Sáng sớm, tiếng chim giòn giã từ bờ sông đánh thức đại địa. Khi Tiêu Uyển Thanh tỉnh dậy sau giấc mộng thơm, ánh sáng mặt trời vừa đẩy mây cùng sương mù, tắm dòng sông ánh sáng vàng. Chỗ bên cạnh trống không.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, rõ ràng là nữ hài của nàng đang tắm trong đó.
Tiêu Uyển Thanh lăn người nằm xuống gối của Lâm Tiễn, giữa giường giống như vẫn còn mùi hương bạc hà nhẹ của nữ hài sau khi tắm đêm qua. Lông mày Tiêu Uyển Thanh khẽ động, xoa xoa tóc ngồi dậy.
Cánh cửa phòng tắm "lách cách" một tiếng mở ra, Lâm Tiễn chỉ mặc một chiếc áo phông trắng rộng, đôi chân dài đi chân trần, đang lau mái tóc đen dài ướt đẫm nở nụ cười rạng rỡ bước ra ngoài.
Có một giọt nước pha lê, sáng lên trong ánh ban mai, từ từ trượt xuống từ quai hàm, biến mất trong xương quai xanh sâu trắng của cô.
Đó là một bức tranh đẹp đầy sức sống kϊƈɦ thích tố khiến Tiêu Uyển Thanh không thể dời mắt. Môi của nàng không khỏi nở một nụ cười rực rỡ.
Lâm Tiễn thấy Tiêu Uyển Thanh đã dậy, tự nhiên bước đến bên giường, cúi xuống hôn môi nàng, ấm áp nói: “Con đánh thức dì sao?” Đôi mắt cô nhìn vào chiếc cổ mảnh khảnh mê người của Tiêu Uyển Thanh. Có quả dâu nhỏ dễ thấy xung quanh, ánh mắt cô liền nổi lên ý cười giảo hoạt.
"Không có." Tiêu Uyển Thanh nhấc chăn ra khỏi giường, cầm lấy khăn tắm trong tay Lâm Tiễn, giúp Lâm Tiễn lau tóc, nghi hoặc hỏi cô: "Sao hôm nay con dậy sớm vậy?"
Ngoại trừ ngày hôm qua lăn lộn quá nhiều lần, nàng thật sự quá buồn ngủ, dư vị qua liền ngủ thϊế͙p͙ đi lúc nào không biết. Mặc khác, nàng cùng Lâm Tiễn phải cố gắng đứng dậy đi tắm trước khi đi ngủ. Lâm Tiễn không có lý do gì để sáng sớm đi tắm cả.
“Con dậy gội đầu, làm kiểu tóc, chuẩn bị để lại một chút thời gian trang điểm thật đẹp.” Lâm Tiễn nhẹ giọng đáp.
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy, xoa xoa tóc, nói đùa: “Hôm nay có hoạt động gì đặc biệt sao?” Nữ hài xinh đẹp tự nhiên, ngày thường chỉ dưỡng da cơ bản, trang điểm nhẹ cũng gần như vậy, thực sự hiếm khi nghiêm túc như vậy.
“Mỗi ngày con ở bên dì đều phải đặc biệt, phải thật xinh đẹp.” Lời yêu thương của nữ hài đến, Tiêu Uyển Thanh bị cô chọc cười.
Thực tế, chính là gặp mặt tình địch nên có chút đỏ mắt. Lâm Tiễn nghĩ buổi tối Ôn Đồng đến đón bọn họ, cô nên nhìn đoan trang, chững chạc, mê người một chút. Nhưng có hoạt động buổi sáng thời gian xuất phát sớm, buổi trưa tương đối vội vàng, cho nên cô phải vội vàng đi gội đầu, sấy tóc. Như vậy, buổi chiều cũng nhanh chóng thuận tiện hơn.
Thấy Tiêu Uyển Thanh đã dậy, Lâm Tiễn quay trở lại phòng tắm để sấy tóc, Tiêu Uyển Thanh thì rửa mặt bên cạnh cô.
Tiêu Uyển Thanh vừa mới đánh răng xong, vén lên tóc, cúi đầu chuẩn bị khăn tắm, thản nhiên liếc mắt một cái, quét trêи cổ tựa hồ có cái gì. Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn chăm chú, trong nháy mắt một đám mây đỏ bay lên trêи gò má trắng nõn của nàng. Giây tiếp theo, nàng quay đầu lại vừa thẹn vừa giận gọi đầu xỏ gây tội: "Tiễn Tiễn!"
Lâm Tiễn đã bí mật quan sát Tiêu Uyển Thanh, muốn xem khi nào nàng sẽ phát hiện ra. Nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh ngượng ngùng đỏ mặt, cô mím môi, nử điểm còn không dám lộ ra biểu hiện, bộ dáng tiểu bạch thỏ làm bộ không rõ chuyện gì: "Phán Phán, có chuyện gì sao?"
Tiêu Uyển Thanh cắn môi ngượng ngùng nói thẳng, chỉ hơi nghiêng đầu để mắt Lâm Tiễn có thể nhìn rõ vệt đỏ.
Lâm Tiễn lại cẩn thận chiêm ngưỡng kiệt tác của mình, rất hài lòng, thậm chí còn ngo ngoe rục rịch, hận không thể lại thêm vài cái. Cô vừa đắc ý, nụ cười trêи môi không thể che giấu, liền bị Tiêu Uyển Thanh phát hiện.
“Tiễn Tiễn, là con cố ý sao?” Tiêu Uyển Thanh khẽ cau mày tiến lại gần Lâm Tiễn, hiếm khi mở ra một chút khí tràng với Lâm Tiễn, có chút sắc bén, xấu hổ buồn bực đến ngứa răng.
Sau đêm đầu tiên, Tiêu Uyển Thanh thay quần áo liền thấy người đầy vết ái muội, liền dặn dò Lâm Tiễn không nên để lại dấu vết ở những nơi dễ thấy. Mùa hè không che được, ra đường với cái này thì quá ngượng.
Lâm Tiễn hoàn toàn đáp ứng nàng.
“Không có, không có, con không phải.” Lâm Tiễn nhanh chóng dập tắt nụ cười, ngây thơ phủ nhận. "Tiêu Phán Phán, đây hẳn là con cầm lòng không được mà làm theo bản năng. Này không thể trách con."
"Oh?"
“Là dì quá mỹ vị a.” Lâm Tiễn tắt máy sấy tóc, vòng tay qua eo Tiêu Uyển Thanh bắt đầu làm nũng. Nhìn thấy khí tràng của Tiêu Uyển Thanh chưa giảm, ngoan ngoãn nói: "Không thì con cũng sẽ cho dì hôn một cái ở đây, được không?"
Tiêu Uyển Thanh vừa tức giận vừa buồn cười, một chút biện pháp đều không có. Nàng đưa tay ra, búng trán Lâm Tiễn, dặn dò Lâm Tiễn: "Không có lần sau."
Lâm Tiễn đột nhiên mỉm cười, liên tục gật đầu.
Sau đó Tiêu Uyển Thanh đã thay quần áo, trong vali thật sự không có áo nào có thể che cổ lại. Nàng ưu sầu nhìn chằm chằm vào gương một lúc lâu, cuối cùng đành cam chịu dán băng cá nhân lên đó, cố gắng che đi.
Lâm Tiễn tự trách bản thân đã quá đáng, khiến Tiêu Uyển Thanh ưu sầu buồn bực.
Đã đóng dấu, Tiêu Phán Phán là người của Lâm Tiễn. Cô cố ý muốn tuyên bố với Ôn Đồng.
Lâm Tiễn không thường xuyên trang điểm tinh tế như vậy, Tiêu Uyển Thanh tự sửa sang thu thập chính mình, Lâm Tiễn vừa hoàn thành bước cơ bản nhất. Tiêu Uyển Thanh nhìn nữ hài ngồi cùng bàn, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu ngượng ngùng trong gương, bất giác mềm lòng.
Nàng ngồi xuống ghế bên cạnh Lâm Tiễn, quay người sang bên, cầm lấy cây bút chì kẻ lông mày trong tay, nhẹ giọng nói: "Dì giúp con."
Tiêu Uyển Thanh cụp mắt xuống, Lâm Tiễn nâng mắt lên, khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều nhìn thấy tình cảm trong mắt nhau.
Cuối cùng, lúc son môi, Lâm Tiễn hiếm khi không phối hợp. Cô né tranh son môi, tiến về phía trước, đôi môi mềm mại in trêи đôi môi đỏ mọng của Tiêu Uyển Thanh: “Con thích màu son của dì hơn.” Cô nỉ non nói với Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh sủng nịch mà nghĩ rằng nàng nên chuẩn bị nhiều son có thể nuốt hơn.
Sau khi trang điểm xong, nữ hài vốn đã xinh đẹp lại càng thêm kinh diễm động lòng người. Nhưng Tiêu Uyển Thanh xuống tay rất nhẹ, Lâm Tiễn không trở nên thành thục, vẫn trẻ trung rạng rỡ.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh giúp cô trang điểm, Lâm Tiễn hưởng thụ cọ chạm vào mắt khi trang điểm, càng thêm hài lòng. Cô vòng tay qua cổ Tiêu Uyển Thanh dụ hoặc nói: "Tiêu Phán Phán, sau này con sẽ không học trang điểm, dì giúp con được không?"
Buổi chiều, hai người miễn cưỡng kết thúc hành trình theo thời gian đã định, đáp chuyến bay trở về thành phố Ngạn Giang, Ôn Đồng đợi bọn họ ở cửa khởi hành như đã thỏa thuận.
Từ xa, Ôn Đồng nhìn thoáng qua Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn. Tất cả đều mặc đơn giản áo phông cùng quần đùi, nhưng giữa dòng người ra vào, hai người đứng trong một khung cảnh tươi đẹp, thu hút sự chú ý của mọi người. Cô phải thừa nhận chỉ cần nhìn vào ngoại hình của hai người, đã thấy hợp nhau.
Hai người sánh vai vừa nói vừa cười, Ôn Đồng nhìn nụ cười tươi đẹp của Tiêu Uyển Thanh mà không khỏi ảm đạm.
Chờ đến gần một chút, Tiêu Uyển Thanh phát hiện cô, lập tức nở mày cười gọi tên cô: "Đồng Đồng."
Ôn Đồng một tay cầm túi, tay kia xỏ vào túi quần, tiến lại gần hai người giả vờ làm ra bộ dạng không chút để ý. Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại, ánh mắt khóa chặt vào chiếc cổ trắng như tuyết của Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh hiển nhiên cũng phát hiện ra tầm mắt của Ôn Đồng, cắn cắn môi, xấu hổ đưa tay vén tóc xuống, cố gắng che đậy.
Ánh mắt Ôn Đồng dần dần trôi về phía Lâm Tiễn. Đây là lần đầu tiên sau nửa năm, cô gặp lại Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn thoạt nhìn cao hơn một chút, ổn trọng hơn một chút. Nữ hài nở nụ cười hào phóng nhìn lại cô. Từ biểu cảm trong ánh mắt, Ôn Đồng thoáng thấy được vẻ thong dong cùng đắc ý giống như một nữ hài trong cung.
“Ấu trĩ!” Ôn Đồng trong lòng chế nhạo khinh thường. Nhưng cô phải thừa nhận trong lòng cô vẫn có chút chua xót.
Cô chăm sóc cây bắp cải nhỏ nhiều năm như vậy, nhưng khi thu hoạch, thực sự đã bị con lợn khác ăn mất! Khổ sở, đặc biệt muốn khiêu chiến Lâm Tiễn, nhưng cô phải kìm lại, không được để lộ ra trước mặt Tiêu Uyển Thanh.
Cô tự nhiên đi tới hai người bọn họ, lười biếng than thở: "Hai người chậm quá."
Tiêu Uyển Thanh rất tự nhiên nói đùa: “Thực xin lỗi, để cậu đợi lâu.” Nàng cười, nhìn Lâm Tiễn bên cạnh, không khỏi có chút xấu hổ nói: “Giới thiệu chính thức với cậu, Lâm Tiễn, bạn gái của mình.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiễn thực sự nghe thấy Tiêu Uyển Thanh tự giới thiệu bản thân theo cách này, cô hạnh phúc đến mức môi mỏng của cô nhếch lên đến tai. Cô suy nghĩ một chút, đưa tay ra có phần trịnh trọng chào hỏi: " Ôn a di, đã lâu không gặp."
Ôn Đồng duỗi tay bắt tay cô, nhẹ cười nói: “Đã lâu không gặp, thân phận của mọi người đều thay đổi.” Cô quay đầu lại trêu chọc Tiêu Uyển Thanh: “Nào, gọi một tiếng Ôn a di đi.”
Tiêu Uyển Thanh liếc cô một cái, cười nói: "Mình dám kêu cậu dám đáp sao?"
Ôn Đồng lại muốn trêu chọc câu hỏi bối phận này, nhưng khi nói chuyện cảm thấy có chút nhạy cảm nên đành nuốt xuống, bỏ qua câu hỏi này.
Cả ba lái xe vào thành phố chính, đúng lúc giờ cơm nên cùng nhau đi ăn.
Tại bàn ăn, ba người rất hào hứng, bầu không khí hòa hợp nói về những gì đã thấy cùng nghe về Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn. Đề tài dần dần bị tách ra, lan sang vấn đề giáo ɖu͙ƈ của Nghi Binh, Ôn Đồng đột nhiên thay đổi ý định chỉ vào Lâm Tiễn, hỏi: "Nghe Tiêu nói, Tiên Tiễn con vẫn luôn làm gia sư bán thời gian sao?"
Lâm Tiễn thản nhiên gật đầu.
"Gia sư không liên quan gì đến chuyên ngành của con, đúng không? Kinh nghiệm như vậy có thể sau này không giúp ích gì cho con trong quá trình tìm kiếm việc làm. Con đã nghĩ đến việc làm những việc khác chưa?"
Lâm Tiễn sửng sốt một chút, thẳng thắn nói: “Con biết này là không giúp ích gì, nhưng hiện tại con đang làm công việc bán thời gian chủ yếu không phải để tích lũy kinh nghiệm.” Phần lớn những thứ có thể giúp ích cho sau này đều là thực tập, mức lương ít ỏi. Cô trước mắt chỉ đơn thuần kiếm một ít tiền.
“Tiễn Tiễn, cuộc sống cũng giống như lái một chiếc xe, không thể chỉ nhìn trước mắt mà còn phải quan tâm đến phía sau.” Giọng điệu của Ôn Đồng không khỏi nghiêm túc.
“Đồng Đồng, Tiễn Tiễn bây giờ mới học năm hai, không có thời gian để cân nhắc những thứ này.” Tiêu Uyển Thanh hòa giải nói. Người phục vụ bưng lên đĩa đồ ăn, Tiêu Uyển Thanh gắp một đũa cho Ôn Đồng và Lâm Tiễn, hòa hoãn không khí nói: "Ăn thử xem, nghe rất thơm."
Ôn Đồng như nàng mong muốn mà cúi đầu ăn, Tiêu Uyển Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, Ôn Đồng lại nuốt thức ăn vào miệng, tiếp tục hỏi Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, dì nghe mẹ con nói sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học?"
“Không, con sẽ không đi.” Lâm Tiễn cau mày, dứt khoát cắt lời.
"Như vậy a, kế hoạch của con là gì? Con muốn đi học cao học ở Trung Quốc? Hay là trực tiếp tìm việc làm?" Ôn Đồng sắc bén hỏi.
Lâm Tiễn do dự một lúc, mới xác định trả lời nói: “Trực tiếp đi xin việc.” Cô không muốn Tiêu Uyển Thanh phải chờ cô lớn lên quá lâu. Cô cũng cần độc lập về tài chính sớm hơn, nhanh hơn để đấu tranh giành quyền nói chuyện với cha mẹ.
Tiêu Uyển Thanh cau mày, không khỏi trực tiếp nháy mắt với Ôn Đồng, hy vọng cô đừng hỏi nữa.
Nhưng Ôn Đồng nhìn chung có vẻ không nhận ra, hung hăng nói: "Việc làm? Trong ngành tài chính chỉ có bằng cử nhân. Có lẽ không tốt lắm. Con không biết sao?"
Thấy Lâm Tiễn rõ ràng không có khả năng đối phó, Tiêu Uyển Thanh không khỏi che chở khuyết điểm của cô, nửa đùa nửa thật nói: "Đồng Đồng, đừng dọa đứa nhỏ. Danh tài chính Kinh Nam của chúng ta, ra ngoài cũng thật vang nga." Nàng gắp cho Ôn Đồng một đũa đồ ăn, ôn thanh nói: "Nhanh ăn đi, tất cả đều nguội rồi."
Nhìn thấy bộ dạng có phần suy tư của Lâm Tiễn, Ôn Đồng biết việc đánh vào tâm lý có tác dụng gì đó, lại sợ Tiêu Uyển Thanh buồn bực cô nên đành thu lại. Cô cắn một miếng khoai môn, cuối cùng quay đi.
Khi các món ăn đến đĩa cuối cùng, Tiêu Uyển Thanh lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thực chất là đến quầy lễ tân để thanh toán. Ôn Đồng biết, nhưng tương lai còn lâu, lần này sẽ không cùng nàng tranh giành.
Cô với Lâm Tiễn ngồi đối mặt với nhau, nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đã đi xa, khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói: "Lâm Tiễn."
Lâm Tiễn cũng nghiêm trang ngồi, ánh mắt trầm ổn nhìn Ôn Đồng, chờ cô nói.
“Nói thẳng ra, con còn quá nhỏ, ta không xem trọng Tiêu ở cùng con.” Ôn Đồng nhẹ giọng nói.
"Tất cả mọi người đều từ nhỏ mà trưởng thành lên. Người khác thấy thế nào không quan trọng, Phán Phán thấy thế nào mới là quan trọng nhất." Lâm Tiễn bình tĩnh đáp.
Không khí căng thẳng.
Thật lâu sau, Ôn Đồng cô đơn cười khẽ một tiếng.
Cô thở một hơi, sốt sắng nói: "Vậy thì con không được để nàng thất vọng. Lâm Tiễn, mau lớn lên đi, đừng để nàng đợi lâu cùng vất vả quá lâu."
Lâm Tiễn đang chuẩn bị trả lời cái gì đó, Bóng dáng xinh đẹp của Tiêu Uyển Thanh đã xuất hiện trước mặt họ, Lâm Tiễn đành nuốt lời trở lại, giả vờ tìm chủ đề thoải mái nói chuyện với Ôn Đồng.
Trở lại tiểu khu, Tiêu Uyển Thanh vào thang máy giải thích với Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, những gì Đồng Đồng nói vừa rồi, đừng để trong lòng."
Lâm Tiễn cong mày cười, nghiêng đầu trêu chọc: "Cái gì? Vừa rồi Ôn a di có nói cái gì sao?"
Tiêu Uyển Thanh yên tâm, mỉm cười.
Buổi tối, Lâm Tiễn ôm Tiêu Uyển Thanh, nhìn nàng ngủ bình yên lòng cô đầy nhu tình. Cô nhớ tới lời nói của Ôn Đồng gõ tới, trong lòng chùng xuống.
Thực tế, Ôn Đồng nói đúng. Ngoại trừ những gì cô luôn xác định, tương lai của cô nhất định phải có Tiêu Uyển Thanh, cô muốn ở bên nàng, cô nên lên kế hoạch tốt cho những thứ khác.
*
Kỳ nghỉ dài hạn qua đi lại gặp nhau, Thời Mãn còn chưa tới, Lâm Tiễn cùng Trần Chỉ và Đường Mạt vui vẻ chia sẻ trải nghiệm đi nghỉ của họ. Ghế rung rinh, Lâm Tiễn quay đầu lại, nhìn thấy Thời Mãn u sầu đang ngồi bên cạnh cô.
"Ồ, Mãn Mãn, lâu ngày không gặp cậu bị làm sao vậy? Một mình ở nơi khuê phòng nên bất mãn sao?." Lâm Tiễn thấp giọng nói nhỏ.
Thời Mãn nhìn Lâm Tiễn bằng một ánh mắt hình viên đạn, không vui thú nhận: "Một nửa. Nửa còn lại là do Chi Cẩn ký hợp đồng ." Dù sau đó nàng không yên tâm, nhưng Hạ Chi Cẩn đã chủ động liên hệ với luật sư được chỉ định đặc biệt của Thời Gia để ký hợp đồng. Nhưng trong lòng nàng vẫn không vui, nhất là nghe nói hiệu quả rất cao, cô sẽ sớm gia nhập đoàn vừa luyện tập vừa quay phim.
Lâm Tiễn đang định tìm hiểu thêm về chuyện đó, thì lớp phó đột nhiên đi tới chào hỏi: "Lâm Tiễn, cố vấn kêu cậu đến văn phòng một chút".
Tác giả có chuyện muốn nói: Ôn Đồng nghĩ đến cây cải bị lợn ăn, liền cảm thấy ủy khuất.
Thời Kinh Lan cau mày, chế nhạo: Là ta không đủ mỹ vị sao? Ngươi còn có thời gian nhớ nhung người khác?