nhìn hắn hồi lâu, đứng dậy, hai tay khoanh lại trước ngực, nhàn nhạt nói, "Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?"

Hàng lông mày rậm của hắn ánh lên tia vui vẻ, liền đứng lên, bộ dạng lười biếng lắc lắc cánh tay không bị thương, nhìn nàng, "Vết thương của tôi đau."

Lạc Tranh nhìn hắn, có chút nghi ngờ không hiểu lời nói của hắn là thật hay giả.

Thương Nghiêu hướng nàng chậm rãi đi tới, đến trước mặt nàng liền ngừng lại, đột nhiên khuôn mặt hắn áp sát lại, khoé môi khẽ rung lên…

"Chi bằng em hôn tôi một chút, nụ hôn của em đối với tôi mà nói có tác dụng giảm đau rất lớn…"

Đáy mắt Lạc Tranh hơi chấn động, nhất là khi thấy nụ cười của hắn, vô cùng mê người khiến người ta như ngừng thở. Nàng nhìn hắn, không hề chớp mắt, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói, "Xem ra Thương Nghiêu tiên sinh đúng là cần nghỉ ngơi thật tốt, hiện giờ anh đã bắt đầu nói mê sảng rồi."

Nói xong, nàng bước tới phía trước, mở cửa, tỏ rõ ý tiễn khách.

Thương Nghiêu ngược lại cười ha ha một tiếng, bộ dạng mười phần tán đồng nói, "Ừ, đúng là tôi nên nghỉ ngơi." Vừa nói, hắn vừa đem áo sơ mi trên người kéo xuống, ném qua sofa, không nói thêm lời nào, thẳng hướng phòng ngủ trên lầu của nàng bước tới.

Lạc Tranh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn bước lên lầu, ngọn đèn chiếu theo thân ảnh của hắn đổ xuống cái bóng cao lớn thon dài. Mỗi một bước đi của hắn đều rất trầm ổn hữu lực, vô cùng quen thuộc như thể đang ở nhà của mình vậy.

Sửng sốt phải đến vài phút, khi Thương Nghiêu đã bước vào phòng ngủ của nàng, Lạc Tranh mới có phản ứng, vội đưa tay đóng cửa ra vào lại, bàn tay nắm lại thành quả đấm, bước theo lên lầu.

Trong phòng, tràn ngập hơi thở nhàn nhạt mùi hoắc hương thuộc về riêng hắn, hệt như đêm hôm đó…

"Anh..." Lạc Tranh vừa vào cửa, liền chứng kiến hắn từ phòng tắm của nàng đi ra, cầm trong tay khăn tắm của nàng, không vui nhíu mày, "Sao anh có thể tự tiện xông vào phòng người khác như vậy?"

"Em là người của tôi, sao đây lại gọi là phòng của người khác được?" Thương Nghiêu giống như là nghe được chuyện cười, hàng lông mày khẽ nhếch lên, lại hướng nàng vẫy tay.

"Em đến giúp tôi tắm rửa!" Lời nói của hắn giống như một loại mệnh lệnh, lại có chút…dụ dỗ.

Đầu óc Lạc Tranh như muốn nổ tung, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, nhìn chằm chằm hắn, "Anh nói cái gì? Tôi giúp anh tắm rửa? Đùa kiểu gì vậy?

Thương Nghiêu cũng không miễn cưỡng nàng, thấy bộ dạng xinh đẹp cùng kinh ngạc đến tròn mắt của Lạc Tranh, cười cười, "Thôi vậy, tôi vẫn còn xoay xở được, tuy trên người có thương tích, nhưng mà bộ dạng như thể muốn mưu sát chồng của em khiến tôi thực sự sợ hãi."

Nói xong, hắn cười ha ha một tiếng, bước vào phòng tắm...

Lạc Tranh bị hành vi cường đạo cùng lời nói vô lý của hắn làm cho tức giận đến không nói lên lời, không hề nghĩ ngợi trực tiếp bước vào phòng tắm, ánh mắt dường như bốc lửa.

"Anh đừng quá..." Lời nói nửa chừng bất giác bị nàng nuốt trở vào. Bởi vì nàng bất ngờ bước vào khiến cho động tác cởi quần lót của Thương Nghiêu hơi dừng lại để lộ thân hình vô cùng hấp dẫn. Lạc Tranh còn vô tình nhìn thấy quần lót hắn bị kéo xuống giữa hai chân, vật nam tính cứng rắn kia vừa mới được tự do, cơ hồ còn đang rung động…

Thương Nghiêu nở nụ cười vô cùng xấu xa, "Sao thế, em đổi ý muốn giúp tôi tắm rửa? Hay là…" Hắn cố ý dừng lại một chút, đi đến trước mặt nàng, thốt lên một câu nói vô cùng ám muội, "…em đã thích nó?"

"Anh..." gương mặt Lạc Tranh đã sớm đỏ ửng, xấu hổ không chịu nổi, nhíu chặt hàng lông mày, lạnh lùng mắng, "Quả thực là tên điên!" Nói xong, nàng chạy vội khỏi phòng tắm, chỉ nghe tiếng "rầm" của cửa bị đóng lại.

Nàng mơ hồ nghe được tiếng cười của hắn đuổi theo sau lưng…

Chẳng bao lâu, tiếng nước chảy vang lên...

Lạc Tranh vô lực ngồi trên sofa, co lại một góc, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà tắm ở phía xa. Hắn rốt cục là người hay ma quỷ?

Từ khi nàng làm luật sư tới giờ, đã gặp được rất nhiều loại đàn ông khác nhau, nhưng mà không có một người nào khó hiểu như hắn. Hắn khiến nàng có cảm giác vô lực, khẩn trương, mỗi thời khắc đều phải vô cùng cẩn thận. Gặp được hắn nàng cảm thấy thực sự mệt mỏi, giống như mỗi phút đều chuẩn bị xảy ra chiến tranh vậy.

Nàng không dám buông lỏng bản thân, bởi vì vừa buông lỏng, nàng không biết kế tiếp chờ đợi mình sẽ là cái gì...

Cũng giống như đêm nay, Lạc Tranh vô thức nắm chặt tay lại. Hắn…lại muốn làm gì?

***

Chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm im bặt.

Tim Lạc Tranh bất giác đập thình thịch, vội đứng dậy, nhìn thấy Thương Nghiêu từ phòng tắm bước ra, toàn thân nàng bất giác run lên nhè nhẹ.

Hắn chỉ quấn mỗi cái khăn tắm dưới thân liền bước ra ngoài, bọt nước bám trên bờ vai rắn chắc long lanh mê người, tương phản với làn da màu đồng của hắn càng vô cùng nổi bật đánh thẳng vào thị giác…

Lạc Tranh bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cụp mắt xuống, giả như không hề nhìn thấy thân hình hoản hảo như thiên thần của hắn…

"Giờ anh có thể đi rồi chứ?" Giọng Lạc Tranh có chút không được tự nhiên, "Nếu như anh kiên trì không đi, vậy chỉ còn cách tôi rời đi mà thôi."

Không khí mập mờ kiểu này từng giây từng phút đều giày vò Lạc Tranh, khiến nàng rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phản bội Húc Khiên, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ cùng bạn của Húc Khiên phát sinh quan hệ. Nhưng mà đêm nay, nàng lại nhìn ra trong ánh mắt của Thương Nghiêu loé lên tia sáng tựa dã thú. Nàng đã quá hiểu hàm ý của ánh mắt như vậy, kể từ đêm hôm đó, nàng đã hiểu một cách triệt để.

"Em qua đây!" Thương Nghiêu không những không đi, ngược lại còn ngồi xuống giường, bộ dạng lười biếng dựa vào thành giường, hướng về phía nàng ngoắc ngoắc ngón tay, tựa như câu hồn sứ giả từ địa ngục khiến Lạc Tranh tâm ý vô cùng hoảng loạn.

Lạc Tranh chỉ cảm thấy như bị dục vọng dẫn dắt, lý trí có chút mơ hồ nhưng vẫn cố cưỡng chế cảm giác trong lòng, lạnh lùng nói, "Nếu Thương Nghiêu tiên sinh đã thích chiếc giường này như vậy, vậy được, tôi nhường lại cho anh, tôi đi."

Nàng thà rằng ngồi cả đêm ở quán rượu, cũng không muốn lại cùng người đàn ông này dây dưa không rõ ràng.

Nào ngờ, nàng vừa quay người lại…

Sau một khắc, sau lưng Lạc Tranh vang lên tiếng bước chân vô cùng trầm ổn, ngay sau đó cánh tay nàng bị một lực mạnh mẽ kéo lại.

"Anh..."

"Tranh, đừng động, còn muốn làm cho vết thương của tôi đổ máu sao?" Thương Nghiêu từ phía sau lưng ôm lấy, làm cho thân thể mảnh mai của Lạc Tranh tựa ở vòm ngực vững chãi của hắn, bàn tay thành thục khẽ vuốt ve cánh tay nàng, dọc theo cánh tay mềm mại từ từ hạ xuống khiến một cảm giác an tĩnh nhanh chóng lấp đầy toàn thân nàng. Hơn nữa, giọng nói của hắn lúc này trầm trầm, mang theo bao nhiêu tình ý mê hoặc.

Thân thể Lạc Tranh bất giác căng lên, bàn tay nhỏ bé tính gạt tay hắn ra cũng bị bàn tay to kia nhẹ nhàng nắm lấy, khe khẽ vuốt ve, vô cùng âu yếm giống như biểu hiện giữa hai người yêu nhau. Hắn cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng cùng cường thế bao phủ hoàn toàn lý trí của nàng…

"Tranh, em có biết, trong mắt tôi, em chính là một tiểu yêu tinh..." Hắn khẽ mở miệng, ngậm lấy vành tai nhạy cảm của nàng, sau đó nhẹ nhàng mút vào, khiến toàn thân Lạc Tranh bất giác run rẩy, "Mỗi một ngày nhìn bóng dáng em ở trước mặt tôi lúc ẩn lúc hiện, trong đầu tôi chỉ hiện lên toàn bộ khung cảnh đêm đó, em nằm dưới thân tôi thở gấp gáp, dáng vẻ xinh đẹp vô cùng mê người…"

"Không..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân lại bắt đầu nổi lên cảm giác nóng bỏng quen thuộc, từ sâu thẳm trong lòng dâng lên, nhanh chóng lan ra toàn thân, thẩm thấu đến từng tế bào trong người. Muốn tránh thoát, muốn giãy giụa lại phát hiện bản thân đã sớm vô lực xụi lơ trong ngực hắn.

"Anh... đừng nói nữa."

"Được, được, tôi không nói, xấu hổ sao?" Giọng nói của Thương Nghiêu mang theo ý sủng ái vô vàn. Hắn quả không hổ là kẻ lão luyện tình trường, biết rõ phải dùng giọng nói cùng động tác thế nào khiến phụ nữ cam tâm tình nguyện mê man thuần phục…

"Nếu không muốn nghe tôi nói, vậy thì... làm, được chứ?" Giọng nói trầm thấp khe khẽ mơn man như gió xuân, mà bàn tay hắn cũng vô cùng phối hợp, dùng lực nhẹ nhất khẽ xoa nắn thân thể mềm mại, đánh tan ranh giới đạo đức cuối cùng của nàng.

Tim Lạc Tranh lúc này dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay nhỏ bé cố gắng níu giữ bàn tay to lớn của hắn, "Đủ rồi…buông ra…"

Lạc Tranh đã quá quen thuộc với loại cảm giác đang liên tục dâng lên trong lòng này, nhất là sau lưng lại áp vào một lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc, khiến nàng dần vô lực chống đỡ. Nàng không thể như vậy, không thể lại lạc lối thêm lần nữa…

Thương Nghiêu cúi đầu cười, lôi nàng đến trước gương, một cánh tay rắn chắc vây chặt nàng vào trong ngực hắn, "Tranh, em nhìn xem em, nhìn xem tôi, chẳng lẽ em không thấy hai chúng ta thật sự rất xứng đôi sao?"

Lạc Tranh vô thức nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương…

Khuôn mặt đàn ông góc cạnh rõ ràng, nét mặt cương nghị tràn đầy khí thế, thân hình cao lớn hệt thiên thần đứng phía sau nàng. Mà nàng gương mặt vốn trắng trẻo giờ lại đang ánh lên sắc hồng vô cùng thẹn thùng. Hai người họ chỉ riêng mới nhìn qua hình dáng đã thấy vô cùng hài hoà, thân hình to lớn của hắn bên cạnh thân thể nhỏ xinh của nàng, hài hoà đến gần như hoàn mỹ.

"Tranh, nhìn vào mắt tôi, tôi muốn em biết rõ, tôi khao khát em đến nhường nào…" Khẽ cúi đầu, giọng nói của Thương Nghiêu vô cùng ôn nhu, quyến luyến bên tai nàng, lại ngước mắt nhìn hình dáng nàng trong gương, ánh mắt sâu thẳm của hắn phát ra ham muốn mạnh mẽ.

Lạc Tranh vô thức nhìn người đàn ông trong gương, nhìn thẳng vào cặp mắt đen của hắn. Trong chớp mắt, nàng dường như chìm vào trong ánh mắt đầy cuốn hút của hắn, không cách nào vùng vẫy thoát ra.

Nàng nhìn thấy, bàn tay to của hắn khẽ nâng lên, từ phía sau nàng chậm rãi đưa đến phía trước, dọc theo chiếc cổ thiên nga thẳng tắp một đường đi xuống, tới chỗ eo lưng nàng, bàn tay thon dài nhẹ nhàng kéo dây áo xuống…

Lạc Tranh chỉ cảm thấy trước ngực hơi lạnh, cùng không cách nào không nhìn vào ánh mắt hắn. Hắn vẫn như vậy nhìn nàng qua gương, không hề chớp mắt, trong ánh mắt kia càng lúc càng trầm đục, tràn ngập một loại khát vọng vô cùng nguy hiểm mà nàng đã sớm quen thuộc.

Thân hình xinh đẹp mềm mại trắng muốt hoà với ánh đèn trong phòng đẹp không gì sánh nổi. Da thịt rắn chắc cùng làn da mềm mại, hơi thở đàn ông trầm đục, hương thơm từ thân thể nàng, làn da ngăm tương phản với thân thể trắng nõn, hai chân rắn chắc thon dài cùng đùi ngọc thẳng tắp…Tại thời khắc sự tương phản vô cùng mãnh liệt, ở trong gương như hiện lên một bức tượng điêu khắc vô cùng hoàn mỹ…

Lạc Tranh chỉ cảm thấy bàn tay to của hắn như thể đem theo lửa nóng, trên người nàng đốt lên cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nương theo cánh tay hắn đang siết chặt, Lạc Tranh không khó cảm nhận được vật cứng rắn phía dưới khăn tắm kia, trái tim nàng cũng theo sự trỗi dậy của hắn mà đập loạn lên, lý trí dường như bắt đầu phiêu tán. Nàng chỉ cảm thấy hết thảy mọi thứ đang dần bị hoà tan, một cảm giác ham muốn mãnh liệt trào dâng không cách gì ức chế, bạo phát như cơn lũ, hoang dã như cuồng phong, như cơn mưa xối xả tháng sáu ầm ầm kéo đến, làm nổ tung khoảnh khắc cuồng loạn tự do giữa hai người…

"Em đẹp quá..." Thương Nghiêu hôn dọc theo phần cổ của nàng, rơi dần xuống đầu vai, tiếng thì thầm tán thưởng khẽ vang lên, bàn tay to lớn đem thân thể nàng siết chặt, nụ hôn nóng hổi đi vòng qua gáy sau đó chậm rãi dời xuống…

Lạc Tranh không khỏi khó nhọc hít một hơi, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được bàn tay đàn ông nóng bỏng dọc theo phần cổ của nàng, một đường mơn man thẳng xuống lưng, khi hắn chậm rãi cúi xuống, nàng rốt cục nhịn không nổi khẽ bật lên tiếng thân ngâm…

Sau một khắc, toàn bộ thân thể nàng bị hắn ôm lấy, cùng lăn xuống chiếc giường êm ái…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.