Nguyên Gia Dật khóc đến mức cả mặt đỏ bừng, giọng cũng nghẹn theo, “Làm ơn, các anh....cứu cứu bà ấy, muốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi sẽ...”
Đầu dây bên kia đã tắt máy.
Trong loa chỉ còn lại tiếng tít tít.
Lại là một cảnh cáo.
Tuy đối phương gọi điện thẳng đến cậu, nhưng không có lệnh của Thịnh Giang Hà, cậu vẫn không biết được Nguyên Diểu đang ở đâu, cho dù nóng ruột thế nào cũng chẳng có cách gì.
Nguyên Gia Dật chậm rãi bấm tắt màn hình, ngón tay vừa cử động thì phần trên cánh tay co rút, cậu ngây ngốc nhìn chỗ vừa nhói đau, hai ngón tay đang cầm điện thoại buông lỏng ra, giơ lên muốn rút miếng thủy tinh vụn đang ghim ở đấy.
“Em đang làm gì vậy?”
Bạc Thận Ngôn bắt lấy tay cậu, đứng lên bế cậu ngồi lên giường, đi đến phòng khách lấy hòm thuốc.
Nhìn thấy hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, lúc này Nguyên Gia Dật mới nhận ra tay mình đang chảy máu.
Cậu vội vã chạy xuống giường, đi vào phòng tắm rửa sạch vết máu trên tay, chạy đến chỗ tủ đầu giường dùng giấy lau sàn nhà bị bẩn, mãi cho đến khi mọi thứ nguyên vẹn như cũ cậu mới thở phào nhẹ nhõm, dùng tay không nhặt mảnh thủy tinh vỡ.
“Nguyên Gia Dật, em điên rồi sao?”
Bạc Thận Ngôn vừa tìm được hòm thuốc quay về phòng, bắt gặp Nguyên Gia Dật đang cong người vứt mảnh vỡ vào thùng rác, tức giận quát.
Nguyên Gia Dật làm ngơ lời to tiếng của Bạc Thận Ngôn, cụp mắt xuống, vô cùng tập trung dùng đầu ngón tay chấm lên những mảnh vỡ không thể nhặt, bàn tay tái nhợt bị đâm chảy máu, tạo thành những vệt vân tay dính máu trên sàn.
Mỗi lần như vậy cậu lại dùng giấy lau đi.
“Đủ rồi.” Bạc Thận Ngôn đặt hòm thuốc lên bàn, chạy tới ngăn động tác của Nguyên Gia Dật, khiêng cậu lên, đi ra ngoài sofa phòng khách, “Ngoan ngoãn ngồi đây cho tôi.”
Bạc Thận Ngôn quay về phòng ngủ của Nguyên Gia Dật, rút mấy chục tờ giấy lau mặt sàn sạch sẽ, sau đó ôm hòm thuốc ra ngoài, quỳ một gối trước mặt Nguyên Gia Dật, giúp cậu xem vết thương.
“Tiền chuyển cho em rồi, không đủ thì nói với tôi, để tôi bôi thuốc cho em, bôi xong thì nghỉ ngơi cho tốt.”
“Bạc tiên sinh, để tôi tự làm.”
Nguyên Gia Dật gật đầu cảm ơn Bạc Thận Ngôn, giành lấy thứ trong tay hắn, nghiêng người về phía thùng rác, nhanh nhẹn xử lý miệng vết thương.
Trên tay có rất nhiều vết xước, Nguyên Gia Dật đổ từng chút dung dịch ôxy già vào cánh tay, thoạt nhìn như thể bị ép phải dùng cẩn thận.
Không biết do đau đớn ở tay hay tích tụ trong lòng, lông mày của cậu luôn cau lại, ánh mắt cũng thất thần.
“Lệch rồi.”
Bạc Thận Ngôn đẩy cái thùng rác, nhìn những giọt máu loãng chảy trên tay Nguyên Gia Dật, lo lắng nhìn cậu.
Hắn thực sự không muốn động đến chuyện riêng của người khác, trừ khi hắn phải làm vậy.
Đặc biệt là chuyện bất lợi với Thịnh gia.
Môi Nguyên Gia Dật vẫn còn hơi sưng, nhìn từ góc nghiêng bên cạnh còn có chút buồn cười.
Đó là những dấu vết do hắn để lại.
Bạc Thận Ngôn giơ tay lên, xoa gò má của Nguyên Gia Dật, “Em luôn bị Thịnh Giang Hà đánh sao?”
Có lẽ tất cả hình tượng về một người cha yêu thương con đều do Thịnh Giang Hà ngụy tạo.
Bà nội bị bệnh, chính hắn nhìn thấy Thịnh Lan nằm trên giường bệnh hiến tủy cho bà, chuyện này không thể nghi ngờ.
Nhưng vết thương ở mắt cá chân của Nguyên Gia Dật, không thể nào tự nhiên mà có được.
Cậu nói bị xích ở chân giường, chưa chắc là nói dối.
Nghe Bạc Thận Ngôn hỏi vậy, ngón tay cầm tăm bông của Nguyên Gia Dật dừng lại, xoay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như đang phân biệt độ tin cậy trong lời nói của hắn.
Một lúc lâu sau, Nguyên Gia Dật lắc đầu, mím môi cười, “Không phải, do tôi muốn được Bạc tiên sinh cưng chiều thêm một chút nên mới nói vậy, mấy vết thương kia đều do tôi nghịch ngợm nên có.”
Không dám nói.
“Em nói đi, tôi tin em.”
Bạc Thận Ngôn xoa nắn vành tai Nguyên Gia Dật, ngồi lên trên ghế ôm lấy bả vai cậu.
“Thật sự không có mà.”
Nguyên Gia Dật nhẹ nhàng dựa vào vai Bạc Thận Ngôn, ngón tay cong lại nhanh chóng lau đi vệt nước ở đuôi mắt, “Do tôi muốn có cuộc sống tốt hơn, nghĩ rằng giành công lao hay giả vờ yếu thế, sẽ được yêu thích hơn một chút.”
“Xin lỗi, Bạc tiên sinh.”
Vẻ mặt áy náy của cậu không có gì kỳ lạ, nhưng Bạc Thận Ngôn vẫn cứ thấy trên đó tràn ngập sự đau buồn.
“Em có vẻ mệt rồi, ngủ một giấc đi.”
Bạc Thận Ngôn đỡ cậu gối lên đùi hắn, thật cẩn thận giúp cậu băng vết thương lại, sau đó giống như đang dỗ trẻ con ngủ, bàn tay chậm rãi vỗ theo nhịp lên vai Nguyên Gia Dật.
Buổi chiều là thời gian ấm áp nhất trong ngày, Nguyên Gia Dật duỗi thẳng chân, để ánh mặt trời bao phủ cả hai chân, khóe miệng con lên đầy thoải mái.
Nhìn cậu ngủ, Bạc Thận Ngôn ngả người dựa vào lưng ghế, bất lực nở nụ cười với đôi chân tê cứng.
Bạc Thận Ngôn vẫn còn nghi ngờ những gì cậu vừa nói, cộng với tiếng khóc hoàn toàn trái ngược ban nãy trong phòng, hắn chần chừ lấy điện thoại ra, bấm mở danh bạ, nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Tiếng ngáy của Nguyên Gia Dật có chút nặng nề, nghe giống như đang cố gắng để thở.
Bạc Thận Ngôn vội hạ thấp chân xuống, để Nguyên Gia Dật có thể ngủ thoải mái hơn.
Ánh nắng dần nghiêng, chiếu lên khuôn mặt Nguyên Gia Dật, cậu vô thức đưa tay lên, muốn gãi mấy vết đỏ trên cổ, thế nhưng không được như ý muốn.
Bạc Thận Ngôn ấn cánh tay không “ngoan” kia xuống, nâng đầu cậu lên, để chân mình đỡ mỏi một chút, sau đó đứng lên bế cậu vào lòng, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi đi về phòng ngủ.
Hắn chưa kịp đắp chăn cho Nguyên Gia Dật đàng hoàng thì đột nhiên điện thoại kêu lên.
“Sao tự nhiên Bạc tổng có hứng tra thông tin của người khác vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Ốc Trạch, nghe vẫn thiếu đánh như ngày nào.
“Đừng nói nhiều.”
“Này, tôi phải lạm dụng chức quyền để giúp cậu, không nói được lời cảm ơn thì cũng đừng mắng tôi chứ?”
“Cảm ơn, Ốc đội trưởng.” Bạc Thận Ngôn chỉ có thể cắn răng nói lời cảm ơn, “Bớt nói nhảm đi được không?”
“Nói gì thì nói, người cậu nhờ điều tra rất xuất sắc đấy.”
Bạc Thận Ngôn hơi cong môi, đó là điều đương nhiên.
“Cậu ấy học chưa lâu mà đã thi đậu chương trình dành cho các bác sĩ lâm sàng tám năm, học tiểu học ở Du Thành...Để tôi xem, học ba năm, sau đó tạm nghỉ hai năm, rồi lại quay về học trường sơ trung ở Du Thành, trong lúc học tiếp tục nghỉ một năm, về sau thì chuyển quận khác, lúc này thì đỡ hơn, ba năm cao trung khá bình yên, thi đỗ thẳng vào đại học Hoa Trung.”
“Gửi cho tôi trước đi.” Bạc Thận Ngôn tiện tay mở máy tính, mở cả loa ngoài, “Cậu có tra được thông tin về mẹ em ấy không?”
“Nghiện ngập, có khuynh hướng bạo lực và tiền án.”
Bạc Thận Ngôn hơi ngừng một lát.
Giống hệt những gì Thịnh Lan nói.
Sau khi Nguyên Diểu sinh Nguyên Gia Dật, cả ngày diễu võ dương oai đứng trước cửa Thịnh gia chửi bới, đáng sợ hơn là khi Tống Kiều Nhan mang thai đứa thứ hai, chính Nguyên Diểu đẩy bà ngã từ trên cầu thang xuống, khiến cả đời này của Tống Kiều Nhan không thể mang thai nữa.
Nếu không xảy ra chuyện đó, thì có lẽ đứa bé kia cũng trạc tuổi Nguyên Gia Dật bây giờ.
Vết trên mắt cá chân của cậu cũng vậy, có lẽ giống như cậu nói, vì muốn được yêu thương nên mới bảo do Thịnh Giang Hà làm, thật ra là Nguyên Diểu?
Một khi cơn nghiện phát tác, chuyện gì cũng có thể làm được.
“À, bà ấy là tình nhân của một người tên là Thịnh Giang Hà, thời trẻ Thịnh Giang Hà cũng ở Du Thành, khi Nguyên Gia Dật học năm hai thì bọn họ chuyển đến Bắc Thành, kinh doanh nhỏ.” Ốc Trạch cầm tờ thông tin, nhưng chỉ có thể là một ông già ăn dưa, “Mẹ nó, chẳng phải Nguyên Gia Dật này là con riêng của Thịnh Giang Hà sao?”
Bạc Thận Ngôn không rảnh nghe y nói nhảm, di con chuột máy tính xem tài liệu mà y gửi tới.
“Tôi rõ ràng là đội trưởng đội điều tra hình sự Bắc Thành, vậy mà không mò được cái tin này trước một tên tuổi già sức yếu như cậu sao?”
Giọng của Ốc Trạch đầy ngạc nhiên, không ngừng lải nhải ở đầu dây bên kia.
“Cậu định đối xử với mấy tên con riêng giống tên khốn Bạc Thận Dung kia sao? Nguyên Gia Dật này khổ thân lắm rồi, cậu đừng gây sự với cậu ấy...”
“ĐM, Thịnh Giang Hà là cha của Thịnh Lan, tên nhóc minh tinh mà cậu thích đấy hả?”
“Nguyên Gia Dật lớn lên gần như giống hệt Thịnh Lan, cả máu cũng...”
“Đội trưởng Ốc, ở công viên khu hồ phía Tây...”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đẩy cửa mạnh, sau đó là tiếng còi báo động phát ra từ bộ đàm, còn có tiếng chào của Ốc Trạch.
“Thận Ngôn, tôi đi trước đây.”
Tuy Ốc Trạch hay nói nhiều, nhưng đối diện với công việc thì không hề qua loa, còn chưa nói hết câu đã lập tức cúp điện thoại.
Mà hình điện thoại dần tắt.
Bạc Thận Ngôn di con chuột, xem xét từng chút một tài liệu do Ốc Trạch gửi tới.
Hình như y chưa gửi hết toàn bộ tài liệu cho hắn, những thắc mắc còn lại chỉ có thể chờ y trở về rồi hỏi lại sao/
Điện thoại của hắn lại kêu lên.
Bạc Thận Ngôn không nhìn người gọi mà trực tiếp nhận máy, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp Nguyên Gia Dật đang nở nụ cười thẹn thùng, “Xin chào.”
“Thận Ngôn, là em...”
Giọng của Thịnh Lan và Nguyên Gia Dật cũng khàn khàn giống nhau, từ trước đến nay Thịnh Lan đều yếu ớt, vừa nghe xong còn cảm thấy đáng thương hơn Nguyên Gia Dật vài phần.
“...Lan Lan?”
Giọng nói đã lâu không nghe thấy khiến Bạc Thận Ngôn hơi khựng lại một chút, lúc sau mới lúng túng nói ra hai từ này.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tranh giành, còn có tiếng nức nở của Thịnh Lan, cuối cùng thì Tống Kiều Nhan là người nghe máy.
“Bạc thiếu, bất đắc dĩ phải làm phiền cậu, nhưng gần đây tình trạng sức khỏe của chồng tôi không tốt, ông ấy mới ra viện cần nghỉ ngơi, tôi đã mua vé máy bay sang Thụy Sĩ, tuần sau chúng tôi phải bay sang đó dưỡng bệnh.” Tống Kiều Nhan ngừng một lúc, hỏi, “Bạc thiếu, cậu có đang nghe không?”
“Có, cô cứ nói đi.”
Ánh mắt Bạc Thận Ngôn đang ngắm ảnh thiếu niên ngây ngô trên màn hình máy tính, đến bây giờ cậu vẫn giống vậy, mỗi lần chụp ảnh đều ngại ngùng.
“Nếu chúng tôi đến Thụy Sĩ, sẽ không có ai chăm sóc Lan Lan cả...”
Giọng điệu của Tống Kiều Nhan ngập ngừng như hỏi dò.
“Không phải vẫn còn người đại diện và quản lý sao?”