[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

Chương 7: NGƯỜI CHÚNG TA...(2)




- Đôi khi tâm sự với những người không quen biết sẽ giúp tâm trạng của anh tốt hơn đây_ Nara

- Cảm ơn mọi người_ Người đàn ông dần dần thả lỏng_ Tôi tên là Hisoka Andou, năm nay tôi sắp 31 tuổi, tôi từng là một nhân viên của một công ty sản xuất đồ gia dụng_ Hisoka bắt đầu kể câu chuyện của mình_ Tôi luôn cố gắng hoàn thành công việc của mình, đi làm sớm nhất và luôn là người về sau cùng. Tôi làm việc chăm chỉ và chờ đợi ngày nỗ lực của mình được đền đáp. Chờ mãi, cuối cùng tôi cũng chờ được ngày đó. Dự án do tôi đảm nhiệm đã được bên nhà đầu tư để mắt tới và cũng sắp kí kết hợp đồng. Việc này sẽ giúp tôi thăng chức thành trưởng phòng, đồng thời cũng là bước tiến trong sự nghiệp của tôi. Tôi dự định sau khi hoàn thành, tôi sẽ cầu hôn bạn gái mình, cô ấy đã chờ tôi 6 năm rồi, tôi cũng đang sửa sang lại căn nhà ở quê cho cha mẹ tôi. Mọi chuyện sẽ thật suôn sẻ. Nhưng tôi lại bị chính đồng nghiệp của mình lừa. Hắn ta chuốt say tôi sau đó đánh tráo kế hoạch thành tên hắn ta, thành công một bước lên thẳng chức trưởng phòng, đã vậy hắn còn vu khống tôi ăn cắp ý tưởng của hắn. Sếp cũng vì vậy mà sa thải tôi. Không dừng ở đó, hắn còn gọi nói với bạn gái tôi rằng tôi dùng thủ đoạn lừa hắn ta, khuyên bạn gái tôi mau chóng rời xa người như tôi. Mẹ tôi vửa rồi lại bị ngã phải nằm viện, tiền sửa nhà cộng thêm với viện phí đã vượt qua khả năng của tôi. Nhưng tôi không thể nói với ông bà được, 2 người đã vất vả nuôi tôi ăn học, tôi không thể nói rằng mình không đủ tiền được. Từ một người gần như sắp đạt được hạnh phúc, tôi mất tất cả_ Hisokai, người đàn ông sắp 31 tuổi đã rơi nước mắt trước những con người xa lạ, sự bất lực hiện rõ trên gương mặt anh

- Cuộc đời thật lắm bất công nhỉ_ Bác Chiko uống 1 ly rượu

- Hay là chúng ta cứ đi tẩn tên đồng nghiệp kia 1 trận đi_ Anh Hatake hào hứng đề xuất

- Mày cũng 37 tuổi rồi đấy con, đừng có mà quá khích như vậy_ Cha của Hatake, ông Ichiyo nói

- Chả còn hi vọng nào cả, dù saoo thì cũng cảm ơn mọi người đã lắng nghe tôi. Thật sự chả còn cách nào đâu_ Hisokai thất thiểu

- Nhóc con mau ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau giải quyết_ Ông Ichiyo nhấn Hisokai trở lại ghế

- Để coi, đầu tiên là vấn đề về tên đồng nghiệp_ Anh Hatake xoa cằm, lúc cậu làm kế hoạch không có bản nháp nào sao?

- Tất nhiên là có, rất nhiều là đằng khác, thật ra tôi dự trù tới 2 3 kế hoạch vì sợ thất bại_ Hisokai nhớ lại

- Anh có đủ tự tin về khả năng của mình không?_ Nara hỏi

- Tôi rất tự tin, đây là tâm huyết mấy năm nay của tôi, tôi đã ấp ủ rất lâu rồi, vậy mà tên khốn đó lại cướp mất_ Hisokai

- Vậy sao cậu không đem những bằng chứng đó cho sếp của cậu coi_ Bác Chiko

- Tôi đã đưa rồi, nhưng vô ích thôi, tên đồng nghiệp đó là em vợ của sếp nên sếp không hề nghe tôi nói_ Hisokai buồn rầu

- Khó thật nhỉ?_ Hatake

- Sao anh không nghĩ đến việc sẽ cầm những kế hoạch dự trù đến công ty khác xin đầu tư?_ Nara

- Sẽ chẳng công ty nào chịu nhận 1 người không có thân thế đảm đương dự án đâu_ Hisokai_ Xã hội này nếu có tài năng mà không có ai chống đỡ đều rất dễ bị vùi dập

BỐP.... Ông Ichiyo đánh mạnh vào vai Hisokai

- Này, còn trẻ thì đừng có bi quan như thế. Đúng là xã hội luôn như vậy, nhưng đâu phải ai tài năng cũng bị vùi dập, nói như cậu chắc giờ chả có ai có tài hết hả?_ Oonh Ichiyo_ Càng bị vùi dập chúng ta càng phải mạnh mẽ lên để chứng minh cho họ thấy khả năng của chúng ta, cứ dễ dàng khuất phục như vậy thì cuộc đời cậu chẳng bao giờ đi lên được đâu

- Bác..._ Hisokai bị mắng tới mức không nối được lời nào

- Chí lí_ Bác Chiko ở một bên vỗ tay khen ngợi

- Nhưng mà tôi sợ...._ Hisokai

- Tất cả chúng ta ai cũng đều sợ hãi cả, cậu đừng tự ti_ Anh Hatake

- Nói mấy chuyện này nhớ về thời còn trẻ ghê, hồi đó tôi còn tính tự tử cho xong_ Ông Ichiyo hồi tưởng

- Thật sao?_ Hatake ngạc nhiên

- Thứ này có thể giúp ích cho cậu đấy_ Bác Fuji cầm 1 tờ báo đặt lên bàn, bên trên là thông báo tuyển dụng_ Hãy thử đi, hơn nữa, về bạn gái của cậu, tôi nghĩ cậu hãy thử nói chuyện với cô ấy xem. Tôi không nghĩ rằng tình cảm 6 năm bên nhau dễ dàng bị lung lay vậy đâu

- Chà, chúng ta cũng nên thanh toán hóa đơn rồi nhỉ?_ Nara đứng dậy bước lại chỗ quầy_ Để xem, một tô mỳ cùng với phí lắng nghe_ Nara tính toán rồi đặt hóa đơn lên bàn, con số ở trên khiến Hisokai bất ngờ

- Cái.. Cái này... Chủ quán.._ Hisokai há hốc nhìn tờ hóa đơn cùng với phong bì bên cạnh

- Tôi sẽ ghi sổ nợ đấy nên anh đừng ngạc nhiên_ Nara chống cằm

- Chuyện này... Tôi..._ Hisokai lúng túng

- Mau cầm đi, mẹ cậu còn đang nằm viện_ Bác Fuji

- Mau cầm đi, không phải nó đã bao gồm trong hóa đơn rồi sao?_ Bác Chiko cười sảng khoái

- Thả lỏng ra đi nhóc_ Ông Ichiyo

- Mọi người... Cảm ơn..._ Hisokai cảm động nhìn mọi người, cho dù không quen biết nhưng họ lại sẵn sàng giúp đỡ Hisokai

- Anh Hisokai, anh có biết Natsukashii nghĩa là gì không?_ Nara

- Hoài niệm?_ Hisokai

- Đúng vậy. Natsukashii. Anh có còn nhớ nhiệt huyết lúc anh miệt mài hoàn thành kế hoạch của mình, sự vui vẻ khi của cha mẹ lúc anh thành công, cảm xúc lúc anh ở cùng người mình yêu. Tất cả mọi thứ đều được lưu giữ trong tâm hồn anh. Tôi mở tiệm mỳ này là bởi vì muốn giúp mọi người nhớ lại, cũng giúp họ lưu giữ chính câu chuyện của mình_ Nara nhìn vào tấm bảng treo ở tiệm

- Anh Hisokai, cuộc đời của mỗi người không giống nhau. Có những người sinh ra đã ở vạch đích, lại có những người đã bị loại khỏi cuộc đua ngay từ đầu. Cuộc sống không hề công bằng với ai cả, điều đó không quan trọng, quan trọng là cách chúng ta đối diện với nó. Hãy nhớ rằng, chúng ta còn sống, đó là điều quan trong trọng nhất. Vậy nên đừng từ bỏ nhé_ Nara nở nụ cười

- Chủ quán... Cảm ơn cô, cảm ơn mọi người rất nhiều_ Hisokai cúi người

- Haha không có gì đâu

- Chủ quán, có vẻ tôi hỏi điều này hơi bất lịch sự. Nhưng trông cô có vẻ trưởng thành hơn tuổi của cô rất nhiều_ Hisokai

- À về chuyện này.. _ Nara xoa xoa tay

- Haha, Nara trông nó trẻ vậy thôi, nó lớn hơn cậu tưởng đấy_ Bác Fuji cười to

Hơn một năm sau, Hisokai quay lại tiệm mỳ, lần này không còn buồn bã như lần trước nữa, hơn nữa là đi 2 người. Lần này, anh đã thực sự được làm chủ dự án của mình, đã cầu hôn với người bạn gái. Tuy vẫn còn khó khăn, nhưng anh vẫn luôn trong tâm thế hướng về phía trước không còn rầu rĩ như trước đây. Lần đó, nếu anh không ghé vào tiệm mỳ này, có lẽ anh đã không sống đến bây giờ.

- Chii, chúng ta chụp một tấm hình ở đây nhé?_ Hisokai vào người bên cạnh mình

- Vâng_ Cô gái vui vẻ chấp nhận

- Chủ quán giúp chúng tôi chụp một tấm nhé_ Hisokai gọi

- Vâng vâng đến liền đây_ Nara cầm máy ảnh_ Nào cười lên, 1...2....3.... Tách. Vậy là tấm bảng của Natsukashii lại có thêm một tấm hình.


Vài dòng của au: Hế lu mọi người là Au đây. Ờm thiệt ra thì fic này Au bỗng dưng nổi hứng lên nên đặt bút viết thôi. Yếu tố lãng mạn trong fic sẽ không có nhiều đâu nên mem nào đu OTP chắc sẽ không thích. Nhân tiện  thì ở phần đầu các char trong Tokyo Revengers sẽ xuất hiện CỰC KÌ ÍT. But don't worry, follow me and I'll have gift for u. Đây là fic đầu tiên mở đầu cho các fic sau của Au, mong mọi người ủng hộ. Gởi ngàn trái tym iu thương

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.