Tôi tạt vào một hiệu thuốc mua tuýp thuốc mỡ Vicks, định thử xem. Tôi sẽ bốc mùi như một hộp thuốc ho, nhưng nếu loại này mà trị khỏi được thanh quản cho tôi thì người có bốc mùi gì đi chăng nữa tôi cũng cóc thèm quan tâm. Tôi dự tính sẽ Thảo Luận Lớn với Wyatt tối nay nên nó sẽ phải hỗ trợ tôi nếu như tôi có thể, ờ, nói chuyện được.
Tôi đang trên đường đến cửa hàng vải thứ ba thì Wyatt gọi vào di động của tôi và bảo tôi quay trở lại sở cảnh sát. Anh đang trong tâm trạng của một gã trung úy; cất giọng mệnh lệnh bắt người ta phải thi hành ngay lập tức, chứ không hề yêu cầu xin xỏ gì hết.
Thất vọng, tôi quành xe lại. Tôi nhớ xem xem liệu có bất kỳ cái xe nào phía sau tôi cũng đổi hướng hay không. Không có gì đặc biệt cả.
Tôi sẽ không thể xoay sở nổi cho đến tận ngày cưới mất. Số mệnh đang chống lại tôi. Giờ tôi phải chấp nhận thực tế đó. TÔi sẽ không tìm nổi vải may chiếc áo cưới, còn thợ làm bánh sẽ không nhận lời, người cung cấp sẽ thất hứa, và tất cả các loại hoa lụa tính để kết cổng hoa sẽ mục ra một cách khó hiểu và rơi rụng từng cánh một. Wyatt thậm chí còn không phun cát và sơn lại cái cổng hoa đó nữa. Tôi chắc cũng khỏi cần phải trưng diện làm gì và sẽ héo mòn từng dây thần kinh rồi bỏ cuộc cũng nên.
Với con mắt mở to, tôi sẽ bị như thế đấy. Phần thưởng quá xa vời. Hoặc là phải hành động, hoặc là tự thấy mình trong một cái nhà nguyện nhỏ xíu ở Las Vegas.Đấy là nếu chúng tôi cưới được nhau cơ.
Chuyện này đang khiến tôi phát điên lên mất.
Khi tôi đến sở cảnh sát, Thám tử Forester gặp tôi ở bãi đỗ xe. Anh ta hẳn phải đang chờ tôi đến, vì anh ta nói luôn “Cô sẽ đi cùng tôi đến bệnh viện. Chúng tôi có giấy phép kiểm tra ảnh và băng ghi hình, nếu hiện giờ chúng vẫn còn được lưu lại. Trưởng an ninh bệnh viện hiện đang kiểm tra việc đó khi chúng tôi đưa ra yêu cầu. “
Ghế trước xe của anh ta chất đầy những cuốn sổ ghi chép, tài liệu, báo cáo, một cái máy tính xách tay, một chai thuốc sát trùng, và những đồ văn phòng linh tinh khác. Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại phải cần đến thuốc sát trùng làm gì, nhưng tôi không hỏi. Tôi nhấc các thứ ra khỏi chỗ ngồi, trượt người vào, và giữ chúng trong lòng khi tôi cài thắt lưng an toàn. Các tập tài liệu cực kỳ gây chú ý, nhưng tôi đâu đủ thời gian mà đọc chúng. Có thể khi nào anh ta dừng xe lại để đổ xăng hay làm gì đó; lúc đó tôi sẽ nghía nhanh qua vậy.
Ở bệnh viện anh ta hỏi tên người trưởng ban phụ trách an ninh, và trong vài phút đồng hồ chúng tôi được diện kiến một người đàn ông thấp bé độ bốn mươi tuổi với mái tóc cắt sát đầu và tư thế đứng thẳng tắp của người đã ở trong quân đội một thời gian rất dài.
“Tôi là Doug Lawless, trưởng ban an ninh,” ông ta chìa tay ra với một cái bắt tay lắc lên lắc xuống nhanh nhẹn, mạnh mẽ khi Forester giới thiệu cả hai chúng tôi. “Hãy đến văn phòng tôi. Trước tiên Cô Mallory sẽ phải xem ảnh trước, rồi sẽ đến băng ghi hình nếu còn cần đến nữa.”
Chúng tôi theo Lawless đến văn phòng của ông ta, một căn phòng mang tính chất ôn hòa – không lớn đến độ gây cảm giác ghen tị, nhưng cũng không quá nhỏ khiến ông ta có cảm giác mình không được đánh giá cao. Tôi nghe nói các chính sách của bệnh viện rất gay gắt.
“Tôi tự lập các file tài liệu,” ông ta cất lời, “ và dán các bức ảnh vào một file riêng, vì thế những thông tin riêng tư sẽ được bảo mật. Vui lòng ngồi xuống đây.” Ông ta chỉ vào cái ghế ngay phía trước màn hình LCD và tôi ngồi xuống. “Đây là ảnh của tất cả các nhân viên mà cô tiếp xúc tối hôm bị tai nạn,” ông ta nói. “Bao gồm nhân viên chụp X-quang, cũng như các nhân viên phòng thí nghiệm. Tất nhiên là những nhân viên chính thức.”
Tôi đã tiếp xúc với nhiều người ở bệnh viên hơn là tôi tưởng. Tôi nhận ra vài khuôn mặt, bao gồm cả Bác sĩ Tewanda Hardy, người đã làm thủ tục xuất viện cho tôi. Vì mái tóc có thể thay đổi được nên tôi không thèm để ý vào mái tóc mà chỉ chú tâm và khuôn mặt, và đặc biệt là đôi mắt. Tôi nhớ rằng cô ta có một đôi lông mi rất dài, thậm chí không chuốt mascara thì đôi mắt cô ta cũng đã rất nổi bật rồi.
Cô ta không có hình trong này. Tôi tỏ ra tin chắc, nhưng vẫn nhìn lại toàn bộ các khuôn mặt một lần nữa theo sự nài nỉ của Forester, rồi lắc đầu một cách kiên quyết y như lần đầu tiên.
“Chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra băng ghi hình ở các tầng.” Lawless lên tiếng. “Tôi lấy làm tiếc vì tầng này vẫn chưa có hệ thống giám sát kỹ thuật số, nhưng tôi hiện đang tiến hành. Còn phòng cấp cứu và các khu hậu phẫu thì có, và một số các tầng khác, nhưng không phải là tầng này. Tuy nhiên, chất lượng băng thì khá tốt.”
Ông ta kéo rèm các cánh cửa sổ để làm tối căn phòng. Cuốn băng đã có sẵn trong đầu máy, vì ông ta chỉ việc bấm vào một cái nút và màn hình thứ hai sáng lên.
“Cuốn băng này có thiết bị bấm giờ,” ông ta nói. “Cô có nhớ được khoảng thời gian mà cô y tá đó vào phòng không.” Với một cây bút ông ta chỉ vào căn phòng mà tôi đã nằm. Vì các máy quay được treo trên trần nhà, nên tỷ lệ mọi thứ có vẻ nhỏ đi, nhưng hình ảnh vẫn rõ rang và sắc nét.
Tôi ngẫm nghĩ lại sự việc. Sáng đó Sinana vào tầm tám giờ ba mươi, song thậm chí Mẹ có hẹn thì nó cũng chưa rời đi, vì vậy…”Khoảng từ 8h30 đến 9 h sáng.” Tôi lào khào.
“Tốt. Góc quay tương đối hẹp. Để xem chúng ta tìm thấy gì nào.” Ông ta tua nhanh cuốn băng , và mọi người bắt đầu đi qua đi lại ở hành lang và vào ra các phòng giống như những chú Chihuahua đang đua tốc độ. Ông ta dừng băng hai lần để kiểm tra thiết bị bấm giờ, rồi bị vượt quá một chút lên phải tua lại. “Đến rồi.”
Các cuộn băng giám sát thật thú vị. TÔi thấy Sianan đi vơ vẩn vào phòng, và để cho Forester và Lawless một lúc để hồi lại nhận thức câm lặng của họ . “Cô ta sẽ vào theo bất kỳ thời điểm nào kể từ bây giờ.” Tôi thì thào. “ Cô ta đang mặc một bộ đồ màu hồng.”
Và rồi cô ta xuất hiện vào lúc 8 giờ 47 phút.
“Cô ta kìa.” Tôi chỉ. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch, nhanh và mạnh. Không còn nghi ngờ gì nữa: bộ đồ màu hồng, cao dong dỏng, không hề do dự, cô ta đi thẳng đến phòng của tôi và bước vào. Mái tóc thẳng màu nâu xuôi xuống hai bờ vai trông thiếu tự nhiên trên màn hình. Cô ta cầm theo bìa kẹp hồ sơ, cái mà tôi không để ý lúc đó, nhưng mà này, lúc đó tôi vẫn còn choáng váng cơ mà. Góc máy quay bắt được hình ảnh cô ta từ phía sau. Vì thế khuôn mặt không nhìn rõ được cho lắm,, chỉ thoáng qua được hình ảnh từ một bên cằm mà thôi.
Cả hai người đàn ông đều đang dí sát mắt vào màn hình để nhìn chăm chú như hai con mèo chờ chuột chui ra từ cái lỗ trong tường.
Mẹ ra khỏi phòng và tôi nghe thấy tiếng thở nhanh gấp gáp của cả hai. “Đó là mẹ tôi,” tôi lên tiếng, trước khi một trong hai người bọn họ buột miệng bình luận theo kiểu đàn ông khiến tôi phải phản ứng lại.
Rồi vào lúc tám giờ năm mươi lăm, cô ta rời đi, nhưng một lần nữa một bên mặt của cô ta cũng không lộ rõ. Hoặc là do tấm bìa kẹp hồ sơ chắn ngay tầm nhìn, hoặc là đầu cô ta đang cúi xuống, hoặc do vai cô ta bị khuỳnh lên.
“Cô ta tránh máy quay,” Lawless lên tiếng. “Cô ta đang dấu đi khuôn mặt của mình. Tôi không biết hết tất cả các nhân viên làm việc trong bệnh viện, nhưng tôi không nhận được ra cô ta. Tôi mong cô nhớ được tên người nhân viên này, Cô Mallory…”
“Cô ta không đeo biển tên.” Tôi thì thào. “Ít nhất thì tôi cũng không nhìn ra được. Tôi nghĩ có thể biển tên bị giấu trong túi áo khoác, hoặc là cạp quần của cô ta.”
“Như thế là trái với quy định của bệnh viện.” ông ta phản đối ngay lập tức. “Thẻ nhận dạng phải nhìn thấy rõ, yêu cầu dán ảnh chứng minh, hoặc đính hoặc ghim ở phía trên ngực trái. Tôi sẽ phải điều tra kỹ hơn trước khi tôi có thể khẳng định chắc chắn, nhưng tôi không nghĩ cô ta lại là nhân viên ở đây. Vì rằng cô ta không gõ cửa phòng cô mà bước ngay vào trong. Tất cả các nhân viên làm việc tại đây đều gõ cửa trước khi bước vào phòng bệnh nhân. “
“Ông có thể chỉnh một góc khác của cô ta không?” Forester hỏi. “Cô ta phải lộ mặt ở chỗ nào đó suốt tầng bốn chứ, cô ta không chỉ có mặt ở mỗi chỗ này thôi.”
“Có lẽ,” Lawless lên tiếng. “Thời điểm này là một tuần trước. Một vài cuốn băng ghi hình, vừa đĩa vừa băng hình đã được ghi xong hoặc bị xóa. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi lập một file cố định rồi thôi. Cũng có khả năng là cô ta trà trộn vào bệnh viện bằng quần áo bình thường, mang theo túi xách và thay đồng phục bệnh biện trong nhà vệ sinh công cộng, do đó ngay cả khi chúng tôi có ghi được hình ảnh cô ta vào ra thì chúng tôi cũng không thể phát hiện ra được.”
Cô ta chắc có thể buộc tóc lên, hay đội mũ lưỡi trai nữa. Những hi vọng của tôi vừa tăng lên, nhưng giờ chúng xẹp lép xuống như gián. Cô ta quỷ quyệt, hiểu biết, và cô ta vẫn đi trước chúng tôi một bước. Tôi không biết cô ta, và cũng không lần ra được manh mối nào ngay cả khi xem lại những đoạn băng. Tôi đáng lẽ phải nhận ra rằng bất cứ nhân viên nào trong bệnh viện cũng phải trình biển tên ở chỗ dễ nhận ra nhất vì những mối lo ngại về an ninh chứ.
“Tôi lấy làm tiếc không cung cấp được hơn,” Lawless nói. “Tôi sẽ xem lại những gì chúng tôi có từ ngày đó, nhưng không lạc quan cho lắm.”
“Ít nhất thì tôi cũng đoán được chiều cao và cân nặng,”Forester lên tiếng, đoạn ghi chú ngắn gọn vào một cuốn sổ tay nhỏ mà mọi cảnh sát thường đem theo bên mình. “Mô tả chi tiết hơn trước đó. Chiều cao ….từ 5 feet 8 đến 5feet 10. Cân nặng, khoảng từ 1- 25 đến 1-40.” (cái vụ cân nặng này chưa nghiên cứu kỹ à nha)
Chúng tôi cảm ơn Lawless và rời bệnh viện. Những suy nghĩ của tôi đang chay đua trong đầu, vì dường như có nhiều khả năng là cô ta không phải là nhân viên bệnh viện – vậy thì dĩ nhiên khả năng cô ta làm việc ở nơi khác là rất cao.
Ngay khi tôi yên vị trong xe ô tô của Forester, thì đám giấy tờ của anh ta cũng yên vị trong lòng tôi, tôi nhặt lên một cuốn sổ, lật đến một trang trống và bắt đầu hí hoáy viết vì tôi nghĩ tốt hơn hết là nên chia sẻ suy nghĩ của mình về những chiếc xe thuê với cảnh sát, nhưng tôi cũng muốn giữ giọng cho mình.
“Thanh quản không khá hơn tí nào à?” anh ta hỏi khi loay hoay thắt dây lưng an toàn.
Tôi gật đầu và giơ tay trái lên, ngón cái và ngón trỏ sát hướng vào nhau, cách xa khoảng 1 inch.
“Một chút thôi, hử?”
Tôi lại gật đầu, và tiếp tục viết. Khi hoàn thành xong xuôi tôi xé tờ giấy và đưa cho anh ta. Anh ta vừa đọc vừa lái xe, nhăn mặt nhìn vào tờ ghi của tôi còn tôi không hiểu tại sao vì tôi viết cực kỳ rõ ràng không hề có chút tẩy xóa hay sử dụng bất kỳ hình trái tim nào để thay cho dấu chấm trên âm I cả. Mà dù sao chăng nữa tôi cũng chẳng bao giờ làm thế.
“Cô cho là cô ta có thể đổi qua một chiếc xe thuê hử? Sao cô nghĩ vậy?”
Tôi viết thêm một tờ nữa rồi đưa cho anh ta.
Anh ta đọc những gì tôi vừa viết, cái nhìn chằm chằm của anh ta liếc qua liếc lại tới lui giữa con đường phía trước và tờ giấy. “Hừm,”
Giả thuyết của tôi là, nếu cô ta không làm việc trong bệnh viện, và theo logic thì cách duy nhất để biết được tôi thậm chí còn nằm trong bệnh viện lúc ấy là cô ta sẽ phải gọi tới hỏi xem tôi đã nhập viện hay chưa. Nhưng tại sao cô ta lại nghĩ ra điều đó, trừ khi cô lại chính là người đã theo tôi đến đó. Vì thế, theo logic thì cô ta phải chính là kẻ đã lái chiếc xe Buick.
Tôi viết thêm một tờ giấy nữa. TÔi nhớ rõ ràng đã nói với cô ta rằng Wyatt là một cảnh sát và rằng anh đang xem xét những cuốn băng an ninh ghi hình ở bãi đỗ xe siêu thị để lấy thông tin về biển số chiếc xe suýt đâm vào tôi. KHông, tôi đã không kể cho cô ta anh là cảnh sát, không hoàn toàn chính xác như thế, nhưng còn ai khác được phép lục lại băng ghi hình và biển số xe ngoài cảnh sát ra, và khi cô ta kể gì đó về việc có bạn trai làm cảnh sát thì thật tuyệt, tôi đã không đính chính lại, như thế tôi đã gián tiếp công nhận điều đó với cô ta rồi còn gì.
Dù gì thì Wyatt cũng không thể lấy được bất cứ thông tin nào từ cuộn băng, nhưng cô ta không thể biết được chuyện ấy. Thế nên cô ta đã đổi sang lái một cái Chevrolet màu trắng. Và trong suốt khoảng thời gian vừa qua tôi đã không còn nhìn thấy chiếc Chevrolet ấy nữa, vì thế hoàn toàn có khả năng cô ta đang đi một loại xe khác, loại mà theo tôi hoặc là một cái xe đã qua sử dụng hoặc là một cái xe thuê.
Forester cười ngoác đến tận mang tai khi anh ta đọc xong những tờ giấy mà tôi viết. “Tôi nghĩ cô phải là cảnh sát mới đúng,” giọng anh ta đầy vẻ hài long, còn tôi thì quá tự hào với lời khen đến nỗi đỏ hết cả mặt mũi.
Khi chúng tôi trở về sở cảnh sát thì anh ta khăng khăng đòi tôi phải vào trong, thế là chúng tôi kéo nhau vào thang máy đến một nơi mà tôi nghĩ giống như một phòng họp lớn. Tôi đoán theo một cách máy móc thì trừ những chỗ để tống giam ra các tầng đều là của cảnh sát hết, nhưng tầng này có vẻ là nơi những vụ án nghiêm trọng đều được giải quyết ở đây.
Tôi tự động mò vào phòng của Wyatt trong lúc Forester tiến về phía bàn của anh ta. Cánh cửa phòng Wyatt mở toang và anh vẫy tôi vào. Anh còn đang nói chuyện qua điện thoại, đi qua đi lại trong căn phòng bé tẹo, áo khoác đã cởi ra và hai ống tay áo xắn lên như thường lệ. Tôi dừng một chút ngay trước cửa phòng, ngắm nghía đôi mông của anh khi anh đi qua đi lại, vì Wyatt có một đôi mông vĩ đại và tôi đánh giá cao vẻ nghệ thuật bất cứ nơi nào tôi tìm thấy. Trong trường hợp này thì nó đang ở bên trong cái quần dài của anh.
Anh trông hơi đổ mồ hôi, như thể anh vừa mới về đến văn phòng. Hôm nay là một ngày tiết trời khá ấm áp, đủ để khiến cho người ta toát mồ hôi nếu như phải vận một cái áo khoác, vì thế chắc hẳn anh vừa đi đâu đó. Đấy là lý do tại sao Forester lại tháp tùng tôi đến bệnh viện thay vì là Wyatt; anh ta thì đã sẵn sàng, còn Wyatt thì không. Thực ra bình thường thì Forester cũng sẽ phải đi, nhưng Wyatt trong những việc liên quan đến tôi thì anh cực kỳ quan tâm đến.
Anh nhận thấy tôi vẫn còn đang đứng ở cửa, anh liền giải quyết bằng cách đặt điện thoại vào hõm vai và nghiêng đầu giữ lấy nó rồi anh kéo tôi vào trong phòng bằng một tay, tay kia với ta đóng cửa lại. Tôi nghe được tiếng đàn ông phát ta từ ống nghe đều đều liên tục. Vẫn giữ chặt tôi bằng tay trái, Wyatt chộp lấy điện thoại bằng tay phải và thả nó xuống đùi trong lúc anh vít đầu tôi xuống và hôn tôi rất mạnh mẽ.
Người anh toàn mùi mồ hôi, hơi nóng ẩm ướt toát ra từ người anh, và đủ để tôi thoáng nhớ đến hình ảnh của cả hai chúng tôi đêm trước, với mức độ nóng bỏng và làn da ẩm ướt y như vậy. Tôi chọc tay vào xương sườn của anh và áp sát vào anh, tự động lần tìm thấp xuống dưới một chút. Anh giật lùi ra khỏi tôi, hơi gầm gừ, đũng quần anh phồng lên. Cái nhìn chằm chằm xanh biếc của anh đầy hứa hẹn, kiểu như là “Lát nữa đã,”. Rồi anh phát vào mông tôi và quay trở lại với ống nghe điện thoại trên tai. Sau khi lắng nghe thêm một hoặc hai giây gì đấy, anh thở ra. “Vâng, thưa Thị trưởng,” anh quay lại yên vị ở chiếc ghế của mình.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh một bên ghế còn Wyatt thì tựa người vào thành ghế khi Forester gõ cửa một giây sau đó. Ờ, tôi không biết lại là Forester cho đến khi tôi đứng lên mở cửa, nhưng đúng vậy đấy. Wyatt cũng vẫy anh ta vào phòng. Đôi mắt Forester long lanh sáng rực.
Cuối cùng Wyatt cũng dập máy điện thoại xuống và sự tập trung của anh hướng hoàn toàn vào Forester. “Cậu tìm thấy được gì rồi?”
“Cô ta có ở trên cuốn băng, nhưng không có trong tập ảnh toàn thể nhân viên bệnh viện. Do cách cư xử nhất định, cộng thêm ảnh nhận dạng, Lawless, trưởng ban an ninh bệnh viện, đã cho rằng cô ta không phải nhân viên trong bệnh viện. chúng ta không có nhận dạng Vì thế cuộc điều tra trở về con số không.” Forester nháy mắt với tôi. “Blair đưa ra giả thuyết rất có ý ích với tôi, dù thông tin của chúng tôi hơi ít nhưng tôi nghĩ là cũng đủ để rà soát lại.” Anh ta đưa tập giấy mà tôi viết qua bàn cho Wyatt.
Wyatt nhanh chóng lướt qua những tờ ghi chú, liếc nhanh qua tôi và lên tiếng. “tôi đồng ý, cô ta có thể đã lái chiếc Buick, nghĩa là không phải một vụ đua xe bất ngờ mà là hành vi cố ý giết người. Nhưng chúng ta sẽ rà soát lại ngày tháng. Các đại lý cho thuê xe thường cho thuê rất nhiều loại xe, nhưng không phải tất cả chúng đều hiệu Buick. Hãy tìm những chiếc xe hiệu đó. Nếu cô ta sử dụng, thì chiếc Buick màu be sẽ phải được trả vào thứ Sáu tuần trước. Cô ta sẽ thuê chiếc Chevrolet trắng cùng ngày hôm đó, nhưng tôi rất nghi ngờ việc cô ta thuê lại cùng một đại lý. Tôi nghĩ cô ta có thể sẽ đến một hãng khác, rồi lại trả chiếc Chevrolet trắng và mượn một cái khác vào thứ Tư, ngay trước khi cô ta phóng hỏa căn nhà. Kể từ khi Blair thoát được khỏi đám cháy tôi cho là cô ta hẳn đã trả xe vào ngày hôm qua. Giờ cô ta lái một chiếc xe khác, còn chúng ta không hề nắm được manh mối nào về việc tìm kiếm này.”
Forester ghi tóm tắt lại thật nhanh, chỉ dừng có một lần để gãi gãi cằm. “Tôi có thể liên hệ với các hãng cho thuê xe để lấy danh sách tên những phụ nữ thuê xe vào thời điểm nhất định. Nếu bất kỳ ai đó thuê lại lần hai, chúng tôi sẽ điều tra thêm.”
Wyatt gật đầu. “Cứ vậy đi. Chúng ta sẽ cố gắng hoàn tất ngày hôm nay, nếu bất kỳ hãng xe nào cản trở và yêu cầu giấy phép của tòa án. “ Với cuộc điều tra đúng theo thủ tục như thế này thì hầu hết các thẩm phán sẽ không giải quyết ký giấy phép vào cuối tuần; sẽ phải đợi cho đến tận thứ Hai.
Forester liếc về phía cửa, và ở đó xuất hiện một nữ thám tử, đôi mắt cô ta mở to đầy hứng thú và tập trung vào tôi.
“Cô Malorry,” cô ta nói lớn đến nỗi đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong tầng. “Tôi rất vui mừng được gặp cô! Cho tôi xin chữ ký được không? Tôi muốn dán nó trong phòng thay đồ nữ!” cô ta đưa ra một tờ giấy các cạnh rách tả tơi, trong lúc một đám đông đổ xô tới ngay đằng sau cô ta nhìn chăm chú với thái độ trịnh trọng. Tôi gần như cảm nhận được niềm hân hoan chất chồng.
Tôi tự động cầm lấy tờ giấy và nhìn xuống, ngay lập tức tôi nhận ra nó chính là một trong những tờ giấy mà tôi đã viết lúc bị nhốt trong chiếc xe cảnh sát của DeMarius Washington, tôi đã dán nó lên cửa sổ bằng bã kẹo cao su. Nhưng chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?
Trong chớp nhoáng tôi nhớ ra DeMarius đã liếc mắt vào những tờ giấy và cười toét đến tận mang tai, Forester cũng vậy. Một người trong số họ chắc hẳn đã giấu biến đi một tờ, thay vì nhét tất cả chúng vào túi xách của tôi cùng với những đồ vật khác.
“Để xem nào,” Wyatt lên tiếng với vẻ nhẫn nhịn, hơi cảnh giác khi nhìn thấy tờ giấy.
Forester giật ngay lấy tờ giấy khỏi tay tôi và đưa tận bàn cho Wyatt, trong lúc mọi người túm tụm ngoài cửa cười tung tóe.
Với hàng chữ to cộ viết rời nhau mà tôi đã tô đi tô lại để cho đậm hơn, là những gì tôi muốn nhằm một phát súng kết liễu vào tất cả những gã đàn ông chết dẫm đã không cho tôi ra khỏi cái xe cảnh sát bốc mùi đó: