[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 7: Những vị khách không mời của Bệnh xá



Do vết thương bị rách nên thời gian Draco ở St.Mungo khá dài. Thật ra, nếu không phải nhóm Thần sáng và cả Snape đều kiên trì thuyết phục để Draco ở Hogwarts tốt hơn thì Lương y còn giữ hắn ở trên giường lâu hơn nữa.

Ngoại trừ một vết sẹo hình chữ thập lưu lại trên lưng hắn, còn đâu mọi chuyện phát sinh ở làng Hogsmeade đều im ắng trôi đi. Nhóm Thần sáng hỏi đi hỏi lại các vấn đề liên quan, cũng dễ hiểu thôi: Cha hắn đang bị truy nã còn mẹ hắn cũng bị nghi ngờ là đầu quân cho Voldemort. Nhưng Snape đã lấy thân phận thành viên Hội Phượng Hoàng mà đảm bảo cho hắn, nhờ thế, hắn mới thoát được khỏi đám người đa nghi đó.

Draco chắc chắn vị chủ nhiệm Slytherin này giúp đỡ cả hai bên: Chúa tể Hắc ám không mảy may nghi ngờ sự trung thành của Malfoy, mà dư luận bên ngoài cũng kết luận sự kiện Chimaera tấn công là ngoài ý muốn. Mà Snape rốt cuộc ở bên nào cũng chẳng quan trọng nữa, giấu giếm Voldemort hay giấu giếm Dumbledore đều khó như nhau. Draco thực sự hi vọng mình có năng lực này, như vậy có thể giúp hắn giãy giụa ra một con đường sống ở giữa Potter và Chúa tể Hắc ám.

Ngày hắn trở lại Hogwarts vừa lúc là đêm trước Halloween, tất nhiên Draco không tham gia tiệc tối. Hắn bị đưa thẳng tới Bệnh xá, đây là điều kiện đầu tiên để Lương y cho phép hắn rời St.Mungo. ("Nghe nói cháu chạy lung tung ở St.Mungo hả, vết thương thì nứt toác. Ở chỗ của ta tuyệt đối không cho phép có chuyện này." Bà Pomfrey cảnh cáo.)

Lần đầu tiên hắn trải qua Halloween một mình, không bí ngô, không kẹo. Năm ngoái lúc này hắn còn đang làm gì nhỉ? Vắt óc tìm mưu nghĩ kế để tìm ra cái hội bí mật của Potter? Draco hối hận lúc ấy đã theo sát Potter, có lẽ chính khoảng thời gian đó đã bồi dưỡng hắn chú ý tới từng cử chỉ hành động của Potter. Hoặc cũng có thể là từ lâu hắn đã theo bản năng mình mà chú ý tới cậu ta.

Dừng ở đây được rồi, bây giờ việc hắn cần làm ngay lập tức là tìm cách đảm bảo bản thân luôn cách xa Potter. Draco chăm chú nhìn nhẫn trên tay mình, hi vọng cuộc sống của hắn có thể trở về quỹ đạo từ ngày mai.

*

Cứ khi nào Draco dính vào chuyện có liên quan tới Potter thì y như rằng hắn xui rủi đủ đường. Mọi việc chẳng có chuyển biến gì tốt, đã thế lại còn xuất hiện ngày càng nhiều biến cố khó hiểu: Hermione Granger rồng tới nhà tôm, tự nhiên lại đến thăm bệnh!

Học kỳ này Draco xa cách với nhóm bạn cũ, hắn cũng chẳng hy vọng gì có ai đến thăm, tuy rằng không ai thăm nom cũng có chút buồn chán, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ vui vẻ khi thấy một Máu Bùn đến! Không, không, huyết thống cũng chẳng quan trọng nữa, quan trọng cô ta là một Gryffindor, đã thế lại là bạn thân của Potter, rất có thể Potter sẽ đi theo sau cô ta!

Draco đề phòng, hắn cầm đũa phép trong tay, ánh mắt liên tục nhìn ra phía sau Hermione, sợ rằng sẽ có một Chúa cứu thế đột nhiên nhảy ra: "Nếu tìm bà Pomfrey thì bà ấy không có ở đây."

Hermione ngồi xuống giường bên cạnh: "Không, tôi đến gặp cậu."

"Gặp tôi?"

"Tôi không nghĩ cậu sẽ hy sinh vì Harry."

Draco bới lông tìm vết: "Tôi không nghĩ là có người lại nghĩ ra được cái ý tưởng đáng sợ này. Potter chẳng có ưu điểm gì, chỉ biết tự cho là đúng, từ đầu xuống chân chỗ nào cũng quê mùa, chỉ cần ở gần cậu ta đã khiến tôi khó chịu. Lại còn tôi? Vì cậu ta? Nực cười. Chỉ mong ngày mai Potter liền biến mất ở một xó nào đó, vĩnh viễn đứng có xuất hiện ở Hogwarts lần nào nữa.

Ngoài dự đoán, nữ phù thủy tóc nâu chẳng có chút tức giận nào với lời nói của Draco, ngược lại — Draco nghi ngờ mắt mình có vấn đề — trong ánh mắt của cô còn toát lên vẻ thương hại: "Malfoy, cậu làm như vậy không ổn đâu."

Draco giả cười: "Thật đáng tiếc, tôi trời sinh đã như vậy."

"Không ai sinh ra là phải thế này phải thế kia cả, có lẽ cũng sẽ có khó khăn, nhưng mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình." sự thương hại trong mắt Hermione ngày càng rõ ràng, "Tôi thừa nhận quan hệ giữa cậu và Harry bây giờ chẳng tốt đẹp gì... Nhưng tôi nghĩ trốn tránh không phải lựa chọn tốt."

Draco hoàn toàn chẳng hiểu Hermione đang nói gì, nhưng hắn vẫn sắc bén phản bác: "Potter còn có lựa chọn với cái sẹo trên đầu cậu ta à?"

"Harry có thể lựa chọn không đối mặt với Voldemort."

"Cậu ta chọn không nổi." Draco châm biếm, "Cậu ta có thể chọn bản thận mình cả đời này là một Muggle sao? Hay là chọn không biết gì rồi nép dưới cánh của Dumbledore? Về tìm Cứu thế chủ của các người mà thuyết giảng, đừng có phiền tới tôi, Máu Bùn."

Nữ phù thủy tóc nâu thế mà vẫn không tức giận. Cô chỉ thất vọng rời khỏi phòng bệnh, "Tôi không biết cậu kiên trì như thế làm gì, Malfoy. Nếu cậu cứ như vậy mà bỏ lỡ Harry, hy vọng cậu sẽ không hối hận."

Lại nữa, câu nói Draco không thể lý giải được.

Hắn hối hận cái gì? Hối hận không từ chối cho Potter ngồi cạnh hắn trong tiết Độc dược sao? Cũng chả được trò trống gì, trừ khi hắn có thể quay lại mấy trăm năm trước ngăn cản nhóm tổ tiên thuần huyết ký kết cái Khế ước này, nếu không tình huống hiện tại cũng chả có gì thay đổi.

Không, kể cả không có cái khế ước kia, sự tình chưa chắc đã tốt hơn. Chúa tể Hắc ám vẫn ở đấy, bọn họ vẫn phải thề phải tận trung... Cái khăn màu xám đậm... Karkaroff bị tra tấn đến chết... Cũng không phải cái nhìn của hắn với đám Muggle có thay đổi, chỉ là hắn thật sự có cảm xúc với đôi vợ chồng trên cầu Thiên niên kỷ kia, hắn cảm thấy bi thương trước cái chết của họ. So với việc hắn vì Khế ước Bảo hộ mà phải bảo vệ Potter, loại bi thương này mới là bằng chứng xác thực nhất việc hắn chủ động phản bội Chúa tể Hắc ám.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bật tung: "Malfoy!"

Draco mới vừa nằm xuống chẳng được bao lâu lại hoảng sợ ngồi bật dậy: Potter! Harry Potter!

Đầu tóc Gryffindor kia hết sức rối loạn, cứ như vừa bị con gì bới qua. Ánh mắt cậu ta cũng thực đáng sợ: hùng hổ, không chấp nhận cự tuyệt, chẳng khác nào cậu ta đến liều mạng với Draco... Nhưng sau vài giây im lặng, Harry quay người đi ra, đóng cửa ầm một tiếng.

Draco nhìn chằm chằm cánh cửa chợt đóng chợt mở kia, hắn còn chưa kịp cầm lấy đũa phép! Có khi phải buộc luôn đũa phép vào cổ tay mới được.

Cho dù cách lớp cửa đã đóng nhưng vẫn có thể nghe thấy bước chân Potter trên hành lang, hiển nhiên là thánh Potter với bộ não quỷ khổng lồ đang chạy quanh... Đầu sẹo lại muốn làm gì đấy?

Năm phút sau, cửa lại bị đẩy ra. Lần này Harry trông bình thường hơn nhiều, không dùng cái ánh mắt đáng sợ đấy nhìn Draco nữa, chỉ là cổ áo và tóc cậu ta bị vần vò cho tơi bời.

"Malfoy." giọng Harry tràn ngập do dự, "Ờm, cậu thế nào? Tôi nghĩ mình nên nói lời cảm ơn cậu."

Draco nhìn cậu cẩn thận: "Không cần nói mấy câu trái lương tâm đấy đâu, chúng ta đều biết mình ghét người kia đến thế nào. Chuyện con quái vật... Được rồi, ngoài ý muốn thôi, tất cả đều là ngoài ý muốn."

"Có lẽ thế, đúng là nếu đổi thành tôi tôi cũng không thể nhìn cậu chết trước mặt mình." ánh mắt Harry có chút tan rã, "Không, ý tôi không phải thế này!"

Cậu lại xoay người chạy ra ngoài, cánh cửa cũng bị cậu đập vào loảng xoảng. Draco ngồi trên giường bệnh, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng Gryffindor này vướng phải thứ gì đấy.

— Thật đáng sợ. Draco phát hiện trái tim hắn đang ép hắn đi ra ngoài nhìn xem Potter có bị thương hay không. Có thần chú nào có thể giúp trói tiệt hắn trên giường luôn không?

Lần thứ ba Potter tiến vào trong sau mười lăm phút, cổ áo cậu được sửa lại, cả người nhìn qua cực kỳ trấn định, kiên nghị, phảng phất như một chiến sĩ đi ra tiền tuyến.

"Malfoy." chiến sĩ Gryffindor lớn tiếng, "Cậu có muốn đi dự dạ tiệc Giáng sinh với tôi không?"

Draco khiếp sợ hỏi lại: "Cái gì?"

"Dạ tiệc Giáng sinh, ừm..." Harry không cẩn thận cắn trúng lưỡi, trông thiểu não hẳn, "Tôi, ý tôi là giáo sư Slughorn... Thầy ấy có một... câu lạc bộ Slug ấy... Kỳ nghỉ đông ông ấy muốn tổ chức, ờm, dạ tiệc... Dạ tiệc Giáng sinh, nếu cậu muốn, chúng ta có thể cùng đi."

Draco nhìn cậu như nhìn kẻ điên: "Potter, đi tìm ngay bà Pomfrey kiểm tra đầu óc được không? Làm ơn đem vấn đề cậu không giải quyết được đến đúng người đi, ví dụ như những nữ sinh thần hồn điên đảo vì cái danh Chúa cứu thế chẳng hạn."

Harry có vẻ càng bất an: "Cậu... ờm... để ý à? Chuyện các nữ sinh thích tôi ấy."

"Tôi? Để ý? Cậu hẹn hò với quỷ khổng lồ cũng chẳng liên quan đến tôi!" sắc mặt Draco đột nhiên thay đổi, "Không, quỷ khổng lồ thì không được, tôi rút lại câu nói kia. Nó sẽ vặn gãy cổ cậu lúc hôn môi mất."

Thế là Draco sẽ ngăn cản cậu hẹn hò với người khác (như quỷ khổng lồ) sao! Harry nói gian nan: "Malfoy, cậu còn ghen với cả quỷ khổng lồ ư?"

"Ghen?" tại sao Potter cũng nói mấy câu không đầu không đuôi như Granger thế hả!

Harry hít một hơi thật sâu: "Ý tôi là tuy tôi không hề hận cậu, nhưng tôi vẫn không hoàn toàn tiếp thu nổi... Ờ, cái đó. Nếu chỉ là đi dạ tiệc Giáng sinh thì cũng..."

"Nhưng tôi hận cậu." Draco ngắt lời cậu, lãnh đạm nói, "Cho dù sao Bắc Đẩu nổ tung hay Nhật báo Tiên tri đăng tin Dumbledore khiêu vũ với Chúa tể Hắc ám tôi cũng không nghĩ tới việc ở bên cạnh cậu, dù chỉ một phút. Làm ơn thôi cái trò xiếc của đám Gryffindor các người đi, cút xa tôi ra một chút."

*

Harry ủ rũ trở lại thư viện, ngồi xuống cạnh Hermione: "Mình đúng là đi rước nhục vào người mà! Cậu ta muốn mình cút!"

"Cũng chẳng ngoài dự tính. Xem gia đình cậu ta xem, có một cặp cha mẹ Tử thần Thực tử lạnh nhạt ngạo mạn.", Hermione tạm thời bỏ bài tập trên tay xuống, "Cụ thể hai người đã nói cái gì?"

"Như hồi trước. Malfoy dốc sức nói móc mình."

"Mình nói rồi. Bồ nên chú ý đến hành vi của cậu ta nhiều hơn một chút." Hermione lải nhải, "Thật ra khi mình nói chuyện với Malfoy, cậu ta vẫn luôn chú ý đằng sau mình. Mình đoán cậu ta cho rằng bồ có khả năng mặc Áo choàng Tàng hình đứng bên cạnh, hơn nữa còn hy vọng bồ xuất hiện."

Harry xoa mặt: "Hermione, mình muốn nói, bồ phân tích hành vi của Malfoy lung tung quá."

"Không phải, cậu ta thực sự để ý bồ khác hẳn bình thường mà."

Harry gật đầu: "Hận mình khác hẳn bình thường."

"Harry, bồ biết không, học kỳ này bồ vẫn luôn làm những việc kỳ lạ đó." Hermione nghiêm túc nói, "Nghi ngờ lập trường của Snape. Phỏng đoán Malfoy quá độ. Lại còn liên tục dùng thử những thần chú không biết trước hiệu quả của 'Hoàng tử Lai'. Bồ không nên như vậy, sớm muộn gì nó cũng sẽ dẫn tới những hậu quả xấu."

"Đừng nói mấy chuyện này nữa được không?" Harry không muốn nhắc tới đề tài này, bọn họ đã cãi nhau quá nhiều lần rồi, "Ron đâu rồi? Mình cứ nghĩ các bồ ở đây hết chứ."

Động tác Hermione ngừng lại, bút lông chim ngả xuống mặt bàn: "Không biết, chắc là ở bên hồ."

"Bên hồ?", Harry kinh ngạc, "Trời lạnh thế này bồ ấy chạy tới hồ một mình làm gì?"

"Đi với Lavender, hai người."

"Lavender?"

"Trong bữa tiệc mừng trận Quidditch hai người hôn nhau ngay trước mặt mọi người, nhớ không?", đuôi mắt Hermione có chút phiếm hồng.

"Mình cứ nghĩ là do kích động thôi chứ.", Harry khẽ hỏi, "Hermione, bồ không phải là...?"

Hermione che mắt lại, khổ sở nói: "Ừ, như bồ nghĩ, mình đã từng cho rằng Ron cũng... Có lẽ bồ đã đúng, Harry. Mình đã hiểu nhầm một số thứ thành tình yêu."

Harry vỗ nhẹ vai cô: "Bồ cứ thử xem sao..."

"Mình không thể." Hermione nói nghẹn ngào, "Một người yêu người khác thì cần gì tới lý do, và cũng chẳng thể thay đổi."

*

Bộ dáng của Hermione ở thư viện ngày đó yếu ớt hiếm thấy.

Ba người bọn họ vẫn là bạn thân nhưng không khí lại trở nên kỳ quái. Đối với Harry mà nói, cậu không thể nói nỗi thống khổ của Hermione cho Ron, cũng chẳng thể vô tư lắng nghe tình yêu ngọt ngào của Ron. Còn Draco... Cậu ta vẫn ở trong Bệnh xá, vết thương do Chimaera tạo ra rõ ràng rất khó giải quyết.

Không thể nào là ngoài ý muốn được. Harry lại nhớ tới ngày trời ngập tuyết trắng ở Hogsmeade kia, Draco ôm chặt cậu, máu thấm qua quần áo. Cảnh này cứ lặp đi lặp lại trong giấc mộng, thời gian như ngừng lại, Harry phải đối mặt với ánh mắt của Slytherin kia, đến tột cùng cậu ta có ý đồ gì.

Âm mưu chất chồng hay tình yêu thầm kín?

Harry rối rắm tỉnh lại giữa đêm, xúc động choàng Áo Tàng hình, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi ký túc xá.

Đêm đông trong lâu đài Hogwarts yên tĩnh mà rét lạnh, Bệnh xá trống vắng, chỉ có một giường bệnh bên cửa sổ buông màn che. Harry cẩn thận đi vào, thấy mục tiêu tóc vàng của cậu đang yên lặng ngủ, mấy bình độc dược đặt ở đầu giường, còn có một ít bài tập.

Một buổi tối hết sức bình thường của một học sinh năm 6. Harry nhìn Draco trong lúc ngủ mơ không tự giác nhăn mày, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hoài nghi mãnh liệt: Mình đến đây để làm gì vậy? Giám sát Malfoy có uống thuốc đúng giờ không à? Hay là xem lúc ngủ cậu ta có ngáy không? Chẳng lẽ làm thế thì phát hiện được âm mưu của cậu ta?

Harry cắn môi rời đi. Cậu không muốn cứ thế quay lại ký túc xá, cũng chẳng biết nên đi đâu. Ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống vạn vật, Harry cởi Áo choàng Tàng hình, chống tay lên cửa sổ hành lang nhìn ra xa vô định, thấy vài động vật nhỏ chạy tới vườn rau cùng nhau.

Lần này là Địa Tinh thật. Chắc bùa xua đuổi lại mất hiệu lực. Cậu đi ra ngoài lâu đài... Không khí ngày càng lạnh. Harry theo bản năng ôm chặt cánh tay, nhớ lại ngày đó Draco tức giận ngăn cản cậu truy tìm Chimaera. Lúc ấy cậu ta đã biết động vật đó cực kỳ nguy hiểm ư? Lúc ở làng Hogsmeade cậu ta biết lao tới hậu quả sẽ khủng khiếp thế nào sao?

Chỗ vườn rau truyền đến tiếng gió sàn sạt, Harry đi dọc con đường nhỏ đến đó. Đột nhiên, một bàn tay che lại miệng cậu, kéo cơ thể cậu sang một bên.

"Yên lặng, Potter. Không tôi nhét gậy của quỷ khổng lồ vào họng cậu bây giờ."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.