Tiếng thở dốc, tiếng đi đường, tiếng cửa xe mở ra.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Len lỏi vào hơi thở và từng lỗ chân lông.
Như nhấn chìm tất cả mọi người.
Nguyên Gia Dật mệt mỏi muốn hé mắt ra nhìn.
Nhưng không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chỉ có giọng nói kia văng vẳng bên tai, cùng tiếng tim đập trầm ổn và kiên định.
“....”
Nguyên Gia Dật thử mở miệng muốn nói, nhưng vẫn bất lực.
Hình như cậu bị thương.
Còn chảy máu nữa.
Nguyên Gia Dật nghẹn ngào, yết hầu chuyển động, bám lấy cánh tay của người đang ôm cậu.
“Đừng chạm vào...”
Đừng chạm vào máu của cậu.
Cổ họng lại cảm nhận được vị máu, khiến Nguyên Gia Dật vừa nói được vài từ đã bắt đầu ho khan mạnh.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc kia lại vang bên tai, nếu nghe kỹ thì còn có chút run rẩy, “Gia Gia, đừng cử động, ngoan nào.”
“Anh...”
Nguyên Gia Dật muốn mở to mắt để nhìn, lại bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên, che đi đôi mắt với mí mắt nặng nề của cậu.
“Ngủ đi, ngoan, ngủ một giấc thật sâu, ngủ rồi sẽ không thấy đau nữa.”
Có lẽ chưa từng nhận được sự quan tâm chân thành nên Nguyên Gia Dật vô cùng trân trọng giây phút này, nhanh chóng nghe lời thả lỏng toàn bộ người, giống hệt một đứa trẻ đang thi đua cùng những đứa trẻ khác, xem ai là người ngoan nhất trong lòng thầy giáo, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là đêm khuya.
Phải mất một lúc khá lâu Nguyên Gia Dật mới nhận ra bản thân mình đang nằm sấp.
Gối đầu là loại dành cho giường xoa bóp, ở giữa có một lỗ tròn để đặt mặt vào, giúp cậu dễ dàng hô hấp.
Cậu cố gắng cử động đầu ngón tay, đột nhiên tay chạm được mấy sợi tóc.
Nơi nào mời được một người chăm sóc tận tâm đến vậy.
Nguyên Gia Dật cảm động sờ sờ vài cái.
Hình như công việc của người này này kiếm được rất khá, tóc được chăm sóc rất tốt, bồng bềnh và mềm mại.
Có lẽ đối phương bị cậu chạm vào nên cựa quậy tỉnh dậy, Nguyên Gia Dật giật mình rụt tay lại, tiếp tục giả vờ ngủ say.
Người đàn ông nằm bên cạnh ho khan một tiếng, nhấc tay nắm lấy những đầu ngón tay của cậu để kiểm tra nhiệt độ.
Bị sờ như vậy, không lên tiếng thì cũng không tốt lắm.
“Là bệnh viện...Ưm, làm anh tỉnh giấc sao?”
Có lẽ lúc cậu hôn mê bệnh viện đã thuê người này đến chăm sóc cho cậu, chắc chắn chưa thương lượng về giá cả, mới tỉnh dậy mà nói ngay thì không hay lắm.
Người chăm sóc do bệnh viện đưa đến thường nhận 350 một ngày, cũng không biết trả 300 một ngày có được không, hoặc là chăm sóc cậu 26 tiếng, trả người đó 350...Chắc vẫn được.
Có lẽ không đến mức so đo với một người bệnh như cậu, cũng không đánh cậu.
Nguyên Gia Dật vẫn còn đang sốt, vừa tỉnh dậy đã nghĩ đến chuyện tiền nong, hoàn toàn không nghĩ xem là ai đưa cậu đến bệnh viện.
Trong lúc đang tự hỏi, người ở bên cạnh đã lên tiếng, chậm rãi cho cậu đáp án.
“...Tôi tự mời mình đến chăm sóc em.”
Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm những lớp vải trắng trên lưng cậu, thoáng nhìn rồi lại rời mắt đi, nhưng vài giây sau lại không nhịn được nhìn tiếp.
Hắn dựa vào gần tay của Nguyên Gia Dật rồi ngủ.
Bạc Thận Ngôn lo mình ngủ quá say, cố tình đặt đầu và tóc mình vào những ngón tay của Nguyên Gia Dật, chỉ cần cậu tỉnh dậy, cử động ngón tay thì hắn cũng sẽ tỉnh lại.
Nghe thấy giọng hắn, Nguyên Gia Dật vô cùng kinh ngạc.
“Bạc tiên sinh?”
Vậy có lẽ nào hắn đã phát hiện mọi chuyện?
“Ừ, là tôi.”
Bạc Thận Ngôn nắm lấy những ngón tay cậu, chậm rãi, cúi người hôn lên lòng bàn tay đang ngửa lên do Nguyên Gia Dật nằm sấp.
Tuy nhiên mỗi khi vội vã, sẽ gây nên vài lỗi nhỏ.
Nguyên Gia Dật đang nằm úp mặt xuống nên không nhìn thấy gì, cảm nhận lòng bàn tay có hai mảnh âm ấm chạm vào, năm ngón tay không bị thương chớp mắt chụp lại, túm được cái thứ vừa chạm vào lòng bàn tay mình.
Bị tóm rồi.
“......”
Bạc Thận Ngôn bị nhéo miệng, không biết làm gì chỉ đành thở dài.
Hắn nhẹ nhàng né ra, sờ sờ nắm tay đang cuộn chặt lại vì xấu hổ của Nguyên Gia Dật.
“Bạc tiên sinh, anh giúp em thuê một người chăm sóc khác là được, làm vậy phiền anh quá.”
Nguyên Gia Dật đang suy đoán, có lẽ lúc băng bó Bạc Thận Ngôn không nhìn thấy, bây giờ cậu đang nằm vậy, Bạc Thận Ngôn sẽ không tàn nhẫn đến mức lột lớp băng gạc này ra để nhìn vết thương của cậu, cũng sẽ không thấy mấy vết thương cũ.
Nghe những lời của cậu, Bạc Thận Ngôn càng cảm thấy đau lòng hơn.
Mối quan hệ của họ gần như không còn khoảng cách nữa, tại sao cậu vẫn nói ra những lời xa cách như vậy?
Giống như hai người xa lạ vậy.
Nhưng hắn biết Nguyên Gia Dật đang sợ điều gì.
“Vết thương trên eo hồi phục khá tốt, không cần băng bó nữa.”
Nguyên Gia Dật sửng sốt, hai mắt nóng lên, xấu hổ chảy nước mắt.
Vẫn bị hắn phát hiện.
Giọng nói của người đàn ông ngày càng gần, Nguyên Gia Dật không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được hắn đã ghé sát vào tai cậu.
Bạc Thận Ngôn hôn lên vành tai Nguyên Gia Dật, không nhịn được niềm yêu thích trong lòng, lại nhẹ nhàng liếm vành tai mềm mại của cậu.
“Không ngờ bác sĩ Nguyên lại thích tôi nhiều như vậy.”
Nguyên Gia Dật ngạc nhiên, cử động đầu muốn ngẩng lên nhìn hắn, lại bị bàn tay to lớn giữ lại, vỗ nhẹ vào mông cậu, “Ngoan ngoãn nằm sấp đi, đừng làm miệng vết thương nứt ra.”
Sau đó, hắn nhấc góc chăn bông của Nguyên Gia Dật lên, nghiêng đầu nằm bên cạnh cậu, giọng điệu mang theo ý cười.
“Bạc Thận Ngôn, muốn, ôm chặt, đừng, cầu xin.”
Nguyên Gia Dật trầm mặc một lúc, những ngón tay đổ mồ hôi dần cuộc lại, thậm chí siết chặt đến mức hơi run lên.
Nước mắt không thể ngừng rơi.
Những từ ngữ đau khổ kia, được hắn tách ra lại trở nên tình tứ như vậy.
“Đừng khóc đừng khóc, chỉ là một bí mật nhỏ bị tôi phát hiện thôi mà? Chẳng trách lúc nào cũng không chịu để tôi cởi quần áo, sợ bị tôi nhìn thấy sao?”
Bạc Thận Ngôn rời khỏi cổ cậu, cúi người hôn lên vết thương kia.
Nguyên Gia Dật cảm nhận được phần hông hơi ướt.
Không phải môi.
“Bạc tiên sinh...”
Tại sao lại khóc?
Bạc Thận Ngôn không muốn nói cho cậu biết hắn đã làm những gì.
Hắn không muốn nói cho Nguyên Gia Dật biết rằng hắn đã tìm thấy cậu vì một con chíp theo dõi vị trí được dán vào đôi giày duy nhất mà Nguyên Gia Dật có.
Lúc đang họp ở công ty, chỉ tiện tay mở phần mềm ra, xem Nguyên Gia Dật có ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi ở nhà không, kết quả lại thấy cậu ra ngoài, sau hai tiếng di chuyển đã đến nhà của Thịnh gia.
Hắn biết cơ thể Nguyên Gia Dật đang khó chịu.
Nếu theo lẽ bình thường, chắc chắn Nguyên Gia Dật sẽ từ chối lời gọi về nhà của Thịnh Giang Hà.
Nhưng có thể khiến Nguyên Gia Dật cố gắng về nhà như vậy, không phải là gọi về, mà là mệnh lệnh.
Kết hợp với những gì Nguyên Gia Dật từng nói qua về Thịnh Giang Hà, Bạc Thận Ngôn lập tức sinh nghi.
Tuy rằng nhiều năm qua Thịnh gia luôn kính cẩn với Bạc gia, chưa từng có hành vi thất lễ nào, nhưng không có nghĩa họ không đánh đập đứa con ngoài giá thú của nhà họ.
Hắn luôn bị lừa bởi cái dáng vẻ tốt bụng của Thịnh Giang Hà, huống hồ so với một vị trưởng bối quen biết đã lâu như ông ta, ai lại đi chọn tin tưởng người vừa quen chưa tới nửa năm, hơn nữa người đó còn là đứa con riêng.
Cho nên hắn dừng cuộc họp lại, đuổi theo vị trí của Nguyên Gia Dật.
Mới vừa vào cửa, nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của người giúp việc, hắn lập tức nhận ra có gì không đúng.
Thịnh Giang Hà đang ở Thụy Sĩ dưỡng thương, vậy ai là người gọi Nguyên Gia Dật về đây?
Bạc Thận Ngôn nháy mắt nhận ra, đây là chiêu trò của Thịnh gia.
Nhưng lúc này Bạc Thận Ngôn vẫn chưa nổi giận, hắn chỉ mải nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng đem con nhím nhỏ kia vào lòng âu yếm.
Có lẽ người giúp việc lo lắng sẽ có án mạng, cũng có thể cảm thấy Nguyên Gia Dật đáng thương, cho nên không màng ánh mắt uy hiếp của quản gia, trực tiếp nói cho Bạc Thận Ngôn biết, người mà hắn tìm đang ở trong phòng thờ.
Bạc Thận Ngôn nhìn thấy người quản gia được cử tới biệt thự của hắn để chăm sóc Thịnh Lan, giờ đã lẻn về đây, chỉ liếc mắt một cái rồi đi thẳng về phía phòng thờ.
Vừa đẩy cửa ra, Bạc Thận Ngôn gần như không tin vào mắt mình.
Người thanh niên mà hắn nâng niu trân trọng, bây giờ đang chảy máu đầm đìa nằm trên mặt đất, ngay trước mặt hắn, đôi mắt mơ màng, lồng ngực gầy yếu phải nhìn thật kỹ mới thấy nó còn đang phập phồng nhẹ.
Hắn thật sự không ngờ.
Bấy lâu nay Nguyên Gia Dật...vẫn luôn bị đối xử như vậy sao?
Từ trước đến nay Bạc Thận Ngôn luôn cho rằng mình là một người điềm tĩnh, có thể bao dung vô hạn đối với Thịnh gia.
Khi hắn xác nhận cảnh trước mắt không phải ảo ảnh, nhìn sang Thịnh Giang Hà, Bạc Thận Ngôn gần như muốn giật lấy cây gậy trong tay ông ta, cứ thế đâm thẳng vào trái tim ông ấy.
Lúc tỉnh táo lại thì hắn thấy bản thân mình đã cầm cái đầu gỗ nhọn dí sát vào động mạch chủ của Thịnh Giang Hà.
Nhưng thứ súc sinh này không được chết đơn giản như vậy.
Ông ta xứng đáng nhận được những hình phạt tàn khốc nhất.
Cho nên ở trước mặt “thần linh” của Thịnh Giang Hà, khiến máu của ông ta bắn lên bài vị của tổ tiên, dùng máu tế điện, chẳng phải càng thành kính hơn sao.
“Bạc tiên sinh...Em khát...”
Nguyên Gia Dật không nhìn được cái gì cả, bất lực vươn tay muốn chạm vào Bạc Thận Ngôn.
Bạc Thận Ngôn lúc này đang chìm trong hồi ức chợt tỉnh lại, vội đi lấy cốc nước trên bàn.
Với trạng thái bây giờ, Nguyên Gia Dật không thể ngồi thẳng người để uống nước, Bạc Thận Ngôn cũng đã tính trước nên làm thế nào để đút cho cậu, nhưng trước đó phải trêu chọc cậu một chút.
“Bác sĩ Nguyên khát nước lắm sao?”
Bạc Thận Ngôn vuốt ve chút tóc mềm mại sau tai cậu, cố ý khiến thanh niên này mất hết kiên nhẫn.
“Ừm, khát lắm, rất khó chịu.”
Nguyên Gia Dật không biết ý xấu của hắn, chỉ nghĩ rằng Bạc Thận Ngôn lười không giúp, cho nên muốn chống người dậy tự mình đi lấy.
Tay trái của cậu vẫn đang cắm kim truyền dịch, vừa động vài cái, máu lập tức chảy ngược lại trong ống truyền.
“Đừng cử động, đừng cử động.” Bạc Thận Ngôn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, không biết phải làm sao với nhóc cứng đầu này nữa, “Để tôi lấy cho em.”
Nghe thấy lời nói của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật yên tâm nhấp môi, nghiêng đầu chờ nước tới.
“Tôi vẫn còn câu hỏi.” Thấy trạng thái của cậu khá tốt, hắn chưa từ bỏ ý định, “Bác sĩ Nguyên muốn uống nước lọc, hay là nước đường?”
Nguyên Gia Dật nhíu mày, “Sao lại có nước đường ở đây?”
Nếu thật sự có thì cậu muốn uống một chút.
Trong lòng nghĩ vậy, Nguyên Gia Dật thuận miệng nói ra luôn.
Giây tiếp theo, đôi môi khô khốc đã bị một đôi môi mềm ướt khác ngậm lấy.
Nguyên Gia Dật sững sờ một lúc, vươn cánh tay phải ra ôm lấy cổ Nguyên Gia Dật, tham lam hôn mút.