Dự Phòng

Chương 54



Tới phòng trọ mới, Nguyên Gia Dật mang theo cơ thể mệt mỏi, cố gắng thu dọn giường nằm trước, sau đó nằm lên giường, cuộn tròn người ngủ một giấc dài, còn cẩn thận đặt báo thức lúc tám rưỡi tối.

Cậu ngủ một giấc sâu, nhưng báo thức còn chưa kêu thì cơn đói như muốn xé rách dạ dày đã đánh thức cậu.

“Ưm...khụ khụ khụ...khụ khụ khụ.”

Nguyên Gia Dật vén tóc ngồi dậy, bị bụi trong phòng làm cho ho sặc sụa.

May là lúc tới đây đã mua bánh mì cùng mấy gói mì ở dưới tầng, đêm nay không cần phải dùng bếp.

Ăn mấy miếng bánh mì đơn giản, trong phòng có một ấm đun nước và phích nước của chủ nhà cho thuê, Nguyên Gia Dật đun ít nước đặt ở cạnh cửa sổ, đeo khẩu trang lên bắt đầu dọn dẹp những chỗ khác trong phòng.

Căn phòng này nằm cạnh một con phố sầm uất, xung quanh là hàng loạt cao ốc và trung tâm thương mại, khiến lòng người cũng bớt cô đơn hơn.

Cũng vì bầu không khí náo nhiệt ở đây mà Nguyên Gia Dật tình nguyện trả thêm một trăm tệ mỗi tháng để thuê.

Sống ở nơi này sẽ làm cậu cảm thấy bản thân vẫn còn đang tồn tại.

Điện thoại trong túi rung rên.

Nguyên Gia Dật đang ngẩng đầu quét mạng nhệnt rên trần, híp mặt sợ bụi rơi vào mắt, cho nên không để ý là ai gọi, cứ thế bấm nhận.

“Xin chào, tôi là Nguyên Gia Dật.”

“Em đi đâu rồi?”

Tiếng Bạc Thận Ngôn truyền đến từ đầu dây bên kia, Nguyên Gia Dật sợ đến mức bàn tay cầm chổi run bần bật, không thể cầm chặt, đầu chổi lập tức rơi vào đầu cậu, phát ra tiếng bụp rõ to.

Nguyên Gia Dật đau đến mức hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn mau chóng trả lời Bạc Thận Ngôn.

Cậu ngồi xổm xuống ôm đầu mình, “Bạc tiên sinh, thấy anh có vẻ bận, cho nên tôi nghĩ không nên làm phiền anh.”

“Em đang ở đâu? Tôi tới tìm em...”

Bạc Thận Ngôn còn chưa nói xong, Nguyên Gia Dật đã vội ngắt lời.

“Đừng đừng, Bạc tiên sinh, chúng ta vẫn không nên...gặp nhau.”

Nguyên Gia Dật ngồi trên mặt đất gẩy gẩy cái cán chổi, tiếng càng ngày càng nhỏ.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia tức giận đến mức muốn vỡ giọng, đập bàn hét lên, “Nguyên Gia Dật, em nói ngay cho tôi biết, em đang ở đâu?”

“....Còn nữa.” Cho dù chỉ đang nghe điện thoại, Nguyên Gia Dật vẫn rất sợ, cố gắng lấy hết can đảm, tiếng cũng không nhỏ hơn Bạc Thận Ngôn là bao nhiêu, “Vẫn nên từ bỏ thôi.”

Nói xong cậu nhanh chóng tắt máy, cho dù Bạc Thận Ngôn có gọi lại bao nhiêu lần cũng không chịu nhấc máy.

Mấy ngày tới, cậu có rất nhiều việc phải làm.

Điện thoại lại kêu lên.

Là Bạc Thận Ngôn dùng một ứng dụng khác chuyển khoản cho cậu.

Không cần xác nhận, bị ép phải nhận.

Kèm một lời nhắn: Nhớ ăn cơm đầy đủ, đừng để gầy đi.

Nguyên Gia Dật thoát giao diện chuyển khoản, không cẩn thận bấm phải chỗ tin nhắn, dòng tin nhắn nhấp nháy khiến cậu hơi cong môi cười.

Đó là tin nhắn của Thịnh Giang Hà.



[Biểu hiện của mày rất tốt, rất tự giác. Lần này Nguyên Diểu chỉ vỡ lá lách, coi như một bài học cho mày, bà ấy không nguy hiểm tới tính mạng, chờ khi chuyện tình cảm và sức khỏe của Lan Lan ổn định rồi thì mày có thể mang theo Nguyên Diểu rời đi.]

Không biết có phải do vừa bị bệnh hay không, giữa những hàng chữ của Thịnh Giang Hà đều lộ ra thiện ý, Nguyên Gia Dật đọc xong mà đầu ngón tay đổ đầy mồ hôi.

Thịnh Lan được vào ở nhà của Bạc Thận Ngôn như ý nguyện.

Người đại diện đưa y đến, không quên dặn, “Tiểu tổ tông của tôi, cậu đừng để lộ hành tung đấy, cũng đừng đăng tin linh tinh lên Weibo, bây giờ cậu là người nổi tiếng, đừng để người hâm mộ biết cậu đang yêu đương.”

“Em biết rồi, chị Hàn.” Thịnh Lan nhìn cô, lộ ra nụ cười ngây thơ mà y hay cười với người hâm mộ, vô cùng tự nhiên nhập mật mã của căn nhà, “Chị Hàn, chị mau về đi, khi nào có thông báo mới thì tới tìm em.”

Hàn Sương không yên tâm nhìn y, muốn thấy y vào hẳn trong nhà.

Nhưng cửa vừa mở ra, một con chó cao hơn nửa người lè lưỡi nhảy vọt ra, phía sau là con mèo ragdoll đang không ngừng xù lông.

“A!” Thịnh Lan sợ đến mức lùi về phía sau, vươn chân đá vào con chó, “Cái quái gì đây?”

Nằm Xuống bị y đá trúng đầu, đau nên kêu ô ô lùi về phía sau, nấp ra sau cái đuôi ngoe nguẩy của Gạo Nếp.

Tuy nó có một cơ thể to lớn, nhưng bên trong vẫn chỉ là một con chó con, hay gây chuyện rồi trốn sau Nguyên Gia Dật và Gạo Nếp.

Nhưng không còn Nguyên Gia Dật nữa, chỉ có thể lui ra sau nhờ Gạo Nếp giúp.

Gạo Nếp thấy “em trai” mình bị đá, cả người như tích điện, bộ lông càng xù lên dọa người, kêu hừ hừ muốn nhảy lên đầu Thịnh Lan.

“Gạo Nếp! Gạo Nếp, mày không nhận ra tao sao?”

Thịnh Lan không biết con chó kia, nhưng nhận ra Gạo Nếp, thấy dáng vẻ của nó như muốn tấn công mình, vội vàng cao giọng gọi nó, nói xong lập tức giơ cánh tay che mặt để phòng vệ.

Gạo Nếp nghe y gọi tên, đôi mắt màu lam trong vắt kia nhìn cả người Thịnh Lan, dường như đang cố phân biệt, đồng tử cũng to ra theo.

“Gạo Nếp, là tao, là anh trai mày đây.” Thịnh Lan dịu dàng nói, vỗ vỗ tay, ý bảo Gạo Nếp lại gần, “Mày sẽ không quên tao chứ?”

Nằm Xuống vươn móng đè lên đuôi Gạo Nếp, liên tục ử ử đầy đáng thương.

Hàn Sương liên tục nhìn đồng hồ, sốt ruột muốn rời đi nhưng lại lo Thịnh Lan bị chó cắn, đứng tại chỗ cau có nhắc nhở Thịnh Lan, “Cậu cẩn thận một chút, nếu cậu không vào được thì đi về cùng tôi, chờ khi nào chủ nhân căn nhà quay lại thì tôi đưa cậu tới.”

Thịnh Lan vốn đã bực mình vì bị Nguyên Gia Dật chiếm chỗ trước, bây giờ lại bị lời nói của Hàn Sương chọc giận, giống như y thật sự không phải chủ ở chỗ này, mà y đang xâm nhập phi pháp.

“Chị nhìn cho rõ đi! Mật khẩu của căn nhà này là sinh nhật em! Mèo cũng của em!” Thịnh Lan nổi giận, đi đến cúi người túm lấy gáy Gạo Nếp, xách nó lên cho Hàn Sương xem, “Chị nhìn đi, nó có giãy không? Nó dám giãy dụa không?”

“Cậu vô lý thật đấy.”

Nếu không phải ngại ông chủ gây áp lực cho cô, thì chắc chắn Hàn Sương sẽ không đồng ý đưa Thịnh Lan đi.

Đại thiếu gia này được nuông chiều từ bé, khuôn mặt thì có thể kiếm cơm, nhưng tính cách thật sự hiếm có ai chịu được.

Trước khi làm đại diện của y, cô từng làm việc cùng tân ảnh đế Nguyễn Hợp Ý và tiểu Hoa đán Phúc Phù giờ đã là ảnh hậu, tính cách của hai người vô cùng tốt, thực lực cũng mạnh kinh người, nhưng chẳng ai khó hầu hạ như Thịnh Lan cả.

Gạo Nếp bị y véo đến khó chịu, phát ra tiếng gừ gừ đau đớn, đằng sau cổ bị nhấc lên, bốn móng vuốt sắc nhọn chỉ có thể vẫy vẫy trong không khí.

“Cậu bỏ nó xuống trước được không? Nó sắp bị cậu véo chết rồi.” Hàn Sương không thể nhìn được nữa, lo lắng con mèo nhỏ này sẽ bị y lỡ tay bóp chết, chỉ có thể nói xin lỗi, “Tôi sai, là tôi nói sai, tổ tông ơi, đừng giận nữa, tôi đưa cậu vào nhà, được chưa?”

Nằm Xuống nhát gan, thấy Gạo Nếp bị một người trông rất giống chủ nhân nhấc lên, muốn nhào ra tấn công nhưng không dám, liên tục vòng qua vòng lại bên người Thịnh Lan.

Thấy tay Thịnh Lan vừa buông lỏng ra thì lập tức nhảy lên, ngậm Gạo Nếp chạy vào phòng, không chịu đi ra.

Hàn Sương giúp y dọn hành lý xong, không nói linh tinh nữa, lái xe rời đi.



- -------------------------

Sau cuộc điện thoại bị Nguyên Gia Dật ngắt giữa chừng, Bạc Thận Ngôn gọi lại nhiều lần nhưng đều bị từ chối, hết cách đành đến trước cửa bệnh viện chờ.

Hắn biết Nguyên Gia Dật là bác sĩ khoa chỉnh hình, cho nên tìm theo chỉ dẫn ở đại sảnh rồi đi lên.

Cậu tắt điện thoại khiến Bạc Thận Ngôn giận đến đỏ mắt, hùng hổ đi tới khu nội trú của bệnh viện, trên đường đi còn nhìn thấy giấy chứng nhận chức vụ của Nguyên Gia Dật, ngực phập phồng lấy điện thoại ra.

Chụp một tấm làm kỷ niệm.

Sau đó, mang theo vẻ mặt u ám đi vào khu xương khớp.

Nữ y tá đang đứng trực ở sảnh, thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, khí thế áp người đi đến, ánh mắt như sáng lên, vội chọc chọc y tá trưởng đứng bên cạnh, “Chị, chị nhìn xem, đẹp trai quá.”

Y tá trưởng đang đọc sách, cũng đã miễn nhiễm với việc nữ y tá cả ngày nhắc tới người này đẹp trai, người kia anh tuấn, bây giờ ngẩng đầu lên nhìn chỉ xuất phát từ việc tôn trọng, sau đó giống hệt cô, ánh mắt không thể rời người Bạc Thận Ngôn.

“Thật sự quá đẹp...”

Từ “trai” còn chưa kịp nói ra, hai người đã bị sự hùng hổ của Bạc Thận Ngôn dọa cho giật mình khi hắn đặt mạnh chiếc điện thoại xuống quầy trực.

“Xin chào, ngài cần giúp gì ạ?”

“Tôi đang tìm người này.”

Ngón tay Bạc Thận Ngôn gạt một cái, chỉ vào điện thoại, màn hình đặt đối diện với tầm mắt của hai y tá.

“Nguyên...” Nữ y tá nhìn ảnh chụp Nguyên Gia Dật, đang ngạc nhiên định nói gì đó thì y tá trưởng đưa tay nhéo nhẹ vào sườn cô, lời đang nói lập tức im bặt, “Xin lỗi ngài, chúng tôi không biết người này, chúng tôi cũng chỉ là thực tập sinh mới tới, chưa từng gặp qua bác sĩ này.”

“Tôi là anh cậu ấy.” Bạc Thận Ngôn giải thích.

Ánh mắt của y tá trưởng nhìn Bạc Thận Ngôn một lượt, vẫn lắc đầu, “Rất xin lỗi ngài, thật sự chúng tôi chưa gặp bác sĩ này.”

Bạc tổng không tìm được chồng, càng thêm tức giận, hung hăng trừng mắt liếc hai nữ y tá không chịu nói cho mình này, xoay người nhanh chóng rời đi.

“Chị, tại sao không được nói ạ? Anh ấy nói mình là anh trai của bác sĩ Nguyên mà?”

Nữ y tá tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Bạc Thận Ngôn, trông thật cô độc.

“Giá tiền cả bộ đồ mà bác sĩ Nguyên thường mặc còn không bằng một đôi giày của người này.” Y tá trưởng trêu cô, “Lỡ chúng ta khiến bác sĩ Nguyên gặp rắc rối, cô có chịu trách nghiệm được không?”

“Ồ...”

Bạc Thận Ngôn giống hệt Diêm Vương, đứng ở cửa khu khám bệnh xương khớp, cả người tỏa ra khí tức “đừng ai động vào tôi”, mấy bệnh nhận vừa đi dạo về đều bị hắn dọa sợ, chỉ có thể lần lượt ngồi xuống ghế ở hành lang mà không dám vòng qua hắn để quay lại phòng bệnh.

“Có biết cậu ấy không?”

Bạc Thận Ngôn chỉ vào giấy chứng nhận trên tường, giọng điệu hung dữ hỏi những bệnh nhân đang ngồi xe lăn.

Mấy bệnh nhân liên tục lắc đầu, sợ sẽ mang rắc rối cho bác sĩ Nguyên yêu quý.

Ở cách đó mấy con phố, Nguyên Gia Dật đang chuẩn bị vào cửa hàng tiện lợi 24h để mua một cái chổi mới, nãy khi ra khỏi nhà còn hắt xì một cái khá mạnh, làm trán đập vào tường.

Cậu khịt khịt mũi, khó hiểu lắc đầu.

Nguyên Gia Dật móc mấy đồng tiền lẻ trong túi ra đếm, rảo bước đi vào cửa hàng, muốn chọn một cái rẻ hơn.

Nhưng khi đang đứng xếp hàng thanh toán, cậu nghe thấy đằng sau có người gọi mình.

“Gia Dật? Nguyên Gia Dật?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.