Nguyên Gia Dật mở lời chào hỏi, sau đó lại cụp mắt xuống, không biết nên nói cái gì.
Đoạn Phù cũng phần nào hiểu được tâm trạng của cậu lúc này, cũng biết rõ nếu hai người đàn ông ẩn ý nói mấy câu “cảm ơn, không có gì” trông sẽ rất kỳ lạ, nên y chỉ gật gật đầu cười.
“Nguyên tiên sinh hãy chú ý nghỉ ngơi thật tốt.”
Đoạn Phù nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền bên má phải, tuy nhìn không rõ lắm nhưng càng nhìn càng thấy cuốn hút, khác một trời một vực so với lúc y nghiêm túc.
Nguyên Gia Dật nhìn Đoạn Phù bị thương còn nặng hơn mình, đáng lẽ phải nằm trên giường nghỉ ngơi, tâm thức của một bác sĩ muốn chăm sóc bệnh nhân lại trỗi dậy, cậu nhìn một lượt quanh phòng, thấy ngoại trừ cái ghế sofa Bạc Thận Ngôn đang ngồi thì trong phòng không còn chỗ nào để Đoạn Phù có thể nằm xuống nữa, cho nên Nguyên Gia Dật dịch gọn chân lại, để một khoảng trống trên giường bệnh.
“Mời Đoạn tiên sinh ngồi.”
Đoạn Phù giơ nắm tay che miệng ho khan mấy tiếng, cơ thể đang dựa vào vách tường lạnh lẽo đột nhiên lảo đảo một chút, sau đó lắc đầu, “Không cần đâu Nguyên tiên sinh, tôi đến đây để xem cậu, thấy cậu đã khỏe hơn thì tôi cũng yên tâm.”
Đoạn Phù vừa định rời đi thì cửa lại truyền đến tiếng đập mạnh, động tác mở cửa của y cũng khựng lại, quay đầu dùng ánh mắt nhìn Bạc Thận Ngôn, ý hỏi có thể mở được không, sau khi được sự đồng ý, Đoạn Phù vặn tay nắm cửa, lùi lại một chút để người bên ngoài có thể đi vào.
Hôm nay Ốc Trạch mặc thường phục, tây trang màu xám tro không thể che giấu đi dáng vẻ cao to khôi ngô của hắn, ngược lại càng làm nổi bật khí chất.
Nhìn thấy người đến là Ốc Trạch, Đoạn Phù bị dọa đến ho vài tiếng, luống cuống lùi lại mấy bước, đụng vào cái TV đang treo trên tường phòng, suýt làm rơi nó, mắt nhìn xuống đất chào, “Đại thiếu gia.”
Nghe thấy giọng nói sau lưng, Ốc Trạch quay đầu lại nhìn, lông mày kiếm nhăn lại, “Mẹ nó sao cậu lại ở đây?”
Đoạn Phù thấp hơn hắn gần mười mấy cm, từ góc độ của Ốc Trạch nhìn xuống, chỉ cảm thấy nụ cười của Đoạn Phù vừa giả tạo vừa hèn hạ, khiến người khác cực kỳ khó chịu.
“Đại thiếu gia, tôi đến thăm Nguyên tiên sinh...”
“Mẹ nó đừng nghĩ tôi không biết trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, lập tức cút ra ngoài cho tôi.”
Ốc Trạch hiểu rất rõ mất thủ đoạn ở trong lòng Đoạn Phù.
Người này rất giỏi tính toán âm mưu.
Từ ngày đầu tiên Đoạn Phù được Ốc gia nhận nuôi, Ốc Trạch đã không thích y, nhưng đứa em trai Ốc Dã lại mê muội cái vẻ ngoài của y không dứt.
Đối với mấy hành động thiếu chuẩn mực của em trai, Ốc Trạch lại không nỡ đánh mắng, cho nên toàn bộ tức giận đều trút lên người Đoạn Phù, mỗi lần nhìn thấy y, nhẹ nhàng thì châm biếm mấy câu, nặng thì ra tay đánh người.
Thật ra hắn biết mỗi ngày Đoạn Phù liều sống liều chết tất cả đều vì Ốc gia, nhưng Bạc Thận Ngôn là anh em của hắn, nhìn thấy Đoạn Phù không từ mọi thủ đoạn để tìm kiếm lợi ích từ việc hợp tác giữa hai bên làm cho Ốc Trạch cực kỳ tức giận.
Có nhiều việc Đoạn Phù làm cũng chẳng mấy “sạch sẽ” lắm, lá gan của y cũng lớn, Ốc Trạch dùng quyền hạn của mình đã giúp y giải quyết rất nhiều chuyện, hắn làm vậy vì muốn Ốc Dã nhờ vả và vì Đoạn Phù vẫn còn có ích cho Ốc gia, nhưng mỗi khi gặp riêng, hắn đều thể hiện sự chán ghét ra mặt.
Đoạn Phù bị mắng nhưng không có phản ứng gì, khuôn mặt nhợt nhạt vẫn giữ nụ cười đúng mực, ý cười rất nhẹ, lúm đồng tiền bên má cũng không lộ ra.
“Dạ vâng đại thiếu gia, Bạc tổng, Nguyên tiên sinh, tôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa, xin phép đi trước.”
Sắc mặt của Đoạn Phù trắng bệch, Nguyên Gia Dật nằm trên giường nhìn thôi cũng thấy khó chịu, nghe thấy câu nói này, ỉu xìu liếc nhìn y một cái, cảm thấy thái độ của Ốc Trạch quá thô lỗ, nhưng quả thật giờ này Đoạn Phù cần phải nghỉ ngơi, không nên cứ đứng dựa vào tường mãi như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định không níu y lại.
Đoạn Phù chưa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, Ốc Trạch đã giơ chân đá vào cánh cửa, đập mạnh vào lưng Đoạn Phù, khiến y không kịp phản ứng ngã sõng soài ra đất, được bảo vệ ngoài cửa đỡ dậy.
“Cảm ơn.”
Giọng điệu của y lạnh nhạt, cho dù là sự biết ơn khắc sâu trong lòng, nhưng mỗi khi y nói ra đều khiến người khác cảm thấy cực kỳ vô tình.
Đoạn Phù nhìn chằm chằm cánh tay của bảo vệ đang đỡ mình, đến mức bảo vệ cuống quít bỏ ra, lúc này y mới che miệng ho khan vài tiếng, bám vào tường đi về phòng bệnh cuối hành lang.
Nguyên Gia Dật thấy Đoạn Phù đi rồi, nhắm mắt lại cũng không thèm chào hỏi Ốc Trạch, yên tĩnh điều chỉnh nhịp thở.
Bạc Thận Ngôn biết Nguyên Gia Dật là người hiền lành, thấy Ốc Trạch đối xử với ân nhân cứu mạng của cậu như vậy, trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu, nên lập tức giúp người anh em của mình giải thích, không ngờ giải thích xong còn làm mọi chuyện rối tinh rối mù thêm, bực mình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Ốc Trạch.
Ốc Trạch bị Bạc Thận Ngôn tuyệt tình trừng mắt, cảm thấy oan ức, bồn chồn ngồi xuống ghế sofa cùng hắn, “Sao thế người anh em, cậu lườm tôi làm gì.”
Bình thường chiếc ghế sofa này đặt trong phòng cũng tương đối lớn, nhưng hai người đàn ông cao gần mét chính cùng ngồi lên, nhìn chiếc ghế như sắp gãy đến nơi.
Bạc Thận Ngôn nhìn về phía Nguyên Gia Dật, biết bây giờ không thể nói chuyện ban nãy được nữa, cho nên muốn nói gì khác để tâm tình của cậu thư giãn một chút.
“Này, sao cậu cứ hung dữ với Đoàn tổng vậy?”
Ốc Trạch bật cười, bắt chéo chân, cầm một quả chuối ở trên bàn, thô lỗ lột vỏ rồi cắn một miếng lớn, khác hoàn toàn với sự nhã nhặn của bộ tây trang mà hắn đang mặc.
“Tôi hung dữ với cậu ta? Không có tôi thì cậu ta đã nằm dưới bao nhiêu phát súng rồi.”
Nguyên Gia Dật nằm trong chăn khẽ rùng mình một cái, sau đó bình tĩnh lại.
Bạc Thận Ngôn đau lòng đứng dậy, tay giơ lên muốn nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy gò của Nguyên Gia Dật, nhưng lại không dám làm phiền cậu, đành bỏ tay xuống.
Ốc Trạch biết bản thân lỡ lời, lè lưỡi nhìn Bạc Thận Ngôn tỏ ý xin lỗi, vứt vỏ chuối hắng giọng một cái.
“Nguyên tiên sinh...Xin thứ lỗi.”
“...Không sao... Bạn của anh đã cứu tôi, tôi phải cảm ơn anh mới đúng...”
Nguyên Gia Dật vẫn giấu mình trong chăn, giọng buồn buồn, còn mang theo tiếng nghẹn do ban nãy đã khóc một lúc.
Cảm nhận được giọng điệu khó nghe của mình, Nguyên Gia Dật thấy có chút xấu hổ, cho nên không nói gì nữa.
Nội tâm của Bạc Thận Ngôn gào thét, rất muốn đánh cho Ốc Trạch và cái miệng thối của hắn dính vào vách tường, Bạc Thận Ngôn đưa tay chỉ chỉ về phía cửa, ý bảo hắn tự giác mà ra ngoài, sau đó lại quay về ghế ngồi gọt táo cho Nguyên Gia Dật.
“Hôm nay tôi tới...”
Không đợi Ốc Trạch nói hết câu, một tiếng gọi đã cắt ngang lời hắn.
“Đoạn Phù!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, nghe giọng thì còn khá trẻ, theo đó là giọng nói khuyên ngăn của những nhân viên y tế, lúc này giọng của người kia càng thêm lớn.
“Hừm, sao giọng nói này nghe quen vậy... Au.”
Ốc Trạch vừa ngáp một cái dài, áp suất trong tai tăng lên, nhói bụp một cái, khiến hắn không nghe rõ những đoạn phía sau.
“Đoạn Phù, anh đang ở phòng bệnh nào, còn không mau lăn ra đây cho tôi!”
Giọng nói bên ngoài vẫn vọng lại, giống như đang vừa đi vừa tìm.
Nguyên Gia Dật lòng đã nguội lạnh, không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì nữa, nhưng lại có chút tò mò về cái người tên Đoạn Phù này, Nguyên Gia Dật nhẹ nhàng vén góc chăn lên, nghiêng đầu nghe chuyện.
Trước khi đến đây Ốc Trạch đã ở lại trong văn phòng cục cả đêm, cả người đầy mùi thuốc lá và rượu, nhìn qua trạng thái có vẻ mệt mỏi, hắn ngáp xong yên lặng lắng nghe một lúc, sắc mặt chợt thay đổi, đang ngồi trên ghế thì bật dậy, chửi ầm lên.
“Mẹ nó, là tên nhóc nhà chúng tôi!”
Ốc Trạch sải bước đi đến cửa phòng bệnh, mở cửa gầm nhẹ nói, “Tên nhóc kia, tới đây làm ồn cái gì hả, không biết đây là bệnh viện à?”
Thấy bạn tốt của mình đứng lên chuẩn bị giảng dạy tên nhóc nhà hắn, Bạc Thận Ngôn lẳng lặng đi theo phía sau, chờ đúng lúc đẩy Ốc Trạch ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, để Nguyên Gia Dật có thể yên tĩnh nghỉ ngơi.
Bạc Thận Ngôn ngồi xuống bên giường Nguyên Gia Dật, dịu dàng vỗ vỗ lưng cậu, “Gia Gia, em ngủ một giấc đi, chờ khi nào em khỏi, chúng ta cùng nhau đi du lịch được không?”
Nguyên Gia Dật hơi co vai lại.
“Vậy chúng ta cùng đi ăn thật nhiều bánh ngọt thì sao?”
Nhìn thấy cậu không thích bị hắn chạm vào, Bạc Thận Ngôn dứt khoát rụt tay lại, sau đó tựa vào tấm đệm mềm phía sau Nguyên Gia Dật, tiếp tục nhẹ nhàng hỏi.
“Anh thấy rất nhiều người thích nhìn bạn trai của mình mặc váy, anh cũng mặc cho Gia Gia xem nhé?”
“Thế cũng không được, anh là chồng của Gia Gia mà, phải cao cấp hơn chứ.”
“Ừm... Gia Gia thích trang phục hầu gái màu hồng, hay là màu đen?”
“Anh thấy màu hồng có vẻ đẹp, nhìn anh sẽ ngọt ngào lắm.”
“Nhưng nếu Gia Gia thích màu đen, thì anh chỉ mặc màu đen thôi, có được không?”
Lúc nói chuyện dáng vẻ của Bạc Thận Ngôn rất nghiêm túc, ngoại trừ giọng nói dịu dàng ra, không ai ngờ tới những lời nói như vậy lại xuất phát từ miệng của hắn.
Thấy Nguyên Gia Dật không phản ứng lại, Bạc Thận Ngôn cũng không hoảng hốt, hắn không dám mong Nguyên Gia Dật sẽ đáp lại lời của hắn, chỉ cần cậu có thể ngồi dậy nở nụ cười vì trò đùa của hắn là được.
Hắn khao khát muốn nhìn lại dáng vẻ ngại ngùng của cậu mỗi khi bị hắn trêu chọc.
Ngoài hành lang lại truyền đến một loạt âm thanh cãi nhau, Bạc Thận Ngôn tức giận, đứng dậy giúp Nguyên Gia Dật chỉnh lại chăn, nhẹ nói bên tai cậu, “Gia Gia, để anh ra ngoài xem một chút.”
Ốc Dã tìm được Đoạn Phù trong nhà vệ sinh của một phòng bệnh cuối dãy, khi Ốc Trạch được nhân viên y tế chỉ đến phòng bệnh thì Đoạn Phù đang gục trước bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
“Lại có chuyện gì đây?”
Ốc Trạch thấy Ốc Dã đứng cách Đoạn Phù mấy bước, dáng vẻ hờ hững nhìn trạng thái thê thảm của Đoạn Phù, còn liên tục giục y mau chóng nhanh lên.
“Mẹ nó, em đã đưa cậu ấy đến bệnh viện số 9 dưỡng bệnh, ai ngờ sáng nay em đến thăm thì không thấy người đâu, tra theo định vị thì thấy chạy đến chỗ này.”
Ốc Dã vẫn còn trẻ, khuôn mặt vẫn còn nhẵn bóng, cho dù tức giận thì bề ngoài vẫn cực kỳ đẹp mắt.
Thật ra Đoạn Phù đã không còn gì để nôn nữa rồi, nhưng hai anh em nhà này giống như Uất Trì Kính Đức và Tần Thúc Bảo* đứng hai bên cửa nhà vệ sinh, làm sao y dám đứng dậy đây.
*Uất Trì Kính Đức và Tần Thúc Bảo: những vị thần gác cổng trong tín ngưỡng tôn giáo của Trung Quốc.
Ốc Dã đi ra ngoài lấy một chai nước, vặn nắp rồi thô lỗ đổ xuống cạnh miệng Đoạn Phù, “Mau xúc miệng đi rồi về cùng tôi, để xem tôi xử lý anh thế nào!”
Bạc Thận Ngôn đứng ngoài cửa nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng, hốc mắt nóng rực, hắn vội vàng nhìn về phía Ốc Trạch nói sang chuyện khác.
“Ban nãy cậu định nói chuyện gì?”
“À, tôi đang định nói mấy vấn đề của tập đoạn Thịnh thị.”
- ---------------------------------
Editor: Bộ ba Ốc Trạch - Đoạn Phù - Ốc Dã không biết có rây mơ rễ má gì không ta??