Dạo này Vưu Thi chuyên tâm nghĩ cách quyến rũ chồng, kinh nguyệt trôi qua chậm 3 ngày rồi. Cô ta có cảm giác mình đã dính bầu mà trong tháng này Tần Dực bận bịu liên tục, hôm nay mới có thời gian để nghỉ ngơi. Cô ta biết anh bận bịu suốt ngày chẳng được nghỉ ngơi mấy nhưng đây là việc trọng hệ.
Nghĩ mình là vợ chồng là người phụ nữ duy nhất trong nhà Tần Dực còn không chịu chạm vào, hắn là đường tăng chắc! Đàn ông không phải là loại t*nh trùng lên não sao? Hay do Tần Dực xấu hổ về phương tiện kia nên không dám làm?
Nghĩ cũng đúng.
Đêm qua cô ta mặc đồ ngủ tình thú, cố gắng biểu hiện ra gương mặt quyến rũ nhất. Thế nhưng chỉ nhận được một nụ hôn lên trán và câu nói: "Em ngủ đi, anh mệt rồi! Việc này để khi khác". Bảo sao cô ta có tức không, ngậm đắng nuốt cay nằm xuống ngủ. Bộ dạng này của cô ta, chưa biểu hiện đến bốn phần mười thì Viễn Thành đã lao vào rồi.
Thử mọi cách đều không được thì đành dùng đến nó, đêm nay cô sẽ trộn vào cháo cho hắn uống. Một người đàn ông bị vợ cho uống thuốc kích thích thì anh ta chắc chắn sẽ như hổ đói. Vưu Thi nắm chặt bao thuốc trong tay, vẻ mặt đắc ý như sắp thấy được tương lai.
Cô không lo sẽ tổn hại tới đứa bé, mà dù có mất thì cũng do số của nó.
Tần Dực vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi lạ, hắn thấy Vưu Thi bê một tô cháo thịt thơm ngon đặt lên bàn, hạnh phúc nói.
"Hôm nay em nấu cháo, anh rửa tay rồi vào thử tay nghề em đi. Khi nãy em đã ăn rồi, ngon lắm đấy."
"Cảm ơn em." Cử chỉ cô ta vẫn bình thường nhưng Tần Dực vẫn nhìn ra phần dối trá đó, mỗi lần nói dối cô ta hay chớp mắt cùng nhìn sang trái hắn một chút. Người bình thường sẽ không phát hiện ra, bởi vì không quen thuộc nhưng hành vi đó.
Nhìn bát cháo thịt thơm ngon, khói nghi ngút Tần Dực cũng hiểu và biết Vưu Thi đang định làm gì. Hắn ngồi xuống bàn nhìn vào cái bụng của cô ta, ánh mắt đó khiến bản năng sợ sệt Vưu Thi trỗi dậy vươn tay sờ bụng.
Sau đó cứng đờ làm như không có việc gì, nghi hoặc dò hỏi.
"Anh nhìn bụng em làm gì."
"À..." Hắn lại liếc bụng cô ta một cái.
"Hình như em béo lên rồi." Một câu liền chọc vào tim đen cô ta, Vưu Thi hoảng loạn lấy cớ đi về phòng lấy điện thoại. Cô ta không biết sau khi vừa, người đàn ông đã đổi bát cháo rồi ăn như không có gì.
Tầm 5 phút sau, Vưu Thi quay lại. Bây giờ cô ta đã bình tĩnh hơn, chậm rãi nguấy cháo ăn nuốt từ từ. Tần Dực tận mắt chứng kiến Vưu Thi ăn hết liền nở một nụ cười bí ẩn.
Đêm tối, Vưu Thi bị cơn nóng không tên quấy rối. Cô ta dán lên người chồng bên cạnh, cảm giác mát lạnh khiến cô ta rên rỉ thoải mái. Mà Viễn Thành nằm cạnh hít thở mùi hương trên người Vưu Thi, gã không do dự nhào nắn cặp dưa đầy đủ. Phải nói là dù đã sinh con nhưng Vưu Thi vẫn giữ một nét đẹp quyến rũ, tươi mới nào đó, ăn vào miệng cũng không ngấy.
Viễn Thành ngây ngất, đè cô ta xuống dưới.
Cách đó không xa trong thư phòng, Tần Dực đang quan sát hết khung cảnh kiều diễm bên trong căn phòng. Hắn hoàn toàn chán nản, lười biếng dựa vào ghế như đang xem một bộ phim nhàm chán nào đó. Đồng hồ chỉ điểm 8 giờ 30 phút, hắn tắt máy tính đi ra ngoài.
Tầm này có khi cô đã nấu ăn xong, trước khi chờ bọn họ xong thì hắn đi ăn "vụng" trước cái đã. Hôm nay do một tay Vưu Thi sắp xếp nên trên dưới Tần gia không có một ai, ngay cả "bóng đèn" Tần Nhan cũng được gửi sang ông bà ngoại một đêm. Chắc cô ta sợ thuốc phát tác nhanh, hắn ăn xong liền đè cô ta ra bàn mà làm.
Hắn xì một tiếng khinh thường, nếu bản thân hắn không kiềm chế được thì có khi bây giờ cô ta đã chăm vài chục đứa con riêng của hắn đâu phải có cuộc sống "hạnh phúc" đến vậy?
Tần Dực bỏ qua cảm xúc khó chịu, vui vẻ lái xe đến nơi "tình nhân" nhỏ. Ai ngờ đi được nửa chặng đường liền bị một cuộc gọi quấy rối, chữ ba vợ hiện lên rõ ràng. Tần Dực bật tai nghe lên, bắt máy.
"Alo? Ba gọi con có việc gì ạ."
"Tần Dực... A Thi nó sẩy thai rồi." Giọng ba vợ có chút run rẩy.
"Cái gì! Vậy... Vậy vợ con..." Tần Dực nghe đến đây liền biết là gã to con kia làm rách việc rồi. Tần Dực chỉ đành quay xe, buồn bực lái xe đến bệnh viện gần nhà.
"Con bé không sao... Chúng ta đang ở bệnh viện KS, con đi chậm thôi nhé." Dặn dò như một người ba gương mẫu, ông ta mới cúp máy nhìn người vợ đang đứng đó với sắc mặt nghiêm trọng.
"Nó có đến không?"
Vưu Hành thở dài: "Có, đang đến. Em đừng lo lắng quá kẻo bệnh."
Thẩm Quyên không có đáp lại ông ta, sắc mặt khó coi nhìn Viễn Thành đang đứng trong góc. Lúc đầu còn không hiểu cậu ta ở đây làm gì nhưng con rể đi vắng, trong nhà không có ai. Hai con người này lại tùy tiện lén lút qua lại với nhau! Bà ta vô cùng khinh thường đứa con riêng họ nhà Viễn này, chẳng ra cái thể thống gì!