Dư Hạ - Ăn Viên Kẹo Đi

Chương 1



Mặt biển xanh thẳm trải dài đến tận chân trời, vài chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi về phía đích đến.

Tô Nam Chi chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Bến cảng và những ngọn núi nhấp nhô phía xa dần khuất tầm mắt, rồi biến thành những chấm nhỏ mờ nhạt, cuối cùng tan biến vào không gian bao la, nhường chỗ cho biển cả mênh mông, lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời.

Thân tàu chao đảo theo từng con sóng, hòa lẫn với những âm thanh địa phương lạ tai, khiến đầu Tô Nam Chi có chút choáng váng. Cứ nhìn mãi ra biển, cảm giác chóng mặt chẳng những không giảm mà còn tăng lên. Cô quyết định đứng dậy, ra boong tàu đón gió, hít thở không khí trong lành.

Vừa đứng lên, con tàu lại rung lắc mạnh, Tô Nam Chi vội vịn vào thành ghế, chậm rãi bước về phía trước. Đến được boong tàu, cô đặt hai tay lên lan can, hơi nghiêng người ra ngoài, để mặc gió biển làm rối tung mái tóc.

Hít một hơi thật sâu không khí trong lành, Tô Nam Chi cảm thấy mình như sống lại, đầu óc cũng dần tỉnh táo, một tay đặt lên lan can, chống cằm, lắng nghe tiếng sóng biển, nhàn nhã thưởng thức cảnh biển.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt biển, tạo nên những vệt lấp lánh, tựa như một tấm gương khổng lồ phản chiếu cả bầu trời.

Con tàu vẽ nên một vệt dài trên mặt biển mênh mông, nơi thân tàu đi qua tạo nên những bọt sóng trắng xóa, những bọt sóng ấy lại đi ngược hướng với làn sóng của biển, lao về phía trước, cho đến khi hòa quyện với những con sóng nhỏ phía trước, rồi cùng nhau không biết mệt mỏi cuồn cuộn về phía trước, không bao giờ dừng lại.

Tiếng máy tàu hòa cùng tiếng sóng biển, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên đầy mê hoặc.

Tóc cô bay lòa xòa trước mặt, khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Cô vội vàng lấy dây thun buộc tóc lại, để những sợi tóc không còn quấy rầy tầm nhìn.

Mặt biển xanh thẳm hòa quyện vào bầu trời xa xăm, không thể phân biệt ranh giới, sương mù giăng mắc trên mặt nước càng làm tăng thêm vẻ huyền bí cho đại dương.

Dòng suy nghĩ của cô bất chợt quay về vài ngày trước.

“Hai tháng, phải hoàn thành dự án này.”

Trong phòng họp, vị lãnh đạo chỉ vào màn hình lớn, giọng nói đầy tự tin, giao nhiệm vụ.

Vào thời điểm đó, cô vẫn chỉ là một nhân viên thiết kế bình thường của công ty, ngày đêm cắm đầu vào bản vẽ là chuyện thường ngày. Cô còn phải đối mặt với đủ loại yêu cầu khó khăn từ phía chủ đầu tư, chỉ cần một sai sót nhỏ, công sức của mấy ngày đêm lại đổ sông đổ biển. Những bản thiết kế, sau bao đêm thức trắng, cuối cùng lại trở thành những tờ giấy vô nghĩa.

Tô Nam Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận đang sôi sục trong lòng, ngắt lời anh ta: “Anh Ngô, hai tháng không thể hoàn thành dự án này.”

“Tiểu Tô, em nói vậy anh không thích nghe lắm.”

“Dự án cải tạo nhà ở trước của các em cũng hoàn thành đúng hạn trong hai tháng, tại sao dự án này lại không thể?”

Tô Nam Chi bất lực. Khối lượng công việc của hai dự án không thể so sánh được. Không hiểu sao anh ta có thể nói một cách nhẹ nhàng như vậy. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để trả lời: “Anh Ngô, khối lượng công việc của hai dự án này hoàn toàn khác nhau. Riêng diện tích chiếm dụng của dự án lần này đã gấp mấy lần dự án trước rồi.”

Cô dừng lại một chút, như thể cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, độ khó của dự án này cũng cao hơn rất nhiều, cần phải xem xét nhiều yếu tố phức tạp. Hai tháng để hoàn thành là không thực tế.”

Giám đốc Ngô vẫn không mảy may bận tâm, trên mặt nở một nụ cười giả tạo, trả lời: “Tiểu Tô, sao em lại tự hạ thấp bản thân, nâng cao người khác như vậy?”

Tô Nam Chi cảm thấy anh ta thật vô lý.

Kể từ khi tốt nghiệp và làm việc ở công ty thiết kế, việc tăng ca đã trở thành một phần tất yếu của cuộc sống. Mặc dù trên giấy tờ ghi là có hai ngày nghỉ cuối tuần, nhưng thực tế, chỉ cần có dự án, cả nhóm gần như phải làm việc liên tục. Việc thức khuya để vẽ bản vẽ đã trở thành chuyện thường ngày. Có những khi bận rộn nhất, Tô Nam Chi đã thức trắng mấy đêm liên tiếp, hôm sau vẫn phải đến công ty đúng giờ như không có chuyện gì xảy ra, cả người chỉ có thể dựa vào cà phê để duy trì sự tỉnh táo.

“Sao lại không vẽ xong?” Anh ta đương nhiên không tin, dù sao anh ta cũng không cần tham gia vào quá trình, điều anh ta quan tâm chỉ là kết quả cuối cùng. Chỉ cần mở miệng ra giao nhiệm vụ, rồi chờ đợi kết quả.

Anh ta liếc nhìn Tô Nam Chi một cái, tiếp tục nói: “Anh tin rằng chỉ cần chúng ta cùng nhau nỗ lực, chắc chắn sẽ giao nộp kết quả đúng hạn.”

Thấy vậy, Tô Nam Chi cũng không thèm giữ ý nữa, mặt lạnh xuống, chẳng muốn nhìn anh ta. Cô vốn thuộc tuýp người xinh đẹp sắc sảo, đuôi mắt hơi chếch lên, dễ khiến người ta cảm thấy có phần hung dữ. Nhưng đôi mắt cô không dài và nhỏ, mà lại to tròn, sống mũi hơi đầy đặn, khiến khuôn mặt bớt đi vẻ sắc sảo, mà lại thêm phần quyến rũ.

Lạnh mặt, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Anh ta thong thả nhấp một ngụm trà, nhìn quanh một lượt, cười nhạt, nói: “Mọi người chắc chắn sẽ làm được, tôi tin vào mọi người.”

Lòng dạ hiểm ác.

Tô Nam Chi ghét nhất điểm này của anh ta. Cô hơi quay mặt đi, không muốn nhìn anh ta nữa. Mặc dù bên ngoài tỏ ra thân thiện, hòa nhã để thảo luận với mọi người, nhưng thực tế lại không cho ai có cơ hội phản bác. Bất cứ ý kiến nào khác cũng đều bị gạt bỏ.

Tô Nam Chi là người phụ trách dự án, việc từ chối chỉ có thể do cô nói ra. Nhưng trong tình hình hiện tại, Giám đốc Ngô sẽ không nghe theo ý kiến của cô, nói ra chỉ phản tác dụng mà thôi.

“Được rồi, cuộc họp đến đây thôi, mọi người hãy cố gắng làm việc!”

Giám đốc Ngô đóng laptop lại, là người đầu tiên rời khỏi phòng họp. Vừa bước ra đến cửa, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì, liền quay lại và nói thêm: “Tối nay chúng ta đi ăn, tôi mời, coi như là bữa tiệc khai công.”

Tát người ta một cái, rồi giờ lại cho một viên kẹo.

Tô Nam Chi làm việc ở công ty thiết kế gần ba năm, đã quá quen với những thủ đoạn của anh ta. Giải quyết vấn đề thì không thể, nhưng việc chuyển hướng sự chú ý thì chắc chắn sẽ làm được.

“Chị Tô.”

Giám đốc Ngô vừa đi, trong văn phòng liền vang lên những tiếng than thở.

Những thực tập sinh cùng khóa với Tô Nam Chi, phần lớn đều đã nghỉ việc. Những người không nghỉ việc cũng đều được phân đến các nhóm dự án khác, làm người phụ trách. Hiện tại, nhân viên dưới quyền cô đa số là những người mới vào công ty.

“Với khối lượng công việc này, chắc hai tháng tới em phải ở luôn trong công ty mất.”

“Hy vọng làm xong dự án này, em vẫn còn sống.”

Tô Nam Chi nghe mọi người nói, bất lực thở dài.

Cô vẫn không cam tâm, cả buổi chiều trong đầu cô chỉ toàn nghĩ về việc này. Vì vậy, trước khi tan làm, cô đã đến văn phòng của Giám đốc Ngô một mình, muốn xin gia hạn thêm một tháng, không thì ít nhất cũng phải thêm nửa tháng.

Cô gõ cửa, rồi mới đi vào.

“Anh Ngô.”

Lời còn chưa kịp nói hết, đã bị ngắt ngang.

“Dừng lại.”

Giám đốc Ngô ngẩng đầu lên, nhìn rõ người đến, dừng công việc trên tay, ngả người ra sau ghế, nhìn Tô Nam Chi, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn, lạnh nhạt: “Tiểu Tô, nếu em muốn nói đến chuyện gia hạn thời gian, thì đừng nói nữa, việc này không phải do anh quyết định.”

“Em cũng đã viết hồ sơ dự thầu, đã đến hiện trường đấu thầu, dự án khó khăn lắm mới giành được, không phải nói không làm là không làm được.”

Ngày thường, khi chuyện đã nói đến mức này, Tô Nam Chi hầu như sẽ thỏa hiệp, rồi thương lượng với anh ta để xin thêm người giúp. Nhưng hôm nay cô lại không muốn kết thúc như vậy, cứ đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Tại sao lại đổ hết áp lực lên đầu cô như thế?

Thấy thái độ kiên quyết của cô, anh ta cuối cùng cũng nhận ra thời gian sắp xếp không hợp lý, quyết định điều thêm người, coi như giảm bớt khối lượng công việc.

Giám đốc Ngô vốn muốn “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”, thấy cô không phản ứng gì, cũng hiểu ý cô, chủ động nhượng bộ một bước, đưa ra đề nghị: “Được rồi, vậy thì đến lúc đó anh sẽ điều thêm người từ nhóm bên cạnh sang, thêm vài người cùng làm với các em.”

Anh ta cầm cốc trà trên bàn, thong thả uống một ngụm, rồi mới nhìn Tô Nam Chi, cười mỉm: “Tiểu Tô, em vào công ty cũng được ba năm rồi chứ gì, công ty cũng không bạc đãi em.”

“Nói trước cho em biết, dự án này làm xong, nhiều khả năng em sẽ được thăng chức đó.”

Ánh mắt anh ta đánh giá đầy dò xét, như thể đang cân nhắc giá trị của một món hàng, khiến Tô Nam Chi cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô bình thản tránh ánh mắt đó mà không hề biểu lộ cảm xúc. Ba năm ở công ty thiết kế, mệt mỏi là thật, nhưng đãi ngộ cũng rất tốt, đây cũng là lý do mà Tô Nam Chi kiên trì làm việc.

“Không có việc gì khác thì em cứ về làm việc của mình đi, anh cũng còn có việc phải làm.”

Thấy cô không phản ứng gì, để tránh tiếp tục dây dưa, Giám đốc Ngô dứt khoát ra lệnh "tiễn khách".

Tô Nam Chi rất ghét thái độ né tránh của anh ta mỗi khi gặp vấn đề. Anh ta không nghĩ cách giải quyết, chỉ một mực đưa ra những điều kiện tốt hơn, từ đó chuyển áp lực lên người khác.

Trong mắt những người chủ, tất cả chỉ là những món hàng được đo đếm bằng giá trị. Không có giá trị thì không còn lý do để tồn tại nữa.

“Giám đốc Ngô, tôi muốn nghỉ việc.”

Chịu đựng đủ cái công việc coi thân thể như một thứ vốn liếng, nhàm chán, vô vị và thiếu tình người, Tô Nam Chi lần đầu tiên có suy nghĩ nghỉ việc.

“Cái gì?”

Giám đốc Ngô suýt làm rơi cốc nước, lại hỏi một lần nữa, hơi nghi ngờ tai mình, Tô Nam Chi, một nhân viên luôn xuất sắc, lại đột nhiên xin nghỉ việc. Sự nổi loạn của một “học sinh ngoan” lại càng khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Cô tiến lên vài bước, đứng trước bàn làm việc, ánh mắt kiên định, lại lặp lại một lần nữa: “Tôi nói, tôi muốn nghỉ việc.”

Rõ ràng từng chữ, đảm bảo anh ta có thể nghe rõ.

“Nếu là vì dự án này, chúng ta có thể thương lượng thêm.”

Giám đốc Ngô rõ ràng đã hoảng sợ, vội vàng làm hòa. Khả năng làm việc của Tô Nam Chi không có gì đáng chê trách, đã giúp anh ta tiết kiệm được rất nhiều việc. Đương nhiên anh ta không muốn để cô nghỉ việc dễ dàng. Đào tạo một người mới còn khó hơn nhiều so với việc dỗ dành một trợ thủ đắc lực.

Nhìn sắc mặt của Giám đốc Ngô, hình ảnh những đồng nghiệp đã nghỉ việc hiện lên trong đầu cô, giống như một thước phim quay chậm, từng cảnh hiện lên rõ ràng.

“Nam Chi, tớ chịu đựng đủ rồi.”

“Nam Chi, tớ không muốn ngày nào cũng chỉ biết vẽ bản vẽ.”

“Đây không phải là cuộc sống mà tớ muốn.”

Hình ảnh và âm thanh xen lẫn vào nhau, khiến ký ức trở nên vô cùng rõ nét. Lúc đó, Tô Nam Chi không hiểu, không hiểu họ đang nói gì. Nhưng bây giờ cô đã bắt đầu hiểu, và cảm thấy đồng cảm.

Cuộc sống mà mình muốn, rốt cuộc là như thế nào, cô không biết. Nhưng chắc chắn không phải là cuộc sống hiện tại. Trong mắt những nhà tư bản, tất cả mọi người chỉ là những món hàng được đo đếm bằng giá trị. Không có giá trị thì không có lý do để tồn tại.

“Giám đốc Ngô, ngày mai tôi sẽ đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc.” Tô Nam Chi không muốn nghe anh ta nói nữa, trực tiếp ngắt lời anh ta. “Dự án này còn chưa bắt đầu, tôi nghỉ việc bây giờ cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ.”

“Còn về ý tưởng và những điều cần lưu ý của dự án, tôi cũng sẽ nói trước với Tiểu Dư. Những việc tiếp theo anh cứ liên lạc với cậu ấy là được.”

Cô nói một mạch không cho anh ta cơ hội chen ngang, rồi quay người rời đi. Khoảnh khắc bước ra khỏi văn phòng ấy, Tô Nam Chi thấy hình ảnh cô gái 22 tuổi của mình trong ánh chiều tà đang chiếu rọi vào tòa nhà văn phòng. Cô một mình kéo vali, mang theo đầy nhiệt huyết, đi trên những con phố xa lạ, nụ cười rạng rỡ, đang vẫy tay với cô.

Liệu có hối hận không?

Tô Nam Chi tự hỏi lòng mình. Cô bây giờ vẫn chưa thể trả lời. Nhưng ít nhất bây giờ, cô không hối hận, một chút cũng không.

Cô muốn cho mình một kỳ nghỉ dài, đi tìm kiếm cuộc sống mà mình mong muốn. Cô nở một nụ cười chân thành, lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác này. Tô Nam Chi bước nhanh về phía bàn làm việc, quyết định sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị cho việc nghỉ việc. Cô sẽ trải qua một mùa hè thực sự. Không cần phải vẽ bản vẽ, không có áp lực, chỉ cần là chính mình, tận hưởng cuộc sống.

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.