Hơn một tháng trôi qua mà vẫn không có tin tức gì, Harry ngày càng khẩn trương lo lắng. Có lẽ biểu hiện của cậu quá mức rõ ràng khiến cho Hermione và Ron đều ngừng chiến tranh, tận lực ở bên Harry, mặc dù như vậy làm Lavender cụt hứng: Cô không thể hẹn hò với Ron.
Tiết Độc dược giờ lại trở thành chương trình học Harry chán nhất. Một phần là vì mấy lần cậu hỏi dò Slughorn về Horcrux và Riddle đều thất bại, khiến cậu cực kỳ hoài nghi tính khả thi của bài tập Dumbledore giao cho. Phần vì cậu không thể không nhớ tới tên tóc vàng sắc mặt tái nhợt từng ngồi cùng bàn với mình.
Nhắc tới mùi hương trên người Harry, Draco đã từng nói "trong tiết Độc dược", mà lúc Harry hỏi lại cậu ta lại im như thóc, một chữ cũng chẳng chịu nhả ra. Harry nhớ lại vài lần họ ngồi với nhau: trừng mắt, cậu mượn dao bạc, Draught of Living Death, Slughorn mở vạc Tình dược... Tình dược.
Harry bỗng thẳng lưng: "Ý cậu ấy là Tình dược!"
Cả phòng học giật mình nhìn về phía Harry, đến Slughorn cũng sửng sốt: "Ừ Tình dược, sau giờ chúng ta có thể học thêm về giải dược của Tình dược, thầy biết nhiều trò quan tâm cái này."
Harry ngượng ngùng xin lỗi vì sự thất thố của mình nhưng vẫn không thể bình tĩnh nổi. Cậu xoa xoa mũi, tựa như làm vậy có thể dễ dàng khiến tế bào khứu giác nhớ ra, cậu ngửi thấy mùi bánh nhân trái cây, ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt,... Thứ Draco ngửi được lại là Harry Potter.
Tiết học Độn thổ đầu tiên vừa vặn đúng vào lễ Tình nhân, giáo viên Bộ Pháp thuật phái đến Wilkie Twycross hoàn toàn không có chút thông cảm nào bắt đầu bài giảng: Chúc mừng học sinh, lải nhải nguyên tắc quan trọng "Ba D". Chờ mãi đến lúc bắt đầu luyện tập tự do, kiên nhẫn của Lavender cũng cạn kiệt, cô chui qua đám người, ngọt ngào nhào tới Ron: "Won-Won, còn nhớ ngày mai chúng ta đi hẹn hò chứ?"
Lúc ấy Ron đã bắt đầu xoay tròn - bước cuối của Độn thổ như Twycross dạy, bản năng trả lời câu hỏi của Lavender: "Ừ có, làng Hogsmeade."
Harry là người đầu tiên phát hiện vấn đề. Trong nháy mắt giác quan của cậu trở nên vô cùng nhạy bén, gần như thấy được ma lực đang tụ quanh Ron. Cậu không có thời gian nghĩ nhiều, theo phản xạ vươn tay định kéo Ron lại, sau đó cậu cảm nhận được một loại đè ép như bị nhét vào một cái ống cao su bé tí dài thòng, cho đến khi thân thể đứng trên mặt đất, đau đớn kịch liệt mới trào tới: Bọn họ phân thể.
Cánh tay trái của Ron biến mất, còn Harry thì không thấy đùi phải, vết thương của bọn họ ào ạt đổ máu, hai phù thủy vị thành niên cầm đũa phép của mình nhìn nhau.
"Harry, nhớ lại xem, có khi bồ biết một hai thần chú trị liệu!", Ron không chút hy vọng nói.
"Mình nghĩ bác Weasley sẽ dạy bồ bùa cầm máu các thứ chứ...", Harry không thể không áp dụng phương pháp của Muggle: Dùng sức ấn mạch máu gần miệng vết thương tạm thời cầm máu.
"Hy vọng trước khi chết queo vì mất máu chúng ta có thể về Hogwarts."
"Lạc quan lên, giáo sư McGonagall sẽ tìm thấy chúng ta, dù sao chân tay bọn mình còn đang ở lại Đại Sảnh đường."
"May không phải ruột bị sót, không thì ai cũng biết trưa nay bọn mình ăn gì."
Harry tựa vào thân cây đứng lên, đánh giá địa hình: "Mình đoán đây là vùng núi sau làng Hogsmeade, hoặc là xa hơn chút. Trước kia...", trước kia Sirius từng trốn ở đây.
"Không sai, tại sao nhắc tới 'làng Hogsmeade' mình cứ phải nhớ tới chỗ này làm gì chứ.", Ron nhe răng, "Nhẽ ra mình nên nói 'quán của bà Puddifoot', hoặc là 'phòng sinh hoạt chung Gryffindor', giáo sư McGonagall biết được bọn mình ở đây à?"
Harry không chắc nói: "Có lẽ chúng ta nên đi tới làng Hogsmeade xem, cầm máu trước đã."
Ron nhìn cái đùi phải đang mất tăm mất tích của Harry: "Tình huống của bồ tệ hơn mình nhiều."
"Mình biết, để mình thử xem có thể dùng bùa trôi nổi không...", Harry khựng lại, quay đầu nhìn về phía rừng cây, "Ai?"
Chỉ có tiếng gió hú. Hoàng hôn ảm đạm phủ lên mọi vật trong tầm nhìn một vẻ vàng vọt thiếu sinh khí, như trong những bức ảnh chụp cũ đã ngả màu.
Ron nhỏ giọng gọi: "Harry?"
Harry nhảy lò cò sang, vòng một vòng ở chỗ vừa khiến cậu chú ý: "Hình như mình vừa thấy một bóng người rất cao lớn ở đây."
"Bồ chắc không? Trên tuyết không có dấu vết gì."
"Chắc là mình nhìn nhầm.", Harry nói nhưng tay vẫn nắm chặt đũa phép.
Cậu không hề nhầm —— khi Ron xoay người chuẩn bị bắt đầu đi về làng Hogsmeade, đột nhiên một bóng đen lớn nhào về phía nó, một người đàn ông ăn mặc lôi thôi, râu ria rậm rạp, tóc tai bẩn thỉu, móng tay dài ngoằng như móng vuốt dã thú đè nó lên nền tuyết —— bùa Choáng của Harry đánh trúng lưng gã, nhưng chẳng có tác dụng gì, gã vẫn thô bạo ấn Ron lên nền tuyết.
Ron kêu lên thảm thiết: "Đồ điên! Nó xé vết thương trên tay mình ra!"
"Cút!", một bùa chú nữa, vẫn không có tác dụng, Ron gào thét đau đớn, mùi máu tanh nồng nặc, ánh sáng càng ảm đạm... Harry gắng kéo tên kia ra, nhưng không có chân phải làm cậu mất điểm tựa, không thể dùng lực... Cậu vắt óc thử mọi bùa chú có thể nghĩ tới, không được, không được, cậu cần một bùa chú mạnh hơn.
——"Đối với kẻ thù"
Một hàng chữ Hoàng tử Lai viết trên cuốn sách bỗng xẹt qua, Harry gần như gào lên cùng lúc: "Sectumsempra!"
Ngay tức khắc một vết thương sâu hoắm xuất hiện trên lưng tên kia, gã tru lên chói tai, cuối cùng buông Ron đã không thể nhúc nhích ra, quay đầu trừng Harry, con ngươi đục ngầu, mặt dính đầy máu của Ron.
Thần chú này chọc giận gã! Một cơn ớn lạnh trượt dọc theo sống lưng Harry, đôi mắt kia làm cho cậu có cảm giác đang phải giằng co với một con sói lớn. Gã chắc chắn không phải phù thủy bình thường, càng không phải Muggle. Gã nhào tới chỗ Harry, mở toác cái mồm đỏ máu, hàm răng sắc nhọn trắng ởn.
"Sectumsempra!"
Lần này đánh trúng vai gã, động tác gã chậm lại, rên lên đau đớn. Harry nghiến răng, bắt đầu dùng hết sức di chuyển bằng chân trái. Rét lạnh và đau đớn nhanh chóng ăn mòn thể lực cậu, nhưng cậu không thể dừng lại, cậu cần gây cho đối thủ sát thương lớn hơn, có một phỏng đoán đáng sợ hình thành trong đầu cậu, làm cậu càng thêm lo cho Ron, đồng thời càng cẩn thận hơn... Không được để bị bắt, không để bị cắn...
Cậu trượt chân, máu ào ra từ đùi phải, mùi máu tươi càng kích thích tên quái nhân kia, mắt gã lóe lên sự hưng phấn kỳ dị, nhào tới Harry. Cậu giơ đũa phép, hung hăng đâm thẳng nó vào họng đối phương. Khi móng vuốt sắc nhọn kia chuẩn bị xuyên qua ngực Harry, cậu phảng phất nghe thấy tiếng người xa xa vọng lại: "Dừng lại!"
Mà cái vuốt kia cũng dừng lại thật, suýt nữa thì nó đã đâm thủng ngực Harry.
Thanh âm kia càng gần hơn: "Dừng lại!"
Harry dừng đũa phép chỉ còn cách khớp hàm tên kia một ly, kinh ngạc quay đầu nhìn kẻ đáng ghét không nói một lời đã biến mất hai tháng nay vừa xuất hiện.
"Draco?", Harry nghi ngờ chính mình, hình như đám dãi nhớt của tên điên kia còn có khả năng gây ảo giác?
Nhưng đúng là người kia đã xuất hiện thật, ngay trước khi tia sáng cuối cùng vụt tắt cuối chân trời, hắn nghiêm mặt xuất hiện trong tầm mắt Harry. Đôi mắt kia tựa như càng sâu hơn, tay phải hắn cầm đũa phép chỉ về phía tên quái dị, thong thả trầm ổn đi tới.
Hắn gần như ra lệnh với tên kia: "Đi ra."
Không nhìn Harry. Ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm tên kia. Hắn ngày càng tới gần, gần tới mức Harry thậm chí có thể ngửi được mùi hương trên người hắn lẫn trong mùi máu tươi.
Tên điên kia gầm gừ gì đó trong cổ họng, nhưng bất ngờ là gã thật sự nghe lời lùi ra, Harry thu đũa phép lại, cọ nó vào đám tuyết đọng để tẩy đi đám dãi nhớt kia.
Draco đến đứng cạnh cậu, thân hình cao gầy nhìn lướt qua còn tưởng là một gốc cây. Harry bỗng nhớ tới một câu mê tín của phù thủy: Chủ nhân đũa phép gỗ nhựa ruồi không thể ở bên chủ nhân đũa gỗ sồi. Đũa phép Draco là gỗ táo gai. Hẳn là...
"Cút khỏi nơi này! Greyback!", hắn lặp lại, bàn tay siết chặt đũa phép đến mức nổi gân xanh.
Cuối cùng tên quái dị kia cũng cử động, con mắt đục ngầu mờ mịt, động tác như con rối gỗ xoay người, giật cục từng bước đi vào chỗ sâu trong rừng... Draco vẫn chỉ đũa phép về phía gã, cho đến khi gã hoàn toàn khuất dạng mới thôi.
Harry nhìn bóng dáng Draco, vô cùng muốn chất vấn mọi việc rốt cuộc là thế nào, đem những bất mãn tức giận lo lắng suốt hai tháng nay trút lên người hắn. Còn có chân cậu, vết thương đã đau đến cơ hồ không còn cảm giác... Harry nhảy dựng lên: "Ron!"
Draco nhanh tay đỡ lấy cậu, lạnh nhạt xem kỹ vết thương trên đùi phải. Đũa phép táo gai nhẹ đặt lên vết thương, thần chú nhẹ nhàng như hát ca vang lên, cho đến khi miệng vết thương vì Độn thổ phân thể gây ra không còn chảy máu.