“Ước xong chưa?” Bạc Thận Ngôn nhìn hàng lông mi rung động dưới ánh lửa của cậu.
Đột nhiên rất sợ cậu sẽ bật khóc, cho nên vội mở miệng ngắt lại, “Mau thổi nến thôi.”
Nguyên Gia Dật chậm rãi mở mắt, đầu tiên là nhìn thoáng qua bát mì trước mặt, sau đó nhìn chiếc đũa cắm trên cái bánh không còn nguyên dạng, cuối cùng nhìn người đối diện, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫn đang ở đây.
“Thổi nến đi.”
Bạc Thận Ngôn hơi đung đưa tay, ngọn lửa cũng nhẹ nhàng lắc lư theo động tác của hắn.
“Phù~”
Tay Nguyên Gia Dật vẫn nắm lại đặt trước ngực, hơi nghiêng người sang bên, nở nụ cười tươi thổi tắt ngọn lửa từ bật lửa trong tay Bạc Thận Ngôn.
Ánh lửa vừa tắt, căn phòng lại quay về màu tối đen.
“Chúc mừng sinh nhật!”
Bạc Thận Ngôn lo cậu sợ bóng tối, giơ tay ấn màn hình điện thoại, lúng túng nói ra câu nói mà mình đã lén luyện tập cả trăm lần trong lòng.
“Cảm ơn.” Nguyên Gia Dật nghiêng đầu ho một tiếng, vẻ mặt vui mừng đẩy cái bát mì về phía Bạc Thận Ngôn, “Bạc tiên sinh, anh mau ăn đi, để một lúc nữa thì nguội mất.”
Đến lượt hắn ước.
Bạc Thận Ngôn cầm chiếc đũa, nhìn mái tóc rối xù do vừa ngủ dậy của người đối diện, ánh mắt như muốn giúp cậu vuốt lại những sợi tóc không nghe lời đó.
Hy vọng Nguyên Gia Dật sẽ tin tưởng hắn.
Hy vọng mỗi ngày trôi qua Nguyên Gia Dật đều hạnh phúc.
Hy vọng Nguyên Gia Dật cũng sẽ thích hắn.
Cả hai không nhắc đến miếng bánh kem đã chảy hết bơ trước mặt nữa, chỉ nhanh chóng ăn sạch tô mì trước mặt.
Bạc Thận Ngôn định lấy một tờ giấy lau miệng, nhưng vừa nhìn thấy Nguyên Gia Dật không ngại ngần dùng mu bàn tay lau khóe miệng thì cũng buông tờ giấy ra, bắt chước cậu, dùng sức quẹt một cái.
Tổng giám đốc Bạc điển trai hài lòng đứng lên mở đèn, nhìn về phía Nguyên Gia Dật đang quay lưng lại với hắn để dọn dẹp bát đũa.
Nếu bây giờ ra ôm cậu thì có bị đánh không?
Bạc Thận Ngôn - người luôn thích hành động hơn là đoán mò, hắn đi đến bên cạnh Nguyên Gia Dật, một tay đưa lên khoác lấy bả vai hơi rũ xuống của cậu.
“???”
Hành động đột ngột này của hắn khiến Nguyên Gia Dật sợ tới mức không dám động đậy, sau vài giây sững sờ thì cựa quậy như muốn thoát ra.
Bạc Thận Ngôn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nếu bây giờ Nguyên Gia Dật thật sự chạy đi, chẳng phải đang chứng minh bản chất sắc lang của hắn sao?
Cho nên hắn nhanh chóng quyết định, ra vẻ uy nghiêm quát, “Không được nhúc nhích!”
“!!!”
Bị đối phương quát cho muốn bật khóc, cậu đành nghe lời Bạc Thận Ngôn không nhúc nhích, run rẩy hỏi, “Bạc, Bạc tiên sinh, vị của bát mì tệ lắm sao?”
Bạc Thận Ngôn nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, cúi đầu nhìn lông tơ trên mặt cậu như nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ, từng chút từng chút thưởng thức.
Nguyên Gia Dật vẫn đứng im không dám hé răng, bị hắn nhìn chằm chằm đến mức quên mất bản thân đang ở hoàn cảnh nào.
Mãi cho đến khi cánh môi hơi lạnh của người đàn ông chạm vào bờ môi cậu thì Nguyên Gia Dật mới giật mình lấy lại suy nghĩ, gập cánh tay lại đặt trước ngực Bạc Thận Ngôn, muốn đẩy hắn ra.
Nếu là ngày bình thường, Nguyên Gia Dật nghỉ ngơi dưỡng sức đủ thì có thể miễng cưỡng năm ăn năm thua với Bạc Thận Ngôn, nhưng cậu vừa sốt cao suốt một ngày, còn ngủ mê man mười mấy tiếng, bây giờ mới tỉnh chưa bao lâu thì tất nhiên không thể thắng nổi sức của Bạc Thận Ngôn.
Bờ môi khô khốc bị Bạc Thận Ngôn dùng sức hôn, phần eo mềm nhũn theo thế tấn công của Bạc Thận Ngôn chậm rãi tỳ vào mặt tường phía sau, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nguyên Gia Dật như chìm vào giấc mộng, hiện thực và ảo ảnh cùng chạm vào lý trí của cậu, khiến cậu không nhận ra được chuyện đang xảy ra đây là thật hay giả.
Do dự một lúc, cậu cũng không cầm lòng được mà đặt tay lên vai Bạc Thận Ngôn, thuận thế ngẩng cổ lên, vụng về đáp lại nụ hôn sâu này.
Hai người đều không có kinh nghiệm, lúc trước có hôn cũng chỉ đơn giản là chạm nhẹ môi.
Về phương diện này, điều táo bạo nhất mà Bạc Thận Ngôn từng làm là dùng hết sự thận trọng tích góp được bao nhiêu năm qua, dán cái miệng bạch tuộc của mình lên cần cổ xinh đẹp và sáng bóng như ngọc của cậu.
Rồi tùy ý cắn mút.
Bởi vì hai người không biết cách điều chỉnh hơi thở, cho nên hôn một lúc lâu khiến phổi không đủ dưỡng khí, tựa vào vai của đối phương thở hổn hển gần nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Không khí vào lại cơ thể, lý trí của Nguyên Gia Dật cũng quay về.
Cậu nuốt nước miếng, tay chống vào tường phía sau để mình có thể đứng thẳng, vội vã nắm lấy tay của Bạc Thận Ngôn, túm chặt hệt như hắn ban nãy túm tay cậu, chỉ sợ hắn chạy mất.
“Đi kiểm tra máu với tôi.”
Bạc Thận Ngôn mở to mắt kinh ngạc.
Giá của một nụ hôn đắt như vậy sao?
“Tại...tại sao?”
Nguyên Gia Dật vòng ra phía sau hắn, xỏ vào đôi dép ban nãy rơi ra do bị Bạc Thận Ngôn dồn vào tường, quay đầu hỏi ngược lại.
“Bạc tiên sinh, tại sao anh lại hôn tôi?”
Khuôn mặt Bạc Thận Ngôn lập tức ửng đỏ, ấp úng nói, “Đương nhiên là do tôi vui....”
“Cho dù là lý do gì, bây giờ anh phải đi thử máu với tôi ngay.”
Nguyên Gia Dật để bát đũa của mình sang một bên, cúi người bỏ bộ bát đũa của Bạc Thận Ngôn vào máy rửa bát, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người đàn ông phía sau, xoay người kéo hắn đi mặc quần áo rồi đến bệnh viện.
Trong lòng Bạc Thận Ngôn vô cùng ghét việc lấy máu, nghĩ cách để không bị châm kim tiêm, nhưng cứ thấy ánh mắt và động tác đầy kiên định của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn lại tưởng tượng ra bàn tay cầm kim tiêm của bác sĩ, thậm chí sắp châm vào người hắn.
Nếu đã bắt buộc phải tiêm, vậy...
Đừng trách hắn không khách khí.
Nguyên Gia Dật đi tới, đột nhiên Bạc Thận Ngôn giơ tay túm lấy vai cậu, ôm lấy vòng eo nhỏ gầy mà hắn tha thiết muốn chạm vào kia, thanh niên nhỏ nhắn bị ôm bất ngờ nên hơi lảo đảo, bất lực túm vạt áo của mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bạc Thận Ngôn nhìn ánh mắt rụt rè của người trong lòng, cổ họng như thắt lại, nhéo nhéo cái má đầy thịt của Nguyên Gia Dật, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng đang bĩu ra vì bất lực của cậu.
“Bạc...”
Đôi môi cậu cong lên định nói gì đó thì lại đụng phải bờ môi không chịu rời đi của Bạc Thận Ngôn, hắn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nhắc.
“Đừng nói gì cả.”
Tay của hắn hơi dùng lực, khiến Nguyên Gia Dật không dễ gì phát ra âm thanh.
Bình thường ở công ty, Bạc Thận Ngôn hay nghe mấy nhân viên nữ theo đuổi thần tượng nói “Ôi, đôi môi của anh ấy nhìn đẹp quá”, “Nếu có thể hôn anh ấy một cái, tôi tình nguyện không rửa mặt đánh răng một tháng”, mỗi khi nghe thấy mấy lời này, hắn đều muốn giao việc cho các cô tăng ca.
Nhưng lúc này, trong lòng Bạc tổng như khẩu súng đã lên nòng, cả đầu cứ chạy đi chạy lại mấy câu này.
“Bạc tiên sinh, anh lại đau đầu sao?”
Nhìn vẻ mặt phức tạp khó hiểu của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật cố gắng né ngón tay của Bạc Thận Ngôn đang đặt ở khóe môi cậu, liếm môi một cái, khiến màu sắc của đôi môi kia càng thêm quyến rũ.
“Không cho nói.”
Bạc Thận Ngôn cúi đầu, giống như trừng phạt, nhẹ cắn lên đôi môi mềm mại kia.
Nguyên Gia Dật bị cắn đến đau nhưng không dám nói, vô cùng đáng thương liếm đôi môi đỏ hồng, rụt rè cúi đầu.
Vô cùng hài lòng với sự ngoan ngoãn của cậu, con sói họ Bạc kia thỏa mãn, giờ hắn có thể nếm món điểm tâm ngọt này theo ý của mình rồi.
Nguyên Gia Dật không biết mình bị hôn bao nhiêu lần, chỉ biết lúc ngồi dậy cảm thấy cả vành tai tê rần.
“Được...được rồi.”
Cậu xấu hổ nói, túm lấy vạt áo của Bạc Thận Ngôn, dũng cảm ngẩng đầu nhìn hắn, “Mau, đến bệnh viện.”
“Được thôi.”
Hôm nay sinh nhật Nguyên Gia Dật, nhưng Bạc Thận Ngôn lại là người được thỏa mãn ước muốn nhiều ngày qua của bản thân, đứng trên tư cách người đang được lợi, đương nhiên hắn sẽ chiều theo mấy yêu cầu của Nguyên Gia Dật, dù có hơi khó hiểu.
Nguyên Gia Dật vô cùng ngạc nhiên với sự “ngoan ngoãn” của hắn, nhưng sau đó lại vui mừng mím đôi môi bị hôn đến sưng lên của mình, trong ánh mắt đầy ý cười gật đầu.
Trên đường đến bệnh viện, Bạc Thận Ngôn là người lái xe, mỗi khi đi qua giao lộ gặp đèn đỏ, hắn đều vươn cổ để Nguyên Gia Dật hôn mình mấy cái.
Đến giao lộ thứ năm, Nguyên Gia Dật quyết không làm nữa.
“Vậy tôi sẽ không dừng đèn đỏ nữa.” Giọng điệu của Bạc Thận Ngôn mang theo sự uy hiếp, giống như đang nắm chắc sỗ phận của Nguyên Gia Dật, “Cứ thế lái vượt qua thôi.”
Hắn cố ý lái xe của Nguyên Gia Dật, mọi thông tin lưu bên sở cảnh sát đều của Nguyên Gia Dật, nếu vi phạm luật giao thông, mọi vấn đề về xử phạt sẽ đều tìm đến cậu.
Chủ xe cực kỳ sợ hãi, nhanh chóng nghiêng người, chụt một tiếng hôn lên cằm Bạc Thận Ngôn, khuôn mặt đỏ bừng, “Đi, đi mau, đèn xanh rồi.”
Bạc Thận Ngôn vô cùng vui vẻ, miệng còn bắt đầu ngâm nga hát.
Trên môi vẫn còn chút cảm giác ngứa ngáy do bị vài sợi râu của Bạc Thận Ngôn chọc vào, trong lòng Nguyên Gia Dật lo lắng cúi đầu miết hai tay, dù móng tay đã cắt ngắn vẫn khiến lòng bàn tay bị đau.
Cậu đã làm mấy chuyện vô lý rồi.
Nhiều năm qua, cậu chưa từng mất kiểm soát, cũng không dám trêu chọc người mình không nên trêu chọc.
Nhưng trong đêm nay, cậu đã làm tất cả những điều bản thân đã làm và chưa làm.
Cậu đã thích Bạc Thận Ngôn.
Điều này không thể phủ nhận.
Mà nhìn biểu hiện của Bạc Thận Ngôn, trong lòng cậu cũng biết rõ.
“Tới rồi, không xuống sao?” Bạc Thận Ngôn đẩy cần gạt về số P, nghiêng đầu nhìn Nguyên Gia Dật, lo cậu bị lạnh nên không tắt máy sưởi, “Em không xuống thì tôi lại lái đi nhé?”
“Xuống chứ.” Nguyên Gia Dật mở to mắt, ngồi thẳng người dậy, nhìn Bạc Thận Ngôn, nở nụ cười có chút khó nhìn, “Xuống xe đi.”
Tâm trạng của Bạc Thận Ngôn rất tốt, trong ánh đèn mờ tối không phát hiện ra khóe mắt Nguyên Gia Dật có nước mắt, vẫn vui mừng mà đi xuống xe, vòng một vòng, sang ghế bên cạnh mở cửa xe cho cậu.
“Đeo vào đi.”
Nguyên Gia Dật lấy hai chiếc khẩu trang từ trong túi áo khoác, đưa một cái cho Bạc Thận Ngôn.
Lại nữa sao?
Bạc Thận Ngôn khó chịu cầm lấy chiếc khẩu trang, tâm trạng bắt đầu trùng xuống, hắn thật sự khó nhận ra vậy sao?. ngôn tình ngược
Đến ba lần, bịt mặt cả ba.
“Em dẫn tôi tới xét nghiệm cái gì?”
Bạc Thận Ngôn cho rằng việc Nguyên Gia Dật bắt hắn xét nghiệm máu là giả, thật ra do cậu không tin tưởng hắn, muốn xét nghiệm khía cạnh chức năng nào đó của hắn.
Có lẽ xét nghiệm xong có thể há há há.
“Canxi, sắt, kẽm, seleni, vitamin.”
Khóe mắt Bạc Thận Ngôn sắp nứt ra rồi.
Nửa đêm có giường ấm không nằm, chạy tới bệnh viện cách nhà cả chục cây số, xét nghiệm mấy nguyên tố vi lượng.