"Sao em ấy không bao giờ chịu nghe lời em chứ? Em đã nói với em ấy rồi, nếu thiếu tiền cứ tới tìm em chứ đừng làm những việc như vậy"
Thịnh Lan cắn môi, nhỏ giọng nói, mơ hồ lộ ra vài phần đau lòng.
Bạc Thận Ngôn đứng yên tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng nhìn bóng dáng hai người đang dây dưa bên trong chiếc xe.
Quan sát một hồi lâu, hắn nhận thấy sự việc không chỉ đơn giản như vậy.
Có vẻ như Nguyên Gia Dật đang cố gắng tránh thoát chứ không phải đang ôm lấy.
Chỉ là không gian trong xe quá chật hẹp, cộng thêm biên độ động tác của hai người đều lớn, mới khiến cho người ngoài nhìn vào sẽ vô cớ hiểu lầm.
Nghĩ đến đây, Bạc Thận Ngôn rốt cuộc không đứng yên nữa, đôi chân dài sải bước đi về phía chiếc Maybach.
Hắn còn chưa đến phía trước thì cửa xe đã đột ngột mở ra, Nguyên Gia Dật trong chiếc áo blouse trắng lảo đảo bước ra khỏi xe, cả người ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn khổ sở.
Nghe thấy phía trước có tiếng bước chân, cậu khó nhọc ngẩng đầu lên, sắc môi trong nháy mắt trắng bệch "Bạc tiên sinh"
Nhận ra tất cả đều đang ở bên ngoài, không thể nói chuyện với Bạc Thận Ngôn được, thế nên cậu vội vàng im miệng lại, chật vật nắm lấy cửa xe mà cậu đã dùng sức đóng sầm lại, vịn vào nó để đứng lên, bỏ chạy.
Sắc mặt của Nguyên Gia Dật rất kỳ lạ, tư thế chạy đi của cậu thoạt trông rất thất thần lơ đãng, được hai bước đã ngã quỵ trên mặt đất, phát ra tiếng động rất lớn.
Bạc Thận Ngôn lo lắng tiến về phía cậu, nhưng Nguyên Gia Dật lại hốt hoảng quay đầu cố nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn đột nhiên phải dừng lại.
Cả khuôn mặt của cậu ướt đẫm mồ hôi, đuôi mắt đỏ hoe, nhíu mày gắt gao cắn lấy môi dưới, không dám kêu lên một tiếng, cứ như thể Bạc Thận Ngôn mà đi về phía cậu thì sẽ gây tai họa đến cho cậu vậy, hai chân mềm nhũn thiếu lực cố gắng đứng lên khỏi mặt đất, vội vàng gấp gáp đến mức khiến người ta nhìn thấy phải đau lòng, cậu nhìn Bạc Thận Ngôn như muốn nói xin lỗi rồi nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa thoát hiểm.
Bạc Thận Ngôn có thể hiểu được ẩn ý trong mắt cậu, thay vì đuổi theo cậu, hắn lại hướng sự chú ý của mình chuyển qua người đang ở trong xe.
Người bên trong xe tức tối mở cửa xe ra, vừa mới ló đầu đã phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Bạc Thận Ngôn.
"Bạc tổng?"
Gia thế của Lục Thành cũng không phải hạng vừa trong giới thượng lưu Bắc Thành, y gọi Bạc Thận Ngôn một tiếng Bạc tổng là xuất phát từ phép lịch sự và sự kính sợ đối với Bạc lão tiên sinh, bây giờ thấy Bạc Thận Ngôn chẳng những nhìn y chằm chằm đầy thù địch, lại còn không đáp lại lời chào hỏi của y, trong lòng y không tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
"Bạc Thận Ngôn, anh đứng ở ngay cửa xe của tôi làm gì? Mau tránh ra, tôi còn có việc"
"Việc gì?"
Thanh âm của Bạc Thận Ngôn rất trầm thấp, ổn định như một vị tướng quân bất bại đã chinh chiến nhiều năm trên sa trường, khí thế cường hãn, từ trên cao nhìn xuống Lục Thành.
Bởi vốn dĩ muốn cưỡng bức Nguyên Gia Dật trong bãi đậu xe dưới tầng hầm này, nếu để cho thuộc hạ nhìn thấy sẽ không được tự nhiên, thế nên Lục Thành đã bảo hai vệ sĩ đi ra xa đứng, còn dặn họ nửa tiếng sau mới được lại đây, còn chạy xe vào một góc chết, để cho một chiếc xe vận tải ngăn chặn tầm mắt người ngoài.
Lúc này Lục Thành đơn độc đối mặt với Bạc Thận Ngôn, khí thế hoàn toàn dựa vào cảm giác kẻ bề trên vẫn còn lưu lại lúc nãy ở văn phòng của Phùng Hạc Minh, làm cho y quên mất bản thân mình, tự cho mình có thể sánh ngang với Bạc Thận Ngôn.
Ngày thường, Lục Thành vốn dĩ rất ngứa mắt vị tiểu thái tử gia của Bạc gia này, y ghen tỵ với tài năng của hắn, ngoại hình của hắn, tài sản của hắn, tất cả những thứ hắn sở hữu đều khiến cho Lục Thành cảm thấy hổ thẹn vì không bằng, thậm chí y còn chẳng muốn phải đối mặt với hắn, cùng hắn giằng co.
Thế nhưng chẳng ngờ đến, Bạc Thận Ngôn mặc một chiếc áo khoác rộng cứ như vậy mà nhàn nhã đứng ở trước mặt y, còn y trong bộ vest và đôi giày da được phối cẩn thận lại trông không đủ tư cách khi đem so với hắn.
Bạc Thận Ngôn lui về phía sau nửa bước, đút tay vào trong túi áo khoác, chậm rãi dựa vào cây cột phía sau, nhường không gian cho y, khi nhìn thấy y vươn tay một tay ra bên ngoài cửa xe vịn vào mép cây cột bên cạnh, định mượn lực để bước ra bên ngoài xe, hắn liền nhấc chân lên đá mạnh vào cánh cửa xe một cái.
"AAAAAA"
Tức khắc bãi đậu xe dưới tầng hầm đột nhiên vang lên tiếng la hét thảm thiết, nghe đáng sợ đến mức Thịnh Lan đang đứng ở cách đấy khá xa cũng không khỏi co rụt lại hai bước về phía sau.
Cậu ta đã quen biết Bạc Thận Ngôn gần 20 năm rồi, thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của hắn mất bình tĩnh đến như vậy.
Vậy mà vì một tên Nguyên Gia Dật hèn kém, lại khiến hắn mất đi khả năng không chế cảm xúc của mình.
"Bạc.....Bạc Thận Ngôn! Mày thật to gan, mày.....A....Đau chết mất, tay của tao.....mày lại dám đối xử với tao như vậy....."
Tay phải run rẩy nâng tay trái đang bị tê liệt dây thần kinh lên, Lục Thành nằm gục xuống ghế đau đớn kêu khóc, mồm nghiến răng nghiến lợi chửi mắng Bạc Thận Ngôn, không đợi y nói xong, Bạc Thận Ngôn đã tiến lên một bước, mở cửa xe rộng ra, cúi người vào bên trong xe túm lấy cổ áo Lục Thành, lôi mạnh y ra ngoài ném xuống đất.
Cúi xuống thưởng thức dáng vẻ Lục Thành bò lổm ngổm trên mặt đất giống ruồi nhặng mất đầu một lúc, Bạc Thận Ngôn mới mở lòng khoan dung mà kéo y lên lôi ra phía sau xe, tránh những làn xe đang chạy qua, hắn vứt y lên cốp xe rồi đấm mạnh hai cú, tiện thể ghét bỏ mà chà chà mu bàn tay dính máu bẩn lên áo sơmi của y "Mẹ nó thật kinh tởm"
"Bạc Thận Ngôn, mày..... mày.....còn có....pháp luật hay không!"
Không biết hôm nay Lục Thành lấy sự can đảm từ đâu ra, mà chẳng thà chịu đựng đau đớn khôn cùng, cũng muốn kêu gào la mắng Bạc Thận Ngôn.
Huyệt Thái Dương bỗng nhiên nhảy lên vì cơn đau răng nhức nhối, Bạc Thận Ngôn đeo khẩu trang nên không nhìn thấy rõ biểu cảm, hắn chậm rãi hít sâu một hơi, trông có vẻ rất mất kiên nhẫn.
"Mày đã chạm vào nơi nào của cậu ta?"
"À, là thằng đĩ đó sao?"
Lục Thành tức giận khi nghĩ đến Nguyên Gia Dật, muốn ăn mà không ăn được, còn chẳng biết sao lại xui xẻo mà đắc tội với Diêm Vương sống trước mặt này.
Hay là hắn ta với thằng đĩ kia có quan hệ gì đó không thể để cho người khác biết?
Y có thể nhìn ra được sự quan tâm trong mắt Bạc Thận Ngôn khi nhắc đến Nguyên Gia Dật, liền ngả ngớn cười nói "Chỗ nào tao cũng sờ hết rồi, mẹ nó đúng là sướng mà....A!"
Bạc Thận Ngôn nắm lấy cổ tay phải của y, ghì xuống thân xe bên cạnh, khuỷu tay của hắn bổ xuống chỗ khớp xương yếu ớt phía trên, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cánh tay của Lục Thành theo tiếng động mà đứt gãy.
"AAAAAAAAA!"
Lục Thành la hét đến tê tâm liệt phế, lại bị Bạc Thận Ngôn lưu loát kéo cà vạt ở cần cổ của y xuống, nhét chặt vào trong miệng y, dùng ngón tay chặn lại không để y nhả ra, khiến y bị nghẹn đến muốn nôn khan, nhưng không thể phát ra thanh âm nào.
"Tao cũng đếch phải là một chính nhân quân tử nên ra tay không biết nặng nhẹ thế nào đâu, nếu Lục công tử không muốn bị thương nhiều thêm...." Bạc Thận Ngôn âm trầm kề sát bên tai Lục Thành, ngón tay chọc cà vạt thọc vào miệng y mạnh thêm một chút "Vậy tao hỏi cái gì thì mày phải trả lời cái đó"
Rốt cuộc vì quá nghẹt thở, không thể cương tới cùng nữa, Lục Thành mồ hôi nhễ nhại vì đau, run rẩy gật đầu.
"Mày đã cho cậu ta uống thuốc?"
Nhớ tới bước chân loạng choạng của Nguyên Gia Dật, khả năng đầu tiên mà Bạc Thận Ngôn nghĩ tới chính là điều này.
Hắn đã tiếp quản Bạc thị nhiều năm như vậy, từng gặp rất nhiều các công ty đối thủ ghen ghét hoặc những công ty có ý muốn được hợp tác với hắn lén lút ở sau lưng hắn bí mật hạ thuốc, nhân lúc thần trí hắn không được ổn định thì ra tay nhằm đạt được mục đích nào đó. Tuy rằng có vài lần hắn bị trúng chiêu, nhưng chưa bao giờ để cho kẻ khác thực hiện được ý đồ, thậm chí nhẹ nhất cũng đánh cho kẻ có âm mưu bò lên giường của hắn tới tê liệt không dậy nổi.
Bạc Thận Ngôn luôn khinh thường cách làm này, hơn nữa tuy rằng cuộc hôn nhân giữa hắn và Nguyên Gia Dật chỉ là hữu danh vô thực, nhưng chung quy cũng là có danh phận, lúc này hắn không khỏi cảm thấy Lục Thành đang cả gan làm loạn dám xâm phạm vào lãnh thổ chỉ thuộc về riêng hắn.
"Uống..... uống một chút để trợ hứng...." Cái cà vạt trong miệng được rút ra, Lục Thành tham lam hít thở hổn hển mấy hơi, y bị đau đến mức nói năng không được lưu loát, sợ Bạc Thận Ngôn lại nhét cà vạt vào trong miệng mình, y liền khóc lóc giải thích "Nhưng bị cậu ta móc họng nôn ra rồi....A....anh yên tâm.... coi như nôn ra hết sạch rồi... không.... không sao nữa...."
Bên chân là một cây bút mà lúc nãy khi Nguyên Gia Dật cuống quýt chạy trốn đã rớt ra khỏi áo blouse trắng.
Bạc Thận Ngôn thả cổ áo Lục Thành ra, ngồi xổm người xuống nhặt cây bút kia lên, dùng tay áo khoác phủi lớp bụi trên đó rồi cho vào túi.
Hắn đá vào bả vai Lục Thành đang co người nằm trên mặt đất theo đường cong của cốp xe "Thông qua ai?"
Tuy rằng trong lòng vẫn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ lời nói của Thịnh Lan, nhưng lúc này hắn cho rằng chuyện này không chỉ đơn giản như nhìn bề ngoài.
Hắn luôn cảm thấy, Nguyên Gia Dật không phải là người như vậy.
Nếu cậu thật sự muốn tiền thì Lục Thành quả thực là một sự lựa chọn tốt, cần gì phải liều mạng phản kháng như vậy?
Cho nên việc Nguyên Gia Dật đi ra khỏi bệnh viện cùng với Lục Thành chắc chắn không phải là ý muốn của Nguyên Gia Dật.
Như vậy thì chỉ có một khả năng.
Đó là người mà Nguyên Gia Dật không thể không nghe theo.
"Phùng..... Phùng Hạc Minh........Anh tha cho tôi đi...."
Lục Thành dùng một tay ôm lấy cẳng chân Bạc Thận Ngôn khóc lóc van xin.
Bạc Thận Ngôn lấy điện thoại di động ra, chụp một bức ảnh chính diện độ rõ nét cao của Lục Thành.
Tại cửa thoát hiểm số 2 của khoa chấn thương chỉnh hình.
Nguyên Gia Dật ngồi dựa vào góc tường, thân thể lúc nóng lúc lạnh, mặc dù có đeo kính nhưng cậu nhìn mọi thứ trước mắt vẫn mờ ảo, cổ họng râm ran đau rát từng hồi cho thấy tính chân thực của cuộc vật lộn hao hết sức lực khi nãy.
Không biết Lục Thành đã cho cậu uống cái gì, nhưng nhất định không phải là thuốc bổ, trong nháy mắt khi đầu lưỡi của cậu tiếp xúc với thứ đó liền liều mạng đẩy nó ra, nhưng vẫn bị vệ sĩ của y bóp cổ họng bắt nuốt vào.
Hiện tại sau khi đã nôn ra hơn một nửa, thế nhưng thuốc vẫn chậm rãi phát huy tác dụng mãnh liệt, khiến cho sau lưng cậu mồ hôi chảy ròng ròng.
Nghỉ ngơi một lúc, Nguyên Gia Dật nắm lấy thanh tay vịn đứng lên, lục lọi chìa khóa xe trong túi áo, khó nhọc bước đi từng bước dọc theo cầu thang.
Không cần soi gương cũng biết dáng vẻ bây giờ của cậu trông chật vật đến cỡ nào, cũng không biết phải giải thích như thế nào với Bạc Thận Ngôn khi trở về nhà nữa.
Nguyên Gia Dật không dám quay trở lại văn phòng thay quần áo, chỉ có thể mặc luôn áo blouse trắng lái xe về nhà.
Đứng ở cửa nhà, ngón tay cậu đặt lên định bấm mật khẩu, rồi lại thả xuống, cứ rối rắm lưỡng lự một hồi, cuối cùng mới chịu bấm.
"Bạc tiên sinh, tôi về rồi."
Giọng nói khàn khàn vang vọng trong căn biệt thự trống trải, có vẻ cực kỳ khó nghe.
Nguyên Gia Dật mím mối, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, thấy không bật đèn.
May quá, hắn không có ở nhà.
Cậu vừa định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạc Thận Ngôn, hỏi hắn tối nay muốn ăn gì thì bỗng nhiên nhìn thấy giấy dán tiện lợi dính trên tường.
Vẫn là nét chữ rồng bay phượng múa quen thuộc: Tôi đưa Lan Lan đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, không cần làm cơm tối cho tôi.
Nguyên Gia Dật thở phào nhẹ nhõm.
Bữa ăn cho một người nấu dễ hơn nhiều.
Mì gói cộng thêm nước mì chan cơm là đủ để giải quyết bữa tổi rồi.
Nguyên Gia Dật ngậm chiếc đũa trong miệng, buồn chán nhìn xung quanh phòng khác, bên chân cậu, chó mèo vẫn đánh nhau chí chóe.
Đột nhiên, tầm mắt của cậu như bị đóng băng lại.
Cách cửa sổ sát đất ở phòng khách nhìn ra bóng đêm tịch liêu bên ngoài.
Trong vườn hoa, có một người tuyết mập mạp, miệng làm bằng quả ớt cong lên, ngây thơ đáng yêu.