Dư Hạ - Ăn Viên Kẹo Đi

Chương 8



“Sao cô lại ở đây?”

Trần Tuế An chạy một mạch đến chỗ cô.

Mồ hôi còn lấm tấm trên trán, nhưng anh không hề thấy mệt, vẫn tràn đầy sức sống.

Tô Nam Chi nhìn về phía biển cả sau lưng, cố tỏ ra nhẹ nhàng, cười đáp: “Tôi ra đây ngắm biển.”

Không dám nhìn vào mắt anh, cô cố gắng che giấu sự căng thẳng và bối rối trong lòng khi Trần Tuế An chạy đến chỗ cô vừa nãy.

Anh không nói gì thêm, tìm một chỗ sạch sẽ bên cạnh cô mà ngồi xuống, tay chống lên tảng đá ngầm, người hơi ngả về phía sau,tận hưởng ánh nắng, cùng cô ngắm biển.

Bóng của hai người in trên tảng đá ngầm sau lưng, như thể đang dính chặt vào nhau.

Anh quay đầu nhìn Tô Nam Chi.

Làn da trắng mịn, đường cằm thanh tú, hàng mi dài cong vút, từng sợi rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch lên, quyến rũ hút hồn, sống mũi cao thẳng, đầu mũi tròn trịa, dịu dàng tinh tế, những sợi tóc mái nhỏ lay động theo gió.

Tóc buộc cao để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần, chiếc váy dài màu xanh kết hợp với áo khoác trắng, đơn giản mà thanh thoát, cả người trông vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.

Anh vội vàng liếc nhìn, rồi lại đỏ mặt quay đầu sang hướng khác.

Khoảng cách quá gần, anh thậm chí còn ngửi được mùi hương nhè nhẹ trên người cô.

Anh nghiêng người, ở nơi mà Tô Nam Chi không nhìn thấy, cẩn thận hít thở sâu vài lần, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.

Sờ vào má, xác nhận không có gì khác thường, anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Nghe mẹ tôi nói cô muốn đi bắt hải sản.”

“Đúng vậy.” Tô Nam Chi đang ngẩn ngơ nhìn biển, nghe thấy vậy, cô thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ đến điều này liền có chút tiếc nuối, trả lời, “Nhưng gần đây toàn mưa, vẫn chưa có cơ hội đi.”

Giọng nói vô thức mang theo chút âm cuối, nghe cứ như đang làm nũng.

Nghe được câu trả lời, anh cười an ủi cô, nói: “Vậy để lúc nào trời đẹp, tôi dẫn cô đi bắt hải sản.”

Trước đây anh đã muốn dẫn cô đi bắt hải sản, nhưng lại sợ quá đường đột, bây giờ cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp.

Tô Nam Chi cũng không từ chối, nghe xong lời anh, ngược lại còn tràn đầy mong đợi, vẻ mặt tủi thân ban đầu cũng tan biến, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, đáp lại ngay: “Được đó!”

Khi cô cười, đôi mắt sáng long lanh, như chứa đựng cả ngàn vì sao, bọng mắt cũng theo đó mà trở nên rõ nét hơn, gò má đầy đặn, khóe miệng cong lên, tươi tắn rạng ngời, tràn đầy sức sống.

Ánh nắng và vẻ rạng rỡ của cô, cùng nhau chiếu vào tim anh.

Trần Tuế An bị cô mê hoặc, tim đập nhanh, anh cố nắm chặt vạt áo, cố gắng trấn tĩnh, phải mất một lúc lâu mới có thể gượng gạo nở một nụ cười đáp lại.

Tô Nam Chi chuyển chủ đề, nhìn những chiếc phao nhiều màu sắc trên mặt biển, hỏi: “Đây đều là các khu nuôi trồng thủy sản sao?”

Trên mặt biển, những chiếc phao lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời, những chiếc thuyền đánh cá cũng chao đảo theo từng đợt sóng.

“Đúng vậy.” Việc cô đột ngột chuyển chủ đề, ngược lại lại cho anh cơ hội để thở dốc, Trần Tuế An thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tiếp lời, “Đây đều là nuôi trai.”

Vừa hay đây là chuyên ngành của anh, anh liền giới thiệu sơ qua cho Tô Nam Chi.

Bỏ qua những khó khăn trong quá trình khởi nghiệp, anh chỉ kể những lợi ích mà khu nuôi trồng mang lại cho làng.

Đảo Đan Chu rất thích hợp để phát triển nuôi trai ven biển, bờ biển Đan Chu dài, vùng biển gần bờ không sâu, thích hợp nuôi trồng trên diện rộng, đồng thời vùng biển Đan Chu có chất lượng nước tốt, thức ăn phong phú, trong quá trình nuôi trồng không cần cho ăn,trai có thể tự nhiên sinh trưởng.

Trai thu hoạch được có chất lượng gần như trai tự nhiên, con lớn, thịt tươi ngon, giá trị dinh dưỡng cao.

Nguồn lợi thủy sản ngày càng suy giảm, mỗi năm đến mùa cấm đánh bắt, thu nhập của ngư dân giảm đi rất nhiều, nuôi trồng thủy sản chính là hướng phát triển ưu tiên trong quá trình chuyển đổi ngành nghề ở đảo, nhưng muốn làm tốt thì không hề dễ dàng.

Ngay cả khi không tính đến vốn đầu tư, chỉ cần suy nghĩ xem cụ thể nuôi loài sinh vật nào, nuôi như thế nào, và sản phẩm sau khi thu hoạch sẽ bán ở đâu, bảo quản như thế nào, cũng đã là một vấn đề khó khăn rồi.

Đảo Đan Chu cũng không phải là không có người từng nghĩ đến việc phát triển ngành nuôi trồng, nhưng hiệu quả đều không tốt.

Ban đầu cũng đã từng nuôi sò điệp, bào ngư, rong biển, v.v., nhưng cuối cùng đều lần lượt thất bại, còn nuôi tảo bẹ truyền thống thì hiệu quả kinh tế lại không mấy khả quan, so với các khu nuôi trồng ở những vùng khác thì ở đây quy mô nhỏ, sản lượng thấp, không hề có ưu thế.

Lợi nhuận thu về không như mong đợi, thậm chí còn không thu hồi được vốn.

Ông chủ đã sớm muốn tìm người tiếp quản rồi, nhưng ai cũng biết tình hình này, không ai dám nhận cái “cục nợ” này, kết quả Trần Tuế An vừa tốt nghiệp đã tiếp nhận cái “cục khoai nóng” này.

Ban đầu, người trong làng đều không hiểu anh, bỏ lại công việc lương cao ở thành phố lớn, lại muốn về hòn đảo xa xôi khởi nghiệp, số tiền kiếm được đều đổ vào đó hết, còn vay một đống nợ.

Vất vả lắm mới ra khỏi đảo được, lại tự đẩy mình quay trở lại.

Nhưng Trần Tuế An không hề để tâm tới, bất chấp lời khuyên của mọi người, kiên quyết theo đuổi suy nghĩ của mình, mời những kỹ thuật viên chuyên nghiệp đến, cùng nhau nghiên cứu loài vật nuôi phù hợp nhất, lúc này anh mới để mắt đến việc nuôi trai.

Năm đầu nuôi trai, chưa có kỹ thuật ổn định, Trần Tuế An ngày nào cũng chạy ra khu nuôi, ở lại đó qua đêm là chuyện thường, một căn nhà nhỏ đơn sơ trên biển đã trở thành nơi trú chân lâu dài của anh, trong khoảng thời gian đó, cả người anh cũng tiều tụy đi rất nhiều, nhưng may mắn thay, với sự giúp đỡ của các kỹ thuật viên, cuối cùng anh cũng đạt được một bước đột phá mới trong vấn đề giống, cả ngành đã đi được vào quỹ đạo cho đến cuối cùng cũng có thể tiến vào mô hình kinh doanh đạt được lợi nhuận.

Năm nay là năm thứ ba anh làm nuôi trồng, số vốn đầu tư cũng đã có hồi đáp, bắt đầu có tiền, chuỗi ngành nghề ngày càng hoàn thiện, mang lại lợi ích kinh tế đáng kể cho làng, Trần Tuế An liền xin chính phủ cho phép mở rộng quy mô nuôi trồng, trên cơ sở cũ lại mở rộng thêm mấy nghìn mẫu.

Trần Tuế An đứng thẳng người, nhìn về phía khu nuôi trồng thủy sản trước mắt, cảm giác thành tựu dâng trào, cười nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi xem.”

So với lợi nhuận, lý do chính để Trần Tuế An tiếp quản khu nuôi trồng là để thúc đẩy sự phát triển của hòn đảo, cung cấp nhiều cơ hội việc làm hơn cho người dân, giúp mọi người có cuộc sống tốt hơn.

Anh đứng trước mặt Tô Nam Chi, che chắn ánh nắng cho cô.

Tô Nam Chi nhìn bóng mình trên mặt đất, nghĩ đến câu chuyện anh kể, cảm xúc lẫn lộn, cô ngẩng đầu, đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ nhất, nói: “Được đó!”

Không chỉ ngạc nhiên trước sự quyết đoán của anh, mà còn cảm phục trước sự hy sinh vì người khác của anh.

Vài lời kể đơn giản, khái quát quá trình khởi nghiệp của anh, không hề nhắc đến những khó khăn đã gặp phải, nhưng Tô Nam Chi biết, điều đó còn khó khăn hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Cô đã từng làm vài dự án cải tạo nhà ở nông thôn, cô hiểu rõ con đường phục hưng nông thôn còn rất dài, nghị lực và tầm nhìn là không thể thiếu, tuyệt đối không phải chỉ một hai câu nói là có thể hiểu rõ được.

Những khó khăn trong quá khứ đã trở thành chuyện đã rồi, điều chờ đón anh chắc chắn là một tương lai tươi sáng.

Anh đưa tay ra, đỡ Tô Nam Chi đứng dậy, giọng điệu vui vẻ nói: “Rồi dẫn cô trải nghiệm thử câu cá biển nữa.”

Cô vịn vào tay anh, đứng lên, phủi bụi trên mông, đứng bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn khu nuôi trồng thủy sản trên biển, nơi mang đến hy vọng cho người dân Đan Chu.

Đứng trên tảng đá ngầm, phóng tầm mắt ra xa, trên mặt biển những chiếc phao đủ màu sắc lấp lánh như những vì sao, nhấp nhô trên sóng.

Mặt biển đầy phao, trông như dải ngân hà lấp lánh.

Tô Nam Chi nhìn vóc dáng vững chãi của anh, đôi vai rộng lớn, cảm giác như trên đời này chẳng có gì có thể đè bẹp được anh.

Cô lặng lẽ đi theo sau anh, cùng anh đi về phía khu nuôi trồng.

Gió biển nhẹ nhàng vờn qua những đám cỏ dại, làm chúng khẽ lay động. Những đóa hoa nhỏ màu sắc trên bờ cũng theo gió mà nhảy múa như chào đón sự xuất hiện của bọn họ.

Trần Tuế An bước lên thuyền trước Tô Nam Chi, đưa tay đỡ cô, nhẹ nhàng nói: “Lên đây.”

Ngư dân thiết kế tàu đánh cá của riêng mình với mục tiêu chú trọng tính thiết thực, trông có chút cũ kỹ, lớp sơn phun màu xanh đã loang lổ sau nhiều lần bị nước biển rửa trôi, trên thân thuyền được sơn màu trắng với dòng chữ “thuyền Đan Chu, câu cá biển 1018”, thân thuyền được buộc một vòng phao cứu sinh, vài tấm ván gỗ đã phân chia thân thuyền thành những khoang nhỏ có thể ngồi, đầu thuyền đặt dụng cụ cần thiết cho việc ra khơi, cuối thuyền còn cắm một lá cờ đỏ.

Vừa có thêm một người, chiếc thuyền đánh cá rõ ràng vẫn chưa tìm được sự cân bằng, liên tục chao đảo.

Trần Tuế An vẫn giữ thăng bằng rất tốt, không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn đưa tay ra kéo người trên bờ.

Thuyền không hoàn toàn cập bờ, mà vẫn giữ khoảng cách khoảng một mét so với bờ.

Tô Nam Chi nhìn chiếc thuyền nhỏ liên tục chao đảo, lòng bỗng dâng lên nỗi sợ hãi. Cô nắm chặt cánh tay anh, vô tình siết mạnh hơn một chút, do dự tiến về phía trước.

Nhận thấy sự sợ hãi của cô, Trần Tuế An nghiêng người về phía trước, dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay cô, đảm bảo cô chắc chắn sẽ không rơi xuống nước, “Tin tôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hơi ấm từ lòng bàn tay vẫn truyền đến qua lớp áo mỏng.

Cảm giác ấm áp nơi cổ tay khiến Tô Nam Chi cảm nhận được sự hiện diện của anh, bất chợt cảm thấy an tâm lạ thường. Cô buông tay, bước những bước dài về phía trước, để mặc anh nắm lấy cổ tay mình, kéo cô lên thuyền.

Tô Nam Chi lên thuyền vội vàng, bước chân sải quá rộng, mất thăng bằng, ngã về phía trước.

“Cẩn thận.”

Trần Tuế An nhanh tay nhanh mắt, tay còn lại đỡ lấy vai cô.

Khoang thuyền nhỏ hẹp, hạn chế phạm vi cử động của hai người..

Tô Nam Chi không hề phòng bị mà tiến lại gần Trần Tuế An, đâm vào lồng ngực anh, rồi lại nhanh chóng lùi người ra.

Mũ của cô lướt qua cằm Trần Tuế An, mang đến một chút ngứa nhẹ.

Có nhiều thêm một người, độ lắc lư của thân thuyền cũng theo đó mà tăng lên, tạo nên những gợn sóng.

Trần Tuế An nhanh chóng lấy lại thăng bằng, đứng vững, đỡ Tô Nam Chi.

“Cảm ơn.”

Mấy ngày trước vừa mưa xong, nước đọng trên thuyền vẫn chưa khô hẳn, trong góc vẫn còn một chút nước bẩn, Tô Nam Chi tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

“Ngồi cho vững.” Để giảm bớt độ rung lắc, Trần Tuế An giảm tốc độ, cố gắng nhẹ nhàng tiến về phía trước, “Vậy tôi lái thuyền nhé.”

Anh đi đến đầu thuyền, nắm lấy vô lăng, điều chỉnh hướng đi.

Cùng với tiếng động cơ ù ù bên tai, thuyền đánh cá bắt đầu từ từ di chuyển về phía trước, tạo nên từng đợt sóng.

Tô Nam Chi khom người, nghiêng đầu, một tay chống cằm, một tay kéo vành mũ xuống che ánh mặt trời, nhìn theo bóng lưng của người phía trước.

Trần Tuế An quay lưng về phía cô, mặt đối diện với ánh mặt trời, thao tác thuần thục điều khiển các thiết bị.

Tốc độ thuyền tăng dần, gió biển không chút kiêng nể mà ập đến, sóng biển vỗ vào mạn thuyền.

Chiếc thuyền nhỏ lách mình giữa những chiếc phao.

Khi thuyền đã cố định hướng đi và tiến về phía trước một cách vững vàng, Trần Tuế An di chuyển đến bên cạnh Tô Nam Chi, ngồi đối diện cô.

Anh nhướng mày với cô, hỏi: “cô có biết con trai trông như thế nào không?”

Tô Nam Chi là người ở vùng nội địa phía Bắc, không biết nhiều về những thứ này, cô thành thật lắc đầu, đáp: “Không biết.”

Trần Tuế An chỉ về phía mặt biển bên cạnh hai người, ra hiệu cho cô nhìn xuống dưới, “Kéo lên xem thử.”

Nhìn kỹ mới thấy, bên dưới những chiếc phao còn được kết nối với dây lưới, dây được ngâm dưới nước, phải đến gần mới nhìn thấy được.

Ngồi ở giữa, Tô Nam Chi cẩn thận dịch sang bên cạnh, đến vị trí có thể chạm đến dây.

Cô vịn vào mạn thuyền, tay còn lại đặt lên mặt biển, hạ xuống.

“Sẽ không rơi xuống đâu.” Nhìn vẻ dè dặt của cô, Trần Tuế An khẽ cười, an ủi, “Vậy để tôi giữ cô nhé.”

Nói xong, anh kéo giữ vạt áo cô.

Cảm giác mát lạnh từ biển cả truyền đến, sau đó vạt áo được anh kéo lại, nỗi sợ hãi tan biến, chỉ còn lại sự tò mò.

Một đoạn dây được cuốn lại với nhau, hơi nặng, ban đầu cô không thể kéo lên được.

Mặt biển gợn sóng, nhưng dây vẫn không được kéo lên, anh nhắc nhở: “Dùng sức vào.”

Dây rất nặng, Tô Nam Chi dùng hết sức lực cũng chỉ có thể nhấc lên một đoạn nhỏ.

Sợi dây lộ ra khỏi mặt nước, vỗ lên những gợn sóng nhẹ, nước biển theo đó mà nhỏ xuống tí tách.

Trai bám vào nhau thành từng mảng bám chặt vào nhau trên dây thừng, dày đặc đến kinh ngạc.

Thấy tận mắt, Tô Nam Chi không khỏi thốt lên đầy kinh ngạc: “Oa!”

Trần Tuế An lại gần, kéo dây thừng lên một chút nữa, để lộ ra nhiều ngao hơn.

Những con trai này được thả nuôi từ năm ngoái, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nên con nào cũng còn trông khá nhỏ.

Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến những con ngao đang trong quá trình nuôi trồng, Tô Nam Chi vẫn còn rất hào hứng, tò mò về mọi thứ, cô thu tay lại, dùng một ngón tay, tò mò chọc nhẹ vào vỏ ngao.

Trần Tuế An nghiêng người, đối mặt với cô, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, khóe miệng cũng không khỏi cong lên, cười nói: “Hè này tôi lại dẫn cô đến chơi, xem trai được nuôi như thế nào nhé.”

Ngao có sức sống mãnh liệt, dễ dàng nuôi trồng nhân tạo.

Mùa hè, ngư dân dùng lưới bao bọc những con trai giống vào dây giống treo phía dưới phao, vài tuần sau,trai giống nhờ chân nhỏ bám chặt vào dây giống, còn lưới thì tự động rụng ra. Những dây thừng đầy trai này nhờ lực đẩy của phao mà nổi lơ lửng trên mặt nước, không cần tác động bên ngoài, tự do sinh trưởng.

Thời gian sinh trưởng của trai thường từ 12 đến 15 tháng, đến mùa thu năm sau là có thể thu hoạch.

Nghe xong, Tô Nam Chi nở nụ cười rạng rỡ, tạm thời chuyển sự chú ý sang người đối diện, nhìn anh, vui vẻ đáp: “Được!”

Nói xong, cô lại quay đầu nhìn những con trai.

Dưới ánh nắng mặt trời, chiếc thuyền nhỏ tiếp tục tiến về phía trước, bóng dáng của hai người ngày càng mờ nhạt dần.

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.