[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 41: Viên đá Phục sinh



"Bùa Trung tín của nhà cũ Black vẫn chưa hết hiệu lực, có thể suy ra rằng cụ Dumbledore vẫn ổn."

"Nhưng chắc hẳn Voldemort đã nhận ra rằng bây giờ cụ đang yếu đi." Harry day trán, nhớ lại hình ảnh mà cậu đã nhìn thấy trong cơn đau đớn lúc đó: hốc mắt cụ Dumbledore thâm đen, vô cảm đứng cạnh cái xác môt người phụ nữ, trong tay cầm một khung ảnh trống không...

Bọn họ đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ đó vậy? Là Voldemort tìm được cụ Dumbledore, hay là cụ Dumbledore để hắn tìm được mình? Harry không có bất kì manh mối gì. Một bên, cậu tức giận vì những cái giới hạn chết tiệt đó khiến cậu phải cắt đứt liên lạc với Hội Phượng hoàng, một bên khác, cậu lo lắng liệu cụ Dumbledore có chọn giấu diếm mình một lần nữa không — nếu cậu đã tiếp nhận nhiệm vụ tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, vì sao không thể biết nhiều hơn chứ?

Draco dịch chuyển giá sách chất tiểu thuyết bán chạy của Muggle, lấy ra một lọ độc từ không gian ma pháp ở phía sau nhét vào trong tay Harry: "Sắc mặt em tệ quá, Potter, không nên dùng cái loại độc dược này nữa, nếu em thật sự muốn biết hắn đang làm gì —"

"Anh sẽ vì em mà quay lại bên đó?"

Draco lẳng lặng nói: "Uống đi."

Harry vẫn duy trì tư thế trừng mắt nhìn hắn, uống một hơi cạn sạch lọ độc dược có mùi lạ, nặng nề đặt lọ thuốc rỗng lên bàn: "Anh đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn, Malfoy."

"Tôi sẽ không chạy."

Nhưng anh vẫn đang trốn tránh. Harry hít sâu một hơi, cậu biết hiện tại không phải lúc nói chuyện cá nhân: "Chúng ta phải nhắc nhở những người khác, hiện tại Voldemort có lẽ đã không còn coi cụ Dumbledore là một mối uy hiếp nữa, nói cách khác, bọn chúng không cần phải duy trì vẻ hoà bình nữa. Rất có khả năng phút tiếp theo sẽ có ai đó bị giết công khai."

"Tôi có thể đi đến các khu vực khác để gửi tin nhắn bằng Thần hộ mệnh cho Lupin." Draco cởi mũ treo ở cạnh cửa, "Nhưng em phải hứa là không được rời khỏi ngôi nhà này trong bất kỳ trường hợp nào. Còn một tuần nữa là đến sinh nhật lần thứ mười bảy của em rồi, em mới là người đang trong tình cảnh nguy hiểm nhất."

Harry không thể trực tiếp đồng ý với hắn. Tuy rằng, cậu hiểu Draco đúng, rằng hành động hấp tấp có thể khiến họ bị bại lộ với Voldemort nhanh hơn, nhưng nếu Draco bị tấn công ngoài cửa thì Harry không cho rằng cậu có thể ở yên trong phòng. Tay cậu được giải thoát khỏi suy nghĩ trong tâm trí, nắm lấy Draco.

"Potter?"

"Anh..."



Nói gì với anh ấy chứ? Đừng đi? Nhưng chính Harry là người đề xuất sự việc phải chuyển lời cảnh báo cho những người khác. Sự ích kỷ và lý trí đan xen trong cơ thể Harry, cậu biết mình phải báo cho Hội Phượng hoàng, nhưng lại rất miễn cưỡng để Draco mạo hiểm. Chuyện giữa bọn họ thậm chí còn chưa nói rõ ràng. Nếu cậu trai Slytherin này có học qua Chiết tâm Trí thuật thì hắn có thể nhận ra rất dễ dàng từ trong ánh mắt Harry, Chúa cứu thế của bọn họ từ đầu cũng chẳng phải thánh nhân vô tư gì — nhưng, bây giờ Harry không phải lo lắng mấy cái đó nữa, bởi vì nhiệt độ không khí trong nhà đang hạ thấp một cách bất thường.

Bầu trời trở nên vô cùng u ám, sương mịn xuất hiện dọc theo các vết nứt của cửa sổ trái với quy luật tự nhiên theo mùa, băng lạnh tạo nên những hoa văn kỳ lạ trên kính, và hơi thở trong gió trở nên bi thương và tuyệt vọng. Theo phản xạ, Draco kéo Harry lại phía sau, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: một sinh vật cao lêu nghêu mặc áo choàng đen đang lơ lửng ở đó, với hai cánh tay giống như cành khô vươn ra từ trong ống tay áo, như muốn lấy thứ gì đó trong phòng...

Giám Ngục.

Harry nín thở, cố gắng chống lại sự khó chịu và cái lạnh, cẩn thận nhặt chiếc ô cán dài (nơi giấu cây đũa phép) bên cạnh, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo không kém của Draco, hy vọng cụ Dumbledore lưu tại chú ngữ nào đó ở căn hộ này có thể che giấu bọn họ.

Sau ba giây bất động, Giám Ngục ngoài cửa sổ rút cánh tay về và tiếp tục trượt xuống. Cửa sổ đã trở lại bình thường, nhưng cái lạnh không tan biến ngay, Harry thậm chí còn thấy những cành cây vốn dĩ tươi tốt bên ngoài cửa sổ đã bị mục nát trong cuộc xâm nhập ngắn hạn vừa rồi.

Draco thấp giọng nói: "Nó không phát hiện ra."

Harry nắm chặt cây dù: "Chẳng lẽ Tử thần Thực tử đã biết chúng ta ở đây?"

"Không thể nào, trừ chúng ta ra, chỉ có cụ Dumbledore biết vị trí căn hộ này, ngay cả mẹ tôi cũng không biết làm sao đến được nơi này."

Harry thò đầu ra ngoài cửa sổ, phát hiện Giám ngục kia lại dừng trước một cửa sổ, làm ra tư thế giống như lúc vừa nãy... Những người Muggle sống trong căn hộ kia đã đóng cửa sổ bởi vì cơn lạnh đột ngột, Giám ngục đong đưa, lại chọn một cửa sổ khác...

"Nó đang tìm người." Harry khẳng định, "Dù vấn đề là gì đi chăng nữa, bọn Tử thần Thực tử hiện đang theo dõi chung cư này."

Sắc mặt Draco ngưng trọng, nhanh chóng thu hồi cái rương lớn của mình (Harry mấy ngày nay đã cất đồ của mình vào trong đó), đồng thời ném Áo choàng tàng hình cho Harry: "Tôi vẫn không cảm thấy Chúa Tể Hắc Ám biết em ở đây, có lẽ Giám Ngục là đến tìm tôi. Tuy rằng cha tôi nói đã tiêu hủy tất cả tư liệu có quan hệ tới vị trí căn hộ này, nhưng nói không chừng đã sót lại thứ gì... Tôi và mẹ tôi, còn có Bellatrix, đã không xuất hiện lại kể từ đêm đó, mặc dù Dấu hiệu Hắc ám đã gọi tôi. Chúa tể Hắc ám hẳn là đã nghi ngờ chúng tôi phản bội, giống như Karkaroff bỏ trốn vậy."

"Cho nên?"

"Trong trường hợp tôi bị phát hiện, em có thể trốn đi."

"Áo choàng tàng hình không thể giúp em chống lại lời nguyền, nếu em đánh trả, bọn chúng sẽ biết còn một người nữa." Tuy nhiên, Harry vẫn khoác chiếc áo choàng bạc lên vai, "Anh cho rằng đây là truyện cổ tích sao, luôn trốn dưới nó là có thể sống sót."

"Chỉ có người em thứ ba trốn trong cái áo choàng mới thắng." Draco nói nghiêm túc, "Nếu việc trốn tránh giúp em an toàn, tôi hy vọng em sẽ không dũng cảm như vậy, Potter."

Harry nói: "Em thà có Viên đá Phục sinh còn hơn."

Draco nhặt một mẩu bánh mì nguyên cám trên bàn ăn đặt vào tay Harry: "Cầm Hòn đá Phục sinh của em đi."

Harry không khỏi nhăn mặt: "Cái này thật sự rất khó ăn. Anh vì sao nhất định phải mua loại này?"

"Loại này đắt nhất."

Rời khỏi căn hộ có nhiều bùa chú bảo hộ nên cái lạnh làm người khó chịu càng trở nên rõ ràng hơn, một Muggle trong thang máy phàn nàn về sự thay đổi nhiệt độ, khen ngợi Draco sáng suốt khi mặc áo khoác tây trang. Harry khoác Áo choàng tàng hình, đứng trong một góc phía sau Draco, tay phải cầm cái ô, tay trái cầm Viên đá Phục Sinh lúa mạch, cảm thấy bản thân tràn ngập dũng khí.

Gã Muggle nói nhiều này đã góp công lớn trong việc bao che cho họ: một người đàn ông cao lớn mặc đồ của thợ sửa ống nước đứng cạnh văn phòng quản lý, nhìn chằm chằm vào những cư dân đi ngang qua với đôi mắt cú vọ, Draco nhìn qua hình ảnh phản chiếu của tấm kính sau lưng mình, lập tức thay đổi sắc mặt, hắn cùng Harry không nói một lời mà chạy nhanh, vọt qua phòng quản lý, đuổi kịp Muggle vừa gặp trong thang máy, khoác tay qua vai gã, giả vờ như bọn họ đi cùng nhau.

Quả nhiên, người thợ sửa ống nước chỉ liếc bên này một cái, không còn để ý đến một Muggle (cùng người bạn đến trễ của Muggle này) đã bị anh ta soi kỹ lưỡng, mà hướng ánh mắt về phía lối ra, cẩn thận xem xét từng hộ gia đình xuất hiện ở đó.

Cuối cùng một chút hy vọng may mắn tan biến, bây giờ Harry có thể khẳng định nơi ẩn náu của họ đã bại lộ. Cậu nhìn lên từ lối đi bộ, thấy hai Giám Ngục đang đi vòng quanh các bức tường bên ngoài của tòa nhà, cửa sổ trên tầng cao nhất từng thuộc về họ đã đóng chặt, Harry tựa hồ có thể nhìn thấy mấy ngày trước cậu cùng Draco ở sau bức màn mặt cười nói chuyện với nhau... cuối cùng vẫn là không thể trở về được.

Sau khi chào tạm biệt tên Muggle kia, Harry đi theo Draco vào cửa hàng Martha ở góc phố, cô nhân viên thu ngân trẻ tuổi lập tức nở một nụ cười dễ thương với Draco: "Chào buổi chiều. Hôm nay ngài lại có danh sách mua sắm lớn sao?"

Draco cứng đờ trong chốc lát, nói khô khan: "Hôm nay cô ấy nhờ tôi tự lựa."



Rất tốt, xem ra ngài Malfoy trong khoảng thời gian qua đều mua tại cửa hàng này. Đâu có cái gọi là 'nhờ Muggle trợ giúp'. Harry chọc ngón tay vào lưng tên Slytherin một cách khó hiểu.

"Vừa rồi là Dolohov, tôi đã gặp gã ta ở chỗ của Chúa tể Hắc ám, nhưng gã không quen tôi. Gã chỉ tiếp xúc với cha tôi thôi." Trước kệ để hàng, Draco giả vờ do dự giữa các hương vị chocolate khác nhau, thấp giọng nói cho Harry nguyên nhân hắn chạy ra ngoài.

"Tối đó gã cũng có mặt ở Sở Bảo mật." Harry nhẹ nhàng đẩy chocolate trái cây ra, ý bảo cậu không thích cái này, "Danh sách mua sắm của vợ ngài dài đến thế sao, ngài Malfoy?"

Draco căng da đầu nói: "Đó chỉ là một lý do thoái thác đơn giản thôi mà."

Harry không tỏ ý kiến gật đầu: "Đơn giản."

"Được rồi, tôi thừa nhận tôi có một chút tư tâm, nhưng em không cần để ý..."

Harry cắt ngang hắn: "Trên người anh còn bao nhiêu tiền mặt?"

"Tiền Muggle sao? Tôi không chắc về con số chính xác." Draco mở ví cho cậu xem.

"... Đáng lẽ em nên hỏi sớm hơn, tránh việc anh dùng những tờ tiền lớn khiến cho Tử thần Thực tử chú ý." Harry nghiêm túc nói, "Số tiền này đủ thuê một sát thủ Muggle xử lý Voldemort luôn."

"Em nghiêm túc đấy à, Potter?"

"Đùa thôi, thù lao của sát thủ Muggle có thể cao hơn một chút."

Draco lộ ra vẻ mặt khó tả.

Harry nói ra ý tưởng của mình: "Chúng ta tìm một khách sạn gần nhà ga Ngã Tư Vua tạm trú đi."

"Em tính tiếp tục ẩn náu giữa các Muggle?"

"Cho đến khi em biết rõ tình hình, thì đúng." Harry trầm trọng nói, "Em không muốn vì hành động nông nổi của mình mà dẫn tới sự hy sinh của bất kỳ ai vì em. Em đã phải trả giá quá đắt."

"Potter, tôi rất xin lỗi —"

"Đợi đã, các anh không thể làm như vậy!" Giọng nói của nhân viên thu ngân trẻ tuổi phát ra từ gần lối vào, sau đó là âm thanh của những chiếc kệ bị đẩy xuống... Đồ vật cản trở tầm nhìn đã biến mất, Harry và Draco đồng thời thấy thợ sửa ống nước Dolohov đang đi về hướng đó cùng một Tử thần Thực tử thân hình vạm vỡ khác — họ cũng bị nhìn thấy.

Không, chính xác hơn là chỉ có Draco bị nhìn thấy, Harry vẫn được che bởi Áo choàng tàng hình... Dolohov nói đầy kiêu ngạo: "Tao còn tưởng là ai, hóa ra là cậu Malfoy đây. Mày không thèm quan tâm đến cái xác của lão Lucius ư?"

Đồng bạn của gã nói: "Hắn đã phản bội, Antonin."

Draco đẩy Harry ra ngay khi hai tên Tử thần Thực tử tiến lại gần, nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại — lập tức, một câu thần chú đánh trúng cánh tay của Draco, cắt ra một vết thương rướm máu, Dolohov cười nhạo: "Đánh cho chuẩn vào, Thorfinn! Ít nhất lúc giao nó cho chủ nhân vẫn nhìn ra được hình dáng của nó."

Tên Tử thần Thực tử tên Thorfinn nói: "Chủ nhân sẽ nhận ra thôi."

Nhưng câu thần chú tiếp theo của chúng thất bại, một ánh sáng trắng bạc xuất hiện trên người Draco, giúp hắn chống đỡ một lời nguyền gần như trí mạng — Dolohov căm giận kêu lên: "Là bùa phòng hộ của Dumbledore!"

"Dumbledore đã chết!" Thorfinn vô tình tuyên bố, đột nhiên vọt tới bên cạnh Draco, chỉa đũa phép về phía người phản bội, "Thằng nhãi chỉ biết chạy trốn này, ngay cả đũa phép cũng không dám lấy ra, thế mà chủ nhân lại cho một tên phế vật như mày tham gia cùng chúng tao!"

Draco đành phải dừng lại tại chỗ: "Kéo bè lại để hành hạ những Muggle yếu ớt, thật sự không có tý dũng khí nào." Máu tuôn ra từ vết thương trên cánh tay phải của hắn, theo đầu ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất.

Dolohov cười lạnh: "Đúng là cái cớ của một kẻ hèn nhát."



"Để cho kẻ nhát gan này chảy chút máu thì đã sao?"

Lời nguyền tiếp theo đánh trúng đầu gối của Draco, khiến cho hắn lảo đảo cong lưng... Nhưng hắn vẫn không phản kháng, thậm chí còn không giơ đũa phép lên.

"Con trai của Lucius chẳng lẽ lại là một Á phù thuỷ?"

"Thật đúng là sỉ nhục. Cậu Malfoy, nói mau, Bellatrix ở đâu?"

Nhưng mà trước khi lời nguyền tiếp theo của Thorfinn được thốt ra, một câu thần chú khác đã đánh trúng cơ thể cường tráng của gã ta: "Stupefy!"

Dolohov kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một vật thể hình bầu dục màu nâu không biết từ đâu xuất hiện, lao về phía ngực gã như một trái Bludger: "Đây là cái gì —"

"Confringo!" Một thiếu niên xuất hiện ngay sau vật thể hình bầu dục: kính tròn, mắt xanh lá, tóc ngắn màu đen — Harry Potter!

Dolohov không rảnh lo tên đồng bọn té xỉu trên mặt đất, cũng không rảnh lo miệng vết thương trước ngực bị tạc ra: Potter! So với một kẻ phản bộ yếu đuối, bắt được Potter là một công lao lớn nhường nào!

Nhưng mà trước khi gã ta có thể thốt ra bất kỳ câu thần chú tấn công nào, gã cảm thấy một cây đũa phép ấn vào lưng mình. Là đũa phép của Draco Malfoy.

"Obliviate."

Harry xông tới, gần như là rống to với Draco: "Sao anh không đánh trả, bọn chúng thực sự muốn giết anh đấy!"

Draco xanh mặt nói: "Potter, em không nên sử dụng phép thuật!"

Harry dùng sức nắm lấy cậu Slytherin này: "Đây là lí do của anh đấy à?! Anh lo nếu sử dụng phép thuật ở bên cạnh em, sẽ tác động đến những cái giới hạn chết tiệt đó!"

Xung quanh lại xuất hiện sự lạnh lẽo bất thường — Giám ngục đang đến — Thorfinn đã có dấu hiệu tỉnh lại, Draco cố gắng đẩy Harry trở lại dưới lớp Áo choàng tàng hình: "Trốn đi, chúng có thể có đồng phạm khác. Không, Chúa tể Hắc ám sẽ phát hiện em ở chỗ này nhanh thôi, chúng ta phải tìm cách xoá dấu vết —"

Potter đánh vào ngực hắn: "Trốn cũng vô ích thôi."

Bụp.

Họ Độn thổ đi ngay khi Giám ngục tiến vào cửa hàng Martha.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.