Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chương 14



Chẳng mấy chốc nước nóng đã chuẩn bị xong, Tô Diễm lê một thân xương cốt rụng rời đến bên thùng tắm, sau đó gian nan trèo vào, hơn mười ngày không tắm rửa gì, hiện tại được ngâm mình trong nước, Tô Diễm thật sự cảm động đến muốn rớt nước mắt.

“Giáo chủ.” Thấy giáo chủ đại nhân muốn bỏ đi, Tô Diễm vội vàng mở miệng gọi người.

“Sao?” Giáo chủ đại nhân thản nhiên nhìn Tô Diễm như trước.

Tô Diễm xoay ngang người, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Thuộc hạ giờ toàn thân vô lực, giáo chủ đại nhân có thể giúp thuộc hạ gội đầu không?”

Giáo chủ đại nhân quay phắt lại, cau mày nhìn Tô Diễm hồi lâu, rồi mới chậm rãi lại gần, không nói không rằng ngồi ở đằng sau thùng tắm, sau đó cầm lấy gáo múc nước, nghiêng đầu Tô Diễm qua xoa dầu gội lên, bắt đầu gội gội.

Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, không muốn nói chuyện với ta lại còn đến gội đầu cho ta thật… Tô Diễm nhắm mắt lại, lặng lẽ thở dài.

Gội cả nửa ngày cuối cùng tóc cũng sạch, Tô DIễm tùy tay dùng khăn đem quấn mớ tóc ướt rượt trên đầu thành một cục, rồi chống thành thùng tắm đứng dậy: “Giáo chủ, thuộc hạ giờ không còn sức nữa, có thể đỡ ta lên giường được không?” Tấm áo mỏng ướt nước dán trên người Tô Diễm, khiến sắc mặt Tô Diễm càng trở nên tái nhợt.

Giáo chủ đại nhân vẫn như trước không hé răng mà phục vụ, đỡ Tô Diễm đi đến bên giường. Nhưng chỉ vừa mới đi đến mép giường, Tô Diễm liền một tay vòng qua eo giáo chủ đại nhân mà đè người ta ngã ra giường, thấy giáo chủ đại nhân không hề phản kháng mà lại đánh mắt ra đằng khác, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Ngươi đang vì hiểu lầm ta mà thấy thẹn với ta sao?” Tô Diễm xoay mặt giáo chủ đại nhân lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của ai kia, “Thế nên bất kể ta kêu ngươi gội đầu hay gì khác thì ngươi cũng không hó hé gì đúng không?”

Giáo chủ đại nhân không hé răng.

“Ngươi đâu cần phải thế, việc này vốn từ đầu là ta muốn giấu ngươi, dù sao nếu ta nói với ngươi, ngươi khẳng định sẽ không đồng ý ta làm như vậy.” Tô Diễm bất đắc dĩ thở dài, đưa tay miết miết lên mặt giáo chủ đại nhân, “Hơn nữa lời ta nói cũng đúng thật là không có cách nào để chứng minh, ngươi giận đến thế chứng tỏ ngươi vẫn quan tâm đến ta, nếu không ngươi sao còn có thể chờ xem chuyện này thực hư ra sao mà đã sớm một chưởng đập chết ta rồi. Cho nên bây giờ ngươi căn bản không cần phải thế này, chúng ta cứ như giống như trước kia là được rồi.”

“Ta không ngờ ám thất lại lạnh như thế.” Giáo chủ đại nhân nhìn xuống, khe khẽ nói.

“Trong ám thất đều là cao thủ trong giáo, có ai võ công kém như ta đâu nào?” Tô Diễm cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi mỏng của giáo chủ đại nhân một cái, có điều môi anh khô nứt hết ra, cọ lên làm giáo chủ đại nhân có chút đau.

Giáo chủ đại nhân nghiêng đầu tránh, nhẹ giọng nói: “Ta cứ tưởng ngươi sẽ không còn đối xử với ta như trước nữa.” Dù sao lần này y quả thật đã trách lầm hắn ta.

“Cũng tại ta không nói rõ ràng, không thể trách ngươi hết được.” Tô Diễm khẽ cười một tiếng, liếm liếm đôi môi khô nứt của mình, nếm đến vị máu, không khỏi nhăn mày, “Nếu có nói, thì cũng là ta không thể làm cho ngươi toàn tâm tin tưởng ta được.”

“Ta…” Giáo chủ đại nhân khẽ thở, hai bàn tay hết nắm chặt lại buông ra không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vươn lên ôm lên lưng Tô Diễm, “Sau này sẽ không thế nữa.”

“Sau này nếu ta có muốn làm gì cũng sẽ nói trước với ngươi.” Tô Diễm đè cả người lên, hôn lên cằm giáo chủ đại nhân thêm một cái, thấy giáo chủ đại nhân lập tức ngẩng đầu lườm anh một cái, cũng cao hứng nhoẻn cười.

Tô Diễm vùi đầu vào cổ giáo chủ đại nhân, lại liếm một cái, cảm thấy giáo chủ đại nhân cứng người lại, thế là lại liếm thêm cái nữa.

“Tô Diễm, ngươi làm cái gì đấy!” Giáo chủ đại nhân nghiến răng nghiến lợi.

Siết chặt tay, hơi thở ấm áp của Tô Diễm phả lên da giáo chủ đại nhân, khiến mặt giáo chủ đại nhân có chút nóng lên. “Ta nhớ ngươi, Đông Phương. Mấy ngày nay ở trong ám thất, ta đều nghĩ, nhỡ về sau ngươi không để ý đến ta nữa thì ta biết làm sao đây.”

“Ta…”

“Lúc đó ngươi đến Hàng Châu, có phải vì lo lắng cho ta không?” Tô Diễm vùi đầu xuống, thanh âm cũng thành nghèn nghẹn.

Vì thế giáo chủ đại nhân lại im lặng.

Tô Diễm khe khẽ cười, âm rung trong ngực khiến sắc mặt giáo chủ đại nhân càng trở nên cổ quái.

“Kỳ thật ngươi đã thích ta rồi, đúng không?” Tô Diễm cọ cọ lên cổ giáo chủ, dọc theo cổ liếm xuống.

Thân thể giáo chủ đại nhân khẽ run rẩy, hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn lặng thinh.

Trêu ngươi đến thế mà vẫn không được sao? Tô Diễm ngẩng đầu, rướn đến bên tai giáo chủ đại nhân, nhẹ nhàng nói: “Đông Phương, ta yêu ngươi, ta muốn được ở bên ngươi hết đời này, ngươi có đồng ý không?”

“Ngươi muốn làm gì, bổn tọa nào đã bao giờ cản được ngươi.” Như thể giận dỗi mà nghiêng đầu, giáo chủ đại nhân rất rất là không kiên nhẫn.

Nói một tiếng ngươi cũng yêu ta khó thế đấy hả?

Tô Diễm giữ lấy cằm giáo chủ đại nhân mà trực tiếp hôn lên, đầu lưỡi luồn thẳng vào miệng giáo chủ đại nhân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài liếm mút một lượt, hành động có hơi dữ dội khiến cơ thể giáo chủ đại nhân có chút cứng đờ, đang muốn hất cái tên đang đè trên người ra lại phát hiện bị đè đến gắt gao.

Chiếc lưỡi hơi rụt lại bị Tô Diễm hút mạnh một cái, giáo chủ đại nhân toàn thân run rẩy, cuống họng thoát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Tay Tô Diễm cũng không rảnh rỗi, tháo dây lưng nới vạt áo rồi cứ thế luồn lên hông giáo chủ đại nhân, lòng bàn tay ấm áp dán lên da thịt lành lạnh của giáo chủ đại nhân, khiến giáo chủ đại nhân khó chịu mà dịch dịch người. Nhưng Tô Diễm nào có định buông tha cho y, hôn đến ngày càng kịch liệt, cảm giác tê tê xa lạ từ đầu lưỡi lan ra, khiến giáo chủ đại nhân hô hấp ngày một dồn dập, mà đôi tay chạy loạn toàn thân cũng khiến người y ngày một nóng lên.

“Ư…” Một bàn tay Tô Diễm miết lên điểm nhỏ trước ngực giáo chủ đại nhân, y liền khẽ hừ một tiếng, dùng sức đẩy đẩy Tô Diễm ra, “Tô Diễm, ngươi làm trò gì thế!”

Môi Tô Diễm nhếch lên một nụ cười thật ôn nhu, nhìn bộ dạng mặt đỏ tai hồng dồn dập thở mà cảm thấy nhiệt độ cơ thể lại tăng lên.

“Ta muốn ngươi.”

Giáo chủ đại nhân âm tình bất định mà nhìn Tô Diễm hồi lâu, cuối cùng đánh mắt sang bên, chỉ thản nhiên buông một câu: “Hầu hạ bổn tọa cho thư thái.” Có điều tai đã đỏ dừ.

“Thuộc hạ rõ.” Giáo chủ đại nhân dung túng tất nhiên làm Tô Diễm hài lòng mà cười, trực tiếp cúi đầu ngậm lấy điểm nho nhỏ đang bị miết đến nhô hẳn lên trước ngực giáo chủ đại nhân, nhẹ nhàng day nhấn. Cảm giác ***g ngực y càng nhấp nhô dữ dội hơn, lưỡi Tô Diễm cứ thế trượt dần xuống, nhẹ nhàng hôn mút khắp bụng ngực.

Tay Tô Diễm trượt xuống nơi tư mật trơn tuột phẳng lỳ, nơi ấy chỉ còn lại một lỗ nhỏ, lúc này đang chầm chậm rỉ ra chất lỏng trong suốt, Tô Diễm vươn tay vân vê quanh lỗ nhỏ, quệt lấy chất lỏng kia, cảm giác được cơ thể giáo chủ khẽ nảy lên, hít thở ngày càng dồn dập.

“Tô Diễm, ngươi…” Chống người dậy, giáo chủ đại nhân vươn tay lên như muốn gạt tay anh ra, lại bị nắm chặt, mười ngón giao nhau, cái lưỡi người kia lại đi xuống thêm chút nữa, ôn nhu liếm lên cái lỗ nhỏ nơi hạ thân giáo chủ đại nhân.

“Ưm…” Vừa chống được người lên lại ngã ngược xuống giường, giáo chủ đại nhân hớp lấy từng hơi từng hơi hào hển thở, ánh mắt mông lung nhìn lên đỉnh giường, xúc cảm nơi đầu lưỡi Tô Diễm mang đến khiến toàn thân giáo chủ đại nhân run lẩy bẩy, lại không nói ra được là làm sao. Đã không còn cái kia, tại sao lại vẫn có thể có được cảm giác mãnh liệt đến thế… Giáo chủ đại nhân có phần mờ mịt nghĩ.

Bộ quần áo dơ hầy lúc đầu cứ thế quẳng trên sàn nhà, Tô Diễm thò tay lục lục ra lọ thuốc chưa một khắc nào rời khỏi mình, cắn mở nắp lọ, Tô Diễm ngửi thấy một luồng hương khí rất nhạt, đưa ngón tay vào quệt một cái, là dạng dược cao sền sệt.

Tô Diễm quết ra một mẩu, nắm trong tay cho ấm lên rồi chầm chậm xoa miết quanh chỗ kia của giáo chủ địa nhân, day xoa dần ra phía sau. Ngón tay quết thuốc mỡ lách vào hậu huyệt giáo chủ đại nhân, cả người y liền cứng lại, duỗi chân định đá một cái.

“Tô Diễm, ngươi dám –“  Hào hển thở, giọng nói khàn ấm ách không có đến nửa phần uy tín.

Tô Diễm nhếch lên một nụ cười nhẹ, đặt một nụ hôn khẽ lên nơi bằng phẳng đằng trước của y, ôn nhu nói: “Hãy tin ta, ta sẽ thật ôn nhu, sẽ làm cho ngươi thực thoải mái mà.” Hắn vẫn khá tự tin với kỹ thuật của mình, thêm cả thuốc của Vương Bản Chi, chắc sẽ không gặp khó khăn gì.

Ngón tay tại hậu huyệt thong thả xoay quanh đẩy dược cao vào trong, Tô Diễm thấy hậu huyệt đã hơi mềm ra, liền đưa thêm một ngón vào, tiếp tục đẩy dược cao vào sâu hơn. Thuốc của Dương Bản Chi đắt tiền cũng có cái lý của nó, hậu huyệt của giáo chủ đại nhân được mấy ngón tay day day dần trở nên nhu nhuyễn, thế nên Tô Diễm lại lách thêm ngón tay thứ ba vào: “Đông Phương, đau không?”

Giáo chủ đại nhân trầm mặc hồi lâu, mới hào hển đáp: “Không quá đau…” Chỉ là có hơi tê tê, để y thấy cảm giác này quá đỗi lạ lẫm lại khiến trong lòng bứt rứt.

Ngón tay Tô Diễm bắt chước động tác mập hợp mà chậm rãi đưa đẩy ngày một sâu hơn, tuy nói đằng trước của giáo chủ đại nhân đã tự cung đi rồi, nhưng mà tuyến tiền liệt thì vẫn phải còn, Tô Diễm tìm cả nửa ngày, cẩn thận day ấn trên nội bích, quan sát phản ứng của giáo chủ đại nhân, lại phát hiện y như không có cái loại thiên phú ấy.

“Ngươi ngọ nguậy đủ chưa.” Giáo chủ thở không ra hơi, gần như nghiến răng nghiến lợi, hương vị sắc tình ẩn trong thanh âm khiến Tô Diễm thấy hạ thân nóng lên không ít.

Đặt vật kia ở huyệt khẩu của giáo chủ đại nhân, dưới độ trơn dược cao mang lại Tô Diễm chậm rãi tiến vào trong, đến khi chạm vào nơi sâu nhất, Tô Diễm cúi người xuống, mãnh liệt hôn xuống đôi môi đã có phần sưng lên của người kia, hạ thân bắt đầu nhanh nhanh chậm chậm đưa đẩy.

“Ưm… ư…” Thanh âm của giáo chủ đại nhân đều bị Tô Diễm đè lại nơi cuống họng, mơ mơ hồ hồ như vậy lại càng trở nên câu hồn, một tay Tô Diễm đan lấy tay giáo chủ đại nhân, một tay không ngừng đảo quanh chiếc lỗ nhỏ phía trước của y.

“Ưm… a —“ Giáo chủ đại nhân bật rên lên khe khẽ, phần eo gồng hẳn lên, hậu huyệt cũng siết chặt lại, đôi mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự.

Tô Diễm cười khẽ, nhẹ nhàng đặt lên cánh môi giáo chủ đại nhân một nụ hôn, khàn khàn hỏi: “Giáo chủ đại nhân được thuộc hạ hầu hạ có thoải mái không?”

Đôi mắt vốn thất thần lại tìm về được một chút lý trí, giáo chủ đại nhân trừng Tô Diễm một cái, có điều không hề có lấy một phần khí thế: “Tô Diễm, ngươi… A –––” Tô Diễm đẩy mạnh một cái, tựa hồ cuối cùng cũng đã đụng vào đúng chỗ, lời trách cứ của giáo chủ đại nhân còn chưa câu đã biến thành tiếng rên rỉ kiềm nén.

“Thực thoải mái đúng không…” Tô Diễm thì thầm vào tai giáo chủ đại nhân, thanh âm khàn khàn ngữ khí dụ hoặc, “Sẽ không để ngươi chảy máu, cũng sẽ không làm ngươi đau…” Vậy là Tô công tử ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lúc mới xuyên qua sao?

Trò tự biên tự diễn của Tô Diễm chẳng mấy được lòng giáo chủ đại nhân: “Ưm… Câm miệng…”

“Dạ, thuộc hạ câm ngay.” Tô Diễm cắn nhẹ một cái lên vành tai giáo chủ đại nhân, bên dưới lại càng tăng tốc, nhắm thẳng nơi vừa rồi mà không ngừng đẩy mạnh, làm cho giáo chủ đại nhân đến cả khí lực để rên rỉ cũng không có, chỉ có thể mở mắt mờ mịt thở dốc, một tay choàng qua lưng Tô Diễm, một tay vô lực bị Tô Diễm nắm chặt.

Tô Diễm thấy ánh mắt mơ màng của giáo chủ đại nhân, chỉ cảm thấy vật kia lại càng nóng rát, thở hổn hển đưa đẩy dồn dập, ôm siết lấy vòng eo thanh mảnh của y, áp chặt hai cơ thể lại cùng nhau, toàn thân căng lên lưu lại toàn bộ bạch trọc trong cơ thể giáo chủ đại nhân.

Lỗ nhỏ phía trước của giáo chủ đại nhân nảy mạnh vào bụng Tô Diễm, thấy như toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, dịch thể nóng bỏng bắn thẳng vào tuyến tiền liệt nơi hậu huyệt khiến giáo chủ đại nhân trân người, trước mắt chỉ còn một màn trắng xóa.

Tô Diễm ôm giáo chủ đại nhân nằm nghiêng một bên, nhìn đến thần sắc mê man vô thần của y mà nhếch miệng cười, ôm chặt y lại mà hôn hít.

Giáo chủ đại nhân bị Tô Diễm ôm vào lòng, toàn thân bủn rủn cũng chẳng muốn nhúc nhích, chỉ hung dữ trừng mắt nhìn Tô Diễm một cái: “Ngươi thật sự quá to gan.”

“Là vì giáo chủ đại nhân thông cảm cho thuộc hạ đang ốm đau bệnh tật, cho nên mới lấy thân mình chữa trị cho thuộc hạ không phải sao.” Điệu cười trên mặt Tô Diễm lúc này ngoại trừ một chữ ‘tiện’ thì chẳng còn từ ngữ nào khác đủ để hình dung, bàn tay lại còn cực kỳ không an phận mà di di miết miết giữa hai đùi giáo chủ đại nhân.

Có điều, ốm đau bệnh tật, lại còn kích tình vận động một hồi như vậy, Tô Diễm cực kỳ nghiêm túc cảm giác được rằng mình giờ đã… nhũn rồi.

“Thuộc hạ giờ tay chân mềm nhũn hết sức rồi, liệu giáo chủ đại nhân có thể thay thuộc hạ mở lời, gọi người mang vào chút nước ấm để tắm qua không?” Tô Diễm nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của giáo chủ đại nhân, khiến cơ thể y cũng dần thả lỏng.

“Tự làm tự chịu.” Giáo chủ đại nhân khinh thường liếc Tô Diễm một cái, hướng phía ngoài phân phó, “Đưa một thùng nước ấm vào đây, bổn tọa muốn ngâm mình.”

“Dạ.”

Thùng tắm bên ngoài được mang đi, thay vào một thùng nước mới. Tô Diễm có phần loạng choạng bế giáo chủ đại nhân đến thùng tắm, trong lòng thầm nhủ lần sau có làm cũng nhất định phải làm lúc khỏe mạnh không bệnh không tật, chứ thế này mất mặt quá.

Giáo chủ đại nhân được Tô Diễm bế lên, chợt cảm thấy có gì đó từ chỗ nào đó chảy ra, đọng lại trên nền, sắc mặt lại trầm xuống.

Hổn hển bế giáo chủ vào được thùng nước, Tô Diễm thở phào nhẹ nhõm, thật nhẹ nhàng cầm khăn chà lau cho giáo chủ đại nhân. Da dẻ Đông Phương giáo chủ vốn trắng nõn, bị Tô Diễm chà đạp một hồi, toàn thân trải đầy những vết tích hồng hồng, cực kỳ quyến rũ, mà Tô Diễm lau lau được mấy cái liền cúi xuống đầu vai giáo chủ liếm mút.

“Lại làm gì nữa, còn không lau nhanh lên.” Giáo chủ đại nhân bất mãn quay đầu nhìn Tô Diễm một cái.

Tô Diễm cười nhẹ một tiếng, lại rất ngoan ngoãn dứt miệng ra. Hắn đặt giáo chủ đại nhân ngồi lên đùi mình, ngón tay đẩy vào hậu huyệt, lấy những thứ bên trong ra ngoài. Chỉ là cái ngón tay này cũng không mấy an phận, đột nhiên khuấy động trong hậu huyệt, khiến cơ thể chưa tan tình sắc của giáo chủ đại nhân lại nóng dần lên.

“Tô Diễm.” Thanh âm có phần ám ách mang theo ý cảnh cáo.

“Đông Phương…” Tô Diễm khàn khàn gọi khẽ một tiếng rồi cầm lấy hung khí mà đẩy thẳng vào, giáo chủ đại nhân thở hắt một hơi, quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn Tô Diễm.

“Một lần này nữa thôi.” Tô Diễm chầm chậm đưa đẩy thắt lưng, một tay xoa nắn trước ngực giáo chủ đại nhân, một tay lần xuống kìm miết lên chiếc lỗ nhỏ của y, “Có muốn nhiều hơn ta cũng không động nổi.”

“Ngươi –––” Toàn thân giáo chủ đại nhân nóng rần lên nhanh chóng, khoái cảm mãnh liệt ập tới từ cả trước lẫn sau khiến y chỉ có thể ngửa đầu thở dốc.

Bàn tay đang rảnh rỗi của Tô Diễm ghì lấy đầu giáo chủ đại nhân lại gần, cực độ ôn nhu đặt lên một nụ hôn dài.

“Hưm ư…” Tô Diễm, thả ngươi ra khỏi ám thất đúng là một sai lầm của bổn tọa mà!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.