Nguyên Gia Dật có vẻ hơi thất thần, cả áo khoác cũng không cởi ra, sau khi đặt túi mua đồ xuống thì ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp để thay giày, có lẽ vì hơi mệt nên cậu đang từ từ điều chỉnh lại hô hấp rồi lặng lẽ thở dài.
Nghe thấy tiếng thở dài của cậu, Bạc Thận Ngôn theo bản năng nhíu mày lại.
Cậu ta làm sao vậy?
Mũi chân vừa cử động định đi về phía Nguyên Gia Dật, lại thấy cậu đưa tay lên gãi gãi sau lỗ tai, sau đó dụi dụi cổ vào cổ vai áo giống như Gạo Nếp cọ người.
Tiếng cọ xát của lớp vải vang lên bên tai lấn át đi tiếng bước chân đi đến của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật cọ xát một hồi thấy hết ngứa rồi, lúc này mới thỏa mãn vươn vai một cái đứng lên.
Vừa mới xoay người lại, lập tức nhìn thấy Bạc Thận Ngôn đang ôm cái chăn trong lồng ngực.
"Bạc....Bạc tiên sinh?"
Nguyên Gia Dật giật cả mình, lại khẩn trương mà gãi gãi sau tai, tay chân luống cuống như con khỉ nhỏ đang lạc hướng.
"Cậu.... đi mua đồ ăn à?"
Túi mua hàng quá nặng không xách nổi nên rơi xuống đất, rầm một tiếng, một vài cây rau theo đó mà vươn ra bên ngoài, tựa như đang cười nhạo Bạc Thận Ngôn biết rõ còn cố hỏi.
"A, vâng, mua ít đồ ăn với trái cây" Nguyên Gia Dật vội vàng ngồi xổm người xuống thu dọn lại, không ngẩng đầu lên mà trả lời "Tối nay Bạc tiên sinh muốn ăn gì?"
Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào màu tóc hạt dẻ nhàn nhạt trên đỉnh đầu cậu không chớp mắt.
".............Gì cũng được"
"Vậy Bạc tiên sinh nghỉ ngơi một lúc đi, tôi sẽ xào ba món với hầm một món canh, tính cả thời gian nấu cơm, chắc là..... à.... tầm một tiếng rưỡi nha."
Sau lưng của Nguyên Gia Dật không có mọc con mắt nào, dĩ nhiên cậu không thể nhìn thấy ánh mắt nóng rực của hắn, vẫn nghiêng đầu dụi dụi vào cổ, bước đi về phía nhà bếp.
Cậu đặt nguyên liệu nấu ăn lên bàn bếp rồi nhanh chóng về phòng ngủ thay quần áo mặc ở nhà, động tác nhanh nhẹn mà thong dong.
Cảnh đẹp ý vui.
Vẫn mặc cái bộ đồ ngủ màu xám đó, nhưng trên chân hình như là........có đổi một đôi vớ len mới?
Còn kèm theo hai cái tai hoạt hình nhỏ nữa.
Cứ tưởng rằng người thanh niên trông thanh lãnh ôn nhu kia hoàn toàn không có điểm chung với mấy thứ dễ thương, nhưng khi kết hợp lại với nhau, lại tạo ra một sự tương phản đáng yêu không ngờ tới, khiến cho người ta không nhịn được phải nhìn lại xem.
"Bạc tiên sinh?"
Tấm chăn trong tay bị kéo nhẹ một cái, Bạc Thận Ngôn mới sực tỉnh lại, xấu hổ thu hồi ánh mắt đang dừng lại trên chân của Nguyên Gia Dật.
Dạo này hắn luôn trong trạng thái lơ mơ mất hồn không có cách nào tập trung được, lẽ nào đầu óc hắn đang có vấn đề gì sao.
Bạc Thận Ngôn nghĩ như vậy, ngoài miệng đáp "Hả? Cậu đang nói gì?"
Nhìn theo ánh mắt của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia dật thấy đôi vớ trên chân mình, lúc đầu do nhạy cảm nên cậu đã rụt về phía sau một chút, sau đó xác nhận mình không để lộ mắt cá chân ra, cậu mới đoán chắc do cái tai trên vớ làm hắn chú ý, thế nên ngượng ngùng cười một cái.
"Bạc tiên sinh, cái chăn này có vẻ hơi vướng đúng không? Để tôi cất giúp ngài nhé"
Cậu luôn là như vậy, luôn hạ mình nhún nhường để giúp mọi người giải quyết vấn đề một cách khéo léo uyển chuyển.
"....Cảm ơn."
Bạc Thận Ngôn thả lỏng sức lực trên tay, để cho Nguyên Gia Dật có thể dễ dàng rút cái chăn từ trong lồng ngực hắn ra.
Tuy rằng chăn rất mỏng nhẹ, nhưng đã ôm nó được một lúc lâu, chợt phải buông ra vẫn khiến hắn có chút cảm giác trống trải.
"Không có gì đâu"
Nguyên Gia Dật cầm cái chăn bằng một tay, tay kia lại gãi gãi sau lỗ tai.
Tay Bạc Thận Ngôn không cầm gì nữa, tiện tay bật đèn phòng khách lên, hắn xoay người, thoáng liếc nhìn một cái liền nhìn thấy được làn da sau lỗ tai của Nguyên Gia Dật đỏ bừng lên một mảng.
"Sau tai cậu bị gì vậy?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng Bạc Thận Ngôn vẫn hành động mau hơn suy nghĩ, hắn bước nhanh đến bên cạnh Nguyên Gia Dật, từ phía sau nắm lấy cái cổ thon dài lạnh lẽo của cậu, cúi đầu nhìn kỹ.
"Bạc tiên sinh"
Trong nháy mắt khi bị đụng chạm vào, Nguyên Gia Dật lập tức né tránh tay của Bạc Thận Ngôn, ngẩng mặt lên nhìn hắn với ánh mắt đầy phòng thủ.
"Tôi.... tôi thấy.... phía sau lỗ tai của cậu rất đỏ"
Trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại một chút nhiệt độ lạnh lẽo sau cổ của người thanh niên, tai Bạc Thận Ngôn cũng đỏ lên, lắp bắp giải thích.
Nói xong, trong lòng lại tự phỉ nhổ chính mình.
Tự nhiên hắn lại rảnh rỗi đi quan tâm tới chuyện này làm gì chứ?
Da cậu ta bị đỏ hay không đỏ thì liên quan gì tới hắn.
Nguyên Gia Dật cất cái chăn xong thì đi ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu đứng trước mặt Bạc Thận Ngôn vuốt vuốt tóc mình một cái, má lúm đồng tiền hiện ra thật sâu, mỉm cười trông có hơi thẹn thùng "Bạc tiên sinh, tôi đã nhuộm màu tóc giống anh trai rồi, có giống không?"
Người thanh niên chưa bao giờ chủ động nói những chuyện lặt vặt với hắn cả, cậu nở nụ cười với vẻ mặt thoải mái làm cho Bạc Thận Ngôn không khỏi có chút ngây ngẩn gật gật đầu.
".......Đẹp"
"Ơ?"
Nụ cười tươi trên mặt Nguyên Gia Dật cứng lại một chút, cậu đang hỏi có giống hay không mà?
Nhưng nghĩ lại thì, Thịnh Lan đẹp, hắn nói cậu đẹp vì cậu đã giống Thịnh Lan rồi.
Sau khi thông suốt được lời nói của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật lại mỉm cười "Tôi đi nấu cơm đây Bạc tiên sinh"
"Còn tai của cậu bị sao vậy?"
Bạc Thận Ngôn vẫn không quên hỏi chuyện cái tai của cậu, hắn đi theo cùng Nguyên Gia Dật tới nhà bếp.
Nhận ra bản thân không thể trốn tránh được, Nguyên Gia Dật đỏ mặt nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt xấu hổ "Tôi.... tại lúc đầu tôi dùng thuốc nhuộm tóc hơi rẻ tiền nên đã bị dị ứng một chút...."
"Tại sao?"
Tại sao lại phải dùng thuốc nhuộm tóc rẻ tiền làm gì?
Nguyên Gia Dật sửng sốt một lúc, cậu vừa đổi rổ nhặt rau vừa nhẹ giọng trả lời "A.... tôi cũng không biết tại sao lại bị dị ứng nữa, chắc là do thể chất không thích hợp, nhưng mà dị ứng sẽ không truyền nhiễm đâu, Bạc tiên sinh đừng..."
Còn chưa nói xong chữ "lo" thì Bạc Thận Ngôn đã giận dữ cắt ngang lời cậu "Tại sao lại dùng thuốc rẻ tiền? Bị dị ứng dễ chịu lắm sao?"
Bị những hành động hiếm thấy của Bạc Thận Ngôn diễn ra liên tiếp làm cho giật mình, Nguyên Gia Dật nói năng cũng trở nên lắp bắp, động tác đang rửa rau cũng chậm lại "Tôi....tôi tưởng không sao cả."
"Làm sao mà không sao được? Đồ rẻ tiền vốn không thể sử dụng, cậu đã biết rõ thể chất đặc thù của bản thân mà còn không cẩn thận, cậu đang cố ý muốn tôi phải lo lắng...." Thanh âm của Bạc Thận Ngôn đột ngột im bặt, hắn dừng lại một chút, vành tai đỏ ửng lên "........Lo lắng cậu làm hư tóc rồi, ảnh hưởng tới chuyện thay thế Lan Lan gặp bà nội phải không?
Nghe vậy, Nguyên Gia Dật vội vàng đặt rổ rau xuống, hai tay ở trước ngực liên tục xua tay "Sẽ không ảnh hưởng, sẽ không ảnh hưởng đâu"
Như sợ Bạc Thận Ngôn không tin, cậu hơi nghiêng đầu vuốt đuôi tóc lên cho Bạc Thận Ngôn xem "Bạc tiên sinh xem này, chỉ đỏ lên có một chỗ nhỏ này thôi, anh trai ở tiệm cắt tóc đã chụp cho tôi xem rồi, không quá nghiêm trọng đâu, chắc mấy ngày nữa sẽ hết thôi, sẽ không ảnh hưởng tới chuyện đi gặp bà nội đâu"
Hầu kết tinh xảo của người thanh niên trượt lên trượt xuống, có chút co rút bất an, cậu nhỏ giọng lặp lại "Thật đó"
Tiếng chuông điện thoại cài riêng trong túi vang lên, Bạc Thận Ngôn không có thời gian để ý tới cảm xúc của Nguyên Gia Dật nữa, vội vàng đi đến bên cửa sổ phòng khác để nghe điện thoại.
Ở phương diện này thì Nguyên Gia Dật cực kỳ vô tư, cậu thấy Bạc Thận Ngôn rời đi thì cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, xoay người bật máy hút khói lên bắt đầu xào thức ăn.
Tuy rằng căn nhà này nằm ở khu biệt thự vùng ngoại ô, nhưng vào mùa đông ở đây được sưởi ấm chẳng hề thua kém gì trong thành phố, Nguyên Gia Dật vốn là người rất sợ lạnh, thế mà nấu ăn một hồi cũng thấy nóng tới nỗi trán đổ mồ hôi.
Vặn nhỏ lửa nồi canh trên bếp, Nguyên Gia Dật đặt cái chảo dính dầu mới vừa xào thức ăn vào trong bồn rửa chén, bắt đầu chà rửa nó.
Cậu làm việc hết sức chăm chú, cộng thêm tiếng máy của hút khói nổ vang bên tai nên cậu hoàn toàn không để ý rằng Bạc Thận Ngôn đã cúp điện thoại, đứng dựa vào tường nhìn cậu nấu nướng.
Bạc Thận Ngôn nhìn bóng lưng của Nguyên Gia Dật từ trên xuống dưới, trong lòng âm thầm so sánh.
Nếu chỉ xét riêng về điều kiện ngoại hình, Thịnh Lan có vẻ như thật sự thua kém người thanh niên trước mắt vài phần, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy Nguyên Gia Dật không tốt chính là lúc nào cậu cũng luôn lộ ra cảm giác hèn mọn lấy lòng người khác từ trong xương tủy.
Nguyên Gia Dật rửa chảo xong thì đi xem nồi canh trên bếp, sau đó tắt bếp, ngẩng mặt lên nói lớn "Bạc tiên sinh, ăn....."
Nói được một nửa thì đột nhiên im bặt lại, cậu nhớ là lúc nãy Bạc Thận Ngôn có đi gọi điện thoại, bây giờ cũng chưa biết đã cúp máy chưa, cậu gọi lớn như vậy lỡ làm hỏng chuyện quan trọng của Bạc tiên sinh thì sao.
"Ngu ngốc"
Nguyên Gia Dật nhỏ giọng thầm mắng mình một câu, tiếp tục lau chùi nước bắn trên bàn nấu bếp, đợi một lúc nữa mới quay đầu lại nhìn người gọi điện thoại.
"Ngu ngốc gì có thể ăn?"
Bạc Thận Ngôn cất điện thoại vào túi, từ bên kia ghế sopha đi tới cười hỏi.
Vừa nãy hắn đã đứng dựa vào tường ở phía sau Nguyên Gia Dật quan sát cậu một lúc, nhưng nhớ tới Nguyên Gia Dật hay giật mình sợ hãi khi có người đứng phía sau cậu, thế nên hắn mới nhẹ nhàng đi sang phía bên kia ghế sopha rồi mới quay trở lại, làm ra vẻ như vừa mới nói chuyện điện thoại xong.
Quả nhiên, tuy mặt Nguyên Gia Dật đỏ lên, nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ hãi, chỉ tràn đầy ngượng ngùng nói "Ngu ngốc là tôi..... không thể ăn, tôi chỉ muốn gọi Bạc tiên sinh ăn cơm thôi"
Người thành thật quá mức khi nói chuyện sẽ phảng phất mang theo cảm giác ghẹo người, ánh mắt Bạc Thận Ngôn tối lại, hắn thật sự đoán không ra rốt cuộc Nguyên Gia Dật đang cố tình hay ngây thơ thật.
Hai người ngồi ở trước bàn ăn, mang theo tâm sự riêng mà dùng cơm.
Một giây trước khi đặt đũa xuống, Bạc Thận Ngôn mở miệng nói "Lát nữa nghĩ cách xử lý vết đỏ sau tai đi"
Nói xong hắn liền đứng dậy đẩy ghế ra, đi lên trên lầu.
Nguyên Gia Dật thấy tâm trạng của hắn có vẻ không được tốt nên cũng không dám nói gì, cậu lại đưa tay sờ lên chỗ ngứa sau vành tai, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Nguyên Gia Dật dọn dẹp chén đũa xong thì dẫn Bát Hạ ra ngoài vườn hoa vui chơi một vòng, sau đó một người một chó tâm trạng vui vẻ thoải mái trở về nhà.
Lúc nãy chạy đi chơi hơi xa nên mới ăn no chưa được hai tiếng đã thấy đói bụng rồi, Nguyên Gia Dật chột dạ đi đến trước cái tủ lạnh, tay chân nhanh nhẹn mở cửa tủ ra, nhón một cái rồi mau chóng trở về phòng ngủ.
Bạc Thận Ngôn đổ mồ hôi trong phòng tập thể hình một tiếng đồng hồ, hắn ngồi ở trên ghế hồi sức lại, lồng ngực hơi phập phồng, bực bội nhắm mắt lại, cố gắng xua đổi hình ảnh người thanh niên có mái tóc màu hạt dẻ nhàn nhạt cứ hiện lên trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, hắn mới đứng lên, vội vàng tắm rửa rồi xuống dưới lầu lấy quả bóng len đồ chơi cho Gạo Nếp.
"Quả bóng len của Gạo Nếp có trong phòng cậu không?"
Hắn đi thẳng đến cửa phòng của Nguyên Gia Dật.
"Có, Bạc tiên sinh chờ chút, tôi đưa ra ngay đây"
Bên kia cánh cửa, giọng nói của Nguyên Gia Dật nghe rất mơ hồ không rõ, giống như trong miệng đang có thứ gì vậy.
Hắn an tĩnh đứng ở trước cửa chờ đợi mở cửa, trầm giọng nói "Trước bữa tối bà nội có gọi điện thoại, bảo tôi ngày đông chí đưa cậu trở về nhà cũ"
Đúng lúc Nguyên Gia Dật mở cửa ra, trên tay cầm quả bóng len, con ngươi nhạt màu sáng ngời, ánh nước lấp lánh "Vâng Bạc tiên sinh"
Bạc Thận Ngôn nhìn cậu, trong mắt hiện lên ý cười.
Đưa đầu ngón tay lên lau đi vụn bánh trứng còn sót lại chưa kịp lau trên khóe miệng của Nguyên Gia Dật.