Chớp mắt thì Tháng Mười cũng đến, hợp đồng thuê nhà của Tô Nam Chi và Trần Tuế An cũng sẽ hết hạn trong tháng này, đi hay ở trở thành một vấn đề khá khó khăn.
Trước khi có câu trả lời rõ ràng, mọi chuyện vẫn còn là ẩn số, Tô Nam Chi tạm thời chưa định nói với Trần Tuế An về suy nghĩ của mình, cô không muốn làm anh thất vọng.
Cơn bão vừa đi qua, đây là thời điểm lý tưởng để ngắm hoàng hôn, cũng là thời điểm tuyệt vời để chụp ảnh, cô biết với tư cách là một blogger du lịch, Kiều Tư Dao khó mà từ chối được cám dỗ này, nhân cơ hội này mời cô ấy đến.
Vì mời bạn thân đến, Tô Nam Chi cũng rất có thành ý, mọi ngóc ngách của đảo Đan Chu cô đều chia sẽ một phen.
Thêm nữa, đây cũng là thời điểm lý tưởng để ra khơi, hải sản đặc sản của Đan Chu cũng không thể thiếu, Kiều Tư Dao còn có thể tự tay nấu nướng mà không bị ràng buộc bởi điều kiện; để bạn bè cảm nhận được không khí biển đảo nguyên sơ nhất, bình minh trên biển, câu cá, tự làm chuông gió vỏ sò, đi bắt hải sản… những hoạt động này, cô ấy đều sắp xếp hết.
Chỉ cần cô ấy muốn, Tô Nam Chi nhất định sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.
Cô đã làm tất cả những gì có thể nghĩ ra, tiếp theo là giao quyền lựa chọn cho Kiều Tư Dao, nghe cô ấy đánh giá với tư cách là một khách du lịch xem đảo Đan chu có tiềm năng phát triển du lịch hay không.
Cô chia sẻ ý tưởng của mình với Kiều Tư Dao, vì thiếu sự am hiểu về lĩnh vực này, những ý tưởng đó vẫn cần sự giúp đỡ của chuyên gia để hoàn thiện hơn
Ban đầu, Tô Nam Chi chỉ muốn Kiều Tư Dao cảm nhận vẻ đẹp của hòn đảo, xem liệu có khả năng thu hút khách du lịch đến hay không, điều quan trọng nhất là đăng tải hình ảnh và video lên tài khoản mạng xã hội, nhân cơ hội này quảng bá một chút.
Nhưng mọi việc diễn ra thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, mang lại cho cô một niềm vui bất ngờ.
Sau khi tiễn Kiều Tư Dao đi, Tô Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, hướng đi tương lai trở nên rõ ràng hơn, trong lòng đã có một nửa câu trả lời chuẩn xác, chờ mọi việc xong xuôi, cô sẽ mang đến cho Trần Tuế An một bất ngờ.
Những ngày tiếp theo, cô bận rộn thực hiện những dự định và kế hoạch của mình, chia sẻ kế hoạch hiện tại với bố mẹ và Bạch Thục Ý, và đều nhận được phản hồi tích cực.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Tô Nam Chi dành thời gian ở bên Trần Tuế An, sao có thể mới yêu đã bỏ rơi bạn trai chứ!
Cô luôn cảm thấy ánh mắt Trần Tuế An mấy ngày nay đều mang vẻ uất ức, như đang trách móc cô, đã ngủ cùng rồi mà không biết trân trọng, vẫn nên dành nhiều thời gian ở bên anh ấy hơn.
Tô Nam Chi gối đầu lên đùi Trần Tuế An, nghiêng người xem tivi.
“Sinh nhật của em sắp đến rồi, em định làm thế nào!”
Vẫn là lời nói của Trần Tuế An nhắc nhở cô.
Tháng Mười cũng là tháng sinh nhật của cô, gần đây cứ bận rộn những việc khác, lại quên mất ngày đặc biệt này.
Trong thoáng chốc, cô lại nhớ đến sinh nhật năm ngoái.
Ban đầu đã hẹn với Bạch Thục Ý sau giờ làm sẽ đến tiệm bánh ngọt mới mở ở trung tâm thương mại mua bánh kem, rồi đi ăn ở quán thịt nướng thường hay đến, kết quả…
Gần đến giờ tan làm, khách hàng đột nhiên đưa ra yêu cầu mới, bản thiết kế lại phải làm lại, bánh kem và thịt nướng đều không ăn được, có thể về trước 10 giờ đã là may mắn rồi.
Lúc đó Tô Nam Chi vô cùng khó chịu, 10 giờ rưỡi, kéo thân thể mệt mỏi rời khỏi vị trí làm việc, khi dọn dẹp đồ đạc về nhà, phát hiện Bạch Thục Ý đang cầm bánh kem và một túi nguyên liệu ở dưới lầu công ty đợi cô.
Mùa thu đến sớm, Bạch Thục Ý mặc áo khoác dài, lạnh cóng, ngồi ở góc ghế sofa ở khu nghỉ ngơi, ôm chặt áo khoác, buồn chán lướt điện thoại.
Thấy cô bước ra, Bạch Thục Ý như hồi sinh, từ xa đã gửi lời chúc mừng: “Bé yêu Nam Chi, chúc mừng sinh nhật!”
Lúc đó mọi áp lực và phiền não đều tan biến, chỉ còn lại sự xúc động, Tô Nam Chi nhanh chóng chạy về phía cô ấy.
Tối hôm đó, hai người ăn bánh kem ở nhà, tự mua nguyên liệu nướng thịt, ngồi chơi đến tận nửa đêm.
Dù đã là một năm sau nhớ lại chuyện này nhưng Tô Nam Chi vẫn cảm thấy ấm áp, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
“Nhưng mà.” Tô Nam Chi phát hiện một điều kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao anh biết sinh nhật em vậy?”
Nghĩ kỹ lại, ngay cả bản thân cô cũng quên mất, làm sao có thể nói cho Trần Tuế An biết được.
Trần Tuế An ngượng ngùng sờ sống mũi, thành thật kể lại: “Lúc mua vé anh đã xem chứng minh thư của em.”
Anh giấu đi chi tiết rằng đó là điều anh cố tình làm, mà miêu tả nó như một sự trùng hợp
Ký ức liên quan được gợi lại, Tô Nam Chi dùng vẻ mặt “thì ra là vậy” nhìn anh, dùng ngón tay chọc vào ngực anh, trêu chọc: “Thì ra anh chàng này đã sớm có ý đồ không đơn thuần rồi.”
“Bị em phát hiện rồi.” Trần Tuế An cũng không giả vờ nữa, trực tiếp dùng lời nói đùa để bộc lộ tình cảm: “Thực ra anh…”
Anh cố tình dừng lại ở đó, ánh mắt chân thành, cúi đầu xuống, đến gần trước mặt Tô Nam Chi, nói tiếp: “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Anh giữ nguyên tư thế đó.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt đầy tình cảm, hơi thở ấm áp đan xen vào nhau.
“Vậy em là thấy sắc mới động lòng.”
Tô Nam Chi hành động nhanh chóng, lén hôn lên khóe môi anh, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn điểm nước, thoáng qua, che miệng cười thầm.
Trần Tuế An bế cô lên, đặt lên đùi mình.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Tô Nam Chi nhìn thấy sự khao khát trong mắt anh, nhận ra tình hình không ổn, định đứng dậy rời đi, lại bị Trần Tuế An giữ chặt eo, ngồi chặt trên đùi anh.
Tay bị nắm lấy, Trần Tuế An mạnh mẽ hôn xuống, hơi thở lại bị cướp mất.
Tô Nam Chi hiểu rồi, có người chỉ cần bị trêu chọc một chút là phấn khích ngay lập tức.
**
Một ngày trước sinh nhật, Tô Nam Chi vẫn ngủ sớm dậy sớm như thường lệ, không đợi đến 12 giờ, sáng dậy đã thấy lời chúc mừng sinh nhật của bạn bè gửi vào lúc 12 giờ đêm, trả lời xong, mới dậy rửa mặt.
Kế hoạch hôm nay là trưa đến nhà Trần Tuế An ăn cơm, tối bốn người ở nhà nấu lẩu hải sản, rồi đến quán bar của Lâm Quân uống chút rượu.
Kỹ thuật pha chế của Lâm Quân rất tốt, dù Tô Nam Chi không uống được nhiều rượu, vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Bữa trưa ăn cùng dì Triệu, dì Triệu làm rất nhiều món ăn ngon, biết Tô Nam Chi thích tôm sú, đặc biệt làm cho cô hai đĩa, Tô Nam Chi vừa ăn vừa khen, khiến không khí thêm ấm áp vui vẻ.
Sinh nhật không thể thiếu sự trang trọng, bánh kem cũng không thể thiếu.
Buổi chiều Tô Nam Chi cùng Lâm Quân, Ngô Ưu chơi bài, Trần Tuế An đi thành phố lấy bánh kem.
Hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Qua khung cửa sổ hình vuông, bầu trời màu cam bên ngoài được phóng đại vô hạn.
Mặt trời treo trên những dãy núi xa xa, chỉ còn lại đường nét mơ hồ.
Mặt biển mênh mông, lấp lánh ánh sáng.
“Chúc mừng sinh nhật!
Ba người cùng nói, gửi lời chúc mừng.
Bữa tối là lẩu hải sản bí truyền của Trần Tuế An, ngon tuyệt vời.
Những nguyên liệu phong phú bày đầy bàn ăn, khiến người ta thèm thuồng.
Lẩu bốc khói nghi ngút, xua tan cái lạnh của mùa thu.
“mỗi ngày đều vui vẻ!”
Tô Nam Chi nâng ly, chúc mừng mọi người.
“Mọi sự thuận lợi!”
“Sức khỏe dồi dào!”
“An lành hạnh phúc!”
Ba người còn lại ăn ý nói tiếp những lời chúc mừng bốn chữ, không khí vui vẻ lan tỏa giữa bốn người, truyền đến những người còn lại.
Ly rượu chạm vào nhau, phát ra âm thanh du dương.
“Cạn ly!”
Kế hoạch tối nay còn hơn thế nữa.
Người được chúc mừng sinh nhật vẫn chưa ăn bánh kem.
Ăn xong, bốn người cầm bánh kem, thưởng thức gió biển, thong thả tản bộ đến quán bar của Lâm Quân.
Trước cửa quán bar treo biển hiệu “Hôm nay nghỉ”.
Con mèo nằm cuộn tròn một bên, thờ ơ liếc nhìn bốn người đứng trước cửa, “meo” một tiếng, xem như chào hỏi, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ngọn hải đăng trở thành vật thể sáng nhất trong đêm tối, chiếu sáng toàn bộ hòn đảo,
Trên cửa sổ kính phản chiếu cảnh bên trong nhà.
Giữa bàn đặt bánh kem sinh nhật.
Chiếc bánh kem màu xanh lá được điểm xuyết bởi những loại trái cây tươi ngon, còn những nhánh cỏ nhỏ dùng để trang trí lan tỏa từ bên phải sang. Ở chính giữa bánh, cắm một cây nến, làm điểm nhấn cho cả chiếc bánh.
Tô Nam Chi ngồi ở chính giữa, ba người còn lại ngồi xung quanh cô.
Trần Tuế An đứng sau lưng cô giúp cô đội vương miện.
Căn phòng khá tối, nhưng Ngô Ưu nhất quyết phải tắt đèn, vì nếu không tắt đèn thì đâu cần phải cắm nến làm gì.
Đèn tắt, nến được thắp sáng.
Ngọn lửa nhẹ nhàng lay động, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.
“Chúc mừng sinh nhật, happy birthday to you…”
Khoảnh khắc nến được thắp sáng, Lâm Quân bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
“Chúc mừng sinh nhật!”
Bốn người cùng nhau reo hò, lại một lần nữa gửi lời chúc mừng.
Tô Nam Chi được mọi người vây quanh, khoé mắt ươn ướt, từng khoảnh khắc ở bên họ được phóng đại vô hạn, cảm giác về sinh nhật thực sự càng thêm rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đây là một sinh nhật đặc biệt, cảm nhận được mọi người đều ở bên cạnh mình.
Trần Tuế An nhìn cô, ánh mắt chan chứa tình cảm, nói: “Hãy ước đi! Chủ nhân buổi tiệc sinh nhật.”
Tô Nam Chi nhìn chiếc bánh kem, chắp tay trước ngực.
Khoảnh khắc nhắm mắt, những kỷ niệm bên Trần Tuế An ào ạt ùa về.
Nhớ lại khi mới đến đảo, anh đã chạy nhanh từ trang trại đến, che ô cho cô khi cô bị lạc.
Nhớ lại lần đầu tiên đi bắt hải sản, cô bị bong gân chân, ánh mắt lo lắng của anh.
Nhớ lại sự ấm áp khi dựa đầu vào vai anh.
Nhớ lại cùng anh đi ngắm hoàng hôn, anh lớn tiếng nói với biển cả “Mong em vui vẻ mỗi ngày, không có phiền muộn”.
Nhớ lại anh đã mang cho cô chiếc lọ đựng "nước mắt xanh", làm quà cảm ơn.
Nhớ lại mỗi lần anh đều lột sẵn cho cô một đĩa tôm sú đầy ắp.
…
Những khoảnh khắc rung động liên quan đến anh thực sự rất nhiều rất nhiều.
Những mảnh ký ức vụn vặt ập đến với cô, từng khung cảnh tự động phát lại trong đầu cô.
Ánh nến chiếu sáng khuôn mặt Tô Nam Chi.
Dù không biết lời ước nguyện ngày sinh nhật của anh có liên quan đến em hay không, nhưng vì những khoảnh khắc hạnh phúc không đếm xuể mà anh mang lại, em đành miễn cưỡng chia ba điều ước cho anh vậy.
Vì…
Mỗi ngày ở bên anh đều mang lại cho em niềm vui vô bờ.
Vì…
Em thực sự rất rất thích anh.
Em không tin vào cái gọi là "rèn luyện gian khổ", em chỉ mong muốn người em thích được suôn sẻ, thuận lợi.
Mặc kệ những bài ca ca ngợi gian khổ, em chỉ muốn anh luôn được tự do, mạnh mẽ, sống thật với chính mình.
Tô Nam Chi nhắm chặt mắt lại, thành tâm cầu nguyện ba điều ước trước chiếc bánh kem, mong muốn những điều ước sớm được thực hiện.
Điều ước thứ nhất: Trần Tuế An bình an hạnh phúc, vạn sự như ý, không có phiền muộn.
Điều ước thứ hai: Trần Tuế An mãi mãi được bao quanh bởi tình yêu chân thành, tràn đầy những kỷ niệm hạnh phúc.
Điều ước thứ ba: Tô Nam Chi và Trần Tuế An sẽ mãi mãi bên nhau.
“Phù.”
Tô Nam Chi thổi tắt nến.
Khoảnh khắc nến vừa tắt thì đèn trong phòng cũng được bật sáng lại.
Trần Tuế An là người đầu tiên lên tiếng: “Nam Chi! Chúc mừng sinh nhật!”
Tô Nam Chi nhìn anh, trong lòng có tiếng nói như muốn bật ra.