Lúc xe chạy ra khỏi cổng trường, Tiêu Uyển Thanh lơ đãng nhìn thấy Hạ Chi Cẩn và Thời Mãn đứng bên kia đường. Hai người đối mặt nhau, Hạ Chi Cẩn nắm lấy tay Thời Mãn, có chút giằng co. Trong đêm tối, khoảng cách lại quá xa, Tiêu Uyển Thanh không nhìn thấy rõ nét mặt hai nàng, chỉ có thể nhìn thấy Hạ Chi Cẩn nói gì đó, Thời Mãn lập tức đẩy nàng ra rồi xoay người rời đi. Nhưng chỉ một giây sau, Hạ Chi Cẩn đã nắm tay Thời Mãn, ôm lấy nàng…
Tiêu Uyển Thanh thu hồi tầm mắt, đánh tay lái hoà vào dòng xe tấp nập trong đêm.
Cô miên man nhớ tới khi nãy, Hạ Chi Cẩn thảm đạm nhìn cô cười nói: “Nhân sinh, cũng không có sự lựa chọn.”, tâm tình bất giác chùng xuống, không khỏi thở dài một hơi.
Lâm Tiễn đang báo tin vui cho Chu Thấm, nghe thấy Tiêu Uyển Thanh thở dài, quay sang trêu ghẹo: “Tiêu a di, nghe nói thở dài nhiều mau già a.”
Tuổi tác chính là tử huyệt của phụ nữ, nhưng lại không ứng nghiệm với nữ nhân tâm lặng như nước như Tiêu Uyển Thanh. Cô không để bụng, cười nói: “Vậy dì cười một cái, bù đắp lại a.” Cô ngập ngừng một chút, rút cuộc vẫn không yên lòng, quay sang hỏi Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn, Chi Cẩn và Mãn Mãn gần đây có xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Tiễn nghĩ đến Thời Mãn bỏ nhà đi, lại nghĩ đến Hạ Chi Cẩn miễn cưỡng tỏ ra bình thản, cũng nhịn không được mà thở dài một hơi. Nàng nhẹ gật đầu đáp: “Dạ, cụ thể chuyện gì con cũng không rõ. Chỉ biết là Mãn Mãn bỏ nhà đi mấy hôm nay, một mực cự tuyệt liên hệ với Chi Cẩn tỷ.”
Tiêu Uyển Thanh nặng nề “Uhm” một tiếng, rồi tiếp tục lặng im.
Một hồi sau, lúc Lâm Tiễn nghĩ đề tài này đã kết thúc, Tiêu Uyển Thanh lại mở miệng uyển chuyển đề nghị: “Có lẽ con nên khuyên Mãn Mãn, nói nàng cho Chi Cẩn thêm một chút không gian cùng thời gian. Dây buộc quá chặt sẽ đứt, người trói quá chặt… sợ là cũng hỏng mất.”
Lâm Tiễn nhíu mày, ngồi thẳng người, nghi hoặc truy vấn: “Tiêu a di, dì biết điều gì sao?”
Tiêu Uyển Thanh nhàn nhạt cắn môi, lắc đầu, ngữ khí vui đùa: “Dì không biết gì đâu. Chỉ là, trực giác nói với dì như vậy.”
Lâm Tiễn cười ra tiếng, đáp ứng cô: “Dạ, có dịp con sẽ khuyên Mãn Mãn.” Đôi mắt tiểu hồ ly to tròn của nàng đảo một hồi, bất chợt dán sát vào Tiêu Uyển Thanh, giảo hoạt hỏi: “Tiêu a di, vậy trực giác của dì có nói cho dì biết con muốn được thưởng gì không?”
“Thưởng?” Tiêu Uyển Thanh mắt nhìn phía trước, có chút ngơ ngác hỏi lại.
Lâm Tiễn cười hì hì: “Khó khăn lắm con mới được giải Nhất đó. Tiêu a di, dì không thưởng gì cho con sao?”
Tiêu Uyển Thanh bật cười, dò xét nhìn Lâm Tiễn, chế nhạo nói: “Giấy khen là của con, vinh dự là của con, phần thưởng cũng là của con. Vì sao dì lại phải thưởng cho con?”
Lâm Tiễn bĩu môi, bất mãn nói: “Vậy con được giải Nhất, Tiêu a di không vui sao?”
Tiêu Uyển Thanh không nghĩ ngợi, gật đầu: “Vui.” Cô hồi tưởng lại lúc Lâm Tiễn trêи sân khấu phong tư rạng ngời, ý cười bất giác nở trêи môi.
Lâm Tiễn hài lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy vui vẻ là của ai? Chẳng phải của dì sao?” Nàng mặt dày mày dạn, không chút đỏ mặt hùng hồn nói: “Cho nên, con nỗ lực đạt giải thưởng để làm vui lòng Tiêu a di, chẳng lẽ không đáng khen thưởng sao?”
Đèn đỏ đúng lúc phát sáng, Tiêu Uyển Thanh chậm rãi dừng xe. Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Tiễn, khẽ cong mi, đưa ngón tay thon dài gõ một cái lên chóp mũi thẳng tắp của nàng, nhịn không được cười nói: “Tiễn Tiễn, dì xác nhận, Chu Thấm tỷ và Lâm Triêm ca đều không có tài ăn nói trơn tuột như con.” Cô khẽ chớp mắt, thần thái nhu hoà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn minh diễm rạng ngời của Lâm Tiễn, cưng chiều nói: “Vậy con muốn dì thưởng gì cho con?”
Lâm Tiễn ngước đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Uyển Thanh, khoé môi khởi cong. Nàng đặt ngón trỏ lên môi khẽ nhịp, động tác như đang vô thức tự hỏi, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Con nghĩ là… ví dụ như, dì hôn con một cái?”
Lúc nữ hài cất giọng, ánh mắt Tiêu Uyển Thanh theo bản năng dao động nhìn qua, giằng co ngừng lại trêи đôi môi đỏ mọng kia.
Trong chớp mắt, Lâm Tiễn tinh ý phát hiện ra Tiêu Uyển Thanh dường như vì kinh ngạc mà có phần mở tròn hai mắt, thẳng tắp sống lưng.
Trong mắt Lâm Tiễn, giảo hoạt ý cười lại loé lên.
Một giây sau, nàng thản nhiên dời ngón tay đang đặt trêи môi, gõ gõ lên má trái của mình nói: “Chắc là không được rồi. Bình thường mỗi khi con ngoan thật ngoan, hoặc đạt được thành tích đặc biệt tốt, mẹ liền cao hứng chụt chụt hôn lên mặt con mấy cái. Nhưng mà con cảm thấy, dường như Tiêu a di không thích cách biểu đạt nồng nhiệt này lắm?”
Chu Thấm sẽ làm như vậy sao? Tiêu Uyển Thanh ngạc nhiên, lòng có chút hoài nghi.
Nhưng, nữ hài bằng phẳng đối mặt cô, ánh mắt nàng chân thành ngời sáng, lại sạch sẽ gọn gàng như vậy… làm Tiêu Uyển Thanh mạc danh cảm thấy nóng mặt. Cô nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đèn xe phía trước, cắn môi thấp giọng đáp: “Uhm, dì… không quen lắm.” Lâm Tiễn phi thường săn sóc: “Vậy con đành chọn phần thưởng đơn giản thuận tiện hơn rồi. Tiêu a di, đêm Giáng Sinh con mời dì đi quảng trường Apollon ăn tối có được không?”
Đèn vàng chợt tắt, đèn xanh nối tiếp sáng lên. Tiêu Uyển Thanh chậm rãi khởi động xe, nối đuôi hoà vào dòng người phía trước. Cô xoa dịu lúng túng do hiểu sai ý tứ trong lời nói của Lâm Tiễn lúc nãy, khôi phục lại vẻ trầm ổn thường ngày, ấm giọng nói: “Con mời dì ăn cơm, sao có thể tính là dì thưởng con đây?”
Lâm Tiễn ngửa người dựa lên ghế, điệu bộ hoàn toàn thả lỏng. Nàng nhìn cảnh vật ngoài cửa xe vun vút trôi qua, thản nhiên nói: “Con nghe bạn học nói, đêm Giáng Sinh năm nay, quảng trường Apollon sẽ khai trương dàn nhạc nước mới, còn có phun tuyết nhân tạo nữa. Mấy năm trước cùng ba mẹ đi Mỹ du học, con đã thấy tuyết một lần. Nhưng mà từ khi trở về Ngạn Giang tới giờ, mãi con vẫn chưa được thấy lại tuyết.”
Nàng quay đầu lại, hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, dì đã thấy tuyết bao giờ chưa?”
Tay Tiêu Uyển Thanh đặt trêи vô lăng siết chặt. Trầm mặc hồi lâu, cô mới thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Dì chưa thấy tuyết bao giờ.”
Mẹ cô đặc biệt sợ trời lạnh, khí trời miền Nam như Ngạn Giang tương đối ấm áp như vậy còn làm bà bị nứt da. Tiêu Uyển Thanh và cha thương bà, cho nên khi đi du lịch chưa bao giờ chọn nơi nào lạnh đến mức có tuyết rơi. Kỳ thực từ nhỏ, Tiêu Uyển Thanh vốn thích mê phương Bắc, đến mùa đông vạn vật sẽ được bao phủ bởi một làn áo bạc, tuyết rơi đầy trời, thích mê mấy trò nghịch tuyết, đắp người tuyết… mà cô đọc được trong sách. Cho nên cô nghĩ, sau này lớn lên, khi cha mẹ đã yên tâm về mình, nhất định sẽ lên phương Bắc để nhìn thấy thành phố ngập trong biển tuyết. Về sau, khi trở thành thiếu nữ biết rung động, mong ước này lại biến thành một lần được cùng người mình yêu ngắm tuyết rơi.
Tiếc là đến lúc lớn lên, cô không nỡ rời xa cha mẹ. Vì vậy không đi học ở tỉnh khác. Từ đó đến nay, cô gắn chặt cuộc đời mình với Ngạn Giang, từ lúc đi học, cho đến khi làm nghiên cứu sinh, rồi ra trường đi làm.
Năm Nhan Giai rời bỏ cô, vào kỳ nghỉ lễ Lao Động, nàng vẫn còn chắc nịch lên kế hoạch. Nàng nói, vào lễ Giáng Sinh sẽ dẫn cô đi Băng Thành để nhìn thấy bông tuyết rơi đầu tiên trong đời, thực hiện tâm nguyện từ tấm bé của cô.
Vậy mà, các nàng đã không chờ được đến lễ Giáng Sinh.
Đêm Giáng Sinh năm đó, trời mưa. Cô trầm mặc ngồi trêи sofa, lặng lẽ nhìn Nhan Giai gom góp hành lý, đóng cửa lại, rời khỏi cuộc đời mình.
Về sau, cha mẹ cũng rời bỏ cõi đời. Từ đó cuộc đời cô đã không còn nguyện ước, cũng không còn chờ mong.
Bởi vì, Tiêu Uyển Thanh hiểu rõ. Còn có nguyện ước, là còn đau khổ. Còn có chờ mong, là còn thất vọng.
Nguyện ước thời niên thiếu muốn cùng người mình yêu ngắm tuyết rơi, cũng đã sớm trầm tịch theo thời gian rơi vào quên lãng. Trời xui đất khiến, đôi lúc cô cũng đi công tác ở nơi có tuyết rơi, nhưng chưa bao giờ cố ý mong chờ. Ngay cả dịp Quốc Khánh vừa rồi, Ôn Đồng nói đó không phải là thời điểm ngắm núi tuyết đẹp nhất, không nên đi phương Bắc. Cô cũng chỉ tiếc nuối một chút, rồi không phân vân mà gật đầu đồng ý.
Nhưng mà, 31 tuổi chưa từng thấy tuyết, cũng không phải chuyện gì quá buồn cười.
Lâm Tiễn nghe được câu trả lời, vì sao lại cười đến vui vẻ như vậy?
Tiêu Uyển Thanh hoài nghi nhìn Lâm Tiễn. Lâm Tiễn ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của cô. Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy đáy mắt nữ hài ngập tràn ý cười rạng rỡ, lại nghe thấy nàng nhẹ nhàng nói: “Cho nên, được cùng ngắm nhìn bông tuyết rơi đầu tiên trong đời Tiêu a di, chính là phần thưởng của con.”
“Tiêu a di, đêm Giáng Sinh, chúng ta cùng đi xem tuyết a.”
Trong khoảng khắc đó, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy trái tim có chút phát run.
Có lẽ trêи đời này, quả thật có thứ kỳ diệu gọi là duyên phận?
Nếu không thì làm sao giải thích, Lâm Tiễn nhỏ hơn cô nhiều tuổi như vậy, cũng chưa từng có mặt trong cuộc đời cô trước kia, vì sao lại luôn có thể lơ đãng mà tinh chuẩn bắt trúng điểm trọng yếu của cuộc đời cô, từng bước đi qua ranh giới ngăn cách mà cô đã vẽ ra cho chính mình.
Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố [1] sao?
Thật lâu sau, Lâm Tiễn nghe thấy, Tiêu Uyển Thanh hoà hoãn nét mặt, mỉm cười đáp ứng nàng: “Được, chúng ta cùng đi xem tuyết.”
❅❅❅
Sáng thứ Hai, Thời Mãn cuối cùng cũng đi học lại. Vào giờ tự học buổi sáng, Lâm Tiễn nghĩ đến lời đề nghị của Tiêu Uyển Thanh, không nhịn được mà nóng vội kề tai nhỏ giọng hỏi Thời Mãn, rút cuộc nàng và Chi Cẩn thế nào rồi.
Thời Mãn một tay chống cằm, khoé môi không nhịn được vui vẻ, thản nhiên nói: “Chi Cẩn nói cho chị ấy thêm chút thời gian. Mình cũng đồng ý, trước hết trở về nhà đã.”
Lâm Tiễn giật mình: “Vậy mấy ngày nay… là cậu muốn bức chị ấy tỏ thái độ sao?”
Thời Mãn không đoái hoài, xoay bút lắc đầu: “Không hẳn vậy. Mình là muốn bức mẹ mình tỏ thái độ.” Nàng hiểu quá rõ khúc mắc của Hạ Chi Cẩn, không có Thời Kinh Lan ra mặt tán thành, Chi Cẩn vốn là người biết ơn sâu như vậy, sẽ không thể nào tiếp nhận nàng.
Mà Thời Kinh Lan muốn gì, nàng lại càng hiểu rõ. Điều bà muốn chính là nàng an phận sinh hoạt, ngoan ngoãn lớn lên, phong tư ưu tú, trở thành người nối nghiệp được cả gia tộc tán thành. Lần này, Thời Mãn chính là đem bản thân mình ra làm con bài để đánh cược với Thời Kinh Lan.
Sự thật cho thấy, trận này lại lần nữa đẩy Thời Kinh Lan vào thế thoả hiệp.
Đêm thi đấu kết thúc, Thời Kinh Lan họp video trong thư phòng xong liền gọi nàng và Hạ Chi Cẩn vào, trước mặt hai người hứa hẹn: “Mẹ không can thiệp vào chuyện tình cảm của hai đứa. Chi Cẩn, nếu con muốn ở bên Thời Mãn, ta cũng vui vẻ đồng ý, không cần phải lo lắng về ta.”
Lúc đó, Hạ Chi Cẩn dường như không có chút kinh ngạc, ngược lại vô cùng lãnh tĩnh. Nàng không kiêu không siểm đáp lời: “Dạ, con sẽ suy nghĩ kỹ.”
Ngày hôm sau, Hạ Chi Cẩn thu thập hai ba bộ quần áo, một thân một mình trở về thăm bà nội và em gái.
Trước khi đi, Hạ Chi Cẩn quyến luyến sờ lên mặt Thời Mãn, nói với nàng: “Cho chị thêm một chút thời gian. Chờ chị trở về, sẽ trả lời em.”
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
[1] Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố: Lấy từ điển tích Trâu Dương thời Tây Hán, nghĩa là có kẻ đến bạc đầu mà vẫn như mới quen, lại có kẻ chỉ mới gặp lần đầu mà đã như quen biết từ lâu. Ý chỉ, bạn bè mà không hiểu nhau thì dù có quen đến bạc đầu vẫn như mới gặp nhau.
【Tác giả có lời muốn nói】
Thời Kinh Lan cười khẽ: Đấu với ta, ngươi còn non lắm.
Gừng càng già càng cay.
Ha ha ha, bị tiểu khả ái các ngươi đậu đã chết, vì cái gì như vậy ma tính, não động lớn như vậy.
Ngô, về Chi Cẩn, tiểu khả ái nhóm khả năng sẽ có một chút hiểu lầm. Hạ Chi Cẩn vô pháp lựa chọn, không phải rời đi Khi Kinh Lan, dựa vào chính mình độc lập sinh hoạt. Liền tính là hiện tại Khi Kinh Lan giúp đỡ nàng, nàng cũng vẫn luôn ở làm gia giáo, ở làm các loại kiêm chức kiếm tiền, rời đi chỉ là gặp qua đến càng vất vả. Không thể lựa chọn chính là, Khi Kinh Lan đối nàng có ân, mặc kệ Khi Kinh Lan là chân tình vẫn là giả ý, đây đều là đã thành sự thật đã định, kéo dài quá nàng mẫu thân sinh mệnh, thay đổi nàng cùng nàng muội muội nhân sinh quỹ đạo, nàng vô pháp lấy oán trả ơn.
Tiền tài dễ còn, ân tình khó thường.
Nhìn đến tiểu khả ái nhóm thảo luận, siêu vui vẻ, ái các ngươi, moah moah. Ngủ ngon ~