“Ồ, chủ biên của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi.” Tiêu Uyển Thanh tiến lại gần một chút, liền nghe thấy Ôn Đồng cười nhắc nhở Lâm Mẹ quay lưng về phía nàng. Giọng cô nghe vẫn như trước đây.
Lâm Mẹ quay đầu sang một bên, nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu Thanh, lại đây."
Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Mẹ đối với mình nở nụ cười như không biết gì cả, bất giác có chút không biết làm sao, suýt chút nữa nén không ra được nụ cười thường ngày.
Trước hai ngày, hình ảnh nàng và Lâm Tiễn răng môi giao triền, khi đối mặt với Lâm Mẹ, mạc danh xuất hiện trong tâm trí nàng.
Cảm giác áy náy cùng hổ thẹn liền tràn ngập tâm trí nàng.
Tiêu Uyển Thanh dưới chân lảo đảo, một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh từ bên hông vươn ra, nhanh chóng mạnh mẽ đỡ lấy cơ thể đang nghiêng ngã của nàng.
Tiêu Uyển Thanh quay mặt nhìn chủ nhân của bàn tay - ánh mắt Ôn Đồng ngưng trọng lại ẩn chút lo lắng nhìn nàng. Trái tim Tiêu Uyển Thanh ấm lên, cảm giác nặng nề cùng bất lực đôi chút biến mất, giống như nàng đã tìm được chỗ dựa trong ánh mắt quan tâm của một người bạn.
Giây tiếp theo, Ôn Đồng thả Tiêu Uyển Thanh ra. Cô quay đầu lại nhìn Lâm Mẹ còn chưa có phản ứng, tự nhiên nói đùa: "Tuy hơi muộn, nhưng không cần hành lễ như vậy. Tỷ tỷ, phải không?"
Tia bối rối của Tiêu Uyển Thanh ngay lập tức được giải quyết. Lâm Mẹ vui vẻ nói: "Tiểu Đồng em đừng có khi dễ Tiểu Thanh, là chúng ta đến sớm a."
Tiêu Uyển Thanh mím môi, lo lắng ngồi xuống bên cạnh Ôn Đồng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Lâm Mẹ, nàng cong mày giải thích: "Là em đến muộn, trêи đường có chút kẹt xe."
"Không sao đâu. Dù sao chị cũng vừa ăn vừa tán gẫu. Chúng ta không vội." Lâm Mẹ an ủi. Bà đưa thực đơn cho Tiêu Uyển Thanh: "Nào, gọi đồ ăn đi. Biên lai đính kèm là khi em chưa đến, chị với Tiểu Đồng đã gọi món a. Em có thể gọi thêm vài món nữa."
Tiêu Uyển Thanh cụp mắt xuống nhìn kỹ, đã gọi rất nhiều rồi. Hơn nữa, một số hương vị ở trêи đều là những hương vị yêu thích của nàng. Lâm Mẹ có lẽ còn chưa biết, Tiêu Uyển Thanh vô thức liếc nhìn Ôn Đồng, Ôn Đồng cũng tình cờ nhìn nàng. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Ôn Đồng trong nháy mắt không có kinh ngạc, liền xoay người rời đi.
Có một nụ cười nhẹ trêи môi Tiêu Uyển Thanh. Cảm giác vui sướиɠ do sự chăm sóc thầm lặng của Ôn Đồng mang lại cho nàng nhất thời lấn át cảm giác căng thẳng cùng áp bức của Lâm Mẹ.
“Không cần, em muốn ăn món mà hai người đã gọi.” Tiêu Uyển Thanh đẩy menu trở lại.
Hôm nay Lâm Mẹ làm chủ, bà bất đắc dĩ cũng không tha, thấy Tiêu Uyển Thanh thật sự không gọi món, liền gọi người phục vụ đến, hào phóng gọi thêm vài món.
Trong lúc chờ đồ ăn, cả ba bắt đầu nói chuyện phiếm. Cả Tiêu Uyển Thanh và Ôn Đồng đều chưa kết hôn, thậm chí cả quan hệ cảm tình đều không có. Là chị gái, Lâm Mẹ hiển nhiên không thể thoát khỏi chủ đề thúc giục kết hôn. Cũng may là cái lưỡi thông minh của Ôn Đồng bốn lạng đẩy ngàn cân giúp đỡ pha trò đi qua. Lâm Mẹ vốn định nói thêm vài câu, nhưng sợ sẽ khiến hai người cảm thấy khó xử, cuối cùng như vậy là đủ rồi.
Cho nên chủ đề dần dần chuyển sang hoạt động. Đặc biệt là vì Ôn Đồng vừa đổi công việc mới, Lâm Mẹ không tránh khỏi hỏi thêm vài câu.
Ôn Đồng từ trước đến nay đều là người nói nhiều, đến đi cùng Lâm Mẹ đều nhiệt tình tán gẫu, Tiêu Uyển Thanh không phải là người nói nhiều, cộng thêm cảm thấy hổ thẹn với Lâm Mẹ, có chút xuất thần, lại càng ít lời. Nàng chủ yếu lặng lẽ lắng nghe hai người kia nói chuyện, thỉnh thoảng trả lời một vài câu hỏi.
Tiêu Uyển Thanh tự đáy lòng cảm tạ Ôn Đồng nguyện ý đến đây, đồng thời cũng vô tình giúp nàng chặn nhiều câu chuyện. Nếu không, nàng không biết đối mặt với Lâm Mẹ sẽ khó khăn đến mức nào.
Các món ăn chậm rãi được mang lên, ba người lấy trà thay rượu. Sau khi Lâm Mẹ hỏi thăm tình hình của Ôn Đồng, liền quay sang quan tâm đến Tiêu Uyển Thanh.
“Tiểu Thanh, em lúc trước nói muốn chuyển ra ngoài, sau lại chuyện như thế nào?” Lâm Mẹ luôn không hài lòng với công việc của Tiêu Uyển Thanh. Không phải công việc của nàng không tốt, nhưng với hầu hết mọi người nói nó rất xuất chúng. Nhưng là Lâm Mẹ luôn cảm thấy nàng xứng đáng được tốt hơn.
Sau bao nhiêu năm, Tiêu Uyển Thanh vẫn là học sinh tự hào nhất của bố bà. Khi còn đi học, số lượng bài báo đăng trêи các tạp chí cốt lõi khác nhau vượt xa cùng kỳ, các giải thưởng khác đạt kỷ lục đến nay chưa bị đánh vỡ. Tại nơi làm việc, vì mối quan hệ của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Mẹ đã đăng ký tạp chí của họ, vấn đề vẫn chưa kết thúc. Người ta thường hiếm khi thấy một bài báo đáng ngưỡng mộ với mức độ phi thường, nếu nhìn vào chữ ký ở cuối bài, người ta sẽ thấy Tiêu Uyển Thanh đã đích thân viết nó. Việc này cho thấy năng lực của Tiêu Uyển Thanh chắc chắn không hề kém hơn so với thời còn đi học.
Nhưng chính tài hoa hơn người này lại là người học trò lạc quan nhất của bố bà, bao năm qua vì quá khứ mà vẫn dậm chân tại chỗ, cuối cùng bị tụt lại phía sau hầu hết các bạn học không giỏi bằng nàng. Lâm Mẹ không biết Tiêu Uyển Thanh có thực sự tận hưởng cuộc sống hiện tại hay không, nhưng nhìn từ góc độ khác thì bà cảm thấy đau lòng.
“Sau đó dự án bị hủy bỏ, cho nên việc chuyển ra ngoài cũng bị hủy bỏ.” Tiêu Uyển Thanh nhấp một ngụm đồ uống, lúng túng đáp.
Lâm Mẹ rút trong túi ra một tấm danh thϊế͙p͙, đưa cho Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thanh, đây là mấy hôm trước chị tham gia hội thảo đào tạo chủ tịch bên kia đã đưa cho chị, tên là Vương Sở Tề. Em hẳn là có duyên gặp qua đi. Hắn là đệ tử của chị. Chúng ta nói chuyện phiếm có nhắc đến quản lý nghề nghiệp, chúng ta đã nói về tình hình hiện tại của ngành có đề cập đến em. Biết chị với em có quen biết liền muốn nói với em vài việc. Hắn đánh giá em rất cao, cảm thấy em so với hiện tại càng thích hợp với chức vị đó càng có lợi phát triển hơn. Nghe hắn nói hai năm trước đã cố gắng liên lạc với em, nhưng em kiên quyết từ chối, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng muốn chị hỏi em xem bây giờ em có đổi ý hay không. Chị tiện thể nhắc tới, em có thể cân nhắc một chút. Cá nhân chị thấy ở đó khá ổn. Đặc biệt trong hai năm qua, quyết tâm đổi mới, động lực phát triển mạnh mẽ, mọi mặt phúc lợi đối với tất cả mọi người trong ngành rõ hơn ban ngày”.
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, vẫn là không trả lời, Lâm Mẹ lại thêm ẩn ý: “Tiểu Thanh, con người luôn muốn hướng về phía trước. Cuộc sống còn có rất nhiều ý nghĩa.” Bà không khỏi nói thêm, sợ gợi lên quá khứ thương tâm của Tiêu Uyển Thanh. Nhưng bà luôn cảm thấy sau bao năm dừng bước, Tiêu Uyển Thanh nên bước ra ngoài lên kế hoạch cho cuộc đời mình một lần nữa. Đó là trong công việc, cũng là trong cuộc sống.
Không phải lúc trước Lâm Mẹ không cho nàng những lời khuyên khéo léo như vậy, nhưng lòng của Tiêu Uyển Thanh lúc đó như nước lặng, nghe xong chỉ cười. Nhưng bây giờ, bởi vì Lâm Tiễn, Lâm mẹ trong mắt nàng vô tình có một thân phận khác.
Trước tiên nàng bắt đầu nghĩ, trong mắt Lâm Mẹ, nàng là người không cầu tiến? Như vậy chính mình, ở trong mắt Lâm Mẹ, trừ ra giới tính cùng tuổi tác không thích hợp, cũng không còn lý do nào khác có thể làm bà yên tâm giao nữ nhi cho nàng, phải không?
Nếu không phải gặp chính mình, Lâm Tiễn ưu tú như vậy, người bà chọn ở bên cô nhất định có thể sánh vai với cô. Người đó, ở độ tuổi hiện tại, nên đạt được nhiều thành tựu hơn chính mình đi?
Ngoài cuộc sống riêng tư ngay thẳng, người kia có thể cho Lâm Tiễn một cuộc sống vật chất, nàng có đủ khả năng không?
“Được, em sẽ liên lạc thử xem.” Tiêu Uyển Thanh miễn cưỡng đáp lại.
Mặc dù nói vậy, nhưng Tiêu Uyển Thanh thực sự không có ý định liên lạc với hắn. Vương Sở Tề không biết đã nói với Lâm Mẹ toàn bộ câu chuyện chưa. Lúc đó Tiêu Uyển Thanh không hẳn là không động lòng trước cành ô liu mà Vương Sở Tề đưa, nhưng sau đó nàng phát hiện hắn không chỉ muốn đào nàng mà còn muốn theo đuổi nàng, Tiêu Uyển Thanh liền gạt bỏ ý định.
Ôn Đồng luôn quan tâm đến Tiêu Uyển Thanh, tinh thần cũng không thoải mái hơn nàng. Cô tinh ý nhận thấy tâm trạng của Tiêu Uyển Thanh giống như đang trầm xuống, cô lo lắng nàng đang suy nghĩ nghiêm túc, không biết đang nghĩ đến đâu. Cô vội vàng hòa giải, ho khan nói: "Tỷ tỷ a, như thế nào chị lại thiên vị mà giới thiệu Tiêu vào làm? Khi em từ chức, không tìm được công việc. Chị đối với em không tốt như vậy a."
Lâm mẹ không phải lúc nào cũng là đối tượng bị Ôn Đồng phân bua, bà vô thức cắn câu, cười nói: "Em ghen tị cái gì, em vừa rồi cùng chị nói em là bị người ta thọc gậy bánh xe mà đào đi. Chân trước bên kia đi rồi, sau lưng nhân gia bên này nghênh đón em vào cửa sao?"
Ôn Đồng nghe câu “Chân trước bên kia đi rồi, sau lưng nhân gia bên này nghênh đón em vào cửa". Trong chốc lát, trong đầu hiện lên Thời Kinh Lan luôn có khí thế mạnh mẽ, đêm đó ở dưới thân cô cau mày, mạc danh có lúng túng một chút. Nhắc mới nhớ, Thời Kinh Lan đã đưa cô về nhà trong cơn say, cũng coi như là đại phát từ bi đi. Cô đây là lấy oán trả ơn sao?
May mà khi cô trốn đi, Thời Kinh Lan thậm chí không có tìm cô. Có lẽ, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, muốn quên đi chuyện này đi?
Ôn Đồng thu liễm suy nghĩ lung tung, gắp cho Lâm Mẹ và Tiêu Uyển Thanh một đũa đồ ăn, oán giận: "Hiếm thấy một lần tỷ tỷ không nói chuyện công việc làm người đau đầu nữa."
Lâm Mẹ cười nhẹ, ăn đồ ăn Ôn Đồng ân cần gắp, tiếp nhận đề nghị liền chuyển đề tài.
Nhưng chủ đề này, đối với Tiêu Uyển Thanh không dễ hơn chủ đề trước. Lâm Mẹ hỏi nàng: "Tiểu Thanh, tới nói chuyện phiếm với chị một chút. Nửa năm nay Lâm Tiễn có chuyện gì không? Em có phát hiện cái gì bất thường không?"
Tay đang gắp đồ ăn của Tiêu Uyển Thanh run một chút, nàng cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, nhưng giọng nói của nàng vẫn có chút không ổn định: "Sao chị lại hỏi vậy?"
"Thất Tịch nó không quan tâm gì tới chị mà đột nhiên chạy ra ngoài hai ngày không thấy bóng dáng. Nó nói với chị là đi tìm đồng học chơi, nhưng trực giác của chị lại không đúng lắm. Nửa năm nay về nhà vào phòng liền khóa trái cửa. Trước đây chưa bao giờ như vậy. Chị thỉnh thoảng đi ngang qua mơ hồ nghe thấy âm thanh của nó như đang nghe điện thoại, hỏi nó thì nó lại cười nói là đang chơi game nói chuyện với bạn bè. Nhưng biểu tình chị nhìn một chút đều không giống. Chị nghi ngờ nó đang yêu đương a. Nó ngày thường ở nhà em cũng như vậy sao?"
Tiêu Uyển Thanh không giỏi nói dối, càng không giỏi nói dối Lâm Mẹ, người nàng luôn coi là chị gái. Cổ họng Tiêu Uyển Thanh trượt xuống, huyến sắc trêи mặt mờ đi. Nàng khó khăn phủ nhận: "Không có ..."
Ôn Đồng cảm thấy đau lòng Tiêu Uyển Thanh, nhịn không được vội vàng giúp nàng giải vây: "Tỷ tỷ a, bọn trẻ bây giờ thông minh lắm. Chị là mẹ nàng mà, nhìn cái gì cũng không hỏi được, hỏi cũng như đụng phải gỗ thôi. Hơn nữa, Lâm Tiễn cũng đã 20 tuổi rồi. Ở tuổi này, hướng phong hoa tuyết nguyệt, hoa tiền nguyệt hạ, yêu đương là chuyện bình thường. Chúng ta ở tuổi đó cũng như vậy a. "
Lâm Mẹ cười đắc ý: "Chị biết, chị không phải cổ hủ muốn phản đối chuyện yêu đương của nó. Chị chỉ quan tâm đến nó thôi, cho nên muốn xem qua bạn trai nó như thế nào, có xứng đáng để kết giao hay không."
“Hahaha, Tỷ tỷ a, chị cũng nói không phải cổ hủ, là hạn định bạn trai chứ không được có bạn gái sao?” Ôn Đồng ra vẻ nhanh nhẹn, thản nhiên nói đùa.
Tim Tiêu Uyển Thanh lập tức thắt lại, tay vô thức vặn vẹo. Nàng ngừng lại hô hấp, vô thức liếc nhìn sắc mặt của Lâm Mẹ.
Nụ cười của Lâm Mẹ lập tức thu liễm, lông mày cau lại, vẻ mặt hiển nhiên ngưng trọng. Trái tim của Tiêu Uyển Thanh dần dần nhăn lại theo cái nhíu mày của Lâm Mẹ. Toàn thân bắt đầu lạnh.
Thấy vậy, Ôn Đồng lập tức hóm hỉnh chuyển đề tài, giống như chỉ đang làm một trò đùa vụn vặt: "Tỷ tỷ, nói về tiêu chuẩn con rể, như thế nào mới qua được mắt chị?"
Lâm Mẹ nhướng mày, Ôn Đồng vừa thản nhiên nói xong liền thả lỏng người, bỏ qua chủ đề khiến bà cảm thấy nặng nề: "Yêu cầu của chị cũng không có gì. Tiễn Tiễn lớn lên không xấu, ít ra thì nam hài tử cũng nhìn được. Ngoài ra các phương diện khác cũng giống như Tiễn Tiễn. Điều quan trọng nhất là phải có chí cầu tiến, kiên định cùng có trách nhiệm, có thể cùng Tiễn Tiễn tiến bộ. Nga, hiện tại nói, tốt nhất là nên cùng Tiễn Tiễn có kế hoạch đi du học, bằng không chị sợ hai đứa trẻ tuổi không thể tồn tại ở đất khách.” trong lời nói của bà, phụ huynh nào cũng nói về đứa con của mình bằng những kỳ vọng cùng tự hào riêng.
Mỗi khi Lâm Mẹ nói điều gì đó, sắc mặt Tiêu Uyển Thanh lại tái đi.
Nói xong, Lâm Mẹ giống như nghĩ ra gì đó, nói với Tiêu Uyển Thanh: "Tiểu Thanh, nếu có cơ hội, em giúp chị xem ngữ khí của nó như vậy là cái gì. Nói chuyện này chị nghi ngờ nó đang yêu còn một lý do khác nữa, Chính là vào đại học nói sẽ đi du học để học cao học. Mùa hè này chị cùng nó nhắc tới, sang năm làm sinh viên giao lưu, làm quen với môi trường nước ngoài. Nó đột nhiên không đi nữa. Làm sinh viên giao lưu không đi, đi du học cũng không đi. Chị lúc này mới hoài nghi nó có cái gì vướng bận ở Trung Quốc không. Đứa nhỏ này, nhìn thuận theo nhưng trong lòng lại có chủ ý. Nó cứng đầu đến mức không nghe lời. Sầu chết người a."
Tiêu Uyển Thanh nghe được lời này trong lòng vừa cảm động, vừa khổ sở cùng áy náy. Đôi mắt chua xót đỏ hoe, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Mẹ nữa. Nàng sợ ánh mắt của mình sẽ không giấu được hổ thẹn cùng yêu thương trong lòng.
Tiễn Tiễn, thực xin lỗi, dì còn là trì hoãn con?
Vì dì như vậy, có đáng giá không?
Trong bữa ăn, điều hòa được bật vô cùng thoải mái, nhưng Tiêu Uyển Thanh lại ăn đến mức cả lưng ướt lạnh.
Thật vất vả, cuối cùng việc huyết lăng trì cũng kết thúc. Lâm Mẹ về nhà còn có việc, trước tiên cất bước đi thẳng đến bãi đậu xe. Ôn Đồng nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh nói nhỏ: "Chúng ta đi một lát."
Tiêu Uyển Thanh gật đầu, đi xuống cầu thang cùng cô đến quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại.
“Đồng Đồng, cám ơn.” Tiêu Uyển Thanh thấp giọng nói. Cảm ơn cái gì, nàng không nói. Bởi vì có quá nhiều thứ để cảm ơn.
Tình yêu bị kìm nén, Ôn Đồng mờ mịt nhìn Tiêu Uyển Thanh một cái, sau đó quay đi thở dài bất lực. "Tiêu, cậu cũng đã nghe Chu tỷ mong đợi điều gì ở Lâm Tiễn rồi đó, còn có thái độ của nàng với việc Lâm Tiễn khả năng thích con gái....."
Hai Tay Tiêu Uyển Thanh ở trêи váy nắm chặt thành nắm đấm, trầm mặc không có trả lời. Nàng biết Lâm Mẹ bảo thủ như thế nào. Cho nên nàng có thể thẳng thắn với Ôn Đồng, nhưng không dám ra mặt với Lâm Mẹ. Những năm này, cho dù Lâm Mẹ thúc giục kết hôn như thế nào, nàng cũng không dám nói rõ ràng.
Hai người đứng trước đài phun nước ở quảng trường, làn sương nước thổi từng đợt mát lạnh. Ôn Đồng nắm lấy cánh tay Tiêu Uyển Thanh, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tiêu Uyển Thanh, cau mày nghiêm túc hỏi nàng: "Tiêu, hiện tại dứt ra vẫn còn kịp. Rõ ràng là cậu càng ngày càng có nhiều lựa chọn tốt hơn, nhất định phải là Lâm Tiễn sao? Cùng nàng ở bên nhau, con đường của cậu sẽ mệt mỏi cùng khổ sở hơn trước. Cậu liền thực sự muốn như vậy sao?"
Tiêu Uyển Thanh thấy tia dịu dàng của cô, ngẩng đầu kiên định nhìn cô, trêи mặt mang theo ý cười nhàn nhạt chua xót: "Đồng Đồng, mình không còn lựa chọn nào khác."
"Mình không muốn chọn bất cứ ai, ngoại trừ nàng."
“Đồng Đồng, Tiễn Tiễn rất ấm áp.” Trong mắt nàng hiện lên vẻ dịu dàng sáng ngời mà Ôn Đồng chưa từng thấy. "Cho dù mệt mỏi, nhưng Tiễn Tiễn khiến mình cảm thấy vẫn còn tồn tại một người làm mình có thể khóc, cũng còn có thể cười."
“Là mình ích kỷ, là mình có lỗi với tỷ tỷ, là mình có lỗi với Tiễn Tiễn.” Cảm xúc không thể kiềm chế. "Đồng Đồng, mình biết, có thể trong tương lai mình sẽ vì nàng mà chết tâm một lần nữa, đó là điều mình đáng phải nhận. Nhưng hiện tại, mình rất muốn vì nàng mà sống một lần nữa."
Giọng Tiêu Uyển Thanh dần dần nghẹn lại, giọt nước mắt pha lê rơi từ khóe mắt, thiêu đốt trái tim Ôn Đồng.
Ôn Đồng im lặng nhìn nàng, lòng cô quặn thắt.
Cuối cùng, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng nghiêm túc nói: "Tiêu, cảm tình là một chuyện, nơi nào có đúng sai. Cậu không phải xin lỗi, không cần nhận tất cả trách nhiệm."
“Mình muốn gặp Lâm Tiễn.” Ôn Đồng nghiêm nghị nói.